Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiền kiếp: Tơ hồng đoạn 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình hình triều chính vì chuyện ở biên cương mà có phần căng thẳng. Cho dù Mộc Thanh Diêu không nói, nhưng An Tư vẫn nhìn ra điều đó từ những biểu hiện của y: tỷ như thỉnh thoảng sẽ thất thần, vô cớ nhíu mày, gõ gõ ngón tay... Kỳ thật, Mộc Thanh Diêu vốn dĩ cũng có chút tùy tiện, vô tâm vô phế. Nếu không có cung nhân hầu hạ hay An Tư đốc thúc thì chẳng biết y trong vô thức đã biến bản thân thành cái dạng kỳ quái gì rồi.

Có hoàng đế nào, long sàng nệm mềm chăn tơ không thích nằm, long ỷ dát vàng khảm ngọc không thèm ngồi. Mà lại cứ thích chạy đến một nơi vắng lặng điêu tàn như Tĩnh các không?

Mộc Thanh Diêu kỳ thật đâu có hợp làm hoàng đế... Cái này là y tự nhận. Y rất lười, không bao giờ muốn làm việc gì cả, nên đâm ra nhàn hạ, nhàn hạ rồi nảy sinh buồn chán. Buồn chán trong sự rảnh rỗi liền sinh ra nông nổi... Chính cái 'nông nổi' đó đã đưa đẩy Mộc Thanh Diêu gặp gỡ An Tư.

Biệt Chỉ Uyển theo lệnh của tiên đế - tức phụ hoàng của Mộc Thanh Diêu, là nơi muốn ra vào đều phải xuất mộc lệnh chuẩn. Thế mà, Mộc Thanh Diêu dám leo tường vào, lại còn là ngày-ngày-quang-minh-chính-đại leo tường vào.

Hồi đó An Tư cũng không nhịn nổi phải đặt nghi vấn: thị vệ trong cung tai mắt để ở đâu, sao chẳng có ai phát hiện ra chuyện này?

Từng ngày, từng chút - thản nhiên như nước chảy, thuận lý thành chương dần dần cả hai đều nảy sinh thân thiết... Cái kim trong bọc lâu ngày cũng đến hồi lòi ra. Năm đó Mộc Thanh Diêu nửa dụ dỗ, nửa lôi kéo An Tư đi xem hội hoa đăng. An Tư lần đầu tiên bước chân ra khỏi Biệt Chỉ Uyển, cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Mộc Tiêm Chi...

Còn nhớ y đối diện với cố hoàng đế, quả quyết nói: 'Nhi thần thích hắn.'

Tiên đế bị sự cứng đầu của Mộc Thanh Diêu chọc đến tức run run cả nhúm râu dưới cằm. Nhờ có hoàng hậu nhỏ nhẹ khuyên răn ở bên cạnh, ngài mới không nổi bão.

Từ hôm đó, An Tư trở thành thư đồng của Mộc Thanh Diêu.

Còn nhớ, y nắm tay hắn, đôi mắt đong đầy niềm háo hức lẫn hoan hỷ như cuối cùng cũng đoạt được món đồ bản thân luôn mơ ước: 'Tư Tư, Tư Tư... ngươi là của ta rồi.'

An Tư chỉ lẳng lặng nhìn y: 'Điện hạ, vì sao?'

'Ý ngươi là sao? Ở bên ta có gì mà không tốt? Mộc Tiêm Chi là hoàng tử. Ta cũng là hoàng tử. Ngươi không thấy Tịch Nguyện điện tốt hơn Biệt Chỉ Uyển rất nhiều sao?' Y siết tay An Tư, cam đoan nói: 'Ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn nữa.'

Thấy hắn vẫn tránh né, lòng y liền trầm xuống: 'Ngươi không muốn đi cùng ta là vì Mộc Tiêm Chi sao?'

An Tư có chút khó hiểu: 'Không phải.'

Mộc Thanh Diêu là hoàng tử. Y có sắc, có quyền, tiền tài lại càng không thiếu, miệng lưỡi tựa như được bôi mật, kết giao rộng rãi... Ở bên y, đãi ngộ thực sự, thực sự vô cùng tốt, không có gì khả dĩ khiến hắn khó chịu.

Thế nhưng, kẻ đã sớm bị cô tịch quạnh quẽ mài mòn... không thể thích nghi với phồn hoa rực rỡ.

Mấy năm nữa trôi qua, An Tư vẫn cứ mơ hồ trước tình cảm của bản thân, tựa như một kẻ mù lòa mò mẫm tìm đường giữa những rung động vô danh sâu thẳm trong cõi lòng. Còn Mộc Thanh Diêu thì đang ở độ tuổi khinh cuồng nhất của một kiếp người. Y ý thức được mình nên đối xử với An Tư như thế nào, lại chẳng đủ tinh tế để nhận biết tâm tư của hắn.

Cả hai đều lạc lối. Cả hai cùng lãng phí tận mười năm...

Ba năm ly biệt. Ba năm nhân thế xoay vần, vật đổi sao dời, bãi bể hóa nương dâu. Mộc Thanh Diêu không còn là Mộc Thanh Diêu trước kia, An Tư cũng đã hao gầy đi rất nhiều.

Mấy tháng qua, Mộc Thanh Diêu thật vất vả dưỡng cho An Tư thêm một lớp da thịt. Nói đi nói lại, vẫn chẳng thấm vào đâu so với hắn trước khi bị tống ngục.

"Thái y nói thân thể ngươi bị hàn khí xâm nhập, lưu thông máu huyết không tốt, dẫn đến suy nhược... Mấy cái đó đều cần bồi dưỡng dài lâu để cải thiện. Vậy nên Tư Tư ngoan, cố gắng dưỡng một thời gian nữa, chừng nào có chút cân nặng, ta liền mang ngươi ra ngoài. Được không?"

Tĩnh các vắng lặng quạnh quẽ, mang đôi ba nét điêu tàn giống như Biệt Chỉ Uyển. Đó có lẽ là lý do Mộc Thanh Diêu sắp đặt An Tư ở đây.

"Đều nghe theo hoàng thượng." An Tư nhìn vào cổ tay xương xẩu của mình, khẽ đáp.

"Tư Tư." Mộc Thanh Diêu hôn một cái lên trán kẻ trong lòng, mỉm cười nói, "Tư Tư có nhớ ngày xưa từng ngồi trên lầu cao ngắm pháo hoa cùng ta. Lúc đó Tư Tư gọi ta là gì ấy nhỉ? Có thể gọi lại không?"

An Tư nhìn sâu vào y, tựa như đang hồi tưởng. Mộc Thanh Diêu mong đợi chớp chớp mắt, đối diện với đồng tử đen láy trong trẻo của An Tư, một hồi rất lâu thực không có tiền đồ hồng hồng mặt quay đi, "Tư Tư, ngươi còn tiếp tục nữa, ta sợ ta nhịn không nổi."

An Tư lúc này bỗng nhỏ giọng gọi một tiếng, "Diêu lang*."

* 'Lang' trong lang quân.

Mộc Thanh Diêu có cảm giác dòng nhiệt lưu âm ỉ ở bụng dưới đột ngột chuyển hướng, xộc thẳng lên mặt, nóng bừng lan tỏa khắp mang tai. Y ôm chặt lấy An Tư, vùi mặt vào hõm cổ hắn che giấu ngượng ngùng, một lúc sau khẽ thì thầm, "... Chúng ta bái đường thành thân đi."

An Tư nâng mắt nhìn tầng không thiên thanh, thiên ngôn vạn ngữ hồi lâu chỉ tóm thành một câu, "Loại chuyện trái với luân thường đạo lý, bị cả thiên hạ chê cười thế này, ai chịu làm chứng?"

"Ta làm chứng, ngươi làm chứng. Bốn bức tường của Tĩnh các làm chứng. Từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều phải làm chứng... Vậy còn chưa đủ sao?" Y đáp.

Lúc đó, gió nổi lên, tàn cây xao động, tựa như vạn lời chúc phúc...

.

Chiến sự ở biên cương càng ngày càng ác liệt. Mộc Thanh Diêu vướng mắc từ chuyện này đến chuyện khác, không ngơi nổi tay, bận đến tối tăm mặt mũi. Thời gian đổ về đây hoàn toàn vắng bóng ở Tĩnh các. Y có cử đến một cung nữ gọi Cẩm Thù thay mình coi sóc An Tư.

Hàn lộ*.

* Từ ngày tám đến chín tháng mười.

Tĩnh các vắng lặng điêu tàn, ngoài cỏ cây thì vẫn là cỏ cây, những việc có thể làm, ngoài sinh hoạt thường nhật thì cũng chỉ biết đọc sách hoặc ngẩn người.

An Tư khoác ngoại bào màu thiên thanh ngồi trên ghế dựa, hai bàn tay đều đặt lên cuốn thư tịch cũ. Đôi mắt cứ thế vô định nhìn tầng không vời vợi chẳng vương chút bóng mây. Cẩm Thù yên lặng thu dọn ấm nước, nàng vốn đã trầm mặc, động tác lại nhẹ, bước chân càng như chẳng chạm đất.

"Cẩm Thù, đã là giờ nào?"

"Thưa, đã được nửa giờ thân* rồi."

* Mười lăm giờ đến mười bảy giờ.

Mộc Thanh Diêu lại không đến. An Tư cũng chẳng phải sẽ như nữ tử sầu bi nhung nhớ này nọ. Hắn vẫn giữ nề nếp sinh hoạt điều độ của mình, đến giờ này liền trở vào tẩy rửa rồi nghỉ ngơi sớm.

An Tư thoát ngoại bào có chút rộng, đoạn đến trung y, còn độc một lớp lý y. Nam nhân phản chiếu bên trong gương đồng gầy yếu hư nhược, da dẻ nhợt nhạt. An Tư thực không hiểu làm cách nào cái khối thân thể này mới khả dĩ tốt hơn.

Đột nhiên, có vài thanh âm sột soạt khả nghi truyền đến. An Tư nhíu mày, đó không phải do gió thổi, cả chim chóc cũng không thể gây ra tiếng động như vậy.

An Tư lại khoác lên ngoại bào, thăm dò gọi, "Cẩm Thù?"

Tức thì có một bóng đen nhảy vào từ cửa sổ, mang theo chút ít cành lá, vụng về chống một gối giơ ra lệnh bài khắc hai chữ 'Thế Hiển'.

An Tư từ giật mình chuyển thành kinh nghi, "Chủ mẫu?"

Hắc y nhân gật đầu, giọng nghe qua còn rất trẻ, "Quận chúa có mật tín muốn trao cho đại nhân. Cần hồi âm gấp."

Lòng An Tư khẽ động, hắn nhận lấy phong thư từ tay gã rồi mở ra đọc.

Nội dung đại khái là về tình hình triều chính gần đây cùng chuyện ở biên cương. Đều là những chuyện Mộc Thanh Diêu sẽ không nói với An Tư. Người viết phong thư này - Thế Hiển quận chúa muốn An Tư đánh lạc hướng Mộc Thanh Diêu.

Một lần nữa...

Ở phần lạc khoản (ký tên) còn đóng một con dấu màu son - An Tư biết mùi hương này, đó chính là mùi hương của loại son nước chủ mẫu thường dùng. Một khi nàng đã đóng ấn bằng son, nghĩa là việc đó hệ trọng đến mức tác động lên địa vị lẫn quyền hành của nàng.

Thế Hiển quận chúa là nghĩa muội của tiên đế, Mộc Thanh Diêu phải gọi nàng ba tiếng 'hoàng cô cô'. Phu quân nàng đoản mệnh, tạ thế mà không để lại đời sau, từ đó nàng cũng ở góa. Mẫu thân An Tư là thân tín của nàng, nàng đối với An Tư không chỉ có đạo chủ tớ mà còn vướng bận rất nhiều ân tình khác.

An Tư nghĩ: nàng tín nhiệm hắn quá rồi.

Ba năm trước là một lần, Mộc Thanh Diêu đã bỏ qua. Bây giờ thêm một lần nữa thì còn chẳng phải là vạn kiếp bất phục?

An Tư khép mắt gấp lại phong thư, trả cho hắc y nhân, "Quay về bẩm báo với quận chúa: An Tư từ chối."

Gã giống như vừa nghe thấy điều gì vô cùng kỳ quái, đáy mắt ánh lên tia quỷ dị, "An đại nhân thực đã suy nghĩ kỹ? Ngài muốn phản bội quận chúa?"

"Ừ." An Tư nhẹ đáp, "Ý ta đã quyết."

Một tiếng kim loại cắt gió sắc lạnh vang lên. An Tư tâm tĩnh như nước nhìn chằm chằm vào mũi kiếm cách chính mình chưa đến một gang tay.

"Đây cũng là lệnh của quận chúa. An đại nhân, đắc tội."

An Tư chưa từng rời mắt khỏi thanh kiếm bén nhọn đang lao tới, cho đến khi nó rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh vang dội. Thời gian tựa như trôi chậm mới trở về bình thường.

Cẩm Thù đá văng thanh kiếm khỏi tầm với của hắc y nhân, điềm tĩnh hành lễ, "Nô tỳ đến muộn."

"Cẩm Thù, giết gã."

Thanh âm mỏng như tơ đó khiến Cẩm Thù tưởng mình nghe nhầm, "Vâng? Đại nhân muốn nô tỳ làm gì cơ?"

An Tư không nhìn nàng, vẫn với thanh âm đó, chậm rãi nói từng chữ, "Ngươi thấy giữa rơi vào tay y và bị giết ở nơi này, cái nào thoải mái hơn?"

Lần này Cẩm Thù chỉ đáp 'tuân mệnh', đoạn bất động thanh sắc ra tay.

"Dọn dẹp đi, ta mệt rồi." An Tư vẫn nhìn xuống mũi giày, chưa từng liếc mắt qua Cẩm Thù, càng không muốn thấy cỗ thi thể kia.

Cửa vừa khép lại, An Tư liền không trụ nổi nữa, mệt mỏi tựa vào bình phong. Dạ dày quặn thắt lợi hại, cảnh vật trước mắt dần dần mờ nhạt.

Mộc Thanh Diêu thử hắn. Thậm chí y còn không để tâm che giấu chuyện đó. Y muốn thử xem hắn có lại hành động như ba năm trước nữa không...

An Tư, An Tư, ảo tưởng đủ rồi. Đã lừa y một lần mà bây giờ không chỉ mong y tha thứ, còn muốn y tin ngươi sao?

"Tư Tư."

Vòng tay quen thuộc dịu dàng bao phủ lấy hắn. Một thứ gì mềm mại khẽ chạm vào vầng trán.

An Tư không nâng nổi mí mắt nữa, chầm chậm chìm vào bóng đêm.

.

Đại tuyết vừa đến, An Tư thấy lòng mình cũng lạnh lẽo theo.

Thế Hiển quận chúa được ban rượu độc, Hiền vương bị phế truất... Từ giờ, không còn một ai có thể đe dọa đến đế vị của Mộc Thanh Diêu.

Chiến sự cứ ngày càng gay gắt, nghe nói Biện Châu quan đã trở thành chiến trường. Quân ta có chút thất thế.

Mộc Thanh Diêu vừa là minh quân, lại cũng là hôn quân, có lúc là bạo quân.

An Tư biết Mộc Thanh Diêu tuyệt tình, lại chẳng ngờ ba năm trước y chán ghét máu tanh bao nhiêu, hiện tại càng lãnh huyết tàn nhẫn bấy nhiêu.

Mộc Thanh Diêu ngoài đôi chút ôn nhu còn sót lại với hắn thì đúng thật là thay đổi rồi... Hoàn toàn thay đổi rồi.

Hơn hai mươi năm qua, An Tư chưa từng nghĩ đến cũng có ngày chính mình trở thành một nam sủng ti tiện mị hoặc quân chủ trong lời thế nhân. Mà Tĩnh các điêu tàn lại được miệng người thêu dệt thành lầu vàng gác ngọc lộng lẫy tột bậc. Mộc Thanh Diêu khi biết điều đó, y còn cười thật vui vẻ: 'Như vậy chứng tỏ muôn dân bách tính đều biết ngươi là của ta. Tư Tư, có gì mà không tốt đâu?'

Nam tử chẳng còn chút phong vị của hoàng đế, vẫn mặc long bào mà yên bình thiếp đi trên chân hắn lúc này. Có chỗ nào liên can đến hai chữ 'bạo quân'?

Đã hơn nửa năm vẫn chưa được bước chân khỏi Tĩnh các. An Tư nhàm chán nâng tay phác họa đường nét của nam tử.

Đôi mày cong cong, lông mi như cánh bướm rũ, gò má trắng trẻo, sống mũi tinh tế... Lúc lướt đầu ngón tay đến bờ môi, bất thần bị y nghịch ngợm cắn một cái.

"Hoàng thượng."

Mộc Thanh Diêu trở mình cọ cọ trán vào lòng An Tư, chẳng quan tâm đến long bào bị đè nhăn. Y vươn tay vuốt ve cằm hắn, "A? Sao lại gọi 'hoàng thượng'? Thật là không ngoan. Tư Tư thấy môi ta có mềm không nha? Có thấy muốn hôn một cái không? Tư Tư chủ động hôn thì ta liền bỏ qua việc gọi sai."

Y chỉ muốn chọc ghẹo An Tư thôi, cũng không mong chờ nhiều lắm. Nào ngờ, hắn thế mà nâng tay che mắt y. Bờ môi liền khắc họa xúc cảm mềm mại ướt át phớt qua.

Mộc Thanh Diêu bất ngờ trong sát na, còn lâu mới bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lập tức chế trụ cổ An Tư, ngẩng đầu đảo khách thành chủ chi phối nụ hôn này.

Chiếc lưỡi giảo hoạt của y chỉ chờ một khắc An Tư thất thần liền thừa cơ xâm nhập, khuấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng hắn. Cuốn lấy chiếc lưỡi còn đang bỡ ngỡ. Y bá đạo công chiếm nhưng không đánh mất ôn nhu, hôn đến mức An Tư mụ mẫm thần trí.

Lần đầu tiên bị hôn sâu thế này, An Tư có chút không hô hấp nổi. Khóe mắt ngấn đọng một giọt lệ trong suốt.

Hơi thở cả hai dần dần bén lửa, chẳng biết từ bao giờ Mộc Thanh Diêu đã trở mình nửa đè bên trên. Trâm gỗ vấn tóc An Tư tuột mất, một đầu tóc đen tán loạn bung xõa.

"Ha..."

Được buông tha, An Tư liền gấp gáp hít thở. Mộc Thanh Diêu tiếp tục cúi đầu cắn mút cần cổ hắn, lưu lại một ấn ký đỏ hồng. Bàn tay y lần vào ngoại bào kẻ nọ, tháo cởi đai lưng.

Thân thể An Tư có chút run lên khi ngón tay Mộc Thanh Diêu như có như không cứ cố tình mơn trớn vòng eo hắn. Trung y bị xâm nhập, cách tầng áo lót mỏng manh, Mộc Thanh Diêu trêu đùa một bên hồng đậu, xấu xa ngắt véo.

An Tư nửa đau, nửa lại râm ran khó chịu cả bên kia, xấu hổ cắn răng kìm nén âm thanh ngấp nghé ở đầu môi.

Chưa từng có tiền lệ về loại chuyện này, cả hai còn cùng là nam nhân, An Tư thực sự không biết nên làm gì. Vậy nên hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Mộc Thanh Diêu cũng không quá thông hiểu, dù gì y cũng gặp An Tư từ rất sớm - giữ thân trong sạch là điều nên làm mà. Nhưng y vô cùng tự tin vào vốn kiến thức phong phú học trộm từ muôn vàn nguồn sách cấm. Cuối cùng cũng được 'thực hành', y muốn phải xem xét thật kỹ.

Khai mở tầng y phục ngăn cách cuối cùng, lồng ngực bạc nhược hiện ra, lo lắng phập phồng. Mộc Thanh Diêu say mê cắn mút từng tấc da thịt nhợt nhạt mềm yếu, đến khi chúng chuyển đỏ rải thành những chuỗi dài mới hài lòng buông tha.

Trên người Mộc Thanh Diêu vẫn là long bào chỉnh tề, còn An Tư gần như đã bị lột hết, lý y lỏng lẻo như không.

Lúc đôi chân bị Mộc Thanh Diêu nâng lên, tiết khố được cởi bỏ, phơi bày nơi tư mật chỉ mới có phụ mẫu nhìn thấy. An Tư lấy tay che mặt, giọt lệ bướng bỉnh đọng nơi khóe mắt suốt nãy giờ rốt cuộc lăn xuống.

Mộc Thanh Diêu nghe thấy thanh âm nức nở rất mỏng của An Tư, lập tức dừng tay hỏi han, "Ngươi sợ sao?"

An Tư lắc đầu, run giọng đáp, "Chỉ là quá mức khẩn trương. Thực sự không sao."

Mộc Thanh Diêu trấn an hôn lên mi mắt An Tư, rồi tiếp tục nâng một chân của hắn lên, quan sát miệng huyệt khép kín. Tự tẩm ướt ngón tay bằng nước bọt của mình, y nhẹ nhàng miết miết xung quanh phần nếp uốn, dịu dàng dỗ, "Tư Tư, thả lỏng. Sẽ tốt cho cả hai."

An Tư gật đầu chiếu lệ, hơi thở càng ngày càng gấp, thân thể nửa căng cứng, nửa run rẩy.

Mộc Thanh Diêu trầm thấp cười một tiếng - An Tư có cảm giác tiếng cười này mang theo rất nhiều kiềm chế, chậm rãi đi vào một ngón tay. Dũng đạo chật hẹp lần đầu tiên tiếp xúc với dị vật bên ngoài, huyệt khẩu còn có chút khô, An Tư đau đến vầng trán rịn mồ hôi.

"Tư Tư, Tư Tư..." Mộc Thanh Diêu khẽ gọi, thâm tình hôn lên khóe mắt hắn.

Tĩnh các điêu tàn, từng ngóc ngách đều điêu tàn. Hai thân thể giao triền trên chiếc giường mềm mại bị vây hãm bởi sự điêu tàn đến lặng người.

Lúc Mộc Thanh Diêu tiến vào, An Tư đột nhiên lóe lên rất nhiều suy nghĩ... Những ngày tháng quạnh quẽ ở Biệt Chỉ Uyển; Hạ Hầu Chiêu tuy độc ác nhưng yêu thương Mộc Tiêm Chi đến thế nào; Hiền vương cả đời chỉ khát cầu một ánh mắt của chủ mẫu; Mộc Linh Lung đơn thuần thiện lương...

Thế Hiển quận chúa đã chết. An Tư không còn bị ràng buộc nữa.

Diêu lang, Diêu lang...
ta hoàn toàn thuộc về người rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top