Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

- Tại phòng ăn Jennie nhìn thấy ông bà nội, ba và người phụ nữ ngồi gần ba cô chính là mẹ kế, ngoài ra còn có hai người một nam một nữ đang ngồi quay lưng với cô.

Buồn cười thật, sau mấy năm không gặp vậy mà cô vẫn không sao quên được, chỉ cần nhìn mỗi bóng lưng thôi cũng có thể nhận ra người đó…

Sau quãng thời gian dài như thế trong lòng cô vẫn không hề thay đổi. Dù rất hận người đàn ông này đã vứt bỏ cô đến mức không muốn gặp lại nữa nhưng rốt cuộc vẫn rung động vì anh ta, trái tim mãi luôn hướng về một kẻ vô tâm.

- Jennie cứ đứng trong phòng ăn một lúc mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, dì Han thấy cô mãi không chịu ngồi vào bàn ăn liền nhanh nhẹn kéo ghế nhắc nhở:

- Cô chủ xuống rồi.

Câu nói của bà làm Jennie bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý, ai cũng ngước lên nhìn cô. Bà nội là người lên tiếng trước, chìa tay vẫy cô lại.

- Jennie, lại đây ngồi với bà nào.

Nhìn thái độ của mọi người cô cũng chẳng biết nói sao, đành miễn cưỡng nở một nụ cười méo xệch, không nói gì mà chỉ im lặng làm theo.

- Cháu sao thế? Đi đường xa còn mệt hay sao mà mặt mày lại không vui thế kia?
- À, tại cháu ngủ chưa đủ giấc nên vẫn còn hơi mệt thôi.
- Vậy lát ăn xong lại ngủ tiếp.

- Chào con nhé Jennie, dì là Lee sohye, con còn nhớ dì chứ? Sau này sống chung một nhà con có thể gọi dì là dì sohye.

Trước vẻ niềm nở của bà ta, Jenni chỉ lạnh nhạt nói đúng một chữ “Chào”

Bà ta nghe xong thì vẻ mặt có hơi sượng trân nhưng rất nhanh đã lại tươi cười chỉ tay vào đứa con gái đang ngồi cạnh bà ta giới thiệu:

- Đây là Sohee, em gái con, lúc nhỏ hai đứa từng gặp rồi đó.

Nói xong, bà ta tiếp tục chỉ người còn lại:

- Còn đây là Jisoo, con trai nuôi của dì, nhỏ hơn con 2 tuổi. Sau này cũng là em trai của con.

Sohee cười cười chào hỏi, Jisoo cũng lên tiếng:

- Chị Jennie, em là Sohee.
- Chào… chị.

Cô quay sang nhìn Jisoo, thấy ánh mắt anh giống như muốn nói gì đó nhưng cô không quan tâm nên chỉ nhìn đúng một giây rồi quay đi. Khẽ nhếch môi không trả lời mà chỉ gật đầu xem như đáp lại lời chào.

Bà nội gắp vào bát cô miếng thịt kho tàu, cười hiền bảo:

- Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Đây để bà gắp cho, món này là ba cháu đặc biệt dặn dì sohye nấu cho cháu đấy, ăn thử một miếng xem có ngon không?
- Ừ đúng rồi đấy, dì không biết khẩu vị của con thế nào, ăn thử xem.

Bà Sohye cũng phụ họa theo, chỉ là Jennie đã lập tức thẳng thừng từ chối:

- Cháu không thích mấy món kiểu này, nhạt nhẽo, cháu thích món nào cay một chút, chứ nhìn món này… xin lỗi, cháu ăn không quen.
- Sao lại thế, lúc nhỏ cháu thích ăn lắm mà?
- Bà nội, bà cũng nói là lúc nhỏ. Giờ cháu lớn rồi đương nhiên sở thích cũng sẽ khác đi, cháu chỉ thích ăn đồ cay.

Bà Sohye có chút khó xử:

- Vậy bây giờ phải làm sao đây?

Bà nội nhìn Jennie đầy thông cảm, biết tính cô cố chấp, dù có nói thế nào cũng không có tác dụng nên đành dịu giọng, ngọt nhạt nói với cô:

- Thôi không sao, để bà gọi người mang ớt lên cho cháu nhé?

Nhắc đến ớt, bà Sohye mới lí nhí nói:

- Nhưng nhà mình không có ai biết ăn cay mẹ ạ, thế nên trong nhà cũng không có ớt.
- Cô cũng thật là, có việc nhỏ nhặt đó cũng làm không nên hồn. Jennie mới về, trước khi nấu cơm cô không biết mở miệng nhờ dì Han hỏi con bé thích ăn gì sao?

Ông Kim im lặng nãy giờ, thấy tình hình căng thẳng nên lên tiếng giảng hòa:

- Mẹ, Sohye cũng đã cố gắng rồi mà, mẹ không thể trách cô ấy được. Nó không ăn được mấy món này thì thôi, bảo dì Han làm món khác, có gì đâu mà cứ làm quá lên.
- Anh nói thì hay lắm. Còn cô ta, tôi mới nói có một câu chứ có dám trách mắng cô ta đâu mà anh phải sồn sồn lên?
- Thôi được rồi, ăn cơm đi. Jennie, cháu ăn thử món này đi, dì Sohye nấu ăn không tệ đâu.

Ông nội gắp vào bát cô vài miếng ớt chuông xào thịt, mà Jennie nhìn thấy thế thì cười nhạt.

- Trời ơi, ông làm cái gì thế hả? Con bé không ăn được ớt chuông, ông không biết hay sao mà còn gắp cho nó?

Bà nội lập tức lấy đũa gắp miếng ớt chuông ra khỏi bát của cô, càu nhàu.

- Tôi…

Nhìn vẻ mặt lúng túng, nét cười trên gương mặt Jennie càng lúc càng đậm hơn, sau đó bật cười thành tiếng. Sohee thấy lạ không nhịn được tò mò nên hỏi:

- Chị Jennie, có gì vui lắm hả?
- Ừ, vui lắm.

Mọi người nghe thế cũng dừng hành động ăn uống của mình lại, hướng ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ông Kim nhíu mày hỏi:

- Chuyện này thì có gì mà khiến con vui đến vậy?

Jennie không vội trả lời, chỉ bưng cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, sau khi đặt xuống mới thong dong trả lời:

- À thì… nhìn vẻ mặt giả tạo của mấy người làm tôi thấy buồn cười đó.
- Jennie, cháu ăn nói kiểu gì thế? Ở đây có người lớn trong nhà, cháu không được hỗn như vậy.

Jennie buông đũa thản nhiên ngồi dựa ra ghế, chân vắt chéo khoanh tay quét ánh mắt một vòng nhìn mấy người bọn họ đầy hứng thú.

- Bà nội, bà làm như thế là vì muốn chuộc lỗi sao ạ?
- Cháu nói sao?
- Tự dưng bà nhiệt tình với cháu nhưng lại nặng lời với bà ta làm cháu thấy không quen, chẳng giống bà chút nào cả. Nếu miễn cưỡng quá thì thôi, cứ cư xử như bình thường đi. Không phải hai người vẫn luôn là một cặp mẹ chồng nàng dâu hòa hợp sao?
- ...
- Chưa hết, ông nội à. Cháu không ăn được ớt chuông là di truyền từ ông đấy. Hồi còn bé ông đã rất thích thú về điều này cơ mà, sao bây giờ đã lú lẫn rồi?

Nói đến đây, cô ngẩng đầu lên thì thấy cả chục con mắt có kinh ngạc, có giận dữ đang nhìn mình, thế nhưng cô nào biết sợ là gì, sau cùng lại nhìn sang bà Sohye nói:

- Còn bà nữa, giả tạo vừa vừa thôi, bà biết rõ tất cả những món trên bàn ăn này đều là do dì Han nấu, vậy tại sao lại tự nhận mình xuống bếp? Cướp đồ của người khác là sở thích của bà sao, bà Sohye?
- Thật ra, chuyện này… dì…

Bà ta ấp úng mãi cũng không biết nên giải thích thế nào. Sohee thấy mẹ bị mắng thẳng mặt như thế liền nổi cáu:

- Nè chị Jennie, chị không được quyền nói chuyện với mẹ em như thế.

Cô ta nói đến đây, sắc mặt Jennie bất chợt lạnh xuống, lạnh đến thấu xương khiến những người ở đây phải rùng mình.

- Trong cái nhà này tôi có quyền hay không cũng không đến lượt một đứa như cô chõ mõm vào. Còn nữa, mẹ tôi chỉ có duy nhất một đứa con là tôi, bà ấy không sinh cho tôi đứa em nào cả, xem lại cách xưng hô đi, gọi tôi là Park Jennie .
- Con nói gì, Park Jennie?

Ông Kim ngước lên nhìn cô đầy nghi hoặc.

- Đúng vậy, tôi đã đổi sang họ Park, Park Jennie. Có sao không ba?

Ba cô còn chưa kịp nói gì, Sohee đã chen vào cướp lời:

- Sao cũng được, nhưng em cũng là con của ba, em gái của chị.

Vẻ mặt lạnh tanh khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là sự giễu cợt và mỉa mai.

- Cô thích chị gái nhưng tôi không nhận.

Ông Kim cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đột nhiên đập bàn rầm một tiếng, trừng mắt nhìn cô:

- Đủ rồi. Nếu không thích ăn con có thể về phòng. Ba sẽ bảo dì Han làm món khác mang lên sau, đừng làm mọi người mất vui.
- Như thế có phải tốt hơn không? Rõ ràng ngay từ đầu tôi đâu muốn ngồi ăn cùng với mấy người, là mấy người ép tôi đấy chứ?
- Con…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top