Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Chuyện se duyên Hàn-Chi của Hạ Vy(3)

Sau đó, mấy người mặt đồ đen lần lượt cột chân 2 người bọn họ vào hai tản đá lớn, đẩy lên cầu thang. Hai người đổ mồ hôi lạnh. Không lẽ, họ định dìm chết hai người sao?

"Các ngươi là người của ai? Tại sao lại bắt bọn ta?" An Chi hỏi

"Người của ai? Không phải ta đã nói rồi sao? Xuống hỏi diêm vương đi!" Nói xong, hắn đẩy An Chi đi lên chiếc ván kia.

An Chi cự tuyệt hắn ta. Cô quay người đánh mạnh vào chân hắn, sau đó đẩy ngã hắn ta và chạy hướng ngược lại. Nhưng sau đó, cô bị một người khác bắt lại.

" Nếu cô còn dám trốn, anh ta sẽ chết!" Hắn chỉ tay và Nhật Hàn đang bị trói đằng kia.

"Mấy người các ngươi thả cô ấy ra. Ta sẽ thay thế cô ấy! Thả cổ ra!" Nhật Hàn hét lên

"Không! Anh làm gì vậy? anh và em có liên quan gì đến nhau đâu? Mấy người thả anh ấy ra! Tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả! Muốn giết thì giết mình tôi thôi!" An Chi hét lên

"Haha...tình cảm quá nhỉ? Tao không ở đây để xem các người diễn trò! Đi mau!"

An Chi tiếp tục bị đẩy xuống dưới. Sau đó cô bị đẩy xuống biển, cùng hòn đá. Nhật Hàn thét lên đau đớn. Anh điên cuồng đẩy mấy người đang canh gác hai bên, sau đó chạy nhanh đến ván kia. Nhưng giữa đường, anh bị cản lại. Anh đau khổ la hét:

"An Chi...An Chi. Mấy người mau buôn ra. Bỏ tay khỏi người tôi! An Chi!"

"Đừng gấp mà! RỒi mày cũng theo ả thôi!"

"Câm mồm!" Anh đạp một phát vào "em trai" của tên áo đen, sau đó tiếp tục chạy đến cầu ván kia.

"An Chi. Đợi anh! Anh đến đây!" nói xong, anh nhảy xuống.

Một lúc sau, anh tỉnh lại trong bệnh viện. Trước mặt anh là một màn trắng xóa. Anh hốt hoảng ngồi dậy, nhưng sau đó lại mất hết sức lực và nằm xuống.

"Có ai không? Có ai không? Anh hét lên.

"Anh Hai. Anh tỉnh rồi à?" Hạ Vy tiến vào nắm tay Nhật Hàn nói

"Vy Vy, An Chi đâu? Cô ấy làm sao rồi?"

"Anh...anh bình tỉnh nghe em nói..." Hạ Vy ngân ngấn lệ nói

"Hồi nãy, bọn em đến kịp lúc anh vừa rơi xuống, nên cứu được anh, còn An Chi thì...Haiz... Cô ấy dù được cứu, nhưng đang trong tình trạng hôn mê sâu, khó lòng tỉnh lại được"

Sau đó, Nhật Hàn không tin nổi. Anh bắt Hạ Vy đưa anh đến phòng bệnh của An Chi, sau đó anh gục đầu xuống giường bệnh, nơi có cô gái nhỏ mặt mày trắng bệch đang nằm.

Anh khóc, sau đó nắm lấy tay cô và nói: "An Chi...An Chi...em làm sao vậy? Trả lời anh đi mà! An Chi..."

"Em tỉnh lại đi mà! An Chi..."

"An Chi...còn bé con của em nữa...em không tỉnh lại, ai lo cho nó đây?"

"An Chi...anh...anh yêu em...yêu em lắm...em biết không?"

"Nếu biết thế này...lúc đó anh đã nói với em..."

"Anh xin lỗi An Chi...Xin lỗi em"

"An..." Anh sửng sốt. An Chi ôm người đàn ông đang khóc run trước mặt mình vào lòng, sau đó chính mình cũng khóc, cô nói:

"Em cũng yêu anh...yêu nhiều lắm..."

"An...chuyện gì vậy?" Anh ngạc nhiên cực độ

"Chuyện này...ehehe..." Hạ Vy lấy tay lau mồ hôi, sau đó lém lĩnh mở miệng

---bệnh viện--- Sau khi cả 2 người An Chi và Nhật Hàn ngất đi, 2 bóng người một nam một nữ tiến đến, người nữ nở nụ cười như hoa, song cả đám người mặt đồ đen đều rùn mình.

"Đứa nào đánh An Chi?" Người nam lạnh lùng nói

"Dạ...là em..." Một người mặt đồ đen mở khăn trùm mặt ra. Lộ ra đằng sau đó là khuôn mặt anh tuấn tiêu sái. Cậu ta run run nói:

"Boss~ Tha cho em lần này đi nga~ Em thực sự không cố ý mà! Đánh nhau thì làm sao em ngăn được mình không làm bị thương An Chi tỉ được chứ?"

Người con trai kia là đàn em của Vũ Minh. Anh chỉ nhè nhẹ nói

"Về trụ sở. Trừ lương"

"Boss...òa òa..." Cậu ta khóc không ra nước mắt. Boss keo kiệt của họ, bình thường có cho họ lương bao nhiêu đâu? giờ còn cắt lương nữa. Họ làm sao sống được đây? Sao anh lại xui đến vậy chứ? Không ngờ, chuyện xui xẻo hơn đang bắt đầu với anh ta

---Trên tàu---

"ừm...anh...thật ra..." (đoạn này là Hàn ca chuẩn bị tỏ tình nha mấy bồ)

"Hai người các người ra đây cho ta!" Vẫn là anh trai nhỏ bé kia.

Hai người Vũ Minh cùng Hạ Vy đang theo dõi diễn biến, tức giận không thôi. Anh hai đang chuẩn bị tỏ tình rồi mà! Đến không đúng lúc gì cả! Vũ Minh ném cho anh trai kia ánh mắt sắc lạnh. Anh ta tiếp tục khóc trong nổi sầu bất tận. Lần này thì cơm chắc cũng không có àm ăn quá!

Sau khi An Chi rơi xuống, dưới biển, một chiếc tàu con con đang đỗ, trên đó là một túi hơi khổng lồ. An Chi rơi xuống ngay đó, nên không sao cả. Sau đó, cô định quay lên thì đằng sau, một người nào đó bịt miệng cô lại. Cô căm hận mấy kẻ ăn không ngồi rồi suốt ngày chế tạo ra thứ thuốc mê điên rồ này (Vũ Minh: xin lỗi, ta chỉ là thứ "ăn không ngồi rồi")

Cô ngất đi, sau đó, Nhật Hàn cũng rơi xuống, song anh ấy tự ngất đi, nên cũng đỡ phí thuốc mê.

---

"Mọi chuyện là vậy nga~" Hạ Vy kể xong, nhanh chóng chạy lui sau lưng Vũ Minh trốn.

Hai người kia thở dài, sau đó cười cười bất đắc dĩ. Có cô em gái như thế này, không biết nên vui hay nên buồn nữa!

rồi.<���U��.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top