Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trước, Bam đội mũ phi hành viên, thoáng chốc đã trở thành một phi công đầy khí phách.

Jackson ngồi bên...oan hồn thì vẫn là oan hồn.

Anh ngồi cạnh cửa sổ...nhắm mắt...ngủ.

Còn bên kia, Rose thích thú ngắm nghía, còn Jimin thì chăm chú quan sát thiết kế nơi này.

Bam làm một vài thao tác ở bộ điều khiển, cao giọng :

- Are you readyyyyyyyyy ? We....

Bỗng một giọng nói cắt ngang, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực :

- Bam ! Just do it !

Jackson hí hửng :

- Nghe thấy chưa ? Mau làm đi.

Bam liền im bặt, nhỏ giọng :

- Ok. Here we go !

Chiếc trực thăng cất cánh hòa vào bầu trời cao thẳm...

Tôi nhìn sang người bên cạnh.

Lúc nãy là phản xạ có điều kiện của anh. Jackson từng nói nếu anh nghe ngôn ngữ gì thì sẽ đáp lại ngôn ngữ đó. Nhưng nếu bây giờ mà hỏi anh thì anh sẽ bảo là mình đã nói tiếng Hàn. Lúc nào, phải thử xem mới được !

Tôi khẽ thở dài...Chắc chắn là anh mệt lắm nên mới ngủ liền như vậy.

Không gian im ắng tới lạ...vì anh ngủ nên mọi người đều giữ trật tự.

Tôi nhìn mọi nơi chán chê, ánh mắt bắt đầu dời sang ô cửa.

Mây...từng cụm mây cứ bồng bềnh, ngay sát bên. Tôi cứ cảm tưởng như là có thể cầm lấy mà vò nát.

Tôi không biết, chính mình đã cuốn theo khung cảnh bên ngoài từ lúc nào, người đã nhấc lên, nghiêng sang bên ghế của anh cho tiện quan sát.

Thiếu chút nữa thì ...gọi anh dậy ...đổi chỗ luôn rồi.

Những điều này là sau này tôi mới nhận ra, còn bây giờ, tôi vẫn đang thả mình theo những đám mây ngoài kia.

Bỗng tôi nghe tiếng rên khẽ.

Cảm giác vi vu phút chốc bay đi mất...

Hmm...Một số ý nghĩ bắt đầu được sắp xếp.

Ôi ! Khi tôi nhận ra điều gì thì đã đứng hẳn trước mặt anh từ lúc nào...chân còn giẫm lên...giày của anh.

Anh hơi nhíu mày nhưng vẫn im lặng, nhìn tôi có chút buồn cười.

Tôi bịt miệng, im bặt nhìn anh.

Tia cười trong mắt anh càng hiện rõ hơn, anh nghiêng đầu như đang chờ đợi điều gì đó.

- À, em xin lỗi.

Anh gật đầu.

A ! Nhưng sao anh vẫn nhìn tôi như thế chứ. Không phải là tôi đã xin lỗi rồi đó sao.

Càng suy nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn mà không biết là điều gì.

Tôi với anh vẫn nhìn nhau như thế.

Một lúc sau, anh nói với vẻ khổ sở :

- Lisa, em đừng giẫm lên chân anh nữa.

Tôi từ từ nhìn xuống.

- ....

Được thôi ! Tôi đã muốn nhảy luôn ra ngoài kia rồi !

Tôi ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, sau bao chuyện như thế này tôi cảm thấy mình vẫn còn tồn tại quả là điều vĩ đại nhất !

Vừa thấy anh dậy ...ngay lập tức không khí liền náo nhiệt.

Bam huýt sáo...

Jackson hát vu vơ...

Còn Rose thì nói với vẻ hào hứng :

- Em sẽ mang tất cả các ảnh chụp với trực thăng này đem khoe cho mọi người. Haha.

Suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.

- Như thế chưa đủ, còn đăng lên blog, facebook.

- Không được.

Rose nhìn ba người vừa nói ra câu ấy...

Là Bam, Jackson và cả anh Jimin.

- Tại sao lại không được ?

Jimin tỉ mỉ giải thích :

- Cái này thuộc siêu trực thăng, mệnh danh là quái vật trên không. Nếu em không nhầm thì siêu trực thăng này chỉ thuộc quyền sở hữu của anh Jungkook? ( mn có thắc mắc vì sao Jimin biết rành như vậy không ^^)

Jackson hơi ngạc nhiên :

- Cậu biết nhiều như thế à ? Đúng rồi, siêu trực thăng này là được đặt làm độc quyền. Nếu để ý sẽ thấy logo tập đoàn B.H ngoài kia đấy.

Rose vẫn lơ mơ :

- Như thế thì có liên quan gì tới việc em đăng ảnh không ?

Câu này tôi cũng muốn biết !

Jimin thở dài :

- Em ngốc lắm. Nếu em đủ dũng cảm đối diện với giới truyền thông thì cứ đăng lên.

Rose gật đầu, nhưng có vẽ hụt hẫng :

- Không đăng thì thôi vậy. Để lại xem một mình cũng được.

- Đăng đi.

Giọng nói ấy vừa vang lên, mọi người đều nhìn anh.

Anh vẫn chăm chú xem quyển tạp chí kinh tế, lạnh nhạt nói :

- Cậu biết phải làm gì rồi chứ ?

Bam gật đầu nghiêm túc.

Và chúng tôi không biết đây là sự bắt đầu cho việc Black Company theo sát chúng tôi từng giờ.

***

Lúc đáp xuống khỏi trực thăng, anh với Jackson phải về công ty còn Bam sẽ đưa chúng tôi về nhà.

Tất nhiên là xe chỉ dừng lại đầu ngõ.

Ánh chiều tà đã buông xuống.

Con đường quen thuộc phút chốc trở nên thật ảm đạm.

Bên cạnh, Jimin và Rose vẫn còn tíu tít trò chuyện còn tôi, tuy im lặng nhưng những suy nghĩ đan xen không ngừng làm loạn khiến tôi chỉ biết mỉm cười.

Chỉ một lát, đã thấy ngôi nhà thân thuộc của mình, khoảng trống trong lòng lại trỗi dậy.

Tôi khẽ thở dài, lấy chìa khóa mở cửa...bố đã lâu rồi không ở đây.

Về sớm thế này không biết là mẹ có ngạc nhiên không ?

Định bước vào nhà thật nhanh để gặp mẹ, tôi bỗng đứng lặng ở cửa.

Chùm chìa khóa đang cầm trong tay cũng rơi xuống...

Tiếng động đó làm mọi người trong nhà đều quay đầu lại nhìn tôi.

Mẹ, mẹ Rose anh Jin...và một ánh mắt yêu chiều mà ở trong đó, dường như tôi là tất cả.

Người ấy nhìn tôi nở một nụ cười thật ấm áp.

Thời gian như ngừng trôi...cả thế giới như biến mất...

Tôi vẫn đứng bất động.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây sau...

Bằng tốc độ nhanh nhất, tôi chạy ào tới ôm chầm lấy cổ người ấy, không ngừng la hét một cách đầy kích động :

- A ! Bố về rồi. Bố về rồi.

Bố cười, giọng nói đầy yêu chiều :

- Con gái, bố về rồi.

Tôi nghẹn giọng, không ngừng lặp đi lặp lại :

- Bố về rồi ! Cuối cùng bố đã chịu quay về rồi.

Bố xoa đầu tôi, cười lớn :

- Xấu quá ! Cả khóc cả cười như thế này thật xấu ! Con đã hứa là không khóc nhè mà .

Tôi cứ thế ôm bố thật chặt...thật chặt ...

Mẹ đứng bên cạnh, mắng :

- Con làm như thế bố sao mà thở được nữa ?

- Kìa con gái, đã nghe mẹ nói chưa...khụ, đừng ôm bố chặt như thế chứ.

- Kệ, mặc kệ, con cứ như thế đấy. Ai bảo bố bây giờ mới chịu về.

Mọi người xung quanh đều cười.

Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên khiến tôi đang xúc động cũng phải giật mình.

- Bố !!! Bố đã về !!!

Ngay sau đó, Rose liền lao đến, ôm chầm lấy bố, cũng giống hệt như tôi, vừa cười vừa khóc.

- Haha, hai đứa này ghét anh quá nên mới như thế.

- Khụ, Rose con cũng học theo Lisa muốn làm bố nghẹt thở à ?

- Mặc kệ. Con cứ ôm bố đấy !

- Ừ, haha.

- ...

Phải thật lâu sau, hai đứa tôi mới chịu thả bố ra bởi vì...đói.

Ngồi vào bàn ăn, bố nhìn ngắm hai đứa sau đó cười tủm tỉm :

- Lisa cao thêm được hai phân, còn Rose, con cao hơn được 3 phân. Hai con đều đã lớn rồi.

Hai mẹ liền càu nhàu :

- Chả thấy lớn thêm gì cả ! Chỉ có điều là càng ngày càng phá phách.

- Có sao đâu mà. Chỉ sợ không phá thôi. Haha.

Anh Jin lên tiếng :

- Chú cứ bênh hai đứa ! Nghịch như gì, đến cháu mà tụi nó còn bắt nạt đây.

Hai mẹ cũng hùa theo :

- Rồi hai đứa cứ cậy là bố đồng ý, bố nói không sao rồi nghịch phá.

Bố tôi vẫn chỉ cười :

- Như thế là cá tính mà.

Bố vẫn là nhất ! Một đồng minh lớn của hai đứa tôi đấy !

Bữa ăn, hai đứa vẫn ngồi hai bên, quấn lấy bố.

Này thì gắp, gắp và gắp.

Tôi gắp cho bố một miếng cá rán :

- Bố ăn cái này đi, không phải bố hay than vãn là bên Pháp chỉ có gà Marengo thôi à.

Phía bên cạnh, Rose cũng không tha :

- Thịt bò hầm, rất là ngon, bố ăn đi.

- Bố cũng thử cái này đi.

- Cái này nữa.

Hai đứa tôi cứ không ngừng gắp cho bố, giống như là muốn đem tất cả thức ăn cho bố luôn vậy. Cũng chẳng để ý bố đã ăn hết hay chưa.

Một lúc sau, bố dựa người vào ghế, nhìn cái bát vẫn còn chất đầy thức ăn, thở dài một tiếng :

- Bố no lắm rồi ! Hai nhóc làm ơn tha cho bố đi !

Tôi bê nguyên tô canh đặt trước bố :

- Vậy bố ăn canh đi nhé !

Rose cũng đẩy đĩa sa lát sang :

- Bố ăn thêm cái này đi.

- ....

Mọi người chỉ biết lắc đầu cười nhìn ba bố con.

Vừa ăn xong, hai đứa tôi lại tấn công tiếp, ngửa tay ra :

- Bố, quà của tụi con đâu !

Bố chỉ vào chiếc vali đặt ở góc nhà :

- Tất cả kia là quà hai nhóc đấy ! Bố không có thời gian nên bảo trợ lí mua. Hai đứa thử xem đi.

Vừa nghe thấy, hai đứa tôi liền mắt sáng chạy tới bới tung chiếc vali ra.

Oaaa, rất rất nhiều thứ...

Từ sô cô la, bánh cho tới gấu bông, sổ , khung ảnh...

Xem chán chê hai đứa lại quấn lấy bố hỏi han đủ thứ :

- Bên kia mùa đông có lạnh lắm không bố ?

- Bố có hay đi đâu chơi không ?

- Bố ở đấy có nhiều người Hàn không ?

- Bố đẹp trai thế này thì có cô nào tán bố không ?

- ....

Tất nhiên là hỏi tới tấp, cũng chẳng để bố kịp trả lời.

Lúc ăn hoa quả, bố đột nhiên nhìn mọi người, mỉm cười :

- Lần này, bố sẽ ở lại, làm việc tại Hàn Quốc luôn.

Rồi âu yếm nhìn hai đứa tôi.

- Không đi đâu nữa hết. Bên hai nhóc thôi.

Hai đứa tôi lại lao tới ôm lấy bố, la hét ầm ỹ :

- Bố nói thật ?

- Bố sẽ ở Hàn Quốc.

- Bố là vĩ đại nhất.

- Chỉ có bố là tuyệt vời nhất thôi.

- ....

Ngay lúc này, tôi hận mình không thể hét thật to hơn.

God ! Thường ngày con vẫn hay bảo Người là biến thái...Thật xin lỗi...Qua hôm nay, con nhận ra rằng ...Người chính xác là...đại biến thái.

Tại sao chỉ một ngày thôi mà mang cho con bao nhiêu là hạnh phúc như vậy...

Chỉ một ngày thôi mà làm cho con có tất cả thế này...

Người không biết là ...hạnh phúc quá như thế này thì sẽ rất dễ đau tim sao ?

Đã gần nửa đêm, không khí trong nhà vẫn còn rất náo động.

Rose rất giống mấy nhóc em lúc chiều, khóc lóc xin ở lại nhưng bị bắt về...

Còn tôi, không khá hơn là bao, quấn lấy bố nhưng cũng bị bắt đi ngủ...

Làm sao mà ngủ được cơ chứ !!!

Tôi miễn cưỡng chui vào phòng, giãy nhảy trên giường, hành hạ đám gấu bông đáng yêu kia.

Sau đó, mở toang cửa sổ ra...

Gió lạnh...làm yên tĩnh phần nào những cảm xúc đang tung nhảy trong tôi.

Trên kia ...là bầu trời đầy sao ...lấp lánh lấp lánh.

Mỗi ngôi sao đều hệt như một viên kim cương nhỏ phát ra hàng ngàn ánh sáng ...

Ồ, kim cương ư ?

Cỏ bốn lá kim cương...

Tôi cẩn thận đưa viên kim cương ấy ra.

Lóe sáng...ánh sáng này lấp lánh và tuyệt đẹp hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời kia.

Tôi đưa tay nhè nhẹ chạm lên từng lá cỏ...

Niềm tin ...

Hy vọng...

May mắn...

Tình yêu...

Tất cả ...tôi đều có hết rồi phải không ?

***

Anh nhìn vào tên hiển thị đang nhấp nháy trên màn hình trắng, tia ấm áp ngay phút chốc liền ngự trị lấy đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo kia :

- Lisa.

- Vâng, là em. Anh đang còn ở trong công ty à ?

- Ừ. Chơi một ngày rồi mà vẫn không mệt ?

- Không mệt tí nào cả. Em rất rất vui. À,q em đang ngắm sao.

- Ngắm sao ? - Anh nhíu mày, đi tới cạnh cửa sổ. Nơi này khó nhìn thấy rõ bầu trời rồi.

- Vâng. Anh Jungkook ...

Anh im lặng lắng nghe, giọng cô ấy không được bình thường lắm.

- Cảm ơn anh nhé.

- Vì sao ?

- Ừm..Cỏ bốn lá ấy...thật sự là có hiệu nghiệm. Bố em...về rồi.

Anh mỉm cười.

- Anh có đang ngắm sao không ?

Anh kéo chiếc rèm cửa, bầu trời hôm nay đúng là có thật nhiều sao.

Lấp lánh và rực rỡ..

Giọng anh thật nhẹ nhàng:

- Ừ. Rất nhiều sao.

Ngồi phía sau, Jackson ngó nghiêng nhìn bầu trời đêm đen tuyền một màu, lại còn là màu đen kịt nữa chứ. Jackson lắc đầu thở dài :

- Khi yêu, thị lực sẽ trở nên kém đi sao? thế này thì mình phải cẩn thận mới được.

Giọng Lisa lại vang lên, pha thêm sự hỗn loạn :

- Jungkook, em không biết nên làm thế nào cả ?

- Em sao vậy ?

Lại nói năng lộn xộn nhưng anh có thể hiểu rất rõ :

- Em không biết ! Em cảm thấy mình hạnh phúc quá ! Em không biết. Hức...Em không biết !

Nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc.

Anh cười nhẹ :

- Đừng khóc nhé !

- Em thật sự rất vui. Jungkook, anh không biết đâu. Em...cũng không biết nữa.

- ....

- Jungkook ...anh giống như là mang cả thế giới cho em vậy !

Rồi hai người cùng rơi vào im lặng...cùng cảm nhận...

Cảm nhận thấy hạnh phúc xen lẫn trong từng hơi thở và từng nhịp đập.

Khoảnh khắc này...thế giới dường như tồn tại là vì hai người ấy vậy!

***

Black Comany này là Đoàn người áo đen nhưng mk sẽ gọi là BL. Company nhé ^^

( Rồi dần dần mọi người sẽ biết thêm về cái này ) hihi ^^

______________________________________

Sáng dậy, đã thấy bố loay hoay phụ mẹ dưới bếp.

Vẫn còn có chút không tin là bố sẽ mãi ở đây.

Bố mẹ đang nói chuyện gì đấy thấy tôi thì im lặng.

Bố nở một nụ cười hiền hậu:

- Chào buổi sáng, con gái.

Mẹ nhìn tôi một lúc rồi cũng mỉm cười :

- Hôm qua mệt lắm hay sao mà lúc ngủ cũng nói linh tinh thế ?

A ! Mình đã nói gì thế. Có lẽ là không gì bậy bạ đâu nhỉ...

Tôi ngồi vào bàn, cười tươi :

- Bố mẹ, chào buổi sáng.

- Lát nữa bố đưa con đi học nhé !

Ồ ! Điều này tôi đã nghĩ tới bao nhiêu lần rồi nhỉ ? Tính xem nào, có thể nói là lúc nào nhớ tới bố cũng nghĩ ngay tới điều này.

Như ngày trước, hai bố con sẽ cùng tới trường rồi lại cùng về nhà với mẹ.

Nhưng bây giờ thì khác ...

- Không cần đâu. Đường ở đây bố không đi được đâu. Với lại con lớn rồi mà. Ngại lắm !

Bố xoa đầu tôi :

- Haha, cũng biết là lớn rồi à.

Mẹ cẩn thận lấy bánh mì từ trong lò nướng ra, dịu dàng nhìn hai bố con :

- Anh cứ để kệ con. Ở nhà nghỉ ngơi vài hôm. Công việc lại sắp bù đầu rồi.

Bố giúp mẹ phết bơ lên bánh, dù có thế nào cũng cười rất hiền :

- Hai mẹ con không cho thì thôi vậy. Hôm nay, bố ở nhà dọn nhà. Haha.

Lúc chuẩn bị đi học, bố giúp tôi đưa xe đạp ra khỏi cửa, cẩn thận sửa sang lại balô cho tôi :

- Hôm nay con không có buổi học chiều đúng không ?

Bố là thế, dù mới về hôm qua nhưng mọi thứ về tôi đều nắm rất rõ.

- Vâng. Con không có, trưa con về với bố ngay nhé.

Bố xoa đầu tôi :

- Ừ. Học ngoan nhé con gái !

Tôi cười :

- Bố cũng ở nhà ngoan nhé.

- Ừ. Bố không ngoan thì sợ mẹ đánh lắm. - rồi bố giả vờ thần bí, nói nhỏ - mẹ con dữ lắm.

- Bố nói xấu mẹ à ? - tôi đưa mắt nhìn vào trong nhà - vợ của bố đang ở kia kìa.

Bố thấy mẹ đang đứng ở cửa nhìn hai bố con thì làm như giật mình, nháy mắt với tôi :

- Cái này là hai bố con bí mật thôi nhé.

- Haha, đồng ý. Bố vào với vợ của bố đi, con đi học nhé.

- Ok, trưa gặp lại !

Tôi phóng xe lao đi, không ngoảnh đầu lại cũng biết là bố sẽ đứng đó, nhìn cho tới khi tôi đi khuất sau ngã rẽ.

Tôi mỉm cười...

Cảm thấy tất cả mọi thứ đơn giản xung quanh đều trở nên thật đẹp.

Hạnh phúc này ...sẽ là mãi mãi, phải không ?

***

Vẫn đang còn sớm nên sân trường còn thưa thớt bóng người.

Nhưng có một cảnh tượng rất kì lạ.

Một đám học sinh vây quanh bảng thông báo, không ngừng xì xào bàn tán.

Trường lại đưa ra nội qui gì biến thái hay sao ?

Rose kéo tôi tới xem...

Hử ? Có một chị có dáng người khá cao nhưng lại gầy, khuôn mặt chị ấy dễ thương kèm theo vài phần xinh đẹp trên người luôn tỏa ra một loại khí chất khó nắm bắt được, nhưng vẻ mặt bây giờ của chị ấy đầy tức tối, không ngừng viết lên bảng thông báo cái gì đó. Định hình lại tôi và Rose đồng thời quay mặt nhìn nhau... đồng thanh nói:

- Là chị Jennie...

- OmG ... chị ấy làm gì ở đây vậy? Chẳng phải hôm bữa chị ấy nói vs mk là bận tìm kiếm thông tin sao.

Chị dùng lực rất mạnh, giống như dồn hết mọi phẫn nộ lên viên phấn vậy...

Thoáng chốc, viên phấn đáng thương kia đã đứt làm đôi.

Dưới chân, bụi phấn rơi trắng xóa.

Cảnh tượng này sao mà thê lương...

Không nhầm đấy chứ !

Mặc kệ những lời ồn ào xung quanh, chị ấy vẫn tiếp tục viết.

Tôi với Rose mon men lại gần, nhún người, ngó nghiêng đọc.

" Tên Taehyung chết bầm kia. Anh dám làm chuyện ấy với tôi rồi bỏ đi. Tôi nói cho anh biết nếu anh không đền bù cho tôi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả thê thảm nhất đấy."

Vừa đọc xong tôi với Rose liền đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.

Sau khi gằn mạnh dấu chấm than sau ba chữ "Đồ chết tiệt" thì chị ấy cũng quăng luôn viên phấn, khoanh tay xem thành quả của mình đầy ưng ý.

Lời bàn tàn càng ngày càng lớn hơn.

- Taehyung là V phải không nhỉ ?

- Ừ, đúng rồi mn trường mình thường gọi anh ấy là V không ai dám kêu thẳng tên anh ấy như vậy đâu. Mà tên này cũng ngang ngược lắm đấy. Lần này bà chị kia chết chắc rồi !

- Hư hỏng đến thế à ? Làm cả chuyện ấy ?

- Haiz, làm xong rồi bỏ chạy. Để người ta phải tới cả đây.

- ....

Rose nhíu mày thì thầm :

- Tớ nghĩ là hiểu lầm. V không như thế đâu.

Về vấn đề này thì tôi hoàn toàn đồng ý với Rose. Dù hắn có xấu xa tới đâu nhưng không phải là người không biết giới hạn và càng không phải là vô trách nhiệm.

Tôi nhỏ giọng, đáp lời Rose :

- Có khi nào chị Jennie hiểu lầm hắn không nhỉ?

Vừa dứt lời, chị ấy liền đưa mắt, nhảy bổ vào người tôi mà hét lên :

- Thì ra là hai đứa ở đây. Hai đứa mau giúp chị kiếm tên Taehyung nhanh lên.

- ....

- Hai đứa sao vậy.

- Chị Jennie có khi nào hai người có hiểu lầm gì không?- giọng tôi lí nhí.

- Chị nói hai đứa biết không có bất cứ hiểu lầm gì hết. Là hắn tận tay làm vậy với chị mà. Hai đứa không tin.

Không phải chứ...tôi đã nói rất nhỏ rồi mà...với lại nhiều người nói chị ấy còn nặng nề hơn tôi cơ mà...tại sao lại chỉ nạt nộ mình tôi thế kia. Oan cho em quá..

Mãi sau này, chị ấy mới tự thú là do lúc đó ...tôi là người nhỏ nhất ở đấy !

Tôi hơi lùi người về phía sau, vẻ mặt biết lỗi :

- Em xin lỗi. Chị ...không nhầm đâu. Chị...nói rất đúng ! Rất đúng !

Chị ấy mắt sáng lên, kéo tôi lại, thái độ thay đổi nhanh còn hơn cái chớp mắt, vỗ vỗ vai tôi và Rose:

- Vậy còn được, từ bây giờ hai đứa phải giúp chị đòi lại công bằng chỉ cần xử đẹp tên Taehyung kia chị sẽ kêu Jisoo làm kem cho hai đứa ăn miễn phí.

Tôi gật gật đầu ... chị ấy nói tiếp.

- Là em gái thì đương nhiên là ủng hộ chị. Chị cảm ơn....

- Ủng hộ thì đồng thời cũng nên giúp đỡ, phải không nào.

- Em...

- Rất tốt. Chị cảm ơn.

- ....

- Hai đứa ngoan lắm. Vậy từ nay chị em mình sẽ cùng đòi đền bù.

- ...

Cùng-đòi-đền-bù !!!

Một hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên.

Tôi với Rose đờ đẫn nhìn nhau.

Kịp hiểu ra vấn đề, định bỏ chạy thì đám người đứng bên lại ầm ỹ :

- Ồ, V đến rồi.

- Có chuyện hay để xem rồi đấy.

- ....

Chị ấy vừa nghe thấy vậy liền nắm chặt tay hai đứa đang có ý định trốn thoát, lôi tuột đi một cách tàn nhẫn.

Vừa bước ra khỏi đám người lộn xộn kia, chị ấy liền hét lên :

- Taehyung, anh đứng lại ngay !!!

V tay đút túi, tai đeo phone, đang nghênh ngang đi về phía lớp, nghe thấy tiếng hét chói tai liền quay đầu lại...

Thảm rồi ! Thảm rồi !

V nhìn ba người bọn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu.

Tôi cảm thấy tay chị ấy cũng đang run run...

Chị ấy...sợ à ? Trách gì mà kéo chúng tôi tới chịu trận chung chứ !

Nhưng mà rất nhanh, chị ấy liền lấy lại được vẻ mạnh mẽ và hung hăng lúc này, chỉ tay vào V :

- Anh! Mau đền bù cho tôi !!!

Xì xầm, xì xầm...

- Lisa em với Rose cũng quen cô ta, vậy thì mọi chuyện là có thật rồi.

- Cái tên V này cũng nên chịu trách nhiệm đi chứ.

- ....

V không phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn tôi.

Chết rồi...sao mọi người đều cứ hướng tôi mà trút thế này ... Không lẽ tôi có cái gì đó đặc biệt khiến mọi ác quỉ chú ý ư ???

Tôi đang cầu nguyện thì chị ấy đột nhiên véo vào tay tôi, vừa như đe dọa vừa như...năn nỉ :

- Lisa, hỗ trợ chị.

V ! Đừng trách em ! Là do chị ấy dồn ép em đấy nhé !

Tôi bắt đầu nhìn V đầy căm phẫn, nói thật rõ ràng :

- Anh ! mau đền bù cho chị Jennie của em ngay !

- ....

Mọi người cũng bị tôi làm cho giật mình.

Sắc mặt V đã trở nên rất khó coi, hướng tôi ra hiệu :

- Lisa, tới đây. Anh có chuyện muốn nói.

- ....

Tôi cảm thấy như nhiệt độ càng ngày càng hạ thấp dần.

Đáng lẽ ra, trời phải ấm dần mới đúng chứ...

Mà V thì có chuyện gì chứ ! Âm mưu gì kia !

A ! Là cái áo...Đúng rồi...là cái áo.

Con người nhỏ mọn này...bây giờ mới chỉ bắt đầu bước sang tuần thứ hai cơ mà.

Tôi lại hít thở sâu, tự dặn mình phải mạnh mẽ lên, không được để người ta thấy mình yếu đuối rồi lân la bắt nạt.

Thế là tôi nhìn hắn, nói đầy kiên quyết :

- Em ! Sẽ đền bù cho anh !

- ...

Cả sân trường im lặng ngay phút chốc rồi lại dậy lên tiếng bàn tán xôn xao.

- Trời ơi ! Lisa làm chuyện đó với cả V !

- Lisa mà có chuyện đó á ? Tớ không tin.

- V lại bị như thế sao ?

- Mọi người đừng vội nói, Lisa là học sinh xuất sắc trường mình.

- Biết đâu được, hoàn cảnh xô đẩy.

- Từ từ, đừng vội kết luận. Tớ đem danh dự mà thề là Lisa không như thế.

- Tội nghiệp V.

- ....

Rose với chị Jennie kinh ngạc nhìn tôi, nói không ra câu :

- Cậu...Lisa...

- Em...

Một vệt ửng đỏ hằn lên trong mắt V nhưng vẫn kiềm chế :

- Lisa. Bảo em lại đây. Anh có chuyện muốn nói.

Tôi bám chặt tay chị Jennie và Rose, run giọng :

- Anh có gì thì cứ nói đi. Em...nghe đây.

- Chuyện này không nói được ở đây.

- Có mà. Anh cứ nói đi.

Lần này, V giận dữ hét lên :

- Tôi đã bảo không được là không được. Có nghe thấy không hả !!!

- ...

Đúng lúc tôi đang bị dọa, định ngoan ngoãn bước đến thì bị một bàn tay nắm lại, chị Jennie đứng chắn trước người tôi.

Woa, dũng cảm như vậy sao.

Chị ấy nhìn tôi yên tâm rồi cũng hét lên với V:

- Anh định làm gì em gái tôi ? Tôi bảo anh đền bù, anh có hiểu không hả !!!

V có vẻ bình tĩnh hơn, tiếp tục nhìn tôi :

- Lisa, lại đây.

Tôi nép sau người chị ấy, mạnh mẽ nói :

- Không ! Anh nên đền bù cho chị Jennie đi.

V gằn giọng :

- Lisa! Lần cuối cùng, mau lại đây. Còn cô ta, anh không có gì mà phải đền cả.

Vừa nghe xong, như bị kích động, chị ấy liền bước lên phía trước, nói to :

- Không có gì à ? Anh nói là không có gì à ? 18 năm của tôi, chỉ trong một ngày đã bị anh phá tất cả. Anh còn nói là không có gì à ?

Chị ấy cũng thật là thẳng thắn khi nói ra những chuyện như thế này ...Nhưng mà có lẽ lúc này, chị ấy đã hoàn toàn bị tổn thương rồi.

Tôi nắm tay chị an ủi.

Trong ánh mắt chị tràn ngập sự đau khổ và uất ức.

Có lẽ ...Lisa ! Mình phải ra mặt lấy lại công bằng cho chị ấy thôi !

Tôi nhìn V đầy nghiêm túc :

- V ! Anh nên đền bù cho chị ấy.

Ồ ! Câu này không phải chỉ mình tôi lên tiếng ! Còn có cả Rose.

V trừng mắt nhìn, giọng gay gắt :

- Thử nói lại lần nữa xem ? Chuyện này các em hiểu gì mà nói hả ?

Lisa ! Không được sợ !

- Em hiểu ! Anh không nên vô trách nhiệm như thế.

- Anh nên có trách nhiệm với chị ấy.

Chiếc khuyên tai bên trái đột nhiên lóe sáng một cách lạnh lẽo, V nhìn tôi một lúc lâu sau đó tiến lại gần trước mặt ba người chúng tôi.

Thật nhanh...rút từ ví tiền ra một xấp tiền lớn...vung mạnh tay...

- Đấy ! Tôi đền bù cho các người đấy ! Được rồi chứ ! Như thế là có trách nhiệm rồi chứ hả ?

Tiền bay toán loạn...

Cả sân trường kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Im lặng tới nỗi đến cả hơi thở nhẹ cũng có thể nghe thấy được.

Tôi mở to mắt, không nói được câu gì.

Chị ấy trừng mắt nhìn V ...

Chắc chắn là phải đau lắm...dù tôi là người không trực tiếp liên quan tới vụ việc mà đã cảm thấy không thể chịu nổi rồi...

- Anh tưởng có tiền là giỏi lắm à ? Tiền á ? Ai mà không có. Chỉ là ít hay nhiều mà thôi.

Ồ, nói hay lắm !

- Nếu anh nghĩ là dùng cách này mà đền bù được hết cho tôi thì anh nhầm rồi, nhầm to rồi ! Tôi không phải là người tự cúi mình như thế.

Rất mạnh mẽ ! Rất kiên cường. Phải thế chứ.

Chị ấy khoanh tay nhìn V:

- Vì vậy, anh nên đưa tiền trực tiếp cho tôi hơn là quăng xán thế này.

- ....

Không phải là người cúi mình cái gì chứ...đây là không phải cúi nhặt mới đúng...

- Còn nữa, cái máy đó dù có tiền cũng không đủ !

- ....

- Trong đó là rất nhiều thứ quan trọng mà trong 18 năm qua tôi khó khăn lắm mới có được. Anh đã phá vỡ tất cả.

- ....

Tôi đờ người, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Xì xầm, xì xầm...

- Cô ta nói cái máy gì ?

- Dù sao cũng không phải là chuyện đó.

- Thật rách việc. Thế mà từ đầu không nói rõ đi.

- Mấy người suy nghĩ đen tối quá mà.

- ...

V giống như từ nãy giờ không nghe thấy gì cả, vẫn chỉ hằm hằm nhìn tôi :

- Em đang nghĩ tới chuyện gì thế hả Lisa ? Không nghĩ được những thứ khác à ? Đồ đầu đất.

Tôi lấm lét nhìn hắn:

- Dù chuyện gì thì để chị ấy tìm đến thì anh cũng là người có lỗi rồi.

V lại hét lên :

- Em chán sống rồi !!!

Nói rồi bỏ đi một cách đầy tức giận.

Chị ấy lại hướng V mà la lên :

- Tôi không bỏ qua đâu !

Dần dần, mọi người cũng đã giải tán.

Hai đứa tôi giúp chị nhặt tiền, còn chị đứng kể chuyện hôm bữa.Vừa nghe tôi vừa giật mình. Kể xong, chị không kìm được mà xúc động mà ôm mặt :

- Cái máy đó lưu nhiều thứ lắm. Giọng nói của các thần tượng. - chị nghẹn giọng - nhất là anh Jungkook.

- Hả ? Anh Jungkook? - Tôi với Rose đồng thanh.

Chị ấy đau khổ gật đầu :

- Ừ. Anh ấy rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng mà tiếp xúc cũng cực kì khó khăn. Chị đã phải gian khổ lắm mới có cơ hội được trực tiếp ghi giọng anh ấy. Mà...- lại nghẹn ngào - cái máy đó mất rồi.

Nói đến đây, chị ấy như muốn khóc tới nơi. Tôi với Rose lại nhìn nhau...
Thật không ngờ ...
Nếu mà chị ấy biết...người đứng trước mặt chị ấy đây có quan hệ thế nào với anh Jungkook thì có bắt tôi đền bù không ...

Không ! Sẽ không ! Chính xác là không !

Bởi vì tới lúc đó, sẽ vàu nát tôi luôn !

Tôi rùng mình.

Chưa hết, chị ấy lại tiếp tục kể lể :

- Hai đứa có biết là vì cái máy đó mà có bao nhiêu người hỏi mua, nịnh bợ, trả giá rất đắt mà chị cũng không chịu bán ! Và có bao nhiêu người sùng bái chị ! Vậy mà lại mất đi một cách vô lí như thế !

Chị ấy đột nhiên dẫm chân thật mạnh, giống như dưới đất là khuôn mặt của Taehyung vậy.

- Cái tên chết bầm này !

Cái tên chết bầm ! Đã lâu rồi tôi không dùng từ ngữ trịnh trọng này để hình dung V ...Tôi bỗng cảm thấy người chị này cũng rất dễ thương mà lại chất phác !

Nhưng tôi cũng khá tò mò. Anh nói cái gì mà có tầm ảnh hưởng lớn như thế nhỉ ?

Chưa kịp hỏi thì Rose đã hỏi trước :

- Nội dung cuộc ghi âm là như thế nào vậy chị ?

Chị ấy hướng đôi mắt mơ màng và thẫn thờ nhìn chúng tôi, mấp máy môi :

- Xin chào ! Tôi là Jeon Jungkook.

Hự !

Tôi ngã mất.

Có như vậy mà chị ấy cũng làm ầm lên được. Theo như lời chị kể tôi cứ tưởng anh phải đọc nguyên tất tần tật mọi thứ về mình ra chứ. Ai ngờ chỉ vỏn vẹn câu này !!!

Nhưng mà...Tôi cũng có phần xấu hổ. Không phải là lúc trước chỉ cần nghe một tiếng Alô của anh qua điện thoại cũng đủ để tôi mất ngủ mấy đêm đấy sao...

Hmm...Tôi càng ngày càng thêm chảnh rồi đây...

Thế mà...lại có người còn chảnh hơn tôi, xì một tiếng :

- Tưởng gì ! Có cái đó mà chị cũng làm loạn lên.

Chị ấy trừng mắt dọa :

- Hai đứa biết gì ? Hừ, đã được nghe anh ấy nói chưa kìa.

- Tất nhiên là có rồi. Thậm chí tụi em đây...

Ngay lập tức, tôi bịt miệng Rose lại, ngăn chặn kịp thời, vội vã nói :

- Chỉ cần em tìm lại cho chị giọng của anh Jungkook thì chị không làm loạn nữa chứ !

Cái này một phần là do tôi muốn giúp chị ấy, cũng là giúp V, cũng là giúp chính mình.

Hai người này gây gổ với nhau thì thiệt nhất vẫn là tôi !

Còn phần lớn nhất là ...lúc nãy do tôi quá vội vàng nên nói năng thiếu suy nghĩ !

Chị ấy nhìn tôi đầy ngờ vực, dò xét :

- Chẳng lẽ em quen anh ấy à ?

- Tất nhiên rồi, cậu ấy là...

Tôi lại phải bịt miệng Rose, mới tiếp xúc với Jackson một ngày mà đã lắm chuyện thế này rồi :

- Em ...là fan anh ấy. Đúng rồi, là fan. Em cũng ghi âm được giọng nói anh ấy !

Vừa nghe vậy, chị ấy liền ra sức lay mạnh người tôi :

- Thật sao ? Em có thật là có không ?

Bị chị ấy lắc cho ngẩn người, không suy nghĩ được gì nữa, tôi nói không ra hơi :

- Có ! Em có mà. Sẽ đưa chị ngày mai.

Mắt chị ấy sáng rực lên, xúc động :

- Lisa. Em hứa rồi nhé. Ngày mai phải có cho chị.

- ...

Nghe chị ấy nói xong tôi mới giật mình...

Tôi vừa làm cái gì thế này...

Ối má ơi ! Tôi tự đưa mình vào chỗ chết sao ! Tự nhiên lại đi thế thân cho V chứ !

Nhưng mà...một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi :

- Em làm sao đưa chị cả chiếc máy ghi âm của em được ?

Chị ấy như bị rút hết thần trí, ủ rũ một lúc rồi lại sáng mắt, tìm tìm trong balô gì đó , sau một lúc dúi vào tay tôi một cái máy nhỏ :

- Máy ghi âm chị mới mua hôm qua ! Em cứ ghi vào đó cho chị.

- Nhưng mà...

Chị ấy trừng mắt :

- Nhưng cái gì mà nhưng ? Có còn hơn không, em cứ ghi vào !

Tôi miễn cưỡng nhận lấy, chiếc máy nhỏ bé mà cứ ngỡ như là cầm nguyên quả bom. Dù thế còn hơn là bị ánh mắt hung dữ của chị ấy giết chết.

Chị ấy cầm một ít tiền chúng tôi đưa :

- Từng này đủ rồi ! Còn lại, giúp chị trả lại cho tên chết bầm kia.

Chị vẫy tay chào chúng tôi rồi đi về phía cổng trường. Đi được một đoạn như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn tôi :

- Mai chị tới tìm hai đứa.

- ...

- Lisa sao cậu không nói cho chị Jennie biết là cậu và anh Jungkook đang quen nhau.

- Thật ra mình cũng muốn nói cho chị ấy biết nhưng cậu nhìn xem vừa rồi chị ấy kích động như vậy... còn nữa chị ấy viết báo nếu để chị ấy biết cậu nghĩ thử xem.

- Umk, cũng đúng.

Nói rồi tôi và Rose chấp tay, vẻ mặt hối lỗi;

- Chị Jennie tụi em xin lỗi... sau này tụi em sẽ đền bù lại cho chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top