Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.

trận đánh ở khu rừng fitas tan hoang giữa trời xanh thét gào. mùi máu tanh của hơn hai nghìn người hòa lẫn cùng hương đất ẩm dột ngay tức khắc xộc vào cánh mũi. suối chảy róc rách, màu đỏ. lũ quân địch tàn ác đang giết hại dân làng quozer. chúng hành hạ, tra tấn những kẻ được gọi là dân đen hèn mọn, giống như cách chúng làm với em và làng merti.
anh đang nằm mê man ở một góc đá cuối bìa rừng. vết thương ngay ngực trái truyền đến những cơn đau nhói. dòng kí ức về em cứ liên tục rót vào vết thương đang rỉ máu, anh đau. vì nhớ em. không biết bao lâu kể từ lần cuối cùng hơi ấm nơi em còn bao trọn đôi bàn tay anh. anh cố hít một hơi để dựa lưng vào vách đá, nâng niu bức thư bị nhàu nát bằng đôi tay dính đất bùn.

thư của em. bút tích của em in trên cái bao thư màu vàng cháy, hằn lên từng lằn đậm lằn nhạt. anh thấy tên em.
người gửi: nguyễn công phượng.
anh thấy tên mình.
gửi thanh, tình của em.

em hay gọi anh tình của em ơi. lần đầu, anh nghe tiếng gọi mùi mẫn từ đôi môi em. em bảo, anh là tình cờ, tình nhân, tình yêu. mình gặp nhau tình cờ. em là thầy thuốc, anh là quân nhân. giữa chiến tranh loạn lạc, ta gặp nhau dưới mùa hoa tình chớm nở. anh từng bảo đôi mắt em sóng sánh như nguồn suối amzi, nơi anh sẩy chân rơi xuống vì mãi ngắm nhìn em. em hái thuốc, hăng hái và tẩn mẩn.
đã bao lâu anh chưa được thấy em, từng dòng chữ em viết, anh bồi hồi. chữ em đẹp, anh vẫn nhớ mình đã tạc sâu vào tâm tưởng từng chữ cái mà em nắn nót. em hay quên, nên thường viết tên mấy cây thuốc vào quyển sổ màu tro bàu nhàu em vô cùng trân quý.

anh có đang vui đùa với ai khác khi em không có ở đó không? em đùa thôi, anh đừng cáu. nhớ đừng mãi lo làm nhiệm vụ mà quên ăn đấy.

vừa đầu thư mà em đã chọc ghẹo anh rồi. em bảo em không biết ghen. nhưng có những lúc vu vơ, em thỏ thẻ, anh là tình nhân của em, là người em yêu, em muốn giấu anh đi, không để ong bướm dụ hoặc lấy anh. anh cười khổ, em đúng là kẻ ngốc. ước gì bây giờ em cũng ghen tuông một chút, càu nhàu với anh thì tốt nhỉ. nhưng mà, nếu em thật sự biết anh bị thương thì sẽ mắng anh mất. em ghét anh bị đau, nhưng rồi cũng là em chắp vá những vết thương bị giày xéo bởi súng lục, dao găm.

-em không cần gây mê anh đâu, chỉ cần nhìn anh là được.

-vậy sẽ rất đau.

-vì mắt em là mê dược chết người.

lúc đó em chỉ cười, anh liền nghĩ mật ngọt không cần tồn tại trên đời này.

mùa hoa đào đang tràn về làng merti, đẹp lắm. ở marize không có hoa đào. anh đừng tiếc quá nhé, em đã vội thu hình ảnh hoa đào vào đôi mắt này rồi.

anh thường ví đôi mắt em như cuộn phim vô giá chỉ mình anh sở hữu. cái cuộn phim có một trên đời, thu vào biết bao khung cảnh kiêu sa qua bốn mùa bất tận. anh thường bảo chỉ cần nhìn vào mắt em, anh có thể thấy được những hình ảnh làm em vui cả ngày. anh mường tượng mình đứng dưới gốc cây đào rộng tán cùng hương lúa phảng phất ngay cánh mũi. mùi hoa lúa dịu nhẹ ấy từng đẩy anh rơi vào cạm bẫy dụ hoặc của em. ngày mình chạm môi, đôi tay em mang hương thơm của nó mơn trớn đôi gò má anh.

anh có hay lui đến căn nhà đó không? nếu có thì hãy quét dọn một chút nhé.

anh liền nhớ tới ngôi nhà nhỏ xập xệ mà em thường lui tới khi được phân công đến chữa trị quân sĩ bị thương. nó nằm cùng một dãy với những ngôi nhà dân, cái lớn cái bé chen chúc trên con đường mòn hướng về tòa thành. giờ đây, anh mơ hồ thấy cái khung cảnh hão huyền hiện ra trước mắt. vẫn là nó, cái ngôi nhà xập xệ màu bùn đã từng là nơi hò hẹn của đôi mình. nhưng anh thấy lạ lẫm, nhạt. bởi vì em không có ở đây.

em bỗng nhớ hương đồng nội vùng ngoại ô marize. khi em trở lại, anh phải đưa em đến nơi đó nhé.

anh nhớ mình dắt tay em đến thảo nguyên xanh cùng vòm trời xế chiều đang ngả sang màu lòng đỏ trứng. lần đầu tiên em cảm nhận được hương cỏ dại thanh mát ở khu ngoại ô vùng marize. em gối đầu lên thảm cỏ, thơ thẩn nhìn bầu trời. anh đứng hình, em đẹp. đôi mắt em thu vào khung cảnh hoàng hôn tình tứ của đôi mình. mảnh tình ta trôi lững lờ giữa trời hoàng hôn, anh đặt lên môi em những nụ hôn lớt phớt hương gió thoảng.
ngày chỉ huy triệu tập em về làng merti, ngôi làng nằm cạnh dòng suối amzi tươi mát, cũng là cái ngày ta chia xa.

em nhớ anh. anh đừng để bị ốm, em sẽ lo lắng đấy.

trong vô thức, anh thấy trống trải, và sợ hãi. anh sợ, ngày mai tình mình sẽ như đóa hoa mà anh tặng em ngày cuối thu gió nhạt. từng cánh hoa cứ thế rời cành, chúng nhạt màu, rũ rượi và rơi xuống đất. người ta nói rằng mùa thu này chết, mùa thu khác có thể trở về, nhưng mùa thu của chúng ta chết rồi, tình mình cũng tàn phai. mùa xuân về, nhưng tình ta đã chết. vì vắng em. hoa tàn, dù lòng mình vẫn vậy. nhưng trách ai hỡi em vì tình ta tan biến trước tấm lưới thời gian trải cả kiếp người. làm thế nào để tình mình đọng lại nơi khóe mắt đây em?

em yêu anh, tình của em.

họng anh đắng chát, nghẹn ứ không khóc được. khi mình bên nhau, kẻ hèn nhát là anh nào dám nói lời yêu. tình mình bạc bẽo, trôi theo khói sương. tình mình bây giờ chỉ còn là cánh hoa tàn bị gió cuốn đi trên con đường thô ráp. không còn phép màu nào có thể cứu rỗi tình ta.

em ơi, anh nhớ em. em đi mất rồi, em đến vùng đất xa xôi, vùng đất anh sắp đặt chân đến. đã sáu tháng rồi, em rời xa anh, không lời từ biệt. anh đau lắm, nhưng em không hề biết. mỗi đêm, anh đứng canh gác dưới tòa thành vùi trong cát loạn. nhớ em, anh chết dở. kỉ niệm của đôi ta cứ hiện diện trước mắt anh mỗi khắc trôi qua. nó cào xé trái tim anh. anh không dám khóc, vì anh còn nhiệm vụ phải làm. lá thư từ em, anh còn chưa kịp nhận, em đã bỏ anh mà đi. em bảo, khi nhận thư từ người khác thì phải nhớ hồi âm. nhưng mà, liệu em có nhận được hồi âm của anh không? em thật xấu xa. anh muốn giận em nhưng lại không dám, vì em sẽ dỗi, anh phải dỗ dành em. chết tiệt, anh là kẻ tệ bạc. xin lỗi em, vì để em đứng đợi một mình. anh không thể ở bên lúc em cần, làm sao có tư cách để gọi tên em ngay lúc này. lũ cầm thú kia đã chết dưới tay anh, nhưng sao em không trở về bên anh? em ơi, em mau đến đón anh nhé, anh đang đến với em. anh nhớ đôi mắt em, mùi hương từ em. anh nhớ những câu chuyện em kể, hãy kể với anh ngay khi anh đến. mình có hẹn. anh không trễ hẹn nữa đâu, em đừng giận anh, cũng đừng mắng anh, em nhé.

em gọi anh là tình cờ, tình nhân, tình yêu. nhưng em ơi, em gọi thiếu mất một chữ tình rồi, tình lỡ...

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top