Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xoá sạch." Cố Trường Dạ lạnh lùng ném cho Giản Ngưng hai chữ.

Tay cô chậm rãi buông ống quần hắn ra, sợ hắn thật sự sẽ một cước đá vào bụng mình. Sinh mệnh nhỏ này, cô không cho phép nó chịu bất kì tổn thương nào, cô phải bảo vệ nó, phải vì nó mà trở nên kiên cường.

Tiếng bước chân của hắn biến mất, Giản Ngưng vẫn ngồi dưới nền nhà. Cô lấy tay lau đi nước mắt, cảm thấy buồn cười, người đàn ông kia phải chăng rất muốn nói với cô rằng: Giản Ngưng, đừng nghĩ có thể dùng nước mắt để gạt tôi, nước mắt của em một xu cũng không đáng đâu.

Cô chậm rãi từ dưới đất đứng lên, đến bên giường. Cô không thể quá kích động, cảm xúc cũng thể quá bộc phát, hiện tại tất cả đều có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ của cô.

Cô ngủ mơ mơ màng màng, giống như trong giấc mơ, có một đứa bé vui vẻ hô: Mẹ, mẹ...

Cô nhịn không được, hướng đứa nhỏ nở nụ cười.

Cố Trường Dạ lạnh lùng đứng trước giường, đợi lâu đến phát phiền, rốt cuộc mở miệng, "Như thế nào?"

"Tình huống không tốt lắm." Bác sĩ cất xong dụng cụ, "Cô ấy mang thai, thân thể suy yếu, hiện tại đang phát sốt..." Dừng một chút, lại nhìn về phía người đàn ông đứng bất động, "Với tình huống hiện tại, không thích hợp giải phẫu phá thai."

"Vô dụng." Cũng không biết là đang mắng ai.

Bác sĩ lại đến xem Giản Ngưng đang nằm trên giường, chỉ có thể sơ cứu một chút để hạ nhiệt độ, nếu uống thuốc nhất định sẽ có hại cho đứa trẻ.

Cố Trường Dạ đưa mắt nhìn Giản Ngưng, thật vô dụng, thời điểm cô cầu xin hắn, không phải rất có khí lực sao? Trong nháy mắt lại biến thành cái dạng này?

Mặt cô đỏ lên, không giống với gương mặt trắng bệch ngày thường, giống như cỗ thân thể không có linh hồn, khiến người ta cảm thấy chướng mắt.

Hắn không có ý định tiếp tục ngắm nhìn cô, mà đi tới ban công. Người giúp việc báo cho hắn, cô thường ngày hay tự nhốt mình trong phòng, không nói một lời, chỉ đứng ở ban công. Gian phòng này lấy ánh sáng không tốt, trước ban công trồng rất nhiều cây, cây cao, tầng lá dày, che hơn phân nửa ánh sáng, làm căn phòng trở nên lạnh lẽo. Nhưng hắn nhớ rõ, căn phòng này do chính cô lựa chọn. Lúc trước cô làm loạn, tự phân phòng ngủ với hắn. Hắn khi đó chỉ cảm thấy cô ngây thơ, dĩ nhiên ngây thơ đi kèm hai chữ ngu xuẩn.

Hắn rút ra điếu thuốc, châm lửa, hút.

Trong đầu hắn lướt qua ngày kết hôn của bọn họ, bộ dáng cô ngu xuẩn đến cỡ nào. Cô thích kết hôn ở giáo đường, tất cả nghi lễ đều phải thực hiện theo trình tự. Khi bọn họ đứng trước mặt mục sư, mục sư đang chuẩn bị theo nghi thức đọc một bài diễn văn, cô lập tức vẫy vẫy tay, nóng nảy, "Con... Không phải cái này, không cần..." Không cần quan tâm bần cùng hay phú quý, không cần nghe những lời vĩnh viễn cùng nhau. Cô chỉ vào hắn, "Con chỉ muốn anh ấy yêu con."

Ngốc hết thuốc chữa.

Qua một ngày, cô rốt cuộc hạ sốt, bác sĩ lúc này mới thở phào một hơi.

Cố Trường Dạ ngồi trước giường, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Cái mạng này của hắn là do Quan Điềm cứu về, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một người phụ nữ có thể vì hắn mà làm nhiều việc như vậy.

Lúc tỉnh dậy hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi, đến khi nhìn thấy cô, hắn khẳng định, đó là người phụ nữ hắn thích. Cô rất đẹp, nhưng hấp dẫn hắn không phải là gương mặt đó, mà là ánh mắt quật cường của cô. Một khắc kia, hắn quyết định, cô là người phụ nữ hắn yêu duy nhất trong cuộc đời này, không phải bất kì ai khác, chỉ có thể là cô.

Hắn nhìn chằm chằm mặt Giản Ngưng, cô ủy khuất sao?

Hắn không khỏi bật cười, khi Quan Điềm từ tầng cao nhất của bệnh viện nhảy xuống, ai biết cô có bao nhiêu tuyệt vọng? Quan Điềm đã chết, không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, người con gái hắn chuẩn bị cưới, rốt cuộc vĩnh viễn ra đi

Nếu không vì Giản Ngưng, Quan Điềm nhất định sẽ không chết.

Hắn vươn tay ra, lúc đến gần mặt Giản Ngưng thì dừng lại. Cô còn sống, thương tâm có thể khóc, khó chịu có thể khóc, đau khổ cũng có thể khóc... Còn Quan Điềm, ngay cả cơ hội khóc cũng đều không có.

Giản Ngưng chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy hắn đang ngồi bên giường, bản năng phòng bị lại đứng lên. Cô lập tức lấy tay vuốt bụng mình, cảm thấy vẫn còn hơi thở.

"Đi xoá sạch." Cố Trường Dạ nhắm hai mắt lại, hắn không muốn bất kì người phụ nữ nào khác ngoài Quan Điềm sinh con của hắn, "Tôi không muốn nói đến lần thứ ba."

Cô rất sợ đau, ngày xưa chỉ cần một vết xước nhỏ xíu khiến máu chảy ra, cô đều quấn quít phụng phịu với hắn: Em đau ở đây.

Cô cho là hắn sẽ mút vết thương của cô, vừa dỗ dành cô vừa mắng cô hậu đậu. Nhưng không phải, tất cả đều là cô tự nghĩ ra mà thôi.

"Nó là con anh, anh không sợ nó tới tìm anh sao?" Cô nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mệt mỏi.

"Tôi chờ." Hắn đứng dậy rời đi.

Cô đã cầu xin, đã cố gắng, nhưng không cách nào đả động được tới tâm địa của hắn, thật sự không có cách nào.

Giản Ngưng ngày càng trở nên an tĩnh, không nói một lời, nhưng cô vẫn sẽ cố gắng ăn cơm, cho dù không đói bụng. Cố Trường Dạ gần đây giống như uống nhầm thuốc, mỗi ngày đều đúng giờ trở về. Cô mỗi khi nghe được tiếng bước chân của hắn, cả thể xác lẫn tinh thần đều căng lên. Cô sợ hắn hỏi cô đã đến bệnh viện phá thai chưa, sợ hắn biết cô chưa phá thai sẽ vì thế mà tức giận, hắn chỉ cần nhẹ nhàng đá một cái, sinh mệnh kia sẽ như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này... Người đàn ông này có bao nhiêu tàn nhẫn, cô rất rõ ràng.

Giản Ngưng thức giấc chưa bao lâu thì nghe thấy Cố Trường Dạ nói chuyện điện thoại. Tựa hồ đã xảy ra chuyện gì không tốt lắm, bởi vì sắc mặt hắn rất xấu, chốc chốc lại cau mày.

Cô cảm thấy ông trời vẫn còn chiếu cố mình. Việc làm ăn của hắn xảy ra chuyện, hắn chắc chắn phải tự mình đi giải quyết.

Cố Trường Dạ vô cùng tức giận, đám người kia quả thực không để hắn vào mắt, dám lấy cắp hàng của hắn. Hắn phải đi một chuyến, lần này nhanh thì nửa tháng, chậm thì mất một tháng.

Hắn thu xếp phòng mình, lúc bước ra cửa, vô tình nhìn về căn phòng phía cuối hành lang. Hắn nhìn chằm chằm một lúc, chân không tự chủ đi tới.

Hắn mở cửa, "Một tháng này, em hành động bớt thiếu suy nghĩ đi, nếu không, tự em gánh vác hậu quả."

Giản Ngưng cười, hắn quá đề cao cô rồi, cô còn có thể làm cái gì đây?

"Nếu em đủ thông minh, tốt nhất trong khoảng thời gian xoá sạch nghiệt chủng kia đi."

Giản Ngưng nằm trên giường không đáp lại, muốn cô phá thai, trừ phi giết cô đi.

Cố Trường Dạ lúc này mới xoay người rời đi.

Hắn ngồi vào xe, lái xe bắt đầu khởi động, xe chạy ra khỏi biệt thự. Hắn nhíu mày, nhìn lái xe liếc mắt một cái, lái xe lập tức hiểu ý, cho xe quay trở lại biệt thự.

Quản gia thấy hắn quay lại thì hơi ngoài dự kiến, nhưng vẫn lập tức tiến lên nghe hắn phân phó.

"Không cho cô ấy ra ngoài, một bước cũng không cho."

Quản gia liên tục gật đầu, cho dù không nói cụ thể người, cũng biết hắn ám chỉ ai.

Nói xong câu kia, hắn tự nhiên cảm thấy ngực mình khó chịu. Hắn không phải muốn cô trong khoảng thời gian này đến bệnh viện xoá sạch đứa nhỏ, đỡ khi hắn trở về thấy phiền sao? Vì sao bây giờ lại cấm cô ra ngoài?

Chỉ nhiều hơn một tháng thôi, hắn trong lòng tự nhắc nhở như vậy.

Những ngày đi công tác, Cố Trường Dạ tập trung xử lí phương diện làm ăn. Có điều, phiền trong công việc cũng không bằng phiền mỗi khi người giúp việc ở nhà gọi tới.

"Giản tiểu thư thân thể không tốt lắm, hôm nay ăn cơm liền nôn hết ra."

"Giản tiểu thư hôm nay có chút không bình thường, tự giam mình trong phòng rất lâu, ngay cả cơm đều không ra ăn, cô trước kia bất kể việc gì cũng đều ăn cơm."

"Giản tiểu thư hôm nay ngất xỉu trong phòng tắm, may mà phát hiện kịp thời."

"Giản tiểu thư..."

...

Cố Trường Dạ nhận được điện thoại như vậy, mất kiềm chế, "Các người thấy cô ấy bình thường bao giờ chưa? Về sau còn thông báo những chuyện kiểu này, lập tức cút hết đi cho tôi."

Sau đó, người giúp việc không dám gọi cho hắn nữa. Hắn cũng không cần nghe bất cứ chuyện gì về cô. Mỗi lần nghe, hắn lại cảm thấy cô thật độc ác, không biết tự quý trọng sinh mạng. Hắn không thể quên, mạng của hắn khó khăn lắm mới được người ta cứu trở về.

Hơn hai mươi ngày sau, Cố Trường Dạ rốt cuộc trở về. Xe vừa lái vào biệt thự, quản gia đứng ngồi không yên đợi hắn, lập tức lao ra, vẻ mặt sốt ruột, tựa như có điều gì muốn nói cho hắn biết. Cố Trường Dạ nhíu mày, mấy chuyện kia phải vất vả mới giải quyết xong, hắn hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.

Sau khi xuống xe, hắn bước nhanh vào, "Nói đi. Tốt nhất nên là chuyện đủ quan trọng."

Quản gia toát mồ hôi lạnh, "Phu nhân..." Tựa hồ nghĩ tới điều cấm kị của hắn, "Giản tiểu thư đã tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm, không ăn cơm, chúng tôi gọi cô cô cũng không trả lời..."

"Cô ấy muốn nhịn đói, mấy người cũng bỏ đói cô sao?" Cố Trường Dạ trợn mắt nhìn quản gia.

Không ra khỏi cửa, không ăn cơm, thật coi mình là phu nhân? Đây là cái bài gì? Tự biết thân phận, không dám ra gặp hắn?

Hắn không nghĩ nhiều, người phụ nữ kia lá gan nhỏ như vậy, nhất định là sợ nhìn thấy hắn. Hắn hiện tại không có tâm tình để ý đến cô, thầm nghĩ phải nghỉ ngơi một chút.

Hắn lên lầu hai, đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào phòng mình, ma xui quỷ khiến dừng lại, hắn xoay người, nhìn về căn phòng phía cuối hành lang. Giống như có cái gì dắt hắn, khiến hắn từng bước một đi về phía căn phòng ấy.

Cửa đóng chặt, hắn đẩy một cái, lại cầm nắm đấm cửa lắc lắc, cửa khoá trái từ bên trong.

Hắn đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, gõ cửa, "Mở cửa, mở cửa ra..."

Không có động tĩnh, hắn dùng chân đá cửa, cả hành lang vang lên tiếng rống giận của hắn, "Giản Ngưng, mở cửa. Em đừng tưởng rằng không mở cửa thì tôi không thể làm gì em."

Vẫn không có động tĩnh, hắn nóng nảy. Người phụ nữ này thế nào ngu xuẩn như vậy, mãi không có chí tiến thủ, luôn thích chọc giận hắn.

Hắn lui ra phía sau vài bước, dùng thân thể đẩy mạnh cửa.

Một cái, hai cái... Đẩy hồi lâu, cửa rốt cuộc mở.

"Giản Ngưng, em xem tôi thế nào trừng trị..." Hắn nổi giận đùng đùng đi vào, bước chân dừng lại ở cửa, gương mặt tức giận lập tức bị vặn vẹo đến cong.

Vị máu tươi nồng đậm xộc vào mũi hắn, hắn nhìn thấy máu không ngừng chảy, thậm chí chảy đến tận mũi giày hắn. Tầm mắt hắn dịch chuyển theo dòng máu, nhìn đến ngọn nguồn. Cô giống như đang ngủ, sắc mặt trắng toát, mắt nhắm chặt, thật sự tựa hồ như đang ngủ say.

Tại ngực của cô, cắm một con dao. Chuôi dao hoa văn tinh xảo, hắn nhớ rõ đây là con dao hắn mang từ Thuỵ Sĩ về. Có lần đang ăn cơm thì cô ầm ĩ với hắn, hắn lập tức đem dao đặt trên bàn: Em ầm ĩ nữa thử xem?

Giờ khắc này con dao cắm trên ngực cô, máu không ngừng chảy, chất lỏng đỏ tươi vẫn trào ra, giống như màu sắc hoa hồng mà cô thích nhất.

Toàn thân hắn không ngừng run rẩy, tựa hồ không nhúc nhích, chỉ có thể từ từ di động đến bóng của cô.

Cô nằm yên ở nơi đó, giống như đang ngủ say. Nhưng yết hầu hắn chính là không động đậy được, ngay cả muốn đánh thức cô cũng không thể.

Bên giường có một tờ giấy, hắn cầm lên.

Trong cổ họng có chút ngai ngái, hắn nhịn không được phun ra.

Mạng của tôi hèn hạ, không đổi được với mạng cô ấy. Giờ tôi dùng hai mạng đổi lấy một mạng, cầu xin anh, buông tha người nhà tôi.

Cảm giác tuyệt vọng tập kích hắn, hắn ngay cả đứng cũng không nổi, trong tay chỉ biết nắm chặt tờ giấy kia. Thời điểm hắn ngã xuống đất, hắn nháy mắt thấy lại được cô gái đứng trong giáo đường.

Con không cần gì, chỉ cần anh ấy yêu con.

Cô híp mắt cười, tốt đẹp đến như vậy.

Chương 16

Thời tiết trở lạnh, hệt như tim hắn.

Cố Trường Dạ đứng lặng trước gian phòng đó, nhìn ổ khoá quen thuộc, thật lâu không cử động. Hắn gần như quên chính mình đã bao lâu không bước vào gian phòng này. Kì thực cũng không có lâu, năm năm thôi. Từ năm năm trước, thời gian đột nhiên cho hắn sự yên lặng. Hắn đặt tay lên ngực mình, tiếng vang rõ ràng như vậy, nhắc nhở hắn vẫn còn sống, vẫn luôn còn sống.

Khóe miệng hắn trào ra chút ý cười, nghĩ về năm năm trước. Ngày đó, cô cầu xin hắn, cầu mãnh liệt như vậy, cầu hắn buông tha đứa bé trong bụng cô... Từ lúc hắn rời nhà đi công tác, vẫn luôn cảm thấy phiền não, chán nản. Hắn dùng đủ mọi phương thức tự lừa dối mình, rốt cuộc lấy lại được thoải mãi. Hắn sẽ đáp ứng cô, sẽ để cô sinh hạ đứa nhỏ...

Nghĩ đến đây, khoé mắt từ nồng đậm ý cười biến thành cay đắng. Hắn không biết được, thời điểm hắn sẵn sàng buông tay, cô đã quá mệt mỏi. Hắn lắc đầu, ném toàn bộ những ý nghĩ này đi.

Trên cửa đã có lớp bụi nhàn nhạt, không được hắn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần gian phòng này. Đây là cấm địa của hắn, từ năm năm trước, hắn vẫn luôn cảm thấy được mùi vị của máu tươi lảng vảng quanh đây.

Hắn xoay nắm đấm, cửa nhẹ nhàng mở ra. Hắn đứng trước cửa, ngực phảng phất như bị giam cầm, bản năng chống cự lại căn phòng này, nhưng vẫn từng bước đi vào. Không còn gay mũi mùi máu tươi, mà là tro bụi nấm mốc, tất cả đan vào nhau, hút sạch mọi hô hấp của hắn.

Năm năm, cũng đã xa cách năm năm rồi.

Giường loạn không còn hình dáng, khăn trải giường bị cuộn lại thành một khối tròn. Ở giữa giường lưu lại dấu vết màu đen của vũng máu khô, dưới mặt đất đọng lại mấy vệt máu. Người giúp việc vốn có ý định thu dọn hết đi, sau khi hắn tỉnh lại, thấy người giúp việc đang tất bật dọn dẹp căn phòng này, hắn phẫn nộ, không cho bất cứ kẻ nào vào căn phòng này. Nước đổ lênh loáng ra sàn nhà, trộn cùng máu tạo thành màu hồng đậm, giống như màu máu trong mắt hắn...

Từ đó trở đi, căn phòng này trở thành một nơi bí ẩn.

Cửa không khoá, lại gắt gao đóng chặt.

Mà hắn tựa như một người điên. Mỗi đêm trở về, một mình đi qua hành lang dài, đứng đợi trước căn phòng này thật lâu, thậm chí ngay cả dũng khí đẩy cửa vào cũng không có. Hắn tưởng tượng, có hay không một ngày, bên trong lại có tiếng hít thở, người phụ nữ kia vẫn sẽ nhát gan như vậy, chỉ biết chui trong phòng này tránh hắn, hoặc đứng ở ban công, phụng phịu đợi hắn về...

Tay hắn nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt.

Hắn đi đến bên giường, ngón trỏ miết lên khăn trải giường, sờ đến dấu vết màu đen kia. Có chút cứng, chứng tỏ nơi này máu rất nhiều. Khăn trải giường lớn như vậy, hầu như chỗ nào cũng đều có máu. Đôi mắt hắn loe loé, người bình thường sao có thể chảy nhiều máu như vậy? Lúc hắn nhìn thấy hình ảnh này, lí trí đúng là đã bị đánh bay, hoàn toàn không thể nghĩ sâu xa được nữa.

Hắn ném khăn trải giường xuống, đến mở cửa ban công ra, không khí thanh mát tràn vào, điều tiết nhịp thở của hắn.

Hắn đứng ở sân thượng trong chốc lát, mới vội vàng xuống lầu, nhắc nhở quản gia thu dọn căn phòng kia. Quản gia bộ mặt quái dị, nhưng tính tình của hắn ngày càng khó nắm bắt, nên ông cái gì cũng không dám hỏi. Ai cũng biết, căn phòng kia đã trở thành cấm địa của hắn. Người giúp việc bị đổi hết, ai nấy đều e dè với căn phòng kia. Thậm chí có lời đồn nơi ấy có quỷ, cũng không dám tới gần.

Cố Trường Dạ mỉm cười, "Dọn dẹp. Nghênh đón phu nhân."

Quản gia cố gắng trừng mắt nhìn. Ông nhiều năm qua tuy rằng chưa bao giờ hiểu hết tính cách cậu chủ, nhưng lấy bấy nhiêu năm tình cảm chủ tớ mà nói, thấy cậu chủ đột nhiên hưng phấn như vậy, ông cũng vui vẻ thay. Xem ra ác mộng từ năm năm trước sắp bay đi, chuẩn bị đón nữ chủ nhân mới.

Cố Trường Dạ bước ra ngoài, cầm di động, sắc mặt âm trầm. Âm mưu, tất cả đều là âm mưu, mà hắn bị gạt năm năm. Năm năm này, hắn cả ngày sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, trở thành trò cười cho người khác.

Hắn gọi số An Diệc Thành, nói nhanh vài câu.

Mấy giờ trước...

Bệnh viện luôn là chỗ đông người nhất. Nguyễn Ngộ Minh rốt cuộc đánh tay lái, đi theo con đường nhỏ nhanh nhất vào bệnh viện. Trước cổng có một chiếc xe cứu thương vừa đi vào, cổng sắt tự động chuẩn bị đóng lại, anh lập tức nhấn ga vọt tới, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một đường khói cong hoàn hảo.

Một bác bảo vệ vỗ vỗ vai đồng nghiệp, "Nhìn xe kia cũng biết, chúng ta không thể chọc vào..."

"Người kia lá gan cũng lớn quá đi, thật nguy hiểm..."

Mấy tiếng bàn tán này đã bị Nguyễn Ngộ Minh ném ra xa. Vào bệnh viện, phiền toái nhất chính là tìm chỗ để xe. Anh nhìn đến bãi đỗ xe đã chật ních người, không khỏi phiền toái. Nguyễn Ngộ Minh nhìn đến tình huống này, thầm oán Nhị ca Chu Thừa Nghiệp, có bệnh viện tư cũng không vào, hết lần này tới lần khác chạy đến bệnh viện thường này làm gì a? Ngay cả chỗ đậu xe cũng kiếm không được.

Thầm oán cũng chỉ là thầm oán, anh rất rõ ràng, Nhị ca là người ôn hoà, không muốn mình trở nên đặc biệt trong mắt người khác.

Chu Thừa Nghiệp gặp tai nạn cũng không quá nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn nằm viện. Nguyễn Ngộ Minh từ tỉnh ngoài trở về, liền vội vàng đến thăm. Anh nghe qua điện thoại biết được, Nhị ca chỉ là gãy xương chân, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều thời gian nghỉ ngơi tương đối dài.

Anh vòng vo tìm đường, tiếp tục tìm chỗ đậu xe.

Trước mắt thấy vị trí trống, tròng mắt anh híp lại, chuẩn bị xông về phía trước, tốt nhất vị trí đậu xe hoàn hảo này nên thuộc về anh.

Nguyễn Ngộ Minh trong lúc vô ý liếc gương chiếu hậu một cái. Một phụ nữ mặc áo khoác màu lam, trên tay cầm cái gì, vội vàng đi ra.

Nguyễn Ngộ Minh trừng mắt nhìn, lại tiếp tục trừng mắt nhìn, thậm chí gỡ cả kính râm trên mặt xuống, cho xe lùi chậm về phía sau, càng lúc càng đến gần người phụ nữ kia.

Thân xe thủy tinh tối đen, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài không cách nào nhìn vào bên trong. Lúc anh nhìn rõ người phụ nữ kia xong, mạnh mẽ lái xe ra ngoài, nửa ngày cũng không tin những gì vừa thấy là sự thật.

Chị dâu không phải đã mất từ năm năm trước rồi sao?

Lúc Tam ca gọi điện tới, tất cả mọi người đều sửng sốt, nói thật, cảm giác ngạc nhiên lớn hơn là bi thương. Bọn họ thấy Đại ca tuy có chút lãnh đạm với chị dâu, nhưng cử chỉ rất đúng mực, luôn luôn ôn hoà. Phải bế tắc đến thế nào mới khiến chị dâu làm chuyện dại dột ấy?

Tam ca đưa chị dâu đến bệnh viện, còn mấy người bọn họ chạy nhanh đến biệt thự, nghe nói Đại ca bất tỉnh trên đất. Tam ca vừa lúc có chuyện cần tìm Đại ca, lúc này mới khẩn cấp phát hiện kịp thời.

Lúc mấy người bọn họ đứng trong căn phòng chị dâu tự sát, nhìn đến nền nhà đầy máu, cùng với máu lênh láng trên giường, nhịn không được hít sâu một hơi.

Không ai dám lớn tiếng hô hấp, chỉ sợ kinh động đến cái gì.

Vẫn luôn là Ngũ ca lạnh lùng Lục Trạm Giang nháy mắt nhìn ra vấn đề, "Máu chảy nhiều như vậy, dữ nhiều lành ít."

Ngũ ca vừa dứt lời, điện thoại của Tam ca từ bệnh viện gọi tới, chị dâu... Thật sự đã qua đời.

Bất quá tin tức Đại ca tỉnh lại rất nhanh liền rời đi lực chú ý của bọn họ. Bác sĩ gia đình cẩn thận kiểm tra một lượt, không có gì trở ngại, chỉ là tức giận ở trong tâm. Mấy người bọn họ nhìn nhau, có chút khó hiểu, Đại ca không phải rất lãnh đạm với chị dâu hay sao? Làm sao có thể thành ra cái dạng này, ngay cả máu cũng phun ra, sợ tới mức bọn họ muốn trực tiếp đưa Đại ca vào bệnh viện, mà quên mất Đại ca bình sinh ghét nhất chính là bệnh viện, thiếu chút nữa phạm vào điều cấm kỵ của hắn. Vẫn là Lục Trạm Giang khuyên mọi người đừng gấp, hẳn là không có gì trở ngại. Lục Trạm Giang bình thường luôn ở bên ngoài, lại thực hiện những vụ buôn bán nguy hiểm nhất, bị thương vô số lần. Bệnh lâu thành thói, một ít bệnh vặt, anh cũng biết rất nhiều. Anh trước hết mời bác sĩ gia đình đến xem, mọi người cùng thống nhất ý kiến.

Đại ca không bao lâu sau liền tỉnh lại, sau khi tỉnh lại không nói một lời.

Lúc Đại ca tỉnh lại cũng không thèm liếc nhìn nhóm bọn họ một cái, lập tức rời giường, bước vội đến căn phòng của chị dâu. Lúc ấy người giúp việc đang quét dọn căn phòng này, Đại ca dường như rất tức giận, hướng người giúp việc mà gào thét. Người giúp việc hoảng sợ, làm đổ nước ra sàn nhà, pha với máu trên mặt đất... Đại ca đứng ở nơi đó thật lâu, nhìn chằm chằm chất lỏng, ánh mắt hồng hồng, một ngụm máu lại phun ra.

Bọn họ chưa bao giờ thấy Đại ca có bộ dáng này, thống khổ, sợ hãi. Không có cách nào, lập tức đưa Đại ca đến bệnh viện. Sau đó Đại ca phát sốt, hôn mê, còn nói bậy nói bạ...

Nguyễn Ngộ Minh ngồi ở đầu giường chăm nom, trước sau như một chỉ nghe thấy Đại ca nói một câu: Tôi cho phép em... Tôi cho phép em...

Không có ai biết, Đại ca là đang biểu đạt cái gì.

Đối với thái độ này của Đại ca, bọn họ cũng có chút bất lực. Lúc ấy Nhị ca còn ở nước ngoài, Tam ca thấy Đại ca như vậy, liền đề nghị xử lí chuyện của chị dâu trước. Đại ca nhìn đến căn phòng của chị dâu đã phát hoả thành bộ dạng này, không biết nếu nhìn đến thi thể chị dâu còn có thể như thế nào...

Bọn họ đắn đo một lúc, quyết định tự xử lí chuyện chị dâu. Cùng lắm chờ thân thể Đại ca tốt lên, tất cả bọn hắn cùng nhau nhận tội. Suy nghĩ xong, hết thảy đều giao cho Tam ca xử lí.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, Đại ca phải nghỉ ngơi hơn hai tháng, thân thể mới chính thức khá hơn.

Khi đó thi thể chị dâu đã hoả táng, chứng nhận tử vong, tất cả đều thoả đáng. Tam ca ở trước mặt Đại ca trần thuật lại hết thảy, cơ hồ đã ra một vốc mồ hôi. Đại ca chính là không thèm liếc đến Tam ca một cái, ánh mắt ngơ ngác, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Chỉ biết là sau này, Đại ca không còn cười nữa...

Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngộ Minh không khỏi cau chặt mày.

Trên thế giới quả thực có người giống nhau đến như vậy? Anh trăm mối không có cách giải, hơn nữa, khuôn mặt kia quá giống. Quan trọng hơn chính là cảm giác, khẳng định nếu người kia đứng trước mặt anh, anh lập tức kêu một tiếng "Chị dâu."

Chẳng lẽ chị dâu không chết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngược