Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đông chí năm nay, nàng khó qua khỏi."

Lời của đại phu cứ lảng vảng bên tai, nhẹ bẫng phất qua những tán trúc trĩu nặng tuyết co rúm lại dưới cơn gió buốt cắt da thịt bên ngoài cửa sổ. Nét mực đen tuyền loang ra trang giấy mỏng, mơ hồ trong tâm dâng lên một cỗ xót xa khó tả. Rõ là lần cuối nhìn thấy, nữ tử xuân thì vẫn còn mơn mởn sức sống, bẵng chưa hết một năm, đã gầy đến da bọc xương, mỏng manh như tàn liễu héo úa. Chuyện này, Từ thiếu đã biết chăng? Hắn ngại uẩn khúc của người trong, chưa dám thông tri đến phủ thái sư, đành đợi nàng tỉnh lại.

Đã quá bữa chiều, Bạch Ân Tiêu vẫn chưa hồi phủ. Sự tình lần này, xem chừng có vẻ nghiêm trọng.

Phó Vân Cử đã chẳng còn liên can gì đến việc triều chính nữa. Thế cục trong cung lúc này hắn không tường, y hiển nhiên chẳng bao giờ nhắc tới. Dẫu vậy, rảnh rỗi cũng từng nghe qua vài chuyện truyền tai. Tỷ như mối thất hòa giữa hoàng đế đương triều và Tuấn vương gia chỉ vì một cái chén ngọc cổ; tỷ như việc Khải thái úy đứng chống lưng cho Đức phi vững vàng ở cái ghế Phu nhân*; tỷ như Tả gia đã suy tàn như thế nào sau thời Hoắc Huân đế; hoặc là cái chết đột ngột của đại hoàng tử...

* Hàm chính nhất phẩm (Trung Hoa thời Đường): Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi. Gọi chung là Phu nhân.

Phó Vân Cử bất giác giật mình, trước giờ hắn chưa từng để ý: tại sao năm đó đại hoàng tử bất đắc kỳ tử (chết không rõ nguyên do), ngôi vị thái tử lại chưa từng điểm qua Bạch Ân Tiêu?

Thêm nữa, tam hoàng tử xấu số gặp nạn trong cuộc thi săn bắn, tứ hoàng tử - tức Tuấn vương bị đày ra biên cương. Cớ gì tiên hoàng lập tức sắc phong ngũ hoàng tử làm thái tử, mà lại chẳng đoái hoài gì đến nhị hoàng tử? Giống như, tiên đế đã hoàn toàn quên mất việc ngài còn có một đứa con thứ vậy.

Phó Vân Cử chợt ngừng bút. Hình như bản thân đã từng nghe qua vài lời đồn không mấy hay ho...

Tiếng người gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, giọng A Tử điềm đạm cất lên, "Tiên sinh, Cửu cô nương đã tỉnh."

"Ta đến thăm nàng." Hắn đáp, tạm thời gạt khúc mắc qua một bên.

.

Phó Vân Cử an bài Cửu Tề nghỉ ngơi trong khách phòng nơi tiểu viện phía Đông, bản thân thì đến thư phòng vừa xử lý sổ sách vừa suy nghĩ miên man. A Tử đã đốt hương liệu do đại phu kê đơn, thảo dược có mùi hơi hăng. Chớm nhìn thấy hắn, nữ tử lộ vẻ bất ngờ toang xuống giường hành lễ, nhưng Phó Vân Cử vội đỡ lại.

"Cửu cô nương thân thể yếu, nên ở trên giường mới phải."

Nàng che miệng ho khẽ mấy đoạn, mỉm cười nói, "Tiểu nữ đã phiền hà Phó thị lang."

"Cô nương khách sáo, việc nên làm thôi." Hắn đáp, "Vả lại, ta đã không còn là Lễ bộ thị lang nữa, cô nương cứ gọi thẳng tục danh."

Cửu Tề thoáng ngỡ ngàng, hiển nhiên nàng đã biết về đại án Cửu Ấn nửa năm trước, không tò mò nhiều lời, chỉ nghi vấn hỏi, "Vậy quý phủ đây là?"

"Vương phủ Nhàn vương."

Nàng kinh hãi mở to mắt, thốt lên, "Nhàn vương điện hạ? Tiểu nữ sao lại mạo phạm đến điện hạ rồi?"

Phó Vân Cử trấn an nàng, "Cô nương chớ có hoảng hốt hại thân thể. Vương gia hiện đang vắng phủ, là ta đã tự ý mang ngươi về. Ta sẽ thông tri với người sau, người chắc chắn không làm khó cô nương."

Cửu Tề băn khoăn nhìn hắn, đáy mắt những khó hiểu. Nhưng nàng trước giờ không tọc mạch chuyện kẻ khác. Đè xuống cơn buồn ho, nàng ngập ngừng bảo, "Thôi, tiểu nữ đã làm phiền tiên sinh đủ rồi. Vương phủ tôn quý không dám nán lại lâu, càng chẳng muốn nhọc điện hạ để ý. Hiện tại, tiểu nữ xin nhờ tiên sinh gọi giúp một chiếc mã xa để rời đi ngay." Lời vừa dứt, nàng liền không kìm được mà ho khù khụ, gục đầu giấu đi sắc mặt tái nhợt.

Phó Vân Cử nhíu nhíu mày, "Cô nương có ngân lượng trong người?"

"Về đến quê mẹ, tiểu nữ sẽ tự tìm cách xoay sở." Nàng thều thào đáp.

"Giả như dọc đường bệnh tình tái phát, xui xẻo không gặp y quán. Xa phu (người đánh xe) làm sao lo toan?"

Cửu Tề cười giễu đáp, "Đành phải phó mặc cho trời."

Phó Vân Cử thở dài, nhẹ nhàng khuyên can, "Cô nương có điều khổ tâm xin cứ nói ra, chỗ ta và ngươi cũng coi như quen biết ít nhiều. Vả lại, ta nào thể cứ bỏ mặc kẻ khốn (khốn cùng) trước mắt tự sinh tự diệt như thế. Huống chi, ngươi còn từng là... của sư huynh ta."

Đôi vai nàng khẽ run lên khi nghe hắn nhắc đến Từ thiếu, mấp máy môi một hồi mới khó nhọc cất nên lời, "... Hắn, đã biết gì chưa?"

"Cô nương yên tâm." Phó Vân Cử đáp, "Không có sự ưng thuận của ngươi, ta sẽ chẳng tùy tiện xen vào."

Cửu Tề gục đầu trầm mặc, hai tay siết chặt lấy tấm chăn bông. Mờ mịt đong nơi đáy mắt không rõ là bi thương hay nuối tiếc.

Hồi lâu, nàng vặn vẹo những ngón tay, nhẹ giọng, "Tiên sinh đã có lòng, tiểu nữ cung kính chi bằng tuân mệnh. Nhưng xin ngươi..." Nàng rũ mi, "Xin đừng để hắn biết."

Phó Vân Cử đợi cho tâm tình nàng ổn định hơn mới cất tiếng, "Cô nương còn yêu cầu gì chăng?"

Nàng ngước lên, nhợt nhạt mỉm cười, "Chẳng là... tiểu nữ có một vị tiểu di (dì) làm dệt ở trong thành, vốn dĩ đã hẹn cùng nàng gom góp lộ phí về lại quê mẹ, nhưng dọc đường thành ra thế này đây. Tiểu nữ chỉ xin nhờ tiên sinh gửi giúp một phong thư đến tiểu di."

"Được rồi, cô nương đừng lo." Phó Vân Cử ôn hòa đáp, "Ngươi cứ tạm thời yên tâm dưỡng bệnh ở đây vài ngày, thuyên giảm một chút rồi khởi hành cũng chưa muộn. Vương gia hẳn sẽ cho phép thôi."

Cửu Tề quả thực ái ngại về vị vương gia tôn quý kia. Dẫu vậy, nàng hiểu rõ cơ thể mình đã hư nhược đến mức nào, lại còn thân cô thế cô chẳng biết nương tựa vào ai. Đến nước này, đành phải dày dạn phiền hà Phó Vân Cử, "... Đa tạ, ân này tiểu nữ ghi lòng không quên." Nàng khom lưng, ý định dập đầu.

"Ta xin cô nương đừng làm vậy." Hắn vội vàng ngăn nàng, "Cử thủ chi lao (việc nhỏ, không đáng kể công), cử thủ chi lao thôi."

A Tử đứng ở cửa chờ đợi cả hai nói chuyện xong xuôi mới bê thuốc đã sắc vào. Phó Vân Cử để nàng lại đó chăm nom Cửu Tề rồi phân phối một tên chạy việc đi gửi thư.

.

Nhập nhoạng tối, Nhàn vương gia mới trở về.

Lão Khúc thay Phó Vân Cử báo cáo với y về Cửu cô nương, cũng như những việc hắn đã quá phận sắp xếp trong lúc vương phủ vắng chủ. Bạch Ân Tiêu không tỏ thái độ gì, chỉ đáp 'ta đã biết' rồi hỏi Phó Vân Cử ở đâu, đoạn lập tức phóng đến thư phòng.

Đẩy nhẹ cửa gỗ, y chẳng nói chẳng rằng ôm chầm lấy kẻ đương tập trung xử lý sổ sách kia, giống như một con mèo dụi dụi đầu vào vai hắn.

"... Vương gia?" Phó Vân Cử bị bất ngờ đánh rơi bút. Mực đen nhem nhuốc ra mặt bàn, vương cả vào ống tay áo.

Người nọ siết siết tay, ủ rũ lên tiếng, tựa hồ rất mệt mỏi, "Tiểu ngốc tử nhà ngươi to gan, ta mới rời phủ có chút thôi mà ngươi đã dám nhặt về hẳn một nữ nhân." Khe khẽ kề môi vào vành tai hắn, phả ra từng đợt hơi thở nóng hổi quyến luyến, y nhỏ giọng chất vấn, "Nói ta nghe xem, tội này phạt thế nào, hửm?"

"Nàng là cố hữu (bạn cũ) của tiểu nhân." Vành tai tức khắc đỏ bừng, Phó Vân Cử làm bộ xếp gọn lại nghiên mực, mất tự nhiên né đầu đáp, "Tiểu nhân không thể dằn lương tâm bỏ mặc nàng được."

"Hay cho hai chữ 'cố hữu'." Y giận dỗi bĩu môi, "Bổn vương từ sáng đến giờ hết bị hoàng thượng đại nhân lăn qua lăn lại, rồi đến mấy lão quan già thỉnh an đủ thứ, lại còn thêm thái hậu lải nhải không ngừng. Mệt muốn chết luôn." Y vùi mặt vào vai hắn, thấp giọng oán hận, "Vậy mà chưa nghe được đến nửa lời hỏi thăm. Người ta rất không vui."

Phó Vân Cử luôn luôn không biết phải làm sao mỗi lần y giở giọng tiểu hài tử nhõng nhẽo như thế này. Hơi hơi quay đầu, hắn tức thì nhận ra mái đầu đen nhánh của người nọ lấm tấm những bông tuyết chưa tan, cùng y phục lục sắc vẫn còn âm ẩm cái giá lạnh bên ngoài. Bản thân thoáng khựng lại, bất thần muốn giúp y phủi tuyết. Nhưng bàn tay mới nhấc lên một chút lại đổi thành thôi. Siết thật chặt. Tâm bỗng lặng đi, không rõ là giận hay là thẹn.

Nào đâu cái tôn ti kẻ dưới được phép chạm vào đầu người trên?

"Vương gia nếu đã mệt mỏi, thì nên nghỉ ngơi sớm." Hắn rũ mi, khẽ gỡ cánh tay đang vòng ngang vai, "Tiểu nhân sẽ bảo Tiểu Đào chuẩn bị nước nóng cùng y phục cho người. Thân thể cứ để lạnh như vậy rất dễ nhiễm bệnh."

Nhớ tới việc y rất hay ngủ muộn, Phó Vân Cử không kìm được nói thêm, "Người cần phải biết tự chăm sóc bản thân hơn."

Bạch Ân Tiêu có chút ngây ngốc nhìn hắn, chớp chớp mắt vài cái giống như suy nghĩ rồi bỗng dưng bật cười. Khóe mắt họa nên đôi mảnh trăng non, mi nhãn loan loan, mâu quang liễm diễm. Chẳng chờ Phó Vân Cử kịp chạm tay vào cửa, y đã bước đến giữ hắn lại.

"Tiểu phiến tử, rõ là để tâm như thế. Sao còn cố trốn tránh làm chi?"

Y nói rất nhỏ, tựa như nỉ non, tựa như thanh âm mai hoa bị dòng nước đẩy đi mất. Chỉ để lại một bóng ảnh đỏ rực mơ hồ trong cơn say chuếnh choáng giữa lúc hừng đông.

Xao động đến giật mình.

Người nọ giữ lấy tay hắn, bàn tay kia chơi với giữ khoảng không. Phó Vân Cử bỗng nhiên không muốn quay lại đối diện với y. Ảo tưởng từ nỗi khắc khoải trong những đêm đầu đặt chân đến vương phủ bất giác bâu lấy tâm trí. Thứ cảm giác chênh vênh của một sự thay đổi mà hắn đã luôn lờ đi chậm rãi đè nặng lên vai. Trâm cài nơi ngực áo không rõ nằm thế nào, mũi nhọn ghim vào da thịt đau thắt tim gan.

Chẳng biết đến những mối tơ vò trong lòng kẻ trước mắt, y nhẹ nhàng mân mê bàn tay hắn, giống như nâng niu, "... Từng có ai nói với ta: 'Nếu gặp một người mà ngươi, dẫu cho thiên cùng địa tận, sông cạn đá mòn tuyệt không nguyện chia ly. Giả rằng người đó đối với ngươi cũng giống như vậy, ấy là tốt lắm. Còn giả rằng, người chẳng nguyện cùng ngươi một kiếp một đời. Ngươi nhất định, nhất định không được cưỡng cầu vô lý, cũng chớ có thừa nước đục thả câu. Mà phải trân trọng người thật nhiều, cho người thấy được tâm ý của ngươi. Tích thủy xuyên thạch (từa tựa nước chảy đá mòn) nhân tâm nào phải đá?'. Ngươi thấy nghe đúng không?"

Phó Vân Cử thảng thốt muốn rút tay lại, nhưng bị y gắt gao siết chặt.

"Ta rất kiên nhẫn." Người nọ cười khẽ.

"Suy cho cùng, ta có cả đời để chờ đợi."

Bàn tay y vẫn lạnh lẽo như vậy, tia ấm áp mỏng manh kia càng thêm chân thực đến khó có thể giả bộ lờ đi.

Bất giác lại muốn níu giữ.

"Thứ lỗi." Cắn răng giằng lại tay, đây coi như là lần đầu tiên Phó Vân Cử thất lễ với y. Đầu cũng không ngoảnh lại, giống như đang chạy trốn.

Cửa gỗ im lìm khép kín, nghe thấy thanh âm cước bộ xa dần rồi khuất khỏi tầm tai, Bạch Ân Tiêu mới điềm tĩnh thu tay, vuốt ve chuôi quạt giắt bên hông, tay còn lại len lén nâng lên che giấu vành tai nong nóng. Y phiền muộn đánh một cái thượt dài, có phần cảm thấy hối hận: hôm nay bản thân bốc đồng quá, dọa người ta chạy mất luôn rồi.

Cơ mà, nói đi nói lại, mệt mỏi tích tụ từ sáng đến giờ đã khiến tâm trạng y rất không tốt, mới hồi phủ thì nghe tin tiểu ngốc tử nhặt về một nữ nhân. Năm xưa đối diện với mũi kiếm sắc lạnh của Bạch Phi Nghi, chân thực nếm trải thứ cảm giác đau đớn xuyên thấu da thịt, y cơ hồ còn chưa có bức bối thế này.

Nhớ tới những việc đã bàn, đáy mắt y không khỏi tối xuống vài phần. Bạch Phi Nghi hành sự quá mức cẩn trọng, nhất cử nhất động đều tính toán hai ba lượt đắn đo mới chịu hạ cờ. Cứ đà này, vạn nhất sơ suất một cái liền hư cả thế cục.

Khổ một nỗi, hài tử ấy quá đa nghi.

Bạch Ân Tiêu rũ mi, bất giác siết siết cán quạt. Nếu như năm đó y cứ mặc kệ Bạch Phi Nghi giết quách tứ hoàng tử đi, cược một ván phụ tử tình thâm với tiên hoàng, cùng lắm thì rơi đầu. Chí ít chuyện bây giờ đã không hỗn loạn đến thế này.

Tiếc rằng, y không tin tiên hoàng. Giống như Bạch Phi Nghi sẽ không tin ai cả.

Nghĩ đến đây, y khó có thể kìm được một nụ cười lạnh. Tiên hoàng được bá tánh ca ngợi đại ân đại đức thế nào, bác ái từ bi ra sao. Không phải để leo lên được ngôi vị cũng đã lật đổ phụ thân, phế bỏ huynh đệ đó thôi? Y vĩnh viễn không bao giờ quên cái cách tiên hoàng nhìn y trước lời đồn thổi chưa rõ thực hư ấy. Cơ mà, họa phúc tương y (trong họa có phúc, trong phúc có họa), nhờ vậy mà y né được cái ghế thái tử, tránh bị đặt vào thế đối địch với Bạch Phi Nghi. Nếu không thì - chỉ e đâm một kiếm vẫn chưa đủ.

Một kiếm ở Vụ Lung cung, là nút khúc mắc không thể gỡ bỏ của cả hai. Cho dù sau này giành lại được tín nhiệm, nhưng cái gì đã hỏng, tất khó phục hồi vẹn nguyên như cũ.

Nhẹ vuốt ve nét mực nắn nót trên cuộn giấy để mở, bất thần nhớ lại dáng vẻ kẻ nọ chăm chú ra sao, xua đi tâm tư thâm trầm, y khe khẽ họa nên một nụ cười ôn nhu, tựa như gió xuân phảng phất đổ về.

Có tiếng bước chân.

"Vào đi." Không đợi người bên ngoài gõ cửa, y đã mở lời.

Tiểu Đào khom lưng hành lễ, đưa ra một phong thư bằng hai tay, "Là của Điệp phu nhân gửi đến vương gia."

Đáy mắt Bạch Ân Tiêu khẽ động. Y lập tức cầm lấy phong thư mở ra đọc. Mùi mực mới hãy còn vương hương phấn thơm thoang thoảng, kết thư có điểm một chấm son đỏ thẫm nhuốm đậm tư vị chốn phong trần.

Thư đề chỉ vỏn vẹn ba chữ.

Cố nhân hồi (người cũ về).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top