Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng concert ngày thứ hai.

Quách Thừa khuôn mặt không còn gì luyến tiếc đứng giữ hai đứa nhỏ. Nếu ngày hôm qua là đôi tình nhân giận dỗi, thì hôm nay chắc chắn là chuẩn bị chia tay. Không hiểu hắn đã tạo nghiệp hay là kiếp trước thiếu nợ gì hai đứa ôn thần này. Mà bây giờ khổ cực tới như thế.

Lúc sáng nhìn môi hai đứa đều có dấu cắn, làm hắn còn cảm thán nhanh vậy đã làm hoà. Nhưng mà hắn sai rồi. Một đứa thì ánh mắt vô hồn bất định,còn một đứa thì lại mang đau thương như bị vứt bỏ ánh mắt. Không khí thật chuẩn CMN ngộp ngạt. Chu Tán Cẩm, cậu có muốn thu nhận thêm người về tổ mình không. Hay Tống Kế Dương cũng được, ai đó làm ơi mang anh thoát khỏi bầu không khí này đi .

Trịnh Phồn Tinh nhìn Tất Bồi Hâm, đáng lẽ hai người họ sẽ đứng cạnh nhau. Thế nhưng người nào đó một mực yêu cầu chuyển chỗ. Không lẽ, thật sự muốn chia tay với cậu sao. Càng nghĩ càng tức giận, nhưng cậu lại chẳng dám chất vấn Tất Bồi Hâm, bởi cậu sợ, sợ hãi câu nói ngày hôm qua. Sợ ánh mắt quyết tuyệt ấy. Sợ làm lố lên anh ấy sẽ càng chán ghét cậu. Càng lúc tâm trạng càng tệ, Quách Thừa cảm thấy nếu bây giờ đi lên đụng em ấy, hắn sẽ bị làm thịt ngay tại chỗ. Má ơi, cứu.

Lúc nào cũng chú ý đến Phồn Tinh nhưng giả bộ không biết Bồi Hâm. Cậu thật muốn ôm lấy em ấy nhưng lại sợ hãi. Cậu hiện tại cực kỳ tự ti, không đáng,không xứng đáng. Ở bên cạnh cậu chỉ làm cản ước mơ của em ấy mà thôi. Đôi chân muốn bước đi lại chậm rãi thu về. Như vậy là tốt nhất. Kết quả như vậy là tốt nhất. Tốt nhất cho cả hai. Càng nghĩ càng âm u gương mặt Tất Bồi Hâm càng là dọa sợ tiểu ca ca Quách Thừa. Nếu bấy giờ có một nắm lá ngón,chắc Thừa sẽ chẳng ngần ngại mà nhai luôn.

Cả hai người đứng gần bên nhau ( đừng tính người ở giữa) như lại bị ngăn cách, bởi một bức tường vô hình. Một người cố gắng phá vỡ bức tường đi, trong khi một người lại càng lúc càng gia cố nó. Tiến một bước lại lùi một bước, tới bao giờ mới đuổi kịp nhau.

Tối Concert ngày thứ hai, tối concert cuối cùng.

Tâm trạng của cả ba người Quách-Tất-Trịnh đều cực kỳ không tốt.Nhưng trên mặt luôn cố treo tươi cười. Nhất là Trịnh Phồn Tinh, cậu luôn nắm lấy góc áo mình mà vò vò lúc mọi người không để ý. Tất Bồi Hâm cũng chẳng khá hơn, cậu lại luôn nhìn giày mình đến ngây người. Nhưng....thảm nhất là Quách Thừa, bị kẹp giữa hai người mà bực bội không thôi.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, nhưng họ vẫn hết mình để hoàn thành, đêm kỷ niệm này. Bộ tam tiểu bối cùng nhau biểu diễn "Thiếu niên không thể bắt nạt ". Tất Bồi Hâm cùng Phồn Tinh và Quách Thừa cùng nhau biểu diễn.  Khán giả hôm nay thật nồng nhiệt còn nồng nhiệt hơn cả ngày hôm qua. Khi bài hát kết thúc, Tất Bồi Hâm cũng không biết mắt mình đã ướt từ lúc nào, cậu chỉ thấy nghèn nghẹn trong lòng. Nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Cậu như nấc lên khi chia sẻ cảm xúc của mình.
Mệt mỏi cùng uất ức làm cho Bồi Hâm nghẹn ngào không nên lời.

Trịnh Phồn Tinh nhìn người mình yêu mà đau lòng. Tại sao lại cứng đầu ích kỉ đến như thế. Tại sao không thử tin tưởng cậu lần này. Cuối cùng là cả ba cùng ôm mà khóc trên sân khấu.

Vừa bước vào cánh gà, Trịnh Phồn Tinh lập tức nắm tay người nọ kéo vào nhà vệ sinh. Lần này cậu mặc kệ, bị ghê tởm thì bị ghê tởm. Cùng lắm thì cậu một lần nữa ăn vạ theo đuổi thôi. Nhưng lần này thì nhất định phải làm rõ khúc mắc trong lòng của người này, nếu không thì con đường truy phu của cậu sẽ gian nan không thôi. Quách Thừa nhìn hai người nắm tay nhau vào nhà vệ sinh mà vui vẻ. Lòng gào thét. Làm lành đi, làm lành đi.

Không đủ sức để bức ra chỉ có thể bị kéo vào nhà vệ sinh áp lên vách tường . Tất Bồi Hâm cảm thấy viễn cảnh này thật giống tối qua.Hai tay bị giữ chặt thân thể không bất giác mà run lên. Khuôn mặt quay đi né tránh người nọ. Mắt cũng chẳng dám mở. Miệng thì mở lời đe doạ.

" Cậu đừng làm loạn, concert còn đang diễn ra. Huống hồ, chúng ta đã chia tay rồi."

Nói xong thật lâu cũng chẳng thấy động tĩnh của đối phương. Tất Bồi Hâm khẽ mở mắt xem xét người trước mặt này. Đập vào mắt cậu là một Trịnh Phồn Tinh mặt đầy nước mắt, tràn ngập bi thương như một cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

"Đừng bỏ rơi em....đừng bỏ em lại một mình. Chúng ta....đang rất tốt đẹp mà. Tại sao lại đi đến nước này chứ "

Buông bỏ hai tay của người nọ xuống, nhưng sợ bị đẩy ra mà ôm chặt lấy eo đối phương. Cậu vùi đầu vào ngực của Tất Bồi Hâm mà nghẹn ngào thủ thỉ.

" Cậu không hiểu được đâu, chúng ta..... không có kết quả tốt"
Bồi Hâm vuốt lưng muốn làm bình tĩnh cảm xúc của Phồn Tinh nhưng miệng lại đưa ra lời nói tràn ngập đau lòng.

" Em mặc kệ cái gì kết quả, chỉ cần là anh thì kết quả ra sao em cũng chấp nhận. Chỉ cần là anh....."

Càng nói càng kích động, Trịnh Phồn Tinh như muốn gầm lên.

"Có phải là em làm sai chỗ nào không..anh nói đi, em nhất định sẽ sửa. Em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để xứng đáng đứng bên cạnh anh mà. Cho nên... Đừng bỏ rơi em có được không. "

Đến câu cuối Trịnh Phồn Tinh gần như là thì thào không nên lời. Buông tay khỏi người Bồi Hâm, cậu cẩn thận ngước nhìn khuôn mặt của đối phương. Sợ cái cậu nhìn thấy lại là ánh mắt chán ghét như tối hôm qua. Sợ lại phải nghe câu nói như lăng trì cậu.

Ngỡ ngàng nhìn từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt của người cậu yêu. Tất Bồi Hâm đã khóc từ bao giờ. Có lẽ, những lời nói của Trịnh Phồn Tinh đã đánh sập phòng tuyến của cậu rồi. Đánh sập phòng tuyến mà cậu cất công xây dựng, bước vào trái tim cậu, sưởi ấm nó.

"Là anh không xứng với em, mới là anh không xứng với em "

Lắc đầu phủ quyết câu nói của đối phương. Cậu mới là người không xứng với người trước mặt này. Không xứng liền càng không dám ở bên người mình yêu. Chật vật chạy trốn tình yêu để rồi làm tổn thương cả hai.

"Không phải, không phải, cực kỳ xứng, cực kì xứng."

Lúng túng lau nước mắt cho Tất Bồi Hâm. Trịnh Phồn Tinh cảm thấy vừa đau lòng vừa hạnh phúc. Cậu đuổi kịp anh rồi.

Cả hai trở lại cánh gà với đôi mắt sưng húp lên vì khóc. Khiến cho quản lý của hai người cực kỳ tức giận mà dẫn đi chườm nước đá. Trịnh Phồn Tinh và Tất Bồi Hâm nhìn đôi mắt sưng húp của đối phương khônh cấm mà cùng cười. Chuyện hai người làm hòa, vui vẻ nhất là ai. Đương nhiên là Quách Thừa rồi, cả hai đều là người mà anh quý mến. Bây giờ đều có thể vui vẻ thì đương nhiên là phải mừng rồi.

Tiết mục cuối cùng của Concert này là dùng thân phận của nhân vật mình đóng mà cáo từ với khán giả. Cũng không biết là ai nghĩ ra phần kết thúc ác nhơn này. Lúc được biết ai cũng buồn buồn, nhưng khi thật sự đứng trên sân khấu, thật sự cáo từ. Mới biết mình không nỡ tới cỡ nào, đau lòng tới cỡ nào.

Tất Bồi Hâm cũng không ngoại lệ. Cậu khóc rất nhiều khi vào bên trong cánh gà. Khóc đến nghẹn ngào. Cậu phải chia tay Kim Lăng thật rồi, phải chia tay Trần Tình Lệnh thật rồi. Chia tay một trong những kỷ niệm đẹp đẽ nhất cuộc đời của cậu rồi.

"Anh còn em mà. "

Trịnh Phồn Tinh mặc kệ mọi người xung quanh mà ôm lấy Tất Bồi Hâm. Giọng của cậu cũng lạc đi vì khóc.

"Anh còn em mà, còn Trịnh Phồn Tinh này mà."

Cuối cùng cả hai ôm nhau mà khóc.

Đêm Concert cuối cùng.

Hai người ở chung một phòng, một người nói, một người nghe. Một người bày tỏ hết lòng mình, một người ghi tạc lại mọi thứ. Rồi yên tĩnh nhìn nhau. Hai ngày này, Bồi Hâm đã khóc thật nhiều, đôi mắt cậu lúc nào cũng hồng hồng, nhìn thật sự rất giống thỏ con.

Cẩn thận dè dặt Trịnh Phồn Tinh từ từ hôn lên môi Bồi Hâm. Đêm hôm qua, có thể sẽ trở thành bóng ma trong cuộc đời cậu rồi. Cảm thấy đối phương không phản kháng, liền càng to gan lớn mật. Môi lưỡi quấn quýt hôn sâu. 

Chỉ đến khi cả hai không thể thở được mới hổn hển tách ra nhau. Phồn Tinh như nâng niu bảo bối,giống như chỉ cần cậu mạnh tay chút, cái này người sẽ vỡ tan. Vừa lột đồ vừa nhìn chằm chằm Bồi Hâm, trưng cầu ý kiến của đối phương. Rồi nhìn đến cái gật đầu nhẹ lại đầy ngượng ngùng ,cậu mới bắt đầu làm càn.

Hôn lên vùng xương quai xanh, nhìn thấy dấu vết cắn xé ngày hôm qua mà mình để lại. Trịnh Phồn Tinh không cấm mà đau lòng.
Cậu liếm nhẹ vết cắn khiến người dưới thân ngứa ngáy run rẩy. Rồi bắt đầu di chuyển mục tiêu đến hai hạt đậu đỏ trước ngực.

"Ha.....a.......ưm.... Đừng liếm "

Khoái cảm ập đến bởi vì nhũ hoa bị người bỏ trong miệng mà chơi đùa, bên còn lại cũng chẳng tha mà nhào nặn Tất Bồi Hâm không cấm mà thốt ra rên rỉ. Chỉ có thể đỏ mặt cắn răng kiềm nén xấu hổ lại dâm loạn tiếng kêu. Việc này thật khiến Phồn Tinh không vui, càng là ra sức liếm mút. Tay luồn xuống quần của Tất Bồi Hâm mà đốt lửa.

"a.... A...... Ưm.....đừng..mà "

Phân thân bị người cầm nắm vuốt ve ,nhũ hoa lại bị đùa giỡn. Thật sự là cực đại kích thích cho Tất Bồi Hâm. Khiến cậu chẳng mấy chốc nắm chặt ga giường,run rẩy bắn ra trong tay người nọ. Nước mắt sinh lý không tự chủ mà trực trào, há miệng thở dốc.

Nhớp nháp tinh dịch đầy tay, Trịnh Phồn Tinh nhanh chóng  lột quần người dưới thân ra. Nhét một ngón tay vào hậu huyệt, dễ dàng đến ngạc nhiên. Không cấm mà cười cười.

"A Hâm, anh chuẩn bị vì em sao "

"Không có ,em có muốn làm nữa không thì bảo. Lề mà lề mề làm gì "

Mạnh mồm như Tất Bồi Hâm còn lâu mới thừa nhận mình ở trong nhà tắm làm chuyện xấu hổ chuẩn bị vì người này.

"Đương nhiên, không thể phụ chuẩn bị của A Hâm được "

Nhét thêm hai ngón tay vào nữa. Ba ngón tay ở bên trong hậu huyệt mà kích thích thành bích, ra ra vào vào.
Ngón tay của người khác vẫn khác tự mình làm rất nhiều. Kích thích khoái cảm nhưng vẫn không hề đủ với một người đã nếm qua mùi vị của trái cấm khiến Tất Bồi Hâm vặn vẹo thân mình.

Hậu huyệt ngứa ngáy run rẩy co bóp,thành bích tiết ra chất nhờn mời gọi khi dễ. Trịnh Phồn Tinh cảm thấy đủ liền rút tay ra, kéo ra, keo theo một sợi tơ bạc dâm dịch. Nhìn đến đỏ cả mặt.

Sau đó lấy phân thân sớm đã cứng rắn của mình chống ở miệng hậu huyệt, cọ tới cọ lui lại chẳng chịu vào.

Bị dục vọng thiêu đốt đến não không kịp suy nghĩ, Tất Bồi Hâm ngứa ngáy tức giận xoay người. Ngồi lên trên người Trịnh Phồn Tinh, tay cầm lấy phân thân đối phương từ từ mà nhét vào phía sau đói khát của mình.

"Ha..... Ha...... A....... "

Dù được nới rộng, nhưng đã bị vắng vẻ một thời gian nên hậu huyệt tạm thời chẳng thể thích ứng được với phân thân to lớn, thít chặt tới mức xém nữa làm cậu phải bắn ra.

"Thả lỏng, anh muốn kẹp chết chồng anh sao"

Được lấp đầy thỏa mãn Tất Bồi Hâm lắc đầu, nước mắt sinh lý cứ chảy ra dù cậu chẳng muốn. Đợi thích ứng với phân thân. Phồn Tinh liền nắm eo của đối phương mà đảo khách thành chủ bắt đầu điên cuồng đỉnh làm.

(Lược bỏ một ngàn từ)

Không biết đã làm bao nhiêu lần, cả hai mệt mỏi mặc kệ mà ôm nhau ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top