Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 : Thâm sâu ( Mộc Lan trường vi - p.3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư phi đưa ta đến một cánh rừng rậm rạp , khắp nơi đều là núi. Trên trời thi thoảng vang lên tiếng của mấy con chim đại bàng đang bay về phương Bắc. 

- Thư phi , đi xa như vậy , liệu có bị làm sao không...

- Thần thiếp lớn lên ở nơi thảo nguyên héo khô , sớm quen với cảnh xa lạ , bản thân không cảm thấy xa cách. Nương nương , ở lại đó cũng chỉ có thể nhìn cảnh Giai phi đắc sủng , chi bằng đi ra nơi khác ngắm nhìn thiên nhiên tươi đẹp , vừa đỡ âu lo , vừa có thể cảm thấy thanh bình. [ Sảng khoái ] Cũng lâu lẳm rồi thần thiếp mới có thể rời khỏi hoàng cung chật chội mà trở về nơi vốn có , không khí thật trong lành.

Cùng lúc đó , hai người bọn ta nghe thấy tiếng gầm gừ ở bên tai , bất giác cảm thấy giật mình run sợ , cả hãi đứng co cụm với nhau.

- Thư...

Dù sao cũng chỉ là nữ nhi thường tình , gan có to đến mấy cũng phải biết sợ hãi chứ. 

Tiếng gầm gừ đó dần dần biến mất , thay vào đó là sự xuất hiện của một con gấu xám. Thân hình to béo , cao hơn người thường , có vẻ như đã bị đói mấy ngày nên khuôn mặt cực kỳ hung tợn , nhìn thấy hơi người liền đuổi theo hai bọn ta. Hai nữ nhân yếu đuối sợ hãi thét lên cứu mạng giữa nơi núi non trùng điệp , đôi chân nhỏ nhắn cố gắng chạy khỏi sự truy cản của con gấu.

Chẳng mấy chốc , nó đã đuổi bọn ta tới nơi thác nước lớn , chẳng còn đường để chạy.

- Không xong rồi , phải làm sao bây giờ...

- Hoàng hậu nương nương , bất đắc dĩ phải nhảy thôi. [ Thư phi kiên định ] Thà nhảy xuống thác còn có cơ hội sống , còn hơn để con thú dữ kia ăn thịt.

- Nhưng...

- Không có thời gian để nhưng nhị đâu ! [ Thư phi liền nắm lấy tay ta , nhảy xuống dòng nước đang ào ào chảy kia ]

[ ... ]

Hoàng trại , Hoàng thượng đã cho người đưa Giai phi về nghỉ ngơi.

- Mộc Lan trường vi này , phong cảnh hữu tình , cũng gần đến lúc phải đi về rồi. [ Xoa xoa trán ] Phải rồi , Chính huy và Lệ hậu đâu ? Sáng giờ chẳng thấy hai nàng ấy đâu cả , có người theo hầu hạ hai nàng không ?

- Đại hãn yên tâm , khu vực này canh phòng cẩn mật , có lẽ là đi dạo tản bộ ở nơi nào đó , xin người yên tâm.

- Hai nàng ấy tính tình trẻ con , đi dạo tản bộ cũng là phải. [ Gật gù ] Cất đống tấu sớ này đi , trẫm muốn nghỉ ngơi một chút.

Thái giám Tổng quản tuân theo thánh ý , đang chuẩn bị sửa soạn để mang tấu chương cất , Lệnh Quý phi hốt hoảng bước vào trong.

- Đại hãn ! Đại hãn ! Không ổn rồi ! [ Quỳ xuống khóc ]Lệ hậu và Thư phi mất tích rồi ! [ Hoàng thượng nghe xong đứng hình ] Đã tìm khắp lều trại , cả nơi săn bắn cũng không thấy.

- Có khi nào có kẻ bắt cóc hai vị nương nương ? [ Tả vệ Tướng quân bước vào ] Đại hãn , nô tài nguyện đi ra ngoài vi trường tìm kiếm hai nương nương.

- Lệ hậu , Thư phi là phi tử của trẫm , trẫm không thể để hai nàng ấy có chuyện gì ? [ Tức giận ] Huy động phần lớn quân lính theo hầu , trẫm sẽ đích thân tìm kiếm tìm cánh rừng rậm rạp ở phía bắc , còn lại xuống đồi núi phía nam để tìm kiếm.

- Tuân lệnh !

Ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó ở gần đó.

Tiếng thác nước đánh thức ta khỏi cơn mê man , tỉnh dậy , thứ đầu tiên ta cảm nhận được là cái bụng đau nhói. 

Thư phi cũng đã tỉnh , mắt cũng đã mở , nhưng có vẻ như không ổn.

- Thư phi... [ Bò qua đến chỗ nàng ta ] Cô bị làm sao vậy ?

- Hoàng hậu , cô hôn mê ở đây đã gần nửa ngày rồi. [ Nhắm mắt đau đớn ] Chân của ta..

Thư phi chỉ về phía đôi chân , ta nhìn về phía dưới , phát hiện xương chân của nàng ta hình như đã bị lệch.

- Có lẽ là do lúc rơi xuống thác nước , lực cản quá mạnh , chân của ta...

- Bụng của ta... Giống như dạ dày đang quặn lại vậy... [ Ôm bụng rơi lệ ] T...Ta..

- [ Nhìn sang phía cây cỏ , phát hiện thấy có củ sâm và ít đồ nhóm lửa , có vẻ như đã từng có người ở đây ] Trước đã từng có kẻ cư ngụ , ta có thể ở đây nhóm lửa qua đêm.. Nhưng tốt nhất , mong Hoàng thượng phát hiện ra chúng ta đã mất tích , nếu không...

- [ Cố gắng gượng dậy ] Ta sẽ cố ... Cô đang lệch xương như vậy , để ta kiếm thứ gì sắc bén một chút , làm gậy gỗ cho cô.

- [ Đôi phần ngạc nhiên ] Trước giờ nghe Hoàng Cát Lạt thị là quý tộc mật thiết với Hoàng thất nhất , nữ quyến như cô cũng biết mấy cái này ?

- [ Cười khổ ] A mã của ta công cao danh cao , luôn thấp thỏm một ngày mẫu tộc sẽ không còn hưng thịnh , vì vậy đều dạy con cái hạ nhân trong nhà chút việc thường dân. Thuở nhỏ , mỗi khi a mã rảnh rỗi , người sẽ dắt ta và huynh trưởng đi lên rừng hái thuốc.

- Cuộc sống trước khi nhập cung của cô quả có chút thú vị. [ Cười nhẹ ] Không giống đám người quý tộc suốt ngày nấp sau nhung lụa mà nhũng nhiễu kia.

- [ Vừa nói vừa khai thông lối ra khỏi hang ] Bọn họ trước sau đều muốn ám hại gia tộc khác , bề ngoài trung thành , bên trong luôn có suy nghĩ riêng. Diệc Liên thị của Chính hậu chính là nghĩ như vậy nhưng lại nói ra bên ngoài nên mới bị thất sủng , nếu không phải có nữ quyến làm Chính cung , chắc người đời sẽ nghĩ họ bây giờ chẳng khác gì thường dân. [ Lôi trâm cài trên đầu ra để nhóm lửa ] Vinh quang phú quý trên đời này mang lại , cô nghĩ khi xuống suối vàng còn có thể mang theo sao ? Thế nên gia tộc ta chỉ có thể cố gắng hạn chế nhất máu đao trôi chảy nơi hoàng triều này nên mới được hoàng tộc trọng dụng.

Không lâu sau đó , nhúm bụi ta hì hục ma sát cây trâm đã có khói trắng , ta cố gắng thổi vào , cuối cùng thì lửa cũng đã có.

- [ Thở dài , nhận lấy cây gậy mà ta đưa cho ] Đêm nay chúng ta có thể yên ổn , nhưng mai ta sẽ đưa cô đi bắt cá dưới suối.

- [ Tò mò ] Có thể bắt cá sao ? 

- [ Cười ] Tất nhiên rồi. 

Sáng hôm sau , Thư phi chỉ cho ta cách dùng gậy nhọn đâm thật mạnh qua cá , cả ngày hôm đó bọn ta rất vui vẻ.

- [ Vui sướng ] Nhìn này , nãy giờ ta bắt được ba con rồi ! Như vậy thì cả ngày sẽ có một đống cá để ăn mất !

Trong lúc bọn ta đang chơi đùa nơi dòng suối , toán quân lính do Hoàng thượng chỉ huy đang ngày đêm lùng sục tìm kiếm.

- Hoàng thượng , chúng nô tài đã tìm kiếm hết cả khu vực này mấy lần rồi...

- [ Không có ý định ngơi nghỉ ] Tiếp tục tìm kiếm , khu vực thác nước kia có vẻ có nhiều điểu khả nghi.

- [ Lo lắng ] Hoàng thượng , trời cũng đã tối , quân lính đều đã mệt lả người , xin người tạm thời nghỉ ngơi đi đã , sáng mai tìm kiếm cũng chưa muộn.

- Trẫm nghĩ ngơi một khắc , hai nàng ấy sẽ càng nguy hiểm hơn một khắc. [ Nhắm chặt mắt ] Trong sáng mai , sớm nhất là rạng sáng phải tìm thấy hai nàng ấy.

- [ Vui mừng ] Vâng thưa Đại hãn.

Cùng lúc đó , trong hang ngầm dưới thác nước nọ , ta và Thư phi đang ngồi nướng cá ngon lành , định bụng sẽ ngủ một giấc.

- Lệ hậu nương nương.

- [ Bình thản ] Cứ gọi ta là Hoàng Cát Lạt Uyển Dung, giống cách ta gọi cô là Nãi Man Phương Yến. 

- Ừm... Uyển Dung. [ Vẽ vẽ cái gì đó trên cát ] Tính cách cô thẳng thắn như vậy , vẫn đồng thuận làm Đại phúc tấn Tiềm đệ sao ?

- Gia tộc cần nữ nhân chống lưng , ta lại là lựa chọn hoàn hảo nhất lúc đó của họ. [ Lục nhớ lại những câu từ ví von bản thân hồi bé ] Họ nói , ta dung mạo tuyệt mỹ vạn năm khó kiếm , tứ đức vẹn toàn , từng lời từng chữ đều nhất mực chỉnh chu. Tiên đế còn nói , người hối tiếc vì năm đó vì thương hại nên đã cho Diệc Liên thị làm Chính thất , vì vậy đặc cách ban phân vị Đại phúc tấn cho ta. Vì vậy Chính cung luôn ghét ta , một là vì cô ta nhập cung không tương xứng về gia thế , hai là mọi vinh sủng đều dành cho ta , ba là vì ta mới là người sinh hạ trưởng tử cho hoàng thất , bốn là vì cái danh vị. Cô ta luôn tỏ vẻ nhu mì hiền thục , thực chất luôn muốn gieo gió thành bão , làm lợi cho mình.

Cùng lúc đó , ngoài hang xuất hiện tiếng bước chân. Hai nữ nhân yếu đuối cứ tưởng tìm thấy được ánh sáng , hớt hải dìu nhau ra đón tiếp.

- Các ngươi... ?

Trước mặt hai bọn ta, không phải những lính tráng Đại Nguyên.

- Hang động cùng cốc như vậy , sao lại có hai đại mỹ nhân ở đây cơ chứ. [ Tên đứng đầu cười lớn ] Trang sức có vẻ không phải loại tầm thường ! Mau bắt hai ả ta đem bán sang hoàng gia Đại Tốc , chúng ta có khi sẽ kiếm được mánh lớn đấy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top