Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dạ đàm 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện về cặp Thanh Đàm - Lưu Ly.

.

Năm nay tuyết đổ rất sớm, từ sáng đến giờ bên ngoài vẫn lưa thưa trắng nhợt như mưa bụi mùa đông. Sắc trời đã ráng đỏ và chợ phiên cũng sớm vãn người. Xuân Ý lâu mơ hồ văng vẳng vài tiếng luyện đàn cùng thanh giọng, hình như có cả thanh âm oanh yến cười đùa vui tai. Những quy công* bắt đầu tới tới lui lui quét tước, loay hoay thắp lồng đèn.

* Nam nhân làm tạp dịch trong thanh lâu, kỹ viện.

Lụa đỏ lả lướt được kéo lên, tấm bảng tên sơn son của nam quán nhạt nhòa trong làn gió tuyết. Người đi đường dường như cố ý cất bước thật nhanh qua chốn đây, chẳng rõ là vì thời tiết hay do e ngại hương thơm từ hộp phấn nàng nào vô ý đánh đổ kia vương vào y phục, ô uế một góc áo.

Thời tiết thế này mà vẫn mở quán, không biết Điệp phu nhân đang nghĩ gì.

"Lưu Ly, Lưu Ly, ta vẽ lông mày bị lệch rồi. Cứu giá! Mau cứu giá!" Một thiếu niên mỹ mạo đột nhiên xông vào phòng, nhào vào lòng nam nhân bạch y, khoa trương lay lay tay y.

"Ngươi câm miệng. Tiểu Ly còn chưa tô xong son cho ta. Cút ra ngoài đợi đến lượt đi." Đầu bảng của Nam Phong Đạo - Bách Ngưng một thân đỏ rực như lửa, khinh bỉ lườm kẻ phá đám.

Thiếu niên vừa đến là người đứng thứ hai trên bảng - Khinh Ca, hắn trợn mắt trừng Bách Ngưng, "Nhìn ngươi có khác gì cái đèn lồng bị thít eo lại không?"

Bách Ngưng sầm mặt, "Ngươi nói ta mập?"

Khinh Ca nhếch môi, "Ta đã nói gì đâu, người nào nhột thì tự biết." Hắn tiếp tục kéo kéo cánh tay nam nhân bạch y, nũng nịu, "Lưu Ly, Lưu Ly, lông mày của ta bị hỏng rồi. Ngươi mặc kệ Bách Ngưng đi, đến giúp ta."

Khinh Ca có giọng hát tốt nhất ở Nam Phong Đạo, giọng nói khi bình thường cũng đặc biệt mềm mại dễ nghe, lúc động tình thì chuyển thành khàn khàn gợi cảm, rất chọc lòng người ngứa ngáy.

Bách Ngưng không bao giờ chịu thừa nhận giọng của Khinh Ca, nhíu mày, "Ngừng diễn trò buồn nôn. Cút!"

Khinh Ca hung tợn trừng Bách Ngưng một cái, rồi quay ngoắt ngọt ngào thúc giục Lưu Ly, "Y đuổi hai chúng ta kìa. Lưu Ly, y không cần ngươi nữa thì ngươi mau về với ta."

"Khinh Ca!"

"Các ngươi còn chưa tập trung chuẩn bị cho xong đi, ầm ĩ cái gì?" Điệp phu nhân điểm trang gương mặt tỉ mỉ, cài trâm gỗ mun đính mẫu đơn to nhỏ, thả những chuỗi châu nhiều màu diêm dúa, đứng ở cửa lạnh lùng nói.

Nàng là tú bà của Xuân Ý lâu và Nam Phong Đạo, không tính vị đại nhân chống lưng cho hai nơi này thì nàng là to nhất. Mọi người ở đây đều nể sợ nàng.

Đến Khinh Ca quen tính kiêu ngạo, đứng trước nàng cũng chẳng dám ho he.

Lưu Ly lo Điệp phu nhân thấy Khinh Ca lại cố tình gây sự với Bách Ngưng thì sẽ phạt hắn, bèn lên tiếng nói đỡ trước, "Phu nhân, Tiểu Ca chỉ đến đây nhờ ta vẽ lông mày, vô ý quá tiếng làm ồn. Mong phu nhân bỏ qua cho - ..."

"Ai nha, ba người các ngươi lúc nào cũng nhộn nhịp nhỉ?"

Nghe thấy giọng nói này, chữ cuối cùng lập tức bị nghẹn lại trong họng Lưu Ly. Đằng sau Điệp phu nhân xuất hiện thêm một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, dung mạo vượt xa hai vị nhất nhì bảng ở trong phòng.

Đáng tiếc y là nam nhân.

Mỗi lần nhìn thấy Nhàn vương gia, Bách Ngưng cùng Khinh Ca chẳng hẹn đều nghĩ như vậy.

Lưu Ly cúi đầu không dám nhìn y. Bách Ngưng kín đáo nắm lấy tay Lưu Ly nhằm trấn an, mỉm cười ngượng ngùng, mị nhãn như tơ, "Thật hiếm khi vương gia nổi lên nhã hứng đến thăm chúng tiểu nhân, liệu Bách Ngưng có may mắn được bồi người uống một chén?"

"Giai nhân đã mở lời mời, khước từ thì quả là không phải trang tuấn kiệt." Y nâng ngón tay làm như hờ hững miết nhẹ môi dưới, sóng mắt liễm diễm, tiếu dung phong tình, "Nhưng mà A Ngưng à, trước khi nói ra câu đó ngươi có phải là nên tô son xong rồi hẵng nói không?"

Bách Ngưng có cảm giác tim mình vừa đánh 'thịch' một cái, thoáng ngẩn ra rồi xấu hổ ôm mặt: còn gì nhục bằng đi quyến rũ người ta không thành mà bản thân còn bị người ta quyến rũ ngược lại?

Khinh Ca trộm cười, Điệp phu nhân liếc hắn, hắn liền rụt mình ôm tay Lưu Ly.

"Lưu Ly." Nàng nói, "Hôm nay Bách Ngưng phải tiếp một vị khách quý, điểm trang kỹ một chút."

"Một khỏa hồng hỏa trên mi tâm sẽ rất hợp với A Ngưng." Ngữ điệu người nọ mang theo ý cười.

"Lưu Ly đa tạ vương gia chỉ điểm."

Hai người kia rời đi một đoạn, Lưu Ly mới ngẩng đầu lên, yên tĩnh tiếp tục tô son cho Bách Ngưng. Khinh Ca len lén nhìn y, không biết nên nói gì.

Lưu Ly hạ nét bút cuối cùng trên mi tâm Bách Ngưng. Một khỏa hồng hỏa mỹ lệ bùng cháy giữa hai đầu mày thanh tú, khiến cho dung mạo diễm lệ thêm mấy phần.

Khinh Ca bĩu bĩu môi, tuy hay hậm họe với Bách Ngưng nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận y đúng là đẹp hơn mình.

"Tiểu Ca lại đây."

Lưu ly lau đi đường vẽ hỏng của Khinh Ca, chấm nước sơn lướt bút nên một cành liễu mềm mại trên gương mặt ôn nhuận của thiếu niên. Mười tám tuổi, nhưng Khinh Ca vẫn còn nhiều nét trẻ con. Bách Ngưng mười bảy, Lưu Ly thì mới qua nhược quán một năm.

Lưu ly từng là tiểu quan, nhưng bây giờ trách nhiệm của y chỉ là tô son dặm phấn cho những ca kỹ ở nơi đây.

Điệp phu nhân khen y trang điểm rất khéo.

Khinh Ca ngồi yên cho Lưu Ly làm việc, láo liên đảo mắt nhìn Bách Ngưng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được lên tiếng, "Khách quý mà Điệp phu nhân nói, có phải là..."

"Suỵt, Tiểu Ca." Lưu Ly khẽ nhắc.

Qua dư quang bên khóe mắt, Khinh Ca thấy Bách Ngưng đang trân quý vuốt ve một hộp son, khóe môi mơ hồ cong lên.

.

Bách Ngưng yêu một tên công tử thế gia phong lưu thành tính - nhi tử của Binh bộ thượng thư. Khinh Ca luôn mỉa mai Bách Ngưng vì chuyện này.

Gã mất tích nửa tháng, Khinh Ca còn tưởng gã chết quách ở cái xó xỉnh nào rồi, ai ngờ ngày hôm trước gã vác cái mặt mốc đến, thông báo một chuyện: gã sắp thành thân.

Khinh Ca nghe tin, vui đến mức chỉ hận không thể gặp tận mặt tân lang niệm hơn bốn ngàn câu chúc bách niên giai lão, sớm sinh quý tử gì gì đó... Đồng thời ba hoa chích chòe với tân nương một hồi về chuyện phong lưu của gã. Nghe nói tân nương là nhi nữ độc nhất của đại tướng quân, tính cách mạnh mẽ lại hay ghen. Nửa tháng trước gã không đi lông bông đâu được là do nàng. Hắn muốn mượn tay nàng chỉnh chết gã!

Khinh Ca ôm cái kế hoạch này vừa uống rượu vừa ngây ngô cười suốt cả đêm. Kết quả: hắn chưa kịp chỉnh ai thì đã bị Điệp phu nhân quật một trận không xuống giường nổi.

"Lưu Ly! Đau! Ngươi nhẹ tay một chút..." Khinh Ca nằm sấp, hai cái mông bị đánh sưng phơi bày trong không khí, oai oái kêu la.

Lưu Ly đang bôi thuốc mỡ cho hắn, vốn định trừng phạt thêm chút nữa nhưng bị tên này la đến váng đầu, đành phải nhẹ tay đi, "Phu nhân đã có luật không được tùy tiện uống rượu ngoài lúc tiếp khách. Ngươi cố ý phạm phải, uống đến tận ba vò. Phu nhân chỉ đánh năm mươi roi là quá nhân nhượng với ngươi."

Khinh Ca cắn gối rên 'hừ hừ', đợi cho Lưu Ly bôi thuốc xong rồi kéo quần lên cho mình mới hỏi, "Bách Ngưng sao rồi?"

"Vẫn như vậy. Mặc dù phu nhân luôn dung túng y, nhưng nàng cũng không phải là người kiên nhẫn. Ta đang lo..."

Khinh Ca nắm cổ tay Lưu Ly, biểu tình nghiêm túc, "Ngươi đừng để phu nhân nói chuyện với Bách Ngưng. Phu nhân khuyên bảo đúng nhưng cách khuyên lại quá độc địa. Lúc ta mới đến đã bị nàng tạt không biết là bao nhiêu gáo nước lạnh. Ta ham sống nên ý chí vững. Bách Ngưng lại không giống ta."

Sao tự nhiên ngươi quan tâm đến Bách Ngưng vậy? Lưu Ly suýt thì bật ra câu đó.

Trước đôi mắt chờ đợi của Khinh Ca, y đồng thuận, "Được."

.

Lưu Ly hai ngày này đều đến phòng Bách Ngưng vài lần, để đưa thức ăn cũng để chắc chắn thiếu niên không làm liều. Y nhẹ nhàng gõ cửa, "Bách Ngưng, Lưu Ly đây, ta có thể vào không?"

Một tiếng 'ừ' rất khẽ truyền đến.

Lưu Ly ngoài làm người trang điểm, kỳ thực thỉnh thoảng kiêm luôn vai diễn ca ca ân cần quan tâm đến các đệ đệ. Cho dù y chỉ đơn giản là làm theo lời Điệp phu nhân.

Bên trong leo lét duy nhất một ánh nến, hắt lên sườn mặt thiếu niên ở trên giường. Hồng y như lửa nhuốm sắc màu ảm đạm.

"Bách Ngưng?"

Dưới mắt thiếu niên có quầng thâm, Bách Ngưng nhợt cười, "Tiểu Ly." Thiếu niên vân vê trong tay hộp son rỗng, "Ngươi có thể nghe ta nói một chút không?"

Những tưởng Bách Ngưng đã nguôi ngoai, Lưu Ly có chút nhẹ lòng, "Tất nhiên là được."

Lưu Ly thắp thêm một ngọn đèn, dung nhan tiều tụy của Bách Ngưng hiện lên càng rõ ràng. Khỏa hồng hỏa trên mi tâm nhòe màu và như là tàn lụi. Y kéo ghế ngồi xuống bên giường thiếu niên.

Bách Ngưng nhẹ giọng, "Khi ta còn ở Thiên Hương viện, mười lăm tuổi bán thân lần đầu tiên, hắn là người mua ta."

Lưu Ly cũng mười lăm tuổi rao bán đêm đầu, người mua là ai, y đã sớm quên. Kỳ thực, chưa từng có vị khách nào đối với y là đáng nhớ.

"Ta đã nhìn thấy không ít khách nhân vì cho rằng chúng ta là nam tử nên không cần phải đối đãi dịu dàng như nữ tử. Lúc đó đối diện với hắn, ta cực kỳ sợ, bao nhiêu chiêu trò đều quên hết. Cũng tại hắn nói quá nhiều, ta nghe không kịp. Hắn nói hắn đang trốn phụ thân đến đây, hắn nói tất cả ngân lượng đều dồn vào ta cả rồi. Hắn nói lỡ mà cha hắn đến thì ta phải giúp hắn trốn. Hắn nói ta là đêm đầu tiên, hắn cũng là đêm đầu tiên với nam nhân. Hắn hứa sẽ dịu dàng với ta."

Bách Ngưng khẽ cười, "Hắn thực sự rất dịu dàng. Ta chưa từng thấy khách nhân nào lại chú tâm đến cảm nhận của tiểu quan như thế. Ta chỉ hơi nhíu mày là hắn lại niệm cho một tràng: 'Sao? Sao? Sao? Khó chịu ở đâu? Ta làm sai cái gì?'. Ta bị hắn niệm đến rên cũng không dám rên, cứ sợ bản thân phát ra âm thanh nào không đúng. Hậu sự tình hắn còn gọi cả nước cho ta tẩy rửa, sau đó ôm ta ngủ một đêm."

"Sáng hôm sau bằng hữu của hắn đến thông báo cha hắn đang nổi trận lôi đình. Hắn phát hoảng loay hoay mặc y phục còn chưa chỉnh tề đã chạy đi... Vậy mà không quên để lại cho ta một hộp son nước."

"Lần thứ hai gặp nhau, hắn cười 'ngươi tô màu son này đẹp lắm'. Ta chỉ dùng hộp son đó khi tiếp hắn, đến lúc sắp hết thì cứ luyến tiếc không nỡ dùng. Lúc bị bán qua Nam Phong Đạo, ta đã nghĩ sẽ không gặp được hắn nữa. Nhưng hắn vẫn tìm thấy ta... Vẫn dịu dàng với ta, vẫn gọi ta 'Ngưng Nhi'..."

Bách Ngưng chớp chớp mắt, muốn ngăn lệ trượt khỏi mi, "Tiểu Ly, hắn sắp thành thân rồi."

"... Ừ." Lưu Ly đáp.

"Ta trước giờ vẫn hay than phiền ngươi nếu thích vương gia thì sao không nói. Lúc này ta cuối cùng cũng hiểu cái cảm giác với không tới đó..."

"Đều là ta si tâm vọng tưởng."

Lưu Ly khẽ nhắm mắt, mường tượng lại lần đầu tiên nhìn thấy người nọ. Tháng hai hồng mai nở rộ, nam tử lục y như liễu, tầng tầng lụa trắng phiêu động, tiếu ý xuân phong...

Thanh lâu bị cháy, được y cứu khỏi biển lửa, mặt dày bám theo y...

Điệp phu nhân hỏi: 'Ngươi biết y là ai không?'

Lắc đầu.

'Y là Nhàn vương gia điện hạ.'

Một vực sâu thoáng chốc được vạch ra, người ở bờ bên này không thể đặt gót qua bên kia.

Điệp phu nhân nói: 'Hãy ở lại đây, ta đang cần một chân chạy việc. Với lại, thi thoảng vương gia vẫn ghé qua.'

Nhìn được, nghe được, ở không xa...
lại bất khả chạm vào.

Lưu Ly hồi tưởng đến xuất thần, đến khi Bách Ngưng lung lay ngã vào lòng mình, y mới linh tính bất ổn. Sắc mặt thiếu niên xám ngắt, khóe môi rỉ ra một dòng máu đỏ...

.

Bách Ngưng tự sát.

Điệp phu nhân rất tức giận vì chuyện này. Khinh Ca biết thì liền trợn mắt lăn thẳng xuống đất, loạng choạng vác theo cái mông chưa xẹp sưng đi xem tình hình Bách Ngưng. Hắn chật vật đến nơi lại bị Điệp phu nhân đuổi thẳng cổ về.

Nam Phong Đạo đóng cửa mất một ngày. Khinh Ca hễ gặp Lưu Ly thì liền nhào đến ôm tay y vừa lắc lắc vừa luôn miệng hỏi: 'Bách Ngưng thế nào rồi? Vẫn hôn mê sao? Bao giờ thì tỉnh?'

Lưu Ly chẳng nhớ nội trong một ngày này, mình đã niệm bao nhiêu lần mấy câu: 'Y ổn. Ừ. Ta không biết.'

Kỳ thực vì là người ở bên cạnh Bách Ngưng lúc đó, Lưu Ly cũng bị khiển trách.

Lưu Ly đi đến phủ Binh bộ thượng thư để trút uất ức.

Nam nhân mà Bách Ngưng si mê có vẻ ngoài hào nhoáng lãng tử rất đúng chuẩn công tử thế gia phong lưu thành tính tiêu tiền như nước làm cho phụ mẫu đau đầu. Lưu Ly bảo muốn gặp gã, nương tử sắp cưới của gã cũng ra cùng luôn.

Nói sao đây, nàng... thực sự rất có khí phách.

Lưu Ly đem toàn bộ chuyện phong lưu của gã với Bách Ngưng trình bày - tất nhiên là không nói ra tên. Thêm mắm dặm muối, đắp vào chỗ này một chút, bồi vào chỗ kia một chút, kể trôi chảy không vấp váp, kể đến lâm li bi đát. Lúc y dứt lời, mồ hôi lạnh đã đổ đầu gã thiếu gia, còn mặt của nàng tiểu thư kia thì đen như nhọ nồi.

Lưu Ly cảm thấy có chút khát nước, "Chuyện là vậy, tiểu nhân đã nói xong, xin phép cáo lui."

Lưu Ly vừa ra khỏi cổng, bỗng một tên gia đinh chạy đến, "Thiếu gia nhà ta hỏi, có chuyện gì xảy ra với Bách Ngưng công tử sao?"

"Nói lại với thiếu gia nhà ngươi, Bách Ngưng không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa." Lưu Ly lạnh lùng đáp.

.

Lễ Đông chí sắp đến, đường xá đông đúc hơn bình thường. Lưu Ly chen lấn trong dòng người trở về Nam Phong Đạo. Đông chí thì Đông chí, thanh lâu kỹ viện vẫn phải làm việc.

Một con lam điệp bỗng dưng bay lướt qua khóe mắt Lưu Ly. Cổ tay y bất thần bị nắm lấy.

Nam nhân đường đột hỏi, "Làm phiền, ngươi có biết Nhàn vương phủ ở đâu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top