Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92:

Có anh làm bạn


Một tiếng sau, cô nàng ngực F quay về ‘Hoàn Cầu’ báo cáo, Võ Vũ Linh trả tiền xong thì cô ta bỏ đi, mở lá thư ra, bên trong là một tấm hình đáng sợ.

Ngón giữ giơ thẳng lên!

Kế bên còn có ba chữ rồng bay phượng múa ‘hãy đợi đó’!

Xem ra, cậu ta muốn chống đối với anh tới cùng! Vậy thì chờ xem, đến cuối cùng ai mới là người chiến thắng!

…………….

Sau khi tan ca, Triệu Thoại Mỹ đang định đi mua vài thứ về nhà nấu cơm, thì xe của Võ Vũ Linh dừng ngay trước mặt, cô lên xe hỏi:

“Sao anh cũng tan ca sớm vậy?”

“Em nói thử xem?”

“………”

“Chuẩn bị về nhà nấu cơm, vì tên tàn tật kia sao?”

“………….. Sao lại trở thành tàn tật rồi?”

“Bại não cũng xem như tàn tật!”

“……………..” Đây có được xem là hài hước không?

“Muốn đi đâu ăn cơm?”

“Về nhà đi!”

“Anh nói rồi, sẽ có người đưa cơm cho cậu ta, em không cần lo lắng.” Võ Vũ Linh ung dung giữ tay lái, quay đầu nhìn cô cười. “Muốn ăn món Pháp hay là món Nhật?”

Hiếm lắm tâm trạng anh mới tốt như vậy, Triệu Thoại Mỹ cũng không muốn phá hỏng. Đã có người đưa cơm rồi, cô cũng không cần phải lo lắng cho Nguyễn Hữu Quốc. Nghĩ ngợi môt lúc, mắt liền sáng lên. 

“Lâu lắm rồi không đến phố đêm Hoa Tây ăn điểm tâm, nếu như anh không chê bẩn thì…….”

“Ngày trước anh cũng thường xuyên ở những nơi phức tạp như vậy.” Võ Vũ Linh nói một câu đó xong, quay đầu xe lại, chạy đến phố Hoa Tây.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon lấp lánh, trên đường người động đúc, vô cùng náo nhiệt. Triệu Thoại Mỹ giống một con cá nhỏ linh hoạt, luồn lách qua lại trong đoàn người, tìm kiếm các món ăn ngon.

 “Canh ếch ở bên kia rất nổi tiếng lắm, theo em mau lên!”

Tay đột nhiên bị anh giữ lại, luồn vào trong bàn tay lớn của anh, làm cho hai má cô nóng ran.

“Đừng đi lạc đó!”

“Vâng!” Cô đi theo anh, hai người giống hệt như một đôi tình nhân đang yêu nhau tha thiết, không hề có sự phân biệt về thân phận, cũng không cần băn khoăn quá nhiều.

Đi từ đầu phố cho đến cuối phố, vỏn vẹn mất ba tiếng, Triệu Thoại Mỹ ngồi dưới gốc gây, vỗ vào cái bụng no nê, lắc đầu.

 “Không được rồi, no quá rồi…….. no chết em rồi………..”

“Thịt vịt còn chưa ăn xong mà!” Lúc nãy kêu la đòi ăn, anh còn tưởng cô có thể ăn nhiều hơn.

Cô không chịu trách nhiệm. “Một miếng em cũng ăn không vô, anh ăn đi!”

Võ Vũ Linh cũng no đến nỗi có chút buồn nôn, bỏ thịt vịt xuống, ngồi nghỉ với cô.

Anh cho rằng, mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này. Bởi vì, nơi này có quá nhiều quá khứ cực kỳ dơ bẩn, với anh mà nói, là một nỗi ám ảnh không bao giờ muốn nhớ đến.

Không biết bị làm sao, lại thì thào mở miệng. “Ở đây anh đã từng bị người ta đánh đến thê thảm…..”

Ngón tay của Triệu Thoại Mỹ siết lại.

“Năm đó anh mười tuổi, bởi vì miếng ăn, không thể không làm du côn. Hai bang phái tranh giành địa bàn, anh lấy mạng ra liều. Năm đó đầu bị người ta dùng một cây sắt lớn đập vào, chảy rất nhiều máu, cứ tưởng sẽ chết……….. Nếu như không phải người có lòng tốt đi qua, cứu anh, nói không chừng đã chết thật rồi………..

Anh nhắm mắt lại, vì quá khứ của mình mà cảm thấy hơi lo lắng.

Sự việc đã xảy ra từ rất lâu, giờ nghĩ lại, dường như chỉ mới ngày hôm qua, nhắc nhở anh quá khử của anh hèn mọn nhếch nhác như thế nào. Ai có thể nghĩ đến, người nắm giữ giới tài chính ngày nay, đã từng sống giống như một con chó. Chỉ vì mấy trăm ngàn, mấy lần bị giam vào trong ngục, chịu đánh đập tàn nhẫn.

Anh lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, phải luôn đứng trên đỉnh của cái thế giớ này. Những đau khổ trong quá khứ, tuyệt đối không thể trải qua một lần nữa.

Triệu Thoại Mỹ không biết phải nói gì để an ủi anh, thực ra dưới tình cảnh này, bất kỳ lời nói nào cũng đều là thừa thải.

Cô có thể cảm nhận được những ngày tháng đen tối mà anh đã từng trải qua, nhưng tuyệt đối không sâu sắc bằng anh.

Cô chỉ im lặng ôm lấy anh, vuốt ve tấm lưng của anh.

 “Đã qua rồi, tất cả đều đã qua hết rồi…………. sau này cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ luôn ở bên cạnh anh…………. sẽ không rời xa anh………..”

Bởi vì câu nói của cô, cổ họng của Võ Vũ Linh nghẹn ngào, xoa bàn tay cô.

Ánh đèn kéo dài, làm cho bóng dáng của hai người phủ lên cùng một chỗ, dựa vào nhau chặt chẽ. Bọn họ rất cô đơn, nhưng lại có được nhau, che chở cho nhau.

Ngay lúc đó, điện thoại đổ chuông, Triệu Thoại Mỹ vốn mặc kệ, nhưng Võ Vũ Linh lại nói.

 “Nhận đi!”

Là điện thoại của Nguyễn Hữu Quốc.

Cô có hơi băn khoăn, đi đến một góc mới tiếp.

Anh ở đầu dây bên kia oán giận. 

“Sao em vẫn chưa về hả?”

“Sao vậy? Anh vẫn chưa ăn cơm sao?”

“Ăn rồi! Nhưng mà tinh thần của tôi rất đói……….. em không về, tôi ngủ không được!”

“Sao anh giống một đứa trẻ quá vậy? Một lúc nữa tôi mới về được, anh ngủ trước đi!”

“Hai người ở cùng nhau?”

“………… Ừ!”

Anh tự cười nhạo mình. “Khó trách! Đồ trọng sắc khinh bạn.”

“Không nói với anh nữa!” Triệu Thoại Mỹ cúp điện thoại, nhưng chưa được mấy phút, điện thoại lại reo lên.

“Tôi nhớ em!” Giọng nói của anh rất trịnh trọng, nghiêm túc, tuyệt đối không phải đùa giỡn.

Trong đó chứa đựng tình cảm mãnh liệt khiến Triệu Thoại Mỹ nặng nề. Cả người đứng im, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Di động đột nhiên bị cưới đi, Võ Vũ Linh cúp điện thoại, khóa máy!

Trong lúc cô hết sức kinh ngạc, thì bị anh kéo thẳng vào trong ngực , ôm thật chặt. Hôn lên đỉnh đầu cô, tuyên bố giống như muốn cho cả thế giới biết.

“ Triệu Thoại Mỹ, em là của anh!”

………….

Nguyễn Hữu Quốc gọi lại nhiều lần, nhưng đầu bên kia điện thoại vẫn vang lên tiếng nói ngọt ngào nhưng lạnh băng.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”

Anh cuối cùng cũng từ bỏ, tự cười nhạo mình.

Hữu Quốc ơi Hữu Quốc……….. lòng tự trọng của mày không phải rất lớn sao? Tại sao biết rõ bọn họ ở chung với nhau, còn tự rước nhục vào mình, gọi điện thoại cho cô ấy sao? Cho rằng như vậy, cô ấy sẽ thương hại mày, đồng tình với mày, lựa chọn mày sao?

Kết quả càng khiến chính mình buồn bã hơn mà thôi!

Cô làm sao có thể vì anh, rời khỏi Võ Vũ Linh chứ!

Có lẽ tình yêu thực sự khiến cho chỉ số thông minh của con người tụt xuống không. Ngày trước coi thường nhất là thứ gọi là ‘tình cảm’, cho rằng chính mình mãi mãi là chúa tể, đàn bà chẳng qua chỉ là món đồ chơi để đùa giỡn, kết quả cuối cùng, chỉ chứng mình anh chỉ là kẻ bi kịch nhất thôi.

Thì ra, anh và những người đàn ông khác không có gì khác nhau, một khi đã rơi vào bể tình, chuyện ngốc nghếch gì cũng có thể làm được.

Để bản thân trở nên bi thương đến vậy, cuối cùng cái gì cũng không có được, ngược lại còn đánh mất trái tim của mình.

Trên đường về, Võ Vũ Linh đưa một cánh tay ra, giữ Triệu Thoại Mỹ lại, tặng cho cô một nụ hôn nhẹ, làm cho mặt cô nóng lên. 

“Lái xe cẩn thận….. anh đưa em đến trước cửa khu tiểu khu là được rồi, bên trong không tiện quay đầu xe.”

“Ai nói anh muốn đi hả?”

“Nhưng mà……….. anh không cần về với Thủy Nhi sao? Tối qua anh đâu có về nhà.”

“Em không hy vọng anh ở bên em nhiều hơn sao?”

Cô cắn môi, bởi vì xấu hổ, tiếng nói hơi yếu ớt. “Hy vọng! Nhưng mà………..”

“Vậy thì được rồi! Em là vợ anh, anh làm có thể yên tâm vứt em cho một con sói chứ.”

“Thì ra anh chỉ lo về anh ấy!”

“Đương nhiên không phải!” Ánh mắt anh sáng rực, giống như viên kim cương tỏa sáng dưới đáy biển xanh thẫm, giọng nói khàn nhẹ dịu dàng. “Anh cũng muốn ở bên em!”

“…………… Vâng!”

Dừng xe, hai người đang nắm tay nhau đi vào nhà, thì di động của  Võ Vũ Linh đổ chuông, là điện thoại của Hà quản gia. Anh liền biết được có chuyện gì đó, nhẹ nhàng buông tay Triệu Thoại Mỹ ra.

Ở đầu dây bên kia Hà quản gia lo lắng nói:

“Đại thiếu gia, tam tiểu thư bị ngã từ trên lầu xuống!”

“Gì hả?” Mặt Võ Vũ Linh biến sắc. “Em ấy bây giờ sao rồi?”

“Bác sĩ đang băng bó giúp cô ấy, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ.”

“Tôi sẽ về ngay!” Võ Vũ Linh quay đầu bỏ đi, bởi vì quá gấp, quên mất bên cạnh mình còn có người. Triệu Thoại Mỹ vội kéo anh lại. “Sao vậy?”

“ Thủy Nhi bị ngã từ trên lầu xuống.”

“Hả? Cô ấy không sao chứ? Em đi về với anh!”

“Không cần đâu, em về nhà trước đi, anh sẽ gọi điện thoại cho em sau.”

“Vâng!” Triệu Thoại Mỹ đưa anh đến xe, mắt nhìn theo hướng xe biến mất, không khỏi có chút mất mát. Nhưng cô không cho phép mình ích kỷ như vậy, Thủy Nhi có chuyện, anh đương nhiên phải quay về chăm sóc cô ấy, hy vọng cô ấy bình an vô sự.

……………

Võ Vũ Linh vượt đèn đỏ, chạy như điên về nhà, xông thẳng lên lầu, nắm lấy bác sĩ hỏi: 

“ Thủy Nhi sao rồi?”

“Tam tiểu thư lăn từ trên lầu xuống, cũng may chỉ trầy xước ngoài da, trên người bầm mấy chỗ, không có gì đáng ngại.”

Lúc này anh mới yên tâm, bảo mọi người xuống dưới trước, tự mình chăm sóc Võ Phương Hồng Thủy.

Trên đầu cô ta bị băng lại, mặt mày xanh mét, đôi môi trắng bệch, anh nhìn thấy mà đau lòng. Trong lòng đầy tự trách, nếu anh có thể về sớm một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện này. Anh biết rõ không có anh cô không ngủ được, vậy mà còn……….. anh quá ích kỷ.

Một lúc sau,  Võ Phương Hồng Thủy từ từ mở mắt.

 “ Vũ Linh……… phải anh không?”

“Ừ!” Anh vội nắm lấy tay cô ta, căng thẳng hỏi: “Em thấy sao rồi?”

“Em vẫn khỏe……….. chỉ là đầu có hơi đau………….. xin lỗi, em không nên để anh lo lắng.”

“Ngốc à, sao lại nói những lời này chứ. Người cần nói xin lỗi, phải là anh………. sao em lại ngã từ trên lầu xuống vậy chứ?”

“Cô ta mím môi, giống như khó mở lời, ấp a ấp úng trả lời. “Em…………… em mộng du………….”

“Mộng du?”

“Vâng! Không thể ngủ cùng với anh, em rất sợ. Lúc ở Paris, đã bắt đầu bị mộng du…………. có mấy lần suýt chút nhảy từ cửa sổ xuống, cũng may bị bạn cùng phòng phát hiện……….”

“Tại sao không nói cho anh biết sớm chứ?”

“Em không muốn anh lo lắng cho em! Cho nên sau khi về nước, em cứ quấn lấy anh muốn anh ngủ cùng em! Em biết anh muốn bên cạnh
Thoại Mỹ, cho nên em cố ép mình ngủ một mình, em cho rằng em có thể, nhưng không ngờ rằng……..” Mắt của cô ta rươm rướm nước mắt. “Em vô dụng lắm phải không?”

Võ Vũ Linh đau lòng đến nỗi nói không nên lời, lên giường ôm lấy cô ta, một lần lại một lần nói lời an ủi. 

“Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Vâng……..” Võ Phương Hồng Thủy hạ mi mắt xuống, lộ ra một sự hả hê sau khi mưu kế đã thành công. Chỉ cần có thể khiến cho anh ở bên cạnh mình, đừng nói giả vờ mộng du, ngã từ trên lầu xuống. Ngay cả chuyện tự ngược đãi chính mình, cô ta cũng có thể làm được.

Nghĩ đến bây giờ Triệu Thoại Mỹ đang cô đơn trong nhà, cô ta không thể tả được sự vui vẻ trong lòng, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Như những gì cô ta nghĩ, Triệu Thoại Mỹ đang ngồi bên cửa sổ, chờ đợi di động đổ chuông.

Đã hơn ba giờ sáng rồi, cũng không biết Thủy Nhi ra sao rồi. Có vài lần cô muốn gọi điện thoại, nhưng lại sợ không đúng lúc, quấy rầy bọn họ, đành phải nhẫn nhịn, đợi Võ Vũ Linh gọi điện qua trước.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô càng ngày càng không yên tâm, cuối cùng nhịn không được, gọi điện qua đó.

Võ Vũ Linh một tay ôm lấy Võ Phương Hồng Thủy, để cô ta ngủ trong lòng mình. Đột nhiên chợt nhớ tới đã hứa sẽ gọi điện thoại cho Triệu Thoại Mỹ, đang do dự có nên gọi hay không, thì điện thoại đổ chuông.

Võ Phương Hồng Thủy ưm một tiếng, mở mắt ra. “Đã khuya vậy rồi, ai còn gọi điện thoại chứ?”

Võ Vũ Linh vội ngắt máy. “Không có gì……….. em ngủ đi!”

“Vâng…….” Võ Phương Hồng Thủy biết là ai, lại giả vờ không biết, ôm chặt lấy anh, vô cùng ỷ lại. “Tỉnh lại nhìn thấy anh, cảm thấy thật yên tâm…….”

“Em gần đây hay gặp ác mộng, mơ thấy ba mẹ em.”

Tay của Võ Vũ Linh cứng đờ, trong bóng đêm, nét mặt của anh căng thẳng, có vẻ bất an.

“Nhưng mà…….. lúc đó em còn quá nhỏ, không nhớ rõ cha mẹ như thế nào………. hình như nhìn thấy có người nổ sung vào họ, sao đó ba mẹ ngã trước mặt em, cả người đầy máu………” Cảnh tượng đó quá đáng sợ, Võ Phương Hồng Thủy nhắm mắt lắc đầu, không dám nghĩ đến. “Là anh nhận nuôi em, anh biết ba mẹ em là ai không?”


Võ Vũ Linh tránh né ánh mắt của cô ta, có hơi mất tự nhiên. “Anh không biết…………. đừng nghĩ nữa, chỉ là mơ thôi, không phải sự thật.”

“Nhưng, nhưng………………. lỡ như giấc mơ em thấy là sự thật, có người giết ba mẹ em, em phải làm sao đây? Em nên điều tra, nên báo thù không?”

“ Thủy Nhi!” Võ Vũ Linh giữ lấy vai cô ta. “Đó chỉ là giấc mơ, em không cần quá căng thẳng!”

“Thật sao? Có lẽ vậy……….” Võ Phương Hồng Thủy thở dài. Mấy năm qua, cô ta vẫn không biết ba mẹ mình là ai, cứ vậy mà sống tiếp. Cho đến hôm nay, cần gì phải truy cứu nữa.

Cô ta không nói gì, Võ Vũ Linh lại đầy tâm sự.

Anh nợ cô quá nhiều quá nhiều, sợ rằng lấy cả mạng mình ra để trả cũng không đủ, đây cũng chính là nguyên nhân anh tránh né cô!

Nghe thấy điện thoại có tiếng bận, Triệu Thoại Mỹ thẫn thờ, thất vọng cúp điện thoại, có lẽ mình đã thực sự quấy rầy anh rồi! Đang buồn bã, thì chuông cửa vang lên………

Không lẽ là anh sao?

Kích động vội xông qua đó mở cửa, nhưng không nhìn thấy người mình đang chờ đợi, mà là Nguyễn Hữu Quốc. Vẻ mặt buổn bã, nhưng vẫn khéo léo che giấu đi.

Ngay lúc đó dù rất thất vọng, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. “Sao anh lại đến đây?”

“Em quăng tôi qua một bên, mặc kệ tôi sống hay chết, tôi đến tìm em tính sổ đó!” Nguyễn Hữu Quốc nghênhn ngang bước vào, chọc ghẹo.

 “Sao nào? Không phải người em muốn thấy, rất thất vọng sao? Có cần biểu hiện rõ ràng đến vậy không? Dù sao cũng phải để ý cảm nhận của tôi một  chút chứ!”

“Không có!” Triệu Thoại Mỹ buồn rầu đóng cửa. “Muộn như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?”

“Không phải đang đợi em sao?”

“………… Xin lỗi!”

“Tôi đùa thôi mà.” Nhìn thấy cô ủ rũ, anh xoa đầu cô. “Đừng có bày bộ mặt ỉu xìu đó nữa, tôi nhìn thấy rất khó chịu.”

“Ờ………….” Triệu Thoại Mỹ vẫn cúi đầu xuống, lê người đến ghế sofa.

“Sao em còn chưa ngủ? Giường đơn gối chiếc sao? Có cần tôi chịu uất ức một chút, ngủ với em một đêm không?”

“Cám ơn! Không cần anh chịu uất ức vậy đâu.”

“Cắt! Rõ ràng đang ghét bỏ tôi mà.”

Triệu Thoại Mỹ thực sự không còn sức để đấu võ mồm với anh, không nói tiếng nào liền nằm dài trên ghế sofa.

“Anh ta tối nay sao không ở đây?”

“Về nhà rồi!”

“Ở với tiểu tam sao? Không phải em vì lý do này mới bị đuổi ra ngoài chứ?”

“Không phải, anh ấy về nhà vì…………” Triệu Thoại Mỹ vừa nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu. “Quên đi! Không nói nữa!”

“Nói được một nữa rồi lại không nói, đây không phải cố ý khơi dậy sự tò mò của người khác sao? Có gì không vui, nói ra hết đi để ông đây vui một chút coi!”

“Tôi thực sự không muốn nói………… rất rắc rối……….”

“Càng rắc rối càng không được để trong lòng, tìm người bộc lộ ra, sẽ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Đợi chút!” Anh đi vào bếp, lấy một tá bia ra. “Uống hết đống này, tôi không tin em không vui.”

“Tôi mua đó!”

“Hở?”

Anh rất bình thản “ờ” một tiếng. “Tối qua em đánh rơi chìa khóa ở chỗ tôi, tôi chỉ tiện tay làm thêm một cái thôi!”

“Làm ơn! Đây là nhà tôi! Anh sao có thể tùy tiện làm thêm chìa khóa nhà người khác chứ!” Điều đáng ghét nhất, còn vui vẻ đến vậy, giống như đây là việc anh nên làm vậy.

“Tại sao không được chứ? Nhà em cũng đâu có đồ gì quý giá đâu, tôi nhìn không thuận mắt.”

Còn lý sự đó là điều hiển nhiên nữa sao? Triệu Thoại Mỹ xòe tay ra trước mặt anh. “Đưa chìa khóa giao cho tôi.”

“Keo kiệt!” Nguyễn Hữu Quốc lẩm bẩm một tiếng, ngoan ngoãn mang giao ra hai chiếc chìa khóa. “Dù sao tôi vẫn còn một trăm chiếc.”

“Anh…………”

“Được rồi được rồi, lúc nãy không phải chúng ta đang nói về chuyện khiến em buồn phiền sao?” Nguyễn Hữu Quốc mở một lon bia, nhét vào tay cô. “Uống đi, uống vài hớp sẽ muốn nói ngay.”

“Ngày mai tôi còn phải đi làm!”

“Sợ gì chứ, cùng lắm xin nghỉ thôi! Đời người chỉ có vỏn vẹn mười mấy năm, em đừng có sống mệt mỏi như vậy được không? Tâm trạng của mình không giải tỏa trước, thì làm được việc gì chứ!”

Triệu Thoại Mỹ bị anh nói trúng, hơn nữa tâm trạng quả thực không tốt, cũng không muốn lo không muốn để ý gì trút bia vào trong miệng.

“Vậy mới được chứ……….”

Cô uống một lượt hai lon, mặt bắt đầu ửng đỏ, hơi say, mới chịu mở miệng từ từ. “Không phải tiểu tam, là em gái anh ấy………..”

“  Võ Vũ Linh còn có em gái sao? Sao tôi không biết vậy? Trông như thế nào? Đẹp không?”

Triệu Thoại Mỹ trừng mắt liếc anh. “Đồ dê xồm!”

Giơ lon bia lên, ánh mắt lờ mờ nói. “Em gái là người anh ấy quan tâm nhất, vì cô ấy, anh ấy nhiều lần bỏ rơi tôi……….. còn bắt tôi dọn ra ngoài ở…………. tối nay…………….. anh ấy vốn muốn ở lại đây qua đêm, nhưng cô ấy xảy ra chuyện…………. anh ấy lập tức trở về nhà, quên mất tôi còn đứng bên cạnh anh ấy………….”

“Nhưng cô ta không phải em gái anh ta sao? Còn ghen tuông như vậy?”

“Tôi biết điều này rất vô lý…………….. nhưng tôi không kiềm được………….. rất nhiều lúc tôi cảm thấy……………. tình cảm của bọn họ không phải tình cảm anh em………….. mà là, mà là………………… tình yêu! Bọn họ từng cùng nhau trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện………… tôi vốn không thể bì được, một chút cũng không bì được với cô ấy……………”

Lông mày của Nguyễn Hữu Quốc nhíu lại thật chặt. Anh đã từng điều tra thân phận của Võ Vũ Linh, cha mẹ anh ta chỉ sinh hai người con, sau đó hình như vô cớ có thêm một đứa em gái bốn tuổi. Lúc trước anh không chú ý lắm, bây giờ nghĩ lại, quả thật không thể tưởng tượng được.

Triệu Thoại Mỹ đột nhiên nắm lấy cổ áo của anh lắc điên cuồng, đôi mắt đỏ ửng lên án. “Tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Mỗi lần đối xử với tôi tốt một chút, trong lúc tôi cho rằng anh ấy có thể yêu tôi, lại đột ngột đẩy tôi xuống đáy vực………. một chút cảm giác an toàn cũng không có………. nếu như anh ấy không yêu tôi, không cần cho tôi niềm tin! Như vậy tôi còn đau khổ hơn!”

Nguyễn Hữu Quốc bị cô lắc đến chóng mặt, bia cũng đổ hết ra ngoài. “Này này này…………. cũng không phải tôi làm em buồn, em dằn vặt tôi làm gì hả?”

“Tôi mặc kệ! Đều tại anh! Đều tại anh……” Triệu Thoại Mỹcàng ngày càng say, gần như không phân biệt được người trước mặt là ai, tâm trạng vô cùng kích động. Quậy một trận, lại vô cùng chán nản cúi đầu, ôm chặt lấy trái tim của mình. “Ở đây…………. rất đau………… thực sự rất đau!”

Cô giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, chỉ có ở bên anh ấy, mới có hạnh phúc. Nhưng một khi anh ấy rời khỏi, thì chỉ còn lại đau khổ, cả thấy giới trống rỗng, một màu đen.

Nguyễn Hữu Quốc mặc dù đau lòng, cũng biết mình bất lực. Bởi vì người cô thực sự cần, không phải anh. Anh giang một cánh tay ra ôm cô vào lòng, vỗ lên vai an ủi cô.

“Đồ ngốc, cần gì vì một người không đáng mà tổn thương mình chứ? Thế giới của em, không chỉ có Võ Vũ Linh, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác. Em quên mất ước mơ của mình rồi sao? Làm cho mình trở nên xuất sắc, mới là cách tốt nhất! Mà không phải trốn ở đây khóc lóc, tự oán tự trách mình không giúp ích được gì hết, chỉ làm cho mình càng đáng thương hơn thôi!”

Triệu Thoại Mỹ nức nở. “Tôi không biết…………. tôi thực sự không biết…………”

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa!” Anh đỡ cô nằm xuống. “Mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Tôi sợ………… anh sẽ ở bên tôi chứ?”

“Đương nhiên!” Anh hôn nhẹ lên trán cô. “Ngủ đi! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top