Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[THƯ TÌNH HÒN ĐẢO] BẠCH KHỞI - Kỳ cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THƯ TÌNH HÒN ĐẢO] BẠCH KHỞI - Kỳ cuối (gồm 3 lá thư: 4-6)

.

Trans: T

.

==========================

Lá thư tình thứ 4: Bầu trời sao trên mặt nước biển

Đã không biết đây là lần thứ mấy đi ra biển, chúng tôi dường như đã đem khu biển này đi hết một lần, vẫn như cũ không thấy được cá heo.

Sau đó người bán vé thật sự nhìn không nổi nữa, hỏi chúng tôi có muốn đổi thời gian không.

Người bán vé: Thật ra thì gần tối cũng sẽ có cá heo xuất hiện đó.

MC: Hoàng hôn?

Người bán vé: Đúng. Nếu không được nữa thì các bạn đi theo đoàn đi, chưa thấy ai cố chấp như vậy.

Cho nên lần này, tôi và Bạch Khởi chọn lúc hoàng hôn mới ra biển lần nữa.

MC: Đều trách em, vốn là ngày đi nghỉ tốt đẹp, mà giờ anh cũng sắp trở thành người lái thuyền luôn rồi...

Bạch Khởi: Đừng nghĩ lung tung.

Bạch Khởi vừa nói vừa vỗ nhẹ đầu tôi, như là an ủi.

Nắng chiều chiếu rọi trên mặt nước, một vùng nước lộng lẫy, giống như khiến vùng biển này nhuộm lên màu mực vậy.

Nhưng tại vì luôn không gặp được cá heo, đối mặt với cảnh sắc đẹp hơn nữa, vẫn là có chút nản lòng.

MC: Chúng ta tìm thêm một lần cuối là được rồi...

Bạch Khởi ngừng thuyền xong, đáp.

Bạch Khởi: Thật à?

Tôi nhìn Bạch Khởi, có chút giận mà gật đầu.

Lúc này ánh chiều trên biển đã từ từ biến mất, bóng đêm vô biên đem theo một cơn gió biển lạnh lẽo thổi qua, tôi lạnh run vai.

Bạch Khởi: Sợ không?

Tôi vội vàng lắc đầu, Bạch Khởi nắm lấy tay của tôi, giống như muốn đem dũng khí của mình truyền qua cho tôi.

Bạch Khởi: Có anh ở đây, không cần sợ.

MC: Ừm...

Bạch Khởi mở đèn của khoang thuyền lên, trong vùng biển mênh mông này, giống như một ngọn đèn sáng nhưng cô độc.

Cùng lúc này, ở mặt biển nơi không xa lắm cũng có vài chiếc không hẹn mà cùng đốt lên ngọn đèn dầu, một cái lại một cái.

Ánh trăng trắng tinh nơi chân trời in trên mặt nước biển, làm nổi bật cảnh đèn trên thuyền, phảng phất như chốn bồng lai.

MC: Bạch Khởi anh xem, đẹp quá...

Bạch Khởi: Còn có cái đẹp hơn nữa.

MC: Hả... !

Tôi còn chưa nói xong, thì đã rơi vào lòng ngực của Bạch Khởi, giây sau đó, anh ôm lấy tôi nhảy ra khỏi khoang thuyền.

Đợi đến khi tôi hoàn hồn, thì chúng tôi đã vững vàng ngừng ở trên không trung.

Cái ôm của anh có lực, hơi ấm một chút một chút xuyên vào cơ thể tôi.

Mặt biển đen nhánh lúc này được điểm tô lên bằng từng ngọn đèn, giống như một bầu trời sao sáng lấp lánh như ngọc.

Tôi quay đầu lại nhìn mặt của Bạch Khởi, phát hiện ra anh cũng đang nhìn tôi, mặt mày vui vẻ.

Bạch Khởi: Không sợ rồi?

MC: ... Là anh nói, có anh ở đây, không cần sợ.

Tôi ôm chặt lấy anh, còn có thể cảm nhận được hơi thở kéo dài của anh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai tôi.

Bạch Khởi: Không chỉ có anh, còn có bầu trời sao này.

----

Lá thư tình thứ 5: " Bầu trời sao" của em

Vì để trả lễ cho " bầu trời sao" ấy, tôi tính chuẩn bị một " món quà" đặc biệt cho Bạch Khởi.

Vì tính bất ngờ của " món quà", tôi lén lút trốn Bạch Khởi cả một ngày, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, và những vật dụng cần thiết khác.

Nhưng mà không nghĩ đến là, biểu tình trên mặt Bạch Khởi càng ngày càng khó coi.

Thật vất vả mới đến lúc hoàng hôn, tôi đưa Bạch Khởi đến căn cứ bí mật - đến trước bàn ăn đèn cầy ở bãi biển.

Bạch Khởi: Đây là?

Trên mặt Bạch Khởi xuất hiện một tia kinh ngạc.

MC: Bữa tối đèn cầy ở bãi biển! Nguyên liệu cũng là tự em kiếm thấy, tự em nướng đó!

Màu sắc cảnh đêm ở nơi xa cùng với mặt biển dần dần hòa lại thành một, cây nến màu trắng trên bãi biển lấp lánh ánh sáng.

Bạch Khởi: Cho nên cả ngày nay em trốn tôi, là để chuẩn bị những thứ này?

Tôi nhìn đôi lông mày có chút nhướn lên, ngay lập tức trong lòng có cảm giác nắm bắt không được tâm tình lúc này của anh.

MC: Đúng vậy... Anh... Anh không thích sao? Tức giận rồi sao?

Bạch Khởi: ... Anh không có tức giận.

MC: ... ?

Qua một lúc, hình như Bạch Khởi thở ra một hơi, nhìn vào trong mắt tôi là thứ cảm xúc mà tôi không quen thuộc.

Bạch Khởi: Em không cần vất vả như vậy.

MC: Em không thấy vất vả, em chỉ là... cũng muốn tặng cho anh một bầu trời sao mà thôi...

Bạch Khởi nhìn tôi mà không nói chuyện, ánh nhìn tràn đầy nghiêm túc. Qua một lúc lâu mới truyền đến giọng nói của anh.

Bạch Khởi: Những thứ này anh rất thích, nhưng mà sau này không cho phép lại trốn tránh anh nữa.

Bạch Khởi: Biết chưa?

Tôi gật đầu. Cách ánh nến chập chờn trên bàn nhìn qua, trên mặt Bạch Khởi tựa hồ có chút ý cười.

Mông lung lại chân thật, đến cả khuôn mặt cương nghị của anh đều trở nên ôn nhu không thôi.

-----

Lá thư tình cuối cùng: Cá heo và tâm nguyện

Đây là lần thứ hai của chúng tôi khi ra biển vào lúc hoàng hôn.

MC: Có phải chúng ta quá cố chấp rồi không?

Bạch Khởi: Sao rồi?

MC: Thật ra không có cá heo cũng không sao mà, nắng chiều ở bãi biển thật sự rất đẹp!

MC: Có cái này, còn có anh, là đủ rồi!

Nghe vậy, Bạch Khởi nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Tôi đột nhiên ý thức được mình đã nói cái gì, vội vàng lắc đầu.

MC: Em, em nói bậy đấy, anh đừng để ý nha.

Nói xong, tôi như bị nhìn thấu cái gì mà nhanh chóng quay đầu ra ngoài cửa sổ, đột nhiên, rơi vào mắt tôi là một cái bóng nhảy lên ở không xa.

MC: ... Đó! Đó là cá heo!

Tôi kinh ngạc ra tiếng, Bạch Khởi nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ, cũng nhìn thấy con cá heo bị nắng chiều nhuộm thành màu hồng phấn đang bơi nhảy trên mặt nước.

Bạch Khởi: Chúng ta đã tìm thấy chúng rồi.

MC: Ừm!!!

Tôi đột nhiên nghĩ ra cái gì, lập tức cuối đầu, nhắm mắt, mười ngón tay nắm chặt đặt trước ngực rồi ước.

Cá heo màu hồng nhảy lên mặt nước càng ngày càng nhiều.

Chúng nó bơi theo đàn mà du đãng trước chiếc thuyền của chúng tôi, giống như một chút cũng không sợ con thuyền vậy, nhìn qua giống như đang dẫn đường cho chúng tôi.

MC: Không ngờ cá heo thật sự giống như trong sách đã viết vậy, đối với con người thân thiện biết mấy.

Bạch Khởi: Ừ.

Bạch Khởi: Lúc nãy em đã ước cái gì?

MC: Đã ước... Em mới không nói cho anh biết.

Bạch Khởi: Tại sao?

MC: Nói ra thì hết linh nghiệm rồi!

Bạch Khởi: Sẽ không đâu.

Bạch Khởi nhẹ nhàng đem tôi ôm vào lòng, mùi của anh ngay lập tức bao phủ lấy tôi.

Tôi có thể cảm nhận được, ngay cả hô hấp của chính mình cũng trở nên gấp gáp rồi.

Không biết có phải là vì lòng ngực của anh có cái ấm áp khiến người ta thấy an tâm, hay là tại đàn cá heo lấp lánh ánh sáng đang hướng cơn sóng mà bơi đi kia đem lại.

Nhưng tôi có thể khẳng định, tất cả những thứ này đều là vì Bạch Khởi mới có được.

MC: Bạch Khởi, anh nói đúng...

Bạch Khởi: Cái gì?

MC: Có vài điều ước, dù cho có nói ra cũng sẽ không không thành hiện thực.

MC: Cái đó là điều ước về anh, cho nên, nó nhất định sẽ thành hiện thật.

Tôi tin tưởng, bất kể là cảnh mặt trời lặn đem đến, hay là hy vọng tốt đẹp trong lòng đối với tương lai, đều sẽ - thành hiện thực.

Với người bên cạnh, cùng nhau thực hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top