Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 I wonder...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Claire vừa mới bước ra khỏi quán thì bị mặc cảm tội lỗi dằng xé. Chính xác hơn là cô thấy tiếc cho nữa phần ăn mà cô đã bỏ dỡ:

- Vừa uổng tiền lại phí thức ăn quá! Trời ơi làm mặt chảnh chi giờ, móc mỏ khỏi có đồ ăn luôn.......làm sao sống sót đến chiều đây??! ...

Claire thở dài, vỗ vào cái bụng xẹp lép của mình. Cô bỏ về sớm quá nên thời gian ăn trưa vẫn còn chưa hết. Thế là cô phải đành đi loanh quanh trên phố để giết thời gian. Đang vẫn còn đang trong giờ cao điểm buổi trưa nên hàng quán, nơi nơi đều chật kính người. Có những chỗ còn xếp hàng dài tận ngoài cửa. Claire nghĩ thầm nếu bây giờ chen chân vào mua đại thứ gì đó thì thể nào cũng không kịp giờ để quay lại công ty, vì thời gian chờ quá lâu. Mùi thức ăn bay ra từ các cửa hàng lận cận, càng làm bụng cô thêm cồn cào.

- Kiểu này là không xong rồi....Thôi đành lết xác về công ty cho lành vậy.

Claire mò về được công ty thì cũng gần hết giờ ăn trưa. Mặt cô tiu ngỉu đứng chờ thang máy. Bỗng đưng có một bịch đồ ăn xuất hiện, lơ lững trước mặt cô.

- Chã lẽ mình đói quá nên hoa mắt? Cái gì cũng nhìn ra thành đồ ăn? – Cô nói, nhìn trừng trừng vào nó

- Cô có chịu cầm không? Tôi mõi tay rồi đấy – Giọng người đàn ông phía sau lưng cô cất lên.

Claire quay phắt người lại thì ngã vào lòng ngực của anh ta. Ngước mặt lên nhìn, Claire hoảng hốt khi thấy Brad. Điều đó khiến cô kinh ngạc, và kèm theo phản ứng tự nhiên của cô là đẩy anh ra rồi nhảy lùi về sau. Chẳng may, đầu cô va vào cánh cửa thang máy. Cô té xuống đất, tay ôm đầu xoa xoa, mặt mày nhăn nhó.

Brad tiến lại, rồi đỡ cô đứng dậy:

- Cô không sao chứ? Hên là lúc đó thang máy không mở cửa. Nếu không thôi lúc nó đóng lại là đầu cô dẹp lép rồi – Brad mỉa mai

Vừa bị ngã một cú đau điến lại thêm Brad trêu chọc như châm dầu vào lửa khiến Claire phát cáu:

- Tôi bị vây chắc anh vui lắm hả?

- Dĩ nhiên là không vui rồi. Nếu cô bị gì, thì dự án mới đó sẽ bị trì trệ và suy ra sẽ ảnh hưởng đến cả phòng, làm mất phong độ và sỉ diện của giám đốc, trưởng phòng là tôi – Brad vừa nói vừa lấy tay vuốt cằm

Cánh cửa thang máy bất chợt mở ra. Claire liếc nhìn anh rồi quay lưng bỏ vô thang máy. Khi vào rồi, cô lấy tay ấn nút "Close" khiến cho thang máy từ từ đóng cửa. Brad thấy vây liền nhảy tót vô trước khi cửa đóng.

- Bị té xong máu bầm tụ não khiến cô tinh thần không minh mẫn hay sao mà dám đóng thang máy nhốt sếp mình ở ngoài hả? – Brad nhìn cô cáu gắt

- Tôi chóng mặt quá....... – Claire dùng tay xoa thái dương, mặt mài nhăn nhó

- Cô đừng có chơi chiêu, giở trò với tôi. Cô thật to gan lắm – Brad quát

- Không, tôi chóng mặt thật....sáng nay tôi chưa ăn gì....đến trưa thì....

Nói chưa dứt câu, Claire loạn choạng rồi bất tỉnh.

.

.

.

- Cô ấy không sao chứ? – Brad hỏi người bác sĩ nữ trẻ

- Cô ấy ngất do đói và mệt. Ngoài vết bầm sau đầu không nghiêm trọng lắm thì còn lại đều ổn. Chỉ cần nghĩ ngơi và ăn uống đầy đủ sẽ khỏe lại thôi – Nữ bác sĩ trẻ trả lời

- Cám ơn bác sĩ – Brad nhìn vào bản tên của cô – Sarah

- Không có gì, trách nhiệm của nghề y mà. Anh có phải là thân nhân của cô ấy? – Sarah hỏi

- Àh không, tôi chỉ là sếp cô ấy – Brad trả lời

- Anh có phiền không khi ra điền đơn thủ tục xuất viện cho cô ấy – Sarah hướng mắt về Claire đang nằm trên giường bệnh

- Tôi sẽ đi ngay.

- Phiền anh – Sarah mĩm cười.

Khi Brad đã đi khuất, Sarah đứng cạnh Claire tay cầm bản báo cáo vẻ như đang chuẩn bệnh.

- Dậy đi. Hắn đi rồi

- Hì hì – Claire cười – Cám ơn mày nha

- Mày cũng khá lắm! Bị gì mà phải giả vờ nhập viện?

Claire kể tóm tắt sự việc. Sarah nhướng mày nhìn cô:

- Lúc đó tao cũng muốn coi cái đầu hắn bị thang máy kẹp trong sẽ như thế nào – Claire nói với khuôn mặt đắc thắng.

- Mày gan quá hén. Rồi sao lại giả vờ xỉu?

- Bức quá làm liều thôi mày ơi. Không chơi chiêu, làm vậy chắc tao toi mạng quá với hắn. Nên tao phải dùng khổ nhục kế. – Claire cười tươi rói

- Hên cho mày là hắn ta đưa đến bệnh viện của tao làm đó. Gặp bác sĩ khác là thế nào cũng lộ tẩy

- Phạm vi xung quanh công ty tao thì bệnh viện của mày là gần nhất. Dĩ nhiên hắn phải đưa tao đến đây thôi. Có tính toán hết rồi – Claire dùng ngón tay chỉ vào đầu ám chỉ mưu trí lanh lợi của bản thân.

- Hãy đợi đấy! khi mày tỉnh dậy, hắn ta sẽ tính sổ với mày – Sarah dùng ngón tay ấn vào trán Claire tinh nghịch.

- Vậy nên tao sẽ "ngủ" trở lại

Nói xong, Claire nằm yên nhắm mắt như thể cô vẫn đang bất tỉnh. Brad quay lại nhìn thấy cô vẫn chưa tỉnh. Anh đành ngồi chơi phone để chờ cô tỉnh

- "Trời ơi, cái tên quái này sao không đi về đi? Ở đây làm gì?"

Claire hé mắt thấy sếp mình ngồi thù lù sát giường cô

- "Được, muốn chờ ta sẽ cho chờ. Xem ai kiên nhẫn hơn."

Nghĩ như vậy, cô nằm im, cố gắng ngủ. Nhưng nằm được một lúc thì

- "Mắc tiểu quá đi....." – Claire châu mày

- "Không xong rồi....."

Claire giả vờ tỉnh dậy, mắt lờ đờ, tay cô xoa xoa đầu.

- Áhhh đau quá... - Claire khẽ rên

- Cô tỉnh dậy rồi àh? – Brad rời mắt khỏi điện thoại rồi nhìn lên cô

- Tôi mắc tiểu quá....

Claire phóng xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng bỏ lại Brad ngơ ngác. Anh cười khẩy một cái rồi tiếp tục chăm chú vào phone.

Claire "giải quyết" xong. Cô rữa tay rồi đi ra khỏi nhà vệ sịnh. Cô hoảng hồn khi thấy Brad đang đứng cạnh nhà vệ sịnh chờ cô

- Đồ đặc của cô tôi đã gom lại hết rồi – Brad chìa ra túi xách và bịch đồ ăn

- Ờhhh...cám ơn

- Tiền viện phí tôi sẽ trừ vào tiền lương của cô – Brad nói giọng bình thản

- Hả? – Claire ngỡ ngàng

- Vậy nhé – Brad vẫy tay rồi quay lưng đi

- Sếp đi rồi, ai sẽ chở tôi về? - Claire gọi với theo

- Tại sao tôi phải chở cô về? – Brad lúc này đã quay lại

- Vì tôi không có xe. Sếp chở tôi đến mà. Chả lẽ sếp lại nhẫn tâm bỏ tôi lại vậy sao? – Claire cố làm giọng thê lương

- Có người còn nhẫn tâm hơn, dám nhốt sếp mình ở ngoài thang máy.

- "Giận dai dữ bây!!!" – Claire thầm nghĩ

- Tôi sao? ..... Ahhh đau đầu quá – Claire sờ vào đầu mình tỏ vẻ đau nhức và đáng thương

Brad quay lưng lại và bỏ đi. Thấy "khổ nhục kế" của cô có vẻ không đi đến đâu

- Nè, đừng đi! Sếp! – Cô gọi với theo anh

- Nếu cô không muốn tự đi bộ về thì nhanh mà theo chân tôi ra xe – Brad nói nhưng vẫn tiếp tục đi

Cô thấy mình nếu không bắt kịp anh thì nguy cơ bị lết bộ về nhà hơi bị cao...đành co giò mà bám theo anh

- "Ranh mãnh. Biết thế phạt cho cuốc bộ về rồi. Làm tốn xăng" – Brad thầm nghĩ trên đường anh chở cô về.

.

.

.

Megan đặt cả chồng hồ sơ cao ngất ngưởng lên bàn của Claire. Cô ngẩng mặt lên ngơ ngác.

- Sếp giao cho em đó. Lệnh phải giải quyết trong ngày hôm nay – Megan nói

- HẢ? nhiều vậy sao làm trong ngày hôm nay cho hết – Claire tròn xoe mắt, sững sờ nhìn núi hồ sơ

- Sếp lệnh như vậy. Thôi chi phải về chỗ làm việc của mình đây – Megan nói xong quay về chỗ ngồi của cô

- Chẹp chẹp....có vẻ như cô đã "đắc tội" với sếp rồi – Michael đi ngang qua chép miệng bảo

Claire thở dài:

- Đúng là có "đắc tội" thiệt.,,,,,nhưng có cần phải "chơi" mình với đống hồ sơ ngập mặt này không?

Than thở xong, Claire cũng phải bắt buộc giải quyết đống hồ sơ kia. Không dám mò vào phòng sếp để kiện cáo, mắc công lại lãnh thêm "bản án" nào nữa

Claire ra sức tập trung vào công việc với hy vọng sẽ giải quyết nó nhanh hơn. Gần trưa thì chuông điện thoại của cô reo. Vì quá bận tập trung, cô bắt máy luôn mà không hề nhìn xem ai gọi tới:

- Hello?

- Cô chuẩn bị hồ sơ để tí gặp đối tác chưa? – Giọng nam bên đầu đây kia vang lên

Lúc này, Claire mới sựt nhớ ra là cô có hẹn với đối tác trưa hôm nay.

- Tôi...tôi chưa chuẩn bị gì hết – Giọng Claire nghe vẽ rất hối lỗi

- Cái gì? Cô chưa chuẩn bị gì hết là sao? Cô biết là sắp đến giờ hẹn rồi không? – Brad quát lên

- Vì tôi mãi lo giải quyết đống hồ sơ sếp giao....nên tôi quên – Claire nói dường như không ra tiếng

- Cô đùa với tôi àh...chuyện gì quan trọng thì phải làm trước chứ - Anh to tiếng

- Nhưng sếp ra lệnh là phải làm xong núi hồ sơ đó nên.....- Claire để câu nói lưng chừng

- Thôi được rồi. Hồ sơ lúc trước cô trình lên coi cũng tạm ổn. Còn chút thời gian, cô coi lại xem có sai sót không rồi đúng 12 giờ chờ tôi ở đại sảnh – Giọng anh nhẹ nhàng trở lại

- Vâng thưa sếp - Claire nói xong liền cúp máy

- Vậy cũng la người ta như mẹ ghẻ, con chồng.... - Claire mắng mỏ vào điện thoại

Claire xuống đến đại sảnh thì thấy Brad đang đứng chờ cô. Brad trông thấy dáng cô xuất hiện, anh cất bước đi trước dẫn đường. Claire lẽo đẽo theo sau ngoan ngoãn. Lên xe, anh cầm bản hồ sơ, đọc lại lần nữa. Đến nơi, tài xế mở cửa xe cho Brad, Claire lê bước theo anh, rồi cùng vào trong phòng riêng của một nhà hàng Ý sang trọng. Hai vị đối tác, một là giám đốc người kia là phụ tá, đều đã có mặt trong phòng.

- Xin thứ lỗi, chúng tôi đến muộn – Brad lên tiếng xin lỗi

Người đàn ông tóc nâu vàng, mắt màu mật ong, khuôn mặt rất ưa nhìn nhưng nếu so với Brad thì không phải là đối thủ. Anh ta trong rất bảnh bao với bộ vest có lẽ là từ Hugo Boss. Với tướng tá sang trọng của anh thì chẳc hẳn anh là giám đốc. Anh từ tốn cất tiếng:

- Không sao, rất đúng giờ mà. Chỉ là chúng tôi đến sớm thôi

Họ bắt tay chào hỏi nhau rồi ngồi xuống.

- Em là Claire Wilton? – Giám đốc phía đối tác thốt lên chăm chú nhìn Claire.

- Thì ra là anh, Jason? Lâu quá không gặp – Claire hỏi lại, mắt tròn xoe nhìn Jason ngỡ ngàng

- Hai người quen biết àh? – Brad im lặng nãy giờ thì bỗng cất tiếng

- Jason và tôi học chung trường. Anh ấy ra trường trước tôi 3 năm.

- Em vẫn khỏe chứ? – Jason hỏi Claire

- Vâng em khỏe. Anh vẫn khỏe chứ? - Claire mĩm cười

Jason cùng Claire trò chuyện thân mật như hai người bạn thân lâu ngày gặp lại. Nhưng đối với Brad sự thân mật kia từ Jason khiến anh cảm thấy không thoải mái. Người phụ tá của Jason, Noah, vẫn ngồi im lặng nghe giám đốc và Claire chuyện trò rôm rả. Claire bổng chốc đề cập về dự án cũng như lý do của buổi hẹn ngày hôm nay. Cô giải thích tỉ mỉ cho Jason nghe. Anh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng anh khẽ gật gù đồng ý. Jason cầm bản hồ sơ của cô đưa và bắt đầu đọc.

- Claire, anh thích đề xuất này của em. Rất sáng tạo và độc đáo, mang lại nguồn lợi lớn cho cả hai công ty.

Jason nhìn qua trợ lý của anh. Noah hiểu ngay ý nghĩ từ cái nhìn của Jason, anh khẽ gật đầu, đưa cho giám đốc cây viết.

- Chúng ta sẽ bắt tay hợp tác nhé – Jason mĩm cười, bắt tay với Claire và Brad.

Hai bên kí vào bản hợp đồng. Mỗi bên giữ lại một bản. Bấy giờ đồ ăn được dọn ra đầy bàn. Họ vừa ăn vừa bàn về công việc triển khải công trình mới một lúc. Rồi Jason tiếp tục chuyện trò với Claire và dường như quên đi sự có mặt của Brad và Noah ở đó. Brad nhìn có vẻ bực bội vì mình bị phớt lờ nhưng vẫn giữ im lặng.

Buổi hẹn gặp đối tác kết thúc, Jason tiễn Claire ra ngoài. Tài xế đã lấy sẵn xe đứng chờ Brad và Claire trước cửa nhà hàng. Brad và Jason bắt tay xã giao cũng đồng thời chúc mừng cho việc làm ăn của hai bên.

- Rất vui vì gặp lại anh – Claire mĩm cười chào Jason

- Em về cẩn thận nhé. Gặp lại em sau – Jason nói, và dường như tiếc nuối trước sự ra đi của Claire. Anh dang tay ôm chầm lấy cô. Brad như không thèm để ý đã leo vào xe trước.

- Anh ta có vẻ lạnh nhạt nhỉ? – Ý của Jason là đang ám chỉ Brad.

- Không đâu. Vì Sếp em lịch bận rất nhiều nên muốn đi gấp đó mà – Claire mĩm cười, gật đầu chào Jason lần cuối trước khi bước lên xe

Ngồi trên xe, Brad lầm lầm lì lì, trong khi Claire lại vui vẻ vì vừa mới gặp lại bạn cũ:

- Anh ta có vẻ thích cô nhỉ?

- Sao anh lại nói vậy? – Claire quay sang nhìn Brad

- Khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, có thể nhận thấy qua ánh mắt

- Anh ghen àh? Khi một người đàn ông đang ghen thì có thể nhận thấy qua giọng nói đó – Claire trêu anh

Brad không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn qua kính xe. Anh thật sự đang ghen sao? Chuyện có người con trai khác thích cô thì anh có quyền gì mà cấm đoán. Anh không là ai cả, ngoài là cấp trên của cô...

Về đến công ty, Claire thấy núi hồ sơ trên bàn cô mà thở dài. Cô ngồi vào chỗ và chăm chỉ giải quyết cho xong sớm. Mãi đến tận 9 giờ rưỡi đêm cô mới xử lý xong núi hồ sơ đó. Thế mới thấy không nên "đắc tội" với sếp thêm lần nữa. Lết về tới nhà cũng gần 10 giờ đêm, Claire vứt hết đồ đạc ngỗng nghênh trên sàn nhà, đá phăng đi đôi guốc cao, nằm thẳng cẳng ra giường vì quá mệt mỏi và đuối sức. Cô nằm vắt tay lên trán, ngẫm nghĩ:

- Sếp hôm nay lạ nhĩ? Cả buổi ăn với Jason, anh ta có vẻ không vui? Mình giành được hợp đồng đáng lẽ anh ta cũng phải khen mình chút đỉnh chứ....Chẳng lẽ anh ta...thích mình? Không đúng, hắn ta hạch sách mình đủ chuyện...làm sao có thể thích mình được...

Hình ảnh đêm hai người ân ái lại lãng vãng trong tâm trí của cô. Claire cắn chặt môi, nhắm nghiền đôi mắt lại hi vọng xua tan được những hình ảnh đồi trụy kia.

- Không được! Anh ta là sếp của mình!

Cô thở dài, đứng dậy, khều đại một quần áo ngủ, chuẩn bị đi tắm cho sạch sẽ trước ngủ.

��Դsh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top