Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Làm quen lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường khi gia sư đến đều phải chờ đại tiểu thư nhà họ Cung cả buổi trời mới bắt đầu vào buổi học. Nhưng hôm nay lại khác, người chờ đợi lại chính là Cung Hiểu Quất. Cô đang háo hức muốn gặp vị thầy giáo ca ca siêu dễ thương siêu đáng yêu. Nhưng người đến lại là một người hoàn toàn xa lạ.
Cô muốn Hạn ca, không muốn học với ai khác nên mặt mũi tỏ vẻ không hài lòng rồi lại giở trò không hợp tác. Cô gọi điện thoại cho Cung Tuấn để chất vấn anh

"Ba ba! Sao ba đổi thầy dạy kèm của con mà không hỏi con vậy?"

"Ba đổi khi nào? Vẫn là người lần trước mà!

Cô mè nheo tỏ vẻ giận dỗi
"Rõ ràng là người khác mà! Con không biết con muốn học với Hạn ca. Ngoài ra con không muốn ai dạy hết. Ba tìm Hạn ca về cho con đi."
.........
Hạn ca!"
Cậu nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ

"Tiểu..... Quất! Sao em lại đến đây?"

"Sao anh không đến nhà dạy em học?"

"Không phải anh đã nói là anh chỉ dạy thay một ngày thôi sao?"

"Nhưng em chỉ muốn học với anh thôi!"

Cô bước vào ôm chầm lấy cánh tay cậu
"Đi mà Hạn ca! Anh vì tương lai mầm non của đất nước mà đồng ý dạy em đi. Em hứa sẽ ngoan ngoãn học mà...... Hạn ca......!"

"Nhưng sao em biết nhà anh mà đến."

"Ba em đưa em đến!"
Cô chỉ ra ngoài cửa. Cậu cũng nhìn theo hướng cô chỉ.
Cung Tuấn từ từ bước đến. Khi nhìn thấy nhau cả hai đều bất động mà đứng ngây người ra. Đối với cậu thì chỉ là sự ngạc nhiên vì trùng hợp lại gặp người này nữa rồi.
Còn anh thì là sự kinh hỉ và nỗi bi ai.
Nhìn vào gương mặt này. Trái tim anh quặn thắt. Gương mặt này, suốt hai mươi năm luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh. Đôi mắt lấp lánh như sao ánh trời, đôi môi anh đào xinh xắn, cái mũi thanh tao khả ái,vầng trán phủ đầy yêu thương. Từng đường nét, từng cái nhíu mày, từng biểu cảm buồn vui giận hờn đều khắc sâu vào tâm khảm.

Anh không còn tự chủ được bản thân mình mà lao nhanh đến. Ôm chầm lấy cậu vào lòng. Người anh yêu, người anh ngày nhớ đêm mong, người mang linh hồn của anh đi mất, nay đã trở về, người bằng da bằng thịt thật sự. người đang ở trong lòng anh, người mà anh có thể chạm vào, người mà anh cảm nhận được rõ ràng được hơi ấm và từng hơi thở chứ không phải là bóng hình mờ ảo trong mơ, không thể đến gần, không thể cảm nhận được sự tồn tại. Từng giọt nước mắt cứ thay nhau rơi xuống. Từng giọt từng giọt mang bao nỗi nhớ nhung mang bao niềm hạnh phúc, linh hồn của anh đã quay trở lại. Trái tim anh được ban cho sự sống. Anh khóc như một đứa trẻ, nước mắt đẫm cả áo cậu. Càng lúc anh càng ôm chặt đến nỗi cậu không thở nổi.
Cung Hiểu Quất chưa từng thấy dáng vẻ như bây giờ của Cung Tuấn. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết rằng Hạn ca của cô sắp bị ba mình ôm cho ngạt thở chết mà chen vào tách cả hai ra.

"Ba sắp ôm chết người ta rồi kìa. Mau buông ra!"

Cô cố kéo hai người ra nhưng anh lại càng ôm chặt hơn, anh không muốn ai chia cắt mình và cậu, không muốn tách rời cậu. Không muốn buông cậu ra, anh sợ! Anh sợ buông tay rồi cậu sẽ biến mất không một lời từ biệt giống như trong mỗi giấc mơ mà anh gặp. Anh không muốn chịu cảm giác cô đơn, nhớ nhung vằn vặt, cảm giác mình không còn là chính mình thêm một lần nào nữa. Chỉ đến khi nghe tiếng ho sặc sụa do không thở nổi của cậu anh mới hoàn hồn mà buông tay

Anh buông ra nhưng mắt vẫn chưa từng rời khỏi cậu. Bao cảm xúc nhớ nhung mong chờ lần lượt trỗi dậy làm anh không thể nói được lời nào. Cung Hiểu Quất thấy ba mình như mất hồn lạc phách thì lên tiếng

"Ba! Ba sao vậy?"

"Ba...... tôi....... cậu......."

Cậu thấy anh như vậy nhất thời không biết phải làm gì nên chỉ đành lên tiếng

"Có gì vào nhà rồi nói."

Cậu bảo hai người cứ tự nhiên ngồi rồi vào lấy nước

"Ngại quá! Hai người uống đỡ nước lọc nha!"

Cung Hiểu Quất cầm lấy ly nước mà nói
"Không sao! Nước gì cũng được mà!"

Từ lúc ngoài cửa đến lúc vào trong cho đến bây giờ, từng giây từng phút anh chưa từng rời mắt khỏi cậu. Cung Hiểu Quất thấy ba mình thất thố như vậy cũng chẳng biết phải nói gì. Cô cảm thán, sống càng lâu càng thấy được những điều nhất định mình không ngờ đến. Người ba anh dũng soái ca của mình nay cũng có bộ mặt cún con mít ướt. Thì ra Chiến thần anh dũng trong lòng cô cũng giống như cô, đều là người có cảm xúc yêu thương hờn tủi chứ không phải là người kiên cường sắc đá, lãnh băng trên thương trường. Đúng là quá kinh thiên rồi.
Cô xoay qua nhìn anh rồi buông miệng

"Ba còn nhìn nữa là trên người anh ấy sẽ xuất hiện vài lỗ do cái nhìn xuyên người của ba đó!"

Anh thật sự muốn bịt miệng đứa con này ngay lập tức. Ngày thường anh quá cưng chiều rồi nên cô không còn biết nể nang anh xíu nào cả. Anh hắng giọng, quay về là người lãnh cảm, trên mặt không còn bất kì biểu cảm nào mà nhìn cô. Cái nhìn này có thể giết người đó. Nguy hiểm đang đến gần, cô phải tìm cách giải cứu mình. Cô chợt nói

"Hạn ca! Ba em đến là để bàn bạc về hợp đồng gia sư!"

Cô quay qua nói với anh với vẻ mặt không có gì xảy ra

"Ba nói đi! Nhanh! Nhanh!"

Anh nhìn thấy vẻ mặt mong chờ tim mình như nhũng ra

"Cậu...... tên gì?"

"Anh ấy tên Trương Triết Hạn!"

Cung Hiểu Quất mồm nhanh hơn não mà liên tiếng. Nhưng mai anh vẫn nhìn cậu chứ không phải quăn cho cô ánh mắt hình dao với kiếm.

"Hôm nay tôi đến là muốn mời cậu làm gia sư cho Tiểu Quất. Con bé nói chỉ muốn cậu dạy, nó mới chịu học ngoan ngoãn không quậy phá nữa!"

"Nhưng không phải Tiểu Ân đang dạy sao? Cậu ấy rất giỏi, sẽ dạy nhiệt tình... hơn nữa......"

Không để cậu nói hết câu anh liền chen vào

"Nhưng con bé nói chỉ muốn cậu dạy, không muốn ai khác. Nếu không nó sẽ không học. Hơn nữa tôi cũng đã nói chuyện với Tiêu Trạch Ân rồi.
Là do bên tôi vi phạm hợp đồng nên sẽ bồi thường cho cậu ta đầy đủ, không phải chịu thiệt. Nên cậu cứ yên tâm!"

"Nhưng tôi chưa từng làm gia sư, e là......"

Thấy cậu có vẻ muốn từ chối, anh liền nhìn về phía Cung Hiểu Quất nhầm ra ám hiệu. Khi bị nhìn đến cô cũng giật bắn cả người nhưng rồi lại nhanh chóng hiểu ý mà đứng lên,  đi đến  ngồi bên cạnh, rồi ôm lấy cánh tay cậu mà nũng nịu

"Hạn ca.......! Anh dạy em đi mà! Em hứa sẽ ngoan, sẽ học thật giỏi mà!  Anh nỡ lòng nào từ chối làm tan nát trái tim mỏng manh, nhỏ bé, yếu đuối của em chứ?"

Cô nhìn cậu với ánh mắt ngấn nước, vẻ mặt như muốn khóc đến nơi rồi làm cậu thấy như mình vừa gây ra tội lỗi gì đó. Tuyệt đối đừng khóc nha! Cậu sợ nước mắt con gái lắm đó

"Được! Được! Được! Em đừng có bày vẻ mặt đó ra. Làm anh cứ nghĩ là mình đang bắt nạt người khác đó!"

Cô đổi liền biểu cảm, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ luôn miệng nói

"Yeh! Anh đồng ý rồi đó! Không được nuốt lời! Ai nuốt lời sẽ là cún con!"

"Được! Được! Được!"

"Ba! Kí hợp đồng!"

Anh lấy ra hợp đồng, đưa về phía cậu

"Đây là hợp đồng! Cậu đọc xem có điều gì không hài lòng thì nói với tôi. Tôi sẽ sửa lại!"

Vốn dĩ cậu cũng không có ý định làm gia sư. Nhưng vì khá thích cô bé đáng yêu này cậu mới đồng ý nên cũng không quan trọng hợp đồng viết gì mà dứt khoát cầm bút kí vào. Như ý muốn, cả hai ba con đều rất vui vẻ.
Cô thì có thể học chung với ca ca đáng yêu. Anh thì có thể có thêm thời gian tìm hiểu rõ người này là ai. Có phải là bé cưng-là Tiểu Triết của anh hay không.
.........

Đến lúc ngồi trên xe rồi mà anh vẫn không nỡ rời mắt khỏi cậu. Dù xe đã chạy anh vẫn ngoáy nhìn về sau cho đến khi khuất bóng, không còn nhìn thấy cậu nữa mới yên ổn mà nhắm mắt định thần. Đây là thật, không phải là mơ












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top