Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sa Thương Cửu Ấn hồi chủ, phản tặc cả gan lấy cắp, lại chính là Lễ bộ thượng thư.

Tin này không chỉ khiến cho Lễ bộ lớn nhỏ hãi hùng, mà còn làm cả triều đình thất kinh. Càng bàng hoàng hơn khi tra xét ra kẻ giật dây đằng sau lại là một trong hai vị thừa tướng dưới một người trên vạn người - Tả tướng!

Một vụ mất cắp quốc bảo, lột trần âm mưu phản nghịch của hai vị trọng thần kỳ cựu. Mặc dù không ai nói ra, nhưng lòng người người dè chừng: đế vương trẻ tuổi thật quá mức cao tay, chẳng thể khinh thường. Sóng ngầm trong cung trước cảnh này, tự khắc thu liễm, tựa như đã quy phục, lại tựa như chỉ là một hồi yên bình trước cơn giông tố.

Phó Vân Cử không quan tâm đến những ngọn sóng ngầm rục rịch nổi bão, chỉ biết bản thân cảm thấy ngũ vị tạp trần (cảm xúc hỗn loạn) khi chứng kiến lão thượng thư bị đệ đầu áp giải.

Như lời y nói đêm đó, từ lúc bắt đầu, trần ai lạc định (mọi chuyện đã định).

"Bởi vậy," Diễm vương biếng nhác nâng tay hạ cờ, tóc đen như mực đổ xuống, tay áo lục sắc nhè nhẹ đong đưa, "... ta mới nói chốn cung đình không thích hợp với ngươi. Cả, với ta."

Phó Vân Cử bất đắc dĩ nhìn nước cờ tùy hứng của y, mặc dù bản thân hắn không phải kỳ si (si mê đánh cờ), nhưng thấy nam tử đánh như thế này cũng có hơi hơi bực. Dù vậy, hắn chẳng để lộ ra sự khó chịu, điềm nhiên với tay lấy một quân cờ, bảo, "Chuyện xưa, chuyện nay, chuyện trong tối, chuyện ngoài sáng. Những điều tiểu nhân nghĩ rằng không nên quan tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không tò mò."

"Không tò mò đâu có nghĩa là không biết." Bạch Ân Tiêu nheo nheo mắt, ngọc thủ rảnh rỗi xáo loạn những quân cờ trắng trong hộp. Cờ được đẽo từ ngọc, chúng va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, "Sai lầm này của Lễ bộ thượng thư, một nửa căn nguyên, phải kể đến án oan Bàng gia năm đó. Chuyện này, ngươi khó có thể không biết."

Bàng gia năm xưa oan uổng, năm mươi hai đầu người già trẻ tuẫn táng theo Trường Lạc công chúa. Vào năm thứ ba, Quỷ đế tại vị. Tra xét cũng lười lệnh cho tra, bao nhiêu tấu sớ (văn bản quan lại dâng lên cho vua) đệ lên đều bị trả lại. Đến tận năm thứ bảy sau khi tiên hoàng lên ngôi, thảm án Bàng gia mới được lật lại, oan ức minh bạch.

Phó Vân Cử hạ lệch cờ. Hắn nhớ, lão thượng thư họ Bàng.

Bạch Ân Tiêu giúp hắn chỉnh lại nước đi, đồng thời cũng hạ một quân trắng. Y mở quạt, che đi khuôn cằm đẹp, rũ mi nói tiếp, "Căn nguyên còn lại, liên quan đến thái mẫu..."

Không đợi y nói tiếp, Phó Vân Cử lập tức chốt hạ ván cờ, cướp lời, "Tiểu nhân thắng."

"... Ngươi đó." Thở dài, Diễm vương bất đắc dĩ vươn tay dùng cán quạt gõ gõ đỉnh đầu hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ lại như đang trách cứ, "Cái gì cũng chẳng muốn biết, cái gì cũng chẳng muốn hiểu. Thực ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn sống hết một đời như thế không có gì là không tốt, tâm tĩnh tại, lòng lại chẳng muộn phiền. Nhưng," Y lướt quạt men theo thái dương hắn, vẽ một đường xuống cằm, hơi hơi dùng lực nâng lên, đối mắt với hắn, "... những điều đã bỏ lỡ, những điều không thể vãn hồi, những điều cần phải nắm thật chặt trong tay. Ngươi xem, có luyến tiếc chăng?"

Phó Vân Cử hạ mắt, né tránh đôi đồng tử bướng bỉnh kia, từ chối đáp lời.

Hồi lâu, nam tử sẽ giọng, thanh âm giống như tiêu thất (tan biến) vào màn đêm, "Ta thật đố kỵ với ngươi."

Đoạn y đột nhiên cười khẽ, lần mò cầm lấy bàn tay không biết từ bao giờ đã siết chặt lại của hắn. Ngọc thủ lạnh lẽo tỉ mẩn mở từng ngón tay bị nắm đến trắng bệch, mâu quang liễm diễm, nét mặt ôn nhu, ngữ điệu như cũ nhẹ nhàng thản nhiên, "Lạnh không? Nếu đã muốn buông thì đừng nắm nữa. Canh bạc kia ngươi thua, nhưng ván cờ này ngươi thắng. Mất Lễ bộ, ngươi còn có phủ Nhàn vương. Mất lão thượng thư, ngươi còn có ta."

Lòng Phó Vân Cử khẽ động, bàn tay giãy giụa muốn thoát ra khỏi làn hơi ấm mỏng manh đang dần dần tụ lại trong bàn tay y. Cái gì cũng không nghĩ ra, chỉ hỏi, "Điện hạ, vì sao?"

Bạch Ân Tiêu lấy quạt che môi, mày ngài cong cong, đáp lời, "Chẳng phải ngươi không muốn biết sao?"

Tiếng gió mơ hồ như tiếng người nỉ non, nguyệt quang soi tỏ bốn bức tường gạch đóng rêu phong ẩm mốc. Hương Tiêu đình khuất bóng cố nhân từng quỳ trên mỏm giả sơn chải tóc. Sau cùng, cũng là bởi cái 'không muốn biết' đó mà thôi.

.

Hoàng đế định ngày hành hình là sau ba ngày nữa. Xét thấy công lao của hai vị cựu trọng thần không nhỏ, y giảm nhẹ tội, ra lệnh trảm đầu thị chúng cùng những kẻ liên quan, tịch thu gia sản, lưu đày thân nhân. Đồng thời cắt giảm bổng lộc, răn đe nhân công Lễ bộ mỗi người trăm hèo. Theo lý thì Phó Vân Cử cũng phải chịu đánh, nhưng hai ngày trước hôm thi hành án phạt, Bạch Ân Tiêu đã đích thân đến đốc thúc hắn thu dọn hành lý chuẩn bị về phủ Nhàn vương.

"Ngươi bây giờ đã là người của bổn vương," Diễm vương tự tiện với tay lấy cái lược gỗ trên bàn, lười biếng chải chải đuôi tóc, "... hoàng đế muốn đụng tới ngươi cũng phải hỏi qua ý bổn vương đã."

Kỳ thực, Phó Vân Cử vốn không có gì nhiều để thu dọn, huống chi hắn đã sớm thu xếp trước một số thứ. Nhưng, vì phát hiện ra y có điều muốn nói, hắn cũng cố tình lề mề một chút.

Quả nhiên, sau khi lảm nhảm một hồi mấy chuyện đâu đâu, y đột nhiên bảo, "Ta vô tình nghe được, tam công tử phủ Thái sư mới đi thăm Bàng đại nhân vào sớm này. Ta cũng vô tình nghe được, ngươi với hắn là huynh đệ đồng môn. Ta lại vô tình nghe được, các ngươi cùng là học trò của Bàng đại nhân."

Đoạn, y bổ sung, "Ta nghe được có vậy thôi."

Phó Vân Cử im lặng, hai tay vẫn tiếp tục công việc, không gian nhất tề chỉ có âm thanh vải vóc sột soạt. Đương lúc Bạch Ân Tiêu rảnh rỗi đến độ bắt đầu nhàn nhã tết tóc, thì Phó Vân Cử bỗng dưng lên tiếng.

Giọng hắn rất nhỏ, gần như là tự vấn bản thân, "Chẳng phải điện hạ bảo tiểu nhân nên buông tha?"

Bạch Ân Tiêu đưa mắt nhìn đôi vai hơi gồng lên của hắn, nhẹ giọng đáp, tựa như dỗ dành, "Ta không muốn ngươi hối hận vì quyết định này. Ta đã nói rồi, ngươi còn có ta."

Phó Vân Cử quay phắt lại đối mắt với y, nắm tay siết chặt, giống như đang cố kiềm chế gì đó. Hồi lâu, hắn khô khốc bật ra một câu biện hộ gãy gọn, "Tiểu nhân, không có quyền..."

"Vậy nên ta mới ở đây." Y khẽ câu môi, du nhiên thất tiếu (nụ cười nhàn nhã), phong đạm vân khinh.

Một câu, sáu chữ, tùy tiện thản nhiên, giống như thuận miệng nói ra. Ấy vậy lại thành công trấn áp được những bộn bề khổ sở trong lòng hắn. Nam tử diễm lệ chậm rãi nâng tay kẻ kia lên, khóe mắt họa nên một mảnh trăng rằm, hữu ý hữu tình, giống như thề nguyền.

"Ta đợi ngươi."

.

Ánh đuốc bập bùng như muốn tắt ngúm lỏng lẻo trên bức tường gạch mốc mẻo, tiếng nước lõm bõm ẩm ướt dưới gót giày nhớp nhúa. Âm thanh xiềng xích rít dài sắc lạnh hòa lẫn vào những làn hơi thở khò khè vỡ vụn. Tiếng gông cùm va đập xuống mặt đất, thứ mùi hôi thối của những thân thể đã lâu chưa tẩy rửa. Cái nhìn chòng chọc như muốn xuyên thủng lớp vỏ điềm tĩnh mỏng manh của Phó Vân Cử từ mấy kẻ gác ngục vận hắc y lẩn lút vào bóng tối, chỉ thấy rõ hai con mắt trắng dã đen kịt như quỷ lệ chốn Diêm La âm phủ.

Phó Vân Cử không kìm được cơn rùng mình buốt lạnh chạy dọc sau sống lưng, hai tay nắm lại, cố gắng đừng nhìn ngó lung tung. Thốt nhiên, một âm thanh xích sắt mạnh mẽ đập vào nhau như sấm rền ập vào tai hắn, Phó Vân Cử giật bắn mình, liền sau là tiếng cười kệch cỡm ngả ngớn của tên tội nhân buồng bên. Hắn mím môi, mắt nhất nhất nhìn thẳng về gian ngục cuối cùng, giữ vẻ điềm nhiên tiếp tục cước bộ. Ấy vậy, sau khi tận mục sở thị (tận mắt nhìn thấy) bộ dạng người đã dạy dỗ bản thân bấy lâu lúc này, Phó Vân Cử thiếu chút nữa là quỳ sụp xuống.

Tựa như nghe được âm thanh thứ gì đó đang nứt vỡ trong hắn, lão đầu vốn dĩ nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi thanh tỉnh. Những rời rạc nơi đáy mắt đục ngầu hội tụ lại thành một mảnh tinh tường. Thấy hắn, lão đầu bật cười, giọng điệu thản nhiên chẳng chút để ý đến dáng vẻ thê thảm của lão lúc này, "Cảnh Thừa đến, ta không lạ. Nhưng ngươi đến, ta lại chẳng đoán ra là vì sao?"

Cảnh Thừa là tên tự của Từ thiếu. Nghe vậy, Phó Vân Cử hạ quyết tâm, nhất mực thi lễ, "Ân đức phu tử (thầy giáo), học trò khó quên."

"Y bảo ngươi đến?" Lão ngắt. Thấy hắn bất ngờ, lão tự tiếp tục, "Y mong muốn ta sẽ thú nhận gì với ngươi đây chứ?" Đánh một cái thượt dài, lão gọi, "Phó Vân Cử."

"Có học trò." Phó Vân Cử đáp lời theo phản xạ, tựa như những ngày niên thiếu bị gọi lên trả bài, bản thân cũng giống hiện tại, thần trí thấp thỏm hoang mang.

"Ngươi còn nhớ những gì ta đã dạy ngươi chứ?" Lão nghiêm giọng hỏi, nếp nhăn ở mi tâm (dọc theo sống mũi, giữa hai lông mày) như sâu thêm một tầng.

Phó Vân Cử khẽ khựng lại, cẩn tắc trả lời, "Học trò tâm tâm niệm niệm."

"Vậy là đủ rồi." Lão từ tốn nói, "Kỳ thực, Nhàn vương điện hạ, nhân tại tước, tước tại nhân (con người cũng như tước hiệu được ban). Nhàn nhã vô lo, an nhiên tự tại, lòng chẳng cầu phú quý, tâm không mộng quyền uy. Y chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi, hay kéo ngươi vào vũng lầy đấu đá thâm cung như ta đã làm. Cứ đi theo y, vô tư lự qua hết một đời này, bích lạc hoàng tuyền (thiên đường địa phủ), oán ân còn trên đá Tam Sinh, một chén Mạnh Bà Thang, vẹn một kiếp người."

Tâm Phó Vân Cử chấn động, những lời nam tử đã nói văng vẳng bên tai. Từng câu từng từ ngữ tựa như đánh vào trăn trở trong lòng hắn.

'... những điều đã bỏ lỡ, những điều không thể vãn hồi, những điều cần phải nắm thật chặt trong tay.'

'Có luyến tiếc chăng?'

Phó Vân Cử chợt giật mình. Có luyến tiếc chăng? Hắn có luyến tiếc chăng?

Những thứ nguyên bản muốn nói, những điều vốn dĩ muốn hỏi, đều bị cuốn trôi đi hết, đều không còn cần thiết nữa. Hắn mấp máy môi thật lâu, sau cùng chỉ bật ra hai chữ, "... Tại sao?"

"'Tại sao'?" Lão đầu tựa hồ sửng sốt vì câu hỏi này của hắn, khuôn mặt già nua in hằn vết tích thời gian nhăn nhúm lại như chiếc lá khô rời cành. Lão thốt nhiên bật cười ha hả, "'Tại sao'? Ngươi đang hỏi ta là tại sao lại làm những chuyện này? Hay ngươi muốn biết vì cớ gì năm đó phụ thân ngươi thương tâm đến vậy? Phó Vân Cử ngươi từ trước đến giờ ngây ngốc vâng lời ta thế nào, sau cùng cũng biết hỏi ra hai chữ 'tại sao' rồi?"

Lão vuốt vuốt nhúm râu ngắn cũn đã hoa râm ít nhiều, cảm khái thốt lên, "Tại sao? Chính ta còn không biết tại sao. Mái đầu đã bạc quá nửa, tóc xanh khăn gấm năm nào chỉ còn là dĩ vãng. Vinh hoa phú quý, chức trọng quyền cao, hết thảy gọn ghẽ trong tay. Còn luyến tiếc gì? Ấy thế, ngay khắc kia bỗng nhiên giật mình nhận ra cố nhân vẫn vẹn nguyên như xưa, một thân giá y đỏ rực tựa lửa hồng chưa từng bạc phai trong tâm. 'Tại sao'?" Lão thê lương than, "Chung quy, cả ta lẫn phụ thân ngươi đều không buông tha được."

Cơ hồ một hơi dài dòng này đã rút kiệt không khí trong phổi, lão gập người xuống ho khan liên tục. Phó Vân Cử vẫn chưa định thần lại, đến tận khi nhìn thấy vết máu đen đúa vương vãi khắp mặt đất mới hốt hoảng gọi to, "Phu tử!" Hắn bấu lấy song gỗ, "Học trò sẽ gọi người đến."

"... Tử tội, mà, còn mong được cứu chữa?" Lão ngắt quãng giễu cợt, lau đi vết máu còn đọng bên khóe miệng, "Vân Cử, ngươi không còn là Phó thị lang, cũng như ta cũng chẳng phải Lễ bộ thượng thư nữa. Hai chữ 'phu tử' này ta không nhận, ngươi cũng không cần phải giữ hiếu nghĩa. Từ nay, ngươi đi theo Nhàn vương điện hạ, lánh xa chốn thâm cung quan trường, an an ổn ổn qua hết một đời. Có thế ta mới còn mặt mũi mà gặp phụ thân ngươi dưới chốn cửu tuyền. Nhớ chưa?"

Ngữ điệu từ tốn tựa như ngày xưa giảng giải ngũ thư tứ kinh (các loại sách của Nho giáo), tiếng hài tử ngọng nghịu đọc bài dội lại từ trong tâm trí. Năm đó bản thân ngu dốt theo không kịp chúng bạn, phu tử đã kiên nhẫn chiếu cố như thế nào? Hắn nhất nhất nhớ rõ. Phó Vân Cử gắt gao siết lấy song gỗ, hai vai run run, môi mím chặt. Hồi lâu khổ sở bật ra một chữ vỡ vụn, "... Vâng."

.

Một đường đi lên dằng dặc như vô tận, Phó Vân Cử có chút hoa mắt vì ánh nắng quá đỗi rực rỡ bên ngoài. Dư ảnh qua đi, đập vào mắt đầu tiên chính là vạt áo phiêu diêu tựa thần tiên kia. Nam tử diễm lệ khẽ cười, y như lời đã đứng đợi hắn.

Phó Vân Cử tiến đến trước y, hai ba lượt không nói nên câu, sau cùng chắp tay cúi đầu, "... Đa tạ điện hạ."

Bạch Ân Tiêu trái lại có vẻ phật lòng. Y gõ gõ cán quạt lên đỉnh đầu hắn, không vui bảo, "Ngươi, từ giờ đừng có hành lễ như thế này nữa. Ta sẽ giận đó."

Phó Vân Cử thức thời đứng thẳng dậy, cất tiếng, "Điện hạ..."

Hắn còn chưa nói xong, y đột nhiên chộp lấy hai bàn tay của hắn, nhíu nhíu mày tỉ mẩn xem xét những vết lằn chưa tan bởi những mảnh dằm của song gỗ. Ngoài dự đoán, sau đó y chẳng nói gì cả, thản nhiên thả tay hắn xuống, nhưng không buông ra. Nở nụ cười điềm nhiên, "Ngày mai chúng ta khởi hành luôn, được không?"

Phó Vân Cử rũ mi, kín đáo liếc bàn tay đang giữ lấy mình, đáp khẽ, "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top