Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu hỏi Phương thứ khiến nàng vừa hy vọng vừa lo sợ là gì, nàng hẳn trả lời chính là những thứ bất ngờ.

Mà lần này bất ngờ có thể được xếp vào hàng không tưởng.

Một bộ điềm tĩnh, cao cao tại thượng của An, muốn bảo nàng tin An có dục vọng đã là có mấy phần khó khăn. Thì cách nào mà tưởng được công phu trên giường của An lại có thể như vậy. Chuông đồng hồ không báo, nàng cũng không rõ An có buông tha cho nàng hay không.

Là sáng sớm chứ không phải ban tối.

Đứng lặng người trong toilet một hồi lâu nàng mới có thể nhịn xuống cảm xúc tán loạn muốn giết người của nàng, những nơi khác trên cơ thể không nói, quần áo có thể che khuất, nhưng trên cổ nàng cư nhiên có hai dấu hôn chói mắt. An rốt cuộc làm cách nào mà để lại hai dấu kia, mà nàng nữa, lúc đó nàng đang làm gì để không ngăn An.

"Em làm gì trong đó mà lâu vậy? Không có chuyện gì chứ"

An đã chỉnh tề trang phục, tóc xoăn của nàng cũng được chải chuốc gọn gàng, nàng nhìn thời gian, Phương trong toilet lâu hơn mức bình thường. Mà cũng không còn sớm gì, Phương vốn rất sợ trễ không phải sao.

"Chị xem chuyện tốt chị làm"

Phương xuất hiện trước mắt An, tay chỉ thẳng vào cổ, nơi đó có một dấu màu đỏ, chưa tan. An nghiêm túc nhìn, nghiêm túc trả lời

"Đồng nghiệp em không chú ý đâu, hơn nữa họ cũng lớn, hẳn đều có người yêu cả, mà không có thì chuyện này vào mắt họ sẽ không tính là gì. Em đừng lo lắng mà sinh nóng nảy, khó chịu"

Vẻ nghiêm túc không có chút bối rối, hối lỗi của An khiến Phương vừa tức vừa buồn cười

"Chị đang an ủi em hay lấp liếm cho qua lỗi của mình đấy?"

"Không được nói em nghĩ gì thì là thứ đó" vừa sáng cũng em nghĩ gì thì là thứ đó, sau nữa chính là thứ An làm cũng không phải thứ nàng nghĩ.

"Bé ngoan, em đừng cau có, mới sáng thôi"

An mím môi nén cười giúp Phương tháo xuống khăn tắm quấn quanh người, mặc tốt quần áo, tỉ mỉ cẩn thận như sợ động một chút Phương sẽ khó chịu.

"Nhưng người ta sẽ để ý, rõ ràng như vậy còn gì"

Nơi đó không ai biết Phương từng làm nghề gì, đồng nghiệp đều nghĩ nàng có bối cảnh đơn giản, nàng không muốn gây sự chú ý. Lần này thì hay rồi.

"Để người khác biết em có người yêu thương càng tốt, sớm chặt đứt ý định muốn theo đuổi em. Đừng tưởng tôi không ở đó thì không biết. Hừm, trưởng phòng của em cũng nhiệt tình lắm"

Gương mặt Phương như rút gân. An cố tình giả vờ ghen tuông chọc nàng vui hay An vốn thật nghĩ như vậy. Nhưng không quan trọng thật giả, lời kia vào tai khiến nàng vui vẻ.

"Yên tâm, em không cao giá tới mức đó, sẽ không có ai theo đuổi em, ngoại trừ người thích tự cho mình thông minh là chị"

An nhăn mặt không hài lòng. Nàng không muốn Phương lúc nào cũng cảm thấy tự ti. Quá khứ của Phương nàng không tham dự nên không cách nào giúp Phương thôi không nghĩ ngợi. Nhưng hiện tại và tương lai thì khác.

Chỉ là nàng sẽ không dùng lời nói với Phương. Điều đó vô ích. Nàng nói thế nào thì Phương cũng không nghe.

"Nếu có thì em phải chủ động từ chối, biết chưa?"

Cho đến mãi về sau, khi An hỏi lại Phương vì sao trong khoảnh khắc rất đỗi bình thường này mà Phương lại có thể vừa khóc vừa cười như vậy. Phương cũng chỉ lơ đi mà giấu diếm điều nội tâm suy nghĩ.

Bởi nàng yêu sự dịu dàng mang theo vài phần ích kỉ, bá đạo này của An. Nhưng nàng cũng sợ nó. Nếu đây là một trò chơi, thì chính điều này là con át chủ bài của An, khiến nàng thua cuộc trước An. Thua đến không còn gì.

Nhưng đây không phải trò chơi, bởi ngay từ đầu An đã thao túng hết thảy. Nàng chỉ từng bước từng bước đi vào thế cục An bày sẵn. Mơ hồ mà đi. Đến cả khi tỉnh táo thì cũng vẫn tiếp tục lún sâu, không dời bước ra được.

An mang cho nàng một viên thuốc bọc đường, sau lớp ngọt kia sẽ là vị đắng, đến nao lòng.

An muốn nói với Phương nước mắt của Phương không chỉ làm ướt mi Phương, cũng đồng dạng ướt tâm nàng. Nhưng chỉ sợ lời kia còn chọc Phương không nín được. An cuối cùng lẳng lặng lau đi những giọt nước mắt khó hiểu của Phương.

"Ổn chưa bé ngoan? Chúng ta sẽ trễ giờ làm mất"

Phương bĩu môi, không nói lời nào nhưng nhanh chóng thu thập để cùng An rời khỏi. Đi làm trễ mà trên cổ còn có vài dấu, không phải là nàng cố tình để cho đồng nghiệp khẳng định nàng phóng túng hay sao.

Xe đến cửa công ty, trùng hợp mẹ An hôm nay cũng đi trễ. Gặp mặt người lớn, trong bộ dáng mà Phương nghĩ không thích hợp, dù chẳng ai nhìn vào bắt bẻ nàng được gì nhưng nàng có mấy phần ngượng ngùng.

Một bộ có tật rục rịch.

Đôi mắt sáng quắc của mẹ An quét sang An, lại quét sang Phương, môi vẽ lên vòng cung đầy thâm ý.

"Con quả thật có lòng, đưa đón nhân viên của mẹ tận nơi, à có cần đưa vào tận bàn làm việc không?"

"Mẹ" nhìn vẻ Phương túng quẫn, An thầm trách mẹ mình "Nếu không cần đi làm con cũng sẽ đưa em ấy vào tận bàn làm việc"

"Bận thì đi nhanh đi"

An đỡ trán, nàng, không còn gì để nói.

"Chiều nay không cần đến đón. Mẹ có việc tìm bạn con, à không, nhân viên của mẹ"

Mẹ nàng tuyệt đối là cố tình, nhưng nàng là người đứng dưới mái hiên, phải cúi đầu. Không cách nào chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi công ty của mẹ nàng.

Bé Nam lần trước được đưa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả bé bị chứng trầm cảm nhẹ. Tuyết lại được gọi về đội, nên không cách nào khác phải thuê một y tá đến chăm sóc cho bé Nam. May mắn, bé Nam chỉ bệnh ở mức nhẹ, mà nữ y tá kia cũng không bị bé bài xích.

Hôm nay bé Nam được mẹ đưa ra ngoài, chẳng mấy khi mẹ Tuyết của bé có thời gian, bé liền cảm thấy rất vui vẻ. Gương mặt đẹp trai luôn tươi tắn.

Hẹn trước không bằng trùng hợp, Tuyết với con trai vô tình chạm mặt An. Bên cạnh An còn là có thêm một cô gái. Tuyết không khỏi chú ý tới mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người họ. Hệt như một vết dao cắt cứa vào lòng nàng.

Tuyết không nghĩ tới, An lại càng không nghĩ tới, hai người các nàng sẽ gặp nhau như vậy. Bên cạnh đều có một người khác, buộc hai người các nàng phải có trách nhiệm.

Ái tình là cần theo đuổi, nhưng nếu người mà bản thân theo đuổi đã có người khác, theo đuổi là tốt hay xấu?

Trong khi bản thân mang theo con trai, để theo đuổi người cũ. Sẽ có bao nhiêu khó khăn? Tuyết hoàn toàn không biết được.

"An đi mua sắm à?"

"Ừm, mình đi mua một chút đồ"

Nụ cười An cương cứng nhìn Tuyết, nàng không cố ý muốn để Tuyết thấy nàng cùng người khác. Giữa việc không thể cùng nhau với biết đối phương có người khác sẽ không có cùng cảm giác.

Bàn tay nàng đang cùng nắm với Phương trở nên lạnh ngắt, không rõ vì không muốn buông tay hay quên mất mình đang nắm tay mà An cùng Tuyết nói chuyện vẫn không có ý rút khỏi.

Tuyết thi thoảng vẫn như có như không nhìn đến cái nắm tay kia. Cũng đưa mắt đánh giá Phương. Trí nhớ Tuyết tốt nên không khó để nàng nhớ ra mình đã gặp Phương. Lần trước đi cùng An.

"Cậu bé thế nào rồi?"

"A, bé hiện tại tốt lắm, nhưng mình vẫn chưa dám gửi bé vào trường cho mấy cô ở đó giữ."

Phương nhẹ rút tay khỏi tay An, Tuyết nhìn nàng, nàng không mù mà không thấy. Tuyết để ý quan hệ của nàng với An, nàng không phải khờ mà không biết.

"Đi lại quán đằng kia vừa uống nước vừa nói chuyện tiếp đi. Chị không thấy bất tiện khi cứ đứng đây sao"

Phương bước đi trước mà không đợi An, thái độ khó hiểu của Phương không tránh khỏi mắt An. Cô gái này lại tiếp tục nghĩ ngợi nhiều.

"Đúng đấy, mình qua đó đi, Tuyết có thời gian mà đúng không?"

Tuyết nhẹ gật đầu

"Tuyết còn nhớ cô bé đó"

"À, Tuyết luôn nhớ rất tốt. Chính cô bé đó, nhưng cũng không bé hơn mình lắm đâu"

"Cô bé đó..."

"Hư" An lắc đầu, không muốn Tuyết nói ra "Có những thứ nên giữ trong lòng, đúng không?"

Có những thứ nên giữ trong lòng. Ví như vị trí của nàng trong lòng An là thế nào, An cũng sẽ giữ trong lòng, nàng cũng sẽ giữ lại trong lòng.

Sự thật rành rành là sự thật, nhưng không cần phải xé rách toạt ra.

"Em, phải cho cái gì vào trước"

Rời khỏi khu mua sắm An trực tiếp đưa Phương về nhà mình, mang theo nguyên liệu nấu ăn.

Nàng không nói đùa, nàng muốn theo học nấu ăn, nói liền làm. Sau khi cẩn thận rửa sạch nguyên liệu, đến lúc bật bếp An mới có phần luống cuống.

Nàng gọi Phương. Mất vài giây vẫn không thấy Phương trả lời.

"Phương"

"A"

Phương thu hồi ánh mắt thất thần của mình, đến bên cạnh An.

"Chị gọi em?"

"Phải làm gì đây? Em chỉ"

Phương ngược lại không nghe, tự tay nàng đi nấu hết thảy, đến tận món ăn được dọn sẵn trên bàn, nàng mới nhìn người bên cạnh.

"Em...đã làm gì...sai sao?"

"Không có, xong hết thì cùng ăn thôi. Ăn xong em ở lại đi, để mai mình cùng về quê luôn"

"Hmm? Không được rồi, quên mất nói với chị là trong mấy ngày tới em có việc"

"Công việc?" nàng còn nhớ hôm trước mẹ nói mượn Phương một buổi, từ chiều đến tối mới xong. Không rõ việc gì. Nàng rất ít khi hỏi Phương chuyện công việc.

"Là công việc. Chị đừng xin cô, em đã quyết định rồi"

"Uhm" An đáp gọn lỏn, không biểu hiện trên mặt có cảm xúc gì.

"Chị không vui sao?"

Không vui vì vừa nãy gặp lạ người kia. Nàng hiện tại hiểu được vì sao An đã yêu nhiều như vậy lại không cùng người kia đi đến cuối. Là bởi người kia kết hôn. Và có cả một bé trai dễ thương.

An cả buổi mất tự nhiên. Nàng biết. Mà nàng cũng chỉ gượng cười giả vờ không có gì. Nàng cũng không thật sự vui vẻ.

"Có sao?"

Phương cúi mặt, rõ ràng An không vui, nhưng xem ra An không muốn nói với nàng. Cũng đúng, An vì người kia mà buồn bã, nói với nàng cũng không ích gì.

Một bữa ăn, đáng lẽ là ấm cúng, ngọt ngào. Vì những điều trong lòng không ai nói cùng ai, thoáng chốc trở nên nhạt nhẽo, vô vị.

Yêu, sao không đi kèm thẳng thắn?

42.

Linh dẫn theo trưởng phòng thiết kế và Phương đi đến một triển lãm ở HongKong. Phương chính vì điều này mà từ chối An không về quê. Đến nơi lại phát hiện ra đây là triển lãm trang sức. Nàng thắc mắc nhưng suốt buổi cũng không nói gì, nghiêm túc đi theo Linh.

"Đây là triển lãm thường niên được tổ chức nhằm để các doanh nghiệp kinh doanh, chế tác trang sức giới thiệu sản phẩm mới, nổi bật của mình. Cho nên nói lần này quy tụ không ít tên tuổi có tiếng. Để nhận được vé mời cũng không đơn giản" Linh cong cong khóe môi. Ý tưởng muốn đa dạng hóa chiều rộng việc kinh doanh của công ty đến từ rất lâu. Nhưng do không có thời cơ thích hợp, mà tình trạng kinh doanh hiện tại lại bận rộn nên Linh nhiều lần hoãn lại. Đột nhiên lần này khi nhận được vé mời từ công ty tổ chức triển lãm, Linh lần nữa nung nấu ý định kia.

Nhưng thứ mà Linh muốn không phải kiểu kinh doanh thương mại. Mà là công ty sẽ tự thiết kế. Nghe ra có mấy phần mạo hiểm bởi những người thiết kế công trình khác hoàn toàn với thiết kế trang sức. Linh chưa có được đội ngũ nhân viên, lại càng chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

"Phía đơn vị tổ chức cũng là một doanh nghiệp lớn trong ngành. Đội ngũ nhân viên làm việc cho họ cực kì chuyên nghiệp, nhất là những người trong bộ phận thiết kế. Những cái đầu dày dặn kinh nghiệm nhưng cũng không bớt đi phần nào sáng tạo"

"Góc bên kia là trưng bày những sản phẩm của những doanh nghiệp phương Tây. Văn hóa khác biệt nhưng khi muốn sản phẩm được khách hàng quốc tế tiếp nhận thì những khác biệt đó phải được rút ngắn, làm tròn đến con số không. Nhìn xem, có mấy phần tương đồng, đúng không?"

Linh bước đi phía trước, hai nhân viên của Linh cũng chậm rãi theo sau. Linh ngoài đánh giá những mẫu thiết kế, còn bận rộn đánh giá cô gái bên cạnh. Một người có xuất thân không tốt như Phương, muốn Linh tin tưởng hoàn toàn là không thể nào. Linh cần có thời gian để quan sát Phương.

Cho đến thời điểm hiện tại thì Phương chưa khiến Linh thấy thất vọng, đôi mắt kia có tia ngạc nhiên nên có nhưng không chút nào thể hiện sự thèm muốn. Linh thầm gật đầu khen ngợi.

"Sau khi rời khỏi triển lãm lần này, thứ mà tôi muốn hai cô cậu đưa ra ý kiến của mình, công ty muốn phát triển theo hướng mới này, nếu tôi bảo hai cô cậu đi học tập, vậy thì một người là người mới vào nghề thiết kế, một người đã có chuyên môn rất lâu, sẽ phản ứng thế nào. Kham nổi không?"

Văn Khải hai mắt lóe sáng, nhiệt độ phòng thấp nhưng sống lưng của anh đã đổ mồ hôi. Tham vọng của người phụ nữ là sếp anh không nhỏ. Anh không phải người trong ngành nhưng anh có thể mấy phần hiểu được để kinh doanh được mặt hàng này cần nguồn tài chính không nhỏ. Còn nếu để kiêm luôn cả sáng tạo các kiểu mẫu thì đòi hỏi người thiết kế không chỉ có đầu óc nhạy bén, tỉ mỉ, mà còn phải am hiểu tính chất các loại đá quý, kim loại, khi phối kết hợp sẽ ra sao.

Anh cảm thấy nếu đưa anh đi anh sẽ không thể nào.

"Sao? Choáng váng?"

Văn Khải là một trong số ít những người trẻ được Linh đánh giá cao về năng lực chuyên môn. Cũng vì vậy mà Linh rất an tâm giao cho Khải trọng tránh trưởng phòng thiết kế trong khi độ tuổi của anh còn khá trẻ.

Nhưng nhìn nét mặt ngạc nhiên của Khải hiện tại, Linh có mấy phần không hài lòng. Thế nhưng có lẽ không trách được anh. Anh vốn là một người bên kĩ thuật mà không phải một người đi kinh doanh như Linh.

"Vâng" Khải ngượng nghịu trả lời "Không phải chỉ tôi mà còn sợ là tất cả những người trong bộ phận thiết kế cũng đều khó tiếp nhận được yêu cầu này của giám đốc. Hai mảng này tuy không hoàn toàn khác nhau, nếu chỉ là những thiết kế sơ sài, vẽ nguệch ngoạc thì không thành vấn đề, nhưng để mang ra bán thì một người chỉ chuyên bên thiết kế công trình sẽ không cách nào đảm nhận nổi"

"Vẽ nguệch ngoạc thì nói làm gì. Học mỹ thuật công nghiệp căn bản là có thể nguệch ngoạc vẽ rồi. Còn Phương? Ý con là như thế nào. Mạnh dạn mà nói"

"Con nghĩ cô nên chuẩn bị kĩ hơn, trưởng phòng anh ấy cũng nói rồi, chúng ta thực sự không có đủ người có chuyên môn cùng kinh nghiệm, làm sao có thể..."

"Ngưng" Linh cắt ngang lời của Phương, "Chúng ta để chuyện này về khách sạn thảo luận tiếp. Giờ trở về thôi"

Trên đường về, ngồi trong taxi, Linh gọi đường dài về cho My, hỏi thăm việc nhà, sau lại hậm hực tố cáo hai người đi chung. Phương một phen được rửa mắt rửa tay. Người mẹ này của An, uy có thể khiến nàng phục tùng, lo sợ, nhưng cuối cùng lại có một mặt trẻ con như thế này.

"Hai cô cậu tức chết tôi mà" cúp điện thoại, Linh lại lên tiếng. Nhìn hai nhân viên của mình im lặng không một hồi đáp, cơn giận như càng lớn hơn. "Aihhh. Người trẻ là như vậy đấy à"

Xe dừng trước cửa khách sạn, Linh nhắc mọi người đi ăn trước khi "họp nhỏ" với mình. Giải quyết xong bữa tối, Linh mới lần nữa đề cập đến công việc

"Một khóa đào tạo mất chừng 4 năm, ai trong hai cô cậu chịu nhận việc này" thái độ ra lệnh mà không phải là thương lượng.

Văn Khải khẽ hỏi ngược lại "Khóa đào tạo đó là ở đâu giám đốc?"

"Ở đây, hoặc sang Mỹ. Công ty tổ chức triển lãm có một trụ sở và một công ty con, công ty ở đây cũng chỉ là công ty con mà thôi. Nên thẳng thắn mà nói thì đào tạo ở đây hai năm cuối cùng cũng phải sang bên đó hai năm nữa."

Nghe đến đoạn này, mặt Văn Khải triệt để méo mó. Cuối tháng này anh kết hôn. Hoàn toàn không cách nào nhận lời được giám đốc.

"Phương, em thấy thế nào?"

Phương nghe xong cũng cảm thấy khó xử, đi du học, lại ở lĩnh vực nàng không mấy hứng thú. Là cỡ nào xa vời đối với nàng.

Lúc trước có lẽ nàng còn có lí do để nhận lời, yêu cầu của mẹ của người yêu không phải nàng không nên từ chối sao. Chỉ là hiện tại, nàng cảm thấy danh nghĩa người yêu này với không tới. Nên yêu cầu của mẹ An, nàng cũng khó mà nhận lời.

"Đùn đẩy?" Linh liếc mắt nhìn Khải "Có lí do thì trinh bày, tôi có phải người không hiểu lí lẽ đâu"

Khải e dè mở lời "Cuối tháng này con kết hôn"

"Khụ" Khải đột ngột đổi đại từ xưng hô, liền biết là lí do cá nhân "Vậy xin chúc mừng" Linh nhanh chóng lia mắt nhìn Phương.

"Được rồi, nếu vậy cậu Khải về phòng trước đi. Mai chúng ta còn một cuộc gặp với phía công ty đó."

Trong phòng còn lại Phương và Linh, không khí như đông lại khi Phương muốn lãng tránh ánh mắt của Linh.

"Con cho cô lí do để từ chối"

"Con chỉ mới là nhân viên học việc không thể nào nhận một việc lớn như vậy. Cô muốn mở rộng sang một lĩnh vực mới, không phải là cần những chuyên gia mà không phải là một người muốn kiến thức không có kiến thức, muốn tài năng không có tài năng như con hay sao. Trình độ tiếng anh của con cũng thực sự kém, không thể sống và học tập ở một môi trường nước ngoài như vậy. Cho nên con cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp." hơn nữa, cô lấy gì mà tin tưởng con đến thế.

"Không có lí do riêng tư khác?"

"Con..."

"Cô tất nhiên sẽ tìm thêm những chuyên gia, không thể nào mà tin tưởng giao toàn bộ cho người trẻ được. Nhưng vẫn cần "người của mình" mới trung hòa. Nhưng, nếu không thích thì cô tìm người khác. Chỉ là, cơ hội không đến hai lần"

Phương hoàn toàn hiểu được cơ hội không đến hai lần. Nhưng trong lòng nàng có nhiều băn khoăn.

"Được rồi, không nói chuyện công việc nữa, hiếm khi sang nơi này, đi theo cô ra ngoài mua sắm đi. Cô cũng phải mua một ít đồ mang về"

Phương ngoan ngoãn nghe theo. Chân chưa kịp bước ra khỏi cửa thì Linh nhận một cuộc gọi đường dài đến. Gương mặt trở nên trầm trọng.

"Chúng ta không đi mua sắm nữa, cô có việc về gấp"

Linh lại nhanh chóng gọi điện để tìm vé máy bay sớm nhất trở về. Như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Phương.

"An gặp chuyện. Công việc ngày mai cô sẽ bàn giao lại cho Khải, hiện tại lập tức trở về. Con có về chung không?"

Nhìn thái độ nghiêm túc nhưng vẫn bình tĩnh của Linh, Phương không đoán được tình trạng của An là thế nào, nhưng nhanh chóng gật đầu.

"Con về cùng cô"

Linh sau khi đặt được vé liền đi sang phòng Khải giao lại công việc, sau mới vội vàng trở về.

Một đường im lặng đến bệnh viện, nhìn thấy My ngồi thất thần phía ngoài phòng cấp cứu, Linh nhanh chóng tiến lại.

"Con vào đó bao lâu rồi?"

"Năm tiếng" cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, My lúc này mới thả lỏng, tựa hẳn vào lồng ngực của Linh. Cho dù có bao nhiêu năm thì nơi này vẫn cho My cảm giác an toàn như trước.

Phương từ nãy giờ đứng lặng một bên, trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng. Là năm tiếng đồng hồ thì thương tích có bao nhiêu nặng đây.

"Một đồng nghiệp đi chung con gái vừa mới được đẩy ra. Đã tử vong"

Linh vỗ lấy vai My, không nói nhiều, hiện tại càng an ủi, My chỉ càng đau lòng.

"Chị đến nơi thì con gái đã được đẩy vào phòng cấp cứu, chị không thấy được con gái như thế nào. Nhưng thực lâu thực lâu cũng không thấy con ra. Chị...."

"Chị đừng nói nữa, con không sao. Chị bình tĩnh đi"

Phương nghe đến có người chết, ý thức nhanh chóng rút sạch.

Phương còn nhớ An hôm nay đi với mấy người bác sĩ khác đến quê nàng để khám bệnh gì đó. Sao kết quả lại trở nên như thế này. Đột ngột đến mức nàng không có đủ thời gian tiếp nhận.

"Xin An, đừng đối xử với em như vậy" nàng ôm mặt, bó gối ngồi xuống sàn "An có thể vì không yêu mà vứt bỏ em, nhưng cũng đừng dùng cách tàn nhẫn như vậy" để ngay cả cơ hội gặp được An cũng không thể. Xin An, nhất định phải vượt qua.

Thời gian chậm chạp trôi qua, đèn phòng cấp cứu chưa có dấu hiệu tắt.

Ba người ngồi phía hành lang, một đôi dựa vào nhau trên ghế, một người vẫn bó gối ngồi xổm dưới sàn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cửa.

Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, ông tháo xuống khẩu trang y tế, nhìn ba đôi mắt mong chờ của ba người phía trước mặt, nhưng không nghe được câu hỏi nào từ họ. Ông khẽ thở dài.

"Tình hình không lạc quan. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng xương sống bị tổn thương nặng, sợ rằng sẽ bị liệt nửa thân dưới"

"Có cách nào chữa khỏi không bác sĩ? An nó không thể bị liệt được"

"Chúng tôi sẽ thảo luận thêm về tình trạng của An mới có thể cho ra kết luận chính xác được. Nhưng người nhà cần chuẩn bị tâm lý"

Bác sĩ nói xong nhanh chóng rời khỏi. Ông thừa biết An là học trò cưng của viện trưởng, bối cảnh sau lưng cũng không phải tầm thường, liền nhanh chóng triệu ngay cuộc họp gấp với những bác sĩ có chuyên môn liên quan.

Tác dụng của thuốc mê đi qua, An tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau. Nàng thấy cả người đau nhức đến không rõ được vết thương nằm chỗ nào. Nàng hé mắt, ánh sáng chói lóa từ đèn phòng khiến nàng phải nhắm lại. Lần nữa mở ra, bên cạnh là một đôi mắt lóe lên tia vui sướng nhìn nàng. Âm thanh khàn khàn từ phía người đó vang lên

"Chị cuối cùng cũng đã tỉnh"

An cố nhoài người dậy, phát hiện chân mình không động đậy được, nàng mất vài giây liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Mẹ tôi đâu?"

"Cô My thì đang đi gặp bác sĩ, còn cô Linh thì liên hệ với ai đó, em cũng không biết. Họ chỉ vừa rời khỏi đây thôi. Chị muốn uống nước không, để em lấy"

An nhận lấy ly nước từ Phương, nuốt xuống.

"Tôi hôn mê bao lâu rồi?"

"Tính luôn cả thời gian cấp cứu thì gần 24 tiếng" nhưng may mắn, cuối cùng chị cũng chịu tỉnh dậy. Nhưng thái độ bình tĩnh này của An khiến Phương không khỏi nghi ngờ. An quá mức bình tĩnh rồi.

"Lâu như vậy, tôi muốn đi vệ sinh, gọi giúp tôi y tá"

"Để em giúp chị"

Phương đi lại đỡ lấy An, lại bị An ngăn lại

"Không, nhìn cô cũng không phải y tá, không cần làm việc này. Đúng rồi, cô... là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop