Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 147: Thân Thế Của Đào Đào

Phương Hồng Thủy thẹn quá hóa giận

quay về nhà, tức anh ách ngồi xuống

ghế sofa, vô tình nhìn thấy một

phong thư ở trên bàn. Mở bung ra,

vài tấm ảnh rơi xuống. Sắc mặt cô ta

trở nên tái mét khi cô ta nhìn thấy

người phụ nữ trần trụi trong ảnh là

mình, còn vẻ mặt người đàn ông đang

rất thỏa mãn.

Hình ảnh mấy năm trước bị cưỡng

bức hiện lên trước mắt, giống như

một cơn ác mộng đáng sợ.

Cô ta sợ hãi lùi về sau vài bước, tại sao

lại như vậy chứ? Những tấm ảnh

chụp lúc nào? Tại sao cô ta không hề

biết đến.

Vừa đúng lúc Hà quản gia bưng trà

vào, nhìn thấy vẻ mặt của Phương

Hồng Thủy là lạ, lo lắng hỏi cô ta:

“Cô ba, cô làm sao vậy?”

Phương Hồng Thủy vội vàng cất mấy

tấm ảnh, cả người không ngừng run

rẫy, “phong thư ở trên bàn là ai đưa

đến vậy?”

“Tôi cũng không biết, buổi sáng đã

thấy nó ở trong hộp thư rồi, có

chuyện gì không bình thường hả cô?”


“Không có gì, bà, bà ra ngoài đi!” Cả

người cô ta luống cuống, đầu óc hỗn

loạn.

“Cô ba, sao sắc mặt của cô khó coi

vậy? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?”

“Kêu bà cút ra ngoài, có nghe không!”

Phương Hồng Thủy đột nhiên điên

khùng thét lớn lên, làm Hà quản gia

hết hồn, đành phải đi ra ngoài. Cô ta

đóng sầm cửa lại, giống như đang

chạy trốn thú dữ, khắp người đều là

mồ hôi. Những tấm ảnh này là ai gửi

đến hả? Là kẻ cưỡng bức cô sao? Hắn

ta muốn gì đây?

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, làm

Phương Hồng Thủy sợ tới hét toáng

lên. Nhìn thấy trên màn hình hiển thị

số lạ, cô ta có thể đoán được đó là ai.

Cố gắng ổn định hô hấp lại, nhận điện

thoại, nhưng tay vẫn còn không

ngừng run rẩy.

“Chào cô Phương cô nhận được ảnh

chưa? Cô hài lòng chứ?”

“Mày là ai?”

“Nói như thế nào, tôi cũng là người

đàn ông đầu tiên của em mà, sao em

quên nhanh đến thế chứ? Em làm tôi

có chút thất vọng nha!”

Phương Hồng Thủy cắn môi, “mày

muốn gì? Nói mau!”

“Kẻ côn đồ, đê tiện như tôi, giữ lại

những tấm ảnh đó để làm gì, tất

nhiên là vì tiền rồi! Ba mươi tỷ, tôi sẽ

trả phim gốc cho cô.”

“Mày nói được làm được không?”

“Đương nhiên rồi! Tôi chỉ cần tiền. Tôi

sẽ kêu bạn tôi đọc số tài khoản cho

cô, nội trong ngày mai, cô phải đưa

tiền cho tôi, nếu không…….. Cả Đài

Loan sẽ được thưởng thức những tấm

ảnh đẹp của cô Phương đây, bao gồm

cả Võ Vũ Linh! Tôi khuyên cô tốt nhất

đừng báo cảnh sát, một khi tôi xảy ra

chuyện, sẽ có người tung những tấm

ảnh này ra ngoài. cô nhớ cho kỹ!”

Điện thoại ngắt cuộc gọi.

Phương Hồng Thủy sốt ruột đến hai

mắt đỏ hoe, trong mắt đều là tơ máu.

Cô ta biết rõ loại người này lòng tham

không đáy, ba mươi tỷ chưa chắc sẽ

thỏa mãn được thằng đó, nhưng cô ta

không còn cách nào, đành phải đưa

ba mươi tỷ cho tên kia.

Nhưng cô ta đợi ba ngày, cũng không

thấy phim gốc được gửi trả lại, cô gọi

lại cho số điện thoại cũ, thì đã khóa

máy. Sốt ruột đợi thêm hai ngày, cuối

cùng cũng có điện thoại gọi đến.


“Phim gốc đâu rồi hả? Trả lại đây!”

“Em quá đẹp, tôi làm sao nỡ đây……..”

“Đồ khốn! Không phải mày nói nhận

được tiền sẽ trả lại phim gốc cho tao

sao?”

“Không lẽ cô Phương đây chỉ có giá ba

mươi tỷ thôi sao? Quá rẻ rồi! Số tiền

đó, ông đây xỉa răng còn không đủ.

Đưa cho tôi thêm ba ngàn tỷ, tôi sẽ

suy nghĩ lại!”

“Tao làm gì có nhiều tiền tới vậy!”

Bên kia cười lớn tiếng, “ai mà không

biết nhà họ Võ có nhiều nhất là tiền

chứ, ba ngàn tỷ ít ỏi đó, chỉ đủ cô

mua quần áo thôi. Dù sao tiền nhiều

cũng xài không hết, không bằng để

tôi xài dùm cho! Vẫn là số tài khoản

đó, quy tắc cũ, nội trong ngày mai,

nếu tôi không thấy được tiền, thì cô

chờ chết đi!”

“Chết tiệt!” Phương Hồng Thủy bị ép

điên lên, ánh mắt lóe lên sự nham

hiểm. Cái đồ cầm thú này, có bao

nhiêu tiền cũng không thỏa mãn

được nó. Để yên cho nó uy hiếp,

không bằng lấy số tiền đó mua một

cái mạng của nó, kết thúc mọi tai họa

về sau!

Ở bệnh viện.

Triệu Thoại Mỹ vẫn còn đang hôn mê,

không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Bác

sị kiểm tra giúp cô, rồi lắc đầu. “Cô ấy

vẫn như vậy, không xác định được lúc

nào sẽ tỉnh lại.”

Ánh sáng trong ánh mắt của Võ Vũ

Linh trong chớp mắt trở nên ảm đảm,

nhưng anh không cho phép mình bỏ

cuộc. Chỉ cần có một tia hy vọng, anh

sẽ không từ bỏ, anh tin có một ngày

cô sẽ tỉnh lại. “Cám ơn bác sĩ!”

“Không có chi, đây là điều chúng tôi

phải làm!” Nếu không phải chính mắt

nhìn thấy, ông cũng không dám tin,

người đàn ông đứng trước mặt mình,

chính là người ngày đó điên cuồng,

thô lỗ đưa Triệu Thoại Mỹ nhập viện!

Những ngày qua, anh ta đã bình tĩnh

hơn, cũng rất lễ phép với bác sĩ và y

tá, giống như thay đổi thành một

người khác.

Điều này đủ thấy anh ta có tình cảm

rất sâu nặng với cô ấy, đáng tiếc………

Haizz! Ông trời cũng thật tàn nhẫn

với những người tốt! Ông cũng hy

vọng, cô ấy có thể mau tỉnh lại, một

nhà ba người đoàn tụ với nhau.


Triệu Thiên Hạo được Hà Liên dẫn

vào bệnh viện, vừa đi vào cậu bé vội

chạy đến hỏi ngay:

“Pa pa, ma ma tỉnh lại chưa?”

Võ Vũ Linh vẫn lắc đầu, xoa mặt con.

“Ma ma sẽ mau tỉnh lại thôi, con phải

tin pa pa!”

“Vâng!” Triệu Thiên Hạo đi đến bên

giường, nắm tay Triệu Thoại Mỹ, hôn

lên tay một cái. “Ma ma, bé Thiên đến

rồi! Gần đây bé Thiên rất ngoan đó,

cô giáo còn khen con nữa! Ma ma, ma

ma mua tỉnh lại đi, được không ma

ma? Con và pa pa đang đợi ma ma đó!

Ma ma đừng tham ngủ nữa, có được

không? Bé Thiên rất cần ma ma!”

Hình ảnh này làm cho Hà Liên chua

xót, không đành lòng nhìn nữa. Cô

nhìn về phía Võ Vũ Linh, cô thấy anh

có hơi mệt mỏi, trong mắt có vài tơ

máu, chắc hẳn anh đã thức nguyên

đêm để xử lý chuyện ở công ty. Ban

ngày phải chăm sóc cô ấy, ban đêm

thì bận rộn chuyện công ty, anh

không suy sụp mới lạ.

“Tổng tài, hôm nay em giúp anh chăm

sóc cô Triệu nhé, anh về nhà nghỉ

ngơi đi, anh đã mất ngủ nhiều ngày

rồi.”

“Không cần đâu! Anh muốn ở bên cô

ấy. Có lẽ, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh.”

Hà Liên mỉm cười, không biết phải

nói gì. Cô biết rõ anh luôn tìm mọi lý

do để mình không thất vọng. Thực ra

bác sĩ cũng đã nói, Triệu Thoại Mỹ có

thể tỉnh lại hay không còn là một ẩn

số, tất cả đều phải xem ý trời, nhưng

ông trời vẫn tàn nhẫn như vậy, nhất

định phải tra tấn người ta đến sức

cùng lực kiệt, chẳng còn gì nữa mới

buông tha, làm sao có thể để cô ấy

tỉnh lại nhanh đến thế chứ.

“Vâng! Vậy anh phải chú ý đến sức

khỏe, nếu có chuyện gì, anh hãy gọi

điện thoại cho em! Em rất vui khi

được giúp anh chăm sóc cô ấy.”

Phương Hồng Thủy lấy sáu mươi tỷ

thuê một tên sát thủ, điều tra chỗ ở

của tên kia. Hai ngày trước, anh ta gọi

điện đến nói đã tìm được chỗ của tên

đó, đang chờ cơ hội hành động. Cho

nên cô vẫn đang lo lắng chờ đợi, nắm

chặt điện thoại di động, trên trán đều

là mồ hôi.

Mặc dù nghe nói tên sát thủ đó ít khi

thất bại, nhưng anh ta cũng không

chắc chắn sẽ thành công. Tên đó nhất

định phải chết, nếu không người xui

xẻo chính là cô!

Ở dưới lầu, xe của Võ Vũ Linh đậu ở

trong vườn hoa, Hà quản gia vội chạy

đến đón, “cậu cả, cậu về à, mợ cả tỉnh

lại chưa?”

Anh đau khổ lắc đầu. “Vẫn như vậy!

Nhưng bà cũng đừng lo lắng quá, cô

ấy không sao đâu!”

“Cậu xem cậu gầy quá trời…..” Hà

quản gia rất đau lòng, “tôi tiềm canh

gà cho cậu ăn nhé! Bồ bổ lấy lại sức!

Bằng không, tôi sợ cậu chịu đựng

không nỗi nữa.”

“Không cần đâu, tôi không sao. Tôi đi

lấy tài liệu xong phải quay trở lại rồi.”

“Nhưng vẻ mặt của cậu khó coi lắm

đó, tôi rất lo lắng cho cậu, cậu cứ như

vậy hoài không được đâu.”

“Không cần đâu! Nếu tôi muốn ăn gì,

tôi sẽ gọi điện thoại cho bà.”

“Vâng! Cậu cả, còn chuyện này, mấy

ngày nay tôi thấy cô ba rất lạ.” Hà

quản gia mở miệng có chút do dự, “cô

ấy giống người mất hồn, tinh thần lúc

nào cũng căng thẳng, ngay cả Đào

Đào cũng không lo. Lần trước tôi gọi

cô ấy, cô ấy còn hết hồn nhảy dựng

lên, giống như đang lo sợ chuyện gì

đó. Tôi có hỏi, nhưng cô ấy không

chịu nói, còn trốn tránh tôi nữa, cậu

đi xem cô ấy chút đi!”

“Được rồi! Tôi biết rồi!” Võ Vũ Linh

lên lầu ba, đi thẳng đến phòng của

Phương Hồng Thủy.

Vừa mở cửa, cô lập tức hoảng hốt

nhảy dựng lên. Đầu tóc rối bồi, gương

mặt hốc hác, miệng trắng bệch, hai

đôi mắt thì đỏ au, chắc hẳn đã mất

ngủ mấy ngày rồi.

Nhưng cô không muốn Võ Vũ Linh

nhìn ra, giả vờ tỏ ra bình thường.

“ Vũ Linh, anh, anh về rồi à.”

“Ừ! Sao em lại căng thẳng dữ vậy? Có

phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không có!”

“Còn nói không có! Em tự soi gương

nhìn lại mình xem.”

“…….”

Anh cầm lấy tay cô, ngón tay của cô

ạnh như băng, vội vàng giãy ra, quay

mặt trốn tránh ánh mắt của anh.

“Em không sao, em không sao đâu

mà…..”

Anh không cho cô trốn tránh, quay

hai vai của cô ta lại, bắt cô ta phải

nhìn vào mắt anh.

“ Thủy Nhi, nói cho anh biết, rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì làm

cho em sợ đến vậy!”

“Em nói không có chuyện gì mà, em

xin anh hãy mặc kệ em đi, có được

không?” Cô quýnh quáng đến sắp

khóc, tinh thần gần như suy sụp.

“Mặc kệ em đi……”

Mặc dù Võ Vũ Linh rất lo lắng, nhưng

với tình trạng trước mắt, càng ép cô,

cô càng tệ hơi, anh không dám hỏi

nữa, chỉ liên tục an ủi.

“Được rồi! Anh không ép em! Em bình

tĩnh một chút, thả lỏng…… anh không

làm gì em đâu……..”

“Anh quay về đây làm gì? Không phải

anh đã không cần cái nhà này, ở trong

bệnh viện với con nhỏ đê tiện kia rồi

sao? Anh còn quan tâm em làm gì

hả?”

“Anh không có bỏ rơi em và Đào Đào,

chỉ là Thoại Mỹ rất cần người chăm

sóc………”

“Cô ta cần người chăm sóc……… chẳng

lẽ em không cần sao?” Phương Hồng

Thủy hoảng hốt nở nụ cười đau khổ,

trong lòng cũng rất đau khổ. Cô oán

hận Triệu Thoại Mỹ luôn có được sự

quan tâm của anh, còn cô xảy ra

chuyện bi thảm đến thế nào anh cũng

không biết, chỉ có thể giấu ở trong

lòng, không thể nói cho ai biết, đành

phải chịu đựng nỗi đau khổ xé tim

này một mình.

Bao nhiêu lần, cô tỉnh lại trong cơn ác

mộng, gào khóc đến tan nát cõi lòng.


Cô rơi vào con đường bi thảm bị

người ta cưỡng bức này, đều do anh

mà ra, nhưng anh không những

không bù đắp cho cô, mà còn tàn

nhẫn làm cô đau đớn, cô rất hận anh,

càng hận Triệu Thoại Mỹ hơn.

Nếu như mấy năm trước anh biết

được cô đã trải qua những chuyện

thê thảm gì, anh còn đối xử với cô

như vậy không?

“Em là người thân quan trọng nhất

của anh, nếu như em xảy ra chuyện

gì, anh cũng sẽ chăm sóc cho em!”


“Nhưng anh không thể em yêu, đúng

không? Em không cần anh giả vờ giả

vịt………. anh muốn đi thì đi đi, em

không muốn nhìn thấy anh!”

“ Thủy nhi!”

“Em kêu anh đi đi! Cút đi….”

Võ Vũ Linh biết rõ có nói nhiều cũng

vô ích, đành phải bỏ đi. Bọn họ là

người thân của nhau, thế mà hôm

nay lại thành ra nông nỗi này, điều

này cũng không phải anh muốn,

nhưng là do một tay anh gây nên.

Không biết đến bao giờ, bọn họ mới

có thể trở lại như trước đây.

Phương Hồng Thủy cuối cùng cũng

kiềm nén không nỗi, suy sụp khóc to.

Cô rất sợ, rất vô vọng, trong những

lúc như thế này, lại không có ai có thể

giúp cô, cô chỉ biết dựa vào chính

mình.

Điện thoại đổ chuông, cô vội bắt máy,

gấp gáp hỏi: “Giết được tên đó chưa?”


Bên kia im lặng một lúc, sau đó lại

vang lên một giọng cười lạnh lẽo.

“Muốn giết tao, không dễ vậy đâu!”


“……..”

“ Phương Hồng Thủy, mày dám tìm sát

thủ đến giết tao, mày cũng tàn nhẫn

thật đó! Cũng may tao mạng lớn, chạy

thoát được! Sáu nghìn tỷ, mày không

đưa cho tao, tao sẽ tung những tấm

ảnh đó lên mạng!”

“Muốn tao cho mày tiền nữa sao?

Nằm mơ đi! Tao không có nhiều tiền

như vậy, không bằng tao lấy tiền đó đi

mua cái mạng mày.”

“Mày không cho sao? Được! Vậy đừng

trách sao tao độc ác, tao giết con gái

mày trước!”

“Đào Đào sao?” Phương Hồng Thủy

hoảng sợ. “Con bé đang ở đâu? Mày

đã làm gì con tao hả? Mày đừng làm

bậy….”

“Má mi, má mi, mau đến cứu Đào

Đào………… Đào Đào sợ lắm………… hu

hu…………”

“Sao nào? Đau lòng sao?”

“Anh đừng làm hại con bé, anh muốn

bao nhiêu tiền, tôi đưa hết……. Xin

anh đừng làm hại con bé……..”

“Bây giờ mày mang tiền tới đường số

hai công trường Đông Minh, không

cho phép dẫn theo bất kỳ ai, nếu

không con gái mày chỉ có đường chết

thôi.”

Phương Hồng Thủy giờ chẳng muốn

lo gì nữa, hốt hoảng đi ra ngoài, chạy

đến ngân hàng.

Hà quản gia thấy tâm trạng của cô rất

lạ, muốn ngăn cô lại, nhưng bị cô đẩy

quay một bên, cả người gần như điên

loạn, ngồi vào xe, lái đi như bay.


Võ Vũ Linh vừa đi xuống, thấy cảnh

này, không kịp ngăn cô lại, sợ cô xảy

ra chuyện, vội vàng lái xe đuổi xe,

nhưng đến nửa đường lại mất dấu.

Trong lúc lòng đang nóng như lửa

đốt, thì Hà Liên đột nhiên gọi điện

thoại đến.

“Tổng tài, Cô Thủy  Nhi vừa rút sáu

nghìn tỷ trong ngân hàng, cũng

không nói dùng vào việc gì. Em

không yên tâm, nên gọi điện nói với

anh một tiếng.”

Sáu nghìn tỷ, cô cần nhiều tiền như

vậy để làm gì? Võ Vũ Linh đột nhiên

nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn

những gì anh nghĩ, vội nói.

“Em tra rõ vị trí hiện tại của cô ấy đi.”

Phương Hồng Thủy rút tiền xong,

chạy đến công trường bằng tốc độ

nhanh nhất, vội vã nhảy xuống xe,

bên trong không có một người, cô sốt

ruột hét to lên.

“Ra đây…….. mau ra đây……….”

“Quả nhiên là tình mẹ con, lo lắng đến

vậy.” Một tên đàn ông mặt sẹo đi ra từ

phía sau tủ gỗ, một tay cầm dao, một

tay giữ Võ Duyệt Đào, hai tay của con

bé bị cột ra phía sau, trên miệng còn

bị dán băng keo, không thể nói ra

tiếng, chỉ có thể khóc.

“Đào Đào…….” Phương Hồng Thủy

nước mắt, “Đào Đào đừng khóc, má

mi không để con xảy ra chuyện gì

đâu, con đừng khóc………”

“Toàn bộ tiền đều ở trên xe, anh ra xe

lấy đi, đừng làm Đào Đào bị thương!”


“Dễ dàng đến vậy sao? Tao suýt chút

nữa chết trên tay mày rồi.” Tên mặt

sẹo lỗ mãng cởi áo ra, trên ngực có

một vết sẹo đang chảy máu, “ông đây

suýt chút nữa chết trên tay mày,

khoảng nợ này, mày tính sao đây?”


“Anh muốn tiền tôi đã đưa rồi, anh

còn muốn gì hả?”

“Mày quỳ xuống cầu xin tao! Dập đầu

xuống!”

Phương Hồng Thủy không chút do dự

quỳ xuống, liên tục dập đầu, dập tới

muốn bể đầu, chảy máu. “Cầu xin

anh tha cho con bé đi, xin anh…….

Đào Đào vô tội mà………. xin anh

đó……….”

Tên mặt sẹo cười như tên điên, vẻ mặt

dữ tợn. “Một Phương đại tiểu thư như

mày đây, vậy mà lại quỳ trước mặt

tao, còn giống như một con chó cầu

xin tao, sảng khoái quá đi mất! Không

phải mày muốn cái mạng của tao

sao? Đến đây đi! Kêu người đến đây

giết tao đi! Bà mày! Đồ đê tiện!”


“Tôi sai rồi, tôi không dám như vậy

nữa…….. anh tha cho Đào Đào đi, anh

muốn gì tôi cũng đồng ý hết, chỉ cần

anh tha cho con bé……..”

“Vậy sao?” Tên mặt sẹo lộ ra vẻ hung

ác, “bao gồm cả việc tao cưỡng bức

mày trước mặt con gái mảy sao?”

Phương Hồng Thủy run rẩy, sắc mặt

xanh lè. “Không…….. tôi không

muốn…..” Sự giày vò như địa ngục đó,

cô đã từng chịu đựng một lần rồi. Nếu

bắt cô chịu đựng thêm lần nữa, cô sẽ

chết mất.

“Mày không muốn cứu nó sao?” Tên

mặt sẹo kề dao vào cổ của Đào Đào,

làm Phương Hồng Thủy hoảng sợ hét

to lên, “đừng mà! Tôi đồng ý với anh!”



“Xem kìa dọa em sợ tới vậy! Nhìn thấy

gớm! Dáng vẻ bây giờ của mày, có cầu

xin tao muốn mày tao cũng không

thèm! Ông đây có thù phải trả, mày

chém lên ngực tao một nhát, tao trả

lại một nhát trên mặt con gái yêu của

mày, như vậy mày mới nhớ tao mãi!”

“Đừng mà…… dừng tay lại……… xin

anh đó! Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi

cũng cho anh………… đừng làm Đào

Đào bị thương, con bé vô tội

mà………”

“Ông đây có hai tỷ đã đủ rồi, giờ ông

đây chỉ muốn trả thù thôi.”

Nhìn thấy con dao sắp sửa khứa lên

mặt Đào Đào, trong lúc khẩn cấp

Phương Hồng Thủy gào to lên, “đừng

làm hại con bé! Con bé là con gái

anh!”

Tên mặt sẹo ngẩn người. “Mày nói cái

gì?”

“Con bé là con gái anh……….” Đây là

sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời

của Phương Hồng Thủy, cô có chết

cũng không muốn nhắc đến, nhưng

cô đã cùng đường rồi…….”

Núp ở một nơi kín đáo, Võ Vũ Linh

đang định xông ra khống chế tên mặt

sẹo cũng ngẩn người.

“Con nhóc này làm sao là con gái tao

được chứ! Mày coi tao là thằng ngu,

sẽ tin mày sao?”

“Thật đó…..” Hai mắt của Phương

Hồng Thủy ướt đẫm nước mắt, nghẹn

ngào nói.

“Tôi và Võ Vũ Linh chưa từng lên

giường với nhau…………. tôi nói dối

anh ấy Đào Đào là con gái anh

ấy………. những điều tôi nói đều là sự

thạt, nếu có nửa lời giả dối, sẽ bị trời

đánh chết.”

Tên mặt sẹo bắt đầu do dự, nếu như

con nhóc này là con gái của hắn. vậy

không phải hắn không bằng cầm thú

sao?

Không! Nhất định cô ta đang lừa hắn,

hắn làm sao có con gái chứ!

Võ Vũ Linh thừa dịp tên đó mất cảnh

giác, nhào đến cướp lấy con dao, đâm

một nhát vào đùi của hắn, làm hắn ta

đau tới nỗi thét toáng lên, không thể

chạy trốn.

“Đào Đào…….. Đào Đào………” Phương

Hồng Thủyvội vàng chạy đến cởi trói,

xé băng dính trên miệng con gái,

kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân. “Đào

Đào, con không bị thương chứ? Con

làm má mi sợ quá……….”

“Má mi, con cũng rất sợ……..” Bé

Duyệt Đào ôm chặt Phương Hồng

Thủy, không ngừng rơi nước mắt. Trái

tim cô giống bị dao cắt, “con đừng sợ,

má mi ở đây, không ai dám làm hại

con đâu…………. không ai cả………”


Cảnh sát đến ngay sau đó, bắt tên mặt

sẹo, mọi chuyện cuối cùng cũng kết

thúc.

Buổi tối, Phương Hồng Thủy dỗ Duyệt

Đào ngủ, con bé không thể nào ngủ

được, sợ hãi, run rẩy rút trong lòng

Phương Hồng Thủy. “Má mi, Đào Đào

sợ lắm……….”

“Con đừng sợ, má mi luôn ở bên Đào

Đào……… con yên tâm ngủ đi………..”

“Má mi, Đào Đào không phải là con

gái của người xấu đó phải không?”

Đáy lòng của Phương Hồng Thủy đau

nhói. “Đương nhiên không phải rồi!

Đào Đào là con gái của má mi và

daddy, má mi nói như vậy, chỉ muốn

lừa tên đó thôi.”

“Ơ…… nhưng mà………”

“Đào Đào nhìn vào mắt má mi, con tin

má mi, má mi không lừa con đâu.”

Bé Duyệt Đào nghĩ gì đó, rồi gật đầu

mạnh xuống. “Má mi sẽ không lừa

con, nhất định không lừa con.” Cô

làm sao có thể là con gái của người

xấu như vậy chứ? Nhất định không

phải!

“Ngoan!” Lòng của Phương Hồng

Thủy chua xót. Đào Đào vẫn còn bé,

cô có thể giấu được, nhưng còn Võ Vũ

Linh thì sao? Cô cho rằng bí mật này

có thể giấu suốt cả đời, nhưng không

ngờ lại bị vỡ lẽ ra trong lúc không thể

chịu đựng nổi, điều này gần như phá

hủy cả thế giới của cô.

Cô không dám tưởng tượng, cũng

không biết phải đối mặt với anh như

thế nào.

Nằm bên cạnh Đào Đào hơn một giờ,

nghĩ chắc Võ Vũ Linh đã ngủ rồi,

Phương Hồng Thủy mới rời khỏi.

Nhưng vừa mở cửa ra, lại thấy Võ Vũ

Linh đứng ở trên ban công hút thuốc,

lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt buồn

phiền, giống như mây đen bao phủ.


Bây giờ anh, nhất định hận cô đến

chết nhỉ?

Nhưng Võ Vũ Linh rất bình tĩnh, chỉ

nhìn cô một cái. “Đào Đào ngủ rồi

sao?” Trong giọng nói mang theo một

sự mệt mỏi dày đặc khó có thể tan

biến hết, nhưng không có chút tức

giận nào.

“Vâng!”

“Vậy em cũng đi nghỉ sớm đi!” Anh

không nhìn cô, đi thẳng về phòng

mình.

Phương Hồng Thủy hít một hơi, run

rẩy hỏi: “Tại sao anh không mắng

em? Anh không phải rất hận em

sao?”




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top