Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Khâm bất động thanh sắc rạch một nhát dao trên cổ tay chính mình. Máu đỏ lập tức rỉ ra từ vết thương, thành dòng, im lặng rỏ xuống chén nước đặt phía dưới.

"Công tử định dùng máu dẫn?"

"Cũng có chút hiểu biết đấy. Đưa tay đây." Hắn ra lệnh, đưa đến cho người đối diện một viên thuốc, "Ngậm. Nếu thấy đau quá thì cứ cắn nó. Hạn chế cử động khi đang dẫn trùng."

"Được." Phó Vân Cử đáp, chăm chăm nhìn chén nước dần dần sẫm màu, thấy khí sắc bợt bạt của hắn liền không kìm nổi mà bật ra câu hỏi, "Công tử... nếu tiếp tục như thế thì - !"

Mộ Khâm bóp mạnh tay kẻ kia, ghim cả móng tay vào, mỉa mai nói, "Đang quan tâm đến ta đấy à? Nếu mà ngươi thực sự quan tâm đến ta thì sao không bảo vương gia nhà ngươi đi tìm đại phu khác đi? Quấy nhiễu ta làm gì?"

Phó Vân Cử nhíu chặt mày chịu đựng cơn đau tựa như bị cắn xé cùng xúc động muốn thu tay về, vầng trán rịn ra chút ít mồ hôi lạnh. Trấn tĩnh nâng mắt nhìn Mộ Khâm, hắn cố bình ổn ngữ điệu, "... Hận thù của công tử, cớ gì phải trút lên ta? Người công tử căm hận không phải cũng đã trải qua đau đớn cùng cực rồi hay sao? Công tử tại sao vẫn chưa chịu buông tha?"

"Đúng là một nhi tử có hiếu. Lại thản nhiên khuyên bảo kẻ đã hại chết phụ thân mình như vậy." Mộ Khâm trào phúng cười khẩy, một bên mặc kệ chén nước đỏ tươi, một bên với cái tay không bị thương cầm lên dao, thuần thục rạch mở đầu ngón cái và ngón trỏ của Phó Vân Cử. Đối với tay kia, hắn cũng làm y hệt.

"Nhúng vào." Mộ Khâm rải một ít thuốc bột cầm máu lên vết cắt của mình, đoạn nắm chặt ngân châm, tập trung quan sát chén máu loãng đã hòa tan thuốc chống đông.

Dùng máu dẫn, điều này chứng tỏ cổ trùng mẹ từng được nuôi bằng máu của người luyện. Đã vậy, lượng máu bỏ ra cũng không ít ỏi cho cam. Lúc Mộ Khâm kéo ống tay áo lên, trên bắp tay của hắn chằng chịt những vết cắt.

Phó Vân Cử thở đứt quãng, bắt đầu nhận thấy một 'thứ gì đó' đang lúc nhúc muốn chui ra khỏi đầu ngón tay chính mình. Cảm giác đau đớn xé rách ngày càng rõ ràng.

Mộ Khâm thủy chung quan sát chén máu, phát hiện được đầu cổ trùng liền lập tức đâm ngân châm xuống, chẳng chút nhân nhượng cưỡng chế lôi thẳng phần còn lại của nó ra ngoài. Phó Vân Cử đau đến biến sắc, suýt nữa thì bật thốt tiếng kêu, bả vai co rụt.

"Quá nhỏ." Mộ Khâm đưa con cổ trùng trắng bệch đang quằn quại trên đầu ngân châm để ngang tầm mắt, chán ghét hất nó vào cái bát rỗng ở bên cạnh, "Thể chất thư sinh chết tiệt. Hừ, ngươi nhìn cái gì?"

Phó Vân Cử thu hồi ánh mắt. Một ít dịch đen loang ra từ miệng vết thương, nổi trên bề mặt chén máu, đau đớn đã thuyên giảm. Hắn khẽ cất tiếng, "Ta chỉ vừa cảm thấy, công tử có điểm giống với vương gia."

"Ồ?" Mộ Khâm nổi lên hứng thú nhướng mày, "Ta và y giống nhau chỗ nào?"

"Thiên tử tôn quý khi cười giống y ở đuôi mắt. Còn công tử nhíu mày lại giống y ở mi tâm."

"Thường ngày y hay nhíu mày lắm hay sao mà ngươi chỉ nhìn một lần liền biết giống?" Mộ Khâm tiếp tục đưa mắt theo dõi tiến độ dẫn trùng.

"Ngược lại mới đúng." Phó Vân Cử nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt ánh lên quang mang tựa như ánh sáng của tinh tú, "Y thích cười, hầu hết mọi lúc đều cười, quen dùng nụ cười để che giấu tâm tư sâu kín... Lần này do ta khiến y tức giận, mới hiếm hoi bộc lộ chút cảm xúc rõ ràng đến vậy - !"

Phó Vân Cử cắn răng chịu đựng cơn đau đớn vừa đến, gắng sức để đừng cử động hai tay. Mộ Khâm hiện tại cẩn thận hơn, không đột ngột như ban đầu, vừa nương vừa chậm rãi kéo cổ trùng ra.

"Viên thuốc ta đưa ngươi lúc nãy, nếu có thể, cố gắng đừng cắn." Mộ Khâm thu vào mắt điệu bộ ẩn nhẫn của người đối diện, nói, "Đau đớn ngươi đang trải qua là do dịch độc mà cổ trùng tiết ra gây nên. Dĩ độc trị độc. Viên thuốc kia cũng là độc dược. Ngậm cho nó dần tan để duy trì tỉnh táo, xong việc thì nhổ đi. Cắn nó liền giải trừ cảm giác đau đớn, nhưng ta khó dám chắc độc tính của nó sẽ không để lại di chứng gì trên người ngươi."

"Di chứng?"

"Chẳng hạn, tay ngươi đang là nơi nhiễm dịch độc nặng nhất. Nếu ngươi cắn thuốc, đại khái về sau đôi tay này có thể khó cử động được như trước. Tệ nhất thì tàn phế."

'Tàn phế'... Phó Vân Cử rũ mi. Thân thể bản thân đã yếu ớt. Nếu lại thêm tàn phế, chính mình đối với y, thực vô dụng...

"Tay của ngươi, rất giống với Phó Tri Hoàn." Mộ Khâm đột nhiên nói.

Phó Vân Cử gắng gượng mỉm cười, "Thật sao?"

Mộ Khâm không đáp.

Phó Vân Cử liếc mắt qua cái bát đựng cổ trùng, nhẹ giọng cất tiếng, "Chi bằng công tử nói thẳng, bộ dạng ẩn nhẫn chịu đựng của ta rất giống với phụ thân."

Mộ Khâm run tay, lạnh lùng nhìn nam nhân đối diện.

"Chỉ khác, đau đớn của phụ thân năm đó hơn ta hiện tại gấp trăm lần..."

"Câm miệng." Giọng Mộ Khâm hàm chứa lửa giận.

Phó Vân Cử lắc đầu, "Vốn là công tử nhắc đến phụ thân ta. Người đã mất, xin công tử hãy buông tha người."

Buông tha? Lại có kẻ bảo hắn buông tha Phó Tri Hoàn? Phó Tri Hoàn là người bắt đầu trước, cũng chính y đã bỏ rơi hắn trước. Người sai là y. Tại sao hắn lại thành kẻ mất đi tất cả?

Ta từ bỏ giang sơn vì cái gì? Để chứng kiến một nhà ba người các ngươi đoàn tụ? Để trông thấy Phó Tri Hoàn ở trước mặt ta ôn nhu với nữ tử kia? Dành hết yêu thương cho một hài tử ta chưa từng biết đến?

Là ai đã thề sẽ phụng sự ta cả đời? Là ai đã nói sẽ không bao giờ phản bội ta?

Phó Tri Hoàn, ngươi chưa từng thiết tha bất cứ điều gì... nhưng lại quỳ gối cầu xin ta đừng đụng vào một nữ tử?

'Được. Nữ tử của ngươi, ta liền mặc kệ.' Thay cho nàng, sẽ là nhi tử của ngươi.

Độc trùng hạ vào Phó Tri Hoàn. Cổ trùng dưỡng trong Phó Vân Cử. Hắn kiêu ngạo tin tưởng rằng, rồi sẽ có ngày Phó Tri Hoàn không chịu đựng nổi nữa, sẽ trở về tìm kiếm hắn. Lúc đó, nhìn thấy biểu hiện khổ sở của y khi biết hài tử thân sinh bị hạ cổ, mối hận trong hắn đã thỏa mãn. Hắn sẽ không để y thoát một lần nữa, sẽ đối tốt với nhi tử của y, y muốn cái gì liền đáp ứng y... Chỉ cần y ngoan ngoãn ở bên hắn. Là đủ.

Thế nhưng, Phó Tri Hoàn không trở về. Dấu vết của y tựa như bốc hơi, hài tử kia cũng biến mất.

Chẳng còn gì ở thôn trang.

Hắn lần đầu tiên bất đồng quan điểm với tiên hoàng. Hắn vẽ nên một kế hoạch lừa đảo thế nhân. Hắn đã nghĩ, nếu như y ghét chốn cung đình đến vậy, ngôi vị thái tử hắn liền bỏ đi. Y không thích thái độ ngạo mạn của hắn, hắn liền cố sửa đổi. Y nói: 'Y thuật nên được dùng để cứu người.', hắn liền sử dụng nó để cứu người.

Vứt bỏ quyền lực, địa vị.
Vứt bỏ tự tôn, ngạo mạn.
Cái gì ngươi không thích đều vứt bỏ cả rồi,
tại sao ngươi vẫn không đến cứu ta?

Bởi vì thân thể hạn chế, hắn không thể đi đến nhiều nơi để tìm kiếm Phó Tri Hoàn. Vậy nên, hắn dừng chân ở một chỗ giống với thôn trang kia, biến nơi này thành chốn y có thể trở về. Chờ đợi. Vô vọng chờ đợi...

Hắn đánh đổi tất cả chỉ vì một người, lại còn chẳng đạt được gì. Bảo hắn buông tha? Sao cam tâm?

"Đa tạ công tử." Phó Vân Cử nói sau khi Mộ Khâm đã băng bó vết thương cho mình xong.

"Mau cùng vương gia của ngươi biến đi." Hắn thu dọn mọi thứ, lạnh lùng tiễn.

"Xin gượm đã, Mộ công tử." Phó Vân Cử lấy ra từ trong tay áo, "Có một thứ cần đưa lại cho ngươi."

Mộ Khâm vừa nhìn rõ là thứ gì, đồng tử lập tức co rút, đáy mắt dao động kịch liệt, sau cùng cắn răng bật ra ba chữ, "Vứt nó đi."

"Đồ vật phụ thân để lại, công tử thứ cho ta không thể tùy tiện vứt bỏ." Phó Vân Cử đặt cái chuông bạc lên bàn, "Phụ thân đã dặn ta, nếu công tử buông được thì đừng đưa nó ra. Nếu công tử buông không được, thì thuật lại lời người..."

'Kiếp này, phụ ngươi.
Kiếp sau, đền người.'

.

Phó Vân Cử thực sự muốn Mộ Khâm buông bỏ hơn là chấp thuận. Chỉ đơn giản bởi vì hắn không trông mong phụ thân tiếp tục đoạn tình cảm khổ sở này. Độc trùng được hạ vào thân thể phụ thân không phải nguyên nhân trực tiếp khiến người tạ thế, dù vậy, bệnh trạng của người ít nhiều cũng do đó mà ra.

Độc trùng mỗi tháng phát tác một lần, mỗi lần kéo dài tròn một canh giờ. Phụ thân mỗi lần đều đau đớn đến liên tục ngất đi tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, nửa thanh âm cũng không phát ra nổi. Ánh mắt trở nên vô thần... Một năm mười hai canh giờ, xuyên suốt gần sáu năm, phụ thân đều khổ sở sống không bằng chết. Lần này đến lần khác, người chỉ có thể cắn răng cuộn mình chịu đựng đau đớn.

Còn hắn? Hài tử vô dụng đó sợ đến nỗi chết trân chứng kiến trọn vẹn tất cả. Không biết làm gì, không thể làm gì...

Hắn chỉ có một mình phụ thân là thân nhân. Người lại không cho phép hắn mang nỗi hận với kẻ đã hại người. Người luôn căn dặn, lỗi đều do người. Là người nuốt lời, là người lợi dụng 'hắn'. Ngay từ lúc bắt đầu, là người sai lầm...

Phụ thân nửa đời ăn năn, rốt cuộc vì mẫu thân hay vì Mộ công tử?

Phó Vân Cử vo tròn một cánh hồng mai rơi trên ghế đá, tâm tư chồng chất trĩu nặng. Hắn... muốn nhìn thấy y.

Mong muốn đó rất nhanh được thành toàn.

Bạch Ân Tiêu vừa phát hiện bóng dáng ái nhân đằng xa, lập tức cái gì cũng không còn quan tâm, nhón chân vận khinh công tiến về bên hắn. Y cởi áo choàng của mình phủ lên bờ vai kẻ nọ, thương tiếc trách móc, "Sao lại ra đây hứng gió lạnh thế này? Tâm can ngại bản thân quá khỏe phải không? Giải cổ như thế nào rồi?"

"Điện hạ." Phó Vân Cử gọi.

"Ở đây chẳng có ai tên 'điện hạ'." Y bất mãn bĩu bĩu môi.

"... Ân Tiêu, Mộ công tử bảo người đi đâu vậy?"

"Chỉ là đến Bình Tâm tự một chút." Bạch Ân Tiêu miết nhẹ khóe mắt có chút đỏ của hắn, xót xa hỏi, "Đau lắm sao?"

Phó Vân Cử nâng bàn tay quấn kín băng trắng của mình chạm vào tay y, cong môi đáp, "Đã khỏe, liền không đau nữa."

Bạch Ân Tiêu thấy ái nhân vẫn cư xử bình thường, sắc mặt phá lệ nhuốm chút hồng hào, đã đỡ nhợt nhạt - liền an tâm. Y có phần để ý đến tính khí của Mộ Khâm, dù vậy lời muốn hỏi ra khỏi miệng liền thay đổi, "Hiếm khi được lần đi xa, đợi cho tâm can khá hơn, chúng ta ghé qua Vân Thường. Ta đã hứa sẽ cho tứ muội gặp mặt nhị tẩu (anh dâu) của nàng."

"Ừ." Phó Vân Cử nhu thuận đáp.

"Tứ muội cũng không thích bị gọi là 'điện hạ' đâu." Y nhoẻn cười điểm điểm trán hắn, phảng phất như có tàn gió xuân đổ về, "Tâm can là vương phi của ta, thì chính là người nhà của nàng. Vì vậy song phương chẳng cần đa lễ làm gì - ..."

Bạch Ân Tiêu còn muốn nói lại đột nhiên ngừng. Y nhíu nhíu mày hất vạt áo sau của mình, một 'cục' gì đó tròn tròn màu thanh thiên liền lăn ra đất. Phó Vân Cử nhìn kỹ liền nhận ra nó là một nam hài tầm bốn, năm tuổi. Nó nhắm tịt mắt dụi dụi tuyết dính trên mặt rồi mới lồm cồm bò dậy. Ngốc lăng nhìn nhìn hai vị đại nhân trong chốc, đoạn nó lật đật chạy đến ôm chân Bạch Ân Tiêu, ngước đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ, ngọng nghịu gọi, "Thần tiên thúc thúc."

Phó Vân Cử mở to mắt: đáng yêu quá.

Bạch Ân Tiêu bất lực đỡ trán, "Đã nói là không được bám theo ta mà..."

Y rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của đại hoàng huynh khi bị y bám đuôi rồi.

Nam hài nắm chặt vạt áo của Bạch Ân Tiêu, dùng đôi con ngươi to tròn tò mò quan sát Phó Vân Cử. Phó Vân Cử thấy nó nhìn mình thì cũng mỉm cười lại. Tiểu nam hài liếc qua liếc lại giữa 'thần tiên thúc thúc' và kẻ nọ vài lần. Tựa hồ phát hiện điều gì thú vị ở Phó Vân Cử, nó lập tức buông Bạch Ân Tiêu, vươn hai tay hướng về người kia, nũng nịu nói, "Tiểu Mặc thích thúc, muốn thúc bế."

Trẻ con thì đứa nào chẳng dễ thương? Đôi mắt trong vắt tròn vo, hai cái má phúng phính chỉ muốn cắn một cái, tay chân mềm mịn sờ vào thích chết đi được. Mấy đứa nhỏ tuổi thường sợ người lạ, thật hiếm gặp đứa nào dạn dĩ thế này. Phó Vân Cử không ghét trẻ con, lại thấy nó rất đáng yêu, liền chiều theo yêu cầu bế nó đặt lên đùi mình. Ai ngờ, nam hài liền chui tọt vào lòng hắn luôn, còn dang tay kéo hai bên áo choàng mà Bạch Ân Tiêu phủ lên bao lấy một lớn một nhỏ. Nó dụi dụi đầu vào người Phó Vân Cử, rất ngây thơ, rất đơn thuần chớp mắt, "Thúc thúc thật ấm."

Bạch Ân Tiêu, "..." Ranh con!

Phó Vân Cử xoa xoa đầu nó, dịu giọng hỏi, "Con tên gì?"

Nam hài lắc đầu, "Các ni cô nói con được một chú cò đặt trước cổng chùa nên không có tên. Mọi người ở đó đều gọi con là 'Tiểu Mặc'."

"Tại sao con lại bám theo y?"

"Tại vì thần tiên thúc thúc rất đẹp! Các huynh đệ tỷ muội ai ai cũng thích!"

"Cả con sao?"

"Con cũng thích!" Tiểu Mặc liếc trộm thần tiên thúc thúc, ngây ngô tươi cười dụi dụi vào lòng Phó Vân Cử, "Nhưng mà, bây giờ con thích thúc thúc hơn."

Bạch Ân Tiêu không phải là không phản ứng gì. Y đang âm thầm đếm lại số lần nam hài dụi vào tâm can của y. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trước mặt tâm can, y phải duy trì điệu bộ bình chân như vại, sẽ chẳng chấp nhặt với một đứa nhóc. Đợi cho nó lớn thêm chút nữa, y chắc chắn trả gấp đôi con số mà y đang đếm này.

Mấy nhà chùa vẫn thường thu nhận hài tử bị bỏ rơi, Bình Tâm tự cũng thế. Đám nhóc đó đều được các sư thầy cùng ni cô nuôi nấng từ tiền bạc kiếm ra do người ta cúng bái. Cuộc sống miễn cưỡng không lo cơm ăn. Từ lúc Nhàn vương phủ bắt đầu chu cấp chút ít cho nhà chùa thì chẳng sợ thiếu áo mặc nữa... Vì sao y chịu thua thiệt vậy à? Tích đức là điều nên làm mà. Vả lại, làm thế cũng phần nào giúp che giấu lý do y luôn đến nơi đây hằng năm đối với một số kẻ.

Nói đi nói lại, dù sao, cái cảnh một lớn một nhỏ này rất khiến y liên tưởng đến bốn chữ 'vợ hiền con thơ'... Khóe môi liền không kìm được khẽ cong lên.

Ai nha, đúng là nhân sinh viên mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top