Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiên mực mới lại sắp khô, miễn cưỡng còn viết được thêm vài chữ. Phó Vân Cử có cảm giác hôm nay bản thân làm sổ sách cực kỳ chậm. Mặc dù lò sưởi vẫn chưa tắt, các khớp ngón tay của hắn giống như bị đông cứng lại vậy. Nét chữ do đó cũng có chút lạc đi. Đến lần đánh rơi bút thứ ba, hắn liền dứt khoát dừng lại.

Phó Vân Cử theo thói quen nhìn sang bên cạnh, ánh mắt hẫng hụt vào hư không. Quên mất, hắn lỡ miệng đuổi Bạch Ân Tiêu ra ngoài rồi. Ai bảo y táy máy tay chân quá, không sờ soạng là không chịu được. Hắn ngượng đến bực, liền đuổi y đi.

Phó Vân Cử bất giác mỉm cười. Lá gan của chính mình cơ hồ cũng ngày càng lớn rồi...

Có tiếng trò chuyện nho nhỏ từ bên ngoài vọng vào. Hắn đứng dậy chỉnh trang ngoại y, tiến đến đẩy cửa. Đôi mắt nheo lại một chút nghênh đón ánh nắng ấm áp.

"Tâm can!"

Đập vào tầm nhìn đầu tiên là một mảnh lục sắc thanh nhã. Cả thân thể tức thì nằm gọn trong vòng tay thân thuộc. Hương thơm mai hoa vương vất hai bên cánh mũi, bảng lảng như có như không.

Bạch Ân Tiêu cọ cọ má vào trán Phó Vân Cử, mềm giọng làm nũng, "Tâm can xong việc chưa nha? Người ta nhớ tâm can muốn chết luôn."

Phó Vân Cử vô thức thả lỏng tinh thần, vùi mặt vào vai y, nâng tay ôm lấy người nọ, nhẹ đáp, "Nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp." Hắn có hơi siết siết vòng tay.

Bạch Ân Tiêu tất nhiên cảm nhận được điều đó. Lòng hân hoan đến tận chín tầng mây. Y lập tức bắt lấy cơ hội, đòi hỏi, "Tâm can ôm chặt thêm tí nữa đi."

"Ừm." Phó Vân Cử chiều theo lời y.

"Một chút nữa..." Bạch Ân Tiêu được nước lấn tới.

"Ừm." Phó Vân Cử hoàn toàn dựa sát vào y. Kín kẽ.

"Tâm can của ta thật ngoan."

Bạch Ân Tiêu cũng siết tay, vô cùng hưởng thụ ái nhân trong lòng. Tâm tình hạnh phúc ngọt ngào như chìm vào bể mật. Y chỉ hận hiện tại là buổi sáng, tâm can da mặt mỏng quá, muốn động tay động chân không được. Ai, ước gì có vài viên xuân dược ở đây...

Thực ra thì thứ thuốc đó dư thừa lắm, y là chủ nhân của tận hai cái thanh lâu mà. Thế nhưng, đừng nên dùng đến, lợi dụng như vậy là xấu. Y mới không làm người xấu.

Sáu con mắt bên này tròn xoe.

Mặc dù nhìn lén gian tình của người ta là thú vui tao nhã của Tiểu Đào. Nhưng ở đây, ngay lúc này có đến tận hai tiểu hài tử đã bị vương gia điện hạ đằng kia bỏ quên. Cái cảnh tình tứ đó đó không thích hợp cho trẻ con xem đâu. Nuốt xuống tiếc nuối, thiếu nữ che mắt hai đứa trẻ, hắng giọng cắt ngang, "Phu thê tối lửa tắt đèn bảo nhau. Giữa thanh thiên bạch nhật nào nên, khụ, lộ liễu quá."

Tiểu Đào tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nàng sợ muốn khóc. Nàng chưa có gan đến mức đó đâu, cũng chẳng hiểu tại sao lời ra khỏi miệng lại thành như vậy nữa.

Phó Vân Cử vừa nghe tiếng nàng, lập tức giật mình thả tay. Gò má nóng bừng cựa quậy muốn thoát khỏi nam tử, "Điện hạ, có người..."

Bạch Ân Tiêu thực bất mãn, nhíu mày lườm kẻ phá đám. Y nào có bỏ qua chuyện tốt dễ dàng như vậy. Ôm siết lấy hông Phó Vân Cử, vì cả hai đang đứng ở ngưỡng cửa, y không tốn chút công sức nào đẩy hắn vào trong thư phòng, thuận tiện dùng chân đóng cửa. Ngăn cản tầm mắt bên ngoài.

Tiểu Lam đẩy cái tay của Tiểu Đào ra, tròn mắt ngây ngô hỏi, "Vương gia và tiên sinh làm gì ở trong đó vậy?"

Tiểu Đào, "..." Vương gia còn có thể vô sỉ hơn nữa không?

"Tiểu Đào tỷ tỷ?" Tiểu Lục kéo áo nàng.

Thiếu nữ trở tay dắt cả hai đứa trẻ, nhìn trời nghĩ nghĩ nói, "Hai đứa muốn ăn quà vặt không? Đi, tỷ mua cho."

Nam hài hứng khởi, "Đi, đi nào."

Tiểu Đào để ý thấy mũi nó đỏ quá, mới hỏi, "Mặt mũi làm sao đấy?"

Nó đáp, hai mắt sáng rỡ đầy hâm mộ, "Vương gia ném tuyết vào mặt đệ. Không hụt trái nào luôn! Người ném giỏi thật."

Nữ hài nhỏ giọng, "Ca ca còn chưa nặn ra được một trái cầu tuyết thì vương gia đã ném tới. Nói chơi ném tuyết, chứ thật ra là vương gia xem ca ca thành cái bia gỗ có hồng tâm."

Tiểu Đào, "..." Lại bắt nạt trẻ con! Mà nó còn chẳng biết nó vừa bị bắt nạt mới tội.

Ba cái bóng một lớn hai nhỏ cứ thế xa dần, xa dần... Để lại một sân tuyết trắng tĩnh lặng.

Cánh cửa thư phòng có chút chấn động. Phó Vân Cử siết chặt vạt áo Bạch Ân Tiêu, ngửa cổ tiếp nhận sự công chiếm của nam tử xinh đẹp. Hai làn hơi thở nóng hổi giao thoa.

"Tâm can..." Bạch Ân Tiêu rời khỏi đôi môi ái nhân, ngắm nhìn đáy mắt mờ mịt của hắn. Y cúi đầu lướt môi mơn man cần cổ kẻ nọ, hạ giọng ám muội, "Vốn nghĩ định tha cho tâm can. Nhưng mà lửa lỡ bùng lên rồi, cần tâm can giúp dập..."

"Hiện tại là ban ngày." Phó Vân Cử đỏ mặt chặn lại cái miệng đang muốn làm càn kia, "Người tự xử lý đi."

Bạch Ân Tiêu phụng phịu cắn lấy mấy đầu ngón tay đang đặt trên môi, mở to đôi mắt ủy khuất như chực rơi lệ đối diện với cái nhìn giật mình của hắn, thút thít trong họng vài tiếng nũng nịu.

Phó Vân Cử, "..." Khổ nhục kế càng ngày càng lợi hại!

Lòng thì đã mềm nhũn, nhưng ngoài mặt vẫn dục nghênh hoàn cự (muốn mà còn chống cự). Hắn mím môi rút lại bàn tay, cực lực chống lại đôi mắt đẹp kia, quay đi nói, "Không được."

Bạch Ân Tiêu lại còn chẳng hiểu nhất tâm can ngượng ngùng nhà mình. Y mà trưng ra khuôn mặt đáng thương thì thể nào trong tâm hắn đã đồng thuận năm phần rồi. Năm phần còn lại cần phải kích thích một chút.

Y giảo hoạt cong môi, dùng đầu ngón tay mơn trớn dọc theo cột sống ái nhân, chậm rãi lần xuống... Cùng lúc chen vào đầu gối tách rời đôi chân kẻ trong lòng, thỏa mãn cảm nhận thân thể Phó Vân Cử run rẩy. Hôn nhẹ lên vành tai tiểu tâm can, y khe khẽ thổi khí, trầm thấp nói, "Tâm can là tiểu phiến tử. Chẳng phải đã nói chỉ cần là ta, tâm can liền nguyện ý sao? Như thế nào lại muốn nuốt lời rồi? Thật là không ngoan..."

Phó Vân Cử đang cố gắng khắc chế luồn nhiệt lưu truyền đến từ những cái động chạm ám muội của y. Nghe phải mấy lời đó mà đầu óc rối loạn. Hắn cắn răng, mặt đỏ đến tận mang tai bảo, "L - loại chuyện này làm sao có thể tùy tiện..."

"Tâm can nói vậy là thừa nhận nuốt lời rồi nha." Y chớp thời cơ luồn tay vào trong ngoại y, vuốt ve hông eo hắn, thuận tiện tháo cởi đai lưng, dịu giọng, "Cổ nhân có câu: quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy*. Tâm can đã nói thì phải giữ lời. Tâm can nuốt lời là không ngoan, không ngoan thì nên bị phạt."

* Người quân tử nói ra một lời, bốn con ngựa cũng đuổi theo không kịp.

Phó Vân Cử vội vàng giữ lấy tay y, vẫn còn muốn thanh minh, "Điện hạ - ..."

"Lại không ngoan rồi." Bạch Ân Tiêu day cắn vành tai hắn, nguy hiểm thì thầm, "Đã nói phải gọi ta như thế nào, hửm?"

"... Ân Tiêu." Phó Vân Cử xấu hổ cúi đầu, cần cổ cũng nhuốm hồng, siết chặt vạt áo y, đẩy ra, nhỏ giọng bảo, "Không được."

Y hài lòng cong môi, hôn phớt lên khóe mắt kẻ nọ, vuốt lưng hắn trấn an, ôn nhu nỉ non vào lỗ tai nóng bừng kia, "Ngoan. Chỉ một lần thôi..."

Dứt lời liền nâng cằm ái nhân, chiếm lĩnh đôi môi kia.

Y phục ly khai, một màn ngư thủy chi hoan (cá nước vui vầy, ân ái)...

.

Tiểu Đào thong dong dắt hai đứa trẻ con rảo bước dọc theo bờ tường phía Nam của vương phủ, trong tay vung vẩy xâu hồ lô đường. Thiếu nữ bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng liêu xiêu từ xa xa đi vội đến bên này. Chớp mắt vài cái, nàng nhận ra đó là ai, vui vẻ huơ huơ tay chào, "Cửu tỷ tỷ!"

Nhìn thấy thiếu nữ, Cửu Tề cơ hồ lộ nét yên lòng. Nắm lấy tay Tiểu Đào, giọng nàng có chút van lơn, "Nếu có nam nhân nào hỏi muội điều gì, tuyệt đối đừng trả lời hắn."

Tiểu Đào tò mò định hỏi lại. Nhưng Cửu Tề đã nhanh chóng chạy vào cửa hậu dẫn đến trù phòng mất dạng. Thiếu nữ có chút suy nghĩ, để mặc nữ hài kéo tay nàng dẫn đi. Mới bước lên vài bước, liền nghe âm thanh gót giày dồn dập nện thật mạnh xuống đất hướng đến.

Nam nhân cẩm y níu lấy tay áo nàng, thảng hoặc hỏi, "Cô nương có thấy một nữ tử nào vừa đi qua đây không?"

Có mùi gian tình!

Tiểu Đào nhanh nhẹn đút cả xâu hồ lô vào cái miệng tọc mạch vẫn còn đang ngậm đầy mứt của Tiểu Lam, ngây thơ đáp, "A? Ai cơ ạ? Nữ tử trên thiên hạ nhiều như vậy. Công tử muốn hỏi ai?"

Nam nhân phục trang quyền quý, dung mạo tuấn lãng, đuôi mắt đa tình. Là cái kiểu hào hoa phong nhã mà mọi nữ nhân đều rất thích. Hắn có chút gấp gáp nhìn trước nhìn sau tìm kiếm, vừa nói, "Nàng khoác áo choàng màu xám, búi tóc thấp có xuyên qua một cây trâm gỗ mun..."

Hắn chợt ngừng, nhíu mày nhìn nhìn cánh cửa gỗ khép kín đằng xa. Tiểu Đào thầm than 'lộ rồi'.

"Thiếu gia!"

Lúc này lại xuất hiện thêm một thanh niên bố y chạy đến, chống đầu gối thở không ra hơi bảo, "Tiểu nhân nói người nhìn nhầm rồi. Cửu cô nương làm sao mà còn ở lại kinh thành chứ!"

Nam nhân được gọi 'thiếu gia' chẳng mảy may chú ý đến gã, nhấc chân tiến về phía cửa Nam. Thanh niên nhận ra ý định của hắn, hốt hoảng quỳ sụp xuống níu chân nam nhân lại, "Ấy! Ấy! Tiểu nhân xin thiếu gia đừng manh động! Đây là Nhàn vương phủ đó! Thiếu gia làm loạn ở đâu thì cũng đừng nên làm loạn ở đây! Chẳng may đắc tội với Nhàn vương gia thì lão gia sẽ không tha cho người đâu!"

'Thiếu gia' vặc lại, "Bổn thiếu từ trước đến nay làm việc chưa từng cần sự cho phép của phụ thân."

Tên tiểu tư vẫn chưa chịu buông, "Thiếu gia không sợ lão gia thì cũng phải để ý đến tâm tình của đại thiếu gia nữa! Đại thiếu gia vẫn chưa nguôi giận chuyện lần trước người đánh tên Thôi công tử kia đâu! Bây giờ người mà còn gây rối thêm thì đến cả nhị thiếu gia cũng không nói đỡ được cho người!"

Nhắc đến đại ca của hắn thực sự có hiệu quả khiến cho nam nhân bình tĩnh lại. Hắn hất gã tiểu tư vẫn còn muốn lải nhải ra, đột nhiên quay sang thiếu nữ đang mang tâm tình xem kịch, rút từ trong ngực một phong thư lẫn một thỏi bạc, nói, "Cô nương có phải người của vương phủ? Nếu sai cũng không sao. Cảm phiền cô nương gửi phong thư này đến một nam nhân họ Phó ở trong vương phủ. Nói là từ Cảnh Thừa đến. Chút ít này để hậu tạ."

"Vâng." Tiểu Đào bị bộ dạng nghiêm túc của hắn làm cho cẩn trọng theo.

"Đa tạ." Từ Cảnh Thừa đáp, đá đá tên tiểu tư vẫn còn ngồi bệt dưới đất, "Đi!"

Gã lồm cồm bò dậy, hỏi, "Đi đâu ạ? Thiếu gia trốn khỏi phủ mà giờ còn quay về thì thế nào cũng bị giam lại cho coi."

"Lão tử về đó quậy phá để bị đuổi đi luôn!" Hắn vênh cằm tuyên bố.

Tiểu Đào nhìn nhìn bóng lưng nam nhân, vô cùng vui vẻ vuốt ve thỏi bạc trong tay. Gửi có một phong thư mà được đến chừng này. Quá lời! Thiếu nữ đang định cất đi thì vạt áo bỗng nhiên bị kéo kéo.

"Sao vậy? A Lục?" Nàng mỉm cười cúi xuống.

Nữ hài sáu tuổi từ tốn bảo, "Nãy giờ muội không có nói gì hết. Tỷ hiểu chứ?"

"A?" Tiểu Đào nghi vấn.

"Muội muốn mua một vài cuốn sách." Tiểu Lục nắm lấy vạt áo nàng, chỉ tay vào thỏi bạc, "Bằng đấy dư thừa."

Nụ cười của Tiểu Đào cứng lại, "... Ý muội là sao?"

Tiểu Lục chớp đôi mắt trong veo, "Muội nói cho Tam di biết đó."

Tam nương mà biết thì chắc chắn mất trắng! Tiểu Đào siết chặt thỏi bạc trong tay, lập tức đổi giọng ngọt ngào, "Muội muốn mua sách gì?"

Trẻ con ngày nay rốt cuộc bị làm sao vậy!

.

Buổi tối, Đông viện.

Bạch Ân Tiêu bước ra khỏi mộc dũng. Những giọt nước đọng ánh lên lấp lánh trên từng mảng da thịt tuyết trắng, nặng trĩu chảy xuôi theo đường cong hông eo nhẵn nhụi. Thân thể tập võ lâu năm vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, múi nào ra múi đó, dưới lớp nước ướt át càng thêm phần gợi cảm. Y qua loa lau người, khoác lên lý y (áo lót) cùng trung y, đoạn cứ để tóc nhiễu giọt liền lao vào lòng nam nhân trên giường, ra sức dụi dụi làm nũng.

"Tâm can, tâm can, tâm can!" Y đòi hỏi, "Người ta sạch sẽ thơm tho rồi nè. Tâm can hôn một cái đi!"

Phó Vân Cử đang bận đọc thư, bị y đột nhiên nhào đến mà giật mình. Nước lạnh từ tóc Bạch Ân Tiêu thấm ướt y phục, vải vóc mềm mại dán vào thân thể tuyệt mỹ. Vô tình cũng làm lộ ra vết sẹo dữ tợn trên ngực trái người nọ. Hắn mơ hồ cảm thấy lòng nhói đau. Gấp phong thư để qua bên cạnh, Phó Vân Cử gom gọn tóc y, nhẹ giọng, "Người ngồi dậy một chút."

Bạch Ân Tiêu rất ngoan ngoãn nghe theo, chờ đợi hắn điều chỉnh tư thế, trải trên đùi hai lớp khăn cho khỏi bị ướt. Phó Vân Cử vỗ vỗ đùi, bảo, "Người gối đầu lên đây."

Sau đó, hắn còn săn sóc đến mức phủ chăn lên thân thể vẫn còn âm ẩm của y.

Bạch Ân Tiêu cảm thấy, y chẳng còn nuối tiếc điều gì trên đời này nữa. Nhân sinh của y đã viên mãn rồi.

Phó Vân Cử chỉ buộc tạm tóc bằng một dải lụa mảnh, tóc hắn đã sớm khô, không mạnh không nhẹ lau tóc cho Bạch Ân Tiêu. Y cầm lấy một lọn tóc của hắn, vân vê trong tay, nheo mắt hưởng thụ chăm sóc, "Tâm can nói cho Từ tam thiếu biết rồi?"

"Ta không nói thì người cũng nói thôi." Hắn đáp, "Ta lo cách diễn đạt của người có vấn đề."

"Tâm can nghi oan cho ta quá. Người ta thấy sao thì nói vậy thôi mà."

"'Thấy sao' của người khác với 'thấy sao' của ta." Phó Vân Cử kỹ càng lau hết một lượt đến đuôi tóc y, đoạn cầm lấy lược gỗ cẩn thận gỡ rối, "Bỏ qua chuyện tuổi tác, Từ thiếu và ta sở dĩ trở thành bằng hữu được là do hắn cũng không có mẫu thân. Ta đồng cảm với hắn. Lúc còn học với phu tử, hắn từng giúp đỡ ta rất nhiều..."

Thực ra, Từ thiếu nhỏ hơn Phó Vân Cử một tuổi. Nhưng vì bản thân hắn học trễ so với chúng bạn đồng trang, vậy nên mới cùng Từ thiếu ở chung một lớp. Từ thiếu ỷ vào việc hắn nhút nhát, vô lý bắt hắn phải gọi người nhỏ hơn mình một tiếng 'đại ca'. Mãi rồi thành quen, Từ thiếu cũng vô sỉ tự nhận là sư huynh của hắn luôn.

Bạch Ân Tiêu nghiêng người ôm eo Phó Vân Cử, trẻ con bĩu môi, "Tâm can là của ta."

Phó Vân Cử mỉm cười, "Ừm."

Buông lược xuống, hắn cúi đầu, khe khẽ đặt lên trán y một nụ hôn. Trước khi Phó Vân Cử kịp ngẩng lên, Bạch Ân Tiêu bỗng nhiên vươn tay kìm trụ gáy hắn, rướn nửa người ngậm lấy hai cánh môi kia. Triền miên quấn quýt một hồi, y thỏa mãn liếm liếm dư vị, cong cong khóe mắt nói, "Tâm can hôn ở đây mới đúng."

Phó Vân Cử đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, "Người có thể ngồi dậy rồi."

Bạch Ân Tiêu ôm eo hắn, nhất quyết không buông, "Ta muốn nằm đây mãi thôi."

Phó Vân Cử vuốt tóc y, "Đều đã là đại nam nhân. Người lại cứ thích làm nũng như tiểu hài tử."

Y đột nhiên giảo hoạt tươi cười, ngón tay cách lớp y phục mơn trớn từ eo xuống hông kẻ nọ, "Tâm can không thích ta làm nũng như tiểu hài tử, thì ta liền làm chuyện của đại nam nhân với tâm can."

Phó Vân Cử suýt nữa thì đẩy y ra, xấu hổ mắng, "Lại không đứng đắn. Ta tuyệt đối không tin vào cái 'một lần' của người nữa đâu."

"Ta chỉ không đứng đắn với duy nhất tâm can thôi." Y dụi dụi, "Hôm nay dày vò tâm can đủ rồi. Hiện tại buồn ngủ. Đi ngủ cùng nhau..."

Kể từ sau đêm 'động phòng' kia, Nhàn vương gia tuyệt đối đóng cọc ở Đông viện, không thèm trở về tư hiên. Y chưa có dọn đồ qua đây luôn, nhưng mà sinh hoạt gì gì đó đều làm ở Đông viện hết.

Chuyện của Từ thiếu và Cửu cô nương xem ra đã xong được một nửa.

Phó Vân Cử nhắm mắt, bỗng dưng bật ra câu hỏi, "Ân Tiêu, người... có thích tiểu hài tử không?"

Bạch Ân Tiêu biết hắn nghĩ gì. Y siết chặt vòng tay, dán sát ngực mình vào lưng hắn, đan tay với tay. Nhịp tim giống như dung hòa làm một. Y thâm tình nỉ non, "... Thích ngươi. Ta chỉ thích ngươi."

Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top