Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21 Everybody has their own secrets

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phòng phát triển kinh doanh, nhân viên, ai nấy đều cặm cụi, chúi đầu vào màn hình máy tính, tay thì liên tục gõ, khiến cho tiếng lách cách từ bàn phím máy tính là âm thanh duy nhất phát ra trong phòng. Nếu có ai đó đi ngang qua, nhìn vào trong thì sẽ nhận thấy hoang cảnh ở đây, mọi người như là những con rô-bô vô hồn. Cuộc đời mỗi người, sinh ra, lớn lên, đi học, ra trường, đi làm, để rồi bị bỏ vào trong những chiếc hộp dài không quá 5 mét, làm việc cho đến tuổi về già. Ở độ tuổi đôi mươi, độ tuổi của sự trẻ trung và tràn đầy sức sống, nhiệt huyết, muốn được tự do, muốn được chứng tỏ mình, muốn được chinh phục thế giới. Nhưng đến khi bước qua ngưỡng cửa xấp xỉ ba mươi, khi cái nhiệt huyết của tuổi trẻ kia đã lắng dần, lúc đó ta mới nhận ra cái cần thiết nhất là một công việc ổn định để có thể tự nuôi sống bản, nuôi gia đình. Đến khi càng về già, thứ ta muốn chỉ nằm vỏn vẹn ở hai chữ “bình an”

Màn hình điện thoại bỗng lóe sáng, thu hút ánh nhìn từ Claire, khiến cô dời sự tập trung khỏi chiếc máy tình mà cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn

“Giờ ăn trưa, em lên phòng anh nhé!” – Brad

Claire liếc mắt nhìn đồng hồ. Chỉ còn 45 phút nữa là đến giờ ăn, nên cô cũng tranh thủ nốt để làm cho xong công việc

Đến giờ ăn trưa, Megan và Michael đến bàn của Claire rủ rê cô cùng đi ăn. Nhưng cô khéo léo từ chối. Vì dù sao đi nữa, dành thời gian bên cạnh Brad thì cô vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn.

Claire vẫn tiếp tục làm việc đợi mọi người ra gần hết cô mới bắt đầu thu dọn, xấp xếp hồ sơ lại và rời khỏi phòng.

Khi đến lên tầng lầu phòng Brad, mọi nhân viên đều đi ăn trưa. Cả tầng lầu đều vắng lặng, không một bóng người. Kể cả cô thư kí trước phòng Brad cũng mất dạng từ lâu.

Claire gõ nhẹ lên cánh cửa như ra hiệu sự có mặt của mình. Chờ một lúc lâu không thấy gì, cô đẩy cửa, bước vào trong. Chiếc ghế tựa mà Brad hay ngồi vắng bóng anh. Cô nhìn quanh quất căn phòng ngăn nắp và yên tĩnh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Brad.

Bỗng nhiên có một vòng tay ôm lấy Claire từ phía sau khiến cô hốt hoảng mà thục mạnh cùi trỏ đánh trả tự vệ. Tiếng kêu đau của người đàn ông vang lên

-       Sao em giỡn mạnh bạo quá vậy! – Brad biểu tình, dùng bàn tay xoa chỗ bị đánh

-       Em đánh thiệt mà, đâu có giỡn – Claire thật thà nói

Brad nhìn cô ngờ nghệt vì không hiểu lý do tại sao mình lại bị một cái cùi trỏ đầu điếng vào ngay xương sường như thế

-       Sao tự dưng đánh anh?

-       Em chỉ là tự vệ thôi, phản xạ tự nhiên…ai kêu anh làm em giật mình

Brad chề môi không chấp nhận lời giải thích từ Claire

-       Giận rồi!

Anh quay mặt đi hướng khác, vẻ hờn giỗi

-       Thôi cho em xin lỗi – Claire năn nỉ

Brad phồng má, lè lưỡi với cô

-       Hun một cách hết giận nhe?

Claire mĩm cười rồi nhón chân định trao cho anh nụ hôn. Nào ngờ anh nhất bổng cô lên khỏi mặt đất rồi bế cô ngồi trên bàn làm việc của anh.

Brad hôn cô say đắm. Claire đắp trả lại một cách nồng nàn, đầm thấm. Bàn tay cô vòng qua cổ, luồng những ngón tay thon dài vào tóc anh.

Brad bắt đầu hôn cô một cách táo bạo hơn, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi Claire khiến cô dường như không kịp thở. Brad nhanh chóng tháo hàng khuy áo của Claire để lộ chiếc áo ngực ren ôm lấy bầu ngực đầy đặng của cô. Anh cúi người xuống, hôn nhẹ lên chúng, rồi luồng tay phía sau toan định tháo nốt vật cảng cuối cùng.

-       Anh định làm tình ở đây thật hả?

-       Tại sao lại không? Em chưa bao giờ thắc mắc cảm giác được làm tính với sếp ở trên bàn sếp ra sao àh?

Những lời nói cám dỗ đó làm Claire đỏ bừng mặt

-       Nhưng lỡ có đó vào đây phát hiện thì sao?

-       Bây giờ là giờ ăn trưa, ai cũng đi ăn hết, còn tâm trí đâu mà đi kiểm tra phòng.

Nói xong, Brad cởi bỏ chiếc áo ngực của Claire, vứt nó trên bàn rồi tay anh mân mê bầu ngực cô. Claire đưa tay xuống thắt lưng của anh, mở nút quần và khéo khóa xuống. Cô cầm lấy dương vật đang căng cứng kia mà vuốt ve nó.

Đùa giỡn với bầu ngực của cô chán, Brad kéo cô sát lại gần mình, tay anh luồng lách vào trong váy của cô, cởi bỏ chiếc quần lót, rồi đẩy váy lên cao khỏi thắt lưng. Claire hiểu ý, liền dang rộng hai chân, tay cô choàng qua cổ anh để khỏi phải ngã về sau.

Brad từ từ đút dương vật vào trong. Anh đẩy hông của mình một cách nhịp nhàng. Hai chân Claire bấy giờ ôm lấy lưng anh.

Cả hai làm tình đến khi đặt đến đỉnh thì Brad vội vàng rút dương vật của anh ra. Giật lấy nhúm khăn giấy rồi xả hết tinh trùng vào trong đó. Claire quan sát hành động của anh và buột miệng lên tiếng hỏi

-       Em vẫn dùng thuốc mỗi ngày. Anh đã có thể thoải mái xuất tinh vào trong mà?

-       Nhưng anh không yên tâm. Thuốc đôi khi phản tác dụng. Anh không muốn làm em có thai. Ít nhất thì không phải ở thời điểm hiện tại. Chỉ để dành sau khi anh cưới được em đã

Brad lấy tay vuốt ve đôi gò má của Claire rồi hôn lên môi cô.

Những lời nói, đi kèm với hàng động của anh liên tục làm cô đỏ mặt.

-       Cái này mặc sao đây?

Brad cầm áo ngực của cô lên xoay tới, xoay lui

-       Sáng nào anh cũng ngắm nhìn em bận đồ, chẳng lẽ anh không biết sao?

-       Không biết thật đấy – Brad lắc đầu đầy vẻ ngây thơ – Có phải mặc vậy không?

Anh chồng chiếc áo lên đầu rồi nhìn cô bằng đôi mắt xanh tròn xoe như trẻ thơ khiến Claire bật cười

-       Anh ngớ ngẩn quá đi

Cô giật lại chiếc áo ngực, tự bận lấy, rồi quay lưng lại để Brad cài móc vào. Cả hai bận quần áo xong xui thì Claire chỉ lên mũi của Brad như răng đe rồi nói:

-       Anh dạo này dâm tặc quá! Làm tình ở công sở luôn

Brad lắc đầu, chắt lưỡi:

-       Có trách thì trách cô bạn gái của anh quá sức xinh đẹp và nóng bỏng làm anh kiềm lòng không đặng.

-       Thiệt là dẻo miệng, hết chịu nỗi – Claire khoanh tay lắc đầu

-       Thôi kệ, vậy mà có người mê.

Brad nắm tay Claire dắt cô lại ngồi ghế sofa, trong khi bản thân thì lôi đồ ăn mà anh đã mua sẵn, cất trong tủ lạnh ra, rồi bày biện lên bàn.

-       Ai mà thèm mê anh chứ

-       Thôi ăn đi cô. Đói rồi mà cứ ham cãi.

.

.

.

Beverly hills nơi cụ ngụ của những người giàu có bật nhất, nơi quy tụ nhiều dàn siêu sao, ca sĩ, diễn viên, người mẫu nổi tiếng. Những ngôi nhà ở đây xếp hạng từ những ngôi nhà đồ sộ và cực kỳ xa hoa, đến những ngôi nhà thanh lịch và hiện đại hơn

Tại căn biệt thự của gia đình Virgins, tiếng nói xì xào, bàn tán vọng ra từ căn phòng bếp. Vị quản gia chậm rãi tiếng lại gần hai cô giúp việc trẽ tuổi. Họ mãi mê chiềm đắm trong cậu chuyện mà chẳng mải mai để tâm đến vị quan gia đang kề sát bên

-       Cô ả thật quá đáng. Chẳng coi ra gì. Chỉ lỡ đụng cô ta một tí xíu là cô ta ngay lập tức tát vô mặt tôi – Người thứ nhất mắng mỏ

-       Thì bởi, ỷ có tiền muốn làm gì cũng được – Người thứ hai chêm thêm

-       Chỗ tát còn đâu không?

Quản gia bất thình lình lên tiếng khiến hai người họ như gặp phải ma, giật thót mình, hoảng sợ

Họ bối rồi, đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Cả hai đều không muốn mất việc dù Karyn có ngang tàn, hóng hách, nhưng bù lại cô rất hiếm khi ở nhà, nên họ chỉ phải đối mặt với cô vài lần trong một tháng. Chưa kể đến tiền lương lại kha khá trong thời buổi kinh tế khó khăn, người người thất nghiệp triền miên, thì có được một công việc ổn định là tốt lắm rồi.

-       Xin lỗi, quản gia…tôi…không cố ý nói xấu cô chủ đâu – một người họ vội lên tiếng chuột lỗi

-       Tại sao phải xin lỗi tôi? Hai cô đã có nói xấu tôi đâu – Quản gia nói một cách từ tốn

-       Ơ…dạ…

Lời nói thật lòng kia của quản gia càng khiến họ thêm rối rắm.

-       Còn tính tình Karyn thế nào, tôi là người trông coi nó từ nhỏ dĩ nhiên hiểu rõ.

-       Sao quản gia có thể chịu đựng cô ta cả mấy năm trời đến giờ cơ chứ?

-       Vì không phải lúc nào Karyn cũng như vậy. Con người ta không khi không lại trở nên bóc đồng và ngang ngược như vậy. Việc một người thay đổi là vì họ chịu ảnh hưởng từ môi trường, bạn bè và gia đình.

-       Là sao vậy, quản gia? – người giúp việc thứ nhất lên tiếng

-       Karyn mà cũng có lúc hiền sao? – người thứ hai bĩu môi vẻ mỉa mai

-       Ta nói như vậy là quá nhiều rồi.

Vị quản gia quay lưng bỏ đi

-       Có phải vì tính khí bốc đồng của Karyn mà ngay cả cha ruột của cô cũng không hề đếm xỉa không? Ông chủ không về nhà quá 4 lần một tháng?

-       Đó là việc các cô không nên bận tâm. Nếu còn muốn làm ở đây thì đừng nên biết quá nhiều 

2/22/14
Chương này hơn ngắn. Nhưng nói chung thì cách mình viết chủ yếu là một chương bao gồm đủ nội dung mà mình muốn truyền tải. Mình không thích dồn quá nhiều chuyện xảy ra trong một chương.

Chương trước mình có đặt câu hỏi cho các bạn và cũng nhận lại được rất nhiều bình luận rất hay. Mình cám ơn các bạn đã đóng góp ý kiến. Tất cả các bình luận của các bạn, dù tốt hay xấu, mình đều đọc cả, tuy không có comment lại nhưng mình luôn đọc nên đừng lo nếu ko thấy mình comment lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top