Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19 Do You Believe In Me?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Claire đẩy cánh cửa, bước vào. Nội thất bên trong phòng, tất cả đều được trang trí bằng gỗ đắt tiền, với những hoa văng, họa tiết điêu khắc tinh xảo. Căn phòng tuy được bày trí và thiết kế đẹp mắt, sang trọng, nhưng nó chỉ có một cửa sổ là nguồn ánh sáng thiên nhiên duy nhất soi rọi vào. Cũng chính vì điều đó tạo nên bầu không khí cổ kính, lạnh lẽo và có chút gì đó u ám bao trọn cả căn phòng.

Người đàn bà vẻ như ở độ tuổi trung niên, chừng 50-60, trong bộ quần áo đắt tiền St. Jones, đứng quay mặt ra cánh cửa sổ duy nhất ở phòng. Khi vừa nghe tiến bước chân vào phòng, bà ta chậm rãi quay người lại đối mặt với Claire.

-       Xin chào bà Patricia Tyson. Bà vẫn khỏe chứ?

Với thái độ lạnh lùng, dửng dưng mà Patricia đã dùng để “đối đải” với cô ngày đầu tiên gặp mặt, nay bà ta vẫn như thế; không một lời đáp trả, hay một nụ cười ấm áp. Thay vào đó là giọng nói sắt lạnh:

-       Để không làm tốn thời gian của tôi…và cũng như cô, Claire đây – Patricia nhướng một bên mày, cằm hất cao, ánh mắt sắt lạnh áp đảo đối phương, thể hiện sự uy quyền thống trị. Ngay đến cái cách mà bà ta chèn thêm tên cô vào như chỉ để lấy “lệ”, chứ bản thân hoàn toàn không chút nể mặt – Tôi muốn cô hãy nộp đơn xin thôi việc và rời khỏi công ty. Và đồng thời hãy rời xa Brad.

-       Lý do? – Claire vẫn giữ thái độ điềm đạm vì trước đó cô đã linh tính có chuyện không lành sẽ xảy đến. Lúc này nhận được tin dữ, bản thân cô thật chất không mấy ngạc nhiên, đặc biệt là khi cô trong thấy Patricia ở đây.

-       Vậy mà cô vẫn không nhận ra được sao? Thế mà tôi cứ tưởng cô có gì hay ho lắm – Patricia dứt câu với một nụ cười châm biếm

-       Tôi không muốn làm đứa vô lễ, bất kính tự đưa nhận định riêng…nên xin bà “chỉ dạy” cho.

-       Coi như cô cũng có gia giáo. Nhưng chỉ tiếc một điều, xuất thân tự một gia đình tầm thường khiến cô không phải là đối tượng phù hợp cho Brad.

-       Chỉ vì thế thôi sao? Vì tôi không được sinh ra trong một gia đình giàu có, quyền lực nên không được quyền yêu sao? Cũng vì thế mà bà đã dàn sếp để Karyn có thể đến với Brad và dùng cô ta để đẩy tôi rời xa Brad?

-       Cô đã nhận ra sự sắp xếp của tôi àh? Coi như cũng có chút thông minh – Patricia để lộ ra tiếng khịt mũi

-       Nhưng có phải tiếc không khi Karyn đã “từ bỏ cuộc chơi” và làm hỏng kế hoạch gần như hoàn hảo của bà? – Khóe miệng Claire cong lên nụ cười mia mai

-       Quả không tồi!

Patricia chuyển đổi tư thế, lúc này hơi xoay đầu hướng về Claire. Có vẻ như cô bắt đầu nắm được sự chú ý từ bà ta

-       Cũng vì kế hoạch A đổ vỡ, nên bây giờ bà tiến hành sang B là muốn trục xuất tôi ra khỏi công ty?

-       Cô đừng nên có cái thói tự cho mình là thông minh, bắt đầu suy sét mọi thứ tưởng rằng mình đúng. Karyn chưa bao giờ là kế hoạch A cả. Nếu không phải vì cô từ chối chuyển sang New York làm thì ta đã không phải mất công sức, và thời gian đến vậy.

Đôi mắt tròn xoe của Claire dấy lên đầy sự kinh ngạc

-       Hóa ra chuyến đi đó chỉ là có mục địch khác

-       Sao? Thất vọng àh? Cô nghĩ mình tài giỏi, có năng lực đến mức được điều sang công ty ở NY sao? Chẳng qua chỉ là sự dàng xếp để trục xuất cô đi.

-       Brad niếu kéo tôi ở lại có lẽ là nằm ngoài dự đoán của bà? Được bà Patricia Tyson “quan tâm”, lao lực, dốc tâm như thế chỉ vì một đứa nhân viên với chức vụ nhỏ như tôi, thật sự tôi thấy rất vinh dự.

Ánh mắt bà thay đổi, chúng nheo lại thể hiện một sư u ám:

-       Chẳng qua Brad vẫn còn tìm thấy điểm gì đó thu hút ở cô, mà theo tôi thì – Bà ta liếc nhìn cô từ trên xuống dưới – thật là tầm thường! Một khi nó đã chơi cô chán rồi, thì cũng sẽ vứt cô đi như nó đã từng làm với nhiều người khác. Loại người như cô cũng nên biết chỗ đứng của mình thì hơn, đừng treo cao, để rồi sẽ phải té đau. Cô nên nhanh chóng nộp đơn từ chức rồi biến mất đi trước khi quá muộn.

-       Chỉ vì những lời đe dọa mà buộc tôi phải rời khỏi nơi mà tôi tự lao động để kiếm miếng cơm, manh áo? Còn rời khỏi Brad, thì càng không thể.

-       Hóa ra cô cũng như bao nhiêu người khác – Bà ta phá lên cười đắc ý – Tôi hiểu thứ cô muốn, và tôi cũng sẽ đắp ứng nó để cô có thể yên tâm mà ra đi

Nói xong, bà lấy từ hộp bàn ra một phòng bì dầy cộm, rồi ném nó ra trước mặt cô. Theo lực ném mà làm vung vãi những thứ trong phong bì ra bàn, phơi bầy những sắp tiền đô.

Claire liếc mắt nhìn chúng, cười khẩy một cái rồi lên tiếng:

-        Đây là thứ mà bà tự cho là hiểu tôi sao? Bà lấy ý tưởng này ở đâu ra vậy? trong phim àh?

-       Tiền không phải là thứ những người nghèo như các người luôn thèm khát sao? Khoảng tiền này đủ để cô có thể tự tạo cuộc sống mới ở nơi khác đấy. Cầm lấy nó rồi biến đi.

Claire cất sắp tiền vương vãi trên bàn vào phong bì

-       Quả thật là số tiền này rất nhiều…

Patricia mĩm cười đắc thắng

-       Dĩ nhiên, cả cuộc đời cô cũng chẳng kiếm nổi 1 nữa số ấy.

-       Thì thật là đúng vậy!....

Claire cẩn thận cất hết tiền vào phong bì rồi đóng lại. Patricia nhìn cô châm chú đầy thích thú đến độ bà khẻ nhếch mép cười.

-       Đây cũng có phải là cách mà bà đã ép buộc Priscilla, bạn gái cũ của Brad rời khỏi anh ấy? – Claire nắm chặt phong bì trong tay

-       Nó là đứa con gái thấp hèn, hám danh, hám lợi. Chỉ với 1 phong bì tiền đã đủ làm cho nó biến mất khỏi Brad vĩnh viễn. Và bây giờ là đến lượt cô! Thế mới nói có tiền mua tiên cũng được!

Claire cười. Cô cười một cách mĩa mai, châm biếm và cũng đầy chua xót.

-       Ta đã nói gì mắc cười lắm sao? – Patricia nhướng mày, không hài lòng với thái độ của cô

-       Có lẽ đây là “căn bệnh” thường gặp ở những người giàu có…cứ nghĩ tiền sẽ mua được tất cả, kể cả danh dự và lương tâm của một con người

-       Thế cô không biết đến câu “Có tiền mua tiên cũng được” sao?...có tiền là có…TẤT CẢ! – Bà ta ném Claire cái nhìn sắt lạnh, đầy hiểm ý

-       Khác quá…khác nhau quá – Claire lẩm bẩm, rồi cô “ném” cho bà ta một cái nhìn thẳng thắn không hề có chút nể sợ, với giọng nói cương nghị - Tôi vốn là đứa trẻ mồ côi từ năm 18, thiếu thốn tình cảm gia đình. Tôi đã từng rất ao ước cho mình được sinh ra với một gia đình giàu có để bản thân không phải bương trãi với đời quá sớm, kiếm từng đồng bạc để lo thân. Nhưng sau khi cuộc gặp gỡ lần này với bà, tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc với cha mẹ ruột của mình hơn là có một bà mẹ giàu có như bà…Tiền tôi có được tới nay là đồng tiền tự chính bản thân tôi lao đồng mà kiếm ra, chẳng phải cầu xin, mang ơn, mượn nợ ai cả, và tôi tự hào về điều đó. Tôi biết được giá trị của đồng tiền, nhưng không phải vì nó mà tôi đồng ý bản đứng bản thân…- Cầm phong bì tiền trong tay, Claire thẳng thắn nói – Số tiền này đối với bà mà nói chẳng đáng bao nhiêu. Tôi sẽ lấy nó gửi cho quỹ từ thiện coi như thay bà làm phước. Chúc bà một ngày tốt lành!

Vừa dứt lời, cô xoay người bước ra khỏi cửa để lại bộ mặt tái nhợt của Patricia đứng như trời tròn, miệng ấm ớ

-       Cô…cô…cô…!

Thoát khỏi căn phòng hắc ấm ấy, Claire chạy thẳng một mạch không quay đầu lại đến thang máy. Bên trong thang máy, cô cất cái phong bì dầy cộm tiền kia vào chiếc giỏ xách và từ từ điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Cách cửa thang máy vừa mở ra, Claire liền chạy ngay đến văn phòng kính ở cuối hành lang.

Cánh cửa phòng bật mở tung. Brad đang đứng tựa người vào bàn làm việc của anh, vừa nhâm nhi cốc cà phê, vừa xem xét tài liệu. Tiếng bật tung cửa khiến Brad phải quay đầu lại, thì vừa lúc đó cả thân người của Claire xà vào lòng anh, vòng tay cô ôm chặt lấy thắt lưng của Brad.

Hoàn hồn lại, Brad đặt tách cà phê cùng tập hồ sơ xuống bàn. Anh đặt tay lên mái tóc nâu của Claire mà vỗ về.

-       Tóc em thơm quá! … Mà em không sao chứ?

Claire đẩy mình khỏi lòng anh, rồi phì cười

-       Anh thiệt là…

-       Tóc em thơm thiệt mà…Lại đây cho anh ngửi xíu nữa đi – Anh ôm cô trở lại

Claire vùng vằng

-       Anh vô duyên quá đi!...chưa thấy bạn trai nào như anh!

-       Sao? Em muốn thay bạn trai mới àh?

-       KHÔNG CÓ!

Claire khẩn trương đáp khiến Brad phì cười

-       Ngớ ngẩn quá – Nhẹ nhàng, anh hôn lên trán cô

Cô nhìn thấy bản tài liệu liền lên tiếng:

-       Đây chẳng phải là bản thống kê của tháng này sao?

Claire cầm bản thống kê lên xem xét

-       Doanh thu…giảm sút nhiều lắm.

-       Ừhm…- Brad thở dài – Doanh thu của công ty giảm nhiều so với năm ngoái cùng tháng. Anh đang tìm cách khắc phục để khôi phục lại cho tháng tới…chưa kể có nhân viên bộ hành chánh kiện trưởng phòng vì tội xàm sở cô ta. Cô ta làm rùm ben lên để chuyện này lang ra ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty kéo theo sự lưỡng lự của các nhà đầu tư chứng khoáng. Thậm chí một số còn bán cả cổ phần, khiến giá cổ phiếu rất nhanh chóng…thật là đau đầu – Brad thở dài

-        Hôm nay em có chuyện gì àh? Brad hỏi cô

Lời nói của anh khiến Claire nhớ ra lý do vì sao mình lại chạy gấp đến gặp anh. Cô muốn kể hết cho anh nghe những biến cố đã xảy ra với cô ngày hôm nay. Cô muốn phơi bầy tất cả, muốn giải tỏa nỗi oan ức của lòng mình. Nhưng vừa rồi, nghe những gánh nặng công việc mà Brad đang phải gánh vác khiến cô không muốn vì ích kỷ mà trút thêm gánh nặng cho anh được nữa.

-       Em nhớ anh quá nên muốn đến gặp anh – Claire mĩm cười rồi cô lại dụi mình vào lòng anh

-       Trời…cô người yêu này…- Brad cười

-       “Em sẽ không để mình trở thành gánh nặng của anh đâu, lại càng không thể để người khác ức hiếp mình được…Chỉ cần có anh thì em nhất định sẽ vượt qua tất cả…chỉ cần có anh là đủ…”

.

.

.

Ding Dong!!!

-       Con quái gỡ! rõ ràng là có chìa khóa nhà tao mà còn bày đặt bấm chuông – Claire lên giọng gắt gỏng, trách móc

-       Hì hì – Sara cười tít mắt – Lâu lâu cho mày tập thể dục, ra mở cửa cho tao

-       Biết vậy, tao cho mày đứng ngoài luôn – Claire bĩu môi

-       Tao cũng đâu có đến tay không, có mang đồ ăn qua chứ bộ - Sara nâng cánh tay đang cầm bịch thức ăn to tướng lên

-       Tao tưởng mày nói mày không ăn khuya vì sợ mập mà?! – Claire nhướng mày châm chọc

-       Hôm nay phá lệ 1 bữa….mà mày nói nhiều là khỏi ăn nghen con – Sara cảnh cáo

Hai cô bạn thân vừa ăn vừa trò chuyện hay nói đơn giản là vừa ăn vừa tám. Những chuyện Claire không kể cho Brad nghe được thì nó sẽ được kể lại cho Sara

-       Thế là mà chẳng “vạch trần tội ác” của bà ta cho Brad biết àh?

-       Không! –Claire thở dài – Bởi giờ này mới ngồi đây ăn kem giải sầu nè

-       ….Tao thấy hình như người ta mượn rượu giải sầu thì phải. Ăn kem cho cố tí hồi đường lên cho biết.

Claire chề môi, bỏ ngoài tai những lời bạn cô vừa nói.

-       Mà mày thấy chưa, tao đã nói ngay từ đầu là bà đó có vấn đề. Linh tính của người phụ nữ không bao giờ sai đâu nhé – Sara nói giọng đầy tự hào.

-       Vậy linh tính người phụ nữ hãy nói nghe xem bước tiếp tới tao phải đối phó bà ta như thế nào?

-       Linh tính hiện đang bị nghẽn mạch, xin vui lòng đừng có hỏi – Sara nói giọng đều đều như máy

-       Xì…vậy cũng nói

-       Sau này có vẻ mày hơi bị khó sống đấy. Bà ta có tiền muốn làm mưa làm gió gì lại chẳng được.

Claire thở dài một hơi…

.

.

.

Một buổi tối, Claire chăm chú, im lặng nhìn Brad đang cậm cụi gõ lách cách trên laptop. Cô biết dạo gần đây anh lao tâm vì công việc nên lúc nào cũng căng thẳng, mệt mõi. Khi về đến nhà lại vùi đầu vào công việc, khiến anh không còn chút thời gian nào dành cho cô, cho cả hai.

Nhin tấm lưng rộng kia của anh mà cô thầm nghĩ, “Nếu có một ngày cả thế giới này đều quay lưng lại với em, thì anh vẫn sẽ ở bên em chứ? Anh vẫn sẽ tin em dù rằng cả thế giới đều buộc tội em?”



11/19/2013
P/S: LONG TIME NO SEE! Lâu ngày không đăng truyện :D
Lý do mình không đăng truyện trong 1 thời gian dài lõn thòn lòn vì lý do thứ 1, mình LƯỜI. Lý do thứ 2, mình bận học. Vậy đó!
Hôm nay, mình phải xách cái máy laptop vô trường để làm bài, làm xong tự nhiên hứng ngồi cái vèo xong đăng lên. Bởi ta nói, viết lách là phải có cảm hứng.
Trong thời gian mình bị lười, không viết gì hết, quá trời inbox từ các bạn gửi tới...mà mình có dám mở ra đọc đâu, khỏi mở cũng biết các bạn viết gì, hì. Tự nhiên ngày đẹp trời, mình đăng truyện, giờ mình quá là làm biếng thông báo từng bạn là có chương mới quá. Hy vọng các bạn ý sẽ biết có chương mới nếu follow mình trên Phẹt-búc (Facebook). Thôi vậy đi
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Có bình luận gì - trừ việc kiện cáo mình bỏ bê truyện, đăng truyện chậm...please! no more! - thì các bình luận liên quan đến truyện bao gồm góp ý, chỉ trích, khen ngợi đều được chào đón! 
Àhh, có người mách mình rằng ai đó copy truyện mình, chẳng biết là có để credit tên mình ko, nhưng chắc ko rồi vì còn đổi tên thành "Cuồng Dục" nữa. Trời ơi, tên nghe là thấy ớn rồi! Nghĩ sao vậy...Ai? AI? dám cả gan?! 
Nếu rãnh copy truyện mình thì sao ko tự viết cho nó lành?

Àh...cái đoạn cuối là lấy cảm hứng từ một bộ phim mình thích "The Next Three Days" do Russell Crowe đóng, kể về một người vợ bị buộc tội là giết người bạn đồng nghiệp. Mọi chứng cứ tại hiện trượng đều cho thấy người vợ là hung thủ. Sau đó, thì người vợ bị bắt vào tù. Ai nấy đều tin rằng người vợ này đã giết người, duy chỉ có người chồng tin vợ mình vô tội. Trong phim, có 1 đoạn thoại người vợ hỏi tại sao ai cũng tin rằng em là hung thủ duy chỉ có anh là không? Người chồng liền đáp "Because I believe you..." Từ đó mình mới nhận ra rằng khi cả thế giới đều quay lưng lại với ta, thì chỉ cần người ta yêu vẫn luôn tin tưởng ở nơi ta thì ta sẽ trở thành siêu nhân!!! hihihi

Hẹn gặp lại các bạn vào...một ngày nào đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top