Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 144: Mối Quan Hệ Tứ Giác

Trên đường đi, Triệu Thoại Mỹ như

ngồi trên đống lửa, nghĩ như thế nào

cũng cảm thấy không đúng. Không

nhịn được bèn hỏi Võ Vũ Linh,

"rốt cuộc anh lại muốn giở trò gì nữa

đây?" Tự dưng đưa ra ý định dẫn cô

đến tham gia tiệc tối, đằng sau nhất

định có âm mưu.

Võ Vũ Linh mỉm cười,

"em quá đa nghi đó thôi, hẹn trước

không bằng tình cờ mà, vừa hay gặp

em, thì mời em tham dự tiệc thôi, có

vấn đề gì sao?"

"Thế cần gì phải trang điểm thành

như vậy chứ?"

"Chẳng lẽ em muốn mặc quần jeans

dự tiệc sao? Cho dù em đã là mẹ, thì

em vẫn là người phụ nữ, cũng phải

biết chăm sóc cho mình, ăn mặc

chỉnh chu tỉ mỉ cũng không tệ mà,

không thể quá lôi thôi lếch thếch."


"Nếu anh sợ mất mặt, anh cũng đâu

cần dẫn tôi theo, tôi cũng không

muốn đi."

"Nhưng em muốn gặp bé Thiên mà,

không phải sao?" Kiểu chiến tranh

bằng miệng này thật là chán, Võ Vũ

Linh cũng không nói nữa, chỉ chú ý

lái xe. Nghĩ đến màn kịch hay sắp sửa

diễn ra, khóe miệng của anh lại

nhếch lên một nụ cười gian ác. Không

biết khi hai người gặp, sẽ cảm thấy

thế nào đây, vẻ mặt nhất định rất đặc

sắc.

Khi đến biệt thự riêng, Võ Vũ

Linhxuống xe trước, ra dáng quý ông

mở cửa rồi tỏ ý bảo Triệu Thoại Mỹ

quàng tay lên tay mình. Cô căm tức

liếc anh một cái, rõ ràng là đồ cầm

thú, còn cần gì phải ra dáng là một

quý ông, thật ghê tởm mà.

Mặc dù cô đã đoán từ trước, sự xuất

hiện của cô sẽ làm cho mọi người

ngạc nhiên, sẽ đưa đến nhiều lời đồn

đãi nhảm nhí, cô cũng đã chuẩn bị

tâm lý rồi, không thèm để ý đến cái

nhìn của người khác. Nhưng ánh mắt

tất cả của mọi người đều đổ dồn lên

người cô, thầm thì to nhỏ, trên mặt

thì đang châm biếm cô là đàn bà lẳng

lơ, lòng của Triệu Thoại Mỹ vẫn cảm

thấy đau đớn.

Cô biết rõ trong con mắt của nhiều

người, mình chính là nhân vật phản

diện, cùng có quan hệ không rõ ràng

với hai người đàn ông có quyền thế

nhất, giống y như một gái làng chơi.

Người ngoài không hề hiểu rõ nỗi đau

khổ của người trong cuộc, chỉ biết có

một mặt rồi chỉ trích, phỉ nhổ. Trong

lòng cô rất đau đớn, nào có ai biết

đến chứ.

Cho dù có nhiều nỗi đau hơn nữa, cô

cũng chỉ biết cố gắng nở nụ cười,

không để cho bất kỳ ai coi thường

mình.

Võ Vũ Linh đi lấy rượu Champagne

nên Triệu Thoại Mỹ đừng yên tại chỗ

chờ anh. Một người phụ nữ mặc một

bộ váy sáng chói đi đến trước mặt cô,

khinh bỉ liếc cô một cái, không nể

nản gì nói ba chữ. "Đồ đê tiện!"

Sắc mặt Triệu Thoại Mỹ tái mét, giả vờ

không nghe thấy.

Võ Vũ Linh quay trở lại, đưa cho cô

một ly rượu. "Chỉ là dự một buổi tiệc

thôi mà, em đừng có xụ mặt như vậy,

tôi cũng không có cưỡng bức em. Hay

là, em hy vọng tôi sẽ đối xử em giống

như lúc trước hả? Nếu như em không

muốn, tôi có thể chấm dứt tiệc sớm

chút."

Triệu Thoại Mỹ ước gì có thể hất

nguyên ly rượu vào mặt anh, rồi cho

anh một cái tát.

"Mục đích anh dẫn tôi đến đây là

muốn tôi trở thành đối tượng để mọi

người chỉ trích, phỉ nhổ đúng không?

Vậy thì chúc mừng anh, nguyện vọng

của anh đã thành rồi đó. Nhưng mà,

ngay cả loại phụ nữ như tôi, anh cũng

cần, vậy thì mặt mũi của anh cũng

chẳng đẹp đẽ gì đâu nhỉ?"

"Cho nên, đây cũng đâu phải là mục

đích của tôi, tôi là loại người có thể

làm chuyện như vậy sao?" Võ Vũ

Linh mỉm cười, nheo mắt lại, trong

mắt toát ra sự thỏa mãn.

"Vậy mục đích của anh là gì đây?" Cô

rất căm ghét việc anh luôn thích chơi

những trò như thế này, còn cô thì

chẳng có chút sức nào để chống trả

lại, chỉ có thể trở thành con cờ để

mặc anh chơi đùa và sắp xếp.

"Em gấp gì chứ, em sẽ biết câu trả lời

nhanh thôi." Võ Vũ Linh mặc kệ cô,

ánh mắt nhìn về một nơi xa xôi ở bên

ngoài. Khi Hữu Quốc cùng bạn gái

đến, ánh mắt của anh sáng lên.

"Không phải em muốn biết câu trả lời

sao?" Cằm của anh hất lên về phía

cửa, "đó là đáp án đấy."

Triệu Thoại Mỹ nhìn qua, sắc mặt đột

nhiên trở nên trắng bệch như một tờ

giấy, bàn tay nắm chặt túi xách, run

rẩy.

"Nhìn thấy tình nhân cũ, em cảm thấy

sao hả?" Anh đùa giỡn ở bên tai cô,

"À............ suýt chút nữa tôi quên nói

với em, cậu ta đính hôn rồi, chính là

ngày hôm qua đó. Em không tham gia

lễ đích hôn của cậu ta, thật đáng tiếc

nha."

Triệu Thoại Mỹ chợt hiểu ra, anh

đang cố ý chọn đúng ngày Hữu Quốc

đính hôn, dẫn bé Thiên về Đài Loan,

rồi đem chuyện này ra làm nhục cô,

làm cô đau đớn. Anh làm tất cả

những chuyện này, chỉ để người cô

đầy thương tích. Anh nhất định muốn

tra tấn cô đến chết, không thể cứu

vãn được, anh mới chịu từ bỏ sao?

Mặt cô tái mét, nghiến răng. "Tôi hận

anh."

"Tôi biết rõ........." Anh mỉm cười

không thèm để ý, "giữa tình yêu và

thù hận, chỉ cách nhau một ranh giới

thôi, không phải sao? Oán hận, ít ra

cũng có cảm giác, còn hơn là không

có cảm giác gì. Em cứ tiếp tục oán

hận tôi đi, bởi vì tôi cũng oán hận em

như vậy, hai bên cứ tra tấn lẫn nhau

như vậy cũng là một chuyện rất thú

vị mà."

Nếu anh không có được cô, anh cũng

không ngại chính tay hủy hoại cô.


Hữu Quốc vừa đ vào, anh liền cảm

nhận được ánh mắt kỳ quái của các

khách mời nhìn mình, còn âm thầm

chỉ trỏ. Anh cũng khôg nghĩ nhiều,

còn thì thầm với người vợ chưa cưới

Hứa Linh Lung đang như chú chim

nhỏ nép bên cạnh mình:

"Em muốn uống gì không? Anh đi lấy

cho em nhé?"

"Chúng ta cùng đi đi!" Cô không thích

anh luôn khách sáo với cô như vậy,

khách sáo đến nỗi như người xa lạ. Ở

trong mắt anh, cô chưa từng nhìn

thấy mình trong đó. Cái cảm giác này,

rất khó chịu.

"Ừ!" Anh quay người, thì nhìn thấy

Triệu Thoại Mỹ. Cô muốn chạy trốn,

lại bị Võ Vũ Linh giữ lại, ánh mắt của

hai người nhìn chằm chằm nhau.


Giây phút đó, cả thế giới của Hữu

Quốc giống như bị người ta ném một

trái bom vào, vang lên một tiếng ầm,

tất cả mọi thứ đều vỡ tan trong

khoảnh khắc đó, vụn nát thành từng

mảnh nhỏ.

Anh nhìn thấy Triệu Thoại Mỹ đứng

trong đám người, trên mặt anh có

nhiều cảm xúc phức tạp đan xen

nhau.

Kinh ngạc, xúc động, buồn khổ, đau

đớn........ Như một ngọn núi lửa đang

phun trào dữ dội, anh không biết

phải làm sao.

Trong ánh mắt, trong đầu chỉ còn lại

cô, trong đầu anh muốn chạy về phía

cô. Lay cô, chất vấn cô rốt cuộc đã đi

đâu, tại sao lại chạy trốn anh chứ?


Nhưng......

Hứa Linh Lung giữ tay anh lại, nhìn

thấy cảm xúc kích động của anh, vội

hỏi:

"Anh muốn đi đâu vậy?"

Anh chợt tỉnh lại, ý thức được mình

không nên bị ảnh hưởng bởi cô. Từ

giây phút cô quyết định bỏ rơi anh,

hai người đã trở thành người xa lạ,

không phải sao?

Anh cố nén mọi cảm xúc kích động

dạt dào ở trong lòng, thay đổi ánh

mắt, mỉm cười với Hứa Linh Lung.

"Gì chứ chúng ta đi lấy Champagne

đi!"

Tình cảm mãnh liệt trong mắt của hai

người làm cho Võ Vũ Linh ghen tỵ,

mặc dù anh đã một tay sắp xếp tất cả,

nhưng anh nhận ra mình rất tức giận.

Cô yêu Hữu Quốc thật rồi sao? Anh

không cho phép."

Anh nắm chặt tay cô, làm cho cô đau

đến nỗi phải tỉnh lại, nhìn anh,

"anh làm gì hả?"

Võ Vũ Linh bực bội, châm chọc:

“Người ta đi rồi, còn có gì đáng để coi

chứ! Em không nỡ đến vậy sao?”

“Liên quan gì đến anh hả? Đây không

phải điều anh hy vọng nhất sao?”

Anh lạng lùng hừ một tiếng, “cho dù

em có nhìn đến thủng mắt cũng

không có ích gì đâu, cậu ta đã đính

hôn rồi, đối phương là người con gái

tốt hơn em gấp trăm ngàn lần đó!

Không phải em cho rằng cậu ta còn

yêu em chứ? Bây giờ còn được bao

lâu, cậu ta đã đính hôn với người

khác rồi….. Em nhìn cho rõ đi, em

chẳng là gì của cậu ta cả!”

“Cho dù là như vậy, cũng chẳng có liên

quan gì đến anh, không đến lượt anh

bình luận chuyện của hai chúng tôi

đâu.” Triệu Thoại Mỹ không hề khách

sáo trả lời lại anh, căm hận anh dùng

lời lẽ điêu ngoa, sắc bén để châm

chọc mình.

Cô mong Hữu Quốc hạnh phúc hơn

bất kỳ anh, nếu như anh có thể tìm

thấy người thật lòng yêu anh, mang

đến cho anh hạnh phúc cả một đời,

cô thật lòng cảm thấy vui vẻ thay anh.


Nhưng ánh mắt lúc nãy anh nhìn cô,

tình cảm vẫn còn rất mãnh liệt. Cô sợ

anh không thể quên được mình,

không cách nào chấp nhận người vợ

chưa cưới của anh. Cô hy vọng anh có

thể nhanh chóng thoát khỏi mối tình

này.

“Tôi không thèm lo những chuyện vô

tích sự của hai người! Tôi cảnh cáo

em, tốt nhất đừng có nói chuyện với

tôi bằng giọng điệu đó, nếu không em

đừng mơ gặp được bé Thiên.”

Cô sốt ruột, “anh đã hứa với tôi rồi,

không được đổi ý…….”

“Cho dù tôi đổi ý, em có thể làm gì

chứ?”

“……” Đúng vậy! Cho dù anh đổi ý, cô

có thể làm gì đây? Ở trước mặt anh,

cô vẫn luôn là một con châu chấu

không hề có sức chống trả lại, cho dù

có cố gắng hết sức vùng vẫy cũng

không thể thoát khỏi anh.

Cô muốn quay người bỏ đi, nhưng

Võ Vũ Linh giữ lại, giật lấy ly rượu

trong tay cô, để thật mạnh xuống.

“Khiêu vũ!”

Triệu Thoại Mỹ bị Võ Vũ Linh túm đến

trung tâm của sàn nhảy, còn bị anh

giữ chặt lại, máy móc khiêu vũ với

anh. Cô có thể cảm thấy rõ được ánh

mắt của Hữu Quốc ở ngoài sàn nhảy.

Mặc dù anh đưa lưng về phía cô, nói

chuyện với Hứa Linh Lung, nhưng cô

có thể cảm nhận được, anh vẫn luôn

nhìn về phía mình. Nhưng anh không

muốn để cô nhìn thấy được, ngầm

chịu đựng.

Không biết có phải cô bị ảo giác hay

không, cô luôn cảm thấy nụ cười tươi

rói của anh là cố ý, giống như đang cố

ý ở trước mặt cô nở nụ cười thật vui

vẻ, để cô cho rằng anh sống rất tốt.


Làm cho cô tưởng rằng…….. anh rất

yêu Hứa Linh Lung……

Eo của cô đột nhiên bị siết chặt, đau

đến đờ người, đối mặt với ánh mắt

lạnh lẽo của Võ Vũ Linh.

“Sao hả? Nhìn thấy cậu ta che chở

người phụ nữ khác, em ghen tỵ sao?

Đàn ông đều như vậy, ngày trước cậu

ta với thể đối xử với em ra sao, thì

bây giờ cũng có thể đối xử với người

phụ nữ khác như vậy.”

“Loại người đàn ông trăng hoa như

Hữu Quốc, em còn ao ước anh ta cả

đời này sẽ yêu mình em sao? Đừng có

nằm mơ nữa! Tôi đã sớm nói với em

rồi, anh ta không say mê em giống

như những gì em tưởng tượng đâu.”


“Cho dù anh ấy chỉ có mười phần

trăm say đắm tôi, thậm chí chỉ là giả

vời, cũng hơn anh gấp trăm gấp ngàn

lần. Ở bên cạnh anh, mỗi phút đều là

tra tấn, giống y như sống trong địa

ngục vậy.”

“Thế à? Chúc mừng em và tôi có cùng

cảm giác nha.” Bên ngoài anh nở nụ

cười nhưng bên trong lại không hề

vui vẻ, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói

bén nhọn giống như cây đinh. “Vậy

hãy để chúng ta cùng nhau chịu tra

tấn dưới địa ngục đi!”

“Từ lúc quen biết cho đến nay chưa

được một tuần thì đã đính hôn, em

không cảm thấy quá nhanh sao?”

Hữu Quốc nhìn Hứa Linh Lung, dịu

dàng hỏi. Đôi mắt đào hoa của anh

không ngừng chuyển động, nói

chuyện đến nỗi làm tim cô rộn ràng.

Anh ít khi dịu dàng nói chuyện với

mình như vậy, hai người ngay cả nói

chuyện bình thường với nhau cũng

rất ít, điều này làm cho cô đỏ mặt.



“Đúng đúng là có hơi nhanh……

nhưng mà…….. em thích anh đã từ

lâu rồi…….. chúng ta học cùng trường

đại học, em học sau anh mấy lớp. Lúc

anh trở về trường thuyết giảng, em

đã thích anh rồi.” Nhưng mà, anh là

người được rất người yêu mến, nữ

sinh trong trường ai cũng thích anh

hết, hy vọng xa vời có thể gả cho anh,

cô trước giờ chưa từng nghĩ đến sẽ có

một ngày trở thành hiện thực, cảm

giác này rất kỳ diệu, cũng cảm thấy

không chân thực.

“Vậy sao? Sao em không nói sớm, đồ

ngốc.” Hữu Quốc xoa nhẹ lên mặt cô,

ánh mắt rất yêu chiều. Khóe mắt hơi

liếc về phía Triệu Thoại Mỹ, lại nhận

ra rằng cô không hề để ý đến mình,

làm anh không khỏi cảm thấy thất

vọng. Âm thầm cười nhạo mình thật

buồn cười.

Cô và Võ Vũ Linh ở bên nhau, còn để ý

anh có thân thiết với người phụ nữ

khác sao?

Sợ rằng người quan tâm, chỉ có một

mình anh mà thôi, còn cô đã ném nó

ra sau đầu rồi.

Anh nở nụ cười đau khổ hỏi chính

mình, tại sao anh lại không thích cô

gái như Hứa Linh Lung, mà nhất định

phải là cô. Ngược đãi chính mình, tự

làm tự chịu mà.

Hứa Linh Lung trẻ đẹp, là con nhà

giàu có, ngoan ngoãn hiền lành, hiếu

thảo với cha mẹ, lại còn rất hiểu

chuyện, là người ứng cử tốt nhất để

cưới về làm vợ. Quan trọng hơn nữa,

cô yêu anh. Ở bên cạnh cô, anh chỉ

cần đón nhận tình yêu của cô là đủ

rồi, không cần phải lãng phí bảy năm

để chờ đợi, cuối cùng lại chẳng được

gì.

Con người đều là đông vật thích

ngược đãi chính mình sao? Cái gì dễ

dàng có được lại không thích, mà cứ

cố chấp đuổi theo cái mình không có

được, cuối cùng khiến chính mình

mệt mỏi, cũng bỏ qua người thích

hợp với mình nhất.

Nhìn thấy anh ngẩn người, Hứa Linh

Lung hỏi nhỏ:

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì, em muốn khiêu vũ

không?”

“Vâng!”

Hai người dắt tay nhau vào sàn nhảy,

nhẹ nhàng cất bước nhảy. Trai tài gái

sắc, kim đồng ngọc nữ, rất xứng đôi.

Chỉ là Võ Vũ Linh và Triệu Thoại Mỹ

cũng ở bên cạnh, bầu không khí trở

nên rất kỳ lạ.

Triệu Thoại Mỹ là vợ trước của Võ Vũ

Linh, sau khi tuyên bố kết hôn với

Hữu Quốc, lại bỏ chạy ngay hôn lễ.

Mất tích một tháng, rồi lại ở bên cạnh

Võ Vũ Linh, còn Hữu Quốc chỉ trong

vòng mấy ngày ngắn ngủi đã đính

hôn với Hứa Linh Lung.

Đúng là một mối quan hệ tứ giác phức

tạp, làm cho người khác thật khó

hiểu!

Hai người kia đang ở kế bên, làm cho

Triệu Thoại Mỹ không được tự nhiên.

Nhưng Võ Vũ Linh lại cố ý đến gần

bọn họ, cô muốn trốn cũng trốn

không thoát. Một điệu nhảy chấm

dứt, cô vội bỏ chạy, Võ Vũ Linh lại

túm cô lại, đi đến trước mặt Hữu

Quốc,

“cậu có ngại đổi bạn nhảy với tôi

không?”

Hữu Quốc không trả lời, ánh mắt đang

giằng co với anh.

Sắc mặt Hứa Linh Lung trắng bệch, cô

ấy, cô ấy không phải Triệu Thoại Mỹ

sao? Lúc trước cô từng thấy qua trên

tivi. Cô cho rằng cô ấy sẽ không trở về

nữa, nhưng vừa đính hôn ngày thứ

hai lại xuất hiện, cô ấy muốn cướp

Hữu Quốc sao?

Cô cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng

cô.

“ Võ Vũ Linh……..” Triệu Thoại Mỹ

hoảng loạn.

Anh cố ý muốn chơi cô đến chết sao?

Cô vốn không nghĩ sẽ có liên quan gì

đến Hữu Quốc nữa, đặc biệt là khi có

vợ chưa cưới của anh ở đây, cô không

muốn mình vô tình xen vào giữa hai

người họ.

Nhưng anh đã quyết định rồi, cô chỉ

hy vọng Hữu Quốc sẽ từ chối, đừng để

cho Võ Vũ Linh đạt được ý muốn…….


Sau khi Hữu Quốc do dự vài giây, rồi

khẽ nở nụ cười, "đây chính là niềm

vinh hạnh của tôi..." Nói xong, anh

cúi người đưa tay về phía Triệu Thoại

Mỹ. "Xin mời!"

Nụ cười của anh làm cô bất chợt có

một sự hoảng sợ, một lúc sau mới có

chút chần chờ đưa tay ra cho anh,

cùng anh đi vào sàn nhảy.

" Hữu Quốc..." Trong lòng Hứa Linh

Lung rất sốt ruột, không bằng lòng

chứng kiến cảnh này, Võ Vũ Linh

ngăn cô lại. "Cô Hứa, tôi có thể mời cô

nhảy một bản không?"

Cô đành phải gật đầu, nhưng ánh mắt

vẫn luôn dõi theo hai người kia, trong

lòng thấp thởm không yên. Cô là bạn

gái bây giờ của anh, cho nên cô cũng

không muốn bạn trai của mình có

chút liên quan gì với bạn gái trước,

còn ước gì hai người kia cả đời cũng

đừng qua lại với nhau. Nhìn thấy bọn

họ nhảy cùng nhau, đột nhiên cô rất

sợ mất đi anh. Trái tim của anh, vốn

dĩ chưa từng thuộc về cô. Cho dù hai

người đã đính hôn, cũng không thể

hoàn toàn trói buộc anh.

Triệu Thoại Mỹ cứ cúi nhìn chân của

mình, cả người cứng đờ, trái tim

giống như bị kiến cắn, lo lắng không

yên.

Hữu Quốc vẫn nhìn cô chằm chằm,

cười như không cười. "Đã lâu không

gặp."

Cô run rẩy, ngay cả nói cũng nói

không nên lời, nhỏ giọng nói chữ

"vâng".

"Em và Võ Vũ Linh quay trở lại bên

nhau rồi sao?"

"........."

"Anh ta uy hiếp em sao?"

"Không có!"

"Cho nên em bằng lòng ở bên anh ta

sao?"

"......... Đúng vậy!"

" Triệu Thoại Mỹ, em ngẩng đầu lên đi,

nhìn vào mắt anh này, nói cho anh

biết, có phải em bằng ở bên anh ta

không hả?" Hữu Quốc nhìn chằm vào

mắt cô, cố ý muốn cô trả lời một cách

thành thật, không cho phép cô trốn

tránh. "Hay là, anh ta huy hiếp em

hử?"

Anh hy vọng cô sẽ trả lời vế sau, hy

vọng cô đối xử anh tàn nhẫn như vậy

là có nỗi khổ, không phải do cô cố ý.

Chỉ cần cô nói phải, cho dù phải liều

cái mạng này, anh cũng sẽ cướp cô về.

Nhưng anh thất vọng rồi, Triệu Thoại

Mỹ im lặng thật lâu, cố gắng lấy hết

dũng cảm nhìn vào mắt anh, trong

lòng thầm mong mau chóng chấm

dứt nỗi đau khổ này, nói rất chắc

chắn:

"Không có! Anh ấy không có uy hiếp

em."

Hô hấp của anh ngưng lại.

"Em lừa anh."

"Em không có lừa anh, em bằng lòng ở

bên anh ấy. Nếu không, em cũng

không về Đài Loan. Em nhớ em đã

từng nói với anh, em rời xa anh, bởi

vì em yêu anh ấy, em không cách nào

đón nhận anh được, đây chính là toàn

bộ sự thật."

"Nhưng lúc trước em nói với anh, giữa

hai người có thù oán mà, những giày

vò của anh ta gây nên, đều là giả

sao?"

"Những điều đó đều là thật. Lúc đầu,

đúng là em rất đau khổ, rơi vào

đường cùng. Nhưng cũng chính

những chuyện đã qua, mới làm em

hiểu rõ. Em chưa từng ngừng yêu anh

ấy, trước giờ chưa từng. Nếu em

không yêu anh ấy, thì những năm qua

em đã đón nhận anh rồi, không cần

đợi đến bây giờ."

Nỗi đau đớn tàn sát dữ dội trong trái

tim của Hữu Quốc, anh bị tra tấn tới

mặt mày tái mét. "Nhưng em từng

nói, em thích anh...... không lẽ cũng là

lừa anh sao?"

"Không có! Em rất thích anh. Anh vì

em làm rất nhiều chuyện, em rất cảm

động. Bất kỳ người phụ nữ nào có

tấm lòng lương thiện, cũng sẽ bị anh

làm cảm động. Nhưng, thích và yêu

không giống nhau! Em có thích anh

hơn nữa, cũng không thể vì anh mà

từ bỏ Võ Vũ Linh."

"Nếu đã như vậy............ Tại sao em còn

đồng ý kết hôn với anh."

"Lúc đó em còn chưa hiểu rõ lòng

mình, cho đến khi mặc áo cưới, em

mới hiểu ra, rốt cuộc mình muốn cái

gì. Hữu Quốc à, chúng ta đã kết thúc

rồi, đừng quấn lấy nhau nữa, được

không anh?"

"......." Câu nói đó của cô, làm cho Hữu

Quốc bỗng cảm thấy mình rất buồn

cười, cũng rất đáng thương. Người

tàn nhẫn vứt bỏ anh đã không còn

quan tâm đến anh, còn hy vọng anh

đừng quấn lấy nhau nữa, anh còn cần

gì phải nhớ mãi không quên, từ đầu

đến cuối chỉ khiến mình chìm ngập

trong tình yêu, trở thành một kẻ đi

xin xỏ sao?

Triệu Thoại Mỹ không nỡ nhìn thấy

anh đau khổ, nên chuyển đề tài khác.

"Nghe nói anh đính hôn rồi, chúc

mừng anh nhé! Vợ chưa cưới của anh

rất đẹp, rất ưa nhìn, còn được dạy dỗ

rất kỹ, rất xứng với anh."

Anh cười mỉa, "Linh Lung đúng là một

người con gái không giống như em."


Cô nghe được trong lời nói của anh có

mang theo sự châm chọc, cho nên

ngay lúc đó cô cũng khôn g biết trả lời

như thế nào. Sau một hồi, cô mới nói.

"Vậy thì tốt, em chúc hai người hạnh

phúc."

"Bọn tôi tất nhiên sẽ hạnh phúc! Em

cho rằng sau khi em tàn nhẫn làm tôi

đau khổ xong, tôi còn chờ đợi em

sao?"

"Em không hề nghĩ như vậy, cũng hy

vọng anh sẽ không như thế. Em

không xứng với anh, không đáng

được anh yêu, cô ấy mới là người bên

anh quãng đời còn lại. Xin lỗi

anh......."

"Chỉ một câu xin lỗi em có thể làm tan

biến hết tất cả đau khổ em dành cho

tôi sao? Triệu Thoại Mỹ, câu xin lỗi

của em cũng đáng giá thật đó, nhưng

tôi không lấy gì làm lạ cả, em đừng có

giả vờ nữa."

"......." Triệu Thoại Mỹ có thể cảm nhận

rõ nỗi oán hận của anh, giống như có

ngàn cây tên đâm vào trái tim mình,

Triệu Thoại Mỹ chỉ muốn chạy trốn

đến một nơi nào đó thật xa, không

cần phải đối mặt với anh.

Hứa Linh Lung luôn chăm chú theo

dõi tình hình bên kia, không cẩn thận

giẫm vào chân của Võ Vũ Linh, cô vội

xin lỗi. "Xin lỗi anh......"

"Không sao cả! Cô rất căng thẳng nhỉ?

Cô sợ bọn họ nối lại tình xưa sao?"

"........ Vâng!" Trong lòng Hứa Linh

Lung chua xót, nghẹn ngào, rất khó

chịu. "Tôi không rõ........... cuộc tình

này, tôi không có lòng tin." Cái cảm

giác lo được lo mất này đè nén quá

lâu, cô bất chợt nói ra. "Hữu

Quốc.......... Anh ấy không yêu tôi........

Tôi biết rõ những lời không nên nói

trước mặt anh, nhưng tôi rất khó

chịu, rất sợ mất đi anh ấy."

"Tôi có thể cảm nhận được, người

trong lòng anh ấy yêu, chỉ có mình cô

Triệu. Cho dù tôi có nói gì, làm gì, anh

ấy cũng không để ý đến, chỉ qua loa

cho có lệ thôi. Anh ấy giống như đang

ở trong một thế giới khác, mà thế giới

đó, chỉ có cô ấy, tôi không thể bước

vào."

Sự chân thành và cố chấp của Hữu

Quốc, đều nằm trong dự đoán của

Võ Vũ Linh. Cũng chính vì vậy, anh

mới giở mọi thủ đoạn, gấp rút chia rẽ

bọn họ, anh phải chặt đứt mọi đường

lui của bọn họ.

"Tôi nói những lời này, anh không

cười tôi chứ?"

"Không đâu! Tôi hiểu rõ cảm giác của

em." Võ Vũ Linh mỉm cười.

Mùi vị lo được lo mất này, rất đau khổ,

chính anh cũng đã từng chịu đủ mọi

tra tấn, bị cô đày đọa đến đớn đớn

không nguôi.

Cùng một sự giày vò, anh thề rằng sẽ

không chịu thêm lần nữa. Cho nên,

cho dù phải giam cô lại, giày vò lẫn

nhau, theo anh nhận thấy, điều này

còn tốt chuyện giữ không được cô,

luôn lo lắng bất cứ lúc nào cô cũng có

thể ở bên Hữu Quốc.

Nỗi đau khổ cô mang đến cho anh,

anh đã chịu đựng đủ rồi!

Trong trò chơi này, anh phải giành lấy

quyền làm chủ!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top