Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị muốn nói mặt nào?"

"Em nói mặt nào thì chính là mặt đó"

"Là thật?"

"Thật"

"Em không tin?" nét mặt Phương mang mấy phần dụ hoặc mờ mịt nhìn An, chọc An khô nóng, khó chịu

"Tin nha, nhưng nếu chị có lòng đi chứng minh thì..."

Lời Phương chưa dứt, An đã kề đến, môi An áp lên môi Phương, nuốt lấy những lời sắp nói vào mình. Nụ hôn triền miên, lưỡi cùng lưỡi dây dưa quấn quýt. Đã bớt đi mấy phần nhẹ nhàng, nhiều hơn mấy phần dục vọng. An lại chuyển qua cổ, sau đó đi xuống. Bàn tay từ lúc nào đã luồn vào trong lớp áo ngủ của Phương. Lúc này có nói gì cũng đều thực dư thừa.

Phương nhắm mắt, không muốn nhìn đến hình ảnh chính mình lúc này. Trong người nàng lại như có một dòng nhiệt lưu, chầm chậm sinh sôi, chầm chậm di chuyển, chầm chậm khuếch tán, nung nóng cả cơ thể. Tuy không thấy nhưng cảm giác trên cơ thể lại càng thêm rõ ràng, nàng cảm nhận được những nụ hôn rơi xuống trên mỗi tấc da thịt.

Không rõ từ lúc nào, An đã nhiệt tình giúp nàng gỡ bỏ đi mảnh vải cuối cùng trên người. Có đánh chết nàng thì nàng cũng không hình dung ra được một An của hiện tại, như thể thay đổi thành một người khác, lại giống như bị một màng dục vọng bao lấy. Hai tay nàng không có điểm tựa, bám lấy ga giường. Lại không nhịn được, ôm lấy An, ghì sát vào nàng.

Bàn tay An khẽ động, vuốt ve lấy cơ thể Phương, chậm rãi mà mang theo lửa nóng. Hai khỏa tròn đầy của nàng đang được An chăm sóc tận tình. Từ mềm mại đang dần ngạo nghễ đứng thẳng lên. An linh hoạt đầu lưỡi, hôn nhẹ đến xoay tròn làm cho hai khỏa kia dần trở nên sáng bóng, kiều diễm, ướt át.

"Hư.." Phương than nhẹ một tiếng, chủ động cong người, vặn vẹo cơ thể. An không có ý buông tha nàng bởi nàng nhận ra hơi thở ấm nóng kia đang từ từ di động. Bờ môi khẽ chạm nhẹ vào rốn, sau lại càng đi xa hơn.

"An... đừng" còn sót lại một tia lí trí, Phương ngăn cản không muốn An chạm môi vào chỗ kia. Nàng muốn nắm kéo An lại.

"Em ngoan, đừng động" An dỗ dành người nào đó đang không yên.

Phương nghe được, chưa kịp phản đối thì cảm giác vô lực ập đến, đầu lưỡi vô cùng linh hoạt kia của An từ đùi, thong thả dời về vùng giữa hai chân, chậm rãi nhưng khiến nàng không có thời gian kháng cự. Nàng lần nữa nắm chặt ga giường, nàng không nhìn nhưng cũng biết được An đang mở ra hai chân nàng. Đầu lưỡi ấm nóng ươn ướt chạm đến bộ vị cũng đồng dạng ướt át nóng bỏng của nàng. Khoái cảm mà nàng trước giờ chưa từng có lại được đầu lưỡi kia mang đến một cách dễ dàng, nàng bắt đầu không khống chế được chính mình, thân thể liền trào ra thứ dịch trơn tuột, ướt át. Nàng cơ hồ bị bức đến sắp điên rồi, nàng gấp gáp siết chặt ga giường, cơ thể trở nên cương cứng, hơi thở không khống chế được mà trở nên hổn hển.

An nghe tiếng Phương thở dốc, ý cười trong mắt nàng càng lúc càng sâu, nàng cũng chưa tính là làm xong, càng không muốn kết thúc sớm như vậy, nàng dứt lưỡi rời khỏi, chọc cho nơi đó của Phương một trận hụt hẫng, mất mát.

Phương mở mắt, u oán nhìn An, hai má vì động tình mà ửng hồng kiều diễm. An không biết đột ngột dừng lại cũng dễ chết người hay sao. Lại còn nhẹ cười với nàng. Nếu lúc này có thể, nàng liền một đạp tống An ra khỏi phòng. Chỉ tiếc nàng không có sức, cũng không muốn.

Oán khí của Phương nhanh chóng tiêu tan khi An lần nữa hôn lên đôi môi đang dẫu lên kháng nghị của Phương. Như cảm nhận được hương vị của chính mình, Phương càng bị kích thích. Nơi nào đó càng lúc càng ngứa ngáy. Cơ thể vặn vẹo, lại vặn vẹo.

Người dưới thân khó chịu, An biết. Nàng cũng không nhẫn tâm đày đọa người kia, bàn tay từ vuốt ve hai khỏa tròn đầy, dần di chuyển xuống. Ngón giữa tay phải chậm rãi đẩy vào nơi ướt át nóng bỏng. Nhu động, kích thích

"Ách..." Phương cảm giác nơi nào đó của mình càng lúc càng trơn ướt, lại đang bắt đầu co bóp, muốn nuốt lấy ngón tay của người trên thân. Nàng không nhịn được, hơi thở như nghẹn để thanh âm thoát ra.

An thoát khỏi nụ hôn với Phương, nàng muốn tận mắt nhìn thấy Phương nở rộ dưới thân mình. Ngón áp út lại theo đường của ngón giữa, từ từ đi vào hoa tâm, hiệp trợ cho ngón giữa. Từng nhịp lực rung lại như có thêm sức. Nhanh chóng cảm giác được thành vách bên trong cuốn lấy hai ngón tay của nàng. Từ chậm rãi dần thành nhanh chóng.

Phương biết nàng tối này nhất định bị An bức cho điên, nàng kéo An kề sát, lưỡi lại quấn quýt lấy lưỡi. Nàng cảm nhận được ngón tay người kia trong nàng liên tục di chuyển khi nhanh khi chậm, khi trên khi dưới, khi rung động khi xoay tròn. Nàng không nhịn được mà cũng cùng hùa theo, thân chuyển động theo từng nhịp của An.

Cơ thể nàng rất nhanh bị An trêu chọc cùng kích thích mà lên đến đỉnh điểm khoái cảm. Thành vách bắt đầu co rút kịch liệt, ý thức tiêu tán, nàng mềm nhũn nằm trên giường. Phía bên dưới lưu lại một dòng dịch như khoe khoan chủ nhân của nó đã thực thỏa mãn.

An lúc này mới ngừng động tác của mình, nàng rút khỏi cơ thể Phương làm Phương khẽ ngâm ra một tiếng.

"Em... ổn chứ?" An lần nữa nằm xuống giường, không quên vòng sang ôm lấy Phương. Nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi, lại nhàn nhạt màu hồng của Phương, nàng khẽ hỏi.

Phương trắng mắt liếc "Chị nói thử xem".

Kích tình đi qua, lí trí của Phương lần nữa trở về. Nàng nhìn An. An cho nàng cảm giác An thực sự hiểu rõ chuyện này. An trước đây... An cùng người kia... Cỗ ghen tuông trong lòng bắt đầu âm ỉ. Nàng xoay người, không muốn nhìn An.

Đây có tính là lên giường xong thì trở mặt không? An thầm hỏi trong lòng. Nàng không rõ thái độ của Phương là như thế nào.

Phương chung quy không muốn nhận nàng.

"Em hối hận?" An khó nhọc hỏi Phương. Cánh tay nàng cũng buông thỏng. Nàng xem ra vẫn là thực vội vàng.

Phương im lặng, không trả lời An.

An rút lại tay, nàng ngồi dậy, cảm giác mất mát len lỏi vào lòng. Nàng biết Phương là người nhạy cảm, lại không biết chính mình cũng nhạy cảm không kém. Nàng còn nhớ vừa nãy Phương có ý nhắc nàng dừng lại.

"Thực xin lỗi" nàng cuối cùng cũng chỉ có thể nói như vậy.

Phương vẫn trầm mặc không nói. Cũng không động.

"Em..." An thở dài, bước xuống giường "Em hiện tại cứ ngủ trước. Sáng dậy em muốn trách cứ, trừng phạt tôi thế nào cũng được. Tất cả là tôi đường đột. Tôi ra ngoài phòng khách ngủ."

"Chị, đứng lại" nghe được tiếng bước chân của An, Phương vội vàng lên tiếng "Trước khi rời khỏi, không phải nên để lại thứ gì đó sao? Ví như....tiền"

"Em" An quay lại "Em nói ngốc cái gì vậy?"

"Ăn bánh không cần trả tiền sao?"

Phương ngồi tựa vào phía đầu giường, chiếc chăn chỉ được đắp hờ nên bờ vai trần liền được khoe ra. Phương vén mớ tóc rối của mình che khuất phần mặt, không muốn để An nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.

An cố nhớ lại nhưng không tày nào nhớ được mình đã đắc tội với Phương điều gì. Nàng lần nữa đi ngược lại, ngồi xuống giường, lúc này nàng mới nhìn được nét mặt của Phương.

"Nói những lời như vậy, em thấy thoải mái, vui vẻ lắm sao? Đến độ nước mắt cũng theo đó mà rơi"

Có khi nàng nghĩ nàng đã nhìn thấu được Phương, biết được Phương nghĩ gì. Nhưng có khi, như hiện tại, nàng không cách nào rõ được điều Phương cất trong lòng.

Hiểu một người tất nhiên là khó. Hiểu một cô gái càng khó hơn. Nhưng cảm giác thất thường khó đoán mà Phương mang lại khiến An không khỏi hít mấy hơi sâu nén cảm giác bất lực.

Tay nàng đưa ra, muốn chạm đến gương mặt Phương, nhưng giữa chừng lại ngưng, không rút lại cũng không tiếp tục. Phương lại đột ngột nhào vào lòng nàng, ôm lấy nàng.

"Ngu ngốc"

An nghe không rõ, nhưng chính xác hơn là nàng nghe nhưng không tin được vào tai mình, liền hỏi lại "Hmm? Em nói gì?"

"Nghĩ gì mà hỏi em hối hận hay không"

An vỗ nhẹ lưng của cô gái trong lòng nàng. Lúc nãy còn không phải bởi thái độ quay ngoắt 180 độ của nàng mới khiến nàng mất tự tin, nghĩ nàng không muốn nhận nàng hay sao. Hiện tại...

Nàng đã nhìn trúng cô gái thất thường. Là nên khóc hay nên cười đây.

"Vậy là không sao?"

"Em yêu chị, cho nên, tất nhiên là không" hơn nữa, còn là hạnh phúc.

Được Phương nói yêu khiến An sửng sốt. Vui sướng có, nhưng hoang mang cũng có. Nhận lời yêu của một người là mang cỡ nào trách nhiệm. Nàng sợ chính mình không đảm đương nỗi.

Nhưng lại nghĩ lại, cho dù Phương không nói thì nàng đối với Phương cũng sẽ không không có trách nhiệm.

Phương đợi, kết quả vẫn không nghe được An đáp lại nàng ba từ. Nàng có thất vọng, nhưng không nói ra. An không phải người tùy tiện, An chịu cùng nàng, còn có mấy phần lo lắng nàng không nhận, nàng đã thấy thỏa mãn. Thực sự thỏa mãn.

Phần ghen tuông kia cũng bị nàng áp xuống. Nàng quên mất mình không có tư cách kia, hiện tại đã nhớ nên liền không để nó lấn át cảm xúc vui vẻ trong lòng.

Nàng nên học cách biết vừa lòng với những gì nàng có.

"Người nên tự ti là em, không phải chị"

"Vậy thì tại sao đột ngột xoay lưng?" An muốn truy đuổi tận cùng nguyên nhân "Hỏi em cũng không nói."

"Không nói tiếp nữa được không? Chỉ cần biết em không hối hận hay thứ gì khác như chị nghĩ. Được rồi, mình ngủ đi, em mệt mỏi"

Phương ngoan ngoãn nằm lại trong lòng của An. Giấu đi những cảm xúc không đáng có kia, an ổn ngủ.

Ngược lại, An thở dài, với Tuyết trước đây cũng vậy, nàng không làm tròn vai một người yêu, cả khi chính thức chấp dứt mối quan hệ, nàng cũng thực chất không biết rõ được nguyên nhân là từ đâu. Chỉ tự cho là đúng, nhìn được thứ trước mắt mà không chịu nghĩ đến lí do thật sự ở đằng sau đó.

Mà với Phương hiện tại cũng vậy, nàng biết Phương nghĩ nhiều thứ lắm, mà nàng thì lại bất lực, khoan nói đến nàng không thể cho Phương được cảm giác an toàn, hiện tại ngay cả một tình cảm trọn vẹn nàng còn cấp không được cho Phương.

Nàng còn mấy phần bận tâm đến Tuyết.

Vén làn tóc đang xõa trên gương mặt Phương, An đặt nhẹ lên đó nụ hôn, mi mắt đang khép của Phương nhẹ run. An dịu dàng quá, muốn nàng phải thế nào.

Lại một buổi sáng tốt đẹp, mở mắt ra có thể nhìn thấy được người yêu. Tư thế còn là muốn bao nhiêu gần gũi liền có bấy nhiêu gần gũi.

"Hmm" An bị động, hé mắt nhìn, nàng lấy điện thoại trên bàn phía đầu giường xem, vẫn còn rất sớm "Mới hơn năm giờ, em sao đã dậy rồi"

"Chuẩn bị bữa sáng cho chị" Phương giở giọng trêu đùa, nàng cũng chỉ là giật mình mà không phải thức hẳn, mở mắt ra liền thấy An ngủ thực trầm, nhìn An một lúc lại trở nên mê man, kéo dài, cũng không có ý muốn ngủ tiếp.

"Sớm lắm, không cần" An đóng mắt lại, siết chặt Phương hơn, trả lời Phương bằng giọng nhừa nhựa.

"Không cần ăn sáng hay không cần dậy sớm?" Phương nhẹ cười, tay khẽ động chọc mũi An.

An đột ngột mở mắt khiến Phương giật mình, "Em thực có tinh thần?"

"Hmm?"

"Em thực có tinh thần, không muốn ngủ nữa?"

Đôi mắt đanh lại giảo hoạt của An khiến Phương có mấy phần đề phòng "Ý chị muốn nói chuyện gì?"

"Hừ, do em tự chuốc"

Phương sẽ không rõ nét mặt còn có vẻ chưa tỉnh ngủ của mình có bao nhiêu mê hoặc An. Có lẽ đến tận thật lâu, thật lâu sau này, Phương mới rõ được điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop