Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thanh Đàm và Lưu Ly rời đi, có bỏ lại một con lam điệp. Phó Vân Cử không biết hắn làm vậy vì mục đích gì. Con lam điệp đó khá to, không có độc, bị chạm vào thì vẫn bình thường. Xua cũng chẳng bay đi, nó chỉ đơn giản là dập dìu đảo cánh lượn xung quanh.

Vòng vèo một hồi, hai lớn một nhỏ rốt cuộc cùng ngồi vào bàn dùng ngọ thiện.

Tiểu Mặc mấy bữa giờ luôn thủy chung ngồi ăn ở phía sau gần về lưng Phó Vân Cử. Nam hài thực sự rất thức thời chọn vị trí ngồi sao cho không làm phiền đến Nhàn vương gia liếc mắt đưa tình với tâm can của y. Một bữa ăn này liền cứ thế êm đềm trôi qua.

Tính từ lúc đặt chân đến Mục Tư thì vẫn chưa đầy hai canh giờ, Phó Vân Cử để ý thấy, nam hài cứ bồn chồn, tay chân không yên. Thực sự là thiếu điều phóng đi tìm mẫu thân của mình ngay lập tức.

Phó Vân Cử nhìn ra, Bạch Ân Tiêu mà không nhìn ra mới lạ.

Tiểu Mặc dù sao cũng chỉ mới sáu tuổi, đi lung tung một mình ngoài đường vẫn là có e ngại. Nó bồn chồn thì bồn chồn, nhưng lại chẳng thể làm gì bởi đã có thỏa thuận 'phải biết nghe lời' với hai đại nhân. Nó cứ ngồi im thin thít bên cạnh Phó Vân Cử, lén lút nhìn Bạch Ân Tiêu, chờ được ân chuẩn.

Phó Vân Cử vuốt tóc nam hài, ôn hòa hỏi, "Ăn no chưa?"

Tiểu Mặc gật đầu, ngoan ngoãn đáp, "Rồi ạ."

"Muốn tản bộ cho tiêu thực với Vân thúc thúc không?" Hai người đã suy tính với nhau. Trước hết, nên làm dịu tâm trạng nam hài xuống một chút.

"Muốn!" Nghe nói được đi ra ngoài, Tiểu Mặc lập tức đồng ý, rồi chợt khựng lại, len lén liếc qua Bạch Ân Tiêu, rụt rè, "Thần tiên thúc thúc thì sao?"

Bạch Ân Tiêu biếng nhác nâng mi nhìn đứa nhỏ thấy y mà cứ như thấy quỷ này. Có y đi cùng thì nó chắc chắn khó thư giãn được. Ở bên cạnh tâm can mà bị kẹt thêm một cái đuôi chính giữa cũng chẳng tận hứng gì hết.

Y vươn tay giúp Phó Vân Cử khoác áo choàng, hạ một nụ hôn lên mái tóc hắn, nói, "Đừng đi lâu, bất cẩn lại nhiễm phong hàn."

"Ừ." Phó Vân Cử cũng hiểu thân thể chính mình không còn được như trước đây, nhu thuận đáp. Đối với quan tâm của y, trong lòng đầy ấm áp.

Chỉnh qua áo bông của Tiểu Mặc, một lớn một nhỏ liền chậm rãi ly khai.

.

Đại lộ đông đúc, ồn ào. Trước cửa tiệm gấm vóc, một chiếc xe ngựa kiểu dáng xa hoa đậu lấn ra ngoài đường, chắn mất một góc đại lộ. Có vài người rõ bất mãn với điều đó, nhưng lại chẳng dám đắc tội chủ nhân của xe ngựa. Đành phải cắn răng chèn ép hàng hóa chen qua khúc đường bị thắt lại.

Ở bên góc hông cửa tiệm, nhờ xe ngựa ngăn cản tầm mắt người ngoài. Một tiểu hài tử hai, ba tuổi phục trang đắt tiền đang cầm đầu con mèo con, tay kia nhét nhét vào miệng nó mấy miếng bánh đã được xé nhỏ. Lông mèo con rất bẩn và bết. Toàn thân nó không ngừng run rẩy, mắt chỉ hé được chút xíu. Cái đầu nho nhỏ chẳng hơn kém bàn tay của hài tử bao nhiêu. Hài tử không biết nặng nhẹ, động tác làm ra có chút mạnh, khiến cho tiểu miêu rên rẩm đau đớn.

"Này!" Một nữ hài lớn hơn bỗng nhiên xuất hiện xô hài tử nhỏ tuổi ngồi bệt xuống đất, "Nó chỉ là mèo con, sao lại bóp đầu nó như vậy!"

Nữ hài khuỵu gối ôm tiểu miêu vào lòng để sưởi ấm, đối nam hài trách, "Đồ độc ác! Nó có tội gì đâu mà ngược đãi nó!"

Nam hài thấy y phục của mình bị bẩn, hốc mắt tức thì nóng lên, vừa tức vừa gấp hướng người kia hét, "Ngươi dám làm bẩn y phục của ta! Mau đền đi!"

Nữ hài cũng phần nào nhìn ra giá trị phục trang của nam hài, trong lòng có hơi sờ sợ, nhưng vẫn chính nghĩa nói, "Chỉ là chút ít bụi bẩn mà làm quá. Ngươi suýt nữa thì giết chết một sinh mạng rồi! Đáng đời!"

"Ngươi dám ăn nói với ta như vậy!" Nam hài bốc đồng nắm lấy một viên đá dưới đất, vung tay cao muốn ném.

Nữ hài hoảng sợ nhắm chặt mắt, rụt cổ, hai tay che chắn bảo hộ tiểu miêu trong lòng. Thế nhưng, sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa.

Chỉ nghe một giọng nói nghiêm cẩn truyền đến, "Nam nhi đại trượng phu, không được động thủ với nữ tử."

"Ngươi là ai? Buông ta ra!" Nam hài vùng khỏi người đã cản mình, đánh rơi viên đá vào mũi giày. Viên đá hình như có cạnh nhọn, lúc nam hài vùng vẫy liền để lại trong lòng bàn tay non nớt một vết cắt nông.

Người vừa đến giật mình, xòe bàn tay của nó ra, lo lắng hỏi, "Con có sao không?"

Nam hài nhìn thấy máu liền sợ hãi khóc toáng lên. Kinh động đến người ở bên trong tiệm gấm, một thiếu nữ vận như nha hoàn chạy ra, thô lỗ kéo nam hài về phía mình, hung tợn trừng những người còn lại, "Các ngươi là ai? Dám chọc đến tiểu thiếu gia nhà ta!"

Thiếu nữ miệng thì nói lời bảo vệ, nhưng động tác đối với nam hài lại mạnh bạo. Cổ tay nó bị siết đến trắng bệch. Phó Vân Cử thấy thế liền nhíu mày, "Cô nương, thả lỏng tay một chút."

Tiếng quát tháo của thiếu nữ khá to, đã có vài người bên ngoài tò mò ghé mắt vào, thầm thì bàn tán.

Nối đuôi đằng sau nha hoàn, một nữ tử phấn y (áo hồng) từ trong bước ra, y phục may bằng tơ lụa thượng đẳng, khí chất đài các. Nàng thờ ơ liếc nhìn quanh, đối nam hài lo lắng, "Thuần Nhi, nín đi nào. Ai làm con không vui? Y phục sao đều bẩn hết rồi? Nào, không khóc, không khóc. Tay không làm sao hết. Nói cho dì nghe ai làm con đau?"

Nam hài gọi 'Thuần Nhi' khóc nấc, không nói gì cũng chẳng nhìn mà huơ huơ tay chỉ vào nữ hài đang ôm mèo con.

Nữ tử phấn y giở giọng giận dữ, "Tiện tỳ hỗn xược! Chỉ là một ả tạp dịch mà dám làm Thuần Nhi bị thương! Di Yên, vả má ả cho ta!"

"Vâng, thưa tiểu thư!" Di Yên hăm hở tiến đến, vung tay thật cao.

Nữ hài tái mặt, một lần nữa kinh hoàng rụt vai lại.

Âm thanh cái tát truyền đến bên tai, thế nhưng trước sau vẫn không có đau đớn như sợ hãi.

Hai ba giọt máu nhỏ xuống nền đất.

Nữ hài lại nghe thấy giọng nói điềm tĩnh kia.

"Thỉnh quý tiểu thư tha cho hài nữ. Vết thương của tiểu thiếu gia không phải bởi nàng gây ra. Là do Phó mỗ sơ ý mà thành. Vả lại, tiểu thiếu gia chỉ bị thương nhỏ trên tay, tiểu thư đâu cần phải làm nặng đến mức hủy đi dung nhan của hài nữ?"

Móng tay của nha hoàn Di Yên kia rất dài và nhọn, lúc đánh xuống ả còn cố ý cong ngón vào. Rõ là muốn cào rách mặt nữ hài chứ nào chỉ có tát.

Nữ tử phấn y cau mày khó chịu vì bị phá đám, đưa mắt quan sát nam nhân bình phàm thuần lương kia, hếch mũi kiêu ngạo nói, "Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của bổn tiểu thư?"

Phó Vân Cử thu tay, máu từ vết cào trên mu bàn tay rỏ từng giọt, từng giọt, "Phó mỗ vừa nói, ở đây có hiểu nhầm. Lỗi không phải do hài nữ. Là tiểu thiếu gia chẳng may bị đá cứa đứt tay, Phó mỗ coi như cũng lỗi một phần."

"Thuần Nhi tự nhiên cầm mấy thứ đất đá này làm gì? Chắc chắn là do các ngươi đẩy ngã. Y phục đều bẩn cả rồi!"

Nữ hài bị hại kia lúc này không biết tìm đâu ra can đảm, uất ức lên tiếng, "Tiểu thiếu gia nhà tiểu thư suýt nữa thì ném đá vào người ta. Vị tiên sinh này đi ngang qua mới ngăn cản. Tiểu thiếu gia chính là tự làm tự chịu!"

Vẻ mặt nữ tử phấn y hiện lên kinh nghi. Nha hoàn Di Yên lại to tiếng với nữ hài, "Nói suông thì ai chẳng nói được! Người nào làm chứng cho các ngươi hả!"

"Ta làm chứng được không?"

Phó Vân Cử quay đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Chỉ thấy những người tò mò bâu ở ngoài đều chậm rãi tản qua hai bên, mở đường cho một nam hài cẩm y. Theo sau nam hài là một thiếu niên cùng một thiếu nữ.

Nam hài chỉ chỉ cái ô cửa sổ ở lầu hai của tửu lâu bên cạnh, "Ta ngồi trên đó đó, nhìn xuống dưới đây cực rõ luôn."

Cậu bận phục sức đơn giản, vải vóc mượt mà thoạt trông chỉ là gấm hoa bình thường. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy tia nắng xuyên qua vạt áo làm nổi lên từng họa tiết chìm tinh tế. Giữa hai đầu mày nam hài mang theo trầm ổn trước tuổi, khiến kẻ khác khó dám khinh nhờn.

Nam hài này, không phú thì cũng quý. Còn là rất quý.

Nam hài ung dung cất tiếng, "Tiểu muội muội nói đúng rồi đấy. Có ta làm chứng cho nàng. Ôn tiểu thư như vậy là đã vô tình tổn thương đến vị ca ca lương thiện này, nên xin lỗi người ta một tiếng đi chứ."

Di Yên dưới cái liếc của Ôn tiểu thư, lời muốn nói liền phải nuốt lại, thu liễm lui về đằng sau chủ tử. Trực giác mách bảo Ôn tiểu thư không được đắc tội với nam hài. Nàng bóp vai Thuần Nhi, dùng đau đớn ép nó nín khóc, ra vẻ nghiêm khắc hỏi, "Thuần Nhi, trả lời dì, tiểu muội muội đằng kia nói có đúng không?"

Phó Vân Cử đối với từng động tác mạnh bạo của hai nữ tử đều nhìn rõ mồn một. Mắt thấy đôi vai tiểu nam hài run rẩy, mi tâm cau càng thêm chặt.

Tiểu thiếu gia kia, rất sợ hai nữ tử này.

"Câu trước vừa không quản đúng sai mắng người ta 'tiện tỳ', câu sau liền thân thiết gọi 'muội muội'." Nam hài cẩm y cố ý cao giọng cảm khái, "Mặt người đúng là cái bánh tráng, muốn lật là lật."

Có vài thanh âm khúc khích vang lên, nữ hài bị hại cũng che miệng cười.

Ôn tiểu thư tức đến biến đổi sắc mặt, nàng không chờ đợi Thuần Nhi trả lời nữa. Xoay nó đối diện với nữ hài, bề ngoài duy trì dáng vẻ tao nhã, nàng cơ hồ là nghiến răng mà nói, "Lý Thuần, biết mình làm sai còn không mau nhận lỗi."

Lý Thuần cúi gằm đầu, lí nhí nói, "Thuần Nhi sai rồi, xin lỗi..."

Nữ hài xua xua tay, định nói gì đó. Nhưng Ôn tiểu thư lại tiếp tục giở giọng nghiêm khắc, "Nói quá nhỏ, không có thành tâm. Làm lại."

Lý Thuần run giọng lặp lại, âm lượng to hơn một chút.

Vừa xong, Ôn tiểu thư liền một tay lôi tiểu nam hài, hướng nha hoàn Di Yên, nén giận nói, "Đi."

Nam hài cẩm y tỏ ra ngạc nhiên, "Ơ? Không xin lỗi luôn tiểu ca lương thiện đây à?"

Ôn tiểu thư dừng lại ở thềm cửa, không quay đầu đáp, "Vị tiên sinh này chẳng phải đã nói Thuần Nhi bị thương cũng có lỗi phần mình sao? Tiên sinh đỡ cho tiểu muội muội một cái tát nên đôi bên sòng phẳng cả rồi. Xin lỗi gì nữa?"

"Được rồi." Phó Vân Cử ngăn cản nam hài, nhẹ giọng, "Ôn tiểu thư nói phải."

Ôn tiểu thư rời đi, những người tò mò hóng chuyện cũng dần tản mác. Tiểu Mặc kẹt bên ngoài từ nãy đến giờ lúc này mới có thể chen vào.

Phó Vân Cử đối với ánh mắt lo lắng của nó, khẽ cười nói, "Ta không sao." Rồi hắn hướng nữ hài đang ôm tiểu miêu, "Mèo con chưa ăn được những thứ như màn thầu đâu. Con nếu có ý tốt thì nên tìm cho nó một chút sữa ấm."

Nữ hài thoạt tiên ngây ra, phát giác vụn bánh rơi vãi dưới đất, tức thì hiểu bản thân đã trách nhầm tiểu thiếu gia kia. Nàng bối rối cúi đầu, "Đ - đa tạ tiên sinh chỉ bảo."

Tiểu Mặc kéo kéo vạt áo Phó Vân Cử, "Vân thúc thúc, tay của ngươi nên gọi đại phu..."

Nữ hài tần ngần mãi cũng vì điều đó, nghe vậy liền ngước mắt nhìn ân công.

Nam hài cẩm y vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, "Tiểu ca ca, ngươi không cảm thấy oan uổng sao? Hà cớ lại không bắt Ôn tiểu thư tạ lỗi? Ngươi vốn chẳng làm sai gì cả. Mà cho dù có tính rằng ngươi sai, so với vết xước của đứa nhỏ Lý Thuần kia, vết thương của ngươi rõ là nặng hơn rất nhiều."

Cậu nói, tư thái đĩnh đạc không hợp với lứa tuổi. Phó Vân Cử thậm chí còn mơ hồ cảm giác được một cỗ khí tức vương giả nhàn nhạt tự cậu phát ra.

Hắn lắc đầu, đáp, "Ôn tiểu thư là thiên kim đài các, tính khí kiêu ngạo là bình thường. Tiểu công tử thấy nàng sẽ chịu hạ mình trước ta sao? Vả lại, nàng là nữ tử, ta thân nam nhân. Lời xin lỗi chẳng qua chỉ là một câu nói, nhẫn nhịn thì mất gì? Còn về vết thương, nam hài kia còn nhỏ, da mềm thịt yếu, chút ít tiểu thương rất dễ trở thành lớn. Ta là đại nhân, so với một tiểu nam hài, thương thế kiểu này chỉ tính là nhỏ."

"Tiểu ca ca nói thật hay!" Nam hài cẩm y ha hả bật cười, "Vết thương trên tay ca ca liền để Tiểu Thất của ta xem qua cho. Ta thích ca ca rồi đấy! Chúng ta kết giao đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top