Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tình Yêu Thủy Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc sống, không phải chỉ có người bình thường mới tìm được một tình yêu hoàn hảo.

Cổng trường dành cho người khuyết tật mở rộng, hôm nay lại chào đón thêm một học sinh nam, anh tên Tân và không thể nói chuyện được. Anh bị câm bẩm sinh. Lúc nào trong cặp cũng vài ba tập giấy và những cây bút. Anh cần chúng để giao tiếp trở nên dễ dàng hơn. Và hôm nay, ngày đầu tiên vào ngôi trường mới, Tân cảm thấy được là chính mình thật tuyệt vời. Anh được xếp vào lớp hy vọng 1, vì tướng tá cao ráo, mắt cũng khá tốt nên anh được sắp ngồi phía cuối chỗ áp cửa sổ. Mọi người đối xử nhau là bình đẳng, không ai thương hại ai.

"Chào... bạn!" Cô gái ngồi xe lăn, mái tóc tầm ngang vai, cô làm khẩu hình miệng, đồng thời giơ tay vẫy vẫy. Tân cười hiền, khác hẳn với dáng vẻ hằng ngày của anh. Lấy tập giấy và bút ra, anh nhẹ nhàng ghi lại một câu chào hỏi lịch sự. Cô gái cười, cầm lấy chiếc bút chì trên tay, và cuộc trò chuyện của anh và cô bắt đầu, là những lời hỏi han, giao tiếp cơ bản nhất.

_Bạn là học sinh mới đến sao? Có thể cho mình xin quý danh không nè! Mình là Nhàn.

_Ưm, mình là học sinh mới chuyển đến sáng nay. Tân!

_Bạn thấy nơi đây thế nào?

_Rất tốt, bình đẳng với nhau và ở đây mình không có cảm giác bị người ta thương hại!

_Bạn bệnh gì?

_Bẩm sinh mình không thể nói! Còn bạn?

_Mình bị bệnh xương thuỷ tinh!
....

Nhàn, cô gái 18 tuổi đầy mộng mơ lại phải chấp nhận ngồi trên chiếc xe lăn suốt đời, bởi chỉ cần một động tác rất nhỏ cũng khiến xương cô vỡ vụn. Tân thường hay đi chung với cô và Linh, một cô gái nhìn đời với màu đen! Top ba người nối đuôi nhau dạo chơi lòng vòng dưới sân trường rợp nắng. Họ bằng tuổi nhau, nhưng thứ tự lại xếp khác nhau. Nhàn ưu tiên đầu toa, Tân ở giữa đẩy xe, cuối cùng là Linh, cô đi sau hai người bạn, và cô được lắng nghe lời miêu tả về thiên nhiên, lắng nghe từng động tĩnh.

"Linh nè, trước mặt bà là cây phượng tình bạn đó, muốn in dấu tay không?" Nhàn vui vẻ, kéo kéo tay áo Linh, sau lại cúi xuống hí hoáy viết ra giấy đưa cho Tân. Cả hai đều gật đầu, cây phượng tình bạn, nghe sao hay quá! Nhàn loay hoay xoay bánh xe lại gần những thố màu, cô ôm về ba thố "Linh màu xanh dương, Tân màu xanh lá cây nhé!"

Linh quờ quạng đón lấy thố màu trên tay, cô thích thú "Nhàn, cám ơn! Giờ chúng ta làm sao?" Nhàn cầm tay Tân nhúng vào thố màu, cô ra hiệu cho anh in bàn tay lên thân cây, rồi khó khăn cố gắng đứng lên cầm tay Linh in lên đó. Tân tròn mắt, anh vội viết những dòng chữ ngoằn nghoèo trên giấy "Nhàn, mau ngồi xuống đi! Cậu liều quá đấy!" Cô đón lấy tập giấy, cười trừ "Không sao, không sao! Miễn là tớ không hoạt động mạnh là được. Nào! Linh xong rồi, giờ đến tớ! Tớ màu trắng nhé!" Vừa nói, cô vừa hơi nhón chân lên để in dấu tay, Tân hốt hoảng, vịn nhẹ eo cô để khỏi té. Nhàn đỏ mặt, viết ra giấy hai từ cám ơn. Chiều hôm đó, ánh mặt trời làm chứng cho tình bạn của ba người.

Ngày qua ngày bên nhau, ba người sớm đã như một gia đình, rồi Linh, cô gái được xem là em út của nhóm được gia đình rước về điều trị đôi mắt, chỉ còn lại một mình Nhàn và Tân. Nhàn buồn, cô bắt đầu sa sút tinh thần, cơ thể gầy nhom hốc hác. "Ăn đi! Cậu còn tôi mà!" Tân chìa tờ giấy đến trước mặt Nhàn, cô cười, miễn cưỡng vài muỗng lót dạ rồi lại phải uống thuốc.

Những mùa hè nối tiếp nhau đi qua, Nhàn và Tân năm nay 21 tuổi, họ dần dà ít nhiều cũng có tình cảm với nhau. Những trang giấy dày đặc câu chữ. Chiều nào hai đứa cũng ra gốc cây phượng to lớn kia ngồi viết thư tay trao qua đổi lại, tuy là xưa, là cũ. Nhưng nhen nhóm lòng họ một niềm vui.

"Nhàn, chờ tôi chữa trị về sẽ đích thân tự nói với cậu một điều. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé! Nhất định phải chờ tôi trở về đấy!"

Một buổi sáng như bao ngày, nhưng hai người bạn cạnh cô đã đi rồi, Nhàn lại quay lại là con bé xương thuỷ tinh không ai dám chơi. Cô nhìn tờ giấy trên bàn, sao mà buồn quá! Nhưng không, cô tự nhủ mình phải sống thật tốt, như trước đây khi chưa gặp họ.

Thời gian lại qua đi, những chuỗi ngày buồn chán như xâu xé Nhàn, cô lăn xe ra cây phượng tình bạn mà ngày nào cả ba đứa cùng in dấu tay, muốn đứng lên sờ nhẹ vào mà lại không dám, sợ rằng không ai vịn nhẹ eo mình để khỏi té, sợ rằng không ai giữ chặt chiếc xe để mình an lòng ngồi. Nhàn chợt khóc, sao mà buồn quá! Đã ba năm rồi, bọn họ luôn hiện diện trong tâm trí cô. Lắc đầu, thôi nghĩ tiêu cực nữa, cô khó nhọc xoay bánh xe lại, chợt vướng thứ gì đó. Nhàn thở dài, tiêu rồi! Thôi thì cứ ngồi đợi, đến tối ắt có người đi tìm. Và cô ngồi đó, nhìn về phía mặt trời lặn dần, cô buồn ngủ quá! Đói nữa!

"Cậu thật là không biết lo cho bản thân!"

"Này cô ngốc, bọn này lo cho cô lắm!"

Nhàn tròn xoe mắt, ngạc nhiên vô cùng. Nhưng cô không dám quay đầu lại, cô sợ, sợ đó là ảo giác, sợ khi quay đầu lại sẽ biến mất. Trước mắt một mảng mờ nhoà, đôi mắt nâu to tròn ngập nước. Không dám cử động, cô cứ ngồi im như thế, nước mắt đua nhau rơi trên má.

"A! Nhàn, cậu đừng khóc mà! Tụi tớ không cố ý hù cậu đâu." Linh quýnh quáng tay chân, nhưng lại không dám ôm cô quá chặt. Nhàn nức nở "Sao hai người lại đi lâu như thế?" Tân béo nhẹ má cô, anh đã có thể nói bằng chính môi mình "Tôi phải ở lại điều trị ba năm đấy! Giờ mới trốn được." Nhàn đưa tay lau nước mắt, a! Giờ cô mới phát hiện ra có người lạ nhé! "Đây là...??"

Linh vui vẻ ôm chầm cánh tay của người con trai cao ráo kia "Tớ đã phải điều trị hơn sáu năm đấy, giới thiệu với hai người đây là bạn trai tớ, Tuấn!" Nhàn không thể thốt nên lời, vui quá! Cuối cùng Linh đã tìm thấy một nửa của cuộc đời mình "Chúc mừng cậu, Linh!"

Linh đỏ mặt, cô nàng huých nhẹ tay người con trai cao ráo bên cạnh. Tuấn cười ôn hoà, vẫy tay chào "Tôi là Trịnh Thanh Tuấn, bác sĩ chủ trị của Linh, rất vui làm quen!" Nhàn cười rạng rỡ, luôn miệng xin chào.

"Này Linh, cậu dắt Tuấn đi vài vòng đi!" Tân đuổi khéo, nãy giờ thật muốn nói chuyện với Nhàn, nhưng hai người kia trong mắt anh khá ồn! Linh le lưỡi, đoạn kéo tay Tuấn đi sang khu E, nơi cô từng sống.

Tân vòng ra sau xe, đôi tay anh nắm chặt tay đẩy, nhẹ nhàng đưa cô đi trên con đường quen thuộc nhuộm màu ánh hoàng hôn. Nhàn lặng im, không phải cô không có chuyện để nói, ba năm là cả núi chuyện chứ không ít. Nhưng mà... cô thấy ngại! Những bông hoa rực rỡ nghiêng mình theo gió tạo thành cảnh đẹp như mộng. Nhàn nhắm mắt lại tận hưởng mọi thứ, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái như lúc này.

"Này cô ngốc, còn nhớ hay không tờ giấy lúc trước tôi nhắn lại?" Tân dừng bước chân, cuối cùng vẫn là anh phải mở miệng. Nhàn chột dạ, không khẳng định cũng chẳng phủ định, đơn giản cứ ngồi im giả điếc. Anh buông tiếng thở dài thườn thượt, chủ động đến trước mặt cô, nửa quỳ nửa ngồi "Chậc, tôi có ghi lại rằng khi nào chữa trị về sẽ đích thân nói với cậu một điều! Nhớ không?" Anh búng nhẹ trán cô, cười xoà. Nhàn không dám nhìn, lần này cô chỉ biết nhè nhẹ gật đầu.

"Điều tôi muốn nói chính là tôi thích cậu!" Tân chẳng ngần ngại mà vào thẳng vấn đề, anh nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ ửng vì ngượng của cô. Anh im lặng, cô lại làm ngơ, bầu không khí trở nên quỷ dị vô cùng. Tân cáu bẩn, anh không phải tuýp người kiên nhẫn chờ đợi!

"Chịu không?"

"Nhưng... Mà...."

"Nhưng... Nhưng cái gì? Chịu hay không?"

"Tôi bị bệnh xương thuỷ tinh, phải sống cùng căn bệnh này đến suốt đời! Cậu chịu được không?"

"Được! Tôi chịu được hết, chỉ cần cậu trả lời được hay không. Tôi nguyện chăm sóc cậu suốt đời!"

"Nhưng..."

"Tôi hết kiên nhẫn rồi! Chịu hay không?"

"...."

Tân sa sầm mặt mày, đứng dậy toan bỏ đi thì lại nghe tiếng nói rất nhỏ, rất nhỏ như chỉ để mình anh nghe thấy "Chịu mà!" Nhàn vội vã xoay xe lại, cô chính là ngượng sắp chết! Anh vẫn cứ tần ngần ở đó, như không tin vào tai mình, sau một hồi lẩm bẩm nghĩ đủ điều mới phát hiện ra cô đã đồng ý. Nhưng Nhàn đã sớm cùng xe lăn chạy biến đến chân trời nào rồi! Tân vội vã đuổi theo, miệng không ngừng quát "Nhàn!!! Chờ anh với!! Dám bỏ đi trước là sao????"

Tuấn và Linh nấp tại một lùm cây âm thầm xem hết kịch vui, cô nàng thích thú "Anh nhìn cách tên ngốc ấy tỏ tình với Nhàn thấy hài không?" Tuấn liếc xéo cô, nói là dẫn anh đi tham quan này nọ, cuối cùng lại thành ra đi rình mò! "Em! Chuẩn bị gom hành lý sang nhà tôi ở đi!" Nói xong liền vác Linh lên vai đi về hướng ngược lại mặc kệ cô la hét phản kháng thế nào cũng không buông!!

~ Hoàn ~

Tác giả :
Dalena2799_JWBF_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top