Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 145: Hủy Bỏ Hôn Ước

Sau khi kết thúc điệu nhảy, Hữu Quốc

lạnh nhạt buông Triệu Thoại Mỹ ra,

không muốn quan tâm cô nữa. Hứa

Linh Lung đi nhanh đến, kéo tay của

anh, “ Hữu Quốc….”

Anh biết rõ cô đang lo lắng điều gì, vỗ

vào bàn tay cô.

“Không sao đâu, chúng ta đi thôi! Lúc

nãy em chưa ăn cơm, có đói không?

Có muốn ăn gì không? Anh đi với em.

Em xem em kìa, anh thấy em hơi gầy

rồi đấy….” Anh xoa nhẹ vào má cô,

ánh mắt dịu dàng, đầy ấp sự che chở.


Đây là điều mà Hứa Linh Lung muôn

chờ đợi, nhưng giây phút này, điều

này với cô lại là một sự nhục nhã,

trong lòng rất chua xót rất đau đớn,

nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười,

mong muốn mau chóng thoát khỏi

chỗ này, thoát khỏi bầu không khí có

Triệu Thoại Mỹ. “Chúng ta đi thôi!”


Triệu Thoại Mỹ luôn dõi mắt nhìn bọn

họ rời khỏi, hai mắt buông xuống,

trong lòng giống như bị kim châm

vào. Cô không buồn cho chính mình,

cũng không ghen tỵ, cô chỉ đau lòng

vì Hữu Quốc.

“Sao nào? Lại làm em thấy khó chịu

sao? Tôi thấy bọn họ rất xứng đôi

nha…….”

Cô không muốn nói nhiều với anh,

“chuyện anh muốn tôi làm, tôi cũng

đã làm rồi, có phải anh cũng nên cho

tôi gặp bé Thiên rồi nhỉ.”

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ lời.”

“Phải không vậy? Sao tôi không cảm

thấy vậy nhỉ.” Cô cười mỉa. Anh là

người đàn ông vô liêm sỉ nhất, không

giữ lời nhất trên thế giới này mà cô

từng gặp. Anh cũng có mặt mũi nói

mình giữ lời sao? Đây là câu chuyện

cười nực cười nhất mà cô từng nghe.


“Em không tin sao? Đã vậy tôi sẽ chơi

xấu cho đến cùng nhé?”

“Anh dám!”

Võ Vũ Linh đột nhiên nở nụ cười gian

xảo. “Em nhìn em bây giờ kìa, giống y

như trái bom nổ chậm, hở chút là

bùm lên, chẳng có chút bình tĩnh gì

hết. Nếu em cứ như vậy hoài, sớm

muộn cũng sẽ điên lên đó.”

“Tôi có bị điên, thì cũng do tên cầm

thú như anh dồn ép đó!”

“Vậy sao? Thì ra tôi có sức ảnh hưởng

đến em lớn như vậy.” Võ Vũ Linh cười

rất thoải mái, nhưng nó lại giống như

cây đinh chọt vào mắt Triệu Thoại

Mỹ, trong mắt chảy máu, ước gì có thể

băm anh ra thành trăm mảnh.

Trên đường đi ra biệt thự, Hữu Quốc

buông lỏng bàn tay đang nắm chặt,

một mình đi thẳng về phía trước, rồi

lên xe.

Hứa Linh Lung nhìn bàn tay trống

không của mình, trái tim cũng trở

nên trống rỗng, cổ họng nghẹn ngào,

vô cùng khó chịu. Đột nhiên cô cảm

thấy thứ anh buông không phải là

bàn tay, mà là cô, cô vốn không phải

là người anh muốn, cho nên anh mới

tàn nhẫn lạnh nhạt đến như vậy,

không hề có chút lưu luyến nào.

Hai người im lặng suốt quãng đường,

cho đến khi đèn đỏ, Hữu Quốc mới

dừng xe, đốt một điếu thuốc, gương

mặt khôi ngô bị che mờ bởi làn khói

trắng.

“Hút thuốc ở trên xe, không tốt

đâu….”

Anh chỉ “ừ” một tiếng, rồi ngừng hút.


“Lúc trước em không biết anh biết hút

thuốc.”

“Anh chỉ hút những khi buồn phiền

thôi.” Hữu Quốc trả lời một cách

hững hờ. Bởi vì cô và bé Thiên, cho

nên lâu rồi anh không hút thuốc, cho

đến thời gian gần đây mời hút lại.

Một người khiến cho anh bằng lòng

cai thuốc, đã rời bỏ anh rồi, anh có

cai hay không có ý nghĩa gì chứ.


“Cảm xúc của anh lúc này……… vẫn ổn

chứ?”

“……..”

“Vì cô Triệu sao?”

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Hữu

Quốc kẹp chặt lại. Anh rất muốn bảo

cô im miệng, nhưng làm như vậy

nghĩa là anh quá quan tâm Triệu

Thoại Mỹ rồi, cho nên anh đè nén

xuống, cố gắng lạnh nhạt, không

quan tâm. “Không có…….”

“Hai người có phải đã lâu lắm rồi

không gặp nhau?”

Anh nghĩ một lúc, mở miệng một cách

thản nhiên. “Bảy tiếng hai mươi tám

ngày.” Vẫn chưa đến một tháng,

nhưng nó giống như anh vừa sống

qua một thế kỷ. Bởi vì một ngày dài

như một năm, cho nên anh nhớ rất

rõ.

“Ồ…..” Hứa Linh Lung nhìn vào lòng

bàn tay của mình, mà thấy chua xót.

“Cô ấy rất đẹp, tính tình cũng rất tốt.”


“Có lẽ vậy.” Nếu như anh là kẻ chỉ biết

nhìn vẻ bề ngoài, thì có rất nhiều cô

gái đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần,

anh nhất định cũng không cần phải

luẩn quẩn trong nỗi đau như vậy.

Tình yêu, chính là thứ người ta khó

giải thích nhất.

“Vì sao cô ấy bỏ rơi anh?”

“Bởi vì cô ấy không yêu anh.” Một câu

không yêu, là một sự giải thích hợp lý

cho tất cả mọi chuyện, cũng xóa bỏ

hết bảy năm cố gắng của anh, hơn

nữa anh cũng không thể có bất kỳ câu

oán hận này.

“Vậy anh yêu cô ấy không?”

“Yêu!” Về điều này, anh luôn hiểu rất

rõ. Bởi vì hiểu quá rõ, cho nên mới

tra tấn mình như vậy, chỉ vì muốn

thoát khỏi tình cảm dành cho cô.

Nhưng tất cả những gì anh làm, càng

làm cho chính anh hiểu sâu sắc hơn,

chính mình yêu cô biết bao nhiêu.



Hứa Linh Lung đột nhiên cảm thấy

khó thở, cô có cảm giác mình mất hết

mọi can đảm.

“Vậy tại sao anh lại đính hôn với em

chứ? Anh xem em là gì hả?”

“Xin lỗi em! Từ đâu anh đã nói với

em, anh không thể yêu em.” Điều này

cũng làm cho Hữu Quốc rất buồn

phiền. “Nếu như tình cảm có thể di

chuyển, nhất định anh sẽ yêu em.

Nhưng, anh làm không được.”

“Cô ấy đã ở bên người khác rồi, anh

còn cần gì phải u mê không tỉnh

chứ?”

“Em biết rõ anh không yêu em, em

vẫn đính hôn với anh, đó cũng không

phải là u mê không tỉnh sao? Anh hứa

với em, nếu đã đính hôn với em, anh

nhất định sẽ có trách nhiệm với em.

Nhưng trong trái tim anh, vẫn chưa

có em, anh cũng không thể chắc chắn,

sau này sẽ có em hay không. Em cứ

coi như, đây là một ván bài đi!”

Hai mắt Hứa Linh Lung đỏ lên, nở nụ

cười đau khổ.

Bắt đầu từ lúc nào, tình cảm cũng trở

thành một ván bài rồi? Anh đã yêu

người khác rồi, cho nên cũng đã định

trước cô nhất định sẽ thua một cách

thê thảm.

…………

Võ Vũ Linh chạy xe đến một nơi hẻo

lánh, khắp nơi đều là cây cối, không

có người, yên tĩnh đến nỗi ngay cả

tiếng kêu của động vật cũng có thể

nghe được.

Triệu Thoại Mỹ hỏi với vẻ cảnh giác:

“Ở đây là đâu hả? Anh dẫn tôi đến nơi

này làm gì hả? Bé Thiên đâu?”

“Em gấp gì chứ, chuyện tôi đã hứa với

em, tôi nhất định làm được.” Võ Vũ

Linh lạnh nhạt mở miệng, gọi điện

thoại. “Sophie, cô chuẩn bị mở cuộc

gọi qua video đi.”

“Cuộc gọi qua video sao? Không phải

anh đã hứa cho tôi gặp bé Thiên sao?

Võ Vũ Linh, sao anh có thể làm vậy

hả?”

“Gọi điện thoại qua video không phải

cũng có thể gặp mặt sao? Tôi hứa với

em, nhưng tôi đâu có nói sẽ cho em

mặt đối mặt với con đâu…..”

“Đồ vô liêm sỉ…….”

“Nếu em cảm thấy mình bị lừa, tôi

cũng có thể hủy bỏ cuộc gọi, em đừng

hối hận là được……..” Anh làm bộ

muốn ngắt cuộc gọi, Triệu Thoại Mỹ

lại ngăn anh lại, đôi mắt bén nhọn

giống cây đinh, rõ ràng đang căm hận

anh đến thấu xương, lại không thể bỏ

qua cơ hội được nói chuyện với bé

Thiên.

Cô nghiến răng nói, “ Võ Vũ Linh, anh

làm vậy nhất định sẽ gặp quả báo.”

“Phải không? Vậy thì tốt nhất nên gặp

báo ứng sớm một chút, tôi sẽ đợi…….”

Gương mặt của bé Thiên nhanh chóng

xuất hiện trên màn hình, vui mừng

kêu lên. “Ma ma, ma ma…….”

“Bé Thiên…..” Trong chớp mắt Triệu

Thoại Mỹ quên cả Võ Vũ Linh, hai

mắt lập tức đỏ hoe. “Bé Thiên……”

“Ma ma, ma ma đang ở đâu vậy? Bé

Thiên rất nhớ ma ma……..”

“Ma ma cũng rất nhớ bé Thiên……”

Con là cả mạng sống của cô đó! Võ Vũ

Linh cướp đi bé Thiên, không khác gì

cướp đi nửa cái mạng của cô rồi.

“Pa pa, không phải pa pa nói chúng ta

trở về Đài Loan trước, đợi ma ma về

sau sao? Tại sao pa pa không dẫn ma

ma đến gặp bé Thiên vậy?”

“Ma ma con còn có việc chưa làm

xong, đợi khi xong việc rồi, pa pa sẽ

dẫn ma ma đến gặp bé Thiên, được

không nào?” Võ Vũ Linh quay đầu

nhìn Triệu Thoại Mỹ sắp sửa bật

khóc, nhỏ giọng nhắc nhở cô, “em

đừng có trưng bộ mặt đau khổ đó của

em ra, không lẽ em muốn bé Thiên lo

lắng sao?”

“Ma ma, lời pa pa nói là thật sao? Ma

ma sẽ đến đón bé Thiên đúng

không?”

“Sẽ…. ma ma sẽ…….. bé Thiên phải đợi

ma ma đó……..” Đứa con yêu dấu của

cô bị cướp đi, chỉ có thể nhìn mặt con

qua video, không thể sờ, không thể

ôm, cảm giác thật lo lắng, Triệu Thoại

Mỹ đau khổ, nhưng không thể không

cố gắng nở nụ cười.

“Bé Thiên ngoan! Phải ăn thật nhiều,

ngủ thật ngon đó…….”

Cô có rất nhiều điều muốn dặn dò,

nhưng Võ Vũ Linh nhìn cô càng nói

thì hai mắt càng đỏ, nước mắt sắp sửa

trào ra ngoài, vội vàng bảo Sophie

dẫn bé Thiên đi ngủ.

“Bé Thiên………. bé Thiên…….” Con

đừng đi mà……..

“Ma ma, bé Thiên đi ngủ đây, con đợi

ma ma đến đón con đó!”

“Bé Thiên……….. bé Thiên của

mẹ………”

Gương mặt tươi cười của con ở trên

màn hình vụt tắt, nước mắt của Triệu

Thoại Mỹ rơi đầy trên mặt, rồi vừa

đấm vừa đánh Võ Vũ Linh.

“Tại sao anh phải đối xử tôi như

vậy……… tại sao chứ………. anh trả bé

Thiên lại cho tôi………. anh trả con lại

cho tôi đi……… anh là đồ cầm thú!

Trả con lại cho tôi………”

Nhìn thấy tâm trạng cô sụp đổ, giống

như đang phát điên, Võ Vũ Linh cũng

khó chịu, nhưng bé Thiên là lợi thế

duy nhất anh có được, cho dù phải

bắt hai mẹ con cô chia lìa, anh cũng

không thể mất đi cô. Trái tim anh

như sắt đá, nâng cằm cô lên, ánh mắt

lóe lên ánh sáng thèm khát của một

kẻ đi săn.

“Biết làm sao đây? Nhìn em khóc đến

mức này……….. đột nhiên tôi rất

muốn bổ nhào lên người em…….”

Triệu Thoại Mỹ ngẩn người, vẫn chưa

hiểu ra, đột nhiên bị Võ Vũ Linh lôi

xuống xa. Cô sống chết bám chặt cửa

xa, “buông tôi ra………. anh muốn làm

gì……….. đồ cầm thú………. buông tay

ra……….. cứu tôi với……….”

“Tôi muốn làm gì à?” Anh nở nụ cười

lạnh lẽo, ánh mắt như đang bức ép

người khác. “Em hẳn phải hiểu rất rõ

chứ, không phải sao?” Gỡ tay của cô

xa, nhét cô vào ghế sau của xe, cơ thể

to lớn của anh đè vừa đè xuống thì

liền điên cuồng hôn cô, còn tay thì xé

rách quần áo của cô.

“Buông tay ra……… Võ Vũ Linh……….

anh điên rồi……..” Triệu Thoại Mỹ

sống chết ngăn cản hành động thô

bạo của anh, nhưng rồi cũng phải để

mặc cho một tay của anh giữ chặt hai

cổ tay của mình, kéo lên đỉnh đầu

một cách thô bạo.

Phải, anh điên rồi! Từ giây phút cô

mặc bộ lễ phục màu trắng đứng ở

trước mắt anh, thì anh đã điên lên

rồi, rất muốn điên cuồng chiếm lấy

cô.

Bộ lễ phục gợi cảm ôm sát người để lộ

ra đường cong lung linh hoàn mỹ.

Cũng vì cô giận đến đỏ mặt, mới càng

làm tăng thêm sức hấp dẫn, làm cho

anh có ý nghĩ bậy bạ, bên dưới cơ thể

đã có phản ứng từ lâu rồi.

Anh chiếm đoạt cánh môi của cô, đầu

lưỡi không ngừng đi vào, quấy nhiễu,

quấn lấy nhau, nóng bỏng, tới lui

trong miệng của cô. Anh xé rách váy

của cô, rồi vuốt ve nơi tròn đều, đùa

giỡn nơi đẫy đà của cô.

“Ưm ưm…….. đừng mà…….. cứu

với……… cứu tôi với……..”

“Em kêu lên đi! Như vậy càng khiến

tôi vui vẻ hơn.” Tay của anh chui vào

trong váy cô, đưa ngón tay vào, chơi

đùa, ra vào một cách thành thạo, “dễ

chịu không? Hử? Dễ chịu không?”

Giọng nói của anh cũng nhiễm mùi

ham muốn, giọng điệu ngày càng có

sức hút.

Triệu Thoại Mỹ nặng nề thở gấp.

“Đừng, đừng như vậy…………. tôi xin

anh………. thả tôi ra……….”

“Nhưng cơ thể em còn thành thật hơn

em đó……..” Anh đưa tay lên trước

mặt cô, trên tay dính đầy dịch của cơ

thể, “em nhìn cho rõ đi, đây chính là

dấu hiệu em đang muốn đó.”

Anh vừa nói chuyện, vừa kéo quần

xuống, đưa vật cứng của mình vào cơ

thể cô.

“A…….” Triệu Thoại Mỹ thét to lên,

bao bọc nơi to lớn của anh, ở bên

trong nơi chặt chẽ của cô không

ngừng ra vào, dính chặt lấy nhau.


Bên ngoài có người ngẫu nhiên đi qua,

cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng

của Võ Vũ Linh, không thể ngờ rằng

bên dưới người anh còn có một người

khác, đang làm chuyện đó một cách

dữ dội.

Trong lòng Triệu Thoại Mỹ rất ghét

Võ Vũ Linh, nhưng cơ thể đã sớm

quen thuộc anh, cơ thể vô thức chảy

ra chất lỏng một cách nhục nhã. Bên

trong sự đan xen giữa giận dữ và xấu

hổ, cô lại lên đỉnh từng đợt một.



Khi mọi tra tấn qua đi, Triệu Thoại

Mỹ khóc òa lên, nước mắt không

ngừng rơi xuống, lặng lẽ lau chùi cơ

thể mình.

“Lại khóc…….. em khóc thành thói

quen rồi sao?” Mỗi lần làm chuyện đó

xong, cô luôn ở trước mặt anh khóc

lóc, điều này làm cho Võ Vũ Linh rất

tức giận.

Triệu Thoại Mỹ chỉ nức nở, mà không

nói tiếng nào, cô oán hận cơ thể mình

có phản ứng với anh, oán hận mình

sao lại hèn hạ đến vậy.

“Em muốn khóc thì từ từ mà khóc

đi……….” Giọng điệu của anh giống

như đang chán ghét cô, nhưng thực

ra anh không muốn nhìn thấy cô

buồn, như vậy anh càng cảm thấy

mình ngay cả cầm thú của cũng

không bằng. Đi trở về ghế lái, lái xe

chạy đi.

Chạy đến nửa đường, Triệu Thoại Mỹ

đột nhiên không kiềm chế được lo lớn

lên.

“Để tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe!”

Anh giật mình, cau mày. “Em lại muốn

làm gì hả?”

“Tôi muốn xuống xe……..”

Cô điên cuồng mở cửa xe, Võ Vũ Linh

đành phải khóa lại, không cho cô

xuống xe. “Đợi đến nơi rồi, tôi đương

nhiên sẽ cho em xuống.”

“Một giây tôi cũng không có cách nào

chờ đợi được nữa.”

“Tôi biết rõ”, anh nở nụ cười lạnh lẽo,

“nhưng không phải em muốn là được.

Nếu bây giờ em nhảy xuống xe, thì

em đừng mong gặp được bé Thiên.”


“Anh đừng có lấy bé Thiên ra uy hiếp

tôi!”

“Nhưng em cũng chấp nhận bị uy hiếp

mà, không phải sao? Tôi cảnh cáo em,

tốt nhất em ngoan ngoãn cho tôi,

phải làm theo những gì tôi nói. Nếu

không, tôi có thể đảm bảo với em, em

mãi mãi cũng đừng mong gặp lại con

trai mình.”

Triệu Thoại Mỹ ngừng hành động

chống trả điên cuồng của mình, đau

lòng rơi nước mắt, cuộn tròn người

lại ngồi ở ghế sau khóc nức nở……

Võ Vũ đưa Triệu Thoại Mỹ đến nơi

anh đã sắp xếp, cô khóc đến hai mắt

đỏ hoe, nói với vẻ chống đối:

“Tôi không muốn ở chỗ này!”

“Tôi đã nói với em rồi, em có quyền

lựa chọn sao?” Võ Vũ Linh nghiêng

mặt, nở nụ cười lạnh lẽo. “Em tốt

nhất hãy ngoan ngoãn ở đây đi, nếu

không….”

“Nếu không tôi đừng mong gặp được

bé Thiên chứ gì?” Sự uy hiếp của anh,

Triệu Thoại Mỹ đã quen từ lâu, cũng

tuyệt vọng rồi, trái tim cũng trở nên

lạnh lẽo. “Tôi đã là tội phạm của anh,

bị anh giam giữ rồi. Anh muốn làm

gì, thì làm đi, vốn dĩ tôi không cách

nào chống lại anh mà.”

“Tôi rất vui khi em hiểu rõ được như

vậy! Nếu đã hiểu rõ, vậy em cũng

đừng ở đây nói những lời linh tinh dư

thừa nữa. Nếu em thật lòng quan tâm

đến bé Thiên, vậy thì hãy ngoan

ngoãn ở lại đây đi, đừng đi đâu cả.”

Võ Vũ Linh đẩy mạnh Triệu Thoại Mỹ

vào một căn phòng, rồi đóng sầm cửa

lại đi ra ngoài.

Cô nhìn căn phòng lạnh lẽo, tuyệt

vọng đến nỗi ngay cả khóc cũng

không còn sức để khóc.

Cô ngồi trong căn phòng lạnh lẽo suốt

cả đêm, cho đến khi rạng sáng, mới

chợp mắt. Lúc tỉnh lại, đã hơn mười

giờ. Từ lúc xuống máy bay đến giờ,

Triệu Thoại Mỹ vẫn chưa ăn gì, bụng

đói meo. Đành phải lấy lại tinh thần,

đi xuống lầu ăn cơm.

Nhưng cô không ngờ vừa đi ra khỏi

cửa chung cư, thì gặp phải Hữu Quốc.

Anh đang đứng tựa vào xe, hút thuốc,

rõ ràng đã đợi cô từ rất lâu.

Cô ngẩn người, “tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi muốn biết địa chỉ nhà em, rất dễ

dàng, bao gồm cả địa chỉ ở Hà Lan

của em……” Anh nở nụ cười như

mình biết rõ mọi chuyện.

“…………” Triệu Thoại Mỹ cảm thấy

băn khoăn lo lắng, không biết phải trả lời anh như thế nào.

“Em có rãnh nói chuyện với tôi chút

không?”

“……….. Vâng!”

Hai người đi đến một quán coffee yên

tĩnh, Triệu Thoại Mỹ chỉ cúi đầu

khuấy coffee, không biết phải nói gì.

Còn Hữu Quốc chỉ ngồi hút thuốc,

ngắm nhìn cô xuyên qua làn khói.



Hai người cứ như vậy im lặng thật lâu,

cuối cùng Triệu Thoại Mỹ cũng mở lời

trước, “anh tìm em có chuyện gì

không?”

“Tôi cũng không biết nữa!” Hữu Quốc

nở nụ cười đâu khổ. Cô đã nói rõ ràng

đến vậy rồi, anh cũng nghe đủ rõ rồi.

Anh biết rõ cứ quấn lấy nhau cũng

không ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn

muốn gặp cô. Thậm chí gặp để làm gì,

anh cũng không biết.

Một lúc sau mới hỏi một câu, “em

sống vẫn tốt chứ? Bên cạnh Võ

Vũ Linh đó……”

“Vẫn tốt!”

“Nhưng vẻ mặt của em lại không phải

như vậy. Hôm qua đã xảy ra chuyện

gì? Để hôm nay nhìn em hốc hác đến

vậy chứ? Trong mắt còn có vài tơ

máu kìa.

Cô tránh ánh mắt của anh, cố ý nói

bâng quơ. “Có lẽ vừa mới về nước,

vẫn chưa quen với múi giờ ở đây.”

“Ồ….” Anh cười, “tôi còn tưởng rằng

tối hôm qua em chiến đấu dữ dội cả

đêm chứ.”

Chiếc thìa khuấy coffee rớt xuống

bắn nước tung tóe lên tay Triệu Thoại

Mỹ , cả người cô run lên.

Mọi hành động đều bị Hữu Quốc nhìn

thấy, anh nghiền ngẫm rồi cười.

“Sao em lại căng thẳng đến vậy? Tôi

nói đúng sao?”

“………..”

Anh đè nén nỗi đau, nói trái lòng

mình:

“Cho dù là đúng, em cũng đâu cần

căng thẳng đến vậy. Tôi và em, đã

không còn dính líu gì đến nhau. Cho

dù em ở trên giường với người đàn

ông khác, cũng không đến lượt tôi lên

tiếng.”

“………… Xin lỗi anh.”

“Vẫn lại là câu nói không có chút giá

trị đó, em có làm gì đâu mà phải xin

lỗi tôi chứ?” Giọng điệu của Hữu

Quốc mang theo sự chế giễu hỏi

ngược lại cô, “em xin lỗi vì bảy năm

trước không dứt khoát từ chối tôi mà

kiên quyết đùa giỡn tôi sao? Hay em

xin lỗi vì em không nên lừa tôi nói

thích tôi, nhưng thực ra trong lòng

em vẫn yêu Võ Vũ Linh ? Hay là em

xin lỗi tôi vì em đã chạy trốn hôm

đám cưới, biến tôi thành trò cười cho

mọi người à?”

“ Triệu Thoại Mỹ, tôi nói rồi, em

không làm gì phải xin lỗi tôi cả?”

Lời nói của anh, từng câu từng chữ

đều sắc bén giống như dao, muốn

giày xéo Triệu Thoại Mỹ. Cô thiếu nợ

anh quả thực rất nhiều, cô có trả

cũng trả không hết, chỉ có thể cố gắng

rời khỏi anh càng xa càng tốt.

“Nhưng mà………… tôi lại nhớ em đến

như vậy, vẫn không quên được em.”

Hữu Quốc nở nụ cười đau khổ, có

chút thất bại nói. “Tôi không hiểu,

chính miệng em nói em hận Võ Vũ

Linh biết dường nào. Em đã quên

chuyện bảy năm trước anh đã giam

cầm, cưỡng bức em sao? Sau khi xảy

ra những chuyện đó, em làm sao có

thể ở bên cạnh anh ta chứ? Không lẽ

em không có lòng tự trọng, mà ngay

cả đầu em cũng hỏng rồi sao?”

“Anh ta chính là một tên cầm thú, anh

ta không thể nào mang đến hạnh

phúc cho em. Rõ ràng em biết đó là

hố lửa, tại sao em vẫn đâm đầu nhảy

vào chứ? Em bị điên rồi hả?”

“Anh cứ coi như em bị điên đi, chuyện

tình cảm, ai có thể kiểm soát được

chứ.”

“Cho nên em quyết định ở bên cạnh

anh ta sao, cho dù xảy ra chuyện gì,

cũng không thay đổi sao?”

Cô phải dằn lòng mình, kiên quyết nói

một chữ. “Phải!”

Hữu Quốc đột nhiên cảm thấy rất

hoang đường. Anh đã phơi bày cả trái

tim của mình, bằng lòng trả giá vì cô.

Cô không phải xữ nữ, cũng là người

phụ nữ có gia đình, thậm chí còn có

con, anh đều không quan tâm đến,

một lòng một dạ làm mọi chuyện vì

cô. Đến khi quay đầu lại, anh lại

không bằng một phần trăm sự nhục

nhã của tên cầm thú kia đối xử cô

sao?

Ai có thể nói cho anh biết, cái thế giới

này rốt cuộc là như thế nào hả?

Có phải lúc đầu anh không nên cho cô

nhiều đến vậy, anh phải nhẫn tâm với

cô, cô mới yên anh sao?

“Anh đã đính hôn rồi, có nói những

điều này, sẽ không công bằng với vợ

chưa cưới của anh đâu.”

“Tôi đối với cô ấy không công bằng

sao? Vậy em có công bằng với tôi

chưa hả?” Hữu Quốc luôn đè nén

không tức giận, nhưng bây giờ anh

không thể nhẫn nhịn được nữa mà

bùng nổ.

“Chúng ta cứ quấn lấy nhau như vậy

còn có ý nghĩa gì nữa? Xin anh hãy

nhớ rõ, anh đã đính hôn rồi.”

“Nếu như em có thể thay đổi quyết

định của mình, tôi có thể lập tức hủy

bỏ hôn ước, trở về bên cạnh em.”

Hữu Quốc cũng không biết lúc đó sao

anh lại xúc động đến vậy, nắm chặt

lấy tay cô. “ Thoại Mỹ, em……..”

“Anh không thể làm vậy.” Triệu Thoại

Mỹ hủy bỏ hôn ước rồi, cô cũng

không thể tiếp tục có quan hệ gì với

anh. Hơn nữa, bây giờ anh đã có vợ

chưa cưới rồi, làm như vậy quá bất

công đối với cô ấy.

“Em đã quyết định ở bên cạnh Võ Vũ

Linhrồi. Cho dù anh nói gì, em cũng

không thay đổi quyết định đâu, anh

hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top