Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Phó Vân Cử tìm thấy một lọ kim sang dược (thuốc trị thương) đặt trước cửa phòng. Lọ còn mới, đã được người sử dụng qua chút ít, nghe hương liền biết là đồ tốt. Phó Vân Cử ngắm nhìn lọ thuốc, có chút suy nghĩ, rồi quyết định men theo con đường tản bộ của ngày hôm qua, không ngoài dự đoán lại bắt gặp Lý Thuần.

Tiểu nam hài hấp tấp bật dậy, dụi dụi hai mắt ẩm ướt, lắp bắp chỉ ngón tay, "Ngươi, ngươi, ngươi - sao lại là ngươi nữa! Ta đã cấm ngươi không được đến đây rồi mà!"

Phó Vân Cử thấy khuôn mặt tèm lem của nó thì bất giác nhớ đến Tiểu Mặc. Mới sáng sớm mà đã khóc thành thế này, hài tử nhà họ Lý ai cũng rất thích khóc à? Hắn khuỵu gối, ngăn cản đôi tay nhỏ bé, lấy ống tay áo của mình lau nước mắt cho nó, "Chẳng phải ta đã nói rồi sao. Dụi mạnh như vậy sẽ bị đỏ, nhìn rất xấu."

Lý Thuần giống như muốn hất tay nam nhân ra nhưng chợt dừng lại, hít hít mũi, "... Nhiều chuyện."

Hài tử để yên cho Phó Vân Cử lau một hồi, đột nhiên quay đi nói, "Ta - ta từ hôm qua đã nhớ ra ngươi rồi, ngươi là vị tiên sinh lần trước bị Di Yên cào... Lúc đó là do ta sai nên, nên..."

Nó bặm môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rốt cuộc bật ra được hai tiếng, "... Xin lỗi."

Phó Vân Cử có chút muốn cười, "Không phải lần trước đã xin lỗi rồi sao?"

"L - lần, lần đó chưa có thành tâm. Nãi nãi dặn cảm ơn hay xin lỗi đều phải thành tâm." Lúc nói đến 'nãi nãi', giọng nó mơ hồ run lên, hốc mắt ửng hồng.

Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Phó Vân Cử nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, sâu thẳm trong lòng cảm thấy hổ thẹn vì chuyện năm đó đến cùng cực. Hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng thê tử Lý Phục khóc nấc trước xác phu quân, hài tử này ngơ ngác đứng ở bên cạnh, hỏi một ai đó: 'Cha con bị làm sao vậy?'. Rất nhiều người đứng xem, chỉ trỏ xầm xì, bảo rằng gã chết là đáng đời. Người nọ nói hắn phản kháng lại là không sai. Công đạo của cung nữ bị Lý Phục hủy dung cũng đã đòi lại đủ... Nhưng công đạo của hài tử vô tội này, ai đòi lại cho nó?

Phụ thân làm việc phạm pháp không phải ước nguyện của nó. Gia gia (ông nội), thúc bá (chú bác) táng tận lương tâm cũng không phải ước nguyện của nó...

Hồi hắn còn ở trong cung, hồi vẫn còn giữ chức thị thư nhỏ bé, từng nghe vài ba tin đồn. Có một chuyện liên quan đến người nọ... Đồn thổi nói y không phải huyết mạch của tiên đế. Nguyên do phát sinh lời đồn là bởi xuất thân phong trần của Lan Chiêu nghi, nàng sau khi được nạp vào cung lại có hỷ rất sớm. Một phần nữa vì dung mạo người nọ quá mức xuất sắc, đa số mọi đặc điểm đều kế thừa từ mẫu thân, không thực sự giống tiên hoàng... Mà, tính cách của y cũng chẳng có điểm gì tương đồng với tiên hoàng.

Khi ấy y khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Đồn đại luôn khó mà rõ thực hư. Hắn không muốn nghĩ sâu hơn, chỉ tự hỏi, y đã cảm thấy như thế nào trong khoảng thời gian đó?

"Ừm," Lý Thuần ngập ngừng, chớp chớp đôi mắt trong suốt, "... ta, ta thực ra có quay lại tiệm vải tìm vị tỷ tỷ kia. Nhưng mà tìm không thấy. Tiên sinh, ngươi có biết nàng ở đâu không? Ta cũng muốn xin lỗi nàng. Còn muốn thăm mèo con. Nên, nên..."

Đổi xưng hô thành 'tiên sinh' rồi. Hài tử này thì ra chỉ là có chút xù lông, bản chất không phải thực sự hỗn xược. Nó cố tình tỏ ra hung hăng có lẽ vì không muốn để hạ nhân trong phủ coi thường mình. Phó Vân Cử khẽ mỉm cười, "Nàng không giận con. Sau hôm đó nàng đã chuyển đến nơi khác cùng song thân, tiểu miêu kia nàng giao lại cho ta. Nó đang lớn lên rất tốt, nếu có cơ hội, ta sẽ đưa con đi gặp nó."

"Thật?" Lý Thuần mở to mắt, "Thật sao?"

"Thật."

Tiểu hài tử tỏ rõ kinh hỷ, "Ta, ta sẽ cố gắng xin phép gia gia."

Phó Vân Cử dõi theo bóng lưng nam hài, độ cong bên môi dần dần nhạt. Công đạo của nó chẳng có ai đòi. Nhưng đồng dạng như thế, công đạo của những người bị hại, ai sẽ đòi cho họ đây?

Công đạo của Diêu phu nhân, nữ hài, Tiểu Mặc ai sẽ đi đòi?

.

Hoa Tiên Tử cứ bực dọc dậm chân đi qua đi lại, phất tay áo hất hất đám rơm rạ khô cứng, mặt mũi phi thường phi thường khó chịu.

Lão đầu ở bên trong góc phòng giam nhướng mày xem nàng quấy phá, vuốt râu hỏi, "Ngươi... tới tháng?"

Hoa Tiên Tử quay lại trừng mắt, "Bổn cô nương hết khả năng sinh sản từ lâu rồi!"

Nàng mặt nhăn mày nhíu dậm chân, "Đáng chết, bọn chúng dám đập vỡ huyên* của ta. Ta mà thoát được khỏi đây, sẽ gọi tử điệp hút khô máu bọn chúng."

* Một loại nhạc khí, thường được làm bằng gốm sứ.

Đi qua đi lại một lúc, Hoa Tiên Tử tiếp tục bức bối đạp mạnh vào song cửa. Lão đầu buồn chán ngáp, "Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chưa học được chút kiên nhẫn nào cả. Ta hiện tại không có nội lực, ngươi thì không có Ngải điệp. Thoát ra được chắc gì sẽ chạy trốn được?"

"Kiên nhẫn? Kiên nhẫn thì có tác dụng gì? Ta đời này chỉ kiên nhẫn đúng một lần... Sau đó thì sao? Sao đó thì sao! Phu quân của ta vong mạng dưới tay kẻ khác!" Hoa Tiên Tử căm phẫn cắn môi, "Phó Ngâm độc ác tàn bạo, cả đời làm chuyện thương thiên hại lý, khánh trúc nan thư không kể hết tội. Tại sao ông trời lại cho hắn chết dễ dàng đến vậy?"

"A Hoàn thì có lỗi gì?" Nàng gắt gao siết chặt nắm tay.

Lão đầu im lặng, nhưng mâu quang cũng lấp lóe căm hận.

"Hoa di." Một giọng nói đột ngột cắt ngang tâm tư hỗn độn của hai người.

"Vân Nhi!" Hoa Tiên Tử kinh hỷ chạy đến nắm lấy song sắt. Lão đầu nhìn nam nhân, có chút giật mình: hắn đã nghe được gì chưa?

"Vân Nhi, con có bị làm sao không? Có bị lão khọm kia hiếp đáp không? Yêu tinh kia có gây khó dễ cho con không?"

'Yêu tinh' hẳn là muốn ám chỉ Mạc Tử Liên. Phó Vân Cử mỉm cười trấn an nàng, thong thả tra khóa vào ổ, vặn cổ tay 'cạch' một tiếng mở cửa.

"Hai người có thể vòng qua con đường phía sau để rời đi."

Lão đầu ngẩn ra, Hoa Tiên Tử rất nhanh hồi thần, vội hỏi, "Vân Nhi, ý con là sao? Yêu tinh kia đâu? Lão khọm đâu? Con nói chúng ta đi, nhưng còn con thì đi đâu."

Đáy mắt Phó Vân Cử loáng thoáng nhu tình, "Con về nhà."

"Hả?" Nàng không hiểu.

.

Phó Vân Cử ghìm cương ngựa, ở dưới sườn núi nâng mắt nhìn tòa lâu âm u phía trước. Đương sẩm tối, nắng chưa tàn hẳn mà trời cũng chưa tối, từ góc độ ngược sáng này, càng cảm thấy nó rất quỷ dị.

Mạc Tử Liên nói, đi sâu hơn nữa nhớ đề phòng thi cổ. Thi cổ là thi thể người được dùng làm túi luyện cổ. Mặc dù Lý lão tổ chưa luyện thành - chúng mới chỉ là bán thi cổ, nhưng đám cổ trùng trong cái túi da đó cũng không đùa được. Điểm yếu của thi cổ là di chuyển chậm, chạy nhanh một chút là thoát. Nếu bị chúng chạm vào vết thương hở thì sẽ trúng Thi độc - chính là loại độc Diêu phu nhân đã trúng.

Cơn gió nhẹ thoảng đưa mái tóc tơ, y sam đơn bạc khiến hắn cảm thấy có chút lạnh. Phó Vân Cử hít sâu, đồng tử bình lặng như ao tù chầm chậm ngưng kết thành kiên định. Đá mạnh vào bụng ngựa, quyết đoán phi thẳng lên đỉnh núi.

Tà dương tựa ánh than hồng mới vớt ra từ chậu, tàn cây cắt ngang tầng không rực đỏ bằng những bóng đen sắc lạnh. Mơ hồ giữa thanh âm vó ngựa, đâu đó có tiếng gãy vụn như ai đó dẫm lên lá khô.

"Hý - !" Một thứ gì đột ngột xông ra trước vó ngựa, con ngựa hốt hoảng bốc cả hai chân lên. Phó Vân Cử là văn nhân, cưỡi ngựa không tốt cộng với phản ứng không kịp, tức thì bị nó hất ngã khỏi lưng. May mắn là không có ngoại thương, hắn chống tay gượng dậy, khập khiễng tiến đến nhìn thứ kia.

Đó là một thi thể đang phân hủy chẳng còn đầy đủ tứ chi, toàn thân là những mảng da lỗ chỗ như vải rách. Hai hốc mắt đen ngòm lẫn cái miệng mất đi hàm dưới chứa đựng không biết là dòi bọ bình thường hay là ấu trùng cổ màu trắng ngà. Chúng yếu ớt ngọ nguậy, rơi vãi xuống đất như những hạt cơm. Mùi hôi thối cùng với hương dược liệu đồng thời bốc lên nồng nặc.

Phó Vân Cử không nhìn nổi phải nhắm mắt, thầm nghĩ mấy ngày nữa lại chẳng ăn uống được gì rồi.

Chỗ này không thể dừng lại lâu, hắn vuốt vuốt bờm muốn trấn an ngựa. Nhưng nó nhất mực không chịu yên, lỗ mũi thở phì phì, hai chân trước liên tục đá mạnh vào thi thể kia, giống như muốn dẫm nát nó.

Phó Vân Cử thấy lạ, chợt phát hiện ra chân trước ngựa có vết thương hở không biết do đâu mà ra. Vội vàng nhìn lên mắt nó, thấy con ngươi của nó chạy loạn xạ. Hắn giật mình lùi lại giữ khoảng cách, lòng trầm xuống: nó bị cổ trùng non ký sinh vào rồi.

Không còn biện pháp, hắn đành phải tự thân vượt qua chỗ này.

Đường núi chẳng những dốc mà còn không bằng phẳng, Phó Vân Cử thể lực kém, một đoạn nhanh nối nửa đoạn chậm để hồi sức. Thấp thoáng qua khóe mắt vài bóng đen vật vờ di chuyển trong rừng cây, bọn chúng thực sự rất chậm chạp nên hắn cũng không quá lo lắng.

Thế nhưng, ông trời rất thích trêu chọc người.

Bất thần có một thi cổ nhảy ra từ lùm cây, hai cánh tay bấu chặt lấy vai Phó Vân Cử. Trái ngược với dáng vóc mảnh mai, khí lực của thi cổ này rất lớn, trong sát na nhào đến nó đã xoay người ấn mạnh hắn vào thân cây.

Phó Vân Cử thất kinh mở to mắt nhìn thi cổ. Y phục rách nát, tóc tai lòa xòa, da dẻ tơi tả xám ngoét - vài chỗ lộ ra xương trắng.

Cả người thi cổ run lập cập, dưới lớp tóc rối bù, đôi môi nó mơ hồ mấp máy.

... Cho dù hơi khàn, nhưng là giọng nữ. Nó đang nói 'cứu'.

Thần tình Phó Vân Cử có chút ngưng trệ, đồng tử co rút. Mạc Tử Liên bảo thi cổ không thể phát ra âm thanh, chỉ có khí tích tụ trong cơ thể rồi thoát ra qua cổ họng chúng nó mới miễn cưỡng tạo nên tiếng 'ù ù'.

Dù vậy, con thi cổ này đang nói. Còn nói rất rõ 'cứu, cứu'.

Lý lão tổ, chẳng lẽ...

Bởi vì suy đoán này quá mức kinh khủng, Phó Vân Cử siết chặt nắm tay, nhắm mắt hít sâu rồi thở ra. Nhìn thẳng vào nữ thi cổ, hắn thử gọi, "Cô nương?"

"Cứu, cứu..." Nàng rên rẩm.

"Ai đã khiến cô thành ra thế này?"

"Cứu..."

Càng ở đây lâu thì e là những thi cổ khác sẽ kéo đến, Phó Vân Cử đổi câu hỏi, "Cô nương muốn ta cứu cô sao?"

Nàng vẫn không có vẻ gì là nghe hiểu.

Nắm chặt chủy thủy trong tay, Phó Vân Cử nói câu cuối cùng, "Lý Vụ Siêu."

Tên tự của Lý lão tổ.

Nữ thi cổ bỗng nhiên câm bặt, hai bàn tay siết vai hắn nới lỏng ra. Phó Vân Cử chưa kịp nhẹ nhõm thì nàng chợt giống như phát điên, càng cấu chặt lấy vai hắn, nghiến răng ken két, rít lên một tiếng dài chói tai rồi liên tục thét gào kêu cứu.

Giọng nàng còn mơ hồ nức nở.

Nỗi kinh sợ vẫn đang kìm nén dần dần chuyển thành không đành lòng. Phó Vân Cử rốt cuộc hạ quyết tâm, rút ra chủy thủy, rũ mi cắm phập vào phía lưng chứa trái tim của nữ thi cổ.

Tiếng thét đứt thành từng quãng nhỏ rồi thực sự tắt ngóm, lực tay thi cổ tan rã, nàng gục xuống ngồi quỳ. Máu đen đặc sệt chảy ra, bốc lên mùi tanh hôi buồn nôn.

Phó Vân Cử không nhận ra vết thương trên trán đã bị rách, đáy mắt vô cùng tĩnh lặng, nghiêm trang chắp tay với nữ thi cổ.

"Xin lỗi."

Rồi quay đi.

.

Thật lâu sau đó, tránh tránh né né, bình an đi ra khỏi vùng dưỡng thi cổ, Phó Vân Cử nâng tay chạm nhẹ vào trán - một mảnh đỏ thẫm, liền tùy tiện lấy tay áo lau qua. Vải vóc cọ xát khiến cho vết thương nhói đau, giúp hắn thanh tỉnh một chút.

Phó Vân Cử cảnh giác đưa mắt nhìn quanh. Nơi này không có ai, Mạc Tử Liên đã giữ lời.

Hắn bước ra khỏi khu rừng, đi nhanh đến đồng môn. Thần kinh vẫn luôn căng thẳng lúc này mới có thể thoáng buông lỏng. Chưa kịp chạm vào vòng nắm - hắn bất thần bị mạnh mẽ kéo vào một vòng tay hữu lực. Tiếng cắt gió xé toạc không gian vắng lặng, thanh âm kim loại ma sát rít vang như rồng ngâm. Người nọ gắt gao bảo hộ Phó Vân Cử trong ngực, ép hắn đến suýt thở không nổi. Lúc hồi thần, hắn chỉ kịp nghe thấy tiếng thét đau đớn của gã kia, âm thanh một vật lớn nặng nề đổ gục và tiếng kim loại va chạm mặt đất. Cuối cùng, ngoài nhịp tim gấp gáp của người nọ ra, hắn chẳng nghe thấy gì nữa.

Mặc dù bị siết đến phát đau, nhưng Phó Vân Cử không giãy giụa tránh thoát, ngoan ngoãn để y ôm càng thêm chặt.

Trong mũi toàn là hương thơm mai hoa, cực kỳ dễ chịu.

Quãng nghỉ này chỉ kéo dài một chốc, bốn phía lại xuất hiện thêm bảy, tám hắc y nhân cầm trường kiếm, gương mặt đằng đằng sát khí.

Bạch Ân Tiêu vẫn thật bình thản thưởng thức hương vị tươi mát nhàn nhạt vương trên tóc mai tiểu tâm can. Hít hà thật sâu, đáy mắt toàn là ý cười liễm diễm, như xuân phong phảng phất. Y ôn nhu hôn lên đỉnh đầu ái nhân, thoáng buông lỏng nói, "Tâm can, ngươi có thể nhắm mắt và bịt tai lại một chút không?"

Người ở trong lòng nhu thuận 'ừm' một tiếng, chậm rãi nhắm nghiền mắt rồi nâng tay che tai.

Tiếu ý trên môi y càng sâu thêm, "Tâm can của ta thật ngoan."

Bạch Ân Tiêu vung tròn trường kiếm để chất lỏng tanh tưởi dính bên trên văng ra, hình thành một đường cung đỏ thẫm. Y vẫn giữ nguyên nụ cười, diễm lệ khiến kẻ khác thần hồn điên đảo. Nhưng trong đôi mắt lại hàm chứa sát ý kinh người.

Phó Vân Cử cảm thấy y buông mình ra, loáng thoáng nghe rất nhiều âm thanh hỗn loạn đằng sau lưng: tiếng rít, tiếng cắt gió, tiếng hét... Hắn lại càng che kín lỗ tai.

Sau cùng là giọng nói dịu dàng của người nọ, "Tâm can, mở mắt ra được rồi."

Vừa mới giao chiến nhưng trông y chẳng có vẻ gì thất thố, vô cùng sạch sẽ chỉnh tề. Đến trường kiếm chuôi bạc trong tay cũng sáng ngời như gương.

Dưới ánh tà dương, nam tử vẫn một thân lục y thanh nhã, tà áo thêu chim nhạn, vạt điểm mai hoa. Đai lưng đính ngọc thạch họa hình mây cuốn. Suối tóc đen nhánh nửa vấn bằng trâm ngà, hoa mai nho nhỏ chạm trổ như đang thật sự nở rộ.

Đẹp đến không thực.

Phó Vân Cử tiến lên một bước, ôm chặt lấy y.

Bạch Ân Tiêu bị đẩy lùi một bước, rũ mi gọi, "Tâm can?"

Nhịp tim bình ổn của y là âm thanh đẹp đẽ nhất trần gian luôn luôn làm hắn an lòng, "Ừ. Hai ngày rồi không được thấy người, để ta ôm một lúc."

Y lập tức phi thường phi thường ngoan ngoãn đứng yên, hai mắt sáng long lanh. Yêu thương đặt tay lên thắt lưng ái nhân, y làm nũng dụi dụi đầu vào hõm vai hắn, mềm giọng, "Ta cũng rất nhớ tâm can."

.

Ở một chỗ xa xa, Hoa Tiên Tử tự nhiên bị lão bằng hữu bịt hai mắt, giãy giụa cạy cạy tay lão, "Yến Sở, Yến Sở! Chuyện gì đang xảy ra? Vân Nhi bị làm sao? Họ Yến hỗn đản nhà ngươi, mau bỏ tay ra!"

Lão đầu trừng to mắt khó tin, ở chỗ Diêu phu nhân, lão đã thấy Phó Vân Cử cùng với Nhàn vương gia gần gũi thân mật. Lúc đó, lão chỉ nghĩ Phó Vân Cử là nam sủng của y, vốn chẳng ngờ hắn thì ra là nhi tử của Phó Tri Hoàn.

Hiện tại, lão cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đó tuyệt đối không đơn giản chỉ là như vậy!

"Chậc chậc, xem y ở trước mặt tiểu vương phi thì ôn nhu hiền lương như thế nào kìa. Mới vừa rồi còn lãnh khốc đánh giết - một nhát chém người ta thành hai nửa, bây giờ thì hệt như mèo con cầu sủng ái."

Yến Sở quay phắt lại, "Mạc Tử Liên!"

Nam tử tử y không biết đến từ bao giờ, nhếch lên đôi môi đỏ mọng.

Hoa Tiên Tử rốt cuộc thành công gạt phăng tay Yến Sở ra, trợn mắt chỉ vào nam tử yêu diễm, "Họ Mạc nhà ngươi là tên đại đại hỗn đản! Đồ yêu tinh bất nam bất nữ dám đi câu dẫn muội phu của cháu của hàng xóm của phu tử của nhi nữ của người quen của hồng nhan tri kỷ của chí cốt của đệ tử của bổn cô nương!" Nàng hùng hổ xắn tay áo, rút ra sáo trúc chẳng biết lụm được từ đâu, "Đến giường của võ lâm minh chủ mà ngươi cũng dám leo lên! Họ Yến không được cản ta! Ta phải thay trời hành đạo diệt trừ con yêu nghiệt này!"

Yến Sở đỡ trán: đều sắp tu thành yêu quái trăm tuổi rồi mà còn đi mắng người ta yêu nghiệt. Ngươi có biết bản thân ngươi chính là một con yêu nghiệt trường xuân bất lão không?

Mạc Tử Liên vân vê cằm, "... Hừm, lão bà bà đang nói tên nào nha? Nhiều quá ta không nhớ hết." Y cười cười điểm môi dưới, "Với lại võ lâm minh chủ yếu xìu à. Hầu hạ bản nhân chẳng tận hứng gì hết."

"Ngươi!"

Yến Sở trầm mặc: yêu nghiệt thời buổi này hoành hành quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top