Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I

Ở một ngôi làng nhỏ, yên tĩnh trong buổi chiều tà với dòng sông thơ mộng, hai bên bãi bồi với những rặng tre xanh rì đung đưa theo gió. Dòng sông không quá kiêu sa, lộng lẫy như sông Hương cũng không quá quyến rũ như sông Thu Bồn, nhưng nó lại khiến những ai đã từng đi qua thì không thể nào quên được bởi sự lung linh huyền ảo của nó. Bên bờ sông có một lũ con nít đang nghịch nước, nhóm thì thi xem ai bơi xa hơn, đứa thì xếp thuyền giấy thả xuống dòng sông như gởi đi những điều ước gì đó.Bổng có tiếng kêu làm cho bầu không khí vui vẻ giảm đi.

- Hạ, Quân về ăn cơm! Đã chiều rồi mà còn chưa chịu về à.

Cậu nhóc tên Quân đập nước tung tóe rồi mới chịu bơi vào bờ.

- Từ từ đã bà chị, đang chơi vui mà.

- Vậy mày không đói á! Nói xong Huyền Thu kéo lấy Thi Hạ một cách vội vã mà không thèm nhìn Mạnh Quân. Mạnh Quân phải bỏ lại lũ bạn và chạy theo hai chị em trong bộ dang ướt như chuột lột. Đó là một trong những cảnh rất bình dị của tuổi thơ nơi đây.

Tuổi thơ ở làng là thế cứ yên bình. Ngôi làng tuy không được biết nhiều đến nhưng phong cảnh thì rất đẹp, vẫn giữ nguyên được vẽ hoang sơ, dân dã vốn có của nó. Gia đình của Thi Hạ sống ở đây từ rất lâu, bố của Thi Hạ từ nhỏ đã làm rẫy, làm việc rất giỏi, còn mẹ cô là một cô giáo miền Nam, tình nguyện về vùng sâu vùng xa dạy học, do thương mến tính hiền lành, thật thà của bố cô nên đã chịu làm vợ ông và ở lại dạy học cho tới bây giờ. Và họ sinh được hai cô con gái đáng yêu là Huyền Thu và Thi Hạ,còn Thiên Xuân là đứa bé được nhận nuôi do lớn tuổi hơn Thi Hạ nên làm chị ba. Gia đình không khá giả gì mấy nhưng đủ khả khả năng để cho cả ba chị em đi học. Huyền Thu mười hai tuổi đang học lớp bảy cùng lớp với Mạnh Quân, còn Thiên Xuân tuy lớn tuổi hơn Thi hạ nhưng do lúc nhỏ đi học bị ốm nặng phải nghỉ học một năm nên cùng học lớp bốn với Thi Hạ.

Từ nhỏ Thi Hạ đã rất nhút nhát, ngược lại thì huyển Thu rất mạnh mẽ có chút nam tính,vì là chị cả nên hay bắt nạt Thi Hạ, còn Thiên Xuân thì tính tình vui vẻ hoạt bát. Cả ba chị em đều do bà đặt tên, cả tên của Mạnh Quân cũng do bà đặt. Mạnh Quân là cậu nhóc hàng xóm hay nghịch phá nhưng rất bản lĩnh, tuy nhỏ tuổi nhưng công việc nương rẫy làm rất giỏi, vì từ nhỏ cậu ấy chỉ sống với ông nội, rất hiếu thảo nên được bố Thi Hạ quý mến.

Do thuộc trường vùng sâu, vùng xa nên trường cấp I và cấp II chung một trường. Huyền Thu và Mạnh Quân tuy chung lớp nhưng không ưa nhau cứ như chó với mèo. Còn Thiên Xuân do lanh lẹ, hoạt bát nên làm lớp trường quản lý lớp rất tài ba. Riêng Thi Hạ thì chuyên bị mấy cậu nhóc trêu chọc, ức hiế cứ hay nắm cái bím tóc dài của Thi Hạ mà nghịch làm cô bé không khi nào thôi khóc. Những lúc như thế thì Mạnh Quân như một vị anh hùng xuất hiện để giải cứu và cứ trêu chọc Thi Hạ là " đồ mít ướt". Mạnh Quân nói:

- Thôi nín đi! Mít ướt quá! Yêu tâm đi từ nay không ai ăn hiếp mày nữa đâu, chỉ có tao mới có quyền đó, chỉ có tao mới nắm bím tóc mày thôi! Nhớ chưa!

Thi Hạ mắt ướt nhòe nhìn Mạnh Quân ngơ ngác:

- Như vậy vẫn bị ăn hiếp mà!

Nhưng lời nói đó cứ như là một lời hứa, từ đó Mạnh Quân luôn bảo vệ Thi Hạ, nhưng cũng chỉ có Mạnh Quân mới làm Thi Hạ khóc. Thời gian cứ từ từ trôi đi, Mạnh Quân và Huyền Thu đã học lớp 9, cũng là năm cuối cấp ở trường làng. Thi Hạ và Thiên Xuân cũng đã là học sinh lớp 6. Mọi chuyện của tuổi học trò ngây ngô vẫn diễn ra một cách dễ thương. Huyền Thu vẫn tỏ thái độ của người chị cả thường ra lệnh hay thị uy với hai cô em gái của mình. Tuy hay la mắng nhưng cô vẫn rất thương yêu em của mình chỉ là cách biểu lộ khác những người chị bình thường.

- Nè! Thằng Quân bảo phải triệu tập nhóm kìa. Huyền Thu kêu lên trong khi hai cô em gái đang đọc quyển truyện yêu thích làm cả hai giật mình.

- Sao chị nói to thế! Nói bình thường đã nghe rồi, em biết giọng chị cao mà! Thiên Xuân nói với vẻ hậm hực.

Thi Hạ biết tính hai chị không ai nhường ai, sợ họ cãi nên nói:

- Chị hai tinh tình thế mà, chắc tại thấy hai chị em mình tập trung quá nên kêu lớn thế thôi.

- Ừ! Lâu lâu mới thấy con út nhà mình có tiếng nói riêng đấy. Mau đi thôi để thằng nhóc đó chờ. Huyền Thu nói rồi kéo hai cô bé đi.

Cả ba cùng đến bờ sông – nơi mà lũ nhóc vẫn thường tụ tập với đủ trò nghịch phá. Thì ra là Mạnh Quân đã bày sẳn một bữa tiệc trái cây rừng rất hấp dẫn, nào là dâu rừng, ổi rừng, mận rừng,...để chúc mừng cậu nhóc và cả Huyền Thu đã nhận được học bổng, đôi quan gia này chẳng những khắc khẩu mà còn cạnh tranh nhau quyết liệt để giành học bổng, mỗi lớp chỉ chọn một người nhưng do ngang tài ngang sức nên cả hai đều được chọn. Gặp nhau cứ như chó với mèo nên cả hai gây nhau khốc liệt, còn Thi Hạ và Thiên Xuân thì tha hồ ăn uống. Thi Hạ đặc biệt thích trái cây rừng nên ăn rất tự nhiên không có vẻ rụt rè như thường ngày. Đến khi hai người đó cãi xong thì những trài ngon nhất đã bị chén sạch, Mạnh Quân thì cười toe toét còn Huyền Thu thì ăn lấy, ăn dể cố ý không cho Mạnh Quân có cơ hội nào. Sau khi ăn xong cậu ấy chỉ về phía bờ sông nơi có chiếc bè đang nổi trên mặt nước. Đó là chiếc bè do chính tay cậu ta làm, cậu ấy thách thức ba chị em xem ai dám đi cùng trên chiếc bè đó. Huyền Thu và Thiên Hương tỏ vẻ ái ngại và nghi ngờ sự chắc chắn của chiếc bè mặc dù cả hai đều biết bơi. Chiếc bè được làm từ những cây gỗ nhỏ được xếp ba lớp và đan chặt với nhau bằng những sợi dây rừng, Mạnh Quân nói đây là chiếc bè được làm giống chiếc bè mà các tù chính trị vượt ngục trốn khỏi Côn Đảo mà nó nghe thầy lịch sử giảng

- Có ai muốn làm du kích nhỏ đi trên sông không?

Mạnh Quân nói và nhìn cả ba chị em rồi lắc đầu tỏ ý chê bai. Rồi nắm lấy tay Thi Hạ kéo lên chiếc bè, chiếc bè lắc lư nổi trên mặt nước, Thi Hạ nhìn Mạnh Quân với vẻ van xin, nhưng mạnh Quân cố tình không hiểu mặc dù biết nhỏ không biết bơi, nhỏ nhìn hai chị cầu cứu nhưng đã muộn rồi, Mạnh Quân đã dùng sào đẩy chiếc bè ra xa bờ. Hai người chị vẫn an tâm giao phó Thi Hạ cho Mạnh Quân vì biết cậu ấy là tay bơi kì khôi của làng.

- Anh đừng có quăng em xuống sông nha! Thi Hạ vừa nói vừa run rẩy nắm lấy tay Mạnh Quân. Mạnh Quân nhìn cô bé mít ướt rồi cười bảo:

- Đồ ngốc! Dẫn đi xem kho báu mà không chịu. Yên tâm đi, anh là hiệp sĩ mà làm sao quăng nhóc xuống sông chứ. Nếu có thì cho nhóc vinh hạnh làm mồi cho quái vật để cứu công chúa. Ha ha.

Dẫu biết ông anh này hay bắt nạt mình, hay trêu mình nhưng nhỏ vẫn thích chơi với Mạnh Quân hơn hai chị, vì hai chị chẳng khi nào biết nói chuyện hài hước để chọc nhỏ cười. Đang suy nghĩ về việc tại sao mình không được làm công chúa mà chỉ làm mồi cho quái vật thì Mạnh Quân đã vỗ vai lay lay nhỏ. Bảo nhỏ nhìn theo hướng tay mình chỉ, một cảnh tượng vô cùng đẹp, chiếc bè trôi giữa dòng nước lung linh, hoàng hôn trê dòng sông tạo một bức tranh kì vĩ, thơ mộng, ánh hoàng hôn chiếu xuống dòng sông làm cho chiếc bè như đang trôi trên một dãy lụa màu đỏ tuyệt đẹp.

- Ngạc nhiên chưa? Không phải ai cũng thấy được kho báu này đâu. Và còn đẹp hơn lúc trăng tròn và lúc bình minh khi sương mù còn giăng phủ nữa. Nếu nhóc có gan đi thêm lần nữa thì anh đây sẽ đưa nhóc đi.

Thi Hạ gật đầu lia lịa rồi nhìn Mạnh Quân ngỡ ngàng vì cậu ấy luôn xưng mày tao, nay lại đổi cách xưng hô làm cô thấy lạ, cậu ta giải thích vì đã lớn rồi phải ăn nói lịch sự, đâu như trẻ con nữa mà mày mày, tao tao. Nhỏ chỉ biết cười vì Mạnh Quân nói là lớn rồi nhưng đâu có khác gì con nít như Nhỏ đâu. Hai người đứng ngắm nhìn hoàng hôn trên chiếc bè đang trôi êm đềm giữa dòng nước. Đến khi bụng của nhỏ kêu đói mới chịu chèo về. Chiếc bè trôi chầm chậm rồi cập bến, lúc này chẳng thấy ai, hai người chị của nhỏ đã về từ bao giờ. Nhỏ ngước nhìn Mạnh Quân chưa kịp nói gì thì dường như cậu ta đã hiểu và nói:

- Muốn đưa về chứ gì? Cùng đường mà, anh đây không để nhóc con bị cọp tha đâu mà lo.

Thi Hạ chỉ biết cười, lúc trước những lời thế này làm nhỏ sợ nhưng giờ nhỏ lại thấy rất buồn cười. Suốt đoạn đường về nhà Mạnh Quân hết huýt sáo rồi lại hát, tuy chỉ là ca lẻ nhưng cậu ấy hát rất hay. Mạnh Quân luôn vui vẻ, hiếu động ngoài những trò nghịch phá thì đánh nhau là số một, cậu ấy được đám bạn trong làng và cả trong trường tôn làm đại ca nữa. Mỗi khi đánh nhau thương tích đầy mình bị ông mắng đòi đánh đòn thì hắn lại chạy qua nhà nhỏ, mẹ của nhỏ vốn rất thương hắn nên chỉ khuyên bảo rồi thoa dầu. Do từ nhỏ đã không được sống với cha mẹ, chỉ có tình thương của ông nên hắn rất quý mẹ của ba chị em nhà học Thái, coi bà như mẹ ruột của mình, và coi họ như là gia đình của hắn, nên hắn rất tự nhiên khi ở đó.

Sau khi đưa nhỏ về, cậu ta cũng về nhà. Dạo này ông của Mạnh Quân thường hay ho, mất ngủ, ăn uống kém hơn trước nhiều và ngày càng có vẻ nghiêm trọng hơn. Mạnh Quân phải nghỉ học mấy ngày để chăm sóc cho ông. Nghe Huyền Thu kể mấy ngày nay Mạnh Quân không đến lớp nên bà Thi – mẹ của Thi Hạ qua xem có chuyện gì hay không. Khi vào đến nhà thấy Mạnh Quân đang rất khó khăn để đúc cháo cho ông, bà đã giúp một tay và cùng vài người hàng xóm đưa ông đi Trạm y tế để khám bệnh. Bác sĩ cho biết ông bị lão suy do lực quá sức và bị suy kiệt do suy dinh dưỡng cần phải đến bệnh viện để điều trị lâu dài. Còn Mạnh Quân thì ở nhà thấp thỏm chờ tin ông, nó thương ông lắm, bây giờ chỉ còn ông là người thân duy nhất của nó thôi. Cả ba chị em đều đến chơi với Mạnh Quân và cũng để trông chừng cậu ấy như lời mẹ đã dặn.

- Mày ăn uống gì chưa? Huyền Thu hỏi nhưng giọng không cáu gắt như mọi khi.

Mạnh Quân chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu rồi hai tay ôm đầu gối, mắt thì cứ hướng về phía cổng để đợi tin tức của ông. Thấy vậy Thiên Xuân nhanh nhẹn phân công công việc, Huyền Thu thì chép bài cho Mạnh Quân, Thiên Xuân thì đi nấu cơm, còn Thi Hạ được giao nhiệm vụ vô cùng quan trọng là ngồi ở đó chơi với anh Mạnh Quân. Sau khi phân công xong, người nào làm việc nấy, Thi Hạ nhìn Mạnh Quân rồi nhìn xung quanh sau một hồi suy nghĩ mới nói được một câu:

- Ông sẽ khỏe thôi mà! Bị bệnh thì uống thuốc là hết bệnh thôi mà.

Mạnh Quân nhìn Thi Hạ, ánh mắt buồn- ánh mắt mà trước đây nhỏ chưa từng thấy, rồi nói:

- Thật không?

- Thật! Mẹ em nói vậy mà, lần nào em bệnh uống thuốc vào đều hết bệnh

Tuy nghe những lời nhỏ nói đã an tâm hơn nhưng Mạnh Quân vẫn thấy trong lòng hoang mang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top