Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối qua, vương gia không trở về phòng của người. Tối qua, vương gia ở lại Đông viện của tiên sinh. Hôm nay, tiên sinh quá giờ tỵ mới chịu rời giường.

Tam nương ôm mấy quả cà chua, tặc lưỡi ai oán, "Sao vương gia không 'mạnh tay' thêm chút nữa nhỉ? Tiên sinh ngủ quá ngọ thiện (bữa trưa) luôn thì có phải tỷ muội chúng ta đỡ mệt rồi không."

Nhị nương gõ cái muỗng gỗ vào đầu muội muội, mắng, "Nha đầu này, lo làm việc đi! Chuyện riêng của vương gia cũng chưa đến lượt ngươi quản!"

Tam nương tùy tiện tung hứng một trái cà chua, chu môi nguýt dài, "Nhị tỷ nói sai. Vương gia mà thành thân ấy, là biết bao nhiêu việc đổ lên đầu tỷ muội chúng ta. Mỗi vụ chọn món cho mỗi ngày còn cãi tới cãi lui được mà. Ai..." Nàng cắn trái cà chua, chẳng chút thục nữ vừa nhai vừa nói, "Tiệc thành thân của vương gia nhất định phải làm thật lớn. Bí kỹ gia truyền bảy mươi hai thức phải đưa ra dùng. Làm sao thì làm. Khiến cho quan khách tròn bụng lăn long lóc không đi được mới thôi. Tiệc đó phải hoành tráng đến mức ai cũng tấm tắc mỗi khi nhắc lại..."

Cửu Tề đang phụ nhặt rau, càng nghe nàng càng thấy quái, không kìm được lên tiếng, "Tam tỷ, cứ như..."

Đại nương bỗng nhiên cắt ngang, "Tam muội ra ngoài xem thử củi lửa. Bếp muốn tắt rồi."

Tam nương 'a' một tiếng, liền quăng hết cà chua vào rổ - kể cả trái nàng vừa cắn, rồi bỏ đi.

Nhị nương lấy quả cà chua kia ra khỏi rổ, khẽ thở dài, "'Bí kỹ gia truyền' gì chứ... Tam muội chỉ giỏi nói linh tinh, Cửu cô nương đừng để ý."

Cửu Tề lập tức minh bạch ẩn tình.

Lửa bếp lách tách cháy.

"Ai dô!" Tiểu Đào mặt mũi đầy bụi than chật vật xuất hiện ở cửa, "Cho muội cái khăn ướt! Mau cho muội cái khăn ướt!" Nàng nhắm tịt hai mắt huơ tay lung tung, hình như là bị bụi bay vào.

Đại nương tùy tiện đưa ra một cái khăn, "Đây."

Cửu Tề giật mình định nói gì đó. Nhưng thiếu nữ đã vội vàng cầm lau lấy lau để, lải nhải, "Rõ ràng muội có làm sai cái gì hay bị vương gia phạt đâu chứ! Tự nhiên Tam nương lôi muội đi thổi bếp. Còn mắng muội vô dụng. Chậc, tỷ ấy lại đến kỳ khó ở rồi à? Mà từ từ, cái này là khăn lau bàn!"

Đại nương liếc nàng một cái, Tiểu Đào lập tức câm bặt ngồi thụp xuống giúp Cửu Tề nhặt rau, tiện thể lấy luôn cả lá rau xấu để lau mặt.

Cửu Tề bị sự hồn nhiên của nàng chọc cười.

Y phục của thiếu nữ bám đầy bụi than, phủi mãi cũng không hết. Tiểu Đào bất lực mặc kệ, ai oán nói, "Cầu trời khấn Phật cho có hảo hán nào chịu rước đại lão nương (bà già) kia về nhà đi. Đại lão nương cứ rảnh rỗi là lại làm khổ người thôi. Muội muốn có thêm vài bánh bao (chỉ trẻ con) trắng trắng mềm mềm để nựng. Hai tiểu củ cải của Nhị tỷ đều lớn cả rồi, bồng không nổi. Tiểu tử Tiểu Lam lại còn rất phá, cứ giấu giày của muội hoài. Tam tỷ mà sinh bánh bao, muội nhất định sẽ nuôi nó ngoan thật là ngoan. Ngoan như Tiểu Lục ấy... Á!"

Tiểu Đào ôm đầu, trừng mắt nhìn thủ phạm, "Tỷ lại cốc đầu ta! Ta đã ngốc rồi, tỷ còn cốc cho ta ngốc thêm!"

"Bánh bao của lão nương cũng chưa đến lượt ngươi nuôi." Tam nương không biết trở lại từ khi nào, hất cằm bảo.

"Bếp thì sao?" Đại nương hỏi.

"Muội nhờ người rồi." Tam nương đáp, tiến đến xắt cà chua.

Tiểu Đào 'ai, ui' không ngừng. Mặc dù thấy Tam nương đang cầm dao, nàng vẫn uất ức đến to gan mắng, "Tam tỷ có mà 'nhờ người'? Tam tỷ chỉ toàn ép người ta làm thôi! Muội đang yên lành lau dọn thì vô duyên vô cớ bị kéo đi thổi lửa. Tỷ cứ thô lỗ như vậy, có ai mà thích cho được!"

"Im miệng!" Tam nương quát, run tay mà cắt vào bản thân. Nhị nương giật mình, lập tức kéo tay nàng khỏi con dao, phòng nàng giận quá mất khôn, đoạn cẩn thận xem xét vết thương cho nàng.

Tiểu Đào bị quát, sợ hãi nhào vào lòng Cửu Tề, đẩy Cửu Tề đến suýt ngã. Thiếu nữ buồn bực lẩm bẩm, "Đại lão nương đang khó ở thật rồi."

Cửu Tề không biết đặt hai tay ở đâu, nhỏ giọng nhắc nhở thiếu nữ, "Tam nương đang có chuyện buồn. Muội nhịn nàng một chút." Rồi nàng nói thầm vào tai Tiểu Đào.

Tiểu Đào mở to mắt kinh ngạc, định thốt ra gì đó nhưng cuối cùng vẫn là ngậm chặt miệng, cúi đầu tiếp tục nhặt rau.

Đại nương tiến đến nhìn vết thương của muội muội, thấy nó không nghiêm trọng mới thở phào, băng lại là được. Vì ngại tâm tình Tam nương bất ổn, nàng bảo muội muội nghỉ ngơi để hạ hỏa.

Tam nương khó chịu 'hừ' một tiếng, tùy tiện lụm cà chua, hung hăng cắn xuống, nhai giống như nghiến răng.

Đầu Tiểu Đào cúi càng thấp. Thiếu nữ lén lút nhích lại gần Cửu Tề, cầu che chở.

Tam nương hằn học nhai nuốt quả cà chua đáng thương, rốt cuộc bực mình dẫm thật mạnh xuống đất, "Tất cả đều tại vương gia!"

Đại nương và Nhị nương đã quen với tính cách của muội muội, đều ăn ý lờ đi, dung túng nàng phát hỏa. Tiểu Đào vừa nghe thấy tiếng dẫm chân liền nhào đến ôm Cửu Tề, láo liên nhìn nhìn Tam nương, "Muội lỡ lời! Muội xin lỗi! Tam tỷ bớt giận!"

Tam nương trừng mắt, "Lão nương không có chấp ngươi." Nàng hậm hực cắn cà chua, mím môi ấm ức, "Lão nương tức là tức vương gia..."

Tiểu Đào chớp chớp mắt, nảy sinh chút mủi lòng với vị đại tỷ ngày thường như lang như hổ đang bị thất tình này. Thiếu nữ trước tiên nép vào Cửu tỷ tỷ thêm một chút nữa, mới đánh bạo lên tiếng an ủi, "Thực ra thì... Ừm. Tam tỷ à, mấy cái phương diện tình cảm này nọ gì đó, phải thuận theo tự nhiên mới được nha. Người ta đã không có th - thích..." Nàng bị Tam nương lườm, run cả giọng, "Khụ. Nói chung là tỷ đừng nên tức giận làm gì cho hao tổn nhan sắc. Vả lại, vương gia ấy, tùy hứng thất thường, theo hầu mệt chết đi được. Chẳng hiểu A Tử tỷ tỷ làm sao mà chịu nổi người nữa. Nam nhân tốt hơn trên đời thiếu gì. Với tính cách của Tam tỷ, tỷ bốc người nào cũng dễ như hái cải trắng thôi."

Tam nương nhíu mày, "Ai nói ta thích vương gia?"

Tiểu Đào kinh sợ bật thốt, "Tỷ không thích vương gia thì chẳng nhẽ thích tiên sinh?"

Tam nương phát hờn đập bàn, "Bởi vậy nên ta mới tức vương gia!"

Đại nương cùng Nhị nương cùng lộ vẻ bất ngờ.

Đầu óc Tiểu Đào xoay như chong chóng, vội vã lật lại hết đống gian tình mà nàng hay soi của người ta. Nhưng không phát hiện Tam nương khác lạ gì. Nàng nghi hoặc hỏi, "Nào có thể. Trung Thu, Tam tỷ còn đẩy tiên sinh đi chung với vương gia cơ mà? Ai lại tạo cơ hội cho tình địch của mình như vậy chứ?"

Tam nương buồn bực đáp, "Lúc đó ta chưa có thích tiên sinh. Lần đầu tiên thấy tiên sinh, ta chỉ nghĩ tiên sinh đúng là mẫu thư sinh học thức chuẩn mực rất dễ gây thiện cảm với mọi người thôi. Đối với tiên sinh là kính trọng. Lâu dần, ta nhận ra tiên sinh rất giống với hình tượng tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ) trong mơ của ta nên mới muốn theo đuổi."

"'Tiểu tức phụ trong mơ'?" Nhị nương đơ người.

Tam nương đảo mắt, "Thì lại chẳng phải do phụ mẫu với hai tỷ suốt ngày hối thúc ta đi tìm phu quân đấy sao? Ta tìm không được phu quân (chồng) thì liền đi tìm tiểu tức phụ (vợ) thay vào thôi. Có gì sai à?"

"..." Quan niệm về phu thê của nàng cũng thật đặc biệt.

"Khoan!" Tiểu Đào phá tan bầu không khí trầm mặc, bắt lấy điểm quan trọng nhất trong lời bộc bạch của nàng, "Tiên sinh là tức phụ của vương gia? Muội tưởng vương gia mới là tức phụ của tiên sinh?"

Cửu Tề hoang mang: Nhàn vương gia điện hạ và Phó tiên sinh làm sao cơ?

Tam nương khinh thường nhìn thiếu nữ, "Bị cốc đến ngu thật rồi?"

Tiểu Đào ấm ức muốn cãi, nhưng chạm phải ánh mắt Tam nương liền sợ không dám mở miệng.

Tam nương vỗ bàn, thề độc, "Thế gian này mà có người đè nổi vương gia. Lão nương nửa đời sau liền ngoan ngoãn học thuộc Nữ Tắc (sách lễ nghĩa của phụ nữ thời đó); ăn mặc duyên dáng, đi đứng đoan trang, nói năng nhẹ nhàng. Dứt khoát trở thành hoàng hoa khuê nữ điển hình cho xem!"

Tiểu Đào lẩm bẩm, "Đến lúc đó thì cũng chẳng còn ai muốn lấy tỷ nữa..."

Cứ tưởng tượng đến hình ảnh Tam nương uy vũ vận váy lụa hồng, cầm quạt mỹ nhân, tươi cười duyên dáng, điệu bộ thục nữ. Tiểu Đào liền rùng mình.

"Trút ra hết thật thoải mái! Lười biếng đủ rồi." Tam nương nhai nốt quả cà chua, tóm lấy cổ áo Tiểu Đào, hướng hai vị tỷ tỷ nói, "Muội đem nha đầu này đi thổi lửa tiếp đây."

"Không! Không!" Tiểu Đào sống chết giãy giụa, rưng rưng nước mắt, "Cửu tỷ tỷ mau cứu muội!"

Tam nương mặc kệ thiếu nữ van xin, lôi nàng như lôi bao thóc bỏ đi mất. Trù phòng nhất thời chỉ còn ba người, ai nấy tiếp tục việc mình đang làm. Yên tĩnh trở lại, lách tách tiếng lửa cháy.

Lòng Cửu Tề trĩu nặng.

Nhị nương bỗng dưng đưa đến cho nàng một cái thực hạp nong nóng, nhẹ giọng, "Cửu cô nương cũng sắp đến giờ phải đi rồi nhỉ?"

Cửu Tề bất ngờ ngước lên, "Nhị tỷ..."

Nhị nương mỉm cười, "Ngày nào cũng đúng giờ này cô nương xuất môn, đi thăm một người. Tiên sinh đã sớm biết tất cả. Cho đến hiện tại vẫn mong cô nương nghĩ thông suốt."

Hốc mắt Cửu Tề ẩm ướt. Nàng xúc động nhận lấy thực hạp, có chút ngập ngừng, "Phó tiên sinh và vương gia điện hạ thực sự... như thế? Không phải cả hai đều là nam nhân sao?"

Nhị nương dịu dàng vuốt tóc nàng.

Đại nương đáp lời, "Nhân sinh ngắn ngủi, thế gian vạn biến. Thứ gì ở trong tầm tay thì phải biết nắm lấy. Thà đau một lần còn hơn hối hận cả đời."

.

Thanh âm du dương trong vắt như làn suối mát nhẹ rót vào tai. Tiếng đàn hòa cùng với gió buốt, mài dũa những góc cạnh sắc bén lạnh thấu xương thành từng cái vuốt ve âu yếm của đất trời. Mặt hồ khẽ động, cá chép quẫy đuôi. Hồng mai trôi nổi giữa đợt sóng xô bất chợt, cho dù bị nhấn chìm nhưng vẫn hương diễm đoạt mục.

"Tứ Xuân." Bạch Ân Tiêu cười khẽ, dung mạo tựa hồ bừng sáng, "Khúc này mẫu phi ta từng đàn tại yến tiệc mừng năm mới. Chỉ tiếc vẫn thua một điệu múa của Thục phi..."

Y vòng tay ôm lấy ái nhân ở bên cạnh, dụi dụi đầu vào vai hắn, "Tâm can có thấy hay không? Bổn vương cũng phải tập nhiều lắm mới đàn được như mẫu phi năm đó đấy."

Phó Vân Cử sẽ sàng, "Vậy ra đúng là người."

"Cái gì đúng là ta cơ?" Y chớp chớp mắt, vờ vịt ngây thơ.

"Ta đã luôn cảm thấy đôi mắt hai người thực vô cùng giống nhau. Hiện tại tỉ mỉ quan sát, ta mới dám khẳng định..." Hắn đáp, "Lan Cơ công tử."

Bạch Ân Tiêu cong môi, tựa đầu vào vai hắn, chậm rãi kể, "Tâm can đừng có hiểu nhầm là bổn vương lừa dối tâm can đó nha. Thực ra, khi ấy một vị bằng hữu thân thiết của Điệp phu nhân vừa mất. Gã tự sát vì tình. Tâm can nghĩ đúng rồi đấy. Gã yêu một nam nhân, đã vậy còn yêu trúng một kẻ hoa tâm (lăng nhăng). Ta cũng chẳng rõ chi tiết sự việc. Chỉ biết sau khi gã mất, Điệp phu nhân vô cùng buồn bã, Xuân Ý lâu đóng cửa một thời gian. Sau đó, nàng thân chinh đến vương phủ khóc tang, đề nghị mở Nam Phong Đạo. Ta cũng tùy nàng. Nhưng mà không ngờ nàng lôi ta đi làm đầu bài, nói là để câu khách. Bổn vương chỉ bán nghệ, không bán thân đâu, tâm can đừng nghĩ lung tung. Toàn thân trên dưới trong ngoài của ta đều thuộc về tâm can hết."

Y thưởng thức hương trúc tươi mát trên người ái nhân, "Xuân Ý lâu là chốn cũ của mẫu phi ta. Điệp phu nhân là tri kỷ của người. Ta xem nàng giống như tiểu di vậy, giúp nàng một chút cũng không sao. Ta rảnh rỗi mà. Chẳng ngờ..." Y siết tay, "Ta gặp lại tâm can."

"Biết tâm can là đồng môn của Từ tam thiếu, ta bắt đầu từ hắn mà điều tra về tâm can. Nhàn vương phủ này hả? Chỉ có thông tin là tốt nhất thôi. Đích thân ta tra, lại càng khó có thể sai."

Phó Vân Cử vo tròn một cánh hoa, "Ta vẫn không hiểu tại sao người lại để ý đến ta."

"Thích chính là thích." Bạch Ân Tiêu hôn cái chóc lên má hắn, "Tâm can không phải nghĩ nhiều làm chi. Ta thích tâm can nghĩa là thích tâm can, không cần lý do."

"Ta càng ở gần ngươi càng cảm thấy giống như chúng ta - từ rất lâu rồi, đã gặp nhau. Không phải tại Tàng Thư các, cũng chẳng phải tiết Đông chí xưa. Mà là rất rất lâu về trước... Có một người thích đọc sách, viết chữ rất đẹp; tửu lượng tốt, thích nhất là rượu hoa mai. Ánh mắt người cực kỳ trong, an tĩnh tựa hồ nước, lúc nào cũng hướng về ta. Nhưng ở trong mộng tưởng đó, ta lại hết lần này đến lần khác tổn thương người..."

"Cho dù biết đó chỉ là một giấc mơ, ta vẫn hận không thể vả chết 'ta' kia."

Y ôm chặt Phó Vân Cử, đan tay vào tay, ngâm nga nỉ non, "Tâm can, ngươi là tâm can của ta. Bổn vương muốn ngươi cứ thế ngây ngốc một đời, an bình hưởng thụ khoái sự nhân gian..."

Phó Vân Cử ngẩng đầu hôn lên trán y, vành tai phiếm hồng, giọng nhỏ như muỗi kêu, "... Người cũng đừng rời bỏ ta. Khoái sự của ta chính là người."

Bạch Ân Tiêu ngốc lăng trong thoáng chốc, trước khi ấm áp nơi vầng trán kịp tan thì y đã nhào đến, hạnh phúc muốn chết hôn tới tấp lên mặt ái nhân, hoan hỷ vô cùng, "Miệng lưỡi tâm can thật ngọt. Tiểu tâm can của ta đúng là tốt nhất mà..."

Phó Vân Cử mặc y ôm. Hắn nâng tay nhè nhẹ vuốt ve hoa văn chạm trổ trên thân thanh huyền cầm. Tựa như mây cuộn, lại tựa như nước chảy. Tinh tế vô cùng, mềm mại uyển chuyển như thật. Hắn chạm phải hai chữ cái nho nhỏ.

"... 'Sương Ngâm'?"

"Đúng là Sương Ngâm (sương hát)." Bạch Ân Tiêu nắm lấy tay hắn, đặt lên bên trên, "Nếu ở đây mà có một hình mặt trăng khuyết thì thanh cầm đó là Ảnh Nguyệt (bóng trăng)."

Y lướt tay lên những dây đàn, "Mẫu phi ta là một trong hai đệ tử của Cầm Tiên tiền bối. Ảnh Nguyệt và Sương Ngâm vốn là song sinh cầm. Sương Ngâm thuộc về mẫu phi, Ảnh Nguyệt thuộc về tỷ tỷ người. Sau khi mẫu phi nhập cung, Sương Ngâm bị thất lạc. Hai mươi ba năm, cuối cùng vật cũng hồi chủ. Còn Ảnh Nguyệt, ta được biết nó đã bị tiêu hủy trong một đám cháy. Song sinh cầm trứ danh cuối cùng chỉ còn lại Sương Ngâm..."

"Mẫu phi thạo nhất là cầm kỹ. Vậy nên trong bốn món cầm, kỳ, thi, họa, ta cũng thuần thục nhất là cầm kỹ."

Nam tử hạ mắt, ngồi ngay dậy. Tay áo lục sắc rung động. Thanh âm trong vắt mà thê lương vang lên; dai dẳng tựa như chuông bạc dội lại. Khác với Tứ Xuân réo rắt vừa rồi, khúc này họa sương họa tuyết, họa nỗi khổ não chia xa, khiến cho lòng người mờ mịt. Day dứt không yên, nhưng lay lắt hy vọng.

Bạch Ân Tiêu khẽ ngâm.

Tương tư sầu, tương tư khổ. Hà cớ phải tương tư?
Ly biệt đau, ly biệt tích.
Tâm chẳng nguyện nhưng vẫn phải ly biệt...

Phó Vân Cử tựa vào y, Bạch Ân Tiêu cọ má vào trán hắn, khẽ câu môi, "Khúc này tên Vãn Tình."

"Ban đầu nó được đặt tên là Tàn Tình. Nhưng vì đoạn ly biệt quá mức sầu thảm nên ta mới sửa lại một chút." Y nói, "Lấy cái tên Vãn Tình..."

Một con lam điệp (bướm xanh) từ đâu dập dìu bay đến. Trên đôi cánh điểm xuyết những chấm trắng nho nhỏ. Nó nhảy múa trên không trung vài vòng, rồi mon men bay đến gần vai Phó Vân Cử. Bạch Ân Tiêu bỗng nhiên nhíu mày, đẩy hắn sát vào mình. Y tùy tiện nhặt lên một phiến lá xanh mướt, chạm nhẹ vào con lam điệp. Phiến lá đột ngột chuyển vàng, nhanh chóng khô quắt lại. Con lam điệp đồng dạng hóa đen, rơi xuống sàn đình, vỡ thành từng mảnh nhìn như xác lá.

Phó Vân Cử vội vàng giữ lấy cái tay cầm phiến lá của y, lo lắng hỏi, "Người có sao không?"

Một tia lạnh lẽo sượt qua đáy mắt Bạch Ân Tiêu, nhanh như cắt. Y mỉm cười hướng ái nhân, "Tâm can chớ lo. Không có sao hết."

Phó Vân Cử vẫn cứ nghiêm túc xem xét tay y, lại tỉ mỉ một hồi quan sát khuôn mặt lẫn sau tai của nam tử. Nhận thấy thực sự không có gì bất ổn, hắn mới tạm thời thả lỏng.

Bạch Ân Tiêu trấn an vuốt ve tay hắn, cười khen, "Tâm can xem bệnh cũng thật thành thục."

Sắc mặt Phó Vân Cử bỗng dưng chuyển tái, ngón tay giần giật.

Bạch Ân Tiêu thấy thế, lòng trầm xuống, lập tức ôm chặt lấy hắn, "Ta xin lỗi. Chuyện cũ nếu có không vui, tâm can đừng nên nhớ lại." Y phất tay áo, phủi bay xác bướm, thì thầm, "Tâm can mà nhìn thấy một con lam điệp nào có vân trắng nữa, nhất định phải tránh xa cho ta."

Y u ám mỉm cười.

Có khách viếng thăm... hửm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top