Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Bạch Linh San và Bạch Tần Tuân lại đến.

Bạch Ân Tiêu nhíu mày nhìn Bạch Tần Tuân: không phải đã truyền chỉ xong rồi sao?

Bạch Tần Tuân nhân việc Bạch Linh San không thể nhìn thấy, liên tục trỏ trỏ vào nàng, nheo mắt tỏ ý: huynh đi mà nói chuyện với tứ tỷ ấy.

Bạch Linh San nở nụ cười khả ái, nhẹ nhàng bước nhanh đến ôm tay nhị hoàng huynh. Bạch Ân Tiêu bỗng cảm thấy mi mắt giần giật, có điềm.

"Nhị ca, huynh thật là xấu xa, dám che giấu nhị tẩu ca ca suốt bấy lâu. Chắc là hầu như cũng chẳng mang huynh ấy đi đâu dạo chơi đúng không? Bây giờ muội gặp được nhị tẩu rồi, nhân đây Mục Tư cũng là nơi non xanh nước biếc, trước khi về Vân Thường, muội muốn thay huynh dẫn nhị tẩu thăm thú một chút. Được không? Được không, nhị ca?"

Bạch Ân Tiêu, "..." Y muốn hỏi, muội đang định làm gì với tâm can nhà y?

Bạch Tần Tuân bỗng vỗ tay reo lên, "A, nhị tẩu!"

Phó Vân Cử từ bên trong đi ra, thấy hai người thì có chút bất ngờ. Vì vẫn chưa quen thuộc nên hắn nhất thời không được tự nhiên đáp, "... Sáng tốt lành, đệ muội."

Tiểu Mặc ôm một bó thẻ tre, ở đằng sau Phó Vân Cử ló cái đầu ra. Mắt nó mơ hồ sưng đỏ, có lẽ đêm qua đã âm thầm khóc.

Bạch Linh San nghe nói mục tiêu xuất hiện, lập tức chẳng coi nhị hoàng huynh ra cái gì nữa. Nàng buông tay y, huơ huơ mò mẫm, chớp chớp đôi mắt bần thần mông lung, mềm mại gọi, "Nhị tẩu, huynh ở đâu?"

Phó Vân Cử sợ nàng sẩy chân vấp vào bậc thềm mà té ngã, liền vội bước đến đón đầu, "Muội cẩn thận, ta ở đây."

Bạch Linh San thuận đà ôm tay Phó Vân Cử luôn, nghịch ngợm mỉm cười, "Nhị tẩu thật là chu đáo."

Phó Vân Cử lần đầu tiên thân cận đến mức này với người khác phái, vành tai liền bối rối chuyển hồng, ánh mắt không biết làm sao hướng Bạch Ân Tiêu.

Bạch Ân Tiêu, "..." Y thực sự có cái cảm giác tự bê đá đập chân: bỏ mười mấy năm nuôi lớn muội muội để rồi sau này nàng đi câu dẫn phu quân của mình.

Y nhìn không nổi, lên tiếng, "Tứ muội, lễ nghĩa đâu hết rồi?"

"Hồi xưa, là ai bày cho muội mỗi lần đến giờ học Nữ Tắc thì trốn vào rương, giả thần giả quỷ để đuổi các nữ sĩ yếu bóng vía?"

"..."

Bạch Ân Tiêu sâu sắc cảm thấy y đúng là già rồi, đối với công phu miệng lưỡi của đám đệ muội đều không ứng phó kịp rồi.

Bạch Linh San và Bạch Tần Tuân thay phiên từ làm nũng đến nài nỉ lên lên xuống xuống, Bạch Ân Tiêu vẫn không nhượng bộ. Nhưng Phó Vân Cử cuối cùng cũng mềm lòng, bèn lên tiếng chấp thuận.

Bạch Ân Tiêu biểu tình bất mãn xen lẫn giận dỗi nhìn Phó Vân Cử, "Vậy thì ta cũng đi."

"Không. Nhị ca không được đi." Bạch Linh San đắc thắng bảo, "Chỉ có tụi đệ muội cùng nhị tẩu thôi."

Phó Vân Cử lo ngại huynh muội hai người lại tranh cãi, liền đưa tay ra ý 'ngừng', nhẹ giọng nói với Bạch Ân Tiêu, "Ta đi chút rồi về. Sẽ về sớm, lông tóc vô thương."

Tiểu tâm can đã cam đoan như vậy, Bạch Ân Tiêu cũng không còn lý để làm khó nữa. Khoanh tay dựa cột nhìn theo bóng lưng của ái nhân, y khẽ đánh một cái thượt, vẫn là không yên tâm phân phó, "A Thành, đi theo."

.

Mục Tư này, có hai họ quý là Lý gia và Ôn gia. Lý gia là quan gia lâu đời, mặc dù đến tận thời thân phụ của Lý Tường mới thực sự nổi bật. Ôn gia là thương nhân dị tộc, gốc gác từ vùng Mạc Bắc xa xôi di cư đến, mười mấy đời tài phú dư thừa, quyền thế nghiễm nhiên không nhỏ.

So với Diêu gia chỉ là huyện quan, Diêu Uyển có thể vững vàng giữ ghế nữ chủ của Lý phủ lâu như vậy. Chứng tỏ nàng quả thực rất bản lĩnh.

Khi nghe nói hơn một nửa cửa hàng gấm vóc nội ngoại ở thành Mục Tư đều là sản nghiệp của Ôn gia. Phó Vân Cử mới hình dung ra được sự giàu có của dòng họ này.

Hắn bị Bạch Linh San và Bạch Tần Tuân trước sau lôi kéo đi khắp nơi, thăm thú đủ loại hàng tiệm, phong cảnh. Thay phiên nhau 'nhị tẩu' này đến 'nhị tẩu' nọ, cả hai gọi đến là nước chảy mây trôi, hắn muốn chỉnh cũng không được. Người khởi xướng, Bạch Linh San - cho dù không nhìn thấy gì, nhưng lại là người chạy loạn nhất, đi lạc nhiều nhất. Rốt cuộc vô tình biến Phó Vân Cử thành kẻ trông coi nàng, cứ nửa khắc lại phải nhìn xem nàng có còn ở đó hay không.

Đồng dạng cũng vất vả như vậy, là thị vệ thiếp thân của nàng - nam nhân hắc y gọi Ngụy Kiêu.

Cuối cùng cũng được ngồi xuống nghỉ ngơi, Phó Vân Cử bỗng nhận ra phía đối diện chính là cửa tiệm gấm vóc mà hắn đã gặp Ôn tam tiểu thư vào hôm đầu tiên đến Mục Tư.

Bạch Tần Tuân tùy tiện gọi vài món điểm tâm. Đĩa nào mang lên cũng đều được Ngụy Kiêu chủ động đón lấy, sắp xếp theo một quy luật nào đó giúp Bạch Linh San dễ nhận biết.

"Cảm ơn Ngụy ca ca." Giọng nói của thiếu nữ mềm mại ngọt ngào, thiêu đốt khuôn mặt của Ngụy Kiêu thành quả cà chua chín, biểu tình trên nền thì vẫn nghiêm nghị lạnh lùng. Nhìn qua thật buồn cười.

Bạch Tần Tuân trực tiếp nằm bò lên bàn mà cười.

Bạch Linh San mân mê vòng tay, không thèm để ý đến Bạch Tần Tuân, mỉm cười hướng Phó Vân Cử, "Nhị tẩu, muội có chút tò mò, huynh thích nhị ca ở chỗ nào vậy?"

Bạch Tần Tuân nghe thế liền nén giọng, đồng dạng chớp chớp mắt nhìn Phó Vân Cử.

Phó Vân Cử bất ngờ, hỏi ngược lại, "Muội cảm thấy y có rất ít điểm tốt sao?"

"Không phải." Nàng lắc đầu, "Ý muội là huynh vì điều gì mà muốn ở bên nhị ca? Nhị ca, huynh ấy cũng có chút..."

Bạch Linh San ngừng lại, bắt đầu kể, "Muội sinh ra có mắt nhưng không thể nhìn thấy. Một công chúa khiếm khuyết, kỳ thật, vốn dĩ là gánh nặng. Muội không thể có hôn ước hòa hiếu với ngoại quốc để làm lợi cho đất nước, đến đi cũng cần có người dắt, càng không thể nhìn thấy cực nhọc trong đời sống của bách tính."

"Cho dù đường đường là công chúa, nhưng địa vị của muội trong cung không thực sự cao. Từ lúc ban đầu, chỉ có nhị ca đến chơi với muội. Sau đó là ngũ ca, tam ca, tứ ca. Tiếp đến là đại ca và đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ nữa. Hồi ấy, huynh đệ tụi muội chơi với nhau rất vui. Nhị ca dạy muội chơi đàn, ngũ ca dạy muội cách cầm bút, tam tỷ dạy muội thêu thùa..."

"Lúc mà tam ca mất, nhị ca và ngũ ca đã cãi nhau rất to." Nàng rũ mi, "Hai năm sau đó, nhị ca gần như bặt vô âm tín. Muội không biết huynh ấy đã làm gì trong khoảng thời gian kia. Năm ngoái nhị ca đột nhiên trở về, lần đầu vào cung lại gặp đúng thời điểm quốc bảo bị mất cắp. Nhị tẩu, huynh không thấy cũng thật trùng hợp?"

Phó Vân Cử trấn tĩnh hỏi, "Muội nghi ngờ y?"

Đồng tử của Bạch Linh San mơ hồ co rút, nàng khẽ di ngón tay trên mặt bàn, mấp môi đáp, "Không phải, muội chỉ là..."

"Linh San." Phó Vân Cử nhấn từng chữ, "Muội sợ y phải không?"

Bạch Linh San thoáng sững sờ, đáy mắt trống rỗng lóe lên chút thần. Bỗng dưng Bạch Tần Tuân bật dậy, "Tiểu Thất?"

"Có chuyện gì?" Nàng nhíu mày.

Cậu nhìn chằm chằm về con hẻm phía đối diện, khẳng định, "Đệ chắc chắn đệ vừa thấy Tiểu Thất ở đó."

Lúc này Phó Vân Cử mới phát hiện một con mèo con lông dính bết máu đỏ run rẩy từ con hẻm đi ra, loáng thoáng tiếng 'meo, meo' nho nhỏ trôi tuột theo tiếng ồn ào của đường lớn.

Nó bị thương? Hắn liền muốn đứng lên, "Đệ muội ở lại, ta đến xem sao."

Bạch Tần Tuân trực tiếp đứng dậy, "Tứ tỷ chờ ở đây, đệ cũng đi nữa."

Bạch Linh San muốn nói gì đó, nhưng chợt nhớ ra điểm tâm đã gọi còn chưa kịp động đũa nên đành ngồi lại. Thiếu nữ thẳng lưng nhìn về phía trước, mơ màng nghĩ ngợi, người ngoài trông thấy khó mà nhận ra nàng bị mù. Nàng xoáy vào bóng đêm sâu trong tâm tưởng, sau cùng thở dài.

Nhị tẩu, vậy là huynh cũng nhìn ra nhị ca là người như thế nào...

Nhị ca chỉ cho huynh thấy mỗi mặt tốt của y thôi.

.

Tiểu miêu thì ra chính là mèo con lần trước nữ hài kia muốn cứu. Nó thấy người đến gần nhưng không có tỏ vẻ sợ hãi, đề phòng cong vòng lưng lên. Phó Vân Cử quỳ một gối, chậm rãi vươn tay gãi gãi cằm nó, đưa mắt quan sát vết máu trên bộ lông, rồi nhận ra nó không có bị thương. Máu này là từ đâu đó dính vào.

Bạch Tần Tuân nghe thế liền có chút khẩn trương dẫm dẫm chân, "Chẳng lẽ lại là Tiểu Thất?"

Tiểu miêu bị tiếng dẫm chân của cậu dọa, rụt mình kêu lên mấy tiếng. Nó bỗng vươn móng cào cào vào lòng bàn tay Phó Vân Cử, xoay thân ngoái đầu nhìn lại, tựa như muốn nói hai người hãy đi theo.

Phó Vân Cử ra hiệu cho Bạch Tần Tuân, cả hai liền cùng nó càng vào sâu con hẻm.

Ánh nắng le lói từ kẽ hở bên trên rọi xuống hai bức tường phủ đầy rêu xanh ẩm mốc. Con hẻm càng vào trong như càng thu nhỏ. Tầm hai chục bước, Phó Vân Cử mơ hồ nghe thấy một mùi hôi thối váng vất, mi tâm bất giác chau lại.

Mùi này, giống như Diêu phu nhân lúc đó...

Bạch Tần Tuân bỗng nhiên kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói, "Đệ nghe thấy tiếng thở."

Phó Vân Cử gật đầu, "Ta cũng vậy."

Mặc dù tâm thần có chút bất an, Phó Vân Cử vẫn cố tình bước dài hơn. Rất nhanh nhìn thấy ngã ba khá rộng rãi, rẽ trái liền bắt gặp một tấm chiếu mỏng.

Phó Vân Cử chợt biến sắc, lập tức giơ tay ngăn lại Bạch Tần Tuân, "Đệ ở yên đó."

"Tuân lệnh, nhị tẩu." Bạch Tần Tuân liền rụt chân về, cố rướn rướn cái đầu láo liên đảo mắt tìm kiếm Tô Nguyệt.

Dưới gót giày là máu đen nhớp nháp. Người được cuốn trong chiếu hô hấp rất khó nhọc, âm thanh phát ra khò khè. Y có vẻ nhỏ con, hay thậm chí là một đứa trẻ. Tiểu miêu cách một tấm chiếu cứ cọ đi cọ lại vào người đó. Nó ngước nhìn Phó Vân Cử, kêu 'meo, meo' như đang cầu cứu.

Máu trên lông của nó là từ đây mà ra.

Phó Vân Cử muốn tìm thứ gì đó để mở chiếu - nhưng tránh tiếp xúc trực tiếp với người kia. Ở cái ngõ vắng vẻ này vậy mà tìm được một bao kiếm sứt mẻ, hắn dùng nó lật chiếu, giật mình nhận ra người này chính là nữ hài lần trước.

"Tiên sinh!" Tiếng la thốt nhiên vang lên. Tiếp ngay sau là âm thanh kim loại va chạm chói tai.

A Thành đón đầu hắc y nhân. Kẻ vừa đến xuất chiêu rất nhanh nhưng công phu của Nhàn vương phủ ảnh vệ tất nhiên không tầm thường. Hai người ác liệt giằng co. Tô Nguyệt lúc này cũng từ đâu xuất hiện che chắn trước Bạch Tần Tuân.

"Tiểu Thất!" Cậu vui mừng xoay nàng lại để xem xét, ngẩng đầu hỏi, "Ngươi đang làm gì ở đây? Có bị thương không?"

Thực ra Bạch Tần Tuân muốn cái cảnh này phải là tiểu anh hùng sóng vai mỹ nhân. Nhưng mà, cậu căn bản chỉ mới cao đến bắp tay của Tô Nguyệt. Thành ra thiếu nữ che chắn phía trước lại càng có dáng vẻ đại trượng phu hơn.

Bạch Tần Tuân lặng lẽ an ủi mình: không sao ta ơi, nghe nói hồi xưa chiều cao của ngũ ca cũng khiêm tốn lắm; dù vậy sau này huynh ấy vẫn cao mà. Đúng rồi, tự tin, tự tin - ...

"Tần Tuân, đệ giúp ta chuyển nàng đi!" Thấy tình hình bất ổn, Phó Vân Cử nhíu mày ôm cả chiếu lẫn người, muốn mang nữ hài ra ngoài.

Tô Nguyệt chợt phát hiện ở đằng xa lóe lên một tia sáng. Bị ánh nắng làm lóa mắt, nàng không kịp phản ứng. Mũi tên vụt một cái sượt qua vai Phó Vân Cử cắm thẳng vào trán tiểu nữ hài.

Trừ bỏ A Thành đang bận giao chiến, cả ba còn chưa sững sờ xong thì đã bị cảnh tượng tiếp theo làm cho kinh hãi.

Phó Vân Cử cảm nhận được thân người ở trên tay chậm rãi nhũn nhão tựa như bùn đất. Mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc, xây xẩm cả mặt mày. Từng mảng da thịt tím tái trên người nữ hài chậm rãi rơi rụng - từng lớp, từng bộ phận: tóc, tai, mũi, miệng... Máu tươi trào ra nhiễu xuống tong tóc, rưới ướt những kẽ tay. Tận đến khi nữ hài chỉ còn một bộ hài cốt trắng hếu, quá trình kinh khủng này mới kết thúc.

Bạch Tần Tuân sợ đến xanh mặt, há hốc mồm không nói nên lời. Tô Nguyệt bụm miệng cố gắng ức chế xúc động muốn nôn.

Phó Vân Cử chết sững nhìn tấm chiếu đẫm máu trên tay, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, đồng tử bàng hoàng dãn to. Tiểu miêu tiến tới 'meo, meo' cọ vào chân hắn, hắn mới lấy lại chút ý thức.

Hài cốt chạm đất vỡ thành từng mảnh. Phó Vân Cử lung lay khuỵu xuống, cảm giác mọi thứ trước mắt dần dần vặn vẹo - chợt tối sầm...

.

Lam điệp đảo cánh vài vòng rồi khẽ đậu lên vai nam tử tuyệt trần. Nguyệt quang mơ hồ rọi sáng căn phòng om om, ánh nến nhập nhoạng hai ba đợt muốn tắt hắt lên diện dung bình phàm.

Y mân mê những ngón tay của người trên giường. Tự hỏi: tại sao... cứ mỗi lần y rời mắt khỏi hắn là lại có chuyện xảy ra?

Y vẫn còn nhớ rõ bản thân đã hoảng loạn đến mức nào vào năm mười ba tuổi chứng kiến thi hài mẫu phi thối rữa. Sốc đến độ gần như không thể nói chuyện được.

Y đã nghĩ, y không muốn chết, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không muốn trở thành 'thứ đó'. Do vậy nên khi bị giam ở Tịnh Tâm điện, y mới liều lĩnh cắn nát cổ tay để thoát ra. Thật may vì vết thương không lưu lại sẹo, nếu như ngược lại, tâm can sẽ đau lòng.

"... Ưm." Phó Vân Cử cựa đầu, từ từ mở mắt. Một tia kinh hoảng rất mỏng lóe lên rồi lập tức tàn lụi vẫn không trốn nổi đôi mắt Bạch Ân Tiêu.

"Ngươi tỉnh, tâm can." Y ôn nhu mỉm cười, "Ngày hôm nay vẫn chưa có gì bỏ bụng, nên dậy ăn một chút."

Phó Vân Cử cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lắc đầu, "Ta không có khẩu vị."

Bạch Ân Tiêu đứng lên, cúi xuống hôn phớt chóp mũi hắn, "Ngoan, ít nhất cũng húp chút cháo lỏng cho ta."

Đoạn y trở ra rồi quay vào với một bát cháo nóng. Phó Vân Cử ngồi dậy, tùy tiện để tóc mai bung xõa, trung y tuột xuống bả vai, lộ ra một bên xương quai xanh. Bạch Ân Tiêu dịu dàng giúp tiểu tâm can chỉnh trang. Phó Vân Cử bỗng dưng nắm chặt tay y, vươn tay choàng qua cổ y, đột ngột kéo y vào lòng.

Bạch Ân Tiêu bị bất ngờ, suýt thì làm cháo sánh ra. Phó Vân Cử thì thầm vào tai y, "Xin lỗi, người để ta ôm một chút, một chút thôi..."

Cảnh tượng kinh khủng kia vẫn chưa rời khỏi tâm trí...

Cõi lòng Bạch Ân Tiêu tựa như có một vườn hoa nở rộ, vừa vui vừa đau. Y vòng cánh tay còn lại ôm lấy ái nhân, nhẹ giọng dỗ dành, "Tâm can, không sợ, có ta ở đây. Những thứ không vui thì nên quên đi, nếu quên không được, ta sẽ giúp ngươi quên đi."

Phó Vân Cử bỗng hạ tay sờ vào vết sẹo trên ngực trái y, có chút kìm nén hỏi, "Tiêu... người còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top