Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 Unexpected

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Claire đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm tỉnh giấc. Cô nhấc máy lên, giọng ngáy ngủ:

-          Yes?! Ai vậy?

-          Ai vậy? Cô giỡn mặt hả?

Nghe cách nói này thì cô biết chỉ có sếp mình mà thôi

-          Àh...sếp

-          Cô biết tôi gọi bao nhiêu cuộc rồi không? Cô vẫn còn ngủ được àh? – Nghe giọng thều thào của cô anh biết là nếu anh không gọi chắc cô có thể đắp chăn, ngủ đến chiều

-          Không, bị sếp gọi nên tôi thức rồi – Cô trả lời nhưng mắt vẫn nhắm tịt.

-          20 phút nữa tôi đến nhà cô đấy...Cô liệu mà chuẩn bị đi – Anh hét vào điện thoại xong rồi cúp máy

-          Sao sếp cứ thích gào thét thế… - Cô càu nhàu rồi lăn xuống giường.

Claire lết vô nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Ngày hôm qua, sau khi về nhà thì cô thức suốt đêm để làm dự án mới và xem xét báo cáo cho công trình đang triển khai của cô.

Brad vừa dừng xe ở nhà cô thì Claire cũng vừa chuẩn bị xong. Cô mặc skinny jeans cùng áo thun xanh cổ chữ V và giày boat shoes Sperry. Vì là đi shopping thử đồ, nên Claire không muốn diện đồ quá cầu khi, khó cở ra bận vào. Lần đầu tiên, cô trông thấy Brad mặc đồ thường làm cô khó tránh khỏi ngạc nhiên. Anh mặc quần jeans, cùng áo sơ-mi sọc ca rô của Abercrombie, trong giản dị khác hẵn những ngày ở công sở. 

-          Sao cô nhìn tôi chằm chằm vậy? – Anh liếc nhìn cô hỏi

-          Tôi không quen nhìn sếp mặc đồ thường. Nhìn hơi khác chút – Claire nhún vai trả lời

-          Khác sao? – Brad châu mày lại hỏi

-          Thì….nhìn không có….dữ - Cô ráng kéo dài câu ra vì không biết điền tính từ nào cho hợp lí. Nhưng rồi cô quyết định chọn từ “dữ” và nói với giọng lí nhí

-          Ý cô nói là ngày nào tôi cũng dữ đó hả? – Anh nói giọng điềm đạm nhưng khiến Claire nổi da gà, toát mồ hôi

-          Không, không hề…chỉ trông ít nghiêm nghị - Cô sử từ lại

-          Uhmmm

-          “Mình có cảm giác mà nói dùng sai từ nữa chắc bị quăn ra khỏi xe quá” – Claire ngồi thầm nghĩ

Brad chở cô đến trung tâm mua sắm Beverly Hills.

-          Sao đi shopping mà mặt cô bí xị vậy?

Cô quay qua nhìn anh với khuôn mặt đầy đau khổ:

-          Tôi đói quá sếp ơi!

Brad thở dài rồi đành dắt cô đến hàng ăn. Anh gọi hai phần hamburger cùng khoai tay chiên với nước uống.

-          Tiền ăn cô, tôi sẽ trừ vào tiền lương của cô

-          “Nói cái hết muốn ăn luôn…” – Claire chỉ nghĩ thế thôi, nhưng bụng đói meo thế kia làm sao không ăn cho nỗi

-          Chỉ chở cô đi shopping thôi mà tôi cứ như người chăn trẻ

-          Ý sếp nói mình là vú em đó hả? – Cô nhìn anh cười

Brad nheo mắt lại, tặng cho cô cái nhìn “hình viên đạn” khiến cô phải cụp đầu xuống tập trung vào “xử lí” bánh hamburger của mình.

Anh đi cùng cô đến hết cửa hàng này đến cửa hàng nọ. Anh chọn đồ chô cô, bắt cô thử hết áo này đến áo kia. Nhưng lần nào cô bận ra, anh cũng lắc đầu và khoác tay.

-          Tên này, sao cái gì cũng lắc đầu. Bộ hắn ta ăn mắc nghẹn, cổ bị gẫy hay sao mà đầu cứ lắc lư miết – Claire lầm bầm trong phòng thử đồ

Cô mặc xong áo thì bước ra cho Brad xem. Anh nhìn cô trố mắt, khiến cô nhíu mày lại:

-          Thôi tôi biết rồi. Tôi sẽ vô thay bộ khác

Claire thở dài rồi quay lưng đi

-          Khoan đã

Brad nói, đứng dậy tiến lại gần cô. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới

-          Quay một vòng tôi xem nào.

Anh chọn cho cô chiếc đầm đỏ Valentino, rất gợi cảm. Nó để lộ cả một cái lưng trần xương xương của cô. Nhưng lại không quá hở hang, che phần thân trước của cô một cách kính đáo với những đường xếp li đan chéo vào nhau tinh tế. Claire quay một vòng khi dừng lại, cô thấy Kevin đang đứng cùng một người con gái, lựa đồ. Cô bỗng khựng lại, mắt nhìn chăm chăm về phía anh.

Brad nhìn theo ánh mắt của Claire, cười khẩy:

-          Bạn trai cũ của cô àh?

Anh nói như đi guốc trong bụng khiến cô quay phắt lên nhìn lại anh rồi quay lại nhìn Kevin. Lúc này, Kevin cũng nhận thấy được sự có mặt của Claire trong tiệm. Anh hết nhìn cô đến nhìn người đàn ông bên cạnh cô một cách dò xét.

-          Cô biết đó, nhìn anh ta một cách chằm chằm như vậy không phải là cách hay để gây sự chú ý đâu – Brad thì thầm rồi mĩm cười gian sảo

Câu nói của Brad dường như lấy được sự chú ý của Claire vì cô đã dứt ánh mắt ra khỏi Kevin.

Bất ngờ, Brad để tay lên eo Claire rồi kéo cô lại. Ánh mắt dịu dàng nhìn cô sau đó là sự chạm môi nồng cháy từ anh. Tay anh vuốt ve trên gò má ửng hồng của cô. Tay còn lại giữ chặt ở eo cô để ngăn cảng cô lùi lại, hay chống cự. Claire không những không đẩy anh ra mà còn luồng tay qua, ôm anh lại.

Kevin nhìn Claire sững sốt, đầy kinh ngạc. Dường như, anh ta không tin được đó là Claire người tình mà anh ta đã vứt bỏ.

Brad thả cô ra rồi nhẹ nhàng nói kèm theo nụ cười quyến rũ chết người:

-          Em vào thay đồ đi

Claire như người mất hồn, đi te te vào phòng thay đồ.

Khi cô vừa bước ra, Kevin lúc này đang tiến lại về phía cô. Claire đi lại bên cạnh Brad, nhón chân mình lên, vòng tay qua cổ rồi hôn lên môi anh. Kevin đứng khựng lại vì bớt ngờ. Claire khéo người cô lại, nhìn lên Brad chăm chú, ánh nhìn chứ đầy ưu tư. Brad mĩm cười, nắm lấy tay cô đến quầy tính tiền. Hai người đi phớt qua Kevin nhìn anh không hề hiện hữu.

-          Ai vậy? anh quen họ sao? – Người con gái đi cùng Kevin, đi đến bên anh

-          ……… - Kevin bần thần nhìn theo bóng của họ đi ra khỏi tiệm

Brad vẫn nắm chặt tay Claire dù họ đã ra khỏi Valentino từ lâu.

-          Sếp buông tay tôi được rồi đó

Anh thôi không nắm tay cô nữa, quay lại nhìn cô nhướng mày rồi nói:

-          Tiền áo ngày hôm nay, tôi sẽ trừ vào tiền lương cô đó

Nói xong, Brad quay lưng đi. Claire thò tay lục lọi trong túi tìm hóa đơn của chiếc áo. Cô nhìn vào con số chỉ giá trị của chiếc áo mà tái mặt. Miệng cô lẩm bẩm đếm bao nhiêu số không

-           …… $10 000 đô, đến tận $10 000 đô sao. Sếp giỡn hả? Tiền lương tôi làm 2 tháng trời cũng chưa đủ tiền trả cái áo này nữa…. – Cô vừa chạy theo bám theo anh vừa nói

-          Tôi chưa tính tiền 2 nụ hôn hồi nãy là cô hên rồi – Brad dừng lại nhìn cô, bình thản

-          Sếp tính tiền tôi? Được hôn tôi sếp lỗ lắm sao? Chưa kể tiền tôi mua tranh, rồi còn công phải treo tranh lên. Sao sếp không tính?

-          Tiền tranh bao nhiêu?

-          $3500 đô – Cô nhanh nhảu đáp

-          Còn $6500 sẽ trừ vào tiền lương cô – Anh nói xong liền quay lưng đi vì biết cô không còn lời lẽ nào để cãi lại

-          Biết thế vào mấy tiệm đồ cũ chọn áo còn rẻ hơn – Cô lầm bầm

Brad nghe thấy liền quay lại:

-          Cô nghĩ tiệc công ty lần này là buổi tiệc prom hay sao mà muốn mua áo ở đâu cũng được

Mặt cô rủ rượi, buồn xo. Cô lê bước theo sau anh không nói thêm lời nào. Cô vừa đi vừa suy nghĩ, nhất định là sẽ không gở giá ra, mặc xong rồi đi trả lại.

-          Cô có giày chưa? – Anh đột nhiên lên tiếng hỏi

-          Thôi sếp đừng mua, mắc công là 3 tháng tới tôi phải ăn mì gói luôn đó.

-          Ai nói tôi sẽ mua cho cô? – Anh nhướng mày nhìn cô

-          Vậy thì tốt rồi – Claire thở phào nhẹ nhõm

-          “Về mượn giày của Sarah mang đỡ. Hên là hai đứa mang số giống nhau” – Cô thầm nghĩ rồi mĩm cười – “Tiện mượn luôn nó trang sức”

.

.

.

-          Cái áo đầm này đẹp quá. Hắn ta cũng có mắt chọn đồ cho phụ nữ - Sarah ngắm nhìn chiếc áo Valentino của Claire

-          Hắn biết chọn đồ cho phụ nữ cũng phải thôi. Có người nói hắn ta lăng nhăng, bay bướm lắm – Claire chề môi

Sarah nhìn cô chăm chú, dò sét:

-          Mày ghen àh?

Claire đỏ bừng mặt như bị nói trúng tim đen:

-          Ghen gì, có gì đâu phải ghen… – Claire rối rít

-          Không ghen thôi…..làm gì cần biện minh – Sarah mĩm cười

-          Mày có giày không cho tao mượn?

-          Ờh…mày lại xem coi có đôi nào vừa ý không – Sarah hất mặt về phía tủ giày

 Bộ sưu tập giày của Sarah có thể gọi là ngang ngửa hoặc hơn tủ giày của Brad. Mỗi Claire là chỉ có vài đôi mang đi mang lại. Nhìn tủ giày của Sarah mà Claire hoa cả mắt, chóng cả mặt. Sarah đặt chiếc áo của Claire xuống rồi tiến đến gần cô. Sarah đặt tay lên môi suy nghĩ trong tít tắc rồi bóc ra một đôi giày kim tuyến vàng, với đế da màu đỏ.

-          Lấy đôi này đi. Nhìn mày lựa mà tao thấy mắc mệt – Sarah dí đôi giày vào tay bạn mình rồi lắc đầu quay đi.

-          Christian Loubutin đó. Giữ cho kĩ. Mất là đền lại tao – Sarah nói thêm

-          Bao nhiêu? – Claire nhìn ngắm đôi giày rồi hỏi

-          $940 – Sarah bình thản đáp

-          HẢ? …… Thôi tao chọn đôi khác rẻ hơn – Claire loay hoay định cất đôi giày lại

-          Mang đi, hợp với mày và cái đầm. Tý về tao đưa cho cái hộp giày mà xách về mắc công trầy giày tao – Sarah nói nhưng mắt vẫn đang dáng vào màn hình laptop

Sarah bỗng chốc sự nhớ ra rồi cô lôi đồ trang sức của mình ra. Cô nhăn mặt, chu mỏ suy nghĩ một hồi thì chọn ra vài cái vòng vàng, mỗi cái một kiểu lạ mắt khác nhau, cùng đôi bông tay hoa hồng vàng.

-          Cái gì mà nhiều vòng vậy? – Claire trố mắt

-          Không biết gì hết! Mo-den bây giờ là stack mấy cái vòng lên mới hợp thời trang. Nè giữ đi – Sarah gói số trang sức vô một cái hộp nhung rồi đưa cho Claire.

-          Mày đói thì ra bếp lấy đồ ăn. Tao có mua một đống đồ ở ngoải đó – Sarah nói tiếp rồi lại chú tâm vào việc cô đang làm dở dang ở laptop

Claire ra ngoài bếp, lục lọi đồ ăn. Rồi cô quay trở vô phòng xách theo tô salad. Sarah nhìn cô trân trân:

-          Nhà tao có gà chiên sao không ăn lại dến nguyên tô salad vậy bà?

-          Tao đang diet. Mấy ngày này phải ăn uống kiêng cử, cho ốm bớt lại – Claire vừa ăn vừa nói

-          Chi vậy bà nội? mày có mập đâu!

-          Nhưng mà mày thấy cái đầm đó không? Nó hở cả một nguyên cái lưng của tao ra. Nếu tao ốm lại mặc mới đẹp

-          Trời ơi làm chi mà ăn uống khắc khổ thế. Người ngoài người ta nhìn vào lại tưởng tao bạt đãi bạn bè….mang tiến chết.

-          Gớm! Vài bữa nưa thôi, qua buổi tiệc cổ đông đó tao dĩ nhiên sẽ ăn uống lại – Claire xua xua tay nói.

-          Àh còn một chuyện nữa. Hôm nay tao gặp một người…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top