Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Sự thật tàn nhẫn

Điện thoại di động vang lên, Triệu Thoại Mỹ  đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn tối cho Võ Vũ Linh , hoàn toàn trong tâm trạng của một người vợ nhỏ, hạnh phúc, mong chờ, ngọt ngào.

Tuy nhiên, điện thoại ở một nơi khác truyền đến tiếng chuông, phá vỡ toàn bộ tâm tình vui vẻ của cô.

“Đang bận gì vậy?”

Nguyễn Hữu Quốc ?

Tại sao lại là anh ta! Âm hồn không tan!

Cô mất kiên nhẫn trả lời: “Có chuyện gì sao?”

“Em hình như không muốn nghe thấy giọng nói của tôi thì phải, không lẽ buổi họp báo ngày hôm đó của tôi không làm cho em cảm động sao? Trái tim thực sắt đá mà!”

“Nếu như anh gọi điện thoại đến muốn hỏi vở kịch ngày hôm đó có gạt được tôi hay không, rất xin lỗi, không hề!”

“Diễn kịch? Haiz! Bổn thiếu hoàn toàn thực lòng lại bị em coi thành diễn kịch, Triệu Thoại Mỹ  não của em ngập nước hay bị gạt đến hỏng rồi hả?”

“Không có chuyện gì khác tôi cúp máy đây!”

“Nếu như em dám cúp điện thoại….” Nguyễn Hữu Quốc  ảm đảm nói: “Bổn thiếu thề, em nhất định sẽ hối hận!”

“…..Rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?”

“Vụ án cường bạo, Lương Cảnh Đường bị đánh lén, không phải em rất muốn biết sự thật sao? Đến tìm tôi, tôi nói cho em biết!”

Triệu Thoại Mỹ  cảm thấy thật buồn cười, bày ra bộ mặt xem thường. 

“Cùng một chiêu sử dụng đến hai lần, anh không cảm thấy chán sao, tôi cảm thấy rất phiền! Tôi không phải con nít lên ba, sẽ không bị anh lừa một lần nữa đâu!”

“Quyền lựa chọn nằm trên tay em, xem em có dám hay không dám đánh cược lần cuối cùng hay không!” Nói xong câu đó, Nguyễn Hữu Quốc  cúp máy.

Triệu Thoại Mỹ  bật cười nhạt nhẽo, anh thực sự cho cô là kẻ ngu ngốc, hay không hại chết cô không cam lòng có phải không?Trừ khi đầu cô thực sự bị ngập nước, mới tin anh!”

Mặc dù trong lòng chắc chắn Nguyễn Hữu Quốc  đang gạt cô, nhưng nguyên một ngày tiếp theo, Triệu Thoại Mỹ  không có cách nào khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện đó. Không ngừng dọa chính mình, nếu như lần này Nguyễn Hữu Quốc  không gạt cô, thực có sự thật quan trọng muốn nói cho cô biết, nhưng cô không đi….mặt khác lại cảnh tỉnh chính mình, không thể mắc lừa anh.

Trải qua cả đêm đấu tranh, tới khi trời gần sáng, cô mới có quyết định.

…………………….

Vẫn ở câu lạc bộ tư nhân xảy ra chuyện lần trước, Triệu Thoại Mỹ  bảo tài xế đậu ở rất xa nơi đó, tự mình đi bộ qua đó, trên đường không ngừng ngó nghiêng, sợ bị đám ký giả mai phục.Mặc dù cô đã cải trang, làm cho bản thân mình vô cùng xấu xí. Nhưng mắt của bọn ký giả so với X-quang lợi hại hơn nhiều, vì lẽ đó, vẫn là mỗi bước đều phải đề phòng cảnh giác.

Phục vụ đứng ở trước cửa, mời Triệu Thoại Mỹ  vào, cô đi một mạch đến phòng của Nguyễn Hữu Quốc .

Lần này anh không làm chuyện gì khác, nghiêm túc đợi cô. “Nhìn thấy cô ‘lén lút’ như mèo bước vào, mỉm cười đón tiếp. “Em đến rồi!”

Triệu Thoại Mỹ  đánh vào tay anh, nhíu mày chán ghét nói: “Đừng đụng vào tôi!”

Tiếp theo đó vội vàng kéo rèm cửa sổ lại, một lần rồi một lần tỉ mỉ quan sát.

“Đừng làm những chuyện vô ích nữa, hiện nay có một loại thiết bị chụp lén rất hiện đại, có thể nhìn xuyên thấu, em dùng bất cứ cái gì che chắn cũng đều vô dụng!” Nhìn thấy mặt cô lập tức căng thẳng đến trắng bệch, anh “phụt” một tiếng, em vẫn rất dễ bị lừa, đầu óc quả nhiên không đủ dùng!”

“Rốt cuộc có loại thiết bị đó không hả?”

“Tất nhiên có! Nhưng ở nơi này bổn thiếu không sử dụng đến! Bốn thiếu đã phái người kiểm tra khắp nơi rồi, tuyệt đối an toàn!”

“Lần trước anh cũng nói vậy, kết quả làm ra rắc rối lớn vậy đó!”

“Bây giờ thảo luận những chuyện vô nghĩ này sao?” Nguyễn Hữu Quốc  bày ra dáng vẻ lông bông, đối với chuyện gì cũng tỏ ra không để bụng. Đi đến quầy bar, đổ một ly rượu. “Muốn uống không?”

“Không cần! Nhanh nói cho tôi sự thật đi!”

“Gấp gì chứ, sự thật em không thể chấp nhận nổi đâu, uống một chút rượu an ủi, làm một chút chuẩn bị tâm lý cho tốt!” Nguyễn Hữu Quốc  đưa một ly rượu đỏ cho cô, nhìn thấy cô không nhận, cũng không để ý, tự mình thoải mái thưởng thức, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

“Tôi nói này, em ra ngoài phải hóa trang thành bộ dạng giống quỷ như vậy không cảm thấy mệt sao?”

“Không liên quan đến anh!”

“Cái gì không liên quan đến tôi, nhìn thật chướng mắt, em không sợ chọc mù mắt bổn thiếu sao?”

Triệu Thoại Mỹ  hít một hơi, nén chịu không nổi bão. “Coi như tôi cầu xin anh! Nếu như anh thực sự biết sự tình, xin nói tôi biết!Tôi không muốn tiếp tục chơi trò chơi này với anh đâu!”

Nguyễn Hữu Quốc  đặt ly rượu xuống, nháy mắt. “Ngồi!”

“…………”

“Kịch rất hấp dẫn, em không ngồi, tôi làm sao nói với em?”

Triệu Thoại Mỹ  lúc này mới ngồi xuống, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, không muốn đợi dù chỉ một giây.

“Nếu như bổn thiếu nói với em, kẻ giật dây phía sau là Võ Vũ Linh , em có tin không?”

Triệu Thoại Mỹ  sững người nửa giây, lập tức cười rộ lên.

 “Đây là sự thật anh muốn nói sao? Đối với tôi một chút cũng không có sức ảnh hưởng!” Nói xong cô đứng dậy, nhưng Nguyễn Hữu Quốc  lại ra lệnh cho cô ngồi xuống.

“Em không cảm thấy khả nghi sao? Tại sao anh ta đối với động tĩnh của chúng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay?”

“Một người muốn hại anh, tất nhiên phải bỏ ra chút công phu. Tôi bất quá vì anh mà bị liên lụy, trở thành vật hy sinh.”

“Ở trên cái thế giới này, dám chọc vào bổn thiếu không có mấy người, nhưng lúc đó tôi và Võ Vũ Linh , vẫn chưa ra đời. Ngoài trừ anh ta ra, tôi không nghĩ ra được ai khác!”

“Đây chỉ là phỏng đoán của anh! Tôi cũng có thể đoán ra, là anh làm mà!”

“Nếu như bổn thiếu làm, cần gì phải mở buổi họp báo chứ!”

“Diễn kịch tất nhiên phải diễn cho hết, Nguyễn  thiếu thông minh như vậy, làm sao không hiểu rõ đạo lý này chứ!”

Nguyễn Hữu Quốc  im lặng. Anh nói một câu, cô trả lại một câu, tất cả đều che chở cho Võ Vũ Linh  muốn anh tức chết sao? Đổi thành người khác, anh đã cho cô một cái tát tìm không ra phương hướng từ sớm rồi!Anh thực sự không hiểu, kẻ cực kỳ ngu xuẩn như cô, cứ một mực khăng khăng mình đúng. Người phụ nữ đem ân nhân coi thành kẻ thù, kẻ thù lại trở thành ân nhân này có chổ nào đáng để anh giúp chứ!

Anh sử dụng hết bao nhiêu sức nhẫn nại, mới có thể nhịn xuống không xúc động mà đánh chết cô!

“Em yêu Võ Vũ Linh  rồi?”

“…………”Ánh mắt của Triệu Thoại Mỹ chuyển động, song không muốn bị anh nhìn thấu, tahy đổi sắc mặt, lạnh lùng trả lời: “Không liên quan đến anh!”

“Em yêu anh ta rồi!” Nguyễn Hữu Quốc  khẳng định nói. Anh nhìn người rất chính xác, cho dù đối với chuyện tình cảm.

“Em có biết chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này là gì không?”

“………..”

“Là toàn tâm toàn ý yêu một người, lại phát hiện anh ta là một con sói, mà bản thân lại là con mồi của anh ta!”

“Anh muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nói cái gì, đã không còn quan trọng. Cho dù tôi nói ra, chưa chắc em đã tin tôi! Có lẽ phải chính mắt nhìn thấy, em mới tin tôi!” Nguyễn Hữu Quốc  nhấn vào nút của một cái điều khiển từ xa, màn hình từ từ hiện ra, hình ảnh của Võ Vũ Linh xuất hiện trước màn ảnh.

Ngón tay của Triệu Thoại Mỹ  bất chợt trở nên căng thẳng, ý thức được một cơn phong ba bão táp sắp quét qua….

Một ngày trước.

Tại khách sạn lớn Giang Nam.

Nguyễn Hữu Quốc  nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Nguyễn  Chấn Quốc, lại lười biếng liếc nhìn điện thoại di động.

“Ông nội, ông không nhớ nhầm thời gian đó chứ, đã một tiếng rồi, ngay cả cái bóng của Võ Vũ Linh cũng không thấy!”

Nguyễn  Chấn Quốc biết rõ anh đang chế giễu mình, lạnh giọng “hừ” một tiếng.“Người không dám nể mặt ông, cậu ta là người đầu tiên, ba lần bốn lượt mời, cậu ta mới chịu đồng ý!”

“Anh ta đã như vậy, còn cái gì đáng nói chứ! Cháu có chuyện, phải đi trước….”

“Ngồi xuống!” Nguyễn  Chấn Quốc quát lớn một tiếng.

“Nói cho cùng, những việc này đều do cháu gây ra đó!Nếu như không phải cháu….không tôn trọng vợ của người ta, cậu ta cũng không có cái gan làm mất mặt ông. Lần này là chúng ta sai, ngoan ngoãn ngồi đây đợi cho ông!”

Nguyễn Hữu Quốc  bắt chéo hai chân, dáng vẻ bất cần đời.

“Tư lệnh, Võ tổng tài đến rồi!” Chú Đức đẩy cửa đi vào thông báo.

“Mời cậu ta vào đây!” Nguyễn Chấn Quốc niềm nở đón tiếp, trừng mắt cảnh cáo với Nguyễn Hữu Quốc . 

“Lát nữa phải thu lại tính khí của cháu, đừng có thêm dầu vào lửa đó!”

Nguyễn Hữu Quốc  vẫn cười một cách lập dị, một chút nghiêm túc cũng không có, chào theo kiểu quân đội.“Tuân lệnh, ông nội!”

Võ Vũ Linh  bước vào, Nguyễn  Chấn Quốc lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười đón tiếp. Nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói:

“Vũ Linh   à! Giá trị con người của cậu quá lớn, ngay cả tôi cũng không mời nổi cậu nha!”

“Để cho Nguyễn  tư lệnh phải mời, thật bất đắc dĩ, do gần đây công ty quá nhiều việc.” Võ Vũ Linh tỏ vẻ chân thành, nhưng trong lòng đều hiểu rõ, chẳng qua chỉ khách sáo ngoài mặt thôi, diễn kịch thôi mà.

“Hoàn Cầu là trụ cột kinh tế của Đài Loan, cậu là quý nhân nhiều việc, có thể hiểu được! Chỉ cần không trách cứ đứa cháu không hiểu chuyện này của tôi là được rồi!” Liếc nhìn về phía Nguyễn Hữu Quốc.  “Còn không mau rót rượu cho Võ tổng tài!”

Nguyễn Hữu Quốc  nghe lời rót một ly rượu, nhìn hai người biểu diễn.

“Làm ra chuyện lớn như vậy, tôi thực sự không còn mặt mũi nào nhìn cậu! Tự phạt một ly, coi như xin lỗi thay nó!”

Võ Vũ Linh  giữ tay Nguyễn  Chấn Quốc lại. 

“Sai không phải ở Nguyễn  tư lệnh, tại sao phải nói lời xin lỗi chứ.”

Nguyễn  Chấn Quốc lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, là không nể mặt ông, muốn Nguyễn Hữu Quốc  tự mình xin lỗi.Trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui, nhưng vẫn cười “ha ha”. “Đúng đúng đúng! Có vẻ tôi không hiểu phép tắc rồi!”

Nguyễn Hữu Quốc  rót một ly rượu, vẫn bày ra bộ dạng không có gì để chật vật.

“Tôi tuổi trẻ kiêu ngạo, rất nhiều đạo lý đều không hiểu rõ, đắc tội với Võ tổng tài, mong anh hãy thông cảm, ngày sau nhắc nhở người em trai này nhiều hơn. Mượn ly rượu này, trả cho anh cái không phải của em! Lúc trước có chổ nào không phải, dùng một nét xóa hết đi!”

Nói xong, một hơi uống cạn, uống liên tục ba ly.

Võ Vũ Linh  cũng không ngăn anh, nhìn anh uống rượu phạt.

Chú Đức đi đến sau lưng Nguyễn  Chấn Quốc, bên tai nói nhỏ vài câu. Ông đứng dậy, nói quân đội có chút việc cần giải quyết, bảo Nguyễn Hữu Quốc  hãy tiếp đãi Võ Vũ Linh  thật tốt, bản thân rời khỏi trước.

Hai người im lặng uống vài ly rượu. Nguyễn Hữu Quốc  mở lời trước.

 “Nếu ông nội đã không ở đây, cũng không cần tiếp tục diễn kịch, mở rộng cửa mà nói rõ mọi chuyện đi! Vụ án cường bạo là anh đổ tội cho tôi, đúng không!”

“Những ký giả đuổi theo tôi và Triệu Thoại Mỹ , còn cả chuyện đánh lén Lương Cảnh Đường, cũng do anh sắp xếp! Nhưng anh còn sợ không đủ, tìm người chụp lén tôi và Triệu Thoại Mỹ , tung ra scandal ngoại tình.Tất cả mọi việc, đều do anh làm!”

Võ Vũ Linh  chỉ uống rượu, ánh mắt không chút gợn sóng. Một hồi sau, mới nở một nụ cười nhạt.“Nguyễn  thiếu đang nói cái gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gì hết!”

“Nghe không hiểu sao?” Nguyễn Hữu Quốc  cảm thấy rất buồn cười. 

“Tôi biết rõ anh đê tiện vô liêm sỉ, thủ đoạn độc ác, nhưng ít nhất dám làm thì phải dám nhận chứ!Trong lòng tôi và anh đều hiểu rõ, cần gì phải giả vờ!”

“Nguyễn  thiếu rõ ràng biết đêm đó có người chụp lén, lại giả vời không thấy, là xuất phát từ mục đích gì hử?”

“Bổn thiếu không khôn ngoan được như anh, rất đơn giản, bảo vệ Triệu Thoại Mỹ .”

“Tung ra scandal ngoại tình là cách bảo vệ , thực sự rất đặc biệt nha!”Võ Vũ Linh  hơi chế giễu. Vì sự quan tâm của anh ta với cô, cảm thấy rất khó chịu. “Tổn thương đã được hình thành, lại mở buổi họp báo, đổ mọi trách nhiệm lên người mình, có ý nghĩ sao?”

“Có ý nghĩ hay không, anh rất nhanh sẽ được biết!Tục ngữ có câu ‘muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm’, bổn thiếu nhất định sẽ làm cho Triệu Thoại Mỹ  thấy được bộ mặt thật của anh!”

“Theo như tôi biết, phu nhân của tôi đối với cậu có thành kiến. Cậu cho rằng, cậu nói, cô ấy sẽ tin sao?”

“Điều này anh không cần lo! Bổn thiếu tự có cách!”

“Cho dù cô ấy tin cậu, thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một con cờ, yêu tôi, hay hận tôi, tôi cũng không để ý! Tóm lại mục đích của tôi đã đạt được rồi!”

“Vì công ty ‘khai thác mỏ Lôi Đình’ mà hy sinh cô ấy, đáng sao?”

“Tại sao không đáng chứ?Tôi cảm thấy tiết kiệm được rất nhiều là đằng khác! Trải qua lần biến động này, chứng khoán của Nguyễn  thị rớt giá thê thảm.Cậu cho rằng, có thể phục hồi như lúc đầu được sao?”

“Không phục hồi được thì sao chứ? Cục diện lưỡng bại câu thương (tạm dịch: cả hai bên đều có tổn thất), ít ra, người thua thể thảm nhất không phải là tôi!”

“Theo ý cậu, người thua là tôi sao?”

“Đánh cược đi!Anh nhất định sẽ hối hận về việc đã tổn thương trái tim của cô ấy!” Nguyễn Hữu Quốc  nhìn chằm chằm vào mắt Võ Vũ Linh , nói một cách chắc chắn. Nhưng thái độ của anh không một chút lo lắng. “Ván cược này, sợ rằng người thua là cậu! Nếu như con át chủ bài của cậu là Triệu Thoại Mỹ , thì tôi thực sự thay cậu lấy làm tiếc!”

“Thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúng ta cứ mở mắt chờ xem!” Nguyễn Hữu Quốc  giơ

ly rượu lên, chạm ly với ly của Võ Vũ Linh  trong lòng mỗi người đều có sự nghi ngờ, không nắm chắc phần thắng trong tay.

Ngay lúc đó, Võ Vũ Linh  vì sự nghiêm túc của Nguyễn Hữu Quốc  cảm thấy có gì đó không đúng. Hai người họ đều là không phải kẻ mềm yếu, rất cứng đầu, muốn đối phương nhận thua, phải bắt lấy điểm yếu để uy hiếp. Tất nhiên, Triệu Thoại Mỹ  không phải nhược điểm của anh, cô chỉ là một người nhỏ bé tầm thường không đáng kể mà thôi.

Cô nghĩ thế nào xem thế nào, anh không cần quan tâm. Cho dù cô chết đi, anh cũng không có cảm giác.

Anh lạnh lùng nghĩ thế, chỉ là trong lòng, từ đầu đến cuối ở một chổ, lưu lại một chút cảm giác gì đó không thể xác định được.

………………

Nguyễn Hữu Quốc  tắt màn hình, quay đầu lại nhìn Triệu Thoại Mỹ  Sắc mặt của cô trắng bệch, trong mắt chứa đầy kinh ngạc và tức giận, cả người run rẩy vô cùng lợi hại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Anh có chút không đành lòng, nhưng nếu không lấy toàn bộ kim châm này ra, sau này cô sẽ càng bị tổn thương sâu hơn. Anh ép bản thân nhẫn tâm nói:

“Nhìn thấy rõ chưa? Đây là sự thật em muốn biết đó!”

Từ đầu đến cuối, theo những lời Võ Vũ Linh  nói, cô chẳng qua chỉ là con cờ anh lợi dụng nhằm đả kích Nguyễn  thị, giành lấy công ty ‘khai thác mỏ Lôi Đình’. Khi con cờ mất đi giá trị lợi dụng, kết quả cuối cùng, chỉ là đồ bỏ đi!

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top