Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159: Nhạy Cảm Và Đa Nghi

Tuy hai người trò chuyện hơn hai

tiếng, nhưng Hữu Quốc lại chỉ cảm

giác chỉ có mười phút, anh vẫn có rất

nhiều điều muốn nói, có quá nhiều

chuyện muốn biết. Nhưng, vẫn không

thể ngăn lại được một câu muốn đi

của cô.

Anh che giấu sự luyến tiếc, chỉ thở

dài, trên mặt vẫn nở nụ cười bình

thản.

"Vì vậy, phải tạm biệt rồi nhỉ?"

"........Ừm!"

"Anh có thể yêu cầu em một chuyện

cuối cùng được không? Anh chỉ muốn

ôm em thôi!"

Triệu Thoại Mỹ có chút do dự.

"Em yên tâm, chỉ là một cái ôm bạn bè

thôi mà."

Ánh mắt của anh làm cho cô dao

động, nhớ lại những chuyện trước

đây anh đã làm cho cô, làm cho tim

cô có chút rung động. Cuối cùng cô

ngước mắt lên, nhìn thẳng anh.

"Được thôi!" Còn chủ động dang rộng

vòng tay, ôm lấy anh.

Hữu Quốc cho rằng mọi chuyện đã

qua lâu như vậy, mình đã buông tay

từ lâu rồi, không còn rung động vì cô.

Nhưng khi nhận được cái ôm của cô,

anh mới biết rằng mình chưa hề từ

bỏ cô hoàn toàn.

Mùi hương của cô, sự dịu dàng của cô,

trong phút chốc vẫn có thể phá nát

mọi đè nén mà anh đã xây nên. Chỉ

cần một câu của cô, anh bằng lòng

thay đổi tất cả, bỏ vũ khí đầu hàng!

Nhưng, cô sẽ không làm như vậy!

Anh cũng không thể!

Anh đã hứa với một người con gái

khác, anh không thể ích kỷ như vậy,

vì hạnh phúc của mình, mà phá hủy

thế giới của người khác.

Anh làm không được!

Nếu đã từ bỏ, thì cũng nên từ bỏ hoàn

toàn. Cứ níu kéo như vậy, đã níu kéo

quá lâu rồi, làm cho ai cũng đều mệt

mỏi. Từ bỏ, mới là sự lựa chọn tốt

nhất, cũng là sự lựa chọn duy nhất.

Cách đó không xa, Võ Vũ Linh vừa vội

vàng từ công ty chạy đến, vừa xuống

xe, liền nhìn thấy cảnh hai người ôm

nhau, anh ngây người đứng tại chỗ,

bàn tay siết chặt lại. Mặc dù cái ôm

đó chỉ vỏn vẹn không đến mười giây,

nhưng khi hai người tách nhau ra

trong ánh mắt vẫn còn có sự luyến

tiếc làm cho tim anh đau nhói, muốn

nghẹt thở.

Anh cũng không mất kiểm soát mà

xông đến đánh Hữu Quốc một trận,

chỉ lặng lẽ quay về xe, ngửa mặt lên

hít thở.

............

Đã hơn mười hai giờ đêm, Võ Vũ

Linh vẫn chưa về nhà, Triệu Thoại

Mỹ gọi điện đến công ty, thì bên đó

nói anh đã ra về từ sớm rồi, điện

thoại riêng cũng không bắt máy, làm

cho cô rất lo lắng. Đang định gọi điện

thoại cho anh, thì cửa mở ra, anh

chao đảo đi đến, tháo caravat ra, cả

người toàn mùi rượu, mặt mày đỏ au.

Thấy anh sắp sửa té ngã, cô vội vàng

chạy đến đỡ anh.

"Cẩn thận đó!"

"Anh không sao......." Anh đẩy tay cô ra,

lảo đảo đi đến ghế sofa, nằm ngửa

mặt lên, thở hì hụt như trâu, nhìn có

vẻ rất khó chịu.

Triệu Thoại Mỹ bưng một ly nước cho

anh, anh quay mặt đi,

"anh không muốn uống!" Mặt chôn

trong ghế sofa, cau mày lại, có chút

tức giận, giọng điệu hơi khó nghe.

"Sao anh lại uống say đến vậy hả?"

"Anh không say..............đến hộp đêm

xã giao thôi........"

Hai chữ hộp đêm, làm cho lỗ tai của

Triệu Thoại Mỹ đau nhức, trước mắt

lướt qua cảnh ăn chơi đàn điếm, xa

hoa đồi trụy, làm cô có chút ghen

tuông. Nhưng cô không muốn mình

nhạy cảm như vậy, cố ý gây sự, chỉ

thản nhiên nói một chữ "ừm".

Nhưng Võ Vũ Linh nghe vậy, lại cho

rằng cô không quan tâm đến.

Anh uống say mèm, còn nói đến hộp

đêm, cô cũng không có càm giác gì

sao?

Cô không thèm quan tâm anh đến vậy

sao?

Trong lòng nghẹn nguyên cục tức, anh

ăn nói có chút cộc cằn:

"Anh muốn ngủ, đừng làm phiền!"

"Trên người anh toàn mùi rượu, ngủ

không thoải mái đâu, đi tắm trước

đi!"

Anh vẫn quay lưng về phía cô, không

nhúc nhích.

Triệu Thoại Mỹ đợt rất lâu cũng

không thấy anh nhúc nhích, đành

phải kéo anh dậy

. "Anh dậy đi, tắm rồi hẳn ngủ!"

"Anh không muốn....."

"Đứng dậy đi, anh như vậy........."

"Anh nói rồi, anh không muốn!" Anh

tức giận gào thét, cùng lúc đẩy Triệu

Thoại Mỹ ra, cô lảo đảo lùi về sau vài

bước, mở to mắt không dám tin.

Anh biết mình có hơi quá đáng, cô im

lặng làm cho anh lo lắng, rất muốn

quay lại xin lỗ cô. Nhưng, khi anh vừa

nghĩ đến cảnh buổi chiều, anh cố nén

lại.

Rất lâu sau đó, cũng không có tiếng

động gì. Lại thật lâu sau, anh mới

nghe thấy tiếng bước chân cô rời

khỏi, sau đó tắt đèn, anh nghe thấy

tiếng cô nằm trên giường, thở dài.

Triệu Thoại Mỹ cố tình khiến mình

không nghĩ nhiều như vậy, anh uống

say, nên không biết mình đang làm gì,

đàn ông lúc uống say, đều như vậy cả.

Nhưng, trong lòng vẫn có chút khó

chịu, cũng có chút lo sợ.

Cô mới về Đài Loan chưa đến nửa

tháng, anh đã đến hộp đêm uống

rượu rồi, còn có thái độ đó với cô, nói

không chừng sau này.........

Không lẽ kết hôn lâu năm, đều như

vậy sao? Anh đã không còn kiên nhẫn

dỗ dành cô, anh cảm thấy mệt mỏi rồi sao?

Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ.

Trong lòng hai người đều có nỗi buồn

phiền của mình, cho đến gần sáng

mới chìm vào giấc ngủ. Lúc Võ Vũ

Linh tỉnh lại, điều đầu tiên cảm thấy

đó là đầu đau như búa bổ, tối hôm

qua uống nhiều như vậy, chỉ vì muốn

quên đi một số chuyện, uống như

điên, không biết mình quay về bằng

cách nào.

Có một vài vài chuyện từ trong đầu

chui ra, anh nhớ rõ anh uống say

mèm về nhà, còn nói một số lời rất

khó nghe.

Vẻ mặt ngay lúc đó càng khó coi hơn.

"Anh tỉnh rồi à." Triệu Thoại Mỹ đẩy

cửa đi vào, mang sữa và bánh mì đặt

ở trên cái bàn kế bên anh. Đầu hơi cúi

xuống, có vài sợi tóc rớt xuống,

không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô,

làm cho anh càng lo lắng hơn,

"tối qua, anh......"

"Tối hôm qua anh uống say, em biết

rồi." Cô ngước mắt lên mỉm cười với

anh, "em không để ý đâu."

"Nhưng mà........"

"Được rồi, anh đi tắm trước đi! Em

chuẩn bị nước cho anh!"

Cô không tức giận, thái độ cũng rất

bình tĩnh, làm Võ Vũ Linh càng lo

lắng hơn, tự trách mình hôm qua sao

lại uống nhiều đến vậy. Nhưng nhìn

thấy cảm bọn họ ôm nhau ở trước

cửa bệnh viện, làm cho anh rất tức,

cho nên anh mới......

Bây giờ tỉnh táo lại, Võ Vũ Linh

rất hối hận.  Cô nhạy cảm

như vậy, liệu có vì việc hôm qua mà

hiểu lầm thái độ anh đối với cô đã

khác trước cô sẽ cho rằng anh lừa gạt

cô?

Anh cố hết sức ngồi dậy đi tới cửa

phòng tắm

"Chuyện tối  hôm qua, anh rất xin lỗi

anh bảo đảm sẽ không xảy ra nữa"

"Ừ! Nước chuẩn bị xong rồi! Mau tắm

đi! Đợi lát nữa còn đi đến công ty"

Cô cúi đầu đi ra ngoài, bị anh bắt giữ

lại , vẻ mặt vội vàng

"Anh đã nhận lỗi với em rồi, em có thể

đừng phản ứng như vậy được

không?"

"Em đã nói rồi, anh có nghe không,

em  không trách anh" Triệu Thoại Mỹ

vẫn lãnh đạm như vậy nhìn anh mỉm

cười nhưng trong mắt cũng không có

anh.

"..... " Loại cảm giác này, tựa như từng

cú đấm mạnh đánh vào trong không

khí , hoàn toàn không trúng mục tiêu

làm cho Võ Vũ Linh cảm thấy lúng

túng không biết nên nói gì. Chỉ có thể

buông tay cô ra để cô rời đi.

Cô đóng cửa lại, anh đấm một phát

vào vách tường, trên trán anh nổi

gân xanh .

Anh thật không hiểu, tại sao giữa bọn

họ lúc nào cũng có mâu thuẫn.

Giải quyết lần thứ nhất, sẽ rất nhanh

có mới mâu thuẫn mới. Lặp đi lặp lại

không dứt. Anh cũng cảm thấy mệt

mỏi, huống chi là cô, chẳng lẽ bọn họ

chỉ có thể  đi vào ngõ cụt, hành hạ lẫn

nhau?

......

Bởi vì chuyện này, Võ Vũ Linh suy

nghĩ cả ngày  làm cái gì cũng không

yên lòng, ruột gan như lửa đốt  , đứng

ngồi không yên. Rõ ràng nhìn văn

kiện, trong đầu  lại nghĩ  đến  Triệu

Thoại Mỹ, rất là phiền lòng.

Trong hội nghị,  cácchủ quản đang

làm báo cáo, anh đột nhiên  hô

ngừng.

Từ khi công ty sáng lập đến bây giờ,

Chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra,  các

chủ quản cùng quản lý nhìn nhau

  không biết xảy ra chuyện gì.

"Mọi người ra ngoài nghỉ ngơi trước

đi, hội nghị lùi lại một  giờ sau"

Anh đứng dậy, mọi người không khỏi

ngạc nhiên, đi ra trở về phòng làm

việc, anh ngã xuống  ghế, buồn phiền

nới lỏng cà vạt, nhìn cái gì cũng cảm

thấy phiền lòng.

Hà Liên rót ly cà phê đi vào, vừa

muốn đi ra, lại không nhịn được

dừng bước, hỏi:

"Là bởi vì Triệu tiểu thư sao? Sao Anh

phiền não như vậy..... "

Võ Vũ Linh không  trả lời,  miệng nhấp

cà phê nhưng lạicảm thấy cực kỳ khổ

sở nhưng lại trả lời khác.

"Khi cảm thấy phiền lòng nếu cứ giữ

mãi trong lòng  sẽ càng buồn hơn tìm

một người giải bày tâm sự sẽ thoải

mái hơn rất nhiều ,Anh nói có phải

không?"

"..... "

"Mặc dù em là thư ký của anh, nhưng

cũng là phụ nữ. Về suy nghĩ của phụ

nữ, em hiểu rõ hơn anh rất nhiều!"

Võ Vũ Linh đánh mắt  ý bảo cô ngồi

xuống, cách nửa ngày mới mở miệng,

đem chuyện tối  hôm qua nói một

mạch.

"Anh  thật sự là không hiểu cô ấy đang

suy nghĩ gì, nếu như cô ấy tức giận,

có thể biểu hiện ra ngoài cũng có thể

cùng anh nói rõ. Tại sao lại chịu

đựng, giống như là cô ấy uất ức lớn.

Cô ấy cho rằng làm như vậy anh sẽ

thấy tốt hơn nhưng trái lại làm cho

anh phiền lòng hơn!"

Trong lòng Hà Liên Anh vẫn giống

như tượng đá hoá thạch  là một cấp

trên  lạnh lùng , thế nhưng khi cùng

cô nói về vấn đề tình cảm, Hà Liên

không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tổng tài yêu Triệu Thoại Mỹ  mãnh

liệt như vậy nhưng cô ấy  lại biến

Anh thành  một người đàn ông bình

thường , Hà Liên thật sự  rất hâm mộ

xen lẫn ghen tỵ.

Chỉ tiếc  may mắn này Hà Liên cầu

hoài cũng không được. Cô chỉ có thể

giúp Tổng Tài  hoàn thành tâm

nguyện.

"Thành thật mà nói, nếu gặp phải

chuyện như vậy, là phụ nữ đều sẽ tức

giận"

" Tại sao Thoại Mỹ lại không nói ra?"

" Tính tình của Cô Triệu  không phải

là người phụ nữ hay sinh sự, như vậy

cô ấy sẽ không quen! Huống chi, hai

người  trước  đâycãi nhau nhiều lần

như vậy, cả hai người đều đã mệt

mỏi! Nhưng ở bây giờ là thời kỳ quan

trọng, xảy ra chuyện như vậy, quả

thật đối với anh rất bất lợi. Triệu tiểu

thư, có thể chạy trốn  lần thứ hai"

Võ Vũ Linh rất khẩn trương  mặt anh

tái mét , anh nện một đấm xuống

bàn"Không thể được!"

"Anh bình tĩnh  một chút, đây chỉ là

suy nghĩ của em thôi!"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Chuyện cũng đã xảy ra, anh chỉ có

thể tìm cách đền bù! Em thấy, Anh

nên mua một món quà tặng nhận lỗi

với cô ấy đi!"

"Cô  ấy không thích  đồ trang sức"

"Bởi vì đó không phải là do anh tự tay

chọn lựa! Quà tặng  ý nghĩa không

phải ở giá trị, mà là tấm lòng của

người tặng .  Bây giờ anh tặng quà

cho cô ấy , cô ấy nhất định sẽ rất vui

mừng. Đến lúc đó  nói với Cô ấy vài

câu ngọt là sẽ không sao nữa"

Võ Vũ Linh suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tan làm em đi  mua với Anh nha!"

Hà Liên mỉm cười

"Em rất sẵn lòng"

......

Vì sợ tiệm trang sức đóng cửa trước

mua được quà tặng, Võ Vũ Linh cố ý

nói cho tan làm trước 2h đồng hồ

Anh và Hà Liên đi chọn dây chuyền.

Anh biết Thoại Mỹ không thích trang

sức đắc tiền,  anh đặc biệt chọn lựa

trang sức đặc biệt tinh xảo.

Chọn thật lâu, đột nhiên nhìn thấy

một dây chuyền màu xanh biếc Phỉ

Thúy  hấp dẫn nhìn là biết Triệu

Thoại Mỹ sẽ rất thích

"Anh muốn lấy cái này!"

Phỉ Thúy  xanh biếc được khắc hình

một chiếc lá hình dáng đặc biệt (Diệp

Phiến) , giống như  có thể thấy được

cả gân lá.

Hướng Vi cũng rất thích"Cái này rất

đẹp, Anh đúng là có mắt nhìn!"

Cả ngày hôm nay  mới thấy Võ Vũ

Linh nở nụ cười , nghĩ đến lúc Triệu

Thoại Mỹ nhìn thấy quà tặng sẽ rất

vui mừng, tâm tình anh trở nên tốt

hơn  Anh  không thể chờ đợi.

Nhưng anh cũng không  nghĩ đến

Triệu Thoại Mỹ đúng lúc đi ngang

qua nhìn thấy  cảnh tượng như vậy

   Cả ngày tâm trạng của Thoại Mỹ

buồn bực không vui, tâm tình phiền

muộn, lại thấy Võ Vũ Linh cùng

Hà Liên vừa nói vừa cười, không hề

buồn phiền chuyện ngày hôm qua

mà  lại rấttự nhiên trong lòng Thoại

Mỹ  không thoải mái.

Dây chuyền trong tay Võ Vũ Linh là

mua cho  người nào?

......

Võ Vũ Linh đưa Hà Liên về nhà, rồi

vội chạy về biệt thự. Triệu Thoại Mỹ

đang ngồi trước gương trang điểm

trước, mặt mày thì ủ rũ, không biết

đang suy nghĩ gì,  Vũ Linh ôm lấy

Thoại Mỹ từ phía sau hôn lên cổ Cô

một cái

"Anh  về rồi nè! "

"Ừ!"

" Sao vậy? Vẫn còn không vui vì

chuyện hồi sáng sao? Anh xin lỗi em

một lần nữa! Em tha thứ cho Anh có

được không?'

Võ Vũ Linh cứ cho rằng đã qua một

ngày,  cô đã không còn giận nữa cộng

thêm Anh đã chủ động xin lỗi nhưng

không ngờ thái độ của Triệu Thoại

Mỹ vẫn lạnh lùng như vậy nói chuyện

cũng không nhẹ nhàng

" Không phải Em không vui!Sao Anh

đi làm về sớm thế?"

"Họp xong, không có chuyện quan

trọng Nên Anh về sớm thôi."

"Cho nên, Anh từ Công ty về?"

"Ừ!"

Triệu Thoại Mỹ cảm thấy lạnh người.

Tối hôm qua đi hộp đêm uống say

mới về hôm nay lại cùng Hà Liên

đi chọn dây chuyền, bây giờ còn nói

dối Cô, Anh không nghĩ tới  cảm giác

của cô sao? Anh cảm thấy cô dễ gạt

lắm sao? Cô thậ sựt rất ghét như vậy!

"Em mệt quá, em muốn ngủ trước ."

Võ Vũ Linh vừa muốn móc ra dây

chuyền ra, liền bị dội cho một gáo

nước lạnh, đôi lông mày nhíu thật

chặt

"Em làm sao vậy? Sao lại thay đổi tính

tình như vậy?"

" lại " cái chữ này, làm Triệu Thoại Mỹ,

cảm thấy khó chịu không kìm chế nổi

tức giận.

"Cái gì gọi là lại? Em đối xử với Anh

như thế nào mà anh nói em thay

đổi?"

"Sáng sớm hôm nay, và bây giờ. Trong

lòng em có cái gì khó chịu, cứ nói ra,

đừng giữ trong lòng làm như là em

chịu uất ức vậy, anh thấy không thoải

mái."

Anh đã xuống nước  dịu dàng với. cô

ngược lại  Cô được voi đòi tiên,  không

để ý đến sắc mặt của anh Anh là một

người đàn ông, Anh cũng có tôn

nghiêm. Coi như anh rất yêu cô,

nhưng Cô cũng không thể tùy ý chà

đạp, hành hạ anh!

"......" Anh không thoải mái, chẳng lẽ

Cô thấy thoải mái sao? Triệu Thoại

Mỹ thật sự không muốn nói dù chỉ

một chữ  liền đi đến giường.

Võ Vũ Linh tức giận, một tay anh  kéo

Triệu Thoại Mỹ lại. Nhất thời nóng

lòng không có chú ý lực kéo, đau đến

mức Triệu Thoại Mỹ hét lên :

"Anh làm gì vậy, buông tay em ra!"

"Anh hôm nay bận rộn cả ngày, đã rất

mệt mỏi, em đừng làm loạn nữa có

được hay không?"

"Bây muốn người  ồn ào  là anh,

không phải là em!" Triệu Thoại Mỹ

không lựa lời nói, trả lời lại một cách

mỉa mai.

" Anh có công việc mệt mỏi, còn phải

cùng  Hà Liên chọn dây chuyền nên

rất mệt mỏi!"

Anh ngẩn người, "Em theo dõi anh?"

"Em không rảnh rỗi như vậy! Vừa

đúng lúc đi ngang qua thấy! Anh và

Hà Liên đi vào tiệm trang sức, tại sao

Anh không nói cho em biết?"

"Anh không  cần thiết báo cáo cho em

tất cả mọi việc!" Nhớ tới chiều hôm

qua ở bệnh viện , Võ Vũ Linh hỏi

ngược lại: "Vậy  ngày hôm qua em đi

đâu?"

"Em không thoải mái, đi khoa phụ sản

lấy thuốc, em  cónói  cho anh biết!"

"Chỉ đơn giản như vậy?"

"Chỉ đơn giản như vậy! Anh còn muốn

như thế nào?"

"Anh muốn như thế nào?" Võ Vũ Linh

nghiến răng nói:

"Anh nhắc lại cho em nhớ,  ngày hôm

qua em cùng Hữu Quốc ở chung một

chỗ, còn ôm nhau ở cửa bệnh viện

ôm! Em nói ta không có báo cáo cho

em hành tung, vậy còn em? Em cũng

không  nói thật với anh?"

"Bởi vì  chuyệnnày không quan

trọng!"

Anh hung tợn quát lên:

"Ôm còn không quan trọng? Em

còn muốn như thế nào mới quan

trọng?"

"Đây chẳng qua là cái ôm giữa bạn

bè...... Thôi! Anh luôn  nhạy cảm   đa

nghi như thế, em  giải thích với anh

như thế nào cũng vô ích!"

"Anh nhạy cảm anh đa nghi?" Võ Vũ

Linh liếc mắt, cảm thấy thật sự quá

buồn cười."Em  ở đó trước mặt nhiều

người như vậy  cùng Hữu Quốc ôm

nhau,  em còn nói anh nhạy cảm đa

nghi? Triệu Thoại Mỹ, em không cảm

thấy mình rất buồn cười không?"

"Nếu như anh tin tưởng em, thì sẽ

không nói ra những lời này! Em cùng

Hữu Quốc không trong sáng, vậy anh

cùng Hà Liên là  quan hệ gì?"

Cô cảm thấy hoài nghi anh và Hà

Liên? Võ Vũ Linh cảm thấy thất vọng

hoàn toàn. Anh đi tiệm trang sức, là

vì mua  quà tặng Cô, lại bị hoài nghi.

Mà cô giấu giếm chuyện cùng Hữu

Quốc ôm nhau, nhưng ngay cả hỏi

cũng không  hỏi, còn nói anh nhạy

cảm đa nghi.

Quả thật không thể nói lý, không cách

nào trao đổi!

Trong cơn thịnh nộ, anh mất đi lý trí,

nói lại một câu."Anh và Hà Liên quan

hệ thế nào cũng, không tới phiên

em quản!" Rồi sải bước rời đi.

Triệu Thoại Mỹ muốn gọi anh lại,

nhưng cô không dừng lại được,

cônắm chặt hai quả đấm, giận đến

toàn thân lạnh run không ngừng.

Anh và Hà Liên quan hệ thế nào,

không tới lượt cô quản  sao? Như vậy

tùy anh, dù sao cô cũng không muốn

quản!

Ngã lên giường, càng nghĩ càng tức

giận, giận đến hốc mắt đều đỏ, cảm

thấy rất uất ức.

Cô tin tưởng anh, vì anh, buông bỏ

cuộc sống yên tĩnh ở Hà Lan trở lại

Đài Loan. Cô cứ nghĩ có thể cùng anh

mãi mãi ở bên nhau cô lại không ngờ

rằng đến quản anh cô cũng không có

tư cách, còn nói không tới lượt

cô, tại sao có thể như vậy!

......

Võ Vũ Linh trong cơn nóng giận rời

khỏi nhà, anh lấy xe thể thao chạy

   như điên trên đường cao tốc. Suýt

nữa đụng vào bên cạnh lan can, sườn

xe bị lõm vào  vội phanh gấp, . Bánh

xe và mặt đất cùng ma sát, phát ra

  thanh âm ghê rợn.

Anh chưa tỉnh hồn, lại càng thêm tức

giận, quả đấm tựa như tia chóp nện

lên trên tay lái. Anh hối hận vì mình

mất khống chế, nói ra  lời nói kia,

nhưng còn cô thì sao? Rõ ràng là có ý

tốt mua  tặng  cho cô một món quà,

muốn cho cô một bất ngờ, kết quả lại

bị hoài nghi, đúng là không thể nói lý

rồi.

Càng làm hắn tức giận hơn, cô cùng

Hữu Quốc  ôm nhau,  nhưng một câu

giải thích cô cũng không có, chỉ nói là

bạn bè.

Anh là  vì tin tưởng cô cùng Hữu Quốc

  không có gì, nên mới có thể  kìm nén

tức giận . Anh càng nghĩ càng không

thoải mái, xuống xe hóng mát, anh

hút rất nhiều  thuốc, cho đến

khi Hà Liên gởi  tin nhắn tới hỏi thăm

tình hình của anh.

Tâm trạng của anh bây giờ thật sự

khó chịu, hút thuốc lá cũng không

còn  làbiện pháp giúp  tức giận lắng

xuống, trực tiếp gửi địa chỉ cho Hà

Liên.

Hà Liên chạy tới địa chỉ  quầy rượu

thì Võ Vũ Linh đã uống đến say không

còn biết gì, trên bàn rất nhiều  chai

rượu, đều là rượu mạnh.

Cô đến ngồi bên cạnh anh ,anh ý thức

rất loạn  nữa mắt liếc nhìn Hà Liên

" Em đến rồi sao?"

"Làm sao Ann uống nhiều rượu thế?

Triệu tiểu thư không có ngăn cản
Anh sao?"

"Cô ấy?" Võ Vũ Linh cười lạnh, "Cô ấy

làm sao có thể quan tâm Anh!" Nói

qua lại anh muốn gọi thêm rượu

nhưng bị Hà Liên ngăn lại.

"Anh không thể uống nữa, em đưa

Anh  về nhà!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top