Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Sạch sẽ không phải sở thích, sạch sẽ là cái cớ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Sạch sẽ không phải sở thích, sạch sẽ là cái cớ.
__________


Việt xoa mái tóc hơi ngắn của mình, cậu phải giả vờ như mình rất ổn cho đến khi thức ăn xếp đầy trên bàn. Cậu tập trung nhìn những cái đĩa thơm ngon, cúi đầu ăn để lờ đi sự tồn tại của người đối diện.

Cậu buộc phải làm vậy, nếu không đôi mắt này sẽ láo liên đi tìm hình dáng anh, khó mà khống chế.

- Nào, chúng ta cùng nâng ly chào mừng thành viên mới của đội, một tài năng trẻ vô cùng xuất sắc, TVie.

Quản lý bưng ly rượu đứng dậy mở đầu, mọi người cùng nhau cụng ly chúc mừng. Các cháu nhỏ hơn hai mươi không được uống rượu nên Minou chỉ đành ôm ly nước ngọt, Việt tuy đã đủ điều kiện nhưng không biết uống nên cũng dùng nước ngọt thay rượu.

Cậu trịnh trọng nói:

- Cảm ơn mọi người, em sẽ cố gắng hết sức mình.

- Anh đỉnh lắm, tụi mình phải cùng giúp đỡ nhau đó nha. - Minou vỗ vai cậu.

Sau đó mỗi người lần lượt nói một câu, Khang cũng bảo với cậu là "Cùng nhau cố gắng nhé." Nghe được câu đó, Việt thậm chí đã mường tượng ra hình ảnh anh và cậu cùng nhau nâng cao chiếc cúp danh giá, đồng đội vây xung quanh vỗ tay chung vui.

Ầy, hình như càng tưởng tượng, hình ảnh càng biến đổi hơi sai sai rồi. Việt vội xóa nó khỏi đầu óc, ngồi xuống tiếp tục ăn. Có điều Việt đã đánh giá cao bản thân mình, cậu vẫn kìm lòng chẳng đậu mà trông về phía Khang.

Và hơn thế, cái hành động mà Việt cho là che giấu rất kĩ không ai phát hiện của mình, lại dễ dàng rơi vào trong mắt Khang. Từ lúc dọn bàn ra đến giờ anh để ý thấy cậu cứ nhìn mình hoài. Không phải kiểu nhìn thẳng hiên ngang, mà là kiểu lén lút, nhân lúc gắp cái này nhìn, thừa dịp ngó cái nọ cũng nhìn.

Ừm, chính là kiểu tranh thủ lúc di chuyển tầm mắt từ chỗ này đến chỗ kia, cậu tận dụng một giây chạm mắt ngắn ngủi để nhìn anh.

Quả thực một giây đó rất quý giá với Việt, cậu đã tranh thủ được năm lần rồi!

Việt thầm vui vẻ trong lòng, cậu nghĩ rốt cuộc mình đã quá thích anh ấy, đến nỗi không thể rời mắt được.

Ăn được một nửa, điện thoại Việt rung lên, trên màn hình hiển thị người gọi đến là Dì Hiền. Việt nói với mọi người mình đi nghe điện thoại và tiện thể đi vệ sinh luôn. Đến bên cửa sổ sát đất trên hành lang cách bàn ăn của họ không xa, cậu áp điện thoại vào tai.

Trong loa vang lên giọng phụ nữ chững chạc:

- Việt à, con đang làm gì đấy? Ăn cơm chưa?

- Rồi ạ, con đang ăn với cả đội. Dì ăn chưa? - Việt đáp.

Dì Hiền là giáo viên mầm non, bình thường trong lúc cho các em nhỏ ăn cơm dì cũng sẽ ăn cùng để làm gương cho các em. Giờ này đã qua giờ ăn của trường, đương nhiên dì cũng đã ăn rồi. Dì trả lời và hỏi tiếp:

- Hợp đồng ổn thỏa không con? Ký túc xá thế nào? Có gì bất tiện không?

Việt nhẩn nha trả lời từng câu hỏi của dì. Cậu đã ở với dì hai năm nay, biết tính dì chu đáo, luôn lo lắng cho người khác. Đặc biệt là thương cậu cực kỳ. Mà nay cậu rời nhà đến ở một nơi xa lạ, hẳn dì sẽ suy nghĩ rất nhiều. Vì vậy cậu còn nói thêm để dì yên tâm:

- Các anh rất thân thiện, ai cũng quan tâm con hết, còn mời con ăn trưa ở nhà hàng nữa.

Quả nhiên dì Hiền nghe vậy bèn yên lòng:

- Ừ, vậy thì tốt, có việc gì nhớ gọi cho dì, nào rảnh về nhà chơi với các em nghe con.

- Vâng ạ. - Việt ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người nói thêm câu nữa rồi cúp máy, Việt vừa nhét điện thoại vào túi quần vừa đi về phía nhà vệ sinh. Sau khi giải quyết xong cậu vặn vòi nước ra rửa tay, đúng lúc đó cửa nhà vệ sinh bật mở, Khang bước vào.

Việt quay lưng với anh, giả điếc đứng rửa tay. Ngại thật, cậu rối rắm không biết nên đi trước hay ở lại đợi anh cùng đi. Song đối với Việt, đường nào cũng khó.

Trong lúc đang phân vân, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Việt. Nếu cậu rửa tay chậm một chút kéo dài thời gian đến lúc Khang xong, vậy thì hai người có thể cùng đi về một cách tự nhiên rồi! Thế là cậu cứ cúi đầu tâm sự với cái vòi nước mãi.

Mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch, Khang tiến đến trước bệ rửa tay, Việt cũng trở về tốc độ chà tay ban đầu. Nhưng không hiểu sao động tác của Khang rất chậm chạm, cả hai cứ đứng chôn chân ở đấy không ai chịu đi trước. Giây phút này Việt chỉ muốn chết máy đi cho rồi.

Và có một điều Việt không lường được, đó là cậu đoán được hành động của Khang, lại không đoán được lời nói của anh.

Khanh nhìn hai tay cậu, mỉm cười:

- Em thích sạch sẽ nhỉ?

Việt trố mắt nhìn nụ cười tiêu chuẩn của Khang, ngắc ngứ đáp:

- Cũng bình thường thôi ạ.

Nói xong Việt mới hối hận, nghĩ bụng sao không nhận luôn cho rồi. Cậu vội khóa vòi nước, với tay xé giấy lau tay. Khang nhìn tấm lưng cứng đờ trước mặt, miệng cười càng rõ nét hơn.

Dáng vẻ rửa tay chậm rì rì của cậu đã bán đứng chủ nhân, Khang biết thừa cậu cố tình làm vậy. Anh thấy buồn cười, cả ngày hôm nay cậu cứ lóng ngóng không thôi. Chẳng biết cậu có mục đích gì nên anh cũng không vạch trần, chỉ cố tình rửa tay lâu giống cậu, chọc thử một chút.

Hai người cùng trở về đúng như mong muốn của Việt, nhưng nó lạ lắm, gượng gạo khác hẳn với tưởng tượng của cậu. Mà có lẽ người gượng gạo chỉ có một mình mình, Việt nhìn người đối diện đang thoải mái nói cười, thầm nghĩ.

Sau khi bữa tiệc chào mừng kết thúc, cả đội trở về trụ sở nghỉ ngơi. Việt nằm nhoài trên giường một lát rồi chìm vào giấc ngủ, cậu đã quen dành khoảng ba mươi phút mỗi ngày để ngủ trưa, cứ đến giấc là hai mắt sẽ dính vào.

Kế đó cậu dành cả chiều để loanh quanh trong trụ sở và và phụ Minou lắp mô hình người máy được giao đến hồi sáng. Đó là một nhân vật trong bộ phim hoạt hình mà Minou say mê, những mảnh ghép nhựa cứng được làm dựa trên kích thước thực, to và khá nặng.

Kèm theo mô hình là một tấm thẻ trò chơi, Minou bảo đó là thẻ hiếm, chỉ được sản xuất có hai mươi cái thôi. Cậu còn hếch mũi khoe với Việt rằng nếu bán đi, số tiền sẽ lên đến tám con số. Thậm chí mở đấu giá, giá trị sẽ tăng lên rất nhiều. Bảo sao hồi sáng Minou lại phấn khích như vậy.

Đúng là thú vui của người giàu, Việt không theo được nên tạm biệt Minou và đến phòng họp như lời dặn của huấn luyện viên. Khang đã chờ sẵn ở trong, anh đang ung dung ngồi lướt điện thoại. Việt lễ phép chào anh, nhận được cái "Ừ" đáp lại rồi mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Để tránh rơi vào tình huống yên lặng xấu hổ, đồng thời giữ cho trái tim bình tĩnh, cậu cũng bắt chước lôi điện thoại ra nghịch. Ngón tay quẹt vài đường trên màn hình, cuối cùng dừng lại trên biểu tượng trò chơi bắn trứng khủng long, chạm vào. Cậu qua màn rất nhanh, kể cả cấp độ khó cũng không cản trở được. Vì vậy khi huấn luyện viên xuất hiện, cậu đã dễ dàng vượt qua năm màn.

Hôm nay có hai việc quan trọng cần trao đổi với đội trưởng và dự bị của MT, huấn luyện viên vuốt mái đầu ba phân của mình, hỏi thăm trước:

- Hôm nay chơi thử thế nào?

Anh nhìn Việt, bởi thế cậu là người phải trả lời. Việt đáp:

- Được ạ, đều thắng hết không thua trận nào.

- Vấn đề không phải là thắng hay thua, mà quan trọng là tương tác giữa các thành viên thế nào, có gặp khó khăn gì không.

Sau khi anh nói rõ Việt mới hiểu ý anh là quá trình chơi thích nghi hòa hợp, hay là xảy ra xung đột với nhau. Nếu thuận lợi thì có thể trực tiếp ghép đội luyện tập luôn, nếu không hợp, xảy ra xung đột thì phải tiến hành thay đổi, cải thiện. Huấn luyện viên mới ngoài ba mươi nhưng trông có vẻ rất nghiêm khắc. Việt biết anh không có ý nặng nề, song vừa vào đã bị sửa lưng khiến khí thế của cậu yếu hẳn đi.

- Trước mắt tương đối ổn. - Khang bỗng cất lời. - Nhưng tương tác chưa nhiều, không nên chủ quan, sau này vẫn phải cọ xát thêm.

Huấn luyện viên đã nắm được, gật đầu nói tiếp:

- Được rồi. Như hai đứa đã biết, ngày mười tới này PCS13 chính thức bắt đầu nên sáng mai đội sẽ tiếp tục luyện tập, chúng ta còn hai ngày chuẩn bị cho tuần thi đấu đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top