Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20 The Choice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Karyn ung dung bước khỏi thang máy, ra đại sảnh công ty. Karyn huênh hoang, vui như mở cờ trong bụng khi nghĩ đến việc Claire sẽ phải đối mặt như thế nào trước Patricia. “Lần này thì con ranh đó có chạy trời cũng không khỏi khi Patricia đã lộ mặt” Cô cười thầm đắc ý và hoàn toàn không hề để mắt đến những người xung quanh.

Tính Karyn xưa nay vẫn thế, tự cao, tự đại, hống hách, ngang tàn, dường như không hề nể sợ bất kì ai. Chính vì thế khi cô đụng phải người khác ở đại sảnh công ty, thì ngay tức khắc người kia là kẻ có lỗi.

-       Không có mắt àh? – Karyn quát

Jason cuối xuống nhặt lên những giấy tờ đã rơi vương vãi trên sàn trong khi Karyn đang lườm mắt nhìn anh, chờ đợi câu “xin lỗi”

-       Anh kia, bị điếc àh? Sao còn không mau xin lỗi? – Karyn tỏ ra cáu quắt

-       Thật chất thì…người xin lỗi phải là cô mới đúng

Jason vừa kết thúc câu thì cũng đồng thời lượm lại đủ giấy tờ và đứng lên. Nhưng khi vừa chạm mặt với cô, anh như người mất hồn vì bị vẻ đẹp mỹ miều, sắc sảo của Karyn quyến rũ.

-       Nè, rõ ràng là chị đã đụng người ta. Sao mà ngang tàn quá vậy?

Từ lúc nào mà Hanna xuất hiện bên cạnh Jason, bảo vệ cho anh.  

Vừa liếc mắt nhìn qua cô gái trẻ tuổi này thì Karyn cũng đủ nhận biết cô ta là ai. Dù có là em của Brad, con gái của Patricia, dù có phải 1 chọi 2 đi chăng nữa, Karyn cũng chẳng ngán ngẩm.

-       Con nít, miệng còn hôi sữa, không biết gì thì tránh sang một bên – Karyn lên giọng.

Karyn định “tặng” cho con bé một bài học nhớ đời vì tội dám vô lễ với cô thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Liếc nhìn xuống tên người gọi đến khiến thần sắc của cô biến đổi.

-       Hên cho hai người, hôm nay tôi cảm thấy nhân từ mà bỏ qua việc anh đụng tôi mà không xin lỗi – Karyn liếc mắt sang phía Hanna- Còn cô, lần sau mà còn chọc ngoáy vào chuyện của người khác, thì đừng trách.

Nói dứt lời, Karyn bước ra cửa công ty. Tài xế xe thấy cô liền vội vàng mở cửa xe để cô bước vào. Rồi chiếc xe cũng nhanh chóng lăng bánh, mất dạng.

Hanna liền lên tiếng

-       Thật là hóng hách.

Jason quay sang nhìn cô sau khi chiếc xe limo đã đi khỏi

-       Em biết cô ta àh?

-       Biết chứ - Hanna nhanh nhảu trả lời anh rồi cũng nhanh chóng đổi đề tài – Anh ăn trưa chưa?

-       Vẫn chưa, anh trên đường định đi thì…- Jason giơ chồng hồ sợ sộc sệch trên tay anh lên như một cách giải thích không lời

-       Mình đi ăn trưa chung nhe?

-       Ừ - Jason mĩm cười

.

.

.

Chiếc xe limo đen, láng cóng, dừng trước một nhà hàng Tây sang trọng. Vị tài xế nhanh nhảu mở cửa xe cho Karyn. Vào bên trong, quản lý hối hả chào cô, thận trọng nhường bước cho cô tiến về phía trước, để mình khép nép phía sau. Đến căn phòng VIP, thì ông ta vội vàng mở cánh cửa để cô tiến vào trong, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Căn phòng đặc biệt rộng rãi, bày trí sang trọng. Được đặt ở giữa là một chiếc bàn lớn được phủ khăn trắng toát, và thức ăn đã được bầy biện sẵn.

Bấy giờ trong phòng chỉ có mỗi Karyn và một người đàn ông trong bộ đồ vest đắt tiền, ngồi chễm chệ giữa phòng. Ông ta tuy đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn đầy vẻ phong độ, bảnh bao, và hào nhoáng như bao chàng thanh niên ngoài kia. Có điều, ở ông có bề dầy kinh nghiệm, sự chững chạc và cả vẻ lạnh lùng nghiêm khắc.

-       Ngồi đi – Giọng nói trầm tĩnh từ ông vang lên như ra lệnh

-       Ba gọi con đến đây có việc gì? – Karyn không vội ngồi xuống, mà hỏi ngược lại như đang chống đối lại ông.

-       Ta không thích phải ngước lên nhìn người khác khi nói chuyện – Câu nói như một lời cảnh báo dành cho Karyn rằng cô nên biết thân phận của mình.

-       Nếu không có việc gì thì con đi về - Cô nhìn xuống ông như đang thách thức

-       NGỒI! – người đàn ông gầm lên

Karyn cắn chặt môi nhưng vẫn chưa chịu đầu hàng. Cô không thích phải nhường nhịn cho ai cả. Người duy nhất có khả năng và quyền lức đủ để áp đảo Karyn là Richard Virgins, cha của cô. Nhưng dù có nể sợ thế nào đi nữa thì bản tính ương bướng của Karyn khiến cô luôn muốn chống đối lại tất cả.

-       Con nghĩ ta rãnh rỗi, gọi con đến đây vậy sao? Bây giờ thì ngồi xuống trước khi ta còn kiên nhẫn

Ông dang rộng bả vai, hai cánh tay tựa lên ghế đầy uy quyền như là một cách bày tỏ quyền lực áp đảo của ông với Karyn.

Karyn trùng mắt xuống, nhẹ nhàng kéo ghế ra và ngồi xuống.

-       Ta đã gọi những món ngon nhất ở đây ra, mau ăn đi

-       Món ngon nhất ở đây chưa hẳn là món mà con thích ăn…àh mà con quên, ba thì làm gì biết con thích gì…

-       Hôm nay ta gọi con đến vì có một chuyện muốn bàn bạc – Ông nói tiếp, phớt lờ câu nói châm chích kia của Karyn – Thứ sáu tuần sau con hãy đi ăn tối cùng con của đối tác làm ăn của ta

-       Blind date?

-       Cậu ta rất ưa nhìn, tính tình lại hiền lành, tháo vát. Đối tượng rất phù hợp với con

-       Con thậm chí còn chưa được gặp người đó, làm sao ba biết là phù hợp với con?

-       Và nếu được thì hai đến nên tiến thêm bước nữa – Ông vẫn nói tiếp như chưa hề nghe thấy sự phản đối kịch liệt từ Karyn

-       Ba đang đùa giỡn với con à? Định gã con cho một người mà con chưa gặp qua một lần? – Karyn nhìn cha cô với ánh mắt đầy vẻ oán giận

-       Nếu mối quan hệ này tốt đẹp thì sẽ rất có lợi cho công ty của chúng ta

-       Tất cả chì vì quyền lợi của công ty, đem con mình ra làm món hàng trao đổi

Karyn đẩy ghể đứng dậy. Chưa kịp chạm tay đến nấm đấm cửa thì tiếng gầm của cha cô đã vang lên

-       Con đi đâu đó?

-       Đi ra khỏi đây. Còn buổi hẹn thì chắc chắn con sẽ không đi

-       Nếu con không muốn đi gặp người ta thì được thôi! – Ông nói một cách ôn tồn

Những tưởng như vậy là êm xuôi mọi chuyện, Karyn thoát được khỏi buổi hẹn bất đắc dĩ kia

-       Nếu con không muốn đi đến buổi ngày hôm đó thì thẻ ngân hàng của con sẽ bị cắt vô thời hạn và cả phương tiện di chuyển, cùng chỗ ở

-       Ba đang ép buộc con? – giọng Karyn tràn đầy uất ức pha trộn với cơn phẫn nộ

-       Quyền lựa chọn thuộc về nơi con. Mất hết tất cả hay mọi vẫn bình thường như cũ. Kết quả thế nào thì tùy vào quyết định của con.

-       Đây mà gọi là quyền tự do sao? Thật là mỉa mai thay, khi chúng ta đang sống ở xứ tự do mà ngay cả cái quyền bình đẳng, cơ bản nhất mà con cũng không có

-       Con nên nhớ rằng muốn được tự do thì trước hết hãy loại bỏ hết những phụ thuộc của mình vào người khác. Đối với con, người chưa bao giờ đi làm, 100% tài chính là ở ta, thì quyền tự do kia mà con nói đến thì còn lâu con mới đặt được

-       Hôm nay, như vậy là đủ rồi. Con cứ tự về mà suy nghĩ.

.

.

.

Las Vegas, “the Sins City,” thành phố không bao giờ ngủ. Nhắc đến thành phố này người dân luôn truyền miệng với nhau “What happens in Vegas, stays in Vegas.” Vì nó là thành phố của những buổi tiệc hào nhoáng, là thiên đường của tay chơi cờ bạc. Thành phố của sự xa hoa, của rượu chè, đĩ điếm, nổi tiếng với những buổi show bốc lửa của những vũ công khiêu dâm, và dĩ nhiên sex là chuyện không thể thiếu

Vừa đáp máy bay xuống Vegas, đến khách sạch Ceasar Palace, nơi mà Karyn gặp gỡ hội bạn là các công tử, cậu ấm, cô chiêu. Những người cũng thuộc hàng số ít tần lớp giàu có, địa vị trong xã hội, nhưng lại có quá dư tiền của và thời gian để chi vào những thú vui xa hoa, những buổi tiệc đắc tiền. Hay nói một cách khác là họ không làm gì khác hơn ngoài vui chơi, tiệc tùng và tiêu tiền của bố mẹ. 

Karyn tiệc tùng thoác loạn, thâu đêm, suốt sáng. Một tuần quay cuồng lập đi lập lại với những buổi tiệc xa xỉ, rượu chè, chất kích thích, và sex.

Tỉnh dậy với căn suit rộng lớn, sang trọng nhưng đồ đạc thì ngổn ngang, quần áo vương vãi trên sàn đất cùng hàn tá những chai rượu không, và hàng loạt chất kích thích, thuốc lắc, cần sa. Karyn quơu tay túm lấy được thứ gì đó rất mềm và mõng, và theo bản năng cô đưa nó gần lên mặt để nhìn rõ

-       Bao cao su? Ewww – Karyn dục chiếc bao cao su đã dùng qua kia xuống nền nhà

Đang ngủ cạnh cô là 2 chàng trai thân hình nóng bỏng, trần truồng. Người bên phải cô có mái tóc đen, với đặc điểm là những hình xăm chi chit đầy cánh tay phải. Người đang nằm bên trái có mái tóc vàng óng mượt y hệt Karyn.

Cô loạng choạng, chống tay ngồi dậy, cố nhớ xem cô đã gặp hai người đàn ông này ở đâu. Người có hình xăm cô khẳng định rằng mình đã có nói chuyện ở một quán bar nào đó. Còn sau đó như thế nào thì chỉ mập mờ trong tâm trí cô mà thôi. Nhưng nếu anh ta đang nằm ở đây, trần truồng như thế này thì chắc chắn là họ đã có quan hệ tối qua.

Liếc mắt nhìn sang người đàn ông tóc vàng kia, Karyn cố lục lọi trong tâm trí xem cô đã lượm nhặt anh ở đâu, nhưng hoàn toàn không thể nhớ nổi. Karyn vận dụng dụng đầu óc quá nhiều khiến đầu cô trở nên đâu buốt, và tác dụng của rượu và chất kích thích cũng có ảnh hưởng lớn. Nhìn đống bề bộn xung quanh phòng làm cô càng thêm mệt mỏi.

Ngã người lại xuống giường, Karyn bắt đầu nghĩ về đêm hôm qua. Chắc chắn là cả ba đã có những cuộc làm tình cuồng dại vì cứ nhìn đống hỗn tạp dưới nền đất là cũng có thể hiểu. Chẳng cần biết cô đã lượm lặt được họ ở đâu, nhưng khẳng định rằng họ đã cho cô một đêm quay cuồng phấn khích.

Rồi hình ảnh một tuần trước, cuộc gặp mặt với ba cô hiện về khiến đôi chân mày của cô châu lại. Nó được tua đi một cách nhanh chóng. Rồi sau đó là khi cô quay trở về căn biệt thự ở Beverly Hills. Một cô gái giúp việc trẻ tuổi vô tình đụng phải Karyn trong lúc cô đang đi vào, rốt rít xin lỗi thì liền nhận lấy một cái tắt như trời gián khiến cô gái ngã xuống nền đất. Gặp quản gia là một người phụ nữ tuổi trung niên, cũng đồng thời là vú nuôi, bảo mẫu săn sóc, chăm lo cho Karyn từ bé.

-       Cô chủ đã về ạh, Cô đã ăn chưa? Có muốn tôi sai đầu bếp chuẩn bị gì không? – Vị quản gia từ tốn hỏi

-       Chuẩn bị, thu dọn hành lý cho con

Có lẽ vị quản gia này là người duy nhất Karyn có thái độ mềm mỏng và kiên nhẫn nhất trong tất cả mọi người.

-       Cô chủ muốn đi đâu sao?

-       Con bé ngoài kia là ai vậy? sao con chưa thấy nó lần nào? – Karyn ám chỉ người vừa mới ăn một bạt tay từ cô

-       Àh, nó là người mới tuyển vào

-       Thật không biết phép tắt gì hết – Karyn vừa nói vừa đi dọc hành làng vào phòng mình

Karyn kể lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay với ba cô cho quản gia nghe trong lúc bà đang sắp xếp những bộ quần áo của cô vào trong chiếc vali.

-       Nhưng rồi cô chủ định đi đâu?

-       Con chưa biết nữa. Bali? Rio? Hay Cancun? Chỗ nào vui vui ấy – Karyn nằm dài trên giường suy nghĩ đến những nơi cô sẽ đi

-       Thế đến cuối tuần cô chủ sẽ bay về để đi gặp câu trai kia chứ? – Quản gia  sắp xếp xong xui thì kéo khóa lại

-       Đương nhiên là con sẽ không đi rồi – Karyn bật dậy, bắt đầu tự thu dọn những đồ vệ sinh cá nhân của mình bỏ vào hành lý xách tay

-       Nếu cô chủ không đi thì chắc chắn ông chủ sẽ khóa tài khoản thật đó

Karyn không trả lời chỉ tiếp tục dọn mớ make up trên bàn trang điểm của cô. Thu dọn xong, cô đặt túi lên chiếc vali rồi kéo nó ra ngoài

-       Cô chủ àh, nếu được tại sao không đi gặp người ta? Cũng đâu có mất mát gì lại tránh làm cho ông chủ nổi giận. Đừng nên quá cừng đầu, để rồi người chịu thiệt vẫn là cô

Những lời nói của quản gia văng vẳng trong tai Karyn, trong lòng của cô bồn chốn khiến cô trở mình. Nhìn lên đồng hồ chỉ mới giữa trưa, còn bảy tiếng nữa thì mới đến giờ hẹn. Từ Vegas bay về lại Los Angeles thì chỉ mất 1 tiếng đồng hồ vậy thì cô còn đúng 6 tiếng để đưa ra quyết định cuối cùng!

Việc cô trở mình vô tình đánh thức người đàn ông bên đang nằm bên phải của cô. Anh ta ngồi dậy trông thấy Karyn liền mĩm cười. Rồi nhanh chóng dang rộng hai chân của cô ra, dùng lưỡi một cách thuần thục, xâp nhập sau tận bên trong, khiến cô bắt đầu có cảm giác mê mị, tà dâm. Cô nhấm mắt lại hưởng thụ cảm giác mà anh ta đang mang lại, bàn tay cô xoa lên mái tóc đen bù xù, nhịp nhàng theo lần uống lưỡi của anh.

Người đàn ông còn lại cuối cùng cũng thấc giấc và bắt đầu nhập “cuộc chơi.” Anh ta dùng đôi bàn tay to lớn, vạm vỡ mà ôm lấy bầu ngực của Karyn, xoa bóp, rồi mút chùn chụt.

Karyn cầm lấy dương vật đang căn cứng của anh ta, dùng lưỡi quấn quanh nó một cách điệu nghệ khiến cho anh thuốt ra những tiếng rên rĩ đầy mê mị

-       Nè, như vậy là không công bằng. Phần của anh ở đâu? – Người đàn ông có hình xăm ở tay lên tiếng, phản đối

Karyn đưa mắt nhìn anh ta với ánh mắt ủy mỵ, khiêu khích rồi dùng ngón trỏ ngoe ngoảy, vẫy lại đầy vẻ gợi tình

Ở bên ngoài phòng đã có treo bản “Xin đừng làm phiền.” Nhưng những tiếng rên xiếc đầy tà dâm vọng ra từ trong phòng cũng khiến những người đi ngang, đỏ mặt tía tai, mà tránh xa. 

1/5/2014

p.s:

Nếu các bạn có comment bình luận, nêu ý kiến, cảm nghĩ gì về truyện nói chung hay chương này nói riêng thì cứ vô tư nha

Mình muốn hỏi các bạn có muốn mình viết thêm về những cặp đôi khác ngoài cặp Brad & Claire, như là Andrew & Sara, Jason & Hanna? Mình cũng muốn viết về họ vì muốn làm cho truyện dài dài chút (vì có vài bạn muốn truyện mình dài ra...) và đỡ nhàm chán nhiếu chỉ về 1 đề tài hoài
Các bạn nghĩ sao?

Hy vọng mọi người thích chương này

Và đừng quên vote, cũng như follow trên wattpad và facebook 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top