Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 154: Như Nụ Hôn Đầu

Triệu Thoại Mỹ đỏ mặt, cứ vòng vo

mãi nhưng không chịu nói.

“Dù sao anh cũng đã về đây rồi, đừng

quay lại đó nữa, nếu không tôi rất

mất mặt, anh ngồi im ở đây là được,

không cho phép đi đâu hết!”

Võ Vũ Linh cũng không cãi lại, anh

biết rõ cô sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

Những lúc như thế này, càng không

nên chọc cô. Dù sao, mục đích của

anh cũng sửa đạt được rồi. Cô có

mạnh miệng đi nữa, thì cô vẫn phải

thừa nhận sự thật cô đang ghen!

Điều anh muốn chính là phải bắt cô

thừa nhận tình cảm của mình, nhìn

nhận thật rõ người cô yêu là anh!

Đêm khuya, ở vùng núi có một sự yên

tĩnh đến tuyệt vời. Đêm tối đen như

mạng nhện, trên trời có vô số ánh

sáng lấp lánh, sáng ngời của những

ngôi sao.

Ánh sáng của mặt trăng rọi vào mặt

của từng người, họ đều đang đắm say

trong cảnh đêm. Dù sao, sống ở nơi

thành thì phồn hoa ồn ào, xe cộ tấp

nập đã lâu, rất ít khi có cơ hội gần gũi

thiên nhiên như lúc này, trong lòng

vô cùng thanh bình.

Triệu Thoại Mỹ ôm bé Thiên, còn hát

cho con nghe những khúc đồng dao.

“Trên trời đầy ánh sao………… từng

ngôi sao sáng lấp lánh……………. treo

ở trên bầu trời……………. giống như

rất nhiều đôi mắt nhỏ xinh………..” Ca

khúc này lúc trước mẹ thường hát

cho cô nghe, nó làm gợi nhớ rất nhiều

kỷ niệm.

Mặc dù, cô rất ngạc nhiên khi mình

không phải là con gái của Triệu Kiến

hùng, cũng không biết rốt cuộc mình

là con của ai. Nhưng cô chưa từng

trách mẹ của mình. Cô tin rằng cho

dù trước kia vì lý do gì mẹ mang thai

mình, nhưng mẹ lúc nào cũng yêu

thương cô, như vậy đã đủ rồi.

Trong lúc cô ngâm nga bài hát, Võ Vũ

Linh cũng lẳng lặng ngắm nhìn cô,

ánh mắt luôn dịu dàng. Lúc này đây,

cô đắm chìm trong ánh sáng của mặt

trăng, hàng lông mi mềm mại, tản ra

tình yêu thương của người mẹ, vô

cùng dịu dàng. Lúc cô cúi đầu nở nụ

cười xinh đẹp với bé Thiên, làm anh

chợt ngừng thở. Anh theo dõi sát sao

từng cái nhắn mày, từng cử động của

cô.

Đến lúc cô đưa tầm mắt lên, nụ cười

vẫn chưa mất đi, dường như đang

mỉm cười với Võ Vũ Linh, làm cho

trái tim anh như bị va chạm mạnh,

anh cảm thấy mình có thể bằng lòng

chết đi chỉ vì nụ cười đó.

Anh cũng cảm thấy oán giận mình, lúc

cô còn yêu anh, vẫn còn nở nụ cười

dịu dàng hạnh phúc đó với anh, thì

anh lại không biết trân trọng nụ cười

đó, đã vậy còn làm cô đau khổ.

Triệu Thoại Mỹ không mang giày, đi

chân trên, càng trở nên tự nhiên hơn.

Ở dưới ánh trăng, cô giống như một

tinh linh nhỏ, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng cô không hề nhận thấy mình

có vẻ đẹp đó, cũng không biết rằng

Võ Vũ Linh vẫn luôn ngắm nhìn cô,

ánh mắt rất mặn nồng, đủ để kéo cô

đắm chìm vào đó.

“Bé Thiên, con qua đây với pa pa!”

“Vâng!” Cảm giác có cả pa pa và ma

ma ở bên cạnh, quả thực rất hạnh

phúc, bé Thiên lại sà vào lòng Võ Vũ

Linh làm nũng, “pa pa, những ngôi

sao đó rất đặc biệt nha! Đó là sao gì

vậy ba ba?”

“Đó là chòm thủy bình.”

“Qua! Đúng là giống một cái chai ghê,

rất đáng yêu đó!”

Triệu Thoại Mỹ xoa nhẹ đầu bé Thiên.

“Đứa ngốc!”

Mặc dù một mình cô nuôi dạng bé

Thiên, mỗi ngày con cũng nở nụ cười

giống như rất vui vẻ. Nhưng khi nhìn

nụ cười của con lúc này đây, Triệu

Thoại Mỹ mới hiểu rõ, bây giờ bé

Thiên hạnh phúc biết bao, đây mới là

niềm vui sướng nhất của con.

Có lẽ, cô không nên ích kỷ như vậy,

chỉ nghĩ cho mình, mà không nghĩ

đến hạnh phúc của bé Thiên.

Cô nhìn Võ Vũ Linh, anh đang chọc bé

Thiên cười, cũng đang cười theo con.

Có lẽ anh không phải là một người

chồng tốt, nhưng anh chắc chắn sẽ là

một người cha tốt, cô có thể khẳng

định như vậy.

Đêm càng khuya hơn, các cha mẹ đều

dẫn con trở về lều nghỉ ngơi.

Triệu Thoại Mỹ lau trán cho bé Thiên,

“con xem con kìa, chơi tới người toàn

mồ hôi, áo ướt vậy dễ bị cảm lắm

đó………”

“Không có đâu không có đâu, bé Thiên

vui như vậy, tất nhiên không bị bệnh

rồi!”

“Được rồi, nên ngừng chơi rồi! Phải đi

ngủ thôi!” Triệu Thoại Mỹ muốn bé

Thiên ngủ ở giữa, nhưng thằng bé cứ

nằm ở sát bên!”

Trong lòng Võ Vũ Linh rất thỏa mãn,

đúng là con trai ruột, rất biết giành

phúc lợi cho pa pa nha!

“Bé Thiên, ngoan, ngủ ở giữa đi…….”

“Không muốn không muốn, bé Thiên

nằm ở giữa không ngủ được…….”

Triệu Thoại Mỹ hết cách, đành để bé

Thiên ngủ ở bên trái, mình ngủ ở bên

phải.

Võ Vũ Linh được hời còn khoe mẽ,

“vậy không phải anh ngủ bên cạnh

em à?”

Rõ ràng anh cố ý, đáng ghét! Cô trừng

mắt liếc anh, “sao anh nói nhiều vậy,

còn không mau đi ngủ!”

“Vậy, em nói rõ ràng chút đi, là em cho

anh ngủ ở bên cạnh em!”

Được nước còn làm tới………… Triệu

Thoại Mỹ nghiến răng, “nếu anh

không muốn ngủ, thì ra ngoài ngủ đi!

Yên tâm, ở đây không có chuột đâu.

Nhưng mà, có hổ báo hay không, thì

không biết đâu! Nói không chừng

ngày mai vừa tỉnh dậy, anh đã mất

tiêu rồi đó!”

“Em ác vậy sao? Anh sợ em khóc lóc

chạy đi tìm anh.”

“Anh yên tâm, tôi chắc chắn không

làm vậy! Tôi còn mong sao anh bị cọp

beo kéo đi.”

Võ Vũ Linh tính toán một lát,

“nếu em không cho anh ngủ ở bên

cạnh, còn ngủ ở ngoài nguy hiểm như

vậy, không bằng anh đến chỗ cô giáo

Amy ngủ vậy.”

Anh làm bộ bỏ đi, Triệu Thoại Mỹ bật

dậy ngay. “ Võ Vũ Linh anh là đồ

khốn, đứng lại cho tôi.”

Anh hài lòng mỉm cười, quay đầu lại

cau mày. “Sao vậy? Có chuyện gì

sao?”

“Tôi không cho anh qua chỗ Amy

ngủ.”

“Lý do?”

“Bây giờ anh là chồng trên danh nghĩa

của tôi, lại ngủ chung với cô giáo, nếu

để các phụ huynh khác biết được, tôi

sẽ rất mất mặt! Anh muốn tôi sau này

không ngóc đầu lên được hả?”

“Nếu em lo lắng chuyện đó, vậy em

yên tâm, anh sẽ cẩn thận, không để

phát hiện đâu.”

“Anh………… tóm lại không cho phép

anh đi…………”

“Anh không đi cũng được, chỉ cần e

nói. Ông xã, anh hãy ngủ cùng với em

đi!”

“Tôi không thèm nói!”

“Ồ…………. vậy anh đi đây………..”

Đáng ghét! Cô biết rõ anh ác ý chơi cô,

nhưng Triệu Thoại Mỹ cũng hết cách.

Đành phải dằn lòng xuống, kêu anh

lại. “Tôi, tôi nói được gì chứ gì?”

Anh cau mày, chờ đợi cô mở

miệng…………….

“Ông, ông xã………..” Triệu Thoại Mỹ

báu chặt cái chăn, đỏ mặt bắt mình

phải nói. “Anh hãy ngủ cùng với em.

Như vậy được chưa hả? Đồ khốn!”

“Cũng không tệ, tạm chấp nhận

được!”

“Nhìn thấy thái độ đó của anh, gian

trá, thật gian trá mà! Triệu Thoại Mỹ

tức nhưng đánh không lại, kiềm nén

lắm mới không nhào về phía anh.

“Muốn ngủ hay không tùy anh! Ai

thèm quan tâm!”

Giận dỗi nằm xuống, quay mặt về

phía bé Thiên. “Bé Thiên, chúng ta

ngủ, mặc kệ anh ta!”

“Vâng! Ma ma!” Bé Thiên cảm thấy pa

pa có hơi quá đáng. Nhưng, lúc ma

ma tức giận rất đáng yêu nha, làm

cho người ta rất muốn bắt nạt ma ma,

thật thú vị mà!

Cái lều có hơi nhỏ, ba người chen

chúc vào ngủ, Võ Vũ Linh lách đến

bên Triệu Thoại Mỹ, hai chân phải

duỗi thẳng nên không ngủ được. Từ

từ vươn một tay ra để ở trên bụng

của cô, lại bị cô hất ra, rồi lại để lần

nữa.

Triệu Thoại Mỹ né tránh vài lần, giấu

tay mình ở khắp nơi, nhưng Võ Vũ

Linh còn cố chấp hơn cô, cô hết cách,

trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng.

“Anh muốn làm gì hả?”

Vẻ mặt anh vô tội nói, “anh chỉ muốn

nắm tay em thôi mà.”

“Tôi không muốn! Anh làm vậy tôi

ngủ không được……..”

“Em nói xạo! Lúc trước ngủ cùng với

nhau, lần nào em cũng nắm chặt tay

anh mà. Bây giờ đổi ngược lại anh

nắm tay em, cũng không được sao?

Không công bằng mà!”

Cô sợ làm bé Thiên thức giấc, không

dám động đậy mạnh. Hất vài lần

không ra, đành phải từ bỏ, hờn dỗi

trừng hai mắt. Vô lại, đúng là vô lại

mà!

Võ Vũ Linh trợn mắt nhìn cô lại, “anh

ngủ không được………”

“Tất nhiên rồi! Nguyên một ngày nói

chuyện với cô Amy vui vẻ như vậy,

làm sao ngủ được.”

“Như vậy mà cũng nhắc đến được

sao? Võ Vũ Linh không nói gì thở dài,

phụ nữ khi ghen tuông, quả nhiên cái

gì cũng nói được.

“Người em cứ cứng nhắc như vậy,

không khó chịu sao? Thả lỏng một

chút, anh cũng không làm gì em mà.”


“Ai biết được, anh cầm thú như thế

nào, đâu phải tôi không biết.”

“Chuyện lúc trước, anh đã xin lỗi em

rồi mà! Em không nhắc lại không

được sao?”

“Lời xin lỗi của anh, không đáng giá

như vậy! Không phải chuyện gì chỉ

cần một câu xin lỗi là giải quyết được

đâu.”

“Anh biết rõ! Cho nên bây giờ anh

đang cố gắng thay đổi cách nhìn của

em đó thôi.”

“Tôi chỉ nhìn thấy anh đang cố gắng

quyến rũ cô giáo Amy thôi!”

Võ Vũ Linh cảm thấy rất buồn cười,

“ Triệu Thoại Mỹ, em không hiểu thật,

hay đang giả vời không hiểu hả? Anh

làm gì có hứng thú với Amy, anh làm

nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn em

nhìn rõ tình cảm của mình, em đang

quan tâm anh thôi!”

Anh đột nhiên nhiệt tình với Amy như

vậy, ít nhiều Triệu Thoại Mỹ cũng

hiểu được ý anh. Nhưng, cô không

thích anh dùng cách này để chọc tức

cô, bức ép cô.

Một khi hờn dỗi, miệng lưỡi càng

không cần khách sáo.

“Cám ơn anh đã cố gắng như vậy

nha…………. nhưng mà, ai biết được

trên miệng thì anh mượn cớ nói

muốn tôi nhận ra tình cảm của mình,

nhưng thực ra anh đang có mục đích

khác.”

“ Thoại Mỹ, anh……”

“Tôi không muốn nói chuyện với anh,

ngủ đi!” Cô nhắm mắt lại, mặc kệ anh.

Võ Vũ Linh im lặng một lúc, cũng

muốn ngủ, nhưng bị chen chúc cột

chung vào một cái lều, anh lại không

ngủ được, hơn nữa càng nghĩ càng

thấy buồn phiền, nên đứng dây đi ra

ngoài.

Triệu Thoại Mỹ mệt mỏi cả ngày, nên

chìm vào giấc ngủ rất nhanh, lúc nửa

tỉnh nửa mê trở mình, mò mẫn bên

cạnh, không thấy người đâu. Không lẽ

anh đi tìm Amy thật rồi?

Vội vàng bật người dậy, đang muốn

chạy đi tìm, thì phía sau có một tiếng

vang lên. “Em yên tâm, anh không đi tìm Amy.”

Hờn dỗi quay người lại, nhìn thấy

Võ Vũ Linh đang ngồi dưới tán cây

hút thuốc, vẻ mặt có chút trêu chọc

cô.

Triệu Thoại Mỹ hoảng hốt, “anh làm

tôi sợ muốn chết………”

“Sao em căng thẳng vậy? Sợ anh đi

tìm Amy à?”

Cô lúng túng đỏ mặt, “ai, ai căng

thẳng! Chẳng qua chạy ra xem anh bị

hổ báo bắt đi chưa thôi.”

“Em dám chắn chắn hổ bé sẽ kéo anh

qua lều của Amy sao?”

Triệu Thoại Mỹ mở hai mắt vô tội

nhìn, “đó là lều của Amy sao? Sao tôi

không biết!”

“Không phải em tận mắt nhìn thấy

anh dựng lều giúp Amy sao?”

“Tôi quên rồi! Mà sao anh nửa đêm lại

ra đây hút thuốc?”

“Trong lều chật quá, anh ngủ không

được!”

Nhìn thấy anh nhả khói thuốc, Triệu

Thoại Mỹ có chút không thoải mái,

nên giật lấy điếu thuốc của anh, dập

tắt. “Hút thuốc không tốt cho sức

khỏe, anh hút ít thôi!”

Ánh mắt của anh chợt lóe sáng, giống

như ánh sáng của ánh trăng rọi

xuống mặt nước. Có chút vui vẻ, hỏi

cô: “Em quan tâm anh sao?”

“Ai quan tâm anh! Tôi chỉ sợ anh gây

hỏa hoạn, đốt sạch lều trại thôi.”

“Nếu như em không thích anh hút

thuốc, anh có thể cai thuốc vì em.”

“Anh đã hút nhiều năm như vậy, làm

gì dễ cai đến vậy!”

“Bây giờ chỉ có em và bé Thiên là điều

quan trong nhất của anh. Vì em,

chuyện gì anh cũng bằng lòng hết,

càng nói chi chuyện cai thuốc. Em

không muốn anh hút, vậy thì anh

không hút!”

Không biết có phải do ánh trăng quá

đẹp, hay là do tiếng nói của anh quá

cuốn hút, còn ánh mắt quá quyến rũ,

làm cho tim Triệu Thoại Mỹ đập

mạnh, mặt cũng nóng lên.

“Cai thuốc là tốt cho sức khỏe của

anh, không phải cai vì người khác!”

“Nhưng anh chỉ muốn cai thuốc vì

em, cũng chỉ vì em mới cai thôi!”

“Anh muốn cai thì cai đi!” Cô đỏ mặt

nói hết câu đó, đang định chạy nhanh

trốn về liều, nhưng bị Võ  Vũ Linh giữ

lại. Muốn giãy ra nhưng không có sức,

“anh, anh làm gì hả?”

“Ở lại cùng với anh!”

“Tôi muốn đi ngủ!”

“Chỉ năm phút thôi, được không?”

Tiếng cầu xin của anh có chút trẻ con,

làm cho Triệu Thoại Mỹ không thể từ

chối. “Anh, anh muốn gì?”

“Anh chỉ muốn em ở bên canh, có thể

nhìn em là đủ rồi.” Anh kéo cô đến

trước mặt mình, cúi người nhìn cô

chăm chú, nụ cười nhuộm dần dưới

ánh trắng trở nên vô cùng dịu dàng.

Bàn tay của anh xoa hai má cô, rất

nhẹ nhàng, giống như đang trân

trọng, nâng niu một món đồ bằng

sứ…………..

Ánh trăng vốn di đã mang vẻ yên tĩnh

vắng vẻ, cộng thêm người đàn ông ở

trước mắt dịu dàng như vậy, làm cho

Triệu Thoại Mỹ không có sức chống

lại, cả người sắp tan chảy, trái tim và

chân tay đều mềm nhũn.

Rõ ràng muốn đẩy bàn tay đang châm

lửa trên má cùng trái tim của mình

ra, lại không có sức, ngay cả việc

chống trả cũng trở thành hờn dỗi.

“Ấy…….anh, anh làm gì đó……….”

“Mặt em đỏ rồi kìa.”

Không ngừng đỏ lên, sắp sửa bị đốt

chín, tất nhiên Triệu Thoại Mỹ không

chịu thừa nhận rồi. “Ai đó mặt chứ,

anh nói, nói bậy……”

“Em đỏ mặt rồi đó.” Đôi lông mày của

Võ Vũ Linh thỏa mãn cong lên, nhìn

thấy cô giống con mèo nhỏ giương

nanh múa vuốt, bỗng nhiên trở nên

đáng yêu dịu dàng như vậy, quả thật

làm cho anh vô cùng thích. Chỉ muốn

cắn cô một cái, nhào nặn cả người cô,

để hai người dính chặt nhau, một

giây cũng không rời.

Anh đột nhiên có chút hoảng hốt hỏi:

“Làm sao đây?”

“Làm sao gì chứ?”

“Thích em quá đi mất, phải làm sao

đây?”

Những lời tình tứ êm tai, nói ra từ

miệng anh, trái tim của Triệu Thoại

thấy rất ngọt ngào, mặt đỏ đến tận

mang tai.

“Anh chỉ biết nói những lời ngon ngọt

thôi!”

“Anh nói thật, đây không phải nhữn

lời dụ dỗ ngon ngọt, mà là những lời

thật lòng.” Anh cúi người ôm cô, ôm

rất chặt, dùng rất nhiều sức, nhưng

không hề làm cô đau. Anh cảm thấy

rất vô vọng, giống như có ôm chặt

cách mấy cũng không đủ, cho dù có

ôm chặt cách mấy, đều không đủ biểu

đạt tình yêu của mình.

“ Thoại Mỹ cho dù anh làm điều gì,

anh cũng hy vọng em tin một

chuyện…….. đó là anh yêu em! Vô

cùng yêu em! Anh chấp nhận từ bỏ

tất cả vì em!”

Những lời nói tình tứ vang vọng bên

tai, làm động lòng người, Triệu Thoại

Mỹ không nén được ôm chặt Võ Vũ

Linh

Cố chấp quá lâu, chống đối quá lâu, cô

cũng rất mệt mỏi. Cô chỉ muốn mượn

giây phút này, buông bỏ tất cả, chỉ

nghe theo con tim mình mách bảo.

Ao ước sự ấm áp của anh, quyến luyến

cái ôm của anh, vậy thì để cho anh

ôm đi! Ít nhất giây phút này, cô bị anh

làm dao động thật rồi! Cô hiểu rất rõ

tình cảm của mình, cô muốn ôm anh,

cũng thích một Võ Vũ Linh như vậy.

Hai người ôm chặt nhau rất lâu, Võ Vũ

Linh không nỡ buông Triệu Thoại Mỹ

ra. Cô ở dưới ánh răng quá đẹp, làm

lòng anh dao động, nâng cằm của cô

lên, từ từ hôn xuống.

Cô giống như bị anh chiếm hữu hoàn

toàn, chỉ cần nhìn vào mắt anh, im

lặng, trong lòng tràn đầy mong chờ

nụ hôn này. Căng thẳng giống như

nhận được nụ hôn đầu, ngón tay lạnh

lẽo theo.

Nhưng lúc hai cánh môi định dán vào

nhau thì…….

“Pa pa, ma ma, hai người đang làm gì

vậy?” Triệu Thiên Hạo đi ra, vừa nhìn

thấy cảnh này, thì hiểu ngay mình

không nên xuất hiện. Muốn quay trở

về nằm, thì bị phát hiện, Triệu Thoại

Mỹ đỏ mặt đẩy Võ Vũ Linh. “Tôi đi

ngủ đây!”

Võ Vũ Linh dựa vào thân cây, ngẩn

đầu lên nhìn bầy trời. Hẳn là tới rằm

rồi, ánh trăng sáng ngời, mặt trăng

cũng rất đẹp. Ngọt ngào trong lòng

anh bắt đầu tuôn trào, khóe miệng

bất chợt nhếch lên đường cong xinh

đẹp.

Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu,

anh vẫn nhớ rõ cái hôn lúc nãy thôi.

Người căng thẳng, không chỉ có một

mình cô.

Cảm giác rung động đó, giống như làn

nước chảy khắp người, giống như nụ

hôn đầu.

Cho đến bây giờ, trong đầu anh vẫn

còn lâng lâng, vẫn chưa bình thường

trở lại. Cả thế giới này, chỉ có một

mình Triệu Thoại Mỹ, có thể làm cho

anh ‘ngây thơ’ đến vậy thôi!

………….

Bởi vì đêm hôm trước, mối quan hệ

của Võ Vũ Linh và Triệu Thoại Mỹ có

chút dịu lại. Nên mỗi lần nhìn thấy

anh, cô lại nhớ đến sự dịu dàng đêm

đó, vì xấu hổ nên không dám thẳng

vào mắt anh.

Đoạn đường sau, Võ Vũ Linh không

tìm Amy, luôn ở bên cạnh mẹ con cô,

lòng của Triệu Thoại Mỹ thầm vui

mừng.

Nhưng khi kết thúc buổi cắm trại, lại

thấy Võ Vũ Linh và Amy vui vẻ nói

chuyện với nhau, trên mặt Amy tràn

đầy niềm hạnh phúc của một cô gái

nhỏ.

“Vậy cảm ơn anh nha, ngày mai gặp

lại!”

Gương mặt khó lắm mới dịu lại, giờ

lại xụ xuống lần nữa, trong lòng bắt

đầu ghen tuông.

“Ngày mai anh hẹn Amy sao?”

“Không có!”

Anh còn dám lừa cô sao? Đáng ghét!

Mặt Triệu Thoại Mỹ càng xấu hơn.

“Tôi nghe thấy hết rồi! Cô ta nói ngày

mai gặp lại mà!”

“Cô ấy không biết bơi, nên kêu anh

ngày mai đến dạy cô ấy.”

“Chân của cô ta không phải bị thương

rồi sao? Sao có thể bơi được hả?”

Võ Vũ Linh nhún vai.

“Nói không chừng ngày mai sẽ khỏi

thôi!”

Triệu Thoại Mỹ không phải người hẹp

hòi, cũng không muốn nghĩ xấu về

người khác. Nhưng nhìn chuyện như

vậy, cô lại cảm thấy Amy đang giả vờ

bị thương để Võ Vũ Linh đỡ mình.

Bằng không với tình hình như hôm

qua của cô ta, ngày mai sao có thể đi

bơi, càng nghĩ càng có gì không đúng,

càng nghĩ càng bực bội.

Tức tối nói. “Không cho đi!”

“Nhưng anh đã hẹn với Amy rồi!”

“Anh đi rồi, ai chăm sóc bé Thiên hả?”

“Ngày mai là chủ nhật, em nghỉ mà!”

“Nhưng tôi còn rất nhiều chuyện phải

làm, không giống như anh, mỗi ngày

chơi bời lêu lổng, chỉ biết đi tán gái

thôi!”

Võ Vũ Linh vô lại trả lời cô. “Anh tán

không phải chỉ có mình em thôi sao?

Còn có thể ôm thêm ai nữa?”

“Miệng còn ngọt hơn đường! Anh

dùng chiêu này để dụ Amy vui vẻ chứ

gì!”

“Anh chỉ dụ một mình em thôi! Còn về

chuyện cô ấy có vui vẻ như vậy……….

có lẽ vì anh có sức hấp dẫn thôi!”

“Anh tự kỷ quá đi!”

Triệu Thoại Mỹ chẳng muốn vì

chuyện này tiếp tục cãi nhau với Võ

Vũ Linh, nếu còn nói sẽ chứng tỏ

mình là người hẹp hòi, cho nên cô lại

chơi trò chiến tranh lạnh, coi như

anh không tồn tại.

Nhưng lần này Võ Vũ Linh không dính

lấy cô giống như lần trước, hỏi cô có

ghen hay không. Cô mặc kệ anh, anh

cũng mặc kệ cô, thái độ vô cùng thoải

mái. Triệu Thoại Mỹ càng tức hơn,

tức giận tới muốn trào ngược thực

quản.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong,

Võ Vũ Linh gõ cửa phòng.

“Anh ra ngoài đây!”

Triệu Thoại Mỹ không nhịn được nữa,

mặt mày đen thui mở cửa ra, trừng

mắt nhìn vẻ mặt hăng hái của anh.

“Anh nhất định phải đi sao?”

“Tại sao không đi chứ? Cũng đã hẹn

nhau rồi! Sao nào? Em không muốn

anh đi sao?”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top