Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 34

Áo bắt đầu lộn xộn, lộ ra bờ vai khiêu gợi, cùng hai ngọn núi no tròn cao ngất, Ham Eunjung tay xoa nhẹ lên ngọn núi to lớn có phần làm cho nàng đố kị, ôn nhu xoa nắn. Thân thể Park Jiyeon giãy dụa uốn éo như rắn, Ham Eunjung môi cùng ngón tay như dẫn theo một ngọn lửa đi đến đâu da thịt chỗ đó cũng bắt đầu như bị thiêu đốt, cái loại cảm giác tê dại này bắt đầu lan tỏa, vốn mang theo vẻ mặt ửng đỏ lại càng như một cây mẫu đơn ướt át kiều diễm, khuôn mặt hơi hơi nhuốm màu dục tình xinh đẹp không gì sánh được, pha lẫn sự mị hoặc cùng sự ngượng ngùng của một nữ nhân, vô cùng quyến rũ câu dẫn hồn người....

Ham Eunjung có chút kinh sợ, nàng biết Park Jiyeon rất đẹp, thế nhưng chưa từng thấy qua giây phút nào mang lại cảm giác kinh diễm như thế này, có loại cảm xúc run rẩy xuyên thấu tâm hồn, thế nào lại có người có khả năng câu dẫn hồn người như vậy chứ?

Park Jiyeon ôm lấy đầu Eunjung, Ham Eunjung chỉ cần là hành động khiêu khích nhỏ thôi cũng làm cho mình rơi vào thất thủ đến hồ đồ, nàng thế nào lại yêu cái nữ nhân vô tâm vô phế này chứ, nhìn đầu Ham Eunjung chôn ở ngực mình, làm cho nàng có chút khó tin, đây là thật chăng? Hay là hình ảnh mình tự tưởng tượng, thế nhưng cảm giác lại rất thật, mỗi tế bào đều rất hưng phấn đến muốn gào thét....

Ham Eunjung vùi mặt vào hai ngọn núi khe rãnh rất rõ ràng, gợi cảm đến mức làm cho người ta ngạt thở, khuôn mặt Eunjung theo bản năng chầm chậm ma sát xung quanh, mềm mại như thế, làm cho Eunjung cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Có vài thứ không cần dạy, thiên tính con người có thể tự động biết được, Ham Eunjung lúc này đối với hai nụ hoa hồng nhạt trên 2 ngọn núi sừng sững kia có chút mê mẩn, tất cả đều là bản năng, nàng ngậm một nụ hoa, từ từ mút nhẹ, Park Jiyeon cho tới bây giờ không hề nghĩ tới thân thể của mình lại như thế mẫn cảm, tựa như điện giật, run rẩy, "Ưm " một tiếng, thanh âm phát ra như thác nước được khơi thông....

Ham Eunjung đột nhiên ngồi thẳng dậy con mắt mở to cực độ, áo của Park Jiyeon không biết từ lúc nào đã bị nàng cởi bỏ đến thắt lưng, bộ ngực đẫy đà trắng nõn hoàn toàn phơi bày ra trong không khí, phía trên còn có một màu đỏ ửng thấm ướt do mình liếm qua, một cảnh đập vào cơ quan thị giác của nàng, khuôn mặt kia vẫn còn đỏ hồng kiều diễm không gì sánh được, vẫn như trước làm cho người ta miệng lưỡi khô khốc, mình là điên rồi, mình vừa mới làm cái gì kia chứ?

Park Jiyeon nhìn Ham Eunjung vẻ mặt hoảng hồn, đem áo đang mất trật tự của mình từ từ kéo lên, chỉnh đốn lại cho ngay ngắn trong lòng mơ hồ cảm thấy thất lạc, Ham Eunjung vẫn là không muốn sao? Biểu tình như thế, thật làm cho người ta khổ sở, là khó chịu, lồng ngực vô cùng buồn chán.

"Cái kia... Tôi đi trước..." Ham Eunjung y phục coi như chỉnh tề, nàng muốn chạy trối chết, nàng có chút kích động, nàng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, nàng hiện tại tâm tình vô cùng hỗn loạn, nàng muốn phải rõ ràng, nàng ghét cảm giác hỗn loạn.

Park Jiyeon từ đằng sau ôm lấy Ham Eunjung, nàng không muốn để Ham Eunjung đi, "Ham Eunjung, tôi yêu chị!" Park Jiyeon cố lấy dũng khí nói, đây là lần duy nhất, có thể Eunjung sẽ cự tuyệt thế nhưng nàng chán ghét cảm giác dây dưa kéo dài.

Ham Eunjung thân thể cứng lại, nàng đột nhiên nhớ tới lời của Park Hyomin vừa nói với nàng. Nếu như trước đó nàng còn cảm thấy Park Hyomin nói hươu nói vượn, nhưng bây giờ tất cả đã rõ ràng. Chỉ có điều, Park Jiyeon sao lại có thể yêu mình chứ, lại còn là yêu thật lâu, yêu Ham Eunjung trước kia mà ngay cả bản thân mình còn chán ghét. Ham Eunjung có chút luống cuống, đây không phải là lần đầu tiên có người hướng đến nàng bày tỏ, thế nhưng chưa từng có ai làm cho nàng phải khó xử như bây giờ, nàng cảm thấy tình yêu đối với nàng rất xa lạ, nàng cũng không cần tình yêu. Nàng chỉ có một ý niệm, nàng muốn trốn khỏi nơi này, nàng muốn để đại não thanh tỉnh, muốn đại não gạt bỏ những thứ tán loạn hiện tại.

Ham Eunjung dùng biện pháp đả thương người, nàng gỡ tay Park Jiyeon ra, thoát đi khỏi hiện trường cũng không nói cái gì, nàng không biết nàng đã làm tổn thương Park Jiyeon nhiều cỡ nào.

Park Jiyeon nước mắt yên lặng rơi xuống, đây là tư thái thấp nhất mà nàng có thể hạ mình, nàng bị cự tuyệt, Ham Eunjung rời đi là đáp án, vô luận nàng là nỗ lực thế nào đều vẫn là không thể.

Park Jiyeon nằm ở trên giường, mở to hai mắt, nước mắt rơi đến tận hừng đông.

Park Jiyeon muốn sáng ngày hôm sau, nàng sẽ không còn yêu người kia nữa, thế nhưng khi trời sáng, tâm nàng vẫn là đau quá, đau đến vô cùng.

Ham Eunjung không biết làm sao mà nàng về đến nhà, sau khi về nhà mới phát hiện, mình cùng kẻ nhát gan chạy trối chết giống như nhau. Ham Eunjung không dám suy nghĩ mình tại sao lại nhát gan đến như vậy chỉ là nằm ở trên giường, nàng thế nào cũng không ngủ được, Park Hyomin nói, Park Jiyeon kia một tiếng "Tôi yêu chị!", làm cho đại não của nàng bay bổng khi hồi tưởng lại, đến gần rạng sáng, nàng mới ngủ được.

Đêm đó nàng mơ thấy Park Jiyeon 3 năm trước sau khi thất thân, một Park Jiyeon luôn kiêu ngạo khóc nức nở, rõ ràng cảnh này nàng chưa từng thấy qua nhưng trong mơ từng chi tiết lại hiện lên một cách rõ ràng, nàng sau khi giật mình thức giấc trong lòng hoảng sợ, bởi vì cảnh trong mơ vẫn có một loạt ưu tư gọi là yêu thương, chỉ là nàng vẫn luôn không muốn thừa nhận.

Một tuần trôi qua, Park Jiyeon vẫn không xuất hiện, Ham Eunjung biết được với Park Jiyeon luôn cao ngạo sau khi bị cự tuyệt sẽ không tái chủ động tìm tới mình, cũng không kề cận với mình, rõ ràng trước đây vẫn là trông mong Park Jiyeon nhanh một chút biến mất, thế nhưng bây giờ biến mất, nàng phát hiện mình lại có phần không thích ứng được. Nàng đột nhiên cảm thấy gian phòng trở nên an tĩnh, yên tĩnh đến mức làm nàng cảm thấy cô độc.    

Rời giường đi vào phòng tắm nàng đến chỗ đựng đồ trang điểm, đây đều là đồ trang điểm của Park Jiyeon, bàn chải, khăn mặt, cái gì đều nhiều hơn một cái, phòng tắm nàng chật vật chẳng ra làm sao, phòng khách thậm chí còn xuất hiện một cái bàn hơi lùn, là do Park Jiyeon mà ra, mặt trên vẫn còn một số văn kiện, những thứ kia cũng là của Park Jiyeon, kệ để giày ngoài cửa, rất nhiều đôi giày cao gót xinh đẹp, cũng là của Park Jiyeon, thậm chí mở tủ lạnh ra, bên trong toàn là sữa chua cùng bánh kem đều là do Park Jiyeon mua. Ham Eunjung trở lại phòng ngủ, trên giường còn có một bộ chăn bông, trong tủ quần áo, y phục của Park Jiyeon so với mình còn muốn nhiều hơn, nơi nào trong nhà cũng đều có hình bóng của Park Jiyeon, làm cho Ham Eunjung muốn trốn cũng không thoát.

Park Jiyeon lúc nào lại mang nhiều đồ như vậy đến nhà mình, xâm nhập mọi ngóc ngách tư nhân trong nhà mà mình lại chẳng hề có chút nào nhận biết chứ? Tựa như một cây leo, không làm cho người ta chú ý, đến khi chú ý thì đã bao trùm thành một mảng lớn.

Nàng muốn ly khai, cũng đem mấy thứ này quay trở về nhà đi chứ, Ham Eunjung tức giận nghĩ đến, kỳ thực nàng có đem toàn bộ đồ đạc ném đi thì cũng chẳng sao, Park Jiyeon rất nhiều tiền căn bản sẽ không để ý đến những thứ này. Thế nhưng Ham Eunjung muốn nàng quay về lấy chỉ là phía sau động cơ kia, nàng muốn gặp Park Jiyeon.

Nhưng rất tiếc, Ham Eunjung ngoại trừ cái đêm từ vila của Park Jiyeon quay về, sau đó liên tục nằm mơ, trong mơ đều là thấy Park Jiyeon như yêu tình quyến rũ, thân thể mềm mại chuyển động như rắn, quấn quít lấy thân thể mình, làm cho Ham Eunjung có phần hít thở không thông, trong mộng không phải nàng thượng Park Jiyeon, mà lại là Park Jiyeon ở trên người nàng, yêu kiều hầu hạ, xuân sắc khôn cùng...

Sau những giấc mơ phi thường nhuộm mộng xuân kia, làm cho Ham Eunjung trước đây chưa từng ảo mộng như thế, cảm thấy không chịu nổi, hai vành mắt thâm quầng, cảm thấy mình điên rồi, Park Jiyeon đúng là yêu nghiệt Ham Eunjung phẫn hận nghĩ đến, nàng sớm muộn gì cũng vì những mộng xuân kia mà bất mãn đến chết.

Có vài thứ luôn là thế, ngươi càng khắc chế lại càng phản tác dụng, có nằm mơ cũng là báo ứng của Ham Eunjung.

Mặc dù gần đây tâm tình nàng không hề chuyên tâm đến vẽ tranh, khi cầm lấy bút vẽ, lập tức lại hiện ra hình ảnh nụ cười của Park Jiyeon, Ham Eunjung tức điên ném bút qua một bên, nha... nha... Park Jiyeon đúng là âm hồn bất tán dám khi dễ tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cô! Ham Eunjung tính cách không phải là tự nhiên ác độc, hơn nữa không phải là người nhát gan, trốn tránh vài ngày, đã đạt tới cực hạn của Eunjung.

Ái tình có cái gì mà phải sợ, bất quá một khi bị rắn cắn, hiện tại nghe đến rắn còn không biến sắc sao? Ham Eunjung tự mình khách sáo một hồi, không phải còn có một đống đứa ngốc mỗi ngày tình tình ái ái đó sao, nhân gia không có cũng sống rất hảo hả. Ham Eunjung nhìn mình trong gương, tiều tụy không ít không còn xinh đẹp như thường ngày, Ham Eunjung quyết định không tự ngược bản thân mình nữa, nàng muốn đi diệt trừ cái yêu nghiệt Park Jiyeon.

Thời gian Ham Eunjung quyết định luôn luôn rất ngắn, thường thường sẽ không quá 5 phút, đây không biết có đúng là khí chất của một nữ vương hay không, một khi hạ quyết định, nàng sẽ lập tức hành động.

Ham Eunjung cầm lấy đt, không tệ nha, Park Jiyeon có đem số lưu lại trong điện thoại mình, bất quá Ham Eunjung sau khi tìm được số của Park Jiyeon, mới phát hiện số tuy rằng đã lưu rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên nàng gọi điện thoại cho Park Jiyeon, đương nhiên cũng là có chút khẩn trương nho nhỏ.

Park Jiyeon rất tiều tụy so với Ham Eunjung còn tiều tụy hơn, dù sao nàng không có lựa chọn, nàng chỉ có kết quả, không giống Ham Eunjung còn có quyền được lựa chọn, cũng may phấn hồng tinh xảo đã che mất nét thâm quầng ở hai mắt, ròng rã bao ngày qua, ăn không ngon ngủ không yên, tâm tình vẫn liên tục sa sút đem mọi khí áp xung quanh đè nén đến mức thấp nhất. Kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng đem khuôn mặt ấm nóng dán đến cái mông lạnh lẽo của người ta, tuy rằng nàng trong lòng không ngừng khắc chế muốn gặp Ham Eunjung, thậm chí chờ mong Eunjung sẽ xuất hiện. Thế nhưng ngẫm lại cảm thấy mình quả thực là vọng tưởng, Ham Eunjung không đời nào chủ động tìm mình, cái nữ nhân vô tâm vô phế kia. Thời gian từng ngày trôi qua, mình không tìm Ham Eunjung, Ham Eunjung cũng không chút nào động tĩnh, cái loại tuyệt vọng này theo thời gian trôi qua, càng làm cho Park Jiyeon bị ép buộc phải chấp nhận Ham Eunjung một chút cũng không yêu mình là sự thật. Nàng chưa từng nghĩ đến yêu một người lại khổ sở như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top