Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại một tối đến, Phương vẫn y như trước, an bày tốt cho An trên giường, còn bản thân thì tiếp tục việc học. Ai bảo nàng có không quá nhiều thời gian trước khi khóa học kia đến. Nàng cũng không đoán biết được An khi nào khỏe nên ngoài chuyện học, nàng còn chăm sóc cho An.

Hỏi nàng, là gánh nặng sao? Cũng tính là nặng đi, An vốn hơn cân nàng. Nhưng nói gánh nặng liền không phải. Gánh nặng sẽ khiến người ta muốn rũ bỏ hơn là cam tâm tình nguyện phụ trách. Đằng này, chẳng ai ép buộc nàng. Nàng có không cùng An cũng sẽ không có người chê trách. Bởi vẫn có không ít những đôi vợ chồng thực thụ không cùng nhau đi qua được lúc hoạn nạn, thì nàng, với An hiện tại chưa tính là gì.

Lại hỏi, nàng mệt nhọc sao? Hiển nhiên có. Chỉ là dần rồi sẽ quen, nàng đỡ An cũng trở nên thành thục hơn rất nhiều. Cái mệt thể xác đổi lại nàng thấy tinh thần của mình thoải mái. Cho nên nói nàng còn có lời đi.

Lại hỏi, nàng tính ngày sau ra sao? Nàng không biết. Xem như là nàng đang đánh cược, có lẽ sẽ thua nhưng nàng biết mình không hối hận.

"Em làm gì vậy?"

An không ngủ, nàng có thể để người khác thấy nàng phối hợp, thấy nàng không chán nản, thấy nàng không nghĩ tiêu cực. Nhưng nàng không lừa bản thân mình được. Mạnh mẽ cách mấy thì khi vướng vào tình trạng như nàng, đều có phần suy sụp.

"Học tiếng anh"

Phương xoay người nhìn An, thấy An tỉnh táo nhìn mình liền biết nãy giờ An không hề ngủ.

"Không ngủ được?" Phương đi lại giường, đôi mắt quan tâm.

"Ừm" An gật đầu, kéo Phương ngồi xuống "Không cần ép buộc mình quá, em cũng mệt mỏi"

Một ngày bận rộn, đêm đến còn học, nàng không muốn nàng mệt nhọc như vậy.

"Không cố gắng sẽ không được."

An muốn khuyên nhủ, lại biết lời nói của mình vô ích, một khi Phương đã theo cùng sang đây, nàng biết mình có nói gì Phương không nghe lọt, cũng sẽ không làm theo.

Còn lời động viên, nàng càng thấy thừa. Muốn Phương bớt mệt nhọc, duy nhất là nàng nhanh khỏi.

"Thực xin lỗi"

"Chuyện gì? Chuyện giả vờ mất trí của chị ấy à? Đừng tưởng xin lỗi thì em cho qua. Đợi chị khỏe hơn sẽ đáp lễ sau"

Chỉ mấy ngày, nàng thấy An gầy đi một vòng, mắt cũng hõm sâu hơn. Đưa tay vuốt lên gương mặt An, cảm giác như mất đi mấy phần thịt.

An giữ tay Phương lại trên má mình. Bàn tay này, vốn không nên để chăm cho một người bệnh như nàng.

"Nếu chân tôi cả đời cũng không đi được thì sao? Em đã nghĩ tới chưa? Ngay lúc có thể em nên rời khỏi, nếu không..." nếu không sau đó tôi không biết mình có thể để em đi như hiện tại hay không.

Hiện tại là quá sớm để nàng nói có thể cùng nàng đi đến cuối cùng dù nàng có thể đứng dậy được hay không, nên Phương không thẳng thắn trả lời lại lời An "Em đâu chỉ sang đây vì chị, em còn có việc công" nhưng chung quy việc công kia cũng hết mấy phần vì nhà người nào đó.

"Hôm trước còn chưa kịp ghé thăm hai bác"

An thở hắt ra một hơi. Nàng đã định ngày hôm sau việc thư thả, nàng tranh thủ thời gian tìm nhà Phương, thăm hai bác, kết quả lại ngoài dự tính. Cũng không biết bên phía công an đã tìm bắt được bọn người kia chưa. Đã có người chết rồi còn gì.

"Không vội, sau này vẫn có dịp." nàng nhẹ cười, không muốn An nhớ đến chuyện cũ "Kate nói chị rất tích cực tập luyện."

"Cô gái đó thực nhiều chuyện" còn nhớ buổi chiều cùng Kate ra ngoài, nàng đã thấy cô nàng này thực nhiệt tình. Nhưng người nhiệt tình quá thường khiến nàng đề phòng.

"Chị"

"Hmm?"

Ánh mắt Phương mang theo tia nghiêm túc khiến An cũng nghiêm túc theo. Lại không biết câu nói tiếp theo làm nàng nén cười trong lòng, cũng mệt cho Phương nghĩ xa đến vậy.

"Không được thích cô ấy"

"Hả? Ha ha"

"Người vừa xinh đẹp, lại dịu dàng, hơn nữa... hơn nữa..." nàng cũng chỉ là muốn đùa An, ai ngờ chính mình nói tiếp lại đỏ mặt.

"Hơn nữa sao?"

"Hơn nữa tivi không phải thường chiếu mấy cảnh y tá riêng hay cùng với bệnh nhân..."

Gương mặt An chăm chú, tuyệt đối thể hiện sự nghiêm túc lắng nghe

"Không nói hết? Y tá riêng với bệnh nhân thế nào?"

"Chị..."

"Khờ quá, nói y tá riêng còn không phải là em hay sao? Kate cùng tôi so với tôi cùng em còn chưa biết ai gần hơn ai. Cho là thời gian ở cùng Kate dài hơn em thì em vẫn đang bên cạnh tôi, không đủ tự tin sao?"

"Không nói như vậy được, mấy ông bệnh nhân ấy, có vợ ở bên cũng ngoại tình đấy thôi"

An tròn mắt, hiện tại mới biết Phương thích hợp với công việc sáng tạo. Đầu óc tưởng tượng quá phong phú rồi. Nói gì thì nàng cũng không nên đem nàng so sánh với mấy ông chồng kia đi. Nàng gật gù "À..."

"An"

"Em càng lúc càng kêu tên tôi thuận miệng hơn nhỉ"

Phương cụp mi, có cái tên cũng keo kiệt.

"Tôi hiện tại cũng đã ra thế này, thành một người tàn phế rồi, em còn thiếu tự tin"

Nghe được lời An, Phương lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nàng không muốn An nói chính mình như thế.

"Lúc trước, mắt nhìn ở chiều cao 1m70, tầm nhìn rất rộng rất xa, nên thứ thấy được cũng rất nhiều, có tương lai, có tham vọng, chuyện lớn, chuyện nhỏ, chuyện vặt vãnh đều đủ cả, mà đôi khi cũng có chuyện của những người không mấy liên quan. Hiện tại, mắt nhìn chỉ ở 1m, tầm nhìn thu hẹp không ít, thứ có thể lọt được vào mắt không có bao nhiêu, nhưng đều là những thứ trọng yếu, không thể thay đổi hay thay thế được." An nói, ánh mắt có tiếc nuối, có không cam, nhưng cũng có mấy phần ngọt ngào. Thứ hiện tại nàng nhìn thấy chính là cô gái bên cạnh này, cho nên nói sẽ không người nào thay thế được.

"Em hiểu tôi muốn nói gì không?"

"Không" Phương mím môi cười. Nàng có lẽ không nên truy cứu ba từ tám chữ kia từ miệng An nữa. Có được lời này liền đủ, những thứ khác không cần thiết.

"A, vậy thôi, đi ngủ." An nằm xuống, nhắm mắt, làm một bộ như chính mình sẽ có thể ngủ bất kì lúc nào.

"Gì đây, chị dậy, còn chưa nói rõ mà"

Là con gái, thích nghe những điều êm tai vốn rất bình thường. An cũng là con gái, sao có thể không hiểu được điều này. Phương nhăn nhó. Hay vốn hiểu nên cố tình nói lập lờ.

"Em cũng ngủ luôn đi, chuyện học kia để mai rồi tiếp tục. Sau này mỗi tối tôi cùng em học"

Nàng kéo nàng nằm xuống giường. Nhưng Phương chưa thuận theo mà cho An ánh mắt nghi ngờ "Chị được sao?"

"Không cho phép nghi ngờ tôi"

"Em không nghi ngờ. Nhưng không muốn học mấy thuật ngữ y học gì đó đâu. Mấy người như chị hay bệnh nghề nghiệp lắm, dung nhập thứ khác sợ không được"

Đôi mắt An trở nên sáng quắc, nhìn thẳng Phương

"Được rồi, không nghi ngờ thì không nghi ngờ" lúc này Phương mới ngoan ngoãn nằm xuống "An ngủ ngoan"

"Em cũng ngủ ngoan"

Thời gian nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, tùy thuộc hoàn toàn vào cảm nhận mỗi người. Như việc nàng cùng nàng đã trôi qua hai tháng nơi đất khách. Là quá chậm với An khi nỗ lực không có kết quả, lại quá nhanh với Phương khi nàng chưa sẵn sàng cho khóa học kế tiếp.

Ban ngày An vẫn đều đặn đến bệnh viện, kết quả hồi phục không mấy khả quan như những người thân của nàng hy vọng. Hai tháng, hai chân vẫn không có cảm giác gì. Thành tựu của nàng chính là những khi không có Phương, sẽ có thể tự lên giường, xuống giường được. Nhưng là nhờ lực tay mà không phải cử động chân. Nàng có thất vọng, lại không để cho mẹ nàng biết, càng không để Phương nhận ra. Vừa học vừa chăm sóc nàng, Phương đã đủ mệt rồi.

Còn với Phương, mọi thứ hoàn hảo, đều cùng nhau.

Chỉ là có vài chuyện có vẻ như sắp biến chuyển thành rắc rối.

Ở một nơi khác.

"Con đã suy nghĩ kĩ chưa?" đội trưởng nghiêm túc nhìn con gái mình. Hiện tại ông chỉ với tư cách một người ba nói chuyện. Con gái ông đã đánh đổi nhiều thứ, cả hôn nhân, hạnh phúc mới có thể được đánh giá cao như hiện tại. Kết quả đến lúc sắp được đề bạt lên vị trí cao hơn, Tuyết đột ngột xin từ chức.

Ông tin thời gian qua đủ rèn luyện cho con gái suy nghĩ cẩn thận mà không phải là một đứa trẻ mới lớn bồng bột, thế nhưng hành động của Tuyết vừa nãy khiến ông trở tay không kịp.

"Chỉ cần đợi phía trên kí duyệt hồ sơ, việc khen thưởng, thăng chức của con nhanh chóng thông qua thôi. Con nóng vội muốn xin nghỉ, có phải là uổng phí công sức thời gian qua hay không?"

Quang tuy bị bắt nhưng mất một thời gian mới khiến hắn khai ra chuyện của ông Thanh, sau đó ông Thanh liền giao cho bên điều tra nội bộ. Cho nên nói nhiệm vụ thực sự kết thúc phải là nửa tháng trước.

Tuyết mỉm cười, nàng biết bản thân mình làm gì. Chưa bao giờ nàng làm chuyện mơ hồ không mục đích. Mà cũng chưa bao giờ nàng thấy hối hận chuyện mình đã làm.

"Con đã suy nghĩ kĩ. Sau khi được nghỉ, con với bé Nam sẽ sang Mỹ" bởi nơi đó có chuyện nàng thứ chọc nàng muốn có. Nàng cũng đã nhẫn hai tháng nay hoàn thành nhiệm vụ kia mà không sang liền lúc đó.

"Ngay cả bước kế tiếp cũng đã nghĩ xong rồi"

Không hổ là được đào tạo bài bản, kế hoạch lên sẵn hết mới báo cáo. Xem ra ông có ngăn cản cũng không được.

"Sang đó thì làm gì?" mặc dù có đôi khi nhập vai, giả dạng nhưng ngoài là một cảnh vụ, con gái ông dường như không có chuyên môn khác.

"Con có bạn bên đó, anh ta đã sắp xếp một công việc cho con rồi"

Đến nước này, đội trưởng chỉ đành gật đầu. Ông có thể là một đội trưởng nghiêm khắc trong công việc, cũng có mấy lần nghiêm khắc với con gái, nhưng chung quy Tuyết là đứa con một của ông. Muốn nghiêm khắc đến tận cùng cũng không cách nào.

"Vậy được rồi"

Tuyết nhìn ba mình, cũng là sếp mình đang thở dài tiếc nuối, nàng nhẹ cười.

"Ba, ba yên tâm, con sẽ không để mình thiệt thòi, ba đừng lo lắng, chuyện gì cũng là nghĩ kĩ con mới quyết định"

Đội trưởng gật đầu. Nhưng trong lòng lo lắng vẫn không ít đi phần nào.

"Vậy con ra ngoài trước"

Tuyết trở ra ngoài, bên ngoài là một chiếc xe đang đợi sẵn, Tuyết hơi cau có bước lại, mở cửa ra ngồi vào

"Biết nơi đây là đâu không? Sau này, à không" nàng định nói sau này đừng bao giờ đứng đây đón nàng. Nhưng nghĩ tới nàng từ chức, cũng không còn nhiều dịp xuất hiện ở đây để người này đón.

"Được rồi mà, em đừng cau có, còn không phải anh sợ em đi nhiều mỏi chân sao. Hơn nữa em cũng đã xin nghỉ?" Tuyết cau có nhưng người kia vẫn điềm tĩnh trả lời. Người kia thắt dây an toàn cho Tuyết, lại hỏi tiếp "Khi nào thì sang Mỹ?"

"Càng sớm càng tốt"

"Em nhớ cô ấy tới mức vậy à?" giọng nam trầm, mang theo vẻ lành lạnh, ánh mắt cũng có vài tia khác thường mà Tuyết không nhìn ra.

"Chuyện này, anh cũng đừng quản. Làm tốt việc mình được rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop