Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưng chừng trưa trật, mã xa mới đến thành Quý Xuyên. Nhàn vương gia lệnh cho nghỉ chân tại một khách điếm nom khá khang trang ven đường.

A Tử nhanh nhẹn tiến đến mở cửa xe.

Bạch Ân Tiêu nhón tay thả đấu lạp xuống, tầng tầng lớp lớp lụa trắng đan xen chớp mắt choán kín dáng dấp thon dài. Tà áo nhè nhẹ rung rinh, dung nhan nhu mỹ (đẹp dịu dàng) tựa như tiên tử nửa ẩn nửa hiện, vô tình thu hút không ít kẻ đi đường ngoái lại.

Thấy A Tử có điều muốn nói, y liền đánh mắt cho nàng nhỏ giọng.

A Tử lúc này mới nhận ra, đằng sau làn lụa đấu lạp, chủ tử đang ôm một người trong lòng.

"Tiên sinh mệt mỏi?" Kìm xuống nghi hoặc, phát hiện sắc mặt Phó Vân Cử có hơi tái, nàng sẽ giọng, "Nô tỳ có nên tìm đại phu chăng?"

"Ừ." Bạch Ân Tiêu đáp, thoáng rũ mi nhìn kẻ trong lòng, đáy mắt những ôn nhu. Chốn lầu dưới người qua kẻ lại náo nhiệt, y không nán lại quá lâu, đợi A Tử làm xong thủ tục, liền đưa Phó Vân Cử đi mất.

A Tử nhìn thấy, y cẩn thận đến mức che hờ tai hắn lại.

Bạch Ân Tiêu vừa buông Phó Vân Cử xuống giường, hắn liền mở mắt. Phó Vân Cử vốn ngủ không sâu, lúc y ôm mình, hắn đã mơ màng tỉnh dậy. Dường như y cũng nhận ra điều đó, nhưng không nói gì cả.

Sau những lời trên mã xa, ánh mắt Phó Vân Cử chẳng những không loạn, trái lại tĩnh lặng hơn cả mặt hồ. Đến nỗi Bạch Ân Tiêu cũng khó chắc chắn được điều mà hắn đang nghĩ.

"Không được." Nhác thấy Phó Vân Cử chống tay có ý muốn ngồi dậy, y liền ấn hắn trở lại giường.

Điểm điểm trán hắn, đối diện với đôi mắt đen láy không chút gợn sóng, Diễm vương nửa khiển trách, nửa đau lòng mắng, "Chỉ mạnh miệng."

Lúc lướt qua cổ tay Phó Vân Cử, y đã mơ hồ nghe nhịp mạch không được bình thường. Sau khi hắn vì mệt mỏi thiếp đi, y tranh thủ bắt mạch lại, liền xác thực là triệu chứng của phong hàn.

Phó Vân Cử nghiêng nghiêng đầu né tránh, "Đã làm chậm trễ vương gia," Hắn nhẹ giọng, "... tiểu nhân đáng tội."

Ánh nắng bỗng tắt ngúm bên khóe mắt, cái bóng tinh tế của y ngả xuống. Tóc dài như thác tán loạn bên eo, dung nhan tuyệt trần nửa sáng nửa tối.

Y khẽ vuốt gò má hắn, thủ thỉ, "Biết rõ còn phạm?"

Phó Vân Cử chỉ cảm thấy một mảng lạnh căm quyện với thân nhiệt cao bất thường của bản thân, bàn tay nam tử mơ hồ trở nên ấm áp dễ chịu đến mức hắn hơi khép mắt lại.

Lông mi kẻ nọ run rẩy quệt qua đầu ngón tay Bạch Ân Tiêu, cõi lòng y chợt dâng lên một cỗ xao xuyến khó tả. Y bất thần hạ thấp người xuống, đến chừng cái khoảng mà hơi thở của cả hai đan cài vào nhau không thể phân rõ ai với ai, mới dừng lại tỉ mẩn ngắm nhìn gương mặt của kẻ dưới thân.

Phó Vân Cử nghe thấy một làn hơi thở khác kề cận, tức thì mở bừng mắt, hỗn loạn nhìn y, nắm tay khẩn khoản siết chặt.

Y nhìn hắn thật sâu, họa nên một nụ cười u mỹ, chậm rãi thu hẹp khoảng cách. Trước những cụm tơ vò rối rắm nơi đáy mắt kẻ nọ, nhẹ nhàng phớt đôi cánh môi mỏng lên mi mắt hắn. Trước khi nam nhân dưới thân kịp ngây người, y liền hạ nốt một nụ hôn lên vầng trán thanh tỉnh.

Bạch Ân Tiêu nhìn xuống, thấy kẻ nọ mặt mày đỏ như muốn bốc khói, lan đến tận cổ. Y khó kìm được mà bật cười đến run rẩy cả người.

Nhận ra bản thân vừa bị trêu chọc, Phó Vân Cử nhất thời vừa thẹn vừa giận, lại không làm gì được nam tử, chỉ có thể tránh né quay mặt đi.

Bạch Ân Tiêu nhờ vậy càng thấy rõ hơn sắc đỏ phủ kín vành tai hắn, cõi lòng vui vẻ, nhưng không tiếp tục chọc ghẹo. Ôn nhu gạt đi những lọn tóc rối bên thái dương Phó Vân Cử, y lúc này mới có phần lo lắng hắn vì ngượng quá mà phát sốt, dịu dàng dỗ, "Tiểu ngốc tử, mệt mỏi thì nên ngủ đi."

"Tiểu nhân ở đây, còn vương gia nghỉ ở đâu?" Hắn vẫn không quên vai vế, một bên xấu hổ giấu mặt, hỏi.

Bạch Ân Tiêu vốn đang định dặn dò A Tử một số việc, nghe xong lời này liền quyết đoán lăn luôn lên giường, vòng tay ghì chặt Phó Vân Cử vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu hắn. Mặc kệ tóc mai cả hai tùy tiện quấn quýt vào nhau, khe khẽ đáp, "Cùng ngươi."

"Vương gia!" Hắn kinh hãi thốt lên, "Thế này còn đâu là phép tắc?"

"Ta mặc." Y uể oải nói, ngọc thủ nhè nhẹ vuốt ve lưng hắn.

Hơi thở của Bạch Ân Tiêu rất nhanh đi vào một tiết tấu đều đều. Chẳng thể động cựa, Phó Vân Cử không biết y là vờ hay là thật. Đầu óc rối rắm, nhịp tim loạn xạ, trong mắt chỉ độc một mảnh lục sắc thanh nhã, hương thơm mai hoa như có như không bảng lảng bên chóp mũi. Đã sẵn mệt mỏi, chẳng bao lâu hắn thực sự mơ màng thiếp đi mất.

Một giấc nặng nề.

.

Lần nữa mở mắt, Phó Vân Cử thấy bản thân chỉ còn một mình. Hơi ấm cạnh bên đã sớm tan biến từ khi nào.

Cơ thể vẫn còn rét run từng trận, cổ họng khô rát. Hắn chống tay gượng dậy, hai vai trĩu nặng như chì. Có lẽ là do cơn sốt mà thần trí nảy sinh bất ổn, một nỗi hoảng loạn vô cớ dâng lên trong hắn. Thứ cảm giác đất trời chao đảo tựa như cái ngày mà phụ thân lìa trần chớp mắt bóp nghẹt lồng ngực.

Loạng choạng bấu vào khung cửa sổ, xác thực mã xa vẫn còn đang yên ổn tại vị trí cũ, tảng đá trong lòng mới tạm thời buông xuống.

Tiếng cửa rít dài khẽ vang lên, A Tử nét mặt bất ngờ, tay bưng bát thuốc, thoáng sững lại. Mắt vừa thấy hắn chân trần liền vội vàng tiến đến, "Tiên sinh sao lại rời giường?"

"Vương gia đâu rồi?"

Mi tâm nàng thật hiếm khi dãn ra ngạc nhiên, nhưng rồi cũng rất nhanh lấy lại điềm tĩnh, cung kính đáp, "Tiên sinh đừng lo lắng, vương gia vướng bận chút việc, sẽ sớm trở về. Trước tiên, xin người quay lại giường."

Phó Vân Cử bất chợt giật mình buông lỏng nắm tay đã sớm chuyển thành trắng bệch, rũ mi che giấu đáy mắt run rẩy. Hắn lúc này mới nhận ra phản ứng của bản thân có phần lỗ mãng.

"Xin lỗi." Hắn sẽ.

"Nô tỳ không dám." A Tử đáp, đưa đến bát thuốc nghi ngút khói, "Tiên sinh, nhân lúc thuốc còn nóng, mời người dùng."

Nước thuốc đen thẫm, sanh sánh ánh gương giọi lưa thưa, giống như màu trà người nọ quen vị, thoang thoảng hương thơm tương tự.

Phó Vân Cử nhấp môi một ngụm, liền ngạc nhiên nghe thấy vị ngọt nhẹ rất thanh, "Ngươi đã bỏ thêm gì vào phải không?"

"Nô tỳ nghe lời vương gia, có thêm vào một chút quả Liên Từ giã vụn." Nàng đáp, "Vương gia muốn phòng tiên sinh bỏ thuốc, nói thêm để tạo hương vị."

"... Không phải trà Liên Từ rất đắng sao?" Hắn nhẹ miết hình vẽ trúc xanh trên bát, hỏi.

"Vâng." A Tử giải thích, "Cây Liên Từ xác thực có lá rất đắng, thường được dùng để ngâm trà. Quả Liên Từ lại ngọt thanh, ngoài làm đồ vặt thì người uống cũng hay bỏ thêm vào nước trà nhằm giảm bớt mùi vị."

"Vương gia rất thích trà Liên Từ?"

Nàng lúc này mới thoáng ngẩng lên, kín đáo quan sát vẻ mặt tiên sinh, ngữ điệu bình bình đáp, "Vương gia nói rằng, 'uống để dễ ngủ'."

Phó Vân Cử không nói gì nữa, chỉ đơn giản là thất thần nhìn đăm đăm vào bát thuốc trong tay. Đương lúc A Tử lo ngại thuốc nguội mất sẽ không còn tác dụng, muốn mở lời nhắc nhở, hắn liền dốc một hơi cạn sạch thấy đáy.

Nhăn mày buông lời than thở, "Đắng thật..."

.

Lúc Bạch Ân Tiêu trở về, cũng đã sẩm tối.

Phòng ốc chỉ thắp một ánh nến nhạt, lay lắt hòa cùng với sắc trời nhập nhoạng bên ngoài cửa sổ. Phó Vân Cử an tĩnh nhắm mắt nằm trên giường, nhịp thở đều đều tựa như đang ngủ, khí sắc mơ hồ đã ổn hơn. Bạch Ân Tiêu vừa áp tay vào trán hắn kiểm tra, hắn liền tỉnh dậy.

"Ta đánh thức ngươi?" Y mỉm cười, khe khẽ gạt những sợi tóc mỏng như tơ bết dính vì mồ hôi trên trán Phó Vân Cử.

"Tay vương gia thực lạnh." Giọng hắn hơi khàn khàn.

"Không thích?" Khóe mắt y loan loan thành đường lưỡi liềm, "Tuyết đang rơi ở bên ngoài, Quý Xuyên đổ tuyết sớm thế này, đông chí năm nay phỏng chừng sẽ rất lạnh. Ngươi đó, cần phải lưu ý hơn."

Nói rồi, y định thu tay lại, Phó Vân Cử bỗng nhiên níu lấy ống tay áo y.

Hắn nhíu nhíu mày, nhẹ miết vạt áo nam tử, "Người sao lại để y phục ẩm ướt? Chẳng may cũng nhiễm bệnh..."

"Bổn vương còn lâu mới yếu ớt như vậy." Y trẻ con 'hừ' một tiếng, ngón tay điểm điểm trán hắn, ngữ điệu có chút giận dỗi, "Đám quan văn suốt ngày chỉ cắm mặt vào sách vở như các ngươi đúng là phiền phức, mới bước chân ra bên ngoài một tí liền đổ bệnh. Hại sắp đặt của bổn vương đổ sông đổ bể hết."

Y uất ức lắm. Hài tử Bạch Phi Nghi kia tính tình xấu, sao cứ ngại y yên ổn quá mà triệu vào cung 'tâm sự'? Tâm sự thì tâm sự, y ngồi nghe là được rồi. Cớ gì mà hết lần này đến lần khác lại nảy sinh thêm biết bao nhiêu là việc? Mặc dù y xác thực không nhúng tay vào chuyện triều chính, nhưng đi do thám cho hoàng thượng cũng mệt mỏi lắm chứ!

"Người vẫn là nên thay y phục." Phó Vân Cử rũ mi, dẫn lại lời của y, "'Thế sự vô thường'."

"Như thế nào mà ngày càng miệng lưỡi rồi, hửm?" Bạch Ân Tiêu khẽ câu môi, nghiêng người chống một tay xuống thành giường, nheo mắt nhìn hắn, "Đến cả ta mà cũng dám nói lại?"

Y đứng ngược sáng, ngọn nến mỏng manh bị chặn lại ở đầu vai, vài lọn tóc anh ánh rũ xuống. Dẫu vậy, Phó Vân Cử vẫn có thể nương theo ánh đèn mờ hắt từ ngoài vào, mơ hồ nhìn thấy gương mặt của y. Đôi mắt nam tử liễm diễm ý cười, nhu tình (tình cảm dịu dàng) ẩn hiện.

Phút chốc, cõi lòng ngũ vị tạp trần.

"Vương gia," Hắn nhẹ giọng, "... thế này, người thực vui?"

"Thế này là thế nào?" Bạch Ân Tiêu biết tỏng rồi còn cố hỏi, đuôi mắt lười biếng nheo lại, ngọc thủ nhẹ nhàng mân mê những ngón tay kẻ nọ.

Phó Vân Cử trầm mặc, lẳng lặng đưa mắt nhìn y.

Bạch Ân Tiêu bị nhìn đến mức cam bái hạ phong (cam chịu đầu hàng) bĩu môi đáp, "Không vui."

Ngón tay Phó Vân Cử thoáng giật, ý đồ rụt lại. Nhận ra điều đó, y lập tức giữ lấy tay hắn, mau miệng tiếp, "Tiểu ngốc tử nhiễm bệnh, bổn vương tất nhiên không vui."

Đáy mắt hắn khẽ động.

Rũ mi nhìn kẻ nọ thật lâu, y nhẹ giọng kể, "Năm xưa, mẫu phi ta vì nhiễm phong hàn mà mất. Ta vốn dĩ chưa từng cho rằng chỉ một cơn cảm mạo nhỏ như thế cũng có thể tước người đi. Nhưng," Y siết tay hắn, đáy mắt ảm đạm, "... bệnh trạng của người ngày càng tệ, thân thể cũng mau chóng suy nhược. Cái gì người cũng ăn không vào, dáng vóc mỏng tang như tờ giấy, những cơn ho hành hạ người đến mức giọng nói vỡ nát. Người không thể rời giường, hơi thở yếu ớt đến độ tưởng như chỉ một cơn gió nhẹ phất qua cũng sẽ thổi tan chút sinh khí ít ỏi còn lại..."

Phó Vân Cử trở tay nắm lấy tay y, giúp y dằn xuống từng đợt run rẩy rất khẽ.

Ánh mắt y như sâu thêm một tầng, ngữ điệu nhẹ hẫng vào hư không, "... Nửa chữ y thuật ta cũng không biết, lại càng chẳng phải thần y. Thứ cảm giác bất lực khi nhìn thấy mẫu phi ho ra từng ngụm tiên huyết đỏ thẫm, ta vĩnh cửu khắc cốt ghi tâm."

"Vậy nên, ta không vui." Y nghiêm giọng nói, mi tâm mơ hồ chau lại, "Ta làm sao vui được khi ngươi đổ bệnh?"

Phó Vân Cử lăng lăng ngước mắt nhìn nam tử, giống như đang kiểm chứng những lời này bao phần là thật tâm.

"Tiểu nhân đã khỏe." Hồi lâu, hắn buông ra một lời trấn an tầm thường, "Vương gia chớ lo."

"Thế sự vô thường." Y nhàn nhạt cười, "Mẫu phi ta cũng là 'đã khỏe' rồi đột nhiên trở nặng."

Phó Vân Cử bất giác siết lấy bàn tay y. Thực lạnh...

"Ngày mai, ta muốn đưa ngươi đến một nơi. Một nơi mà ta rất thích." Y nâng bàn tay còn lại mơn man trán hắn, khóe mắt cong cong, "Vậy nên, ngươi nhất định, nhất định phải hoàn toàn khỏe lại cho ta. Ta không muốn lại thêm một cái 'thế sự vô thường' đâu."

"Như ý vương gia." Kẻ nọ ôn nhuận mỉm cười.

Y nuối tiếc nhiều thứ, trăn trở nhiều thứ. Y trân trọng Phó Vân Cử, nhưng nói 'không thích' vẫn chưa phải là lời thật tâm. Bởi lẽ, so với việc ngày ngày đối diện với thái độ lạnh nhạt của mẫu phi, y lại càng thỏa lòng khi chăm nom người trên giường bệnh. Duy chỉ lúc đó, người mới nguyện ý thân cận y.

Giống như hiện tại. Kẻ nọ vụng về sưởi ấm bàn tay y bằng những ngón tay tỉ mẩn cầm bút. Hắn không biết, dáng vẻ chăm chú viết chữ của hắn còn đẹp hơn bất kỳ bức mỹ nhân đồ nào. Chí ít là đối với y.

Không... là chỉ đối với y.

Phó Vân Cử bỗng dưng thu tay lại, chống cùi chỏ xuống để ngồi dậy. Mất đi làn hơi ấm kia, Bạch Ân Tiêu không khỏi cảm thấy mất mát, lập tức nhíu mày, "Sao thế?"

Hắn thoáng đỏ mặt, lúng túng đáp, "Tiểu nhân cả ngày chỉ ở trên giường, vẫn chưa tẩy rửa..."

"A." Y ra vẻ vừa giác ngộ điều gì kỳ diệu lắm, lập tức chân thành ôn nhu nhìn hắn, dịu giọng nói, "Ta đi gọi người đến..."

Phó Vân Cử mẫn cảm phát hiện có chỗ bất ổn, liền từ chối, "Điện hạ sự vụ mệt mỏi, tiểu nhân nào dám làm nhọc người."

Bạch Ân Tiêu không nói thêm lời nào, quyết đoán phất tay áo đứng lên thắp đèn, lệnh cho A Tử gọi tiểu nhị mang mộc dũng đến. Đoạn, y thong dong trở về chỗ cũ, tiếp tục chân thành thiết tha nhìn Phó Vân Cử, khóe môi mơ hồ cong cong.

Mộc dũng vừa được đặt xuống, hắn liền nhận ra cảm giác bất thường ở đây là gì.

"Thứ lỗi cho tiểu nhân nhiều lời," Phó Vân Cử nghi vấn nhìn y, "... nhưng, người cứ định... ở đó, như vậy sao?"

Y chớp chớp mắt, ra vẻ ngây thơ nghiêng đầu đáp, "Người ta thực sự không có hiểu ngươi đang ám chỉ cái gì nha?"

"..." Y rõ cố ý. Phó Vân Cử nhíu mày, "Vương gia, phi lễ vật thị (chớ nhìn điều xấu)."

Bạch Ân Tiêu nghiêm túc nói, "Ngươi không có xấu." Nhưng vẫn chưa chịu động đậy.

Vành tai Phó Vân Cử vì lời đó mà nhuộm một mạt hồng nhạt. Mi tâm hắn chau lại thật sát, ngữ điệu mơ hồ mang theo nét phật lòng, "Vương gia, người đã nói: 'chớ có thừa nước đục thả câu'."

Nam tử bỗng dưng vui vẻ vô cùng, ý cười phút chốc nồng đượm khắp khóe mắt viền môi, phảng phất như gió xuân đổ về. Y khẽ tỳ cằm vào lòng bàn tay, ngân nga nói, "Từ nãy đến giờ, ngươi có phải hay chăng đang muốn chứng minh cho ta thấy: mọi lời ta từng nói, ngươi đều để trong lòng?"

Phó Vân Cử ngẩn ngơ, bỗng chốc đỏ bừng mặt, giống như lại lên cơn sốt, "Tiểu nhân nào dám có ý..."

Nửa câu còn lại bị chặn đứng bởi điệu cười khẽ của y. Nam tử tuyệt trần chậm rãi tiến đến, ngọc thủ thoáng lướt qua gò má hắn, "Bổn vương không làm khó tiểu ngốc tử nữa. Tẩy rửa xong thì nhớ nghỉ ngơi cho sớm."

Trong một khắc thất thần chẳng kịp trở tay, nam tử chạm phớt đôi môi lên khóe môi kẻ nọ. Êm ái như gió thoảng, ấm áp quyến luyến đến bàng hoàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top