Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 The Truth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sarah dưới sự chăm sóc tận tình của Andrew, sau vài ngày thì cô cũng khỏe hẳn. Ngày nào anh cũng ghé ngang qua nhà cô sau giờ làm. Mang thức ăn đến tẩm bổ cho cô. Lâu dọn lại nhà cửa và ở chơi với cô đến tận khuya, chờ cô ngủ, anh mới ra về.

Claire, hôm nay, mang cả một hộp trái cây mà cô đã gọt vỏ sẵn đến cho Sarah. Lấy cớ là đến thăm bạn, nhưng thật chất cái Claire muốn là thông tin về người đàn ông đầu tiên mà Sarah chưa bao giờ kể cho cô nghe.

-          Sao, kể tao nghe coi – Claire vừa nói vừa cắn dâu tây

-          Sao gì? – Sarah chăm chú ăn trái cây để không đối mắt với Claire

-          Đừng đánh trống lãng. Mày biết tao đang nói đến Andrew mà – Claire ngừng ăn, nhướng mày nhìn Sarah

Bấy giờ, Sarah mới ngước lên nhìn bạn mình

-          Mày muốn nghe gì?

-          Tất cả!...Mày gặp anh ta ở đâu? – Claire tiếp tục ăn trái cây

-          Ở một quán bar

-          Quán bar àh? Tiếp đi – Claire giục cô

-          Hôm đó….

Ngày hôm đó, Sarah phải thực hiện ca mổ ghép tim mà cơ hội thành công chỉ có 30%. Sarah đã cố hết sức nhưng bệnh nhân vì mất máu quá nhiều cộng thêm tuổi cao đã tử vong trong quá trình thay tim. Cái viễn cảnh sau khi bước ra phòng mổ để đưa tin buồn đến gia đình bệnh nhận, rồi đứng nhìn họ than khóc, rên siếc; dù cô đã trải qua không ít nhưng vẫn khiến cô cảm thấy áp lực và nặng nề. Thế mới thấy cái sự sống này dễ có, nhưng khó giữ biết dường nào. Sau ca mổ, Sarah chỉ muốn uống chút rượu để lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Đến quán bar quen thuộc, vì là khác quen nên vừa thấy bóng dáng cô vừa xuất hiện thì anh pha rượu đã làm ngay ly Adios ưa thích. Ngồi nhâm nhi ly rượu của cô, tiếng người nói ồn ào xua đi bớt những suy nghĩ về ca mổ vừa nãy. Người đàn ông dáng cao ráo trong bộ đồ quần tây, áo sơ mi có lẽ là anh ta vừa mới tan sở, sở hửu mái tóc đen hung, cùng cặp mắt xanh biếc tiến đến làm quen với cô. Ban đầu, cô tỏ ra khó chịu vì không muốn bị quấy rầy nhưng anh ta có vẻ không chịu bỏ cuộc khi anh đã ngồi xuống kế cô và mua đồ uống cho Sarah dù cô đã từ chối.

-          Cô biết đấy, khoa học đã chứng minh những lúc có chuyện buồn, tốt nhất là nên trút bỏ ra với một ai đó, nhưng vậy sẽ đỡ nặng lòng và bớt căng thẳng.

-          Ý anh là gì? – Sarah quay sang nhìn anh và nói

-          Nếu cô không có bạn để tâm sự thì tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe cô trút bỏ tâm tư – Anh ta nói kèm theo một nụ cười ấm áp

-          Tên tôi là Andrew

-          Anh cũng rãnh nhỉ? Chịu ngồi lắng nghe tôi huyên thuyên sao – Giọng của cô đầy mỉa mai

-          Ai nói là tôi sẽ lắng nghe cô nói mà không có điều khiện – Andrew đáp lại một cách điềm đạm

-          Điều khiện gì? – Sarah nheo mày

-          Tôi sẽ lắng nghe chuyện buồn của cô nếu cô cũng sẽ làm như vậy với tôi. Có qua có lại.

-          Anh nên biết tôi chỉ mới quen anh chưa đầy 15 phút. Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng kể anh chuyện của tôi sao

-          Trước lạ sau quen – Anh cười tươi khi Sarah chỉ để lộ tiếng khịt mũi – Thật ra cô cũng chẳng mất mát gì đúng không nào – Anh tiếp lời

Sarah cười khẩy rồi tiếp tục:

-          Anh muốn ngủ với tôi phải không? Nếu đã là như vậy thì không cần phí lời. Đi thôi

Cô đứng dậy, đặt tiền lên bàn. Đối với Sarah, chuyện ngủ với đàn ông lần đầu mới gặp không phải là vấn đề xa lạ gì. Nó rất đơn giản, thỏa mãn được dục vọng xác thịt lại không phải dầy vò tâm tư. Và ngay lúc này, có lẽ cô cần một người để qua đêm, để nhất thời làm nguôi nguây cái sự cô đơn của cô.

Andrew tỏ ra rất bàn hoàng trước câu nói thẳng thừng kia của cô. Nhưng rồi ánh mắt của anh dịu lại và mĩm cười một cách ấm áp.

-          Vậy thì đi thôi

Anh nắm lấy tay cô rồi dắt ra khỏi quán.

Không giống như nhà của Brad hay Sarah, căn nhà của Andrew giản dị hơn. Nó không quá cầu kì hay được thiết kế với những đồ nội thất đắt tiền nhưng lại đầy đủ tiện nghi.

-          Cô đói àh? Muốn ăn gì không? – Andrew hỏi vì nghe tiếng bụng cô kêu ồn ột

Cô chỉ ăn mỗi buổi trưa. Sau ca mổ là cô chạy thẳng ra quán, chẳng có gì lót bụng ngoài chất cồn từ rượu khiến bao tử cô rên rỉ.

-          Mhmm….ăn gì cũng được. Nhà anh có gì để ăn?

Anh lục lọi trong tủ lạnh tim kiếm món gì đó “coi cho được”

-          Có pizza đông lạnh. Cô ăn nhé?

-          …..ừa, vậy cũng được – Sarah trả lời

Sarah hiếm khi phải ăn đồ đông lạnh hay đồ chế biến sẵn. Nếu cô không có thời gian nấu được thì cũng có Claire mang đồ ăn qua cho cô hoặc cô sẽ ra ăn ngoài. Nhưng có lẽ hôm nay cô phải bất đắt dĩ nuốt miếng pizza đông lạnh được Andrew nướng cho nóng lại. Tay cầm miếng pizza, cô đi loanh hoanh trong căn nhà xa lạ này. Cô dừng lại ở một tấm bằng lộng khung vàng, treo ở góc phòng khách

-          Anh là kỹ sư àh? – Cô hỏi nhìn vào tấm bằng

-          Ừa…cô muốn uống gì không? – Andrew hỏi lại

-          Anh thích uống rượu hả?

Cạnh tấm bằng kia là cả một tủ rượu với đầy đủ các loại rượu được xếp ngay ngắn và đẹp mắt.

-          Àhh…không, tôi chỉ thích sưu tầm các chai rượu thôi. Chứ tôi không uống nhiêu rượu cả - Anh cười đáp

Sarah cũng bật cười

-          Anh thật lạ lùng….cả một tủ rượu đầy nhưng không uống lấy một lần, thật là phí.

-          Nếu cô muốn uống thì cứ khui uống thôi – giọng anh vẫn dịu dàng

Với một người có thể gọi là thích uống rượu…hay đúng hơn là có phần nghiện rượu như cô thì khó lòng từ chối…

-          ………Thôi, tôi uống nhiêu rượu hôm nay đủ rồi – Sarah nói, và cũng ăn dứt miếng pizza cuối cùng.

-          Này, nếu anh không uống rượu, vậy hôm nay tới quán bar làm gì? – Sarah thắc mắc

-          Vì tôi có hẹn – Anh đáp, đi đến gần cô

-          Tôi có linh cảm như là anh bị người ta cho leo cây chứ gì – Cô híp mắt lại nói

Andrew chỉ cười.

Sarah ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục tíu tít hỏi anh hết chuyện này đến chuyện nọ. Còn anh ngồi cạnh cô kiên nhẫn lắng nghe và trả lời cô.

-          Tôi cũng đi qua Pháp vài lần. Paris thật sự rất đẹp và thơ mộng – Sarah nói, khuôn mặt thẫn thờ nghĩ về những lần cô bay sang Paris.

-          Mà anh biết không, làm kỹ sư ở Pháp nhiều tiền hơn ở Mỹ này đó. Họ được nghĩ phép tới 3 tháng 1 năm. Sướng quá chừng – Sarah nói giọng suýt xoa

-          Àh tôi cũng có nghe nói, nhưng tôi vẫn thích ở Los Angeles hơn. Vì dù sao tôi cũng được sinh ra và lớn lên ở đây. Quen rồi – Andrew đáp

-          Tôi cũng thích ở cái đất Los Angeles này, tuy chật chội, và bụi bậm nhưng nó là nơi thân thuộc nhất – Sarah tiếp, khẽ mĩm cười

Hai người họ nói về những nơi họ đã đi qua, những sở thích, món ăn, kể cả những thứ họ ghét. Chẳng mấy chuốc cái khoảng cách vô hình giữ họ được thu hẹp lại, và rồi nhận ra cả hai có rất nhiều điểm tương đồng.

-          Hồi nhỏ cô thích làm bác sĩ mỗ àh? – Andrew thắc mắc

-          Tôi coi mấy bộ phim kinh dị thấy người ta giết người máu me bắn tung tóe , nội tạng rớt lộp độp thành ra kể từ đó tôi thích cắt cắt, vạch vạch bộ phận cơ thể người ra – Sarah mĩm cười đáp

Andrew nhìn cô không chớp mắt như vẻ hơi bấn loạn một tí khi nghe cô nói thế

-          Hì….tôi nói giỡn thôi…chỉ đơn giản là tôi thích y, vả lại ba tôi cũng là bác sĩ, nên từ nhỏ chuyện y khoa này nọ, tôi cũng khá quen

-          …..Cô làm tôi tưởng dẫn nhầm tội phạm hạng cao, giống Dexter về nhà… - Anh cười

Sarah bật cười

-          Đùa với anh thôi. Anh cũng coi phim Dexter sao?

-          Thỉnh thoảng mỗi khi tôi rãnh, nhưng đa số chỉ coi tập được tập mất

Cả hai trò chuyện đến quen hết cả thời gian…và rồi Sarah gục ngủ trên vai anh lúc nào cũng không hay…

-          Rồi sao nữa? Thế cả đêm đó mày ở nhà Andrew àh? – Claire giục hỏi

-          Ừa thì chứ còn gì nữa – Sarah trả lời

-          Vậy 2 tụi bây có làm tình không? – Claire hỏi thẳng thừng

-          Không……Buổi sáng lúc tao tỉnh dậy thì thấy đang nằm trên giường của anh ta, quần áo vẫn còn nguyên. Còn Andrew thì ngủ lại ở ghế sofa

-          Thật khó tin….Anh ta cả đêm được ở gần người đẹp mà không hề động thủ sao. Chẳng phải anh ta muốn dẫn mày về nhà để làm tình àh? – Claire nói xoa xoa cằm

-          Cái đó là tao nghĩ như vậy. Lúc khi về nhà, anh ấy còn không đụng đến tao một lần – Sarah nhẹ nhàng đáp

-          Lần đầu tiên, tao ở cùng một người đàn ông cả đêm mà không có chuyện gì xảy ra – Sarah mĩm cười

-          Chuyện gì cũng có lần đầu tiên cả - Claire nói, khuôn mặt cô dịu dàng – Có lẽ vì thế mà mày đã phải lòng anh ta?

-          Những lần hẹ hò sau đó, anh ấy chỉ đưa tao về trước cửa, hôn tạm biệt nhưng chưa bao giờ tỏ ra muốn qua đêm với tao cả

-          Wait…vậy 2 đứa bây từ lúc quen nhau tới giờ chưa lên giường lần nào cả sao? – Claire tròn mắt

-          Phải gọi là 2 tháng hơn rồi tao chưa làm tình lần nào…. – Sarah đáp

-          Woa…..Sarah Hoag lần đầu tiên 2 tháng mà chưa quan hệ tình dục àh…cái này mới àh nghen – Claire trêu chọc cô

-          …..Ở bên Andrew, tao cảm thấy rất bình yên và thoải mái đến chuyện có tình dục tao còn không hề nhớ tới… - Sarah cười khẽ

-          Tao thấy Andrew là người đàn ông tốt. Khi mày kêu đói, rất nhiều người có thể nói với "Em đi ăn đi", nhưng không phải ai cũng có thể mua đồ ăn về cho mày. Khi mày kêu ốm, rất nhiều người có thể nói "Em uống thuốc đi", nhưng ko phải ai cũng có thể không ngần ngại qua xem mày thế nào...Andrew không những nấu đồ ăn mà còn qua săn sóc mày cả tuần mày nằm bệnh vật vã ở nhà…Mày biết đấy, khi trưởng thành, điều tao nhận ra rằng không cần một hoàng tử nắm tay đi dưới mưa. Mà cần một người đàn ông có thể xoè ô qua mưa nắng cuộc đời….…Andrew là người đàn ông tốt, mày nên giữ lấy, bỏ mất con khác nó lượm, tiếc ráng chịu.

-          Ừa…nhưng tao thấy lo quá…Từ lúc highschool đến giờ, đây lần thứ 2 tao thực sự cặp kè….tao sợ vì thiếu kinh nghiệm mà có thể phá hỏng cả mối quan hệ tốt đẹp của tao và Andrew. Tao cũng không hiểu tại sao, 2 tháng hơn rồi nhưng chưa bao giờ anh ấy thèm muốn tao cả….

-          Mày có thể chờ thêm thời gian nữa có khi anh ta muốn chậm mà chắc, hay là đi hỏi thẳng luôn nếu chịu không nổi. Bộ 2 tháng cặp kè mà không ngủ với nhau là lâu àh?

-          Mhmm…….tao nghĩ là vậy…- Sarah nhíu mày lại

-          Tại vì mày quen cái thói tình một đêm rồi bây giờ cặp kè thật sự, không có tình dục khiến mày khó chịu….Tao nói rồi có gì thì 2 người ngồi xuống với nhau nói chuyện đi. Mà tao nói nè nụ cười thì cách này hay cách khác, loại đàn ông nào cũng có thể mang lại cho mày. Nhưng không phải ai cũng có khả năng đem lại cảm giác bình ổn đâu…

-          Dạ chị hai, em biết rồi… - Sarah cười

.

.

.

Tổng giám đốc vì biết cô đồng ý chuyển qua chi nhánh phía bắc, nên hôm nay ông đích thân tổ chức tiệc công ty tại biệt thự của ông. Cả phòng phát triển kinh doanh của cô cứ nôn nao. Vì lần đầu tiên họ được mời tới một căn nhà sang trọng, cao cấp. Mọi người trầm trồ nhìn phòng khách rộng rãi, trang trí tao nhã, đẹp mắt, thức ăn đã được dọn sẵn linh đình theo dạng buffet. Tổng giám đốc còn thuê cả một người phá chế rượu để phục vụ cho buổi tối hôm nay. Ông thật biết chiêu đãi nhân viên của mình khiến ai ai cũng hài lòng. Mọi người có mặt đông đủ một lúc sau Brad xuất hiện.

-          Sao anh lại đến trễ thế kia? – Tổng giám đốc tiến lại gần vỗ vai Brad

-          Tôi giải quyết xong công việc mới tới – Brad đáp

-          Vậy àh… Thôi cứ tự nhiên nhé – Tổng giảm đốc nói, hướng mắt về bàn tiệc buffet

Brad đưa mắt về phía tổng giảm đốc chỉ thì đúng lúc ánh mắt của Claire cũng vừa quay qua nhìn anh. Thấy vậy cô liền né tránh, quay đầu chỗ khác. Brad đi thẳng đến quầy rượu thay vì lại bàn buffet. Cô dõi theo bóng dáng lịch lãm ấy của anh một lúc rồi quay lưng lại tiếp tục trò chuyện cùng Megan và Micheal. Mọi người ăn uống, chuyện trò vui vẻ. Nhân dịp này, các nhân viên nữ ái mộ hay đúng hơn là muốn lấy lòng Brad, đều xúm xít quay quanh anh.

Claire trò chuyện một lúc cùng bạn đồng nghiệp, thì không thấy Brad đâu cả. Cô nhìn khắp phòng cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Cô châu mày bứơc ra khỏi phòng khách, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

-          Cô tìm tôi àh? – Giọng Brad vang lên sau lưng Claire

Cô quay phắt lại cùng lúc anh tiến tới gần cô.

-          Không, tôi chỉ đi kiếm nhà vệ sinh thôi – Cô nói nhìn thẳng vào mắt anh

-          Vậy àh…thế mà tôi cứ tưởng cô tìm tôi cơ đấy – Brad nhéch mép, hớp ngụm rượu rồi quay lưng bỏ đi

Sau khi quay lại phòng khách, Claire nhìn thấy Brad cười đùa cùng các nữ nhân viên. Khịt mũi một cái rồi cô tiến đến nhập bọn cùng Megan và Micheal. Tiếng cười đùa từ phía Brad càng lúc càng lớn khiến cô không khỏi chú ý. Claire thở dài rồi quyết định đi ra khỏi phòng khách. Cô muốn được yên tĩnh, tránh xa khỏi “chuyện chướng mắt.”

Bỗng nhiên tay Claire bị giựt manh, khéo cả người cô quay lại. Một lực mạnh đè cô sát tường. Hai tay Brad đặt hai bên, chặn lối thoát thân của cô. Ánh mắt xanh sắt sảo bủa vây lấy cô khiến cô không thể rời mắt khỏi anh. Brad tiến sát lại gần cô hơn khiến khoảng cách môi giữa hai người chỉ còn trong vài phân. Làm tim của Claire đập trở nên hỗn loạn, nhịp thở cũng bất thường hẵn. Đôi mắt nâu nhạt của cô tròn xoe nhìn anh không chớp.

-          Anh…anh làm gì vậy? – Claire bối rối

Brad không trả lời. Ánh mắt xanh biên biếc ấy nhìn cô rất đa tình càng khiến thêm khó thở

-          Thở đi…cô làm gì mà nính thở vậy! – Anh nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt cô đang mở to vì kinh ngạc

-          ….Anh thôi đùa giỡn với tôi được không?

Cô dùng lực cố đẩy anh ra. Nhưng anh ghì chặt cô lại và tiến sát ôm cô gần hơn nữa. Claire nghiêng đầu qua bên phải, né tránh ánh mắt bủa vây đấy và đôi môi đang nhếch mép cười vì sắp sửa chạm gần đến môi cô

-          …..Tôi la lên đó – Cô nói như không có sức

-          Vậy sao? – Nụ cười nhếch mép kia càng căng dài ngang bên mặt anh

Bất thình lình, cô dùng chân đạp mạnh xuống chân anh. Đau điến người, anh buộc phải bỏ cô ra

-          …Chơi gì kì vậy! – Anh la lên, đồng thời ôm bàn chân xoa xoa

-          Tôi đã bảo không giỡn nữa mà -  Cô nhăn mũi nhìn anh

-          Đừng thấy tôi hiền mà ăn hiếp!

Nói xong cô quay lưng bỏ đi

.

.

.

Claire lái xe về nhà. Ánh đèn xe chiếu vào thềm nhà cô, hình như có ai đang ngồi trước cửa. Cô đậu xe lại bên lề rồi đi đến gần.

Cô gái tóc vàng hoe Claire gặp hôm nọ ở nhà Brad ngẩng mặt lên nhìn thấy cô liền lúng túng đứng dậy. Claire châu mày không hiểu cô gái này làm gì ở nhà mình đêm hôm khuya khoắt như vầy. Chưa kịp lên tiếng hỏi thì cô gái ấy đã lên giọng nói trước

-          Em…em xin lỗi vì đã tự tiện đến nhà chị như thế này – Giọng nói nhỏ nhẹ như hối lỗi thật sự

-          ….uhmm….em cần gì? – Claire nghiêng đầu, châu mày

-          Em vào nhà rồi nói được không ạh? Ở ngoài này lạnh quá

Trời vào dịp gần cuối năm, khí trời thu đông khá lạnh và khô. Tuy ở Nam California không có tuyết, nhưng nếu ngồi ngoài trời một lúc lâu như cô bé này thì cũng sẽ rung lên vì lạnh. Claire mở cửa mời cô bé vào.

Nhà của Claire nhỏ và đơn giản. Cô không sắm sửa quá nhiều đồ, chỉ những vật dụng cô thường dùng hàng ngày. Còn đồ trang trí đa số là những bức tranh, tấm ảnh do cô vẽ hoặc chụp.

-          Em ngồi đi – Claire chỉ vào chiếc sofa nhỏ đặt ở phòng khách

-          Em uống gì không? Mà em tìm chị giờ này có việc gì? – Claire hỏi một lượt

-          Khỏi, em không uống gì đâu – Cô gái nói, xua tay

Claire tiến đến ngồi đối diện với cô bé

-          Em là Hanna – Hanna giới thiệu

-          Chị là …

-          Claire – Hanna nhanh nhảu nói, mĩm cười hồn nhiên

Claire mắt tròn mắt dẹp nhìn Hanna đầy thắc mắc

-          Ờhhhh…sao em biết tên chị….

-          Hì hì hì, em là em cùng mẹ khác cha với Brad. Em được nghe kể rất nhiều về chị từ ảnh - Hanna cười tươi

-          Đại loại là những điều gì? – Claire nhướng mày

-          Nhiều lắm…..nhưng em đến đây không phải là nói về chuyện đó

Claire chóng cằm, nhướng mày nhìn Hanna

-          Chị biết đấy, lần trước là chị hiểu lầm anh em rồi. Em không phải là người tình của ảnh đâu. Hôm trước đó vì em đáp máy bay từ London xuống đột xuất nên mới phải gọi ảnh ra phi trường đón em…

Claire nhớ lại lúc đó là hôm buổi họp cổ đông. Sau khi đưa cô về, anh còn định hôn cô, nhưng giữa chừng thì bỏ đi làm cô chưng hửng. Nghĩ lại khiến cô bất thình lình đỏ mặt

-          …Rồi anh ấy cho em ở lại nhà vì ảnh có 1 mình trong nhà rộng thênh thang vả lại em không muốn ở khách sạn – Hanna nói tiếp

-          Chị ơi, chị đừng giận anh ấy nữa nhe. Đừng hiểu lầm ảnh. Ảnh không còn thói trăng hoa như trước nữa đâu….- Cô bé nói thêm

-          ….như trước?! – Claire lập lại, châu mày

-          ……lúc trước ảnh….ảnh hay quan hệ lăng nhăng với nhiều phụ nữ. Nhưng từ lúc gặp chị, ảnh thay đổi thành con người bình thường lúc trước trước nữa…- Hanna bối rối giải thích

-          ….hả?....lúc trước trước nữa?!

Chân mày của Claire châu lại gần như một đường thẳng. “Con bé này sao nó giải thích cứ dính chùm lại….rối mù luôn”

-          Thì….ý em là…lúc trước anh ấy là một người con trai rất chung tình nhưng sau một “biến cố” khiến anh ấy thay đổi. Ảnh hận đàn bà và không còn thiết tha muốn cặp kè đàng hoàng với ai nữa. Nên từ đó ảnh mới có thói….nay với người mai người kia

Claire chóng cằm suy nghĩ “Kịch bản này nghe quen quen…..àh…Sarah! Thì ra Brad là “phiên bản” đàn ông của Sarah àh…”

-          Nhưng từ lúc gặp chị…anh ấy thay đổi hẳn, trở về lại con người cũ trước kia – Hanna nói thêm

-          Em nhầm chị với ai rồi….chị làm gì có “uy lực” đó – Claire cười trừ

-          Lần đầu tiên, em nghe anh ấy kể về một người phụ nữ, là chị đó. Anh ấy quan hệ với nhiều người, nhưng với ai cũng đều không bảo giờ kể về người đó với em vì ảnh cho rằng…đàn bà họ đều không đáng để nói tới…..tuy em không biết nhiều về vấn đề tình cảm. Nhưng em hiểu được là đàn ông khi thực sự thích một người phụ nữ, sẽ kể cho mọi người rằng họ hạnh phúc đến mức nào khi ở bên cô ấy. Nhưng khi đàn ông chỉ thích phụ nữ vì nhan sắc hoặc chỉ qua đêm với họ sẽ tả về số đo 3 vòng… - Hanna nói một mạch

-          Ờhhh…wow…em bảo nhiêu tuổi nhỉ? – Claire nhìn cô bé đầy ngạc nhiên

-          19 – Hanna cười tươi

-          ….Em làm chị “mở rộng tầm mắt” quá…Hôm nay em tới mục đích minh oan cho anh em àh? – Claire hỏi

-          Dạ… với lại chị đừng có đi New York nữa. Brad sẽ buồn lắm nếu chị đi đó – Ánh mắt của cô bé xụ xuống vẻ buồn bã

-          Nếu anh em không muốn chị đi thì đã lên tiếng ngăn chị lại từ lâu rồi. Vả lại chị cũng đã dọn đồ gần xong – Claire bình thản đáp

-          Anh em…từ sau khi “biến cố” xảy ra, ảnh không còn dễ tin người nữa, hay nói chính xác hơn là không tin tưởng phụ nữ cho lắm và cũng không chịu mở lòng mình ra nữa – Hanna giải thích

-          Thôi không nói về vấn đề này nữa – Claire gạt đi - Bây giờ khuya rồi…em định về nhà bằng cách nào đây? Có cần chị chở về không? – Cô hỏi Hanna

-          Cho em ngủ lại nhà chị được không?

-          Phòng ngủ chị nhỏ lắm. Một mình chị ngủ mà còn muốn lọt sàn, có thêm em vô thì tối là một trong hai đứa sẽ ngủ dưới đất mất. Để chị chở em về không anh em sẽ lo đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top