Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ những lúc quá mức mệt mỏi, cho dù có bị Bạch Ân Tiêu chèo kéo làm nũng như thế nào, Phó Vân Cử vẫn giữ thói quen rời giường tầm giữa khắc thứ nhất*. Bạch Ân Tiêu sau đó cũng chẳng còn hứng muốn lười biếng, lăn qua lăn lại duỗi gân duỗi cốt một chút rồi thức dậy luôn.

* Khắc thứ nhất: từ năm giờ đến bảy giờ hai mươi sáng.

Rửa mặt, súc miệng, chỉnh chu y phục này nọ xong... Cả hai liền nghe thấy cửa sổ bị gõ ba tiếng.

Phó Vân Cử tưởng mình nghe nhầm. Bạch Ân Tiêu giống như nhớ ra chuyện gì, cất giọng, "Vào đi."

Một hắc y nhân liền từ cửa sổ lăn vào, vài cọng rơm cùng lá cây vướng mắc trên y phục gã rơi xuống lả tả, quỳ gối nói, "Thưa vương gia, đã tìm được chỗ của Diêu phu nhân."

Phó Vân Cử cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, "Ngươi là... A Thành?"

Hắc y nhân ngẩng đầu, khuôn mặt cũng bị che kín. Duy để lộ đôi mắt híp như đường chỉ, lờ mờ thấy được con ngươi. Gã hướng Phó Vân Cử, cung kính nói, "Vương phi nương nương vạn phúc."

"..." Phó Vân Cử trong nhất thời chưa thể tiếp nhận kiểu xưng hô này.

Bạch Ân Tiêu hài lòng nhướng mày trước sự lanh lẹ của gã, ám muội lần tay vuốt ve eo tiểu tâm can - vốn đang giúp mình chải tóc, nhàn nhã hỏi, "Ở đâu?"

"Thưa, ngoại thành." Gã đáp, "A Tử đã chuyển lộ trình, thuộc hạ nghĩ nàng đến đó rồi."

Phó Vân Cử kín đáo chặn lại cái tay đang làm càn kia, có chút mừng rỡ, "Diêu phu nhân vẫn ổn chứ?"

Đầu mày A Thành thoáng giần giật, gã liếc chủ tử, môi lưỡi cứng đờ như có điều khó trả lời. Phó Vân Cử thấy vậy, chút ít vui mừng liền tiêu thất một nửa, bàn tay cầm lược chậm rãi nắm lại.

Bạch Ân Tiêu phất tay cho gã lui, trấn an vỗ mu bàn tay kẻ nọ, nhẹ giọng, "Đến đó rồi tính."

.

Tiểu Mặc gần như là kích động phóng xuống khỏi mã xa, lao vào gian nhà trúc nhỏ. Một mùi hương thảo dược gay mũi phả tới suýt nữa thì khiến nó té ngửa vì xây xẩm mặt mày, loạng choạng vịn tay vào cái ghế gỗ đặt ngay cửa.

Phó Vân Cử lẫn Bạch Ân Tiêu đều đã từng trải qua khoảng thời gian chăm sóc thân sinh bệnh tật, mùi thảo dược cũng sớm nghe đến quen. Nhưng cái mùi này vẫn làm cả hai phải nhíu mày.

"Vị kia..." Một giọng nói già nua vang lên, lão đầu vén góc của bức trướng lớn ngăn cách gian trong và gian ngoài. Những nếp nhăn hiện lên dưới tầng không u ám nom như vết khắc trên tượng, cất giọng đùng đục, "Cái vị mà đôi tay bị băng lại kia... Tuyệt đối không được đến gần bệnh nhân. Càng trăm vạn lần không được chạm vào nàng."

Một thiếu nữ cũng từ sau trướng đi ra, cho dù trong đây khá tối, những vẫn nhìn ra sắc mặt nàng tái xanh, gò má hom hóp. Đôi mắt ẩn ẩn kìm nén, chứa đựng kinh hãi.

"Tiểu thiếu gia..." Nàng thều thào.

"Thanh Y!" Tiểu Mặc thốt lên, đoạn gấp gáp chạy đến níu tay nàng, "Mẫu thân ta làm sao rồi? Người ở trong đó phải không?"

Phó Vân Cử không nhịn được nâng tay áo che mũi, bởi vì cái mùi dược liệu này thực sự rất hăng. Chẳng biết là đã trộn lẫn bao nhiêu thảo dược với nhau mới tạo ra mùi hương như thế này. Hắn lờ mờ nghe được vài mùi quen, nhưng lại không nhớ nổi tên loại cây, chỉ phát giác duy nhất một vị - Mặc Nghiên thảo.

Hắn cảm giác mùi hương của nó đặc biệt nồng, hoặc có lẽ đó đơn giản là tưởng tượng do thân thể của hắn vô thức bài xích.

Bạch Ân Tiêu cơ hồ cũng nhận ra, lại tựa như không. Phó Vân Cử ý thức y nắm tay mình chặt hơn lúc nãy rất nhiều. Ngọc thủ khuất tầm mắt dưới ống tay áo, hắn không thấy bàn tay đó gân xanh đã gồ lên, giần giật như đang cố nhẫn nhịn.

"Tiêu?" Phó Vân Cử khẽ gọi, những ngón tay vẫn chưa lành hẳn bị siết có chút đau.

Bạch Ân Tiêu vậy mà không nghe thấy giọng hắn. Phó Vân Cử lấy làm lạ, kéo kéo tay áo y, "Tiêu?"

"Ừ? Tâm can?" Y lúc này mới có phản ứng. Sâu trong đáy mắt vẫn là ôn nhu vô tận, hoàn toàn tiêu thất dáng vẻ thâm trầm vừa rồi.

Phó Vân Cử bỗng dưng cảm thấy bất an, "Người có sa - ?"

"Vương gia điện hạ." Thanh Y lên tiếng, ánh mắt lộ rõ mệt nhoài. Thiếu nữ trẻ trung này phảng phất như đã bị rút kiệt sinh khí, thần sắc trống rỗng vô hồn, cử chỉ y hệt một con rối gỗ đứt dây. Nàng kính cẩn khom lưng hành lễ, "Chủ tử có chuyện muốn nói với người."

Tiểu Mặc chẳng biết từ bao giờ đã ngất lịm đi, lão đầu già nua đang bế nó. Như nhìn ra ánh mắt kinh nghi của Phó Vân Cử, lão chậm rãi bảo, "Tiểu hài tử ở trong mùi hương này lâu rất không tốt, có thể ảnh hưởng đến thần trí. Vả lại, đây là ý muốn của Diêu phu nhân."

Ngừng, có vài tiếng khùng khục phát ra từ cổ họng lão, "... Đã trễ."

"Vương gia, xin người chấp thuận gặp mặt chủ tử." Âm cuối của Thanh Y mơ hồ run lên.

Phó Vân Cử vừa cảm thấy Bạch Ân Tiêu định buông tay chính mình, liền vội nắm ngược lại tay y, ngước nhìn vào đôi mắt thu ba, mím môi nói, "Ta muốn đi cùng người."

Bạch Ân Tiêu mỉm cười điểm nhẹ vào chóp mũi hắn, "Ngoan, mùi hương này cũng không tốt cho ngươi."

Phó Vân Cử dứt khoát, "Ta muốn đi cùng người."

Bạch Ân Tiêu hiếm hoi lộ ra bất đắc dĩ, nhưng tia bất đắc dĩ đó rất nhanh chuyển thành giảo hoạt. Chẳng quản bị kẻ ngoài nhìn thấy, y cúi đầu nói thầm vào tai hắn, chất giọng khàn khàn ám muội, "Được, tâm can muốn cái gì liền được hết. Cơ mà, hôm nay - với cả hôm qua, tâm can có tinh thần quên thân vì nghĩa như vậy, không biết đã vô tình hại đến bản thân bao nhiêu rồi. Đến tối nhất định phải cho ta 'khám qua' đó nha."

Đùa chứ, hai ngày rồi y đều rất tiết chế, rất chừng mực. Tối hồi hôm chỉ ôm tâm can ngủ thôi đấy.

Phó Vân Cử đỏ bừng mặt, ngượng đến lắp bắp 'người, người' mãi không thốt nên lời. Bạch Ân Tiêu bật cười ôm chầm lấy tiểu tâm can, công khai tình tứ dưới con mắt người ta.

Thanh Y trừng lớn mắt, vẻ cực kỳ kinh ngạc. Lão đầu nhìn trời.

Bước vào bức trướng lớn, la liệt những lò xông cùng lò xông đều đang được đốt. Không khí trong đây nóng hơn bên ngoài, mùi của hương liệu cũng nồng hơn. Nó rất gắt, hình như là để át đi mùi nào khác. Nói ra nghe thật bất nhã - dù sao nơi đây vẫn tính là khuê phòng của nữ tử, nhưng váng vất có một mùi hôi thối quái lạ.

Diêu phu nhân đang nằm trên giường, đằng sau một tấm màn mỏng. Suối tóc đen dài cố tình được vấn sao cho che khuất bên mặt phải, nước da xám ngoét bệch bạc. Cánh tay khẳng khiu quấn trong tầng tầng băng trắng vươn ra làm động tác mời, "Nô gia bái kiến vương gia điện hạ."

Giọng của nàng khản đặc, âm tiết như bị đập nát, tiếng được tiếng không.

"Miễn lễ." Bạch Ân Tiêu thoáng nhíu mày, thuận miệng nói.

Đồng tử Diêu Uyển rệu rã chuyển dời, hướng đến Phó Vân Cử ở đằng sau y, "... Vị này là?"

Bạch Ân Tiêu không hề bỏ qua nhất cử nhất động nào của nàng. Y vươn tay đẩy tiểu tâm can sát vào mình, thay hắn đáp lời, "Người của bổn vương."

Phó Vân Cử cảm thấy cả cổ lẫn mang tai mình đều nong nóng. Bất kỳ lúc nào, Bạch Ân Tiêu cũng thích làm ra những cử chỉ thân mật với hắn, mặc kệ ánh mắt kẻ khác. Dẫu vậy, tuyên bố thẳng thừng thế này, lại chính là lần đầu tiên.

Lòng... có chút vui.

Diêu Uyển không ngạc nhiên, hoặc đúng hơn là nàng chẳng còn khí lực nào để tỏ ra ngạc nhiên, tựa như hờ hững buông một chữ, "À..."

Ngừng lại, lồng ngực nàng gấp gáp phập phồng, gom góp tất cả hơi sức để phát âm rõ tiếng, "T - ta sắp không được nữa rồi."

Bạch Ân Tiêu hạ mắt, cũng nhìn ra, quả thực 'đã trễ'... Y cất tiếng, "Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"

"Nguồn cơn, có lẽ, Ôn gia là đáng nghi nhất." Nàng suy yếu đáp, "Hơn nửa năm trước, sau khi Ôn đại thiếu gia giữ chức tiết độ sứ ở biên cương phía Bắc trở về, y có mua được một cuốn da dê - nghe đồn là từ một thương buôn dị tộc bí ẩn, đem dâng lên Ôn lão gia, phụ thân y... Ôn lão gia một tháng sau đó liền trịnh trọng đến gặp chương phụ (cha chồng). Không biết huyền cơ thế nào, cùng ngày, tướng công bị chương phụ gọi đến, khi trở về, chàng vô cùng bàng hoàng. Từ dạo đó, chàng có vẻ thấp thỏm và cáu gắt khác thường. Ta gọi tên thôi, chàng cũng bị giật mình. Ta gặng hỏi, chàng nhất định chẳng chịu nói ra... Ta ngầm cho là chuyện hệ trọng, nữ tử không được nhúng tay, hằng ngày vẫn hầu hạ chàng chu toàn. Nhưng..."

Diêu Uyển mở miệng hớp lấy một ngụm khí, khó khăn hít thở mới có thể nói tiếp, "Ôn đại tiểu thư, Ôn Kỷ Nhu, ả là nhị phu nhân của tướng công, xét về vai vế lẫn sủng ái vẫn luôn thua ta một bậc. Vốn thua ta một bậc... Một ngày, ta chợt nhận ra, tướng công bắt đầu lui đến bên ả nhiều hơn, đối với ta dần dần xa cách. Ta nhờ ơn của chương mẫu (mẹ chồng) nên địa vị không bị ảnh hưởng, chương phụ vẫn xử sự hòa nhã. Sau khi chương mẫu tạ thế, chương phụ lập tức trở mặt, Ôn Kỷ Nhu càng không thèm kiêng dè, lờ đi tôn ti, vô tư tác oai tác quái, chẳng coi chính thất là ta ra gì nữa..."

Diêu Uyển và Lý Tường nên duyên vốn dĩ là do phụ mẫu hai bên sắp đặt. Lý Tường không yêu nàng, nàng cũng không yêu gã, phu thê tương kính như tân (kính nhau như khách) mà chung sống với nhau. Nàng biết Ôn Kỷ Nhu thèm muốn cái ghế chính thất của mình từ cái ngày ả danh chính ngôn thuận bước chân vào Lý phủ. Lúc đó chưa có Tiểu Mặc nên nàng cũng chẳng chịu thua kém, công khai đối chọi với ả ta. Sinh ra Tiểu Mặc rồi, nàng mới thực sự thấu suốt, vứt bỏ tâm tư tranh chấp, thu liễm chính mình, một lòng vì nhi tử. Do vậy nên chiếm được sự coi trọng của chương mẫu, địa vị càng thêm vững chắc.

Sau khi nãi nãi của Tiểu Mặc qua đời, tất cả đều thay đổi.

Một tay Ôn Kỷ Nhu hủy hoại thanh danh của Diêu Uyển, thậm chí chương phụ của nàng cũng tiếp tay cho ả, đuổi nàng khỏi Lý phủ. Ôn Kỷ Nhu thuận lợi chễm chệ trên cái ghế chính thất. Lý Tường thừa biết chuyện, lại không dám trái lời của phụ thân. Mấy năm tình nghĩa phu thê xem như đã thành toàn cho nhi tử do nàng sinh ra - đưa nó đến Bình Tâm tự, vứt bỏ nó một cách nửa vời...

Diêu Uyển nói xong, khó khăn hớp khí hít thở, sắc mặt càng thêm tái nhợt như tượng ngà.

Phó Vân Cử thấy nàng như vậy, bất chợt nhớ đến Cửu Tề. Diêu Uyển và nàng đều là những nữ tử tốt. Tiếc rằng...

Vẻ mặt Bạch Ân Tiêu có chút ngưng trọng. Y ôm siết lấy vai Phó Vân Cử, hỏi, "Độc trên người ngươi từ đâu mà ra?"

"Ôn - ..." Nàng khựng lại, lắc đầu, "Không, ta cũng chẳng rõ chính xác mình trúng độc từ đâu hay từ bao giờ. Lúc ý thức được, nó đã hủy hoại rất sâu vào ta..."

Một lọn tóc vì hành động của nàng mà tuột xuống, lộ ra phần da thịt tím đen ghê sợ ở thái dương bên phải. Như nhận ra điều đó, Diêu Uyển chẳng màng gì nữa mà trực tiếp tháo trâm cài, tóc mai thẳng dài buông xuống, nửa gương mặt khiến cho người ta kinh hãi liền bại lộ.

Đồng tử Phó Vân Cử kịch liệt co rút, bàng hoàng níu lấy tay áo Bạch Ân Tiêu.

... Hiểu rồi. Hiểu lý do Diêu phu nhân không muốn để Tiểu Mặc nhìn thấy mình rồi. Hình ảnh này, đến cả đại nhân như hắn thấy còn hoảng sợ, nếu là tiểu hài tử, có lẽ sẽ để lại ám ảnh mất.

Nửa khuôn mặt trái tuy bợt bạt, thiếu sinh khí nhưng những đường nét vẫn mềm mại, tinh xảo. Nửa khuôn mặt phải gân thẹo lồi lên dữ tợn, da thịt xanh tím gần như hóa đen, gò má sưng vù biến dạng. Mi mắt tựa hồ không thể mở ra được nữa.

Thối rữa. Cái mùi hôi thối váng vất kia... chính là mùi thịt rữa.

Trên một người sống...

Phó Vân Cử bất thần để ý cánh tay quấn trong băng trắng của nàng. Như vậy có lẽ nào... là toàn thân?

Thứ độc dược gì thế này?

"Tâm can, đừng nhìn." Bạch Ân Tiêu cau mày, trực tiếp kéo Phó Vân Cử vào lòng, không cho hắn nhìn nữa.

Thực sự vô phương cứu chữa rồi...

Diêu Uyển thu vào mắt động tác tình cảm đó, thầm buông một tiếng cười giễu bản thân, yếu ớt mỉm cười, "Vương gia - so với mẫu thân của người, người thật may mắn."

"Vương gia..." Con mắt còn nhìn được của nàng thoáng hiện lên sinh khí, "Trên đời này, thực sự có tồn tại thuật 'cải tử hoàn sinh' (hồi sinh người chết) sao?"

Bạch Ân Tiêu khép mắt thật lâu rồi lại mở ra, đáp lời, "Thứ gọi là 'cải tử hoàn sinh'... tới cùng chỉ là tầng tầng lớp lớp tử thi xếp chồng lên nhau, để kẻ ham muốn giấc mộng hoang đường đó huyễn hoặc chính mình quên đi hiện thực tàn nhẫn."

Tiên đế từng nói vậy.

Ánh sáng nơi đáy mắt Diêu Uyển lập tức tàn lụi. Một thứ gì đó nóng ấm, tanh tưởi trào ra khỏi mi mắt khép kín của nàng, nhiễu xuống sàng đan (drap giường), chậm rãi loang ra. Đỏ thẫm...

.

Bảy ngày sau, Diêu Uyển mất.

Trong bảy ngày đó, Tiểu Mặc cách một lớp màn trướng, trò chuyện với nàng. Nam hài sáu tuổi hầu hết thời gian chỉ ngồi trên chiếc ghế gỗ, thiếp đi cũng trên nó. Như sợ hãi bỏ lỡ thời khắc cuối cùng của mẫu thân mình.

Mọi hậu sự an táng đều làm theo đúng di nguyện của nàng.

"Vân thúc thúc." Tiểu Mặc mím môi, siết lấy vạt áo Phó Vân Cử. Lệ đã sớm ngân ngấn ngắn dài, nhưng lại ương ngạnh chưa chịu rơi xuống.

Phó Vân Cử bế nó lên, đứa nhỏ im lặng ôm lấy cổ hắn. Giây tiếp theo, Phó Vân Cử liền cảm giác bên vai ẩm ướt.

Phó Vân Cử dỗ dành Tiểu Mặc khóc mệt rồi thiếp đi, vừa bước chân ra khỏi phòng nó liền thấy nam tử lục y đã ở ngoài từ bao giờ. Người nọ bàn bàn nhập họa, nhu mỹ phiêu dật, trong đôi mắt hoa đào là tình cảm vô hạn, là cảnh xuân tươi đẹp... là nhân ảnh của hắn.

"Tâm can."

Bạch Ân Tiêu quay mặt đi, bĩu môi tỏ ý bất mãn chuyện đứa nhỏ đã chiếm tiện nghi của tâm can nhà y.

Phó Vân Cử nhẹ giọng, "Trễ rồi, về phòng thôi."

Bạch Ân Tiêu bướng bỉnh đứng yên, phồng má dỗi. Y dùng ánh mắt u oán thay cho lời nói: hôm nay tâm can không quan tâm đến ta.

Phó Vân Cử phì cười, tiến lên một bước vòng tay ôm lấy y, tựa trán vào bả vai y, vành tai có chút ửng hồng, nói nhỏ, "Vất vả người như vậy, hôm nay... liền tùy ý người đi."

"Tâm can nói thật?" Y kinh hỷ.

"Ừ."

Chỉ cần là người, thì sao cũng được...

Kết thúc quyển 02.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top