Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18 Who? What? When? Where? Why?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vì sao em lại hỏi về bà ta? - Jason không trả lời cô mà trái lại, anh đặt câu hỏi ngược lại

- Em chỉ thắc mắc nên hỏi thôi. Anh có biết gì về bà ấy không? - Claire trả lời qua loa rồi quay ngay vào vấn đề chính

- Bà ta là một người phụ nữ giàu có và đầy quyền lực. Trong giới kinh doanh, đa số ai cũng biết đến bà ấy - Anh trả lời cô

- "Thế sao mình lại không biết nhỉ?...thật đúng là gà mà!" Claire tự trách thầm bản thân

- Nhưng còn chuyện đời tư thì gần như là không ai biết gì hết. Có vẻ như bà ta giữ bí mật thông tin "nội bộ" rất kĩ, không để lọt ra ngoài. Mà cũng đúng thôi, khi đã làm kinh doanh thì chuyện đời tư càng ít người biết đến càng tốt.

- Vậy àh? Coi bộ khó điều tra nhỉ? - Claire thì thầm

- Anh có nghe nói bà ta đã qua nhiều đời chồng. Mà ai cũng là tống giám đốc giàu có, nhưng họ điều không may qua đời sau vài năm.

- Bà ta có số sát phu gớm nhỉ?

Jason phá lên cười

- Em đúng là thật hài hước, nghĩ gì nói đó

- Anh đang khen em đấy àh? - Claire giọng nói giễu cợt

- Cứ coi như là vậy đi - Giọng Anh đầy trêu ghẹo

- Àhh anh cũng có chuyện thắc mắc - Jason bỗng dưng ra vẻ nghiêm nghị

- Chuyện gì? - Claire mĩm cười

- Con bé Hanna nó hơi lạ

- Lạ chuyện gì? - Claire nhíu mày

- Hình như nó thích anh thì phải? - Lời nói của anh có vẻ không chắc chắn và dường như anh muốn tin rằng đó không phải là sự thật

Claire bỗng phá lên cười khiến Jason bối rối

- Em đừng cười. Anh đang nghiêm túc, không đùa đâu.

- Em xin lỗi - Claire vẫn còn đang cười khúc khích - Ừ thì nó thích anh thật đấy. Bây giờ anh mới nhận ra sao?

- Trời ạ! - Jason lấy tay ôm mặt như thể Anh vừa bị gián án tù chung thân

- Sao? Có người hâm mộ anh không thích àh? - Claire châm chọc

- Thích cái nỗi gì. Con bé đó chỉ mới 18 tuổi đầu - Giọng Jason đầy khổ sở

- 19 rồi. Mà chẳng phải đàn ông các anh thích những cô gái trẻ sao? - Claire tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, châm chọc anh

- Nó chỉ là một đứa con nít. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh là dê già thích gậm cỏ non. Còn ra thể thống gì nữa.

Jason xua xua tay vẻ miệt thị khiến Claire châu mày nhìn anh.

- Anh cứ làm quá lên. Anh hơn nó cũng chỉ có 7 tuổi chứ có phải 17 tuổi đâu mà ông già với con nít.

- Dù sao thì anh vẫn thích một người phụ nữ chặc tuổi mình. Trưởng thành, chính chắn và biết suy nghĩ.

- Anh chưa tiếp xúc nhiều với cô bé sao anh biết nó không biết suy nghĩ? - Claire biểu tình phản đối.

- Những người trẻ tuổi 18-19 như vậy. Họ nghĩ rằng họ là người lớn biết suy nghĩ, biết giải quyết vấn đề, nhưng thật chất não bộ con người ở độ tuổi đó vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn. Nên họ rất bồng bột, dại dột và nông nổi. Chỉ khi đến 20-21 thì bộ não mới bắt đầu hoàn thiện hơn và có những suy nghĩ chính chắn và biết có trách nhiệm.

- Vậy thì chờ đến khi nó 20. Chỉ còn 1 năm nữa thôi. Vấn đề đã được giải quyết?

- Nói sao cũng không cãi nổi lại em - Jason lắc đầu chịu thua

- Từ khi nào anh chuyển từ giám đốc kinh doanh sang nhà tâm lý học về não bộ con người vậy? - Cô lại trêu chọc anh

- Thôi không cãi với em nữa. Mắc công anh lại nổi quạu lên

Claire cười hì hì, vì biết mình vừa thắng cuộc.

Ở phía ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái trẻ tóc vàng bổng dưng trở nên ưu buồn. Hanna dựa sát vào cửa, rồi trút hơi thở dài. Đôi mắt nhắm lai như giấu đi nỗi nghẹn ngào vào tận trong đấy lòng

....

Khi về đến công ty, Claire đến phòng Brad để tìm anh thì biết tin anh đang trong cuộc họp của hội đồng quản trị.

- Tại sao bây giờ lại có họp hồi đồng rồi còn bầu lại ban quản trị nữa?

Claire tự nói với bản thân khi cô đang trong thang máy.

Ngồi vào bàn làm việc, Claire bắt tay, vùi đầu vào công việc giang dở mà quên đi về cuộc họp hồi đồng kia. Cho đến khi nó kết thúc và cô bị triệu tập lên gặp vị quản trị mới của công ty.

- Là em sao? - Claire chỉ tay vào chính mình như muốn khẳng định lại người bị kêu là cô

- Ừh chính em. Claire Wilton của phòng phát triển kinh doanh - Megan lập lại

- Tại sao? - Cô châu mày

- Chị không biết. Đó là lệnh cấp trên truyền xuống, muốn được gặp em. Còn tin dữ hay tin lành...thì còn chờ coi số của em hên hay đen đủi

Megan vỗ vào vai Claire có phần an ủi, cũng như muốn chia buồn cùng cô

Claire nhấc mình đứng dậy, bước ra khỏi phòng một cách vô thức. Trong đầu cô hiện lên vô vàng câu hỏi. "Mọi chuyện thực hư là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra ở công ty? Người quản trị mới kia là ai? Chuyện này là may hay rủi?" Mọi thứ trở nên rối ren và tất cả chỉ là những ẩn số cần lời giải đáp thích đáng. Nhưng trong lòng cô có một linh tính không lành, khiến cô cảm thấy bất an.

Claire bước đi trên dãy hành lang dẫn đến phòng của vị ban quản trị nọ. Khuôn mặt cô ngạc nhiên khi thấy bóng dáng người phụ nữ tóc vàng, xinh đẹp đang lờ mờ xuất hiện, bước ra từ cửa phòng kia.

- Karyn - Suy nghĩ trong đầu cô cũng nhanh chóng biến thành lời nói mà vụt ra ngoài

Karyn bước đến gần Claire, vẫn với nụ cười đắc thắng như mọi khi

- Sao? Ngạc nhiên àh?

Claire không trả lời, chỉ giữ vẻ điềm tĩnh mà đối mặt với cô ta

- Việc tôi xuất hiện ở công ty này, đặc biệt là ở quanh Brad không còn lạ chuyện hiếm hoi nữa. Cô đáng ra phải quen với nó rồi chứ?!

Chẳng qua chỉ là một câu hỏi châm biếm, mỉa mai mà Karyn quăng vào mặt Claire, như là một thói quen "chào hỏi" của Karyn dành cho Claire. Không đợi câu trả lời, Karyn buôn miệng nói tiếp:

- Có phải là đang thắc mắc tại sao tôi lại ở đây?

Khuôn mặt Karyn lộ đầy vẻ huênh hoang vì cô ả biết rằng mình đang "đi dép trong bụng" Claire

Claire nhếch mép cười đáp trả:

- Nếu cô tự cho mình là nhà tiên tri, nhìn được tương lai, đọc được ý nghĩ của người khác, thì xin mời cô tự trả lời câu hỏi kia vậy.

Karyn cười sằng sặc đầy khoang khoái, thỏa mãn rồi cô mới nói tiếp:

- Tôi thích cô như thế này. Tuy có cay cú, nhưng lại tỏ ra rất ngoan ngoãn. Rất tốt! Tôi chẳng cần giấu diếm gì cô. Đây là lần cuối cùng tôi xuất hiện ở nơi này. Sau này cô và Brad sẽ không phải thấy tôi nữa đâu.

Claire châu mày:

- Vì sao?

- Vì tôi cảm thấy nhàm chán - Karyn nhún vai - Tôi đến đây vì có người hứa hẹn sẽ có cuộc vui. Nhưng bây giờ thì tôi đã vui chơi chán rồi, thứ tôi cần làm cũng đã làm xong nên không còn hứng thú ở lại đây nữa.

- "Con nhà giàu nên đâm ra dư thời gian và rảnh rang quá nhỉ?" - Claire chỉ mỉa mai thầm trong bụng

- Cô đến đây để giành giựt người yêu của người khác. Khi làm không được thì cảm thấy nhàm chán nên muốn rút lui? - Câu nói đó như là một thời thách thức từ Claire

Karyn cười lớn lên một lần nữa khiến thanh âm vang vọng cả hành lang

- Tin tôi đi. Một khi tôi đã muốn Brad thì cả cô cũng không đủ sức để giữ anh ta nổi đâu - Khuôn mặt Karyn trở nên đanh lại và nham hiểm hơn bao giờ hết.

Claire đáp trả bằng thái độ dửng dưng, khinh thường

- Vậy đối với cô tình yêu như là một trò chơi? Còn người đàn ông cô giành được là món đồ chơi sao? Đối với phụ nữ hay đàn ông cũng thế thôi. Tình yêu đừng đem biến nó thành một trò chơi. Thế nên chỉ có thể yêu thật, đừng yêu đùa. Đừng đi giành giật người yêu của người khác, như một đứa trẻ con đi cướp của bạn nó đồ hàng, búp bê, siêu nhân nhựa, hay người máy lego. Tôi bảo vệ cái tôi có, chứ không cướp nó từ tay ai.

- Tình yêu ư? - Karyn cười khinh miệt - Những người như cô cứ thích bám viếu vào cái thứ mà cô cho là "tình yêu." Nó xa xỉ lắm, đứa nghèo hèn như cô không kham nổi đâu. Thương trường là chiến trường. Chứ không phải là truyện cổ tích, càng không có lọ lem và hoàng tử.

- Cô có vẻ như thích dùng uy lực và của cái để mà khoe khoang, chỉ trích người khác nhỉ? Mà hình như tiền bạc là của cha cô mà ra chứ cô chẳng tự làm nổi ra một cắc bạc. Thương trường là chiến trường nên không có chỗ cho những kẻ nằm ngửa ăn bám. Ngay cả truyện cổ tích thì những kẻ như vậy cũng chẳng được kết thúc có hậu đâu.

Karyn như có gai trong mắt. Cô ả nheo mắt lại, cố nuốt trôi cơn giận rồi cất giọng

- Cô khẩu khí cũng ghê gớm nhỉ?

- Có lẽ tôi cần phải học hỏi nhiều ở cô - Claire nhanh chóng đáp trả

- Tôi không có thời gian để đôi co với cô. Điều thú vị đang chờ cô ở sau cánh cửa

Karyn hất mặt về phía cửa phòng của vị ban quản trị mới nhận chức, nở nụ cười nham hiểm, mỉa mai:

- Thứ tôi cần hủy hoại cũng đã làm xong.

Karyn kiêu ngạo đi ngang qua mặt Claire

- Cô biết đấy, lòng tin là thứ phải mất thời gian để xây dựng, nhưng chỉ cần tít tắc để đạp đổ nó. Một khi lòng tin bị rạng nứt thì tình yêu sẽ nhanh chóng lụi tàn theo. Khái niệm về một người đàn ông tốt thời nay vốn rất xa xỉ, không chỉ bởi vì đàn ông rất dễ bị cám dỗ, mà còn bởi phụ nữ quá dễ yếu lòng khiến cho đàn ông sử dụng mình miễn phí mà trở nên hư hỏng.

- Cám ơn những lời "răng dạy" từ cô. Tôi sẽ ghi nhớ.

Claire bước đi đến gần cửa phòng, để lại thanh âm giọng nói của chính cô vang vọng trong hành lang

- Một ngày nào đó khi cô đã vui chơi chán và bất đầu yêu một ai đó chân thành. Chỉ khi như vậy cô mới cảm thấy được giá trị thật sự của tình yêu, và nỗi đau khi đánh mất nó. Một đứa con nít dù muốn hay không nó sẽ phải lớn lên thôi và rồi sẽ biết học cách yêu thương người khác.

Đến lúc Claire đứng trước cửa phòng thì Karyn chỉ còn là cái bóng mập mờ ở cuối hành lang. Và cuộc khẩu chiến giữa hai người phụ nữ cũng chấm dứt.

P.S: Bữa hôm sau khi đăng xong chương 17 mình có hứng nên viết cái vèo xong hết một chương trong một buổi sáng. Bởi mới thấy lúc cụt hứng là ngâm dấm cả tháng luôn cũng chưa có chương mới.

Àhh cái việc mà những người 18-19 tuổi não chưa hoàn thiện tư duy gì ấy là dự trên một sự thật. Đó là một ngày nọ trong lúc lái xe mình nghe trên radio một bác sĩ nói vậy. Ông phân tích cũng nhiều và dài lắm. Thì đại khái mình ngẫm nghĩ thấy cũng đúng nên mới bỏ vô truyện. Hồi lúc đó 18,19 tuổi mình cứ nghĩ mình là lớn, suy nghĩ chính chắn. Đến giờ, già thêm mấy năm nhìn lại lúc đó mình ngu vờ lờ....rất bốc đồng, và cứ nghĩ là mình đúng. Mỗi năm qua đi, trải qua nhiều chuyện đời, thì nhìn lại thấy mình khôn ra một tí, và thấy năm ngoái mình ngu quá trời.

Tóm lại, các bạn trẻ àh, não các bạn vẫn đang phát triển nên đừng dại dột học đòi mà xài thuốc, bia rượu nhé...hại não thật đấy. Nghe hay không thì tùy.

Cuối cùng thì Like, Comment, Subscribe và LIKE MY NEW FACEBOOK PAGE ^_^

Bái bai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top