Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ mới gặp nhau một lần, mà đến giờ tiên sinh vẫn còn nhớ tên ta. Lưu Ly quả thật vinh hạnh." Lưu Ly theo lễ chắp tay.

"Công tử khách sáo." Phó Vân Cử hòa hoãn đáp.

"Ta nhỏ tuổi hơn tiên sinh. Tiên sinh cứ gọi ta là Lưu Ly được rồi."

Lưu Ly mỉm cười. Mi thanh mục tú, mắt tựa điểm sơn, tư chất như ngọc. Nghe nói trước khi trở thành người tô son dặm phấn cho các ca kỹ trong Xuân Ý lâu và Nam Phong Đạo, y từng là tiểu quan. Ngoài công việc chính, y còn giúp Điệp phu nhân quản lý nhiều chuyện liên quan đến sổ sách. Do đó, Phó Vân Cử đã gặp qua y, duy nhất một lần.

Khi ấy, Lưu Ly đang chăm chú viết một bức tự (tranh chữ)...

"Ta thực không phải với tiên sinh." Lưu Ly áy náy nhìn Phó Vân Cử, hối lỗi nói, "Lần đầu tiên gặp mặt, là ta cố ý hất đổ nghiên mực kia. Suýt nữa thì tổn thương đến tiên sinh."

"Ta vốn chưa từng để bụng."

"Nhưng vương gia thì để bụng." Lưu Ly rầu rĩ cười, "Tuy vương gia không nói thẳng, nhưng ý tứ cảnh cáo của người đối với ta rất rõ ràng. Tiên sinh chắc chắn cũng nhìn ra, vậy nên mới kéo người đi như thế."

Phó Vân Cử không phủ nhận. Kỳ thực, sau đó hắn cũng cố tình im lặng làm lơ, hiện tại nhắc đến liền muốn hỏi cho tường tận, "... Lưu Ly, ngươi đối với Tiêu - vương gia chính là 'ý kia'?"

"Chẳng phải quá rõ rồi sao?" Đáy mắt Lưu Ly đượm vẻ tự giễu. Y đột nhiên hỏi, "Vương gia cười lên rất đẹp đúng không?"

Phó Vân Cử thoáng bất ngờ, rồi mới khẽ cong môi, "Ừ."

Không chỉ đẹp mà còn khiến lòng người sinh ra tham luyến. Tựa như một chén rượu ngon, lỡ uống nhầm liền nhớ mãi hương vị.

Lưu Ly đồng dạng có cùng cảm nhận. Y cũng cười, "Ta từng nhìn thấy vương gia đứng dưới gốc mai. Mưa hoa tán loạn trong gió, lớp lớp lụa trắng phất phơ. Đó chỉ là một độ cong nhẹ, nhưng cảm tưởng như toàn bộ hồn phách đều bị cuốn đi mất."

"Ta đã nghe về chuyện của tiên sinh. Còn chuyện của ta, ta bị bán vào tiểu quan quán từ nhỏ. Lúc gặp được vương gia, thân thể đã chẳng còn sạch sẽ nữa. Khi tiểu quan quán kia bốc cháy, là vương gia cứu ta khỏi biển lửa. Ta không biết phải đi đâu, một thời gian sau đó theo hầu vương gia... Tiên sinh đừng lo, ta và vương gia chưa từng có gì với nhau. Đều là ta si tâm vọng tưởng... Kỳ thực, nghĩ kỹ mới thấy, ta so với tiên sinh hơn chỉ ở nhan sắc, còn lại cái gì cũng thua."

Phó Vân Cử lắc đầu, "Không cần hạ thấp bản thân như thế..."

"Tiên sinh chưa hiểu ý ta. Vài ba thứ thơ ca chữ nghĩa bị buộc phải học để làm hài lòng khách nhân, so với tri thức của tiên sinh, tất cả đều chẳng đáng một đồng... Với lại, xuất thân của ta..."

Lưu Ly bỏ ngỏ. Phó Vân Cử cũng thầm hiểu trong lòng.

"Lần đầu gặp gỡ, ta vốn muốn khiến tiên sinh giật mình một chút. Chẳng ngờ khéo quá hóa vụng, suýt thì làm tiên sinh bị thương." Lưu Ly cúi đầu, "Thực sự xin lỗi."

"Chuyện đã qua liền không nhắc đến nữa." Phó Vân Cử nhẹ giọng, ngừng một chút mới chần chờ hỏi, "Lưu Ly, về bức tự kia... ngươi..."

Lưu Ly rũ mi, yếu ớt đáp lời, "Đã thành tro bụi."

Ý là, chấp nhận buông tay.

Mỹ nhân bên trong bức họa, lục y thanh nhã, tóc mai như mực, môi mỏng khẽ nhếch. Hồng tụ điểm xuyết, lụa trắng tầng tầng lay động. Tâm tư người vẽ muốn truyền đạt, chính là ái mộ trần trụi.

Đều là thư sĩ quen thuộc những chuyện giấy bút, Phó Vân Cử lúc đó bắt gặp, liền nhìn ra bao nhiêu phân lượng tình cảm đã được đặt vào.

Từng nghĩ: người này xinh đẹp như vậy, lại tri thư đạt lễ (có học thức; cư xử khuôn phép, đúng mực). Có phải là xứng với y hơn không?

Vốn dĩ chỉ định hỏi một chút, vậy mà tại sao càng ngày càng cảm thấy khó chịu...

Nam tử kinh diễm tuyệt luân, ôn nhu như nước, luôn luôn tùy tâm sở dục (thích gì làm nấy). Cùng là nam nhân, nhưng chuyện phong nguyệt hắn chỉ hiểu biết chút ít, người nọ lại thực dày dạn...

Thể loại mặt dày đến mức nhận bản thân tự học trên sách mà thành thì chỉ có Từ thiếu từng vang danh một thời thôi.

Còn y...

Phó Vân Cử cụp mắt.

Không quan trọng. Y từng thân cận với bao nhiêu người đều không quan trọng. Hiện tại là hắn, trong lòng y đang là hắn, sau này có như thế nào đều không quan trọng nữa...

Chỉ cần người đừng vứt bỏ ta,
thì sao cũng được.

"Thần sắc tiên sinh thực kém." Giọng nói của Lưu Ly vang lên, "Là do tay của ngươi sao?"

Phó Vân Cử lẳng lặng đưa mắt nhìn Lưu Ly. Thấy được lo lắng chân thực trong đôi mắt y, hắn bỗng nhiên cúi đầu bật cười, "Ngươi đúng là người tốt, Lưu Ly. Ta vậy mà lại lòng dạ nhỏ nhen sinh ra ghen ghét với ngươi. Thực sự hổ thẹn."

Lưu Ly thoáng sửng sốt rồi bật cười ra tiếng, "Ta từng nghe vương gia than thở với Điệp phu nhân, tiên sinh đúng là 'ngốc tử này, ngốc tử nọ'. Hiện tại cuối cùng cũng chân chính hiểu được tiên sinh ngốc đến mức nào rồi."

Phó Vân Cử, "..."

Bị một người khác ngoài Bạch Ân Tiêu nói là 'ngốc tử', quả thực cảm thấy có chút kỳ diệu.

Từ trước đến giờ, mới có mỗi người nọ gọi hắn là 'ngốc tử'. Hắn bắt đầu đi học chậm hơn lũ trẻ đồng trang vài năm, phải cố gắng rất nhiều mới có thể bắt kịp chúng bạn. Sau đó mặc dù không phải đặc biệt xuất sắc hay giỏi giang, dẫu thế vẫn nên được công nhận là có đầu óc đi.

"Tiên sinh ngốc như vậy, đến ghen còn không biết là mình ghen. Rốt cuộc thì hai người tiến đến bước nào rồi?" Lưu Ly ý vị nhìn người đối diện. Phó Vân Cử hơi đỏ mặt vờ ho một tiếng, "Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."

"Chuyện về y."

.

Ở một gian phòng khác, hai đại nam nhân cùng một tiểu nam hài cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ đã được một lúc.

Thanh Đàm nhìn nhìn Tiểu Mặc, đoạn nhìn nhìn Bạch Ân Tiêu, tò mò phá vỡ sự im lặng, "Đứa nhỏ này là ai thế?"

Tiểu Mặc hơi thu mình lại khi bị hỏi đến.

"Mới nhặt được." Bạch Ân Tiêu thản nhiên đáp, "Cứ coi nó như là sủng vật kèm theo đi."

Thanh Đàm chẳng biết sợ chết nói tiếp, "Không phải con rơi sao?"

Bạch Ân Tiêu bật cười ra tiếng, thanh âm êm ái dịu dàng mà rét đậm. Thanh Đàm lạnh buốt sống lưng, lông tơ toàn thân đồng loạt dựng đứng cả. Tiểu Mặc ngồi bên cạnh Bạch Ân Tiêu thiếu điều muốn nhảy dựng lên đi tìm Vân thúc thúc.

"Meo." Nam hài không chút tiền đồ giả tiếng mèo kêu.

Thanh Đàm, "..."

"Ngoan, tâm can của ta thích chó con cơ." Bạch Ân Tiêu véo má nó, giống như thực sự đang nựng thú cưng, nói, "Làm lại nào."

Tiểu Mặc rưng rưng kêu hai tiếng.

Thanh Đàm âm thầm lau mồ hôi. Cái người này quá đáng sợ rồi! Nỗi ám ảnh về viên dược kia vẫn chưa kịp phai trong hắn đâu!

Bạch Ân Tiêu trêu đùa Tiểu Mặc chán, tiếp tục chậm rì rì bới móc nỗi đau của Thanh Đàm, "Sính lễ của Điệp phu nhân chừng nào mới có đây?"

"... Cái đó, ừm. Chậc." Thanh Đàm ủ dột, "Phiền điện hạ nói với quý phu nhân cho ta thêm thời gian."

"Thực ra Điệp phu nhân cũng không cần ngươi làm phiền phức vậy đâu. Nàng nói, nếu ngươi muốn Lưu Ly tự do thì cứ lấy thân mình mà trả."

Nhớ lại mấy chuyện tú bà họ Điệp của Xuân Ý lâu đã làm với mình, Thanh Đàm liền cảm thấy mí mắt giật giật, "Mạn phép cho hỏi, tại sao phu nhân ưu ái ta đến thế vậy?"

Bạch Ân Tiêu ưu nhã mở quạt, cười thật là ôn nhu, "Chấp nhận đi, Thanh huynh đệ. Lần đầu tiên của ngươi, đã do Lưu Ly lấy mất rồi. Đừng cố chối bỏ nữa. Ta hạ cái gì vào ngươi, ta biết chứ."

Điều duy nhất y vẫn chưa biết được, là lý do hoàng thượng chế ra mấy thứ thuốc 'thú vị' đó thôi.

Chậc, tự nhiên muốn thử quá...

Trong đầu Bạch Ân Tiêu bắt đầu mường tượng những hình ảnh không được đứng đắn cho lắm.

Thẳng thắn mà nói, mặc dù cũng từng đùa về việc sử dụng xuân dược với tâm can của y. Nhưng y vẫn rất là khinh thường cách thức lợi dụng cơ hội hèn hạ đó. Đối với y, mấy thể loại cần đến xuân dược để kích tình, ngoại trừ trường hợp dùng để tăng tình thú ra. Thì:

Thứ nhất, kỹ thuật quá kém. Thứ hai, quá 'yếu'.

"Lúc đó ta trúng dược, thần trí mơ hồ, Lưu Ly thì say mèm. Chưa chắc..." Thanh Đàm càng nói, giọng càng nhỏ, cuối cùng trầm mặc lấy hai tay ôm mặt.

Biết giải thích tàn cục còn lại làm sao đây?

Tang chứng vật chứng rõ ràng, không thể chối cãi.

Bạch Ân Tiêu thấy hắn khổ não như vừa bị cướp mất túi tiền, thầm nghĩ: hết Bạch Phi Nghi với Lâm tướng quân cứng đầu cứng cổ, giờ lại đến cái đôi 'tình trong như đã, mặt ngoài còn e' này. Làm bà mai sao mà khó thế? Chậc, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi vậy.

"Chẳng phải đường chủ muốn đến trấn Tưởng Lan hay sao? Hà cớ hiện tại lại ở Mục Tư?" Y chuyển chủ đề.

Thanh Đàm bị gọi hồn trở về, thành thật đáp, "Ta không biết."

"Hửm?" Bạch Ân Tiêu nhướng mày.

Hắn vội vàng tiếp lời, "Ta không biết thật mà. Đang giữa đường đến trấn Tưởng Lan thì đột nhiên nhận được chỉ thị từ cung chủ, nói ta đến Mục Tư nghe ngóng vài chuyện. Đại khái, lão cung chủ đó thích sưu tầm chuyện lạ lắm. Cứ thấy cái gì quái quái, nghe hay hay thì liền cho người đi tìm hiểu. Đám thuộc hạ như ta đây bôn ba gần chết - ..."

Bạch Ân Tiêu thấy hắn có khuynh hướng lải nhải dông dài, lập tức chặn họng, "Đủ rồi. Ngươi đến đây lâu chưa?"

Nếu có thể, y muốn thăm dò tình hình một chút.

"Trước các ngươi chục ngày." Thanh Đàm đáp.

"Nghe ngóng được gì rồi?"

Thanh Đàm nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Một phần là vì đang chán, một phần vì thấy chẳng có gì quan trọng lắm nên hắn mở miệng ra liền khai tuốt tuồn tuột, "Chậc, ta cũng chưa biết cái chuyện thú vị mà cung chủ muốn tìm hiểu nó ra làm sao nữa. Mấy bữa nay, ta toàn đi lung tung bát quái với người ta. Dùng đủ thứ công phu miệng lưỡi để moi chuyện, nhưng vẫn chẳng phát hiện điều gì khả nghi..."

Bạch Ân Tiêu vốn cũng không trông mong quá nhiều, dù vậy vẫn lắng nghe cho đỡ nhàm chán.

Nội tâm của y lúc này: nhớ tâm can, nhớ tâm can, muốn ôm tâm can...

"Nghe đồn độ gần một tháng trước, ở đây đã xảy ra hàng loạt vụ mất cắp chó mèo." Thanh Đàm bắt đầu lâm vào lan man, "Sau đó, người ta tìm thấy nhiều túi rác chứa xác của bọn nó. Nếu bị giết làm thịt thì đã không còn xác rồi, bọn chó mèo kia mà đơn giản chết queo thôi thì cũng chẳng có gì đặc sắc. Điều kinh tởm ở đây là: xác của chúng đều bị rạch bụng rồi moi hết nội tạng lòng phèo ra, còn mỗi bộ xương. Đống nội tạng kia cũng bị nhét cùng một bao với xác của chúng nó. Tưởng tượng cũng đã thấy kinh tởm. Chuyện này là chuyện nổi bật nhất. Dù vậy, ta không nghĩ cung chủ rảnh đến mức đi điều tra mấy vụ như thế đâu."

Chuyện đó trái lại, cơ hồ gợi nên hứng thú của Bạch Ân Tiêu, "Nói rõ hơn đi."

Thanh Đàm dùng ánh mắt 'ngươi thích mấy chuyện này á?' nhìn y, cũng thuận theo đà kể hết luôn, "Vụ việc đó xảy ra ở mấy phủ xung quanh đây. Đầu tiên là chó mèo hoang biến mất, xác của chúng bị vứt lung tung trong mấy con hẻm trên đường. Người dân đoán là có thú dữ đi lạc, nhưng vẫn chưa để ý lắm. Sau đó nữa mới xảy ra mất trộm chó mèo nhà. Lần này thì họ vào cuộc, đặt bẫy với đi tuần đêm này nọ. Dù thế vẫn không phát hiện dấu vết gì, nên họ bãi bỏ giả thuyết thú dữ. Ta cũng cho rằng đó không phải do thú dữ. Thú dữ muốn bắt mấy con chó người dân nuôi để giữ nhà thì chẳng thể nào nhỏ nhắn được. Nó to như vậy mà không ai nhìn thấy thì lạ quá còn gì? Với lại, con thú đó bị săn lùng ghê gớm như thế mà nhất định chỉ bắt mỗi chó mèo, gà vịt lại không đụng vào. Chậc, nó cũng thật quá kén chọn."

Đáy mắt Bạch Ân Tiêu lóe lên khác lạ, ngữ điệu mơ hồ mang theo nghiêm trọng, "Chuyện này có được báo với tri phủ không?"

"Hừ, mấy chuyện quan trường này, vương gia thứ cho ta nói thẳng." Thanh Đàm lộ rõ khinh thường bảo, "Vụ việc của người nhiều khi còn không được quan tâm, nói đến chuyện chó mèo làm gì? Hoàng đế trên kia có tốt thật như thế nào, thì cũng chẳng phải toàn năng hay ba đầu sáu tay mười hai con mắt lo hết cho chúng dân ở mấy nơi này."

Hắn nói với thái độ phẫn uất, có vẻ đã từng trải qua ký ức không mấy vui vẻ với người trong quan trường.

Bạch Ân Tiêu rũ mi che giấu sự thâm trầm, suy đi nghĩ lại kiểm kê một số việc xảy ra gần đây ở triều đình.

Sau cùng, y cất tiếng, "Ngươi mang Lưu Ly quay về phân đường của mình đi, vụ việc này ta sẽ làm chủ. Truyền lại lời ta với cung chủ ngươi: 'Muốn giữ đầu trên cổ lâu hơn một chút thì mau thức thời dừng lại. Đừng để bổn vương động thủ.'"

"Tại sao?" Thanh Đàm bất phục vì tự nhiên bị sai khiến.

Bạch Ân Tiêu khẽ cười, "Tháo đầu xuống rồi ta nói."

Từ 'tháo tai' thăng lên 'tháo đầu' rồi? "..." Thanh Đàm vội vội vàng vàng chuyển chủ đề, cười hì hì, "Ài, vương gia nói chuyện nghe cứ như quen biết cung chủ ha?"

Bạch Ân Tiêu thoáng khựng lại, miễn cưỡng đáp, "Ừ, quen."

Thanh Đàm hình như nghe ra ý chán ghét trong ngữ điệu của y, lập tức thuận theo bản tính của mọi con người, tò mò hỏi, "Hai ngươi làm sao mà quen vậy?"

Bạch Ân Tiêu lười biếng chống tay tựa cằm, "... Gã hỏi ta có muốn làm cung chủ phu nhân của gã không?"

Thanh Đàm suýt thì đập bàn khen lão cung chủ kia cũng thật là ăn gan hùm, bị đại phu nhân chỉnh nhiều như vậy mà vẫn tiêu sái ung dung đi hỏi cưới cái vị vương gia kinh diễm này.

Bạch Ân Tiêu tiếp, "Bị ta từ chối, gã liền muốn giở trò bá vương ngạnh thượng cung (nom na là cưỡng gian) với ta. Đại khái... vài tháng sau đó, gã không thể 'lên' được. Hình như là suýt gãy thì phải."

Phấn khích trong lòng Thanh Đàm triệt để bay sạch, "..."

Tổ tông ơi, thật quá đáng sợ.

"Đại phu nhân của gã còn trách ta sao không biến gã thành thái giám luôn." Diễm vương thở dài, "Nàng thật là... Mặc dù ta cũng muốn, nhưng nên làm việc thiện tích chút đức đi chứ."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top