Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em có thích tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này! Cung mặt lạnh! Sao lần này cậu lại đích thân đến vậy? Hơn nữa không phải đối tượng cần hướng nghiệp là khối trên sao? Sao cậu lại vào lớp của tôi  làm gì?" Thầy Hoàng không khỏi thắc mắc mà hỏi. Bởi lẽ những lần trước đều do anh phân phó cấp dưới làm. Nhưng sao hôm nay lại tự mình đến? Mà còn chọn vào lớp mình chủ nhiệm.
" Không sao trăng gì cả! Chỉ là muốn trực tiếp đến một lần sẵn tiện thăm lại trường cũ luôn. Chẳng lẽ cậu không hoan nghênh tôi?"
" Nào dám! Cung tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc, cậu đã đích thân đến sao tôi không hoan nghênh, cầu còn không được nữa là!"
" À mà! Dù sao lâu ngày tôi với cậu mới gặp lại. Hay là đi uống một bữa hàn huyên tâm sự một chút được không?" Thầy Hoàng bợm rượu hưng phấn nói.
"Không được, tôi bận rồi!" Anh vừa nhìn xung quanh vừa trả lời rồi hướng về phía Trương Triết Hạn đang cập cổ Tiểu Vũ vừa đi vừa nói mà gọi
" Tiểu Triết! Bên này!"
"Này! Cậu quen nhóc con lớp tôi à?
Hoàng Gia Minh nhìn thấy anh vẫy gọi cậu học trò cưng của mình thì ngạc nhiên hỏi.
Thấy Cung Tuấn không trả lời, anh ta liền nói
" Tiểu Triết là người hòa đồng vui vẻ, vừa dễ thương, vừa tốt bụng lại còn xinh đẹp, ai nấy đều thích. Nhưng không ngờ, tảng băng lạnh nhà cậu cũng có hứng thú với nhân sinh đó! Haha! 
Vì  là bạn học cũng thân nên Hoàng Gia Minh  biết rõ Cung Tuấn không thích nói chuyện hay quan tâm đến bất kì một ai, lúc nào cũng lạnh lùng, luôn thẳng tay dập tắt hi vọng của những ai có ý định làm thân hay lại gần. Chỉ có anh ta vì chay mặt và bám dai nên mới có cơ hội làm bạn với tên mặt lạnh này. Nhưng hôm nay lại được thấy vẻ mặt tươi cười khi thấy cậu nhóc lớp mình của anh khiến cho thầy Hoàng đây được mở mang tầm nhìn rồi.
" Vậy thôi, tôi về trước, không làm phiền cậu nữa!"
...
Trương Triết Hạn đi đến trước mặt anh xòe tay tỏ vẻ bất mãn
"Trả đây!"
"Trả cái gì?"
Cậu vẫn còn đang bức bối lại bị tên này hỏi ngốc khiến bản thân phát hỏa mà lớn tiếng nói.
"Điện thoại chứ gì! Chứ anh nghĩ tôi bảo anh trả cái gì?"
Thấy vẻ mặt khó ở cửa cậu nên anh vừa đưa điện thoại vừa từ tốn đáp lời
"À. Đây! Trả em! Tại lúc nãy em cứ mãi chơi game mà không tập trung lời tôi nói nên tôi mới tạm thời giữ nó để em chú ý đến tôi hơn!"
"Ai... Ai thèm... để ý đến anh!" Chạm phải ánh mắt đầy nhu tình của anh làm cho cậu lúng túng nói  lắp ba lắp bắp.
Thấy mặt cậu ủng hồng anh đành lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng này
"Nào, về thôi!"
.....
" Tiểu Triết! Em ngủ chưa?"
5 phút rồi 10 phút trôi qua vẫn chưa thấy cậu trả lời. Anh nghĩ chắc là cậu ngủ rồi nên chỉ nhắn
" Bé cưng, ngủ ngon"
" Ai là bé cưng của anh? Đừng có mà gọi bừa!
Thấy cậu trả lời tin nhắn kèm theo icon phẫn nộ làm anh nhếch miệng cười. Lại càng muốn trêu ghẹo mèo con đang xù lông này
"Thì ai đang trả lời tin nhắn, người đó là bé cưng của tôi" kèm theo icon cười hở 10 cái răng 😁😁
Cậu chính thức bị chọc cho tức mà lẩm bẩm chửi
"Tên tự luyến! Cung Tuấn chết bầm! Đồ khó ưa, ai thèm làm bé cưng gì đó của anh chứ! Tức chết lão tử mà".
Nói xong rồi vứt điện thoại sang một bên. Đắp chăn ngủ liền một mạch đến sáng. Còn anh chờ mãi không thấy cậu trả lời nên lại nhắn tiếp
"Tiểu Triết!"
1 phút
2 phút
5 phút
...
"Em đâu rồi!"
1 phút
2 phút
"Giận tôi rồi sao?"
Đáp lại chẳng có thêm một tin nhắn nào nên anh biết mèo con triệt để bị chọc cho tức thật rồi. Anh chỉ đành sượng trân cười  chính mình chơi ngu, làm cho người ta ghét thật rồi.
......
  Ting ting ting
"Tiểu Triết! Em dậy chưa?"
"Trời sáng rồi! Dậy đi!"
"Tôi đưa em đến một nơi."
Đang chìm vào giấc mộng đẹp lại bị chuông tin nhắn phá hỏng, cậu tức tối đạp chăn, vứt gối cầm điện thoại bấm gọi
"Anh bị điên à! Định khủng bố tinh thần hay  gì mà không cho người ta ngủ"
"Sáng rồi mà, em chuẩn bị đi, tôi đến đón" Anh nhỏ giọng dịu dàng nói sau đó tự tắt máy, sợ mèo nhỏ lại trả lời không hay lại hằng hộc nên anh dứt khoát dành thể chủ động.
Mèo con Trương Triết Hạn bên đây lại tắt luôn điện thoại rồi vứt sang một bên tiếp tục trùm chăn ngủ đến trưa. Mặc kệ ai kia đến rồi lại đứng ngoài cổng hết nhắn tin rồi lại gọi điện nhưng chẳng nhận được hồi âm.
....
  Khi lần nữa thức dậy đã là buổi trưa. Cậu vén chăn bước xuống giường đi ra vén màn cửa sổ nhìn khung cảnh xung quanh.
Trời trong mây xanh gió mát. Đúng là một ngày đẹp nên cậu quyết định sau khi vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Ăn sáng xong' nói đúng hơn là ăn trưa luôn rồi' thì hí hửng nhảy chân sáo ra cửa đến nhà tiểu Vũ. Nhưng khi vừa bước ra đã thấy Cung Tuấn đứng bên ngoài từ lúc nào. Cậu hơi chột dạ nghĩ không phải tên điên này đứng đợi cậu cả một buổi sáng chứ. Chắc không đâu, chẳng lẽ anh ta rảnh không có gì làm suốt ngày cứ thích làm phiền cậu sao! Nhưng hình như là đúng vậy mà, lúc nào anh cũng đeo  bám theo cậu khủng bố cậu còn gì?
" Ưm hừm! Sao anh lại đứng đây"
Cậu giả ngốc mà hỏi anh
" Tôi đã nói sẽ đưa em đến một nơi mà. Nhưng sao em không trả lời tin nhắn hay điện thoại của tôi?"
Dường như sợ câu trả lời của cậu sẽ làm cho mình mất đi sự bình tĩnh và nhẫn nại từ trước đến giờ chưa từng dành cho bất cứ ai, nên anh không cho cậu cơ hội trả lời mà trực tiếp xoay người mở cửa xe rồi làm động tác mời cậu vào
" Đi thôi! "
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng kia làm cậu bất chợt rùng mình. Liệu cậu có quá đáng hay không khi để anh ta đứng đây cả buổi. Nhưng cậu đâu bảo Cung Tuấn phải đợi,  anh ta có thể đi về mà, rõ ràng người bị làm phiền là cậu nhưng cậu lại có cảm giác bản thân mình ức hiếp, làm người khác khó chịu.
Từ lúc lên xe đến giờ chưa ai nói với ai câu nào, không khí lại càng trở nên trầm lắng đến đáng sợ. Cậu không muốn chết ngạt với sự khó chịu kia mà lên tiếng
"Ưm hừm! Anh muốn đưa tôi đi đâu"
"Đến nơi rồi sẽ biết"
Anh không nhìn cậu mà chỉ tập trung lái xe nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời nhẹ nhàng hết sức có thể.
Ai ai cũng biết Cung Tuấn anh là người không sợ trời không sợ đất cũng chưa từng phải nhẫn nhịn nhỏ nhẹ với bất kì ai. Trên thương trường anh băng lãnh xác phạt đối thủ chẳng  nương tay, ngoài đời lạnh lùng đối xử vô tình với tất cả mọi người. Nhưng anh lại muốn dùng sự dịu dàng, cưng chiều, yêu thương và nhẫn nhịn để đối đãi với cậu. Chỉ đối với cậu, duy nhất một mình cậu mà thôi.

Chiếc xe dừng lại bên một bãi biển. Cả hai cùng bước xuống đi men theo con đường nhỏ đi đến một nơi. Nơi đây khá vắng vẻ nhưng lại rất yên bình thơ mộng. Điểm xuyến vào đó là hai cái cây lá xum xuê uốn quanh nhau ở phần gốc nhưng phần  ngọn lại chia ra rồi quấn vào nhau tạo thành một khung hình trái tim.

"Sao anh lại đưa tôi đến đây?"
Cậu cất tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa hai người
"Nơi này tôi tìm thấy khi đi du lịch với gia đình  và một người rất quan trọng!"
"Là ai vậy? Bạn gái anh à?"
Cậu vô tư mà hỏi nhưng khi nhìn thấy anh nhìn mình cậu lại thấy mình có hơi quá phận mà tò mò chuyện gia đình người khác.
" Không phải! Chỉ là một người bạn thuở nhỏ thôi." Anh cười với cậu rồi nói tiếp
"Nhưng người đó không ở cạnh tôi nữa."
"Vậy bây giờ người đó ở đâu?"
Như hưởng ứng cậu chuyện, anh kể cậu nghe, thắc mắc thì hỏi.
" Tôi cũng không biết. Có lẽ ở một nơi rất xa nào đó, cũng có thể là đang ở cạnh bên tôi".
Anh nhìn cậu cười cười với ánh mắt trìu mến rồi tiếp tục nói
" Những lúc buồn tôi sẽ đến đây. Hét thật lớn để những con sóng đằng kia cuốn đi. Trút hết những nỗi uất ức buồn tủi trong lòng ra. Sẽ khiến bản thân thoải mái hơn"
"Bây giờ anh đang buồn sao?
"Không! Bây giờ tôi đang bế tắc. Không biết bản thân mình có làm gì để bị người tôi thích ghét hay không?"
Anh nhìn thẳng vào mặt cậu mong chờ một điều gì đó.
"Sao anh không  trực tiếp hỏi người đó. Cung tổng lạnh lùng quyết đoán dứt khoát không day dưa trên thương trường lại  sầu não chỉ vì chuyện bé tí tẹo này sao?  Tôi thật không tin đó."
Cậu cười ngượng ngùng rồi dời tầm mắt đi hướng khác.
Nghe cậu nói mình như vậy anh lặng im một lúc rồi nhìn xa xăm
"Em nghĩ tôi là người như vậy sao?"
Nghe thấy giọng anh có chút trầm ngâm buồn bã nên cậu liền hấp tấp giải thích
" Không phải! Đó là tôi nghe Tiểu Vũ kể. Còn tôi thì thấy anh lại khác hoàn toàn"
"Khác làm sao? Tốt hay xấu" anh quay mặt đối diện cậu mong chờ đáp án.
"Ừm thì.... tôi thấy anh lúc nào cũng cười cười có vẻ rất vui vẻ,  đôi khi có hơi ngốc một tí nhưng lại rất đáng yêu....ừm...ờ... hết rồi!"
"Vậy em có thích tôi không?"
"À, ừm, anh có gia thế có sự nghiệp lại dễ nhìn như vậy sẽ có người thích thôi!" Cậu trả lời một cách qua loa cố ý nói theo một hướng khác làm cho anh nôn nóng tiếp tục hỏi
"Tôi không nói người khác, tôi chỉ hỏi em, em có thích tôi không?"
Anh làm cậu không biết trả lời ra sao nên tìm cách thoái lui mà hỏi ngược lại
"Tại sao anh lại hỏi vậy?"
Không nhận được câu trả lời lại bị hỏi ngược anh có chút buồn bã nói
" Ờ thì tôi thấy lúc nào em cũng khó chịu với tôi, luôn nói chuyện với tôi một cách hằng hộc lại không trả lời điện thoại của tôi. Nên tôi nghĩ là em ghét tôi, không thích tôi."
"Tiểu Triết! Tôi làm em khó chịu như vậy sao? Anh xoay qua nhìn cậu với đôi mắt long lanh nhưng lại chứa một tia mất mác làm cậu thêm bối rối.
" Không phải,....ừm...tôi không ghét anh, chỉ là cảm thấy anh hơi phiền một chút. Tại lúc nào anh cũng xuất hiện trước mặt tôi, ngày nào cũng nhắn tin phá giấc ngủ đẹp của tôi, ngày nào cũng đi kè kè bên cạnh làm tôi không thoải mái nên mới khó chịu với anh"
" Vậy là em không ghét tôi"anh nghe cậu nói liền nghĩ lại đúng là anh xuất hiện quá nhiều trước mặt cậu. Đó là do anh muốn gặp cậu thôi. Đúng là có nhắn tin cho cậu hơi nhiều. Nhưng đó là anh muốn nói chuyện với cậu thôi.
"Ừm, tôi biết rồi"
Sợ Cung Tuấn lại hỏi "cậu có thích anh không" nên khi vừa nghe anh nói câu đó cậu lại nhanh chóng lên tiếng
"Mình về được không? Tôi nhớ ra còn bài tập chưa kịp làm nhưng ngày mai phải nộp rồi".
"Được! Tôi đưa em về"
Nói xong cả hai cùng nhau ra xe về. Trên suốt đường về cậu cứ giả vờ ngủ say để anh không có cơ hội hỏi thêm điều gì. Đến nơi anh gọi cậu, cậu chỉ cười cười, ậm ờ chào anh rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
Hỏi cậu có thích Cung Tuấn không? Chính cậu cũng không biết, anh đúng là đẹp trai con nhà giàu, là tổng giám đốc một tập đoàn lớn như vậy, địa vị và sự nghiệp đều có. Lại được ông trời ưu ái cho cái gương mặt yêu nghiệt khiến cậu nhìn vào cũng phải đỏ mặt tim rung, hơn nữa mỗi lần ở cạnh anh cậu đều rất thoải mái phơi bày hết thảy cái tính tình xấu xí mà ít người biết với anh. Nhưng mỗi lần gặp anh, nhìn thấy gương mặt ấy lại không khỏi kìm chế mà muốn kiếm chuyện để rồi đem khó chịu về cho mình. Cậu đúng là điên rồi, được cưng chiều chiều không chịu, lại chịu tự mình ngược mình như vậy. Não cậu quả thật là bị hỏng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top