Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 Let's go shopping?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng 12 giờ trưa, Jason đã có mặt trước công ty của Claire để đón cô cùng ăn trưa. Claire mặc chiếc quần đen ốm sát đùi cô, cùng chiếc áo-sơ-mi tay dài hồng nhạt với cổ áo và cổ tay màu trắng. Jason mặc bộ vest xám cùng cà-vạt màu tím đậm. Anh đứng mở cửa xe cho Claire bước vào. Anh vừa lái đến địa điểm vừa trò chuyện cùng cô:

- Em làm ở công ty Ryz lâu chưa?

- Àh từ lúc tốt nghiệp, em hên sao nên được nhận vào làm luôn. Bởi người ta nói hay không bằng hên mà hì hì- Claire mĩm cười

- Em sinh viên mới ra trường mà vào được một công ty ngon lành như vậy quả thực năng lực cũng không tồi đâu, cô bé ạ.

- Vòng interview cũng gắt gao thật. Dài tận hai ngày, mỗi ngày 8 tiếng. Còn hơn đi thi board nữa. Nghĩ lại, em thấy lúc đó mình mới ra trường chưa có kinh nghiệm, đi phỏng vấn thì lại trả lời linh tinh, lang tang. Cứ tưởng rớt ai ngờ được thư gửi chúc mừng chứ - Claire cười tít mắt

- Ryz là công ty lớn, cổ phần công ty ngày càng tang, dĩ nhiên muốn xin vô làm không phải là dễ dàng gì. Em khiêm tốn quá rồi đó. Nếu học lực em không tốt, cộng thêm không có lăng xả với các hình thức hội đoàn trong trường thì chắc em đã rớt ngay từ vòng mới nộp đơn rồi đó.

- Anh cứ tân bốc em mãi – Claire mĩm cười. Má cô hơi ửng hồng. Dĩ nhiên bản thân cô biết rõ khả năng và sức lực của bản thân. Hồi còn đi học, tuy sức học của cô không phải nhất khoa, hay nhất khối gì cả, nhưng cũng là có hạng - Anh khá quá há! Tốt nghiệp trước em có 3 năm thôi mà giờ thành giám đốc rồi – Claire tươi cười

- Công ty Gran này là của ba anh. Sau khi anh tốt nghiệp, vào làm được 2 năm hơn thì được ông cho lên làm giám đốc chứ anh có giỏi giang gì. Giám đốc em mới ngầu kìa

- Ngầu sao? – Cô nhíu mày hỏi

- Sếp em mà em không biết àh?

Claire không có thói quen điều tra về đời tư của người khác như các đồng nghiệp của cô, nhất là Megan. Chắc chắn là Megan đã biết hết tuốt tuồn tuột tiểu sử của Brad. Nhưng Claire không bao giờ gặn hỏi, vì cô không hứng thú và cũng không có tính tò mò nhiều đến vậy. Chỉ nhiều lần cô nghe Megan khoe với những người khác là 2 người từng tốt nghiệp cùng trường.

- Anh tốt nghiệp ở Yale thì sao? Cũng khối người làm được vậy?

- Em àh, khối người vào được Yale đã ít, tốt nghiệp ra được trường đó còn ít hơn. Yale cũng là một trong nhưng trường đại học danh tiếng không phải chỉ toàn quốc, mà cả quốc tế nữa đó. Sếp em có thành tích học rất khá nên nhiều công ty lớn đã mời anh ta làm khi vẫn còn học năm hai ở Yale. Anh ta có kinh nghiệm làm việc cho nhiều công ty lớn khác nhau, vừa đi học vừa đi làm xuyên suốt đến lúc lấy được bằng MBA. Năm cuối anh ta vô làm trong công ty em, Ryz cho đến khi tốt nghiệp, thì anh ta được đề cử lên làm giám đốc ở chi nhánh bên New York. Sau đó thì chuyển về đây. Chưa nói hết là anh ta vừa đi học vừa đi làm nhưng đã đổ được thủ khoa, được đứng đọc diễn văn trước toàn trường vào lễ tốt nghiệp. Rất nhiều bài báo ở New York viết về Brad, như là một doanh nhân trẻ có tiềm năng.

- "Dữ dội vậy sao....đáng nể thật!" – Claire dùng tay xoa xoa cằm mình thầm nghĩ "Không ngờ sếp mình không chỉ có bề ngoài nổi trội, còn có đầu óc dữ vậy hà?"

- Trong công việc, anh rất phục anh ta về mọi mặt, là người quyết đoán, lanh lợi, biết nắm bắt thời cơ. Lúc thời Brad còn học đại học, có một công ty từng sắp phá sản và đã mời anh ta làm cố vấn. Kết cuộc là Brad đã vượt dậy thành công cái công ty èo uộc, đang trên bờ vực nộp đơn phá sản kia. Bây giờ thì đã trở thành một công ty phát triển rồi.

- Chuyện này em có đọc sơ qua trong một tuần báo Wall Street lúc còn là sinh viên. Nhưng lúc đó em không thực sự chú ý đến người đàn ông đó là ai. Em chỉ biết anh ta là người tuổi trẻ tài cao. Bây giờ, hóa ra là sếp của mình.

- Thật chất sếp của em có khả năng làm tổng giám đốc của cả chi nhánh hiện tại này. Nhưng có vẻ nội bộ hội đồng quảng trị đã không nhất thống. Tuy vậy, anh dám chắc là tiếng nói của anh ta rất có giá trị trong ty.

Điều này thì Claire cũng phần nào đoán ra được rằng Brad rất có uy quyền mặc dù chất vụ không phải là quá lớn. Thử nghĩ xem, tại sao công ty lại chịu chi tiền để sửa lại toàn bộ văn phòng của giám đốc cũ trong khi nó không có chút hư hại gì. Chỉ có thể là để dụ dỗ anh ta qua lại chi nhánh này mà thôi. Làm cả một văn phòng theo xu hướng sáng chóe, trăng tinh, lung linh, toàn kính chỉ để mình anh ta hưởng thụ.

- Nhưng anh nghe có người nói hắn ta là tay chơi đấy? Lắm tài nhiều tật mà.

- Ý anh là sao? – Claire quay sang nhìn Jason, nheo mắt hỏi

- Anh ta chưa hề có bạn gái, chỉ thích cặp kè lăng nhăng.

- Thì sao? Đàn ông muốn hư hỏng thì phải có tiền. Anh ta vừa có tiền, có chức vụ, có vẻ bề ngoài, chuyện anh ta lăng nhăng, quan hệ bừa bãi cũng...dễ hiểu. Nhưng biết đâu đó chỉ là tin đồn để giảm đi danh dự của anh ta.

- Anh nghe nói là vậy. Nhưng mà em đồng ý với cách sống như vậy sao? – Jason châu mày nhìn cô

Bạn cô, Sarah cũng là người có cách sống "bay bướm" như vậy...Cô không thích cách sống kiểu quan hệ bừa bãi mà không cần tình cảm, vì cô vẫn còn tia hy vọng nhỏ nhoi vào tình yêu. Nhưng 2 người họ chọn cách sống đó. Ở trong công việc và cuộc sống, hai người họ đều là những người tận tụy, có tâm với công việc và nỗ lực hết mình vì nó. Ngoài chuyện tình cảm lăng nhăng, Claire có thể khẳng định Sarah là người nhân hậu, đối nhân xử thế với mọi người xung quanh rất hòa nhã. Còn về sếp của cô, có thể đôi lần anh hay hạch sách với cô. Nhưng ít nhiều cô thấy được con người của anh cư xử khéo léo, và lịch thiệp, ít nhất là đối với đồng nghiệp. Bây giờ, bao nhiêu người cũng chọn cách sống buông thả kia. Người ta vẫn có thể làm tình mà không yêu được sao? Định khiến của xã hội thì muôn chiều thay đổi, mỗi người một ý. Cô đã ngủ với Brad, đó là lần đầu tiên cô làm tình với người mà cô không yêu. Vậy điều đó nói lên con người cô như thế nào? Liệu mình là một công dân tốt cho xã hội, một người bạn tốt, đồng nghiệp dễ mến, thì mọi người có thay đổi định kiến về chuyện mình quan hệ lăng nhăng không.

Claire chiềm đắm trông suy nghĩ của bản thân cho đến khi Jason dừng xe lại thì dòng suy nghĩ của cô bị phá vỡ. Anh chở cô tới một nhà hàng sang trọng khiến cô có chút bối rối:

- Chỉ là ăn trưa thôi, anh cần gì chở em đến chỗ đắt tiền này chi vậy? – Claire châu mày

- Em đừng lo, hôm nay anh đãi – Jason cười tươi với cô

- Không phải nhưng....vậy thì hơi hoang phí...

Anh nắm lấy tay cô rồi kéo vào trong trước khi cô lại cằn nhằn thêm tiếng nào nữa:

- Thôi em đừng nói nhiều nữa. Em cứ tự do hưởng thụ, còn lại cứ để anh lo cho

Claire miễn cưỡng gật đầu rồi theo cô phục vụ đến bàn ăn của họ được sắp sẵn đẹp mắt.

- Em vẫn còn quen với Kevin chứ? – Jason bớt chợt hỏi

Kevin là bạn trai cũ của cô. Vết thương lòng của cô đã vơi đi đôi chút, nhưng khi cái tên Kevin được nhắc đến, khiến vết thương ấy lại rỉ máu. Cái tên Kevin này, cô đã hy vọng sẽ không phải nghe ai nhắc tới, không cần là mãi mãi, nhưng ít nhất không phải vào khoảng thời gian này. Cô cũng không định kể quá nhiều về chuyện tình giữ cô và Kevin. Vì có gì đâu để kể ngoài việc cô bị vứt bỏ không thương tiếc cơ chứ. Nói tóm lại là bị đá đít.

- Chúng em chia tay rồi – Mặt cô tỏ vẻ khó chịu

- Anh xin lỗi. Anh không biết – Jason nói, nhưng mặt anh lại như vui ra...

-

Năm xưa, Jason, Kevin và Claire học chung trường đại học. Tuy nhiên Jason và Kevin học khóa trên cô những 3 năm, nhưng họ vẫn hay hẹ hò nhau cùng đi chơi, ăn uống. Hai người đàn ông này đều đem lòng thích Claire. Jason toan sẽ thổ lộ hết tình cảm anh cho cô khi anh tốt nghiệp. Nhưng khi vào lúc gần tốt nghiệp, Kevin chiếm lấy cơ hội và tỏ tình với Claire trước nên anh đã có được cô. Còn Jason phải ngậm ngùi trong tiếc nuối. Sau khi tốt nghiệp, Jason cũng không còn liên lạc với cô và Kevin nữa. Anh muốn để hai người được tự nhiên phát triển và cũng đồng thời cần thời gian để quên đi tình cảm anh dành cho cô. Bây giờ gặp lại cô, anh đã rất vui. Giờ lại được nghe tin, cô không còn quen với Kevin nữa, khiến anh càng thêm mừng rỡ, như mở cờ trong bụng.

- Không gì, chuyện cũ thôi mà – Claire miễng cưỡng. Cô cầm ly trà nóng lên, vừa thổi vừa nhâm nhi

- Em vẫn còn thói quen uống trà nóng àh. Vẫn không thay đổi lắm nhỉ – Jason nói và Claire mĩm cười đáp trả.

- Thật ra là cũng tập tành uống rượu đỏ rồi đó chứ. Nhưng nhiều tên quá, em nhớ không hết.

- Nếu muốn thì bữa nào chúng mình ra vườn rượu để thử đi. Anh sẽ dạy em về các loại rượu khác nhau

- Được vậy thì tốt. Em cũng muốn học lâu rồi, để mỗi khi đi tiếp khách hàng, em còn biết đường mà mò nữa hì hì – Claire cười tươi

- Em rất là thông minh, lanh lợi. Anh tin là em sẽ học nhanh thôi

.

.

.

Khí trời oi bức mùa hè dần chuyển sang không khí mát mẻ và dễ chịu của mùa thu. Dạo gần về những tháng cuối năm, công việc trở nên nhiều hơn và bề bộn hơn khiến Claire làm việc quần quật. Cô vừa lo việc ở công ty, lại phải chạy ngược chay xuôi kiếm tranh cho giám đốc. Dự án của cô được tiến hành suông sẻ khiến cô cũng yên lòng phần nào. Jason thỉnh thoảng vẫn hay ghé qua công ty của Claire, để đón cô đi ăn trưa. Nhưng cô cũng hay từ chối mỗi khi anh muốn dẫn cô đến những chỗ ăn đắt tiền, sang trọng. Cô thích cái không khí đầm ấm và gần gũi ở những chỗ bình dân. Vả lại Claire không phải là loại người quá trọng sự hào nhoáng vật chất bề ngoài. Nên việc được dẫn tới những chỗ ăn đắt tiền khiến cô cảm thấy mình như là một kẻ đào mỏ.

Mỗi khi Brad thấy Jason xuất hiện ở công ty, anh lại kiếm cớ đưa việc cho Claire làm thêm và dĩ nhiên cô phải bỏ cả giờ ăn trưa để hoàn thành. Vì thế nên để tiết kiệm thời gian, cô vừa làm vừa ăn tại bàn. Có những lúc sau khi cô đi vệ sinh quay lại thì thấy đồ ăn có ai đó mua đem đến, để lên bàn mình. Cô cũng thầm cảm ơn người đó, nhờ vậy cô khỏi mất thời gian mua đồ ăn. Một ngày kia cô mở hộp đồ ăn ra thì phát hiện:

- Món này giống món mà mình đã gọi khi ăn chung với sếp ở nhà hàng nhỏ, Corner Bistro lần trước.....chẳng lẽ...người bấy lâu nay mua đồ ăn cho mình là...giám đốc sao?..........

Claire nghĩ rồi thầm mĩm cười. Sếp cũng không đến nỗi ác nhân mà đối xừ tệ bạc với cô. Anh dù giao thêm việc cho cô nhưng vẫn "cung cấp lương thực" đầy đủ cho cô.

- Ặc....chết, không biết hắn có trừ vào tiền lương mình không nhỉ?...nghĩ xong ăn mất ngon - Claire thở dài rồi lại làm dúi đầu vào công việc.

Ngày sáng thứ bảy, cô hẹn với sếp là sẽ giao tranh nhà anh. Cô mặc quần skinny jeans đen, áo sơ-mi jeans dài phủ mông, bên trong là áo ba lỗ nâu nhạt, và đôi giày da, màu đỏ. Nhìn cô rất thoải mái, năng động và trẻ trung. Claire nhờ người chở đống tranh đến trước nhà giám đốc. Cô bấm chuông chừng một hồi thì có người mở cửa. Là Brad, anh lúc này rõ ràng là mới ngủ dậy. Anh không mặc gì ngoài chiếc quần đùi bị khéo trệ xuống...lộ 2 xương hông

- Tôi mang tranh tới rồi. Tôi về đây – Claire nói xong, quay lưng đi

Cô không dám nhìn vào anh lúc này quá lâu, sợ lại bị cám dỗ dứt ra không kịp. Và cô sợ những hình ảnh đồi trụy chậm chờn xuất hiện trong đầu sẽ khiến cô đỏ bừng mặt.

Brad nắm tay cô khéo lại:

- Khoan đi đã. Cô phải đặt tranh lên tường chứ

- Anh chỉ kêu tôi mua tranh dùm thôi mà – Cô quay lại nhìn anh

- Nhưng tôi không biết đặt bức nào ở đâu. Cô là người mua thì cô biết rõ hơn tôi chứ - Brad lẩm bẩm trong miệng – Vả lại cô đã từng đến đây, dĩ nhiên là sẽ biết rõ bức nào nên được đặt ở vị trí nào rồi.

Có lẽ Claire không nghe được những lời đó. Cô chỉ thở dài có vẻ như đầu hàng không muốn tranh cãi với anh. Brad thấy điệu bộ nhúng nhường của cô, anh liền bước sang một bên để cô bước vào.

Nhà anh bây giờ đã có đầy đủ nội thất. Hầu như tất cả đều màu trắng hoặc có tông màu rất nhạt gần như trắng. Đồ gì anh có thể sắm bằng kính thì chúng đều bằng kính hết.

- "Biết trước xách theo cặp kính mát...cho đỡ chói mắt" – Cô thầm nghĩ trong lúc nhìn quanh nhà. Claire thắc mắc không hiểu người đã giúp Brad mua sắp nội thất trong nhà là ai. Có phải là anh đích thân mua hay đã thuê interior design để sắp đặt hết mọi thứ. Vì thật ra nội thất trong nhà được sắp xếp rất đẹp mắt và thẫm mỹ theo chủ đạo là kinh! Tại sao cô lại quan tâm đến việc ai mua đồ nội thất cho anh chứ. Việc ai sắp xếp chúng như thế nào thì có liên quan gì đến Claire. Có lẽ cô đã quá nhiều chuyện về sếp mình rồi.

Brad đưa cho cô máy khoan, búa và đinh.

- Này không phải anh định để tôi đặt đống tranh này một mình chứ. Chúng nặng lắm đó – Claire càu nhàu

- Ngoan! – Anh vò đầu cô rồi bỏ vô phòng tắm

- Thiệt tình....! Sếp tốt nhất nên thăng lương cho tôi đi! – Cô gọi với theo

Lúc hồi còn là sinh viên, Claire làm công việc mua bán tranh như là công việc kiếm thêm tiền đồng thời cũng là cơ hội cho cô được quen biết những khách hàng giàu có, máu mặt trong nghề kinh doanh. Vì thường những người ở giới thượng lưu ít nhiều có những thú vui tao nhão khác nhau như là chơi tranh, đua ngựa, chơi golf. Còn Claire thì cũng có chút khiếu thẫm mỹ. Một công việc vừa mang lại cho cô nguồn lợi kinh tế lại còn cho cô có được thêm nhiều mối quan hệ, giao tiếp có tiềm năng thì tại sao không nắm bắt.

Chuyện vừa mang tranh lại giao, đôi khi còn phải tự tay treo tranh khiến Claire nhớ đến thời sinh viên đại học của cô.

Cô bắt đầu từ phóng khách đóng đinh và treo tranh lên. Làm một hồi, Claire đổ mồ hôi, nên cô cởi phăng chiếc áo sơ-mi jeans quăng lên ghế sofa cùng giỏ xách của mình. Cô cũng thầm cám ơn bản thân đã mặc đồ khá thoải mái trong ngày hôm nay. Tầng dưới nhà chỉ có nhà bếp thông với phòng ăn, phòng khách, và nhà vê sinh. Cô làm xong tầng dưới thì lò mò khiêng tranh lên tầng trên. Phía trên có 2 phòng ngủ, 2 phòng tắm và một phòng closet riêng.

- Chẹp chẹp...con trai giàu có khác. Có cả một phòng riêng để đồ luôn àh – Cô nói rồi bước vào. Lần trước tới đây cô không hề để ý đến việc nhà Brad có hẵn một walking closet.

Một dẫy bên trái thì đựng toàn đồ đi làm từ vest, áo sơ mi, quần, cờ-vạt. Áo sơ mi là chiếm hết nữa dẫy. Anh có đủ màu, đủ loại, đủ kiểu...Claire nghĩ đi nghĩ lại thì phát hiện có bao giờ thấy anh mặc trùng áo lần nào đâu. Dẫy còn lại thì là những đồ bình thường để đi chơi, hoạt động ngoài trời. Chính giữa hai dẫy quần áo là hàng giày được sấp gọn gàng, ngăn nấp. Giày của anh còn nhiều hơn tất cả giày mà Claire có.

- Đàn ông mà cũng cần nhiều giày vậy sao.... – Cô tự nói với chình mình xong, quay lưng bước ra khỏi phòng.

Cô tiếp tục công việc của mình sau khi khám phá căn phòng closet của anh. Vốn dĩ không hề biết có sự tồn tại của walking closet nên cũng chẳng chuẩn bị đồ trang trí cho nó. Thật chất thì closet được sắp xếp rất ngăng nấp, mọi thứ đều có trật tự, ngay ngắn. Người đàn ông này có vẻ kĩ tính hơn cô tưởng. Công việc của cô cũng không đến nỗi nào. Chỉ mỗi khi khiêng tranh lên cầu thang thì cứ như là tập tạ.

- Tên này....quyết tâm không giúp mình thiệt sao? Khiêng lên mệt gần chết

Cô tự nói với chình mình vừa thở hì hục trong lúc cầm tranh lên lầu. Loay hoay một lúc, cô cũng đặt xong tranh đâu vào đó. Cô phải công nhận nhà anh rất sạch sẽ và gọn gàng, không bừa bãi như cô nghĩ. Claire bước xuống lầu thì nghe mùi đồ ăn thơm phưng phức. Đến gần bếp. Cô nhìn thấy anh trong chiếc tạp dề đứng nấu bếp. Bỗng nhiên mặt cô đỏ lên. Trong anh lúc này rất dễ thương và đáng yêu.

- Tôi làm xong rồi. Tôi về nhé! - Cô nói nhưng không nhìn anh

- Cô không muốn ăn sao? – Anh mĩm cười nhìn cô

- "Sao giờ nhìn thân thiện vậy?" – Claire nghĩ thầm – Sếp có cần tôi giúp gì không?

- Nếu cô muốn thì cô có thể giúp làm salad

Cô lặng lẽ, bắt đầu rửa rau, cắt cà chua, cắt thêm bơ. Các món ăn chính, anh đã làm gần xong chỉ còn chờ món rau của cô. Họ bày đồ ăn ra bàn rồi cùng ngồi ăn

- Nước sốt salad của cô ngon đó – Brad ăn thử món salad của cô

- Cám ơn. Tôi không biết sếp biết nấu ăn cơ đấy – Vừa nói, Claire vừa cho một nĩa salad vào miệng.

- Người ta nói con đường ngắn nhất để đến trái tim của người đàn ông là qua bao tử của anh ta. Đối với phụ nữ, họ thích nhất khi thấy người đàn ông đứng nấu bếp trong chiếc tạp dề vì lúc đó trong anh ta rất bình dị, dễ gần và đáng yêu nhất.

Hai gò má của Claire hồng lên..."Tên chết tiệt!"

- Còn mấy ngày nữa là đến tiệc của cổ đông công ty. Cô phải đi đó – Brad nói tiếp

- Tại sao lại là tôi?– Cô nhìn anh chăm chú

- Cô cũng biết là dự án của cô tiến hành rất thuận lợi khiến các cổ đông trong công ty rất hài lòng. Nhân dịp này cô đi gặp họ, có thể là cơ hội cho cô được thăng quan, tiến chức. Cô không muốn sao?

Đối với một nhân viên nhỏ như cô thì đây quả thật là cơ hội tốt để đưa bản thân mình lên. Chí ít thì cũng có cơ hội gặp các cổ đông. Những nhân vật có tiếng tăm khác nhất định cũng sẽ góp mặt. Thương trường là chiến trường, quan hệ ngoại giao là thứ quan trọng hơn tất cả.

- Nhưng....tôi không có váy dạ hội – Cô vẫn nhìn anh chằm chằm

- Làm sao mà một người con gái không có váy dạ hội được cơ chứ? – Anh nhìn cô khó hiểu

- Vì tôi không bao giờ đi dạ tiệc trừ lúc học highschool đi prom thôi. Nhưng đó là lâu lắm rồi. Váy thì có đó nhưng không phải là váy dạ hội đắc tiền – Cô nhìn chằm chằm lại anh như để nói việc cô không có váy dạ hội cũng dễ hiểu mà

- Ngày mai cô có rảnh không?

- Chi vậy? – Claire hỏi ngược lại

- Để đi shopping chứ làm gì

- Sếp dắt tôi đi shopping cơ àh?

- Cô không muốn sao?

Thật ra, Claire cũng có thể đi với Sarah. Nói về thời trang thì Sarah là nhà từ vấn hàng đầu. Thậm chí, Claire chắc chắn rằng cô có thể mượn áo từ Sarah. Tủ đồ của Sarah sẽ không thiếu những thứ kim tuyến, sáng lóa, lộng lẫy. Nhưng khi được Brad nói dẫn mình đi shopping, cô lại không từ chối...

Ăn xong, Claire giúp anh rửa chén. Claire rửa bằng xà phòng trước rồi Brad trán lại bằng nước. Trong hai người lúc này cứ như 2 vợ chồng trẻ mới cưới. Lâu khô tay, Claire cầm áo và túi xách chuẩn bị ra về thì Brad giữ cô lại.

- Khoan về đã

- Lại gì nữa đây sếp! – Claire lầu bầu

- Tôi muốn nghe vì sao cô chọn mấy bức tranh này

Cô thở dài nhìn anh. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ. Cô thở dài lần nữa rồi đi ra phòng khách. Anh dõi bước theo sao

- Tôi biết sếp thích biển vì lần trước sếp nói là thích lướt sóng. Nên tôi lấy những bức tranh biển nhỏ. Đống khung trắng để hợp với màu tường nhà anh. Rồi gộp chúng lại thành một bức tranh biển lớn từ những bức tranh nhỏ....Vì có khung trắng nên nhìn như biển hiện ra từ tường vậy...

- Rất độc đáo – Anh nhìn bức tranh rồi mĩm cười

- Nhưng mà nè, anh sống ở miền đông nước mỹ vậy làm sao có thể đi lướt sóng được vậy?

- Vacation! Cô không nghĩ đến chuyện mỗi lần tôi đi nghĩ dưỡng sẽ tới những vùng biển ấm để lướt sóng à?

- Nghe nói là học hành, làm việc bận rộn lắm mà cũng có thời gian đi vacation àh. Chắc là đi chơi với gái rồi – Claire lẩm bẩm trong miệng

- Cô đang tò mò về tôi đó sao? Nếu muốn biết thêm về tôi, thì có thể tiếp tục hỏi – Brad dựa lưng vào tường, nhìn Claire đầy thích thú.

- Không phải là tò mò. Chỉ là đột nhiên thắc mắc – Claire tròn mắt nhìn anh không chút rụt rè

- Vậy là cô vừa muốn biết lại không muốn biết. Con gái khó hiểu quá nhỉ - Brad mĩm cười

- Vấn đề tôi muốn biết chỉ có vậy thôi. Anh đã trả lời xong rồi – Claire sắt lạnh đáp trả và nhanh chóng chuyển đề tài

- Tôi đoán sếp thích thiên nhiên vì sếp nói là thích chạy bộ ở công viên. Nên tranh trong phòng ăn là cảnh thiên nhiên. Một rừng xanh cùng đồi núi và một con đường mờ ảo dẫn vào trong.

Hai người đi lên tầng trên vào phòng ngủ của Brad.

- Tôi nghĩ là sếp không thích tranh chân dung đâu ngoại trừ là tranh về sếp.

- Cô chụp hình tôi khi nào? – Anh nhìn cô vẻ ngạc nhiên

- Những lúc anh không để ý, dĩ nhiên – Cô đáp, nhướng mày nhìn anh

- Tôi không biết là cô biết chụp ảnh đấy – Anh hỏi cô giữ nguyên vẻ ngạc nhiên

- Khi còn học đại học, tôi lấy vài lớp nhiếp ảnh và vẽ tranh thôi – Cô đáp vẻ tự hào – "Tuy không phải thủ khoa trường Yale, nhưng tôi cũng có vài tài lẻ bỏ túi chứ bộ"

- Các tranh còn lại thì tôi chọn tranh trù tượng, cách điệu mang phong thái hiện đại để hợp với phong cách của nhà anh thôi. Trong phòng tắm của sếp là tranh cách điệu, hình ván lướt sóng. Chỉ có tranh ở phòng khách và phòng ngủ thì tôi tự làm. Tranh ở trong công ty phòng sếp, thứ hai tôi sẽ đem vào sau. Là bức tranh về thành phố New York. Tôi nghĩ đặt nó ở văn phòng là thích hợp nhất. Àh còn tranh ở hành lang, thì tôi thấy vui vui, lạ mắt nên lấy – Cô mĩm cười - Bây giờ tôi về được chưa, sếp? – Cô tròn xoe mắt nhìn anh

Brad đi theo cô xuống lầu rồi tiễn cô ra. Anh như muốn giữ cô lại nhưng không còn cách nào khác đành để cô ra đi. Anh nhìn theo chiếc xe Camry màu xám của cô đến khi nó quẹo đi mất hút, thì mới đi trở vô nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top