Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


An đi đến phòng bệnh của Phương, nhưng nàng không bước vào trong mà chỉ nhìn một lúc rồi đi. Ra đến bên ngoài bệnh viện, An mới thở dài, bắt xe nhanh chóng trở lại nhà Tuyết. Nàng cần gấp điện thoại của mình. Di động đáng lẽ nên được di động mà rốt cuộc thì bản thân nàng di động còn điện thoại lại bất động. Sờ sờ trong túi, nơi đó là chìa khóa nhà Tuyết. Nàng có phần tự giễu, nếu không có nhiều chuyện xảy ra, Tuyết rõ ràng là một người đáng để kết giao. Thế nhưng khi hỏi ngược, hiện tại nàng hối hận vì quen biết Tuyết sao, nàng cũng chỉ lắc đầu, có những thứ đã qua liền là đã qua, không thể nói hối hận hay không. Chỉ có tiếc nuối chồng chất tiếc nuối.

An về nhà Tuyết, nhanh chóng email cho người anh họ con cậu Lâm của nàng nội dung cần thiết, sau đó mới gọi điên sang nói chuyện trực tiếp. Nhận được lời khẳng định của anh họ, An thở phào. Thực ra bản thân nàng không nắm chắc được chuyện nàng đang làm. Những thứ về công nghệ thông tin, mã độc trong email gì đó, nàng hoàn toàn mù tịt.

Cùng lúc, tại bệnh viện, Phương tỉnh dậy trong mỏi mệt. Mi mắt nặng trĩu khiến nàng khó khăn để có thể mở ra mà nhìn đến bên ngoài. Nàng nhíu chặt hai hàng lông mày, mất một lúc sau thì tia sáng bên ngoài mới lọt được vào trong mắt. Mùi sát trùng, mùi thuốc đặc hữu của bệnh viện đồng thời xộc vào mũi nàng. Nàng còn chưa thoát khỏi cuộc sống đầy đau khổ này. Nàng còn nặng nợ nên không thể ích kỉ giải thoát chính mình.

"Em tỉnh rồi?" người bên cạnh Phương lúc này lại là Khải. Phương không rõ hắn có được tin tức từ đâu, mà nàng cũng không muốn bận tâm đến. Điều đó thực sự không quan trọng. Có người bên cạnh nàng đã là tốt. Nàng còn tưởng khi tỉnh dậy thứ mà nàng gặp được là hắc bạch song sát hay ngưu đầu mã diện gì nữa...

Đôi môi khô nứt của nàng mấp máy, lập tức một cảm giác mát lạnh áp đến. Khải mang nước đưa cho nàng "Em uống chút nước đi, nhưng đừng động mạnh, tay em còn đang truyền dịch"

"Cảm ơn." Phương nuốt xuống một ngụm "Hiện tại là lúc nào?"

"Em cũng chỉ hôn mê hơn mười hai tiếng đồng hồ thôi. Không nhiều lắm" Khải không vui nên thái độ nói chuyện mang theo giễu cợt.

"Anh không nói ba mẹ em biết đó chứ?" nàng nhận ra thái độ của Khải không thích hợp, thế nhưng điều nàng quan tâm lúc này là sợ ba mẹ biết chuyện, sẽ lo lắng không yên. Nếu không thể chết đi, nếu buộc nàng lần nữa sống lại, nếu là một cuộc đời khác, có lẽ nên buông tha đi tình yêu, sống tẫn hiếu là được.

Khải đăm đăm nhìn Phương, hắn muốn nhìn ra tâm tình của nàng khi nói ra câu nói này, không mặn không nhạt hỏi "Em còn biết quan tâm đến họ?". Hắn đến đây một lúc, không lâu nhưng đủ thời gian cho hắn ngẫm ra vài thứ. Có chuyện không nên cố cưỡng cầu, chỉ tổ tổn hại thêm người khác. Mà vốn là hắn chỉ dám âm thầm nuôi tia hy vọng nhỏ bé kia, chứ bản thân hắn luôn biết hắn không thể. Đối với hành động của Phương lần này, hắn trách nhiều hơn thương, có lẽ hắn đã quá nhập vai đi, đã xem ba mẹ Phương thật sự là ba mẹ mình. Thế nên...sự ích kỉ này của Phương chọc hắn đau lòng vì Phương thì ít mà đau lòng vì ba mẹ Phương thì nhiều.

Phương bị câu hỏi ngược của Khải làm cho khó xử, nàng còn biết quan tâm đến họ sao? Nàng biết quan tâm sao còn đi làm chuyện thiếu suy nghĩa như vậy. Nàng còn biết quan tâm sao còn trái lời, lừa gạt họ như vậy. Nàng còn biết quan tâm sao lại không ngoan ngoãn nghe theo nguyện vọng của họ, sống một cuộc đời bình thường đi.

Nàng mím môi, ánh mắt lơ đãng phiêu ra phía cửa.

Khải có phần tự trách khi nhìn thấy nét mặt thống khổ của Phương, hắn biết mình đã nặng lời, nàng lúc nào thì không có không quan tâm đến ba mẹ nàng đâu chứ. Nàng không vì nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ thì bản thân nàng đã không dằn vặt đến mức không biết lối ra. "Em yên tâm, hai bác không biết chuyện gì đâu." Khải nói xong thì bước vào toilet trong phòng bệnh, một lúc sau trở ra, tay cầm chiếc khăn mặt đưa cho Phương.

"Lau mặt trước đi cho tỉnh táo, anh giúp em lấy cháo"

Một màn này hệt như nhiều năm trước, Khải ân cần chăm sóc cho nàng khi bên cạnh nàng chỉ duy nhất có Khải.

"Cảm ơn"

"Anh chỉ được người nhờ giúp chăm sóc em, đừng cảm ơn" Khải lấy lại tâm tình bình tĩnh mà nói chuyện với Phương.

"Ý anh nói ba mẹ em?"

Khải từ chối cho ý kiến, hắn cầm lấy điện thoại đi sang nơi khác. Phương không nghe được Khải phủ nhận thì cũng không đi truy cứu, nàng ngoan ngoãn ăn cháo, thế nhưng cơ thể nàng đang yếu, muốn cố thêm nhiều cũng không được.

Khải nhìn tin nhắn đã gửi xong, đợi không lâu đã có tin trở lại, hắn đọc rồi nhanh chóng xóa đi, thu hồi điện thoại cho vào túi mới quay lại nhìn Phương. Nàng ăn được vài muỗng cháo thì bỏ xuống, Khải cũng không ép buộc. Khải đi giúp Phương thu dọn xong xuôi rồi ngồi xuống đối diện với Phương.

"Trong người hiện tại thấy thế nào? Mệt mỏi, uể oải, không chút sức lực?"

Phương nhếch môi "Em không biết anh cũng học được cách nói móc người khác. Nhưng anh nói không sai, quả thật mệt mỏi."

"Ừm, anh chỉ dựa theo thứ anh nhìn được mà hỏi thôi, hiển nhiên đúng. Em không nghĩ anh biết châm chọc người khác, anh cũng không nghĩ em là người như vậy. Khờ khạo đến không tưởng. Những năm này đi ra ngoài đời, em vẫn còn là cô bé ngây thơ, nghĩ cuộc sống màu hồng, khi gặp chuyện rắc rối sẽ không biết tìm cách giải quyết mà trốn chạy à? Em còn có thể ích kỉ, vô trách nhiệm hơn nữa không?"

Phương bị nói đến không cãi được, phải rồi, nàng đúng là khờ khạo. Nàng vì người khác tổn thương mình mà cảm thấy cuộc sống này thực sự khó sống, cuối cùng nàng chọn lựa rời khỏi. Nhưng người kia hoàn toàn không biết gì. Có lẽ đến khi biết được, người kia cũng đau lòng đôi chút, hối hận đôi chút, nhưng nhiều năm về sau, người kia rồi cũng quên. Mà cái tên nàng cũng mờ dần trong tâm trí. Xuất phát điểm có bởi vì nàng mệt mỏi, tự thân nàng muốn kết thúc cuộc sống đi nữa thì chung quy thứ nàng muốn sau cùng chính là lưu lại trong người kia kí ức về nàng.

Nàng buồn cười, nàng từng vì tình mà sinh, lại muốn vì tình mà diệt. Nhưng nàng có thể nào thì... "Anh dường như không có quyền đi trách cứ em. Dù có là với cương vị gì đi nữa"

Nàng hoàn toàn thành công khi chọc đúng điểm yếu của Khải, nét mặt Khải thoáng chốc sa sầm nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh "Vậy thì chúng ta kết hôn đi"

Phúc đứng ngoài phòng bệnh định xông vào, anh vừa đến thì nghe được câu nói của Khải, anh mấy phần nghi ngờ không lẽ là vì người này nên An với Phương gây nhau mới dẫn đến tình trạng như mấy ngày qua. Ngay từ đầu Phúc không có nhiều thiện cảm với Phương, hiện tại càng thêm không hài lòng. Anh đưa tay nắm lấy nắm cửa thì bị Ngọc ngăn lại. Ngọc cũng nghe được nhưng không đồng dạng suy nghĩ như Phúc. Nàng kéo Phúc sang chỗ khác "Anh muốn làm gì?"

"Thì vào trong, nhìn xem cô gái kia trả lời như thế nào" Phúc hậm hực, dù không chứng kiến tận mắt thì anh đoán được phần nào nét mặt lo lắng cùng bộ dạng cuống cuồng của An tối qua sau khi nghe cuộc gọi.

"Trẻ con" Ngọc quăng cho Phúc ánh mắt xem thường, lại đầy sủng nịnh. Nàng lần đầu tiên thấy được bộ dạng ngây thơ này của Phúc, có phần ấu trĩ nhưng tất cả cũng chỉ để nói lên Phúc là một người rất quan tâm người thân của mình.

"Em..." Phúc muốn phát giận, tuy nhiên đối tượng trước mắt lại khiến anh không thể, gương mặt anh hiện rõ không cam lòng.

"Anh đừng nhúng tay vào chuyện này, hai người bọn họ suy nghĩ còn thành thục hơn anh nhiều lắm kìa, bọn họ tự có cách của họ." Ngọc không chút kiêng nể nói thẳng với Phúc, nàng kéo Phúc đi hướng khác "Dẫn em đi thăm nội anh đi"

"Nhưng rõ ràng hai người kia... tên kia... như vậy không phải là Phương đang làm chuyện có lỗi với chị An sao?" người nào đó còn hậm hực, lải nhải không ngừng.

"Em lại cảm giác chị An của anh muốn che giấu gì đó. Còn chưa biết ai làm tổn thương ai đâu" nàng nói một cách công tâm, rơi vào tai Phúc lại không như vậy. Phúc một bộ u oán, bất bình nhìn nàng. Nàng có chút giận, cho dù Phúc không tin cũng đừng luôn biểu hiện rõ ràng như thế chứ.

Bị Ngọc trừng mắt, Phúc lơ đãng liếc sang hướng khác, miệng không quên biện giải cho An "Anh không nghĩ vậy đâu, tối qua nghe ra chị ấy hốt hoảng lắm..."

"Không phải nói không gọi được sao? Hơn nữa, đây là mạng người, là bất kì ai thì hốt hoảng bất ngờ cũng bình thường."

"Em..."

"Em không phải cố tình phản bác lời anh, nhưng đây là sự thật. À, còn không biết là cậu ấy có đến đây xem Phương chưa."

Linh tính của Phương không sai, nàng chắc chắn An còn chưa về Mỹ...vừa nãy qua ô kính mờ của cửa phòng bệnh, nàng trông thấy Phúc ngoài cửa nhưng lại không vào. Nghĩ Phúc hiểu lầm chính mình rồi nói cho An, nàng bất chấp bản thân đang truyền dịch, rút vội ống kim mà bước ra đuổi theo. Cũng mặc cho Khải đi theo gọi lại.

"An đang ở đâu?"

Ngọc bị giật mình, quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Phương, đôi mắt sáng quắc lúc này cố tình trở nên nổi bật.

Phúc cũng quay lại, nhưng anh chú ý đến người thanh niên đang đứng sau Phương hơn. Tập hợp bốn người đứng nhìn nhau trong hành lang bệnh viện bỗng chốc vô cùng quỷ dị. Khải không bận tâm lắm đến hai người kia, mắt hắn chăm chú vào cánh tay đang rỉ máu của Phương. Một màn rút kim bất chấp vừa rồi của Phương không nghi ngờ gì đã gây nên hậu quả.

Phương hiện tại rất muốn biết, An rốt cuộc có bao nhiêu nhẫn tâm.

"Em không ở trong phòng bệnh, chạy ra đây làm gì?" Ngọc lãng tránh câu hỏi của Phương, mà sự thật thì nàng biết trả lời Phương thế nào đây. Nàng cũng không biết chính xác An đang ở đâu.

"Được rồi" nàng biết mình làm khó Ngọc "Chị chỉ cần trả lời em, An đang ở đây, cũng đã biết tất cả, đúng không?"

Phúc định lên tiếng, một người khác đã thay anh "Có chuyện gì mà mấy đứa đứng đây hết vậy?" tầm mắt Linh nhìn đến máu thấm qua lớp áo bệnh nhân của Phương. Linh liếc mắt nhìn Phúc, phân phó "Đi gọi bác sĩ cho cô"

"Còn con, theo cô trở lại phòng bệnh" Linh không phải là hỏi ý, không phải là khuyên nhủ, cũng không phải là năn nỉ mà là ra lệnh. Thế nhưng quay ngoắt lại người bên cạnh thì dịu giọng "Chị đi lại chỗ ông ấy trước đi, em xong chuyện bọn nhỏ này sẽ đến sau"

My đã sớm quen nên không lấy làm lạ "Chị thấy em nên đến chỗ ba em đi, chuyện này để chị, em nóng nảy chọc con bé sợ rồi kìa"

"Yên tâm, em biết chừng mực" Linh mỉm cười trấn an My, thấy Phương còn sững sờ không có ý đi theo, Linh lần nữa nhắc nhở "Còn chưa chịu đi? Con định đợi cho ngất đi rồi mới ngoan ngoãn nghe lời?"

Nghe được lời Linh, tổ hợp bốn người vừa rồi, người đi gọi bác sĩ, người theo chân My đi thăm ông Thái, người giúp đưa Phương về phòng bệnh, bản thân Linh bước đi phía trước. Đến trước cửa phòng bệnh, Khải viện cớ nói bản thân có việc, xin phép về trước. Phương gật đầu, Linh thì càng không ngăn cản. Vào đến phòng bệnh, hiển nhiên còn lại Linh và Phương.

Linh không vội mà nói những chuyện muốn nói, Linh trước tiên đợi bác sĩ vào kiểm tra cho Phương, sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt, trách móc một lượt, Linh mới ngồi xuống mở lời.

"Cô sẽ không hỏi con với An đã xảy ra chuyện gì" Linh mở đầu bằng một câu khẳng định, thói quen của một người tự tin, sẽ luôn chắc nịch rõ ràng chuyện mình đang làm cho dù thực sự thì bản thân có đủ thứ nghi ngờ "Nhưng cô muốn biết suy nghĩ của con lúc này, con muốn tự làm hại mình để cho ai xem? Ba mẹ con, bạn bè con, hay những người quan tâm con?"

Thật đúng là...hôm nay định trước nàng sẽ bị giáo huấn, hết Khải, giờ đến Linh. Xem ra ai cũng có tư cách đi dạy dỗ nàng. Vì nàng sai...

"Có vài chuyện, đáng lẽ là một người ngoài như cô, cô không nên can thiệp. Nhưng là một người mẹ, cũng là một người từng trải hơn những đứa trẻ như con, như An, cô thể không nói" Linh chậm rãi nhưng giọng điệu nghiêm túc tâm sự với Phương. Đây là lần đầu Linh thật lòng dụng tâm đi quan tâm một người không phải là người thân của mình. Mà với Phương, đây cũng là lần đầu được nghe, và thấm thía từng câu từng chữ từ một người ngoài dạy dỗ và quan tâm nàng. Tận những năm về sau, khi An nhìn thấy Phương và mẹ nàng thân thiết, bản thân liền tự hỏi rốt cuộc ai là con của Linh, là nàng hay là Phương nữa...

Tuyết về đến nhà thì thấy An nằm ngủ trên sô pha. Nàng đi nhanh bật đèn rồi lay An dậy.

"Sao ngủ ở đây? Không phải hẹn mình ăn tối gì sao, mệt mỏi thế này..."

An dụi mắt, mất mấy giây mới có thể làm quen với ánh sáng từ ngọn đèn, nàng bị Tuyết nói đúng, bản thân có chút mệt mỏi mới thiếp đi như vậy.

"Nhưng thế nào cũng phải ăn chứ đúng không. Hơn nữa là mình muốn cảm ơn Tuyết, mấy ngày qua phiền Tuyết nhiều quá..."

"An muốn đi đâu sao? Đừng đi được không. An đã không muốn về nhà thì ở lại đây đi" Tuyết thấp thỏm, là vì muốn rời khỏi, mới mời nàng bữa cơm này. Khoảnh khắc gần bên nhau ngắn ngủi đến thế?!

An có xúc động muốn đưa tay chạm lấy gương mặt Tuyết, nhưng nhanh chóng đè nén xuống. Tuyết khiến nàng khó xử vô cùng "Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, Tuyết đừng nghĩ nhiều. Đợi mình một chút, đi rửa mặt thay đồ đã"

Nghe An nói, Tuyết thở hắt ra, nàng cũng đi thay đi y phục đang mặc trên người. Nàng không muốn nói An biết là tuy chỉ là câu nói đơn giản của một người, đối với người khác liền biến thành cực kì quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bachhop