Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 140: Đừng Như Vậy

Phương Hồng Thủy mất liên lạc với

Võ Vũ Linh suốt ba ngày liền, cô ta

điên lên rồi, cả người phát điên, giống

như người bệnh thần kinh. Cô ta nghe

được Triệu Thoại Mỹ ra nước ngoài,

ngay cả hành lý cũng chưa thu dọn,

thì đã vội vàng chạy đến sân bay,

nhưng cô ta được thông báo, là cô ta

bị cấm xuất ngoại.

Nghĩ thôi cũng biết, là Võ Vũ Linh

không muốn cô quấy rầy anh và con

nhỏ đê tiện Triệu Thoại Mỹ kia mà,

đồ hồ ly tinh!

Cô chạy ra sân bay quậy một trận tanh

bành, nhưng cũng chẳng có tác dụng

gì, chỉ có thể ôm nguyên cục tức đi về,

tức sôi máu. Bé Duyệt Đào ôm con

búp bê barbie chạy đến, vẻ mặt đáng

thương giật góc áo của cô ta. “Mammy, daddy đâu rồi?”

Cô ta tức giận trả lời, “không biết!”


“Mammy dẫn Đào Đào đi tìm daddy

có được không? Đào Đào rất nhớ

daddy…..”

Cô ta mất kiên nhẫn đẩy con bé,

“ngoan, mau đi ngủ đi!”

“Daddy không ở đây, Đào Đào ngủ

không được, mammy………. mammy

dẫn Đào Đào đi tìm daddy đi………..

Đào Đào muốn daddy……..”

Trong phúc chốc Phương Hồng Thủy

nổi giận, tát vào mặt Đào Đào một cái,

gào to thét rống lên một cách dữ tợn.

“Tìm daddy gì chứ, anh ta không cần

con rồi, còn tìm anh ta làm gì!”

Bé Duyệt Đào trước giờ chưa từng bị

ai đánh, cô bé sợ đến nỗi bật khóc,

gào khóc to.

“Khóc gì mà khóc, không được không,

mẹ nói con đừng khóc nữa, ngh

chưa hả?” Phương Hồng Thủy càng

nghe thấy càng tức giận, kéo Duyệt

Đào lại liên tục đánh con bé.

“Không được khóc, không được khóc!

Con là cái đồ vô dụng! Mẹ kêu con

đừng khóc nữa!”

Hà quản gia nghe tiếng chạy đến, vội

vàng cứu bé Duyệt Đào ra khỏi bàn

tay ma quỷ của Phương Hồng Thủy.

Nhìn thấy tay của cô bé đỏ hoe, đau

lòng muốn chết.

“Cô ba à, cô đang làm gì vậy? Cho dù

có tức giận, cũng không thể trút giận

lên trẻ con! Duyệt Đào con nhỏ như

vậy, con bé không hiểu chuyện mà!”

Phương Hồng Thủy cười mỉa,

“Nó đúng là không hiểu chuyện! Nếu

như cái đứa ngu ngốc này có chút

mưu mô như thằng Triệu Thiên Hạo,

thì ba nó cũng không bị người khá

cướp đi!”

Ngay từ đầu, cô cho rằng cho dù Võ Vũ

Linh có thích con nhỏ hồ ly Triệu

Thoại Mỹ kia đi nữa, cũng sẽ vì Đào

Đào mà ở lại. Cuối cùng thì mới có

một tuần đã chịu không nổi, đã bỏ vợ

đi theo gái, vứt bỏ cả gia đình, chạy đi

tìm cô ta, làm cô tức chết đi được.

Hà quản gia che chở cho Đào Đào,

“cô ba à, tôi hiểu rõ tâm trạng của cô,

nhưng Đào Đào vô tội mà, cô không

thể ở trước mặt con bé nói những lời

này được, sau này khi trưởng thành

sẽ để lại nỗi ám ảnh cho Đào Đào.”


“Không cần bà phải dài dòng! Con của

tôi, tự tôi biết cách dạy nó, bà chỉ là

một quản gia thôi, bà có tư cách gì

nói tôi!”

Không thể nói lý lẽ được mà, cho nên

Hà quản gia không nói với cô ta nữa,

ôm Đào Đào đi bôi thuốc.

Phương Hồng Thủy càng nghĩ càng

tức, ước gì có thể lập tức mọc ra đôi

cánh bay đến trước mặt Triệu Thoại

Mỹ, đâm một nhát cho cô ta chết đi.

Nhưng giờ phải đành chịu ngay cả

cửa khẩu của không ra được, chỉ có

thể đậm chân tại chỗ tức chết. Càng

nghĩ càng bực bội, trong tình huống

khẩn cấp, lại nghĩ đến một người có

thể giúp được cô ta – Nguyễn Hữu

Quốc.

Mười giờ tối, Hữu Quốc vừa kết thúc

một ngày làm việc, cả người mệt mỏi,

chân tay rã rời. Theo như thường lệ,

anh tính đến quán rượu uống say. Nói

thật thì anh đã rất chán ghét cuộc

sống như thế này, mỗi lần uống say,

dạ dày đau đớn giống như bị dao cắt

vậy. Nếu mà uống nữa, dạ dày sớm

muộn gì cũng bị thủng, phải nhập

viện cho xem.

Nhưng ngoài việc uống rượu, anh còn

có thể làm gì đây? Trong đầu tràn

ngập hình ảnh của Triệu Thoại Mỹ,

quá đau khổ. Anh chấp nhận để cơ

thể chịu đau đớn, để đổi lại cho dù

chỉ là một giờ mất đi cảm giác, ít nhất

thì không cần phải nghĩ đến cô.

Trong lúc anh đang lái xe không mục

đích tìm một cái quán bar, thì đột

nhiên điện thoại đổ chuông, đối

phương cất tiếng khàn khàn, “

Nguyễn thiếu, anh còn nhớ tôi chứ?”

“ Phương Hồng Thủy.”

“ Nguyễn thiếu còn nhớ thì quá hay

rồi…….”

“Giọng nói của cô làm cho người khác

mắc ói, làm sao không nhớ rõ?”

“Cũng đúng thôi, dù sao thì anh cũng

đã từng hợp tác với người anh cho là

mắc ói mà.”

“Muốn gì mau nói đi, có gì thì xả lẹ đi,

ông đây còn có việc.”

“ Triệu Thoại Mỹ vứt bỏ anh ngay tại

hôn lễ, chắc hẳn là cho anh rất mất

mặt nhỉ? Có cần tôi báo cho anh một

tin làm anh càng đau khổ hơn không?

Bây giờ Triệu Thoại Mỹ đang ở Hà

Lan, bên cạnh Võ Vũ Linh đó.”

Cả chiếc xe xoay một vòng lớn, suýt

nữa đụng vào cây, trong mắt của

Nguyễn Hữu Quốc toát ra một sự sắc

bén. Thật ra anh đã nghe thấy tin này

từ sớm rồi, nhưng chính tai nghe

Phương Hồng Thủy nói như vậy, vẫn

chịu một đả kích lớn, đau đớn không

chịu được.

Lồng ngực lên xuống dữ dội, nỗi đau

khổ đang gào thét trong lòng, nhưng

anh vẫn hít thật sây, đè nén sự tức

giận đó xuống, bình tĩnh hỏi lại:

“Cho nên thế nào?”

“Anh bằng lòng để anh ấy cướp người

phụ nữ của mình sao? Nếu tôi là anh,

tôi sẽ đuổi theo bắt cô ta về.”

“Nếu như tôi nói tôi bằng lòng thì

sao?”

“………..”

“Cô ta chạy trốn ngay hôn lễ, cô cho

rằng, tôi sẽ còn yêu cô ta sao? Người

phụ nữ như vậy, Nguyễn Hữu Quốc

tôi đây không thèm.”

“Anh càng nói như vậy, càng chứng tỏ

anh quan tâm cô ta. Đạo lý bởi vì yêu

mới sinh ra hận thù, anh phải hiểu rõ

chứ.”

“Cho nên, cô định tìm tôi hợp tác với

nhau chia rẽ họ sao? Bảy năm trước

lúc cô lôi kéo tôi hợp tác, cô phải biết

tôi trước giờ luôn qua cầu rút ván. Cô

chẳng có được lợi ích gì từ trên người

tôi đâu.”

“Tôi cũng không phải ngu đến vậy,

chẳng trông mong gì từ anh. Tôi chỉ

có một mục đích, đó là nhất định

không để họ ở bên nhau. Cho dù tôi

không có được gì, tôi cũng không

quan tâm!”

“Vậy cô cảm thấy, xác suất tôi hợp tác

với cô là bao nhiêu?”

“Tôi dám cá, anh sẽ hợp tác với tôi.

Chuyện tôi muốn làm rất đơn giản,

anh giúp tôi xuất ngoại. Những

chuyện còn lại, tôi sẽ xử lý.”

“Chuyện này đối với tôi mà nói, đúng

là rất dễ dàng…………… Nhưng cô đã

cược sai rồi, tôi sẽ không hợp tác với

cô. Bây giờ với tôi mà nói, Triệu Thoại

Mỹ chỉ là một kẻ phản bội thôi, tôi sẽ

không ngu ngốc vì một người phũ nữ

phản bội mà làm to chuyện lần nữa.

Cô nghe rõ cho tôi, đừng làm phiền

tôi nữa!”

Hữu Quốc cúp điện thoại thật mạnh,

nện một đấm lên vô lăng. Quả nhiên

cô vẫn ở bên Võ Vũ Linh………. Cho dù

cô có bao nhiên nỗi khổ trong lòng,

cũng không thể thay đổi được sự thật

này. Cô ấy không đáng để anh phải

tiếp tục u mê không tỉnh, anh phải từ

bỏ thôi!

Võ Vũ Linh ở bệnh viện một tuần,

Triệu Thoại Mỹ mời y tá tới chăm sóc

anh, cô không thể chịu đựng anh khó

dễ vậy nữa.

Ở nhà hầm canh xong, lúc mang đến

bệnh viện, Võ Vũ Linh đang xem báo.

Cô không nhìn thấy y tá, cho rằng họ

đang ở trong nhà vệ sinh, nên lặng lẽ

sắp xếp lại mọi thứ. Nhưng mười

phút trôi qua, vẫn không thấy người

đâu. Đành phải đổ canh ra, mang qua

cho Võ Vũ Linh.

"Em vừa mới hầm chân giò với đậu

phộng đó, anh mau uống nhân lúc

còn nóng đi!"

Anh đang xem báo thì ngẩng đầu lên,

nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống,

nhẹ nhàng nói một câu.

"Em đút tôi uống."

"Y tá đâu rồi?"

"Tôi đuổi hết rồi."

"Nhưng vết thương của anh vẫn chưa

lành........."

"Không phải còn có em sao?" Anh

cười mỉa, "sao nào? Em sợ phải chăm

sóc người tàn tật như tôi sao?"

"Em không có ý đó! Em, em không có

nghiệp vụ điều dưỡng."

"Viện cớ đã trở thành thói quan của

em rồi sao? Em tỏ thái độ như đang

suy nghĩ cho tôi, nhưng thực ra

không phải em đang sợ phiền phức

à."

"............" Cô biết rõ mình ở trong mắt

anh, là một người phụ nữ chẳng ra gì,

cho nên cô cũng không cãi lại, "em

đút anh uống vậy!"

Nhìn thấy cô tỏ thái độ không bằng

lòng cũng không cãi lại, Võ Vũ Linh

lại nổi giận. Nếu như không phải anh

đang giả vờ bị liệt, thì đã xông đến

bóp cổ cô lay thật mạnh từ sớm rồi.

Cũng có thể, đè thẳng cô dưới người

mình, mà làm nhục cô một trận.


Nghĩ đến dáng vẻ hấp dẫn ở trên

giường của cô, máu trong người anh

như tụ lại một chỗ, không khống chế

được mà có phản ứng. Cơ thể của cô

rốt cuộc có cái gì mà làm cho anh say

mê đến vậy, mỗi phút mỗi giây đều

muốn quấn lấy cô. Chỉ có những khi

nơi đó của mình ở trong cơ thể cô,

mới có thể thực sự cảm thấy thỏa

mãn.

Cái thìa đưa đến miệng Võ Vũ Linh,

anh cau mày.

"Em muốn tôi bị bỏng chết sao?"

"..........." Canh này vẫn còn nóng, vừa

hay, để anh có cớ làm khó dễ cô.


Triệu Thoại Mỹ hết cách, đành phải

thổi vài cái, mới đưa đến miệng anh.

"Bây giờ uống được rồi đó."

"Tôi làm sao biết được em có bỏ độc

hay không, em uống trước một thìa

đi."

".........." Triệu Thoại đành chịu, cô chỉ

mới nhấp có một thìa. Vừa mới nuốt

xuống, Võ Vũ Linh đột nhiên nhào

đến giữl lấy cái ót của cô, gấp gáp

không chờ được mà hôn cô.

"Ua.........." Triệu Thoại Mỹ muốn né

tránh, lại bị Võ Vũ Linh giữ chặt

không nhúc nhích được, nhiệt độ ấm

nóng của đầu lưỡi tách đôi môi của

cô ra, đi vào trong, không ngừng

quấn lấy cô. Đầu lưỡi đang quấn lấy

nhau của hai người tràn ngập mùi vị

ngọt ngào, làm anh say mê, không

kiềm chế được mà càng hôn sâu hơn,

có hơi thô bạo mà vuốt ve cơ thể cô.


"Đừng mà............ đừng như

vậy................ buông em ra!" Triệu

Thoại Mỹ dùng sức đẩy anh ra, gương

mặt bởi vì xấu hổ và tức giận mà đỏ

lên. Nếu không phải cô mắc nợ anh,

cô đã cho anh một cái tát vào mặt rồi.



Sự chống đối mãnh liệt của cô, đương

nhiên làm cho Võ Vũ Linh không vui,

nhưng anh nhất định không biểu

hiện ra bên ngoài. Anh biết rõ, mình

càng tỏ ra không sao, thì cô càng đau

khổ, chính anh muốn cô đau khổ, oán

hận anh, lại không cách nào có thể

chống đối anh như trước, đây mới là

sự giày vò đau đớn nhất.

Anh nở nụ cười u ám, liếm môi, tỏ vẻ

hiểu ra, "uống canh như vậy mới đã,

mùi vị không tệ."

Cô nén giận không bộc phát, "xem ra

anh không muốn uống rồi, vậy em

cũng không ép anh."

Để chén xuống, rồi muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại! Em gọi bác sĩ giúp tôi, tôi

muốn làm thủ tục xuất viện."

"Nhưng vết thương trên chân anh

chưa khỏi mà."

"Chẳng qua chỉ liệt một đôi chân thôi,

cũng không khỏi hẳn được, có nằm

viện thêm mấy ngày cũng như vậy, tôi

ghét ở bệnh viện."

Thấy anh đã quyết định như vậy,

Triệu Thoại Mỹ có nói nhiều cũng

bằng thừa, đành phải làm theo. Thủ

tục xuất viện hoàn tất ngay buổi sáng

hôm đó, rồi đưa Võ Vũ Linh về nhà.

Suốt cả quá trình đó Võ Vũ Linh

không cho phép ai giúp, đưa đón đều

là Triệu Thoại Mỹ Bận trước bận sau,

mệt muốn chết. Khó khăn lắm mới về

đến nhà, đẩy anh vào trong phòng,

nhưng đưa anh lên giường như thế

nào lại là một vấn đề.

Anh thoải mái ngồi trên xe lăn, thờ ơ

nhìn cô, "còn đứng đó làm gì?" hả hê

giang hai cánh tay ra, "bế tôi lên

gường."

Cô đành phải ngồi xổm xuống, cố hết

sức nâng anh lên, nghiêng người

muốn dìu anh lên giường. Đôi chân

lảo đảo cố gắng chịu đựng, sợ anh bị

ngã. "Nào, chậm một chút, cẩn

thận........"

Nhưng đột nhiên có một lực lớn tác

động vào cô, cả người ngã xuống

giường. Cơ thể nặng nề của Võ Vũ

Linh đè lên, ép đến nỗi cô sắp nghẹt

thở, đẩy cũng đẩy không nổi. Nín thở

đến đỏ mặt mà thở gáp, "anh, anh có

thể hơi nhích ra một chút được

không......... em, em đẩy không

nổi..........."

"Không được! Em quên tôi là người

tàn tật sao?"

Tôi sốt ruột tới nỗi trán đầy mồ hôi,

còn anh rất ung dung, vô cùng thỏa

mãn. Rất biết hưởng thụ cảm giác đè

cô ở dưới người, mềm mại, rất dễ

chịu. Đầu chôn ở cổ cô, có thể ngửi

được mùi hương thơm mát của cô. Tư

thế này vô cùng thích hợp, anh thích,

làm sao nỡ dời đi chứ.

"Vậy làm sao đây?" Tư thế như thế

này, không làm gì được. Cũng không

biết có phải anh âm thầm dùng sức

không, giống y như tảng đá vậy,

không thể nhúc nhích được.

"Còn có thể làm gì nữa? Cứ như vậy

đi!"

"Làm sao được chứ!" Triệu Thoại Mỹ

tức trong lòng, cô không còn sức, đầu

muốn ngất đi, muốn đẩy anh lại

không nhúc nhích được chút nào.

Một lúc sau, thì cảm thấy xung quanh

cơ thể bắt đầu nóng lên.

Cơ thể anh nóng rực, làm cô cũng bị

thiêu cháy theo, rõ ràng cảm thấy bộ

phận nào đó ở giữa hai chân, đang

ngọ nguậy lớn dần, đâm vào phía bên

dưới người cô, còn có xu hướng

không ngừng bành trướng.

Triệu Thoại Mỹ biết rõ là gì, cô đỏ mặt

kêu lên, trong thầm mắng, trong hoàn

cảnh nhếch nhác như vậy, anh còn

dám có phản ứng sao? Có cần cầm

thú hơn nữa không?

Cô xấu hổ vặn vẹo người mình, cố

tình muốn thoát khỏi cục sắt nóng

bỏng kia, nhưng lại vô tình không

ngừng ma sát, càng ngày càng nóng

hơn.

Anh vốn dĩ đang vô cùng thỏa mãn

hưởng thụ cảm giác này thì cũng cảm

thấy cơ thể của mình khó chịu, con

ngươi màu xanh bị ham muốn làm

đục ngầu, cơ thể nóng ran lên. Anh

vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng

bây giờ, ham muốn của cơ thể đã bị

khơi dậy thật rồi.

Nhưng chuyện anh đang do dự đó là,

nếu bây giờ anh bộc phát thú tính,

mà ăn cô sạch sẽ, vậy chuyện anh giả

vờ bị liệt có bị phơi bày ra không?


Khi người đàn ông làm chuyện đó, chỉ

biết suy nghĩ bằng nửa người dưới

thôi, chẳng thèm quan tâm đến bất

cứu chuyện gì, không đảm bảo trong

một lúc không cầm lòng được, mượn

sức của đôi chân để ra vào.

Cho nên, Võ Vũ Linh chỉ có thể cố

gắng hết sức bắt mình phải nhịn,

nhưng Triệu Thoại Mỹ nằm ở dưới

người anh không ngừng vặn vẹo, bộ

phận vốn rất mẫn cảm của anh do

chịu đủ kiểu ma sát, nên nơi đó đã

cương cứng như sắt, sưng tấy đến

muốn nổ tung.

"Shit!" Anh thềm rủa một tiếng, lý trí

đã bị ham muốn của cơ thể đánh bại

hoàn toàn, anh hôn thật mạnh lên

môi cô. Anh quấn lấy lưỡi cô, bàn tay

lớn cũng cùng lúc dạo chơi trên cơ

thể cô, vuốt ve đôi chân cô, buộc cô

phải ôm lấy eo của mình, để mặc anh

xâm chiếm, cơ thể của hai người dính

chặt vào nhau, không có chút kẽ hở.


"Ưm.... đừng....." Triệu Thoại Mỹ bị nụ

hôn nóng bỏng kích thích đến thở

không nổi, đầu óc choáng váng. Hai

bàn tay vẫn còn đang cố gắng đẩy vai

anh ra, cố ý muốn ngăn anh lại. Anh

đã xé rách quần của cô, bộ phận nóng

rực của anh chĩa vào người cô.


Không hề có màn dạo chơi, cơ thể khô

khan bắt phải đón nhận sự xâm

chiếm của anh, giày vò đến nỗi Triệu

Thoại Mỹnhịn hông được phải cất

tiếng nức nở. Nhưng môi của cô bị

anh hôn, xoắn xuýt, một tiếng cũng

không phát ra được.

Anh ôm chặt thắt lưng của cô, cơ thể

không ngừng đẩy về trước, dùng rất

nhiều sức, giống như muốn cướp

đoạt hết tất cả của cô. Giống như

đang châm lửa trong người cô, sức

nóng làm cho cô khóc chịu, nhưng đi

cùng với ngọn lửa nóng tra tấn này, là

một cảm giác thoải mái.

Dễ chịu.......... cũng khó chịu....... lửa

với băng giao nhau......... sự vui thích

này không thể nói rõ được, làm cho

cô chịu không nổi.

Tay của cô không còn sức đặt ở trên

vai anh, bấu chặt, run rẩy từng cơn.

"Đừng mà....... đừng như vậy.........."


"Ngoan....... em hãy hưởng thụ đi........"

Võ Vũ Linh vô thức tăng tốc, mở rộng

hai chân của cô ra. Hôn mạnh lên

xương vai xanh và cổ của cô, không

ngừng ở bên tai cô nỉ non những lời

dụ dỗ.

"Ngoan một chút.......... thả lỏng chút

nào........"

Bên dưới kết nối thật sâu với nhau, co

vào dữ dội.

Tốc độ và những đợt tấn công đó đã

vượt khỏi phạm vi chịu đựng của

Triệu Thoại Mỹ, ngửa mặt lên cất

tiếng rên rỉ, một giọt nước mắt rơi

xuống, chảy vào trong miệng Võ Vũ

Linh. Hơi thở của anh cũng nặng nề,

tay của anh đan chặt mười ngón tay

của cô, chạy sâu vào, giải phóng toàn

bộ dịch nóng vào trong người cô.

Hai cơ thể ướt át dính chặt vào nhau,

rất lâu cũng không rời khỏi, trong

bầu không khí vẫn còn tràn ngập mùi

vui vẻ.

Đôi mắt của Triệu Thoại Mỹ lại đỏ lên,

oán hận anh đối xử với mình như

vậy, cũng oán hận cơ thể của mình lại

có cảm giác với anh, cô cảm thấy mùi

rất dơ bẩn.

Võ Vũ Linh không muốn nhìn thấy

nhất là mỗi lần vui vẻ xong, cô lại

khóc, giống như mình cưỡng bức

vậy. Cho nên anh dứt khoát nhắm

mắt làm ngơ, lật người qua một bên

cau mày, lời lẽ lạnh nhạt:

"Em đi chuẩn bị nước, lau người cho

tôi."

Trong lòng Triệu Thoại Mỹ rất đau

khổ rất khó chịu, không cam lòng

nhưng vẫn mà đứng dậy, đi đến nhà

tắm bưng một chậu nước ra, nhún

ướt khăn đưa cho anh.

Võ Vũ Linh cau mày,

"tôi bảo em lau người cho tôi, nghe

không hiểu sao?"

"Anh bị thương ở chân, đâu phải ở tay

anh tự lau được mà."

Anh tức giận, nắm chặt tay cô, kéo về

phía mình, bắt cô phải nhìn rõ con

ngươi đầy lửa của mình, gân xanh

trên cổ cũng nổi lên một cách dữ tợn.

"Chưa được bao lâu, em đã bắt đầu

chán ghét tôi rồi. Những áy náy lúc

trước của em, đều là giả vờ sao? Triệu

Thoại Mỹ, em là người phụ nữ vô cảm

nhất tôi từng gặp!"

"Em không có! Do anh ép người quá

đáng thôi, anh luôn làm nhục em."

"Tôi kêu em lau người cho tôi, là đang

nhục em sao? Vậy tôi phải khiến em

nếu thử cảm giác đau khổ vì tàn tật

mới đúng, đó mới là sỉ nhục."

Cô gần như thét lên.

"Nếu như có thể lựa chọn, tôi thà rằng

người nằm trên giường là tôi!"

"Vậy sao? Nói cũng hay quá nhỉ, còn

hay hơn cả hát!" Anh đẩy cô ra, mất

kiên nhẫn, "tôi bảo em lau, thì em

phải lau!"

Triệu Thoại Mỹ cắn đôi môi trắng

bệch của mình, nước mắt rơi lã chã,

nhưng vẫn nhẫn nhịn. Không nói

tiếng nào ngôi xổm xuống, sắc mặt

xanh xao, nâng nơi mềm nhũn đó của

anh lên, dùng khăn lau nhẹ.

Chính nó đã xâm chiếm cơ thể của cô,

tàn nhẫn lăng nhục cô. Cô thậm chí

còn có chút xúc động, muốn cắt đứt

nó.

Nhưng chỉ là một ý nghĩ lóe lên trong

đầu, cô hiểu rõ, mình đã hại anh quá

nhiều.

Võ Vũ Linh vén mái tóc rơi bên má

của cô qua, càng thưởng thức rõ

gương mặt tuyệt vọng của cô, nở nụ

cười lạnh lẽo.

"Trong lòng em đang mắng tôi sao?"

".......Không có!"

"Em cần gì phải giả vờ. Em cho rằng

em nói không có, tôi sẽ tin sao? Cả

nhà họ Triệu của em nợ tôi quá

nhiều, cho dù phải đuổi theo em đến

địa ngục, tôi cũng không từ bỏ. Em

hãy ngoan ngoãn đón nhận sự tra tấn

này đi.......... nói không chừng, em sẽ

yêu nó đó."

"Tôi cũng không biến thái đến mức

thích bị ngược đãi." Triệu Thoại Mỹ

nâng mắt lên, hai mắt mông lông ướt

đẫm nhìn anh. "Võ Vũ Linh, anh thấy

vui sao? Anh làm như vậy, anh cảm

thấy rất vui sao?"

"........." Trong ánh mắt của cô tràn

ngập nỗi đau, gương mặt xanh xao

đáng thương, làm cho Võ Vũ Linh xao

động, trái tim giống như ca chạm thật

mạnh.

Đáp án của câu hỏi này, anh biết rất

rõ. Lúc anh ngược đãi cô, anh cũng

rất đau khổ, thậm chí còn đau khổ

hơn cả cô. Nhưng cả thế giới của anh

đã bị cô và người nhà cô phá nát, anh

thương hại cô, vậy ai thương hại anh

đây?

Trả thù, là tất cả cuộc sống của anh

Một khi ngừng tra tấn cô, anh không

biết mình còn có lý do gì để sống trên

thế giới này nữa.

Đau khổ, ít nhất cũng có thể làm cho

anh cảm nhận được sự tồn tại của

mình. Nếu không, anh chẳng còn gì

cả.

Mặt của anh tái mét, gương mặt dữ

tợn như ác quỷ, nở nụ cười lộ ra hàm

răng trắng ngời.

"Đúng vậy, tôi rất vui vẻ! Mỗi ngày

điều khiến tôi vui vẻ nhất, là cả thấy

nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của em,

Nhìn thấy em ở dưới người tôi thoi

thóp, cầu xin tôi tha cho em."

"Tôi vui vẻ nhìn thấy em cất tiếng rên

rỉ, thấy em cố gắng chịu đựng, cố ý

giả vờ trong sạch. Không lẽ em không

biết, trong mắt tôi em chẳng qua chỉ

là một công cụ để tôi giải quyết nhu

cầu sinh lý thôi sao?"

"Sao nào? Em lại muốn khóc lên sao?

Cất hết nước mắt của em đi, muốn tôi

tha cho em à! Em nằm mơ đi! Cho dù

tôi có chết, em cũng đừng hòng thoát

khỏi tay tôi."

Nếu thù hận từ đời trước là định

mệnh, vậy thì hãy để bọn họ tra tấn

nhau đến chết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top