Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Vân Cử không biết bản thân từ bao giờ đã ngủ quên trên thư án, lúc nâng được mí mắt lên thì cũng vừa đến giờ tỵ (trong khoảng chín giờ đến mười một giờ). Có thể là do tối qua quá đỗi mệt mỏi và kinh hách, hắn cảm thấy cả người rã rời lẫn thái dương ẩn ẩn đau. Những suy đoán từ đêm trước khó dứt khỏi đầu, nhác thấy Lễ bộ không khí thâm trầm, tâm tư tiểu thị lang càng thêm hỗn độn.

Thị vệ đứng canh gác khắp nơi, giữa đám văn nhân tay trói gà không chặt Ô Sa quan (mũ) chỉnh tề, bỗng nhiên xuất hiện thêm một loạt võ nhân y phục tối màu giắt trường kiếm bên hông, thần thái nghiêm nghị hằm hằm. Phó Vân Cử tin rằng, chẳng ai có thể giữ vững nụ cười an nhiên của mình khi suốt một chặng đường dài, cứ mấy bước lại bắt gặp một khuôn mặt như đi đòi nợ đó.

Đại nội tổng quản thị vệ huấn luyện nhân công cũng thực sự quá tốt, ai ai cũng mang cùng một vẻ mặt giống y cả. Tiểu thị lang ủ rũ nghĩ.

Phó Vân Cử miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh rảo bước qua một hàng thị vệ dài, cuối cùng thành công thở phào đến được thư phòng (phòng sách). Hắn muốn tra xét kỹ càng lại những báo cáo sự vụ gần đây, biết đâu tìm ra được manh mối. Nhưng đáng tiếc thay, nửa ngày trời cũng chẳng dò la ra điều gì bất ổn, lại thành hoài nghi bản thân. Dẫu sao thì, nửa tháng trước, kẻ đôn đốc và an bài mọi việc chính là hắn, muốn gài bẫy hay lợi dụng Lễ bộ vẽ đường cho giặc, người có khả năng lớn nhất hiển nhiên cũng là hắn.

Tiểu thị lang đột nhiên rất rất muốn từ chức.

Phó Vân Cử phiền não thở dài, thật sự không biết phải làm sao. Hắn vào cung đã hơn bốn năm, tính tình nội liễm (hướng nội) nên ít gây chú ý, không biết mơ màng thế nào mà lên được chức tòng tam phẩm, an an ổn ổn làm một Lễ bộ thị lang. Bây giờ bỗng nhiên gặp phải tai bay vạ gió thế này, bản thân liền lóng ngóng.

Cơ hồ do ngồi quá lâu, lúc đứng lên hắn có hơi váng đầu. Lò xông hương hãy còn chưa đốt xong, khắp thư phòng nồng nặc hương Mặc Nghiên. Thơm nhưng nồng đến xót mũi. Phó Vân Cử nhíu nhíu mày, nhớ tới lão thượng thư tuổi đã cao cũng thường làm tổ trong này, liền gọi người đến tắt lò đi, mở cửa sổ. Đằng sau thư phòng có một lương đình nhỏ, hắn thoáng bất ngờ khi thấy thân ảnh người nào xa xa, vạt áo phiêu diêu ngỡ như thần tiên ấy khó có thể nhìn lầm được. Đích thị là Nhàn vương gia.

Đàm đạo cùng y, lão thượng thư không biết nói đến gì mà liến thoắng, gương mặt già nua cười đến xuân phong đắc ý. Vô tư lự như thể bản án lửng lơ có thể ập xuống đầu lão bất cứ lúc nào kia vốn chẳng hề tồn tại. Lại nói đến nam tử lam nhan gây họa đối diện, khóe mắt y cong cong thành đường lưỡi liềm, dáng vẻ vui thích đến độ tay phẩy phẩy quạt không ngừng. Tiểu thị lang bỗng nhiên thấy bực bội, trong lúc hắn lo lắng cho mệnh hệ Lễ bộ, thì kẻ đứng đầu kia lại vô tư đến thế? Trong lúc mọi người đang hoang mang, thì lão thượng thư có thể thong thả như vậy?

Phó Vân Cử nhíu nhíu mày, siết chặt thẻ tre trong tay. Sau cùng bức xúc phất tay áo quay đi. Hắn còn chưa kịp đẩy cửa thì bên ngoài đã có người mở trước. Lang trung ấy cung kính cúi đầu, "Thượng thư đại nhân cho gọi ngài."

Thoạt tiên, Phó Vân Cử sửng sốt, theo phản xạ quay phắt lại hướng cửa sổ lúc nãy, nghi hoặc nhíu mày. Đoạn hắn cho người kia lui xuống, chỉnh đốn lại y phục, cứ hồ hồ đồ đồ thế mà đi ra.

.

Lương đình mấp mé bên một hồ cá chép nhỏ, bên trong chỉ có độc một chiếc bàn cùng hai cái ghế đẽo từ đá. Bàn cờ vây ngổn ngang quân trắng quân đen, lão thượng thư mặt mày nhăn thành một nhúm, một tay vuốt vuốt râu, một tay cầm cờ mãi không hạ xuống được. Lão tặc lưỡi mấy tiếng, bất đắc dĩ bảo, "Vương gia, mặc dù có không muốn đi chăng nữa, người cũng đừng hạ cờ tùy hứng như vậy. Thế cờ như này, đi đường nào ta cũng thắng, điện hạ xem thử, đặt ở đâu thì đẹp?"

"Đây, đây." Diễm vương nhiệt tình chỉ chỗ, phẩy quạt mấy cái, "Thượng thư đại nhân cứ chơi sao cho thống khoái (vui hết cỡ), chốc nữa ta cho người sơn lại hết mấy quân cờ, phần thắng tất lại về tay ta."

"... Điện hạ chơi không đẹp." Lão lắc đầu thở dài.

"Không sao, ta đẹp là được." Y an ủi đáp.

Lễ bộ thượng thư đại nhân thức thời câm miệng, chỉ cười cười.

Mặc dù nói rằng lương đình ở đằng sau thư phòng, nhưng thực chất từ thư phòng không có lối thông ra hay vòng ngược lại để đến nơi đó. Nếu muốn đi thì phải băng qua dãy hành lang phía Tây mới tới, mất khoảng chừng hơn nửa nén nhang (gần mười phút). Vậy nên lúc tiểu thị lang có mặt thì hai người đã tán gẫu được đôi ba câu nữa.

"Hạ quan bái kiến thượng thư đại nhân, cùng," Phó Vân Cử thoáng ngừng lại, "Nhàn vương gia."

"Phó thị lang không cần đa lễ." Lão thượng thư ra hiệu cho hắn đứng thẳng lên, "Lão phu cho gọi Phó thị lang, thực chất chỉ muốn hỏi một câu. Câu này," Lão đánh mắt qua Diễm vương, cười nhàn nhã, "... nên để điện hạ hỏi thì hơn."

Bạch Ân Tiêu đóng quạt, thu lại bộ dạng không đứng đắn. Mắt phượng khẽ nheo lại tựa đánh giá kẻ trước mặt. Sau cùng y bất mãn lên tiếng, giọng điệu nghe như hờn dỗi, "Vừa nãy ngươi ngập ngừng, là do quên mất tước hiệu của bổn vương phải không?"

Nụ cười của lão thượng thư thoáng cứng lại. Phó Vân Cử quyết định không đáp.

"Được lắm! Phó thị lang cứ đợi tới lúc về đến phủ Nhàn vương, ta sẽ cho ngươi chép tước hiệu lẫn tên của ta một vạn lần! Xem ngươi có còn quên không?" Diễm vương ra vẻ phẫn nộ gõ quạt xuống bàn, đỏng đảnh quay đi không thèm nhìn tiểu thị lang nho nhỏ bên dưới. Bộ dáng hoàng khuê tú nữ (tiểu thư nhà giàu) bị chiều hư.

"... Về phủ Nhàn vương?" Mặc kệ y, Phó Vân Cử nghi hoặc nhìn lão thượng thư, "Tại sao hạ quan lại đến phủ Nhàn vương?"

Lão quan đánh một cái thượt dài, nét mặt nghiêm túc bảo, "Phó thị lang cũng hiểu tội trạng treo trên đầu Lễ bộ, thời hạn một tháng chẳng qua chỉ là cái cớ của hoàng thượng mà thôi. Nay ngươi được Nhàn vương điện hạ để ý, xét thấy ngươi đi theo ta đã lâu, một lòng tận tụy, lại còn trẻ như vậy. Chi bằng giữ lại một cái mạng nhỏ, từ giờ theo gót Nhàn vương, lánh khỏi chốn thâm cung, an nhàn qua một đời?"

Phó Vân Cử sửng sốt, thậm chí có phần kinh hãi, vội vàng thưa, "Hạ quan chỉ mới quen biết Nhàn vương điện hạ chưa đến một ngày. Làm sao có thể hầu hạ điện hạ tốt được?"

Diễm vương không biết lý giải 'hầu hạ' của hắn thành cái việc gì. Y thong thả mở quạt, cười đến mi nhãn loan loan, vui vẻ đáp, "Bổn vương với ngươi nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã quen lâu). Thời gian của bổn vương dư dả, ta đây cũng chẳng phiền... thân chinh dạy ngươi, một số chuyện." Y ám muội cười khẽ, mâu quang liễm diễm ý khiêu khích.

Tiểu thị lang cố kìm lại cái lườm muốn đánh qua y. Dẫu vậy, vành tai vẫn mơ hồ ửng đỏ. Quyết đoán quỳ xuống, hắn chấp nhất nói tiếp, "Hạ quan y lời thượng thư đại nhân. Bấy lâu nay dốc lòng dốc sức vì Lễ bộ, cũng nhận lại không ít chiếu cố của mọi người. Nghĩa bạc vân thiên (tình nghĩa khỏa lấp cả mây trời), làm sao dễ dàng ân đoạn nghĩa tuyệt? Còn nữa, thượng thư giúp đỡ hạ quan không ít, ân đức chất cao như núi, hạ quan còn chưa hồi báo được lần nào. Hiện tại bỏ đi theo điện hạ, há chẳng đang tự biến bản thân thành kẻ vong ân phụ nghĩa? Tội trạng này thiên địa bất dung, hạ quan gánh không nổi."

Lão thượng thư nghe vậy, tựa như cảm khái than, "Ngươi, thật sự... Trước tiên, đứng lên đi."

"Hạ quan sẽ không đứng lên trừ khi đại nhân thay đổi ý định." Phó Vân Cử cứng đầu đáp.

Diễm vương bấy giờ bỗng nhiên bật cười. Gõ gõ quạt vào cằm, giọng y lộ rõ vẻ hỷ hoan, "Vân Cử, bổn vương quả nhiên không nhìn lầm ngươi." Đoạn y hướng về lão thượng thư, miệng thì tặc lưỡi nói tiếc, nhưng điệu bộ vân đạm phong khinh (nhàn nhã), "Phó thị lang đây đã không nguyện ý, bổn vương cũng chẳng ép buộc chi nữa. Hương Tiêu đình lạnh quá một tuần trà (khoảng ba mươi phút đổ về), ta lại chẳng còn lý do gì để làm phiền thượng thư. Một tấm trung tâm của thị lang, bổn vương hết sức cảm phục. Mong đại nhân tiếp tục chiếu cố hắn, người như thế, bách niên nan ngộ (trăm năm khó gặp)."

Phó Vân Cử được y tung hô, nhưng lòng hỗn loạn đến khó chịu. Hắn thực sự không đoán ra nửa phần tâm tư nam tử, bộ dạng y tùy hứng thất thường, nhưng ý cười kín kẽ sâu xa. Ngữ điệu bâng quơ năm phần thật, năm phần giả, không biết đường nào mà lần. Miệng thì nói bản thân vô dụng, lại chỉ sợ y biết nhiều hơn tất cả.

Vạt áo lục sắc khẽ khàng lướt qua mũi giày, đỉnh đầu bỗng bị điểm một cái. Tiểu thị lang ngước lên, thốt nhiên phát hiện ra hai chén trà đã lạnh từ khi nào lặng lẽ nằm trên bàn đá.

Lão thượng thư phiền não thở dài.

.

Hình bộ tra án trước giờ vốn nổi tiếng cần kiệm, một cuộc hỏi cung này kéo dài nội chỉ trong lưng chừng buổi chiều là xong. Thượng thư Hình bộ nom hãy còn rất trẻ tuổi, vào cung chưa lâu, tác phong đoan chính thanh liêm, tiếng xấu điều đặt chưa từng nghe đến. Hình như là gia quyến chính thất (vợ cả) nhà Tả tướng, được một tay lão cất nhắc chức quyền. Lưng có bệ đỡ, ngoài mặt lại chẳng kiêu căng, âu cũng rất đáng khâm phục.

Phó Vân Cử không biết nhiều về y. Tiểu thị lang trước giờ giao thiệp ít ỏi, quẩn quanh qua lại cũng chỉ trong Lễ bộ. Nay tận mắt nhìn thấy, không khỏi để ý một chút.

Sau cùng, cũng không khám phá ra gì kỳ lạ.

Tiểu thị lang chỉ húp qua loa một chén cháo trắng lỏng bỏng, rồi trở về tiểu viện được phân phối, xem qua vài cuốn sách sau đó nghỉ ngơi. Thực sự, thái độ của lão thượng thư quá mức điềm tĩnh. Hắn không nói đến việc lão đã đi qua thăng trầm, hay kinh qua bao nhiêu khó khăn. Nhưng, dẫu sao thì, mệnh hệ nhân công trên dưới Lễ bộ, thân là người đứng đầu, lão thờ ơ như thế cũng là kỳ lạ. Phó Vân Cử chỉ nghĩ được vậy, chức quan nho nhỏ như hắn cũng không thấu đáo nhiều điều, huống chi bản thân hắn lại càng chẳng muốn thấu suốt?

Chung quy, chỉ là không cam tâm xuống hoàng tuyền đơn giản như thế.

Phó Vân Cử tự làm mình bức bối, cũng vô tình xua đi mệt mỏi đè nặng lên vai suốt cả hôm nay, nhưng thêm một tầng ưu tư nan giải. Hắn có phần hổ thẹn bản thân thế mà lại hèn nhát đến vậy, chốn cung đình, vốn dĩ do hắn tự chọn, chẳng ai ép buộc. Hiện tại không còn đường thối lui, hắn lại dám trách cứ người khác? Kiếp nạn này, tự thân phải đối diện.

Phó Vân Cử thông suốt trăn trở trong lòng, vốn nghĩ rằng đã có thể yên giấc. Ấy vậy, giữa canh hai (từ hai mươi mốt giờ đến hai mươi ba giờ) hắn giật mình tỉnh dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ, tay chân cứng đờ không thể cử động, hoảng hồn một chút mới phát hiện bản thân đang bị quỷ áp (bóng đè). Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh lại được, hắn cũng đành thả lỏng người nằm yên, bất chợt để ý thấy hương Mặc Nghiên xót mũi. Qua cơn, Phó Vân Cử bật dậy, quả nhiên tìm được lò xông đặt dưới chân giường. Lúc bước chân vào, hắn biết lò xông đã được đốt, theo lẽ thường, đốt hương liệu chỉ cần khoảng một canh là hết, cớ sao vẫn còn đây? Tiểu thị lang một bụng nghi kỵ, nhưng giữa đêm khuya không muốn kinh động mọi người nên chỉ lẳng lặng tắt đi. Nhận thấy bản thân khó ngủ lại, hắn khoác thêm ngoại y, mở cửa muốn tản bộ một chút.

Đi một đường không ngừng, chẳng biết đi thế nào mà đến tận đình Hương Tiêu. Chỉ là, lộ trình này khác với lần trước.

Từ đằng xa, nương theo nguyệt quang loang loáng, thân ảnh nam tử ngoài ý muốn vẫn tĩnh tọa nơi đó. Hướng nhìn này họa nên, không phải là bóng lưng y, mà là góc mặt nghiêng nghiêng, lộ ra khung xương quai hàm tuyệt mỹ. Nam tử giống như lần trước tùy ý để xõa tóc, ánh trăng nhảy múa bên trên minh mị yêu nhiêu (long lanh xinh đẹp).

Tinh nhãn khẽ chuyển, tựa như biết trước, y hơi hơi ngả đầu qua, đuôi mày nhướng cao, câu môi cười khẽ, "Nguyệt hắc phong cao (trăng mờ, gió lớn), thích hợp làm chuyện mờ ám, Phó thị lang muốn làm chuyện mờ ám gì với ta đây?"

Phó Vân Cử điềm tĩnh tiến đến gần y, hắn hạ mắt nhìn chén rượu lạnh căm. Hồi lâu, sẽ giọng bảo, "Vương gia, người say rồi."

"Say người hay say men?" Diễm vương biếng nhác nói, thoáng thở dài, "Ngươi đó, Tiểu Vân Cử, hiện tại nếu không phải là ta, chỉ sợ ngươi đã sớm quy tiên rồi. Chốn cung đình, vốn dĩ chẳng thích hợp với ngươi."

"Điện hạ, người chỉ mới quen biết hạ quan chưa đến hai ngày." Tiểu thị lang rũ mắt, chỉ thấy vạt áo thêu chỉ bạc khe khẽ rung rinh, hỏi ngược lại, "Làm sao biết được có hợp hay không?"

Bạch Ân Tiêu chẳng đáp, ngón trỏ nhè nhẹ miết miết chén rượu sứ lạnh lẽo. Rèm mi buông xuống, đáy mắt thẳm sâu. Ánh trăng đổ bóng trên gương mặt diễm lệ của y, khiến cho những đường nét như tạc đậm thêm một tầng. Khóe môi như có như không cong cong, đẹp đến không thật.

"... Vân Cử." Hồi lâu, nam tử tuyệt trần nâng chén cười khẽ, tiếu ý xuân phong, "Ngươi có dám cược với ta một ván?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top