Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[THƯ TÌNH HÒN ĐẢO] CHU KỲ LẠC - KỲ CUỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THƯ TÌNH HÒN ĐẢO] CHU KỲ LẠC - KỲ CUỐI (gồm 3 ngày cuối)

Trans: Yue

----

Ngày 4:

Sau mấy ngày đến đảo, tôi mới phát hiện đồ bơi mà tôi gấp gáp chuẩn bị có size quá lớn, nên đành đi trung tâm mua 1 bộ khác.

MC: Bộ này đẹp không anh?

Tôi cầm một bộ đồ bơi màu xám ướm thử trên người.

CKL: ...anh cảm thấy tiểu thư Khoai Tây có thể thử màu sắc tươi hơn như bộ xanh rêu này.

Vừa nói anh vừa lựa chọn tỉ mỉ.

CKL: Um... em mặc thử mấy bộ này, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Anh ấy đưa tôi vài bộ đồ bơi, ánh mắt tràn đầy tự tin.

MC: uh uh, được thôi, em tin tưởng anh.

MC: Nhưng mà... anh có phải rất thích những cô gái có thân hình chuẩn không?

CKL: Hả... thế nào gọi là thân hình chuẩn? Kiểu giống em sao?

Anh vừa nói, phối hộp với ánh mắt đánh giá từ  trên xuống thân hình tôi, tôi bị anh nhìn đến ngượng ngùng, vì thế liền đẩy anh một cái.

MC: CKL anh nói nhảm gì đó... mau nhặt mấy bộ đồ thần tượng của anh đi.

CKL: Anh đâu có nói nhảm, trong lòng anh, thân hình của em là đẹp nhất.

MC:.... Vậy, vậy em đi thử đồ đây.

CKL gật đầu, ánh mắt có phần mong đợi, dõi theo tôi đi vào hướng phòng thay đồ.

CKL dựa vào bên cạnh tường  cầm điện thoại chơi.

Anh ấy rất trông chờ, tiểu thư Khoai Tây của anh sẽ trở nên rất đáng yêu.
Đột nhiên, hai cô gái với thân hình nóng bỏng đến gần CKL, giả vờ làm rớt điện thoại của mình.

Cô gái: Hi, cool boy, có thể nhặt giúp điện thoại của em không?

CKL cúi người nhặt điện thoại cho cô ta, không hề liếc mắt đến cô ấy.

Cô gái: Có tiện đưa em điện thoại của anh 1 tí không?

CKL: Xin lỗi, tôi chỉ có 1 cái điện thoại thôi.

Cô gái:...

Ánh mắt điềm đạm của anh dời đi, chỉ chăm chú vào cửa phòng thay đồ.

Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, tiểu thư Khoai Tây của anh mặc bộ đồ do anh chọn, xuất hiện ngay cửa.

MC: Thấy thế nào?

CKL gật đầu, ánh mắt cũng tỏa sáng hơn.

CKL: Tuyệt vời! Em đúng là người con gái đẹp nhất ở bãi biển đó.

----

Ngày 5:

Mấy ngày trước, tôi đã không kìm được tò mò, nên đã cùng CKL chơi dù lượn.

Bay lượn trên bầu trời, chỉ thấy từng mảng màu sắc tinh tế dưới hòn đảo này. Hình dạng hòn đảo như ánh trăng vậy, màu xanh ngọc của biển làm toát lên hơi thở của mùa hè.

Tuy cảnh sắc rất đẹp, nhưng vì đây là lần đây tiên chơi trò này, nên tâm tình của tôi căng thẳng đến nỗi không còn thưởng  thức được vẻ đẹp dưới đó....
Chân vừa chạm đất vẫn còn run rẩy, CKL nhanh tay đỡ lấy tôi.

CKL: Có phải vẫn còn sợ không? Lần sau không cho phép em miễn cưỡng bản thân như vậy nữa.

MC: Bây giờ hết sợ rồi... chỉ là chân còn run tí....

Thấy bộ dạng nghiêng ngã của tôi, CKL càng ôm chặt eo tôi.

Ngón tay ấm áp như xuyên qua lớp áo truyền đến da thịt nhạy cảm của tôi, trong lòng nóng như lửa đốt.

MC: Em...em tự đi được.

CKL: Nhưng mà anh muốn giúp em, chỉ 1 chút thôi... được không?

MC: Dạ...

CKL: Em à, chúng ta cùng đi lựa mấy tấm hình chụp lúc chơi dù lượn đi.

MC: Hả? Nhưng mặt em nhất định méo xẹo rồi! Em không muốn nhìn mặt xấu của mình đâu....

CKl: Không có đâu, anh cảm thấy sẽ rất đáng yêu đó!

Không ngoài dự liệu, biểu cảm trong hình tôi có thể xếp hạng bựa nhất thế giới... không mắt to mắt nhỏ thì cũng là mở toát miệng....

Tôi xấu hổ mà giấu hình đằng sau lưng.

MC: Đừng, đừng xem nữa! Mau chóng quên sạch những thứ anh vừa xem đi, quên đi quên đi....

CKL: Sao lại không cho xem?

MC: Bởi vì... không đẹp, em chỉ muốn anh nhìn những lúc em đẹp thôi....

CKL xoa đầu tôi, màu sắc xanh biếc của biển phản chiếu trên mắt anh, ngữ khí cũng rất ôn nhu.

CKL: Nhưng lúc nảy anh xem hết rồi, và anh tuyệt đối sẽ không quên chúng.

CKL: Lần đầu tiên em chơi dù lượn rất đáng yêu, kỉ niệm này anh rất trân trọng.

CKL: Anh sẽ... mãi mãi nhớ kĩ trong lòng.

----

Ngày 6:

CKL: Anh muốn lấy cái này, còn cái này nữa.

Từ lúc bước chân vào cửa hàng lưu niệm, CKL như một người cuồng mua sắm, không ngừng bỏ đồ vào giỏ.

Các loại vỏ sò, điêu khắc vỏ dừa, bao gồm cả... mũ rơm kiểu nữ..??

Tôi đếm kỹ có đến 5 cái.

MC: Đợi đã, sao anh mua nhiều mũ rơm kiểu nữ quá vậy....

CKL: Cái này tất nhiên để làm quà tặng rồi.

MC: Anh có nhiều bạn nữ để tặng sao?

CKL: Em đoán xem.

MC: ...em không đoán đâu.

Không biết vì sao, ngực tôi như bị thúc mạnh, có cảm giác buồn man mác.

Tôi liếc qua mũ rơm trong giỏ đồ, có chút không vui mà xoay người đi tới khu nặn hình nộm.

CKl: Em... giận sao?

CKL xoay vai của tôi lại, biểu cảm gấp rút.

CKL: Em đừng giận được không? Thực ra... thực ra những thứ này đều mua cho em đó.

CKL: Vì như vậy, sau này anh có thể tặng quà lưu niệm cho em mỗi ngày, muốn gặp em nhiều hơn!

MC: Anh...

CKL: Không tin anh sao? Vậy bây giờ anh liền tặng em vậy!

MC: Hả? Cái, cái gì?

CKL cầm lấy 1 mũ rơm, nhẹ nhàng đội lên đầu tôi.

CKL: Cái thứ nhất, hy vọng sau khi em trở về cũng sẽ vui vẻ như ngày nghỉ mát đầu tiên của chúng ta.

CKL: Cái thứ hai, hy vọng em hoàn thành tâm nguyện, sẽ làm được tiết mục mà em yêu thích nhất.

CKL: Cái thứ ba, hy vọng em luôn khỏe mạnh, không còn mất ngủ nữa.

CKL: Cái thứ tư, tiểu thư Khoai Tây của anh nhất định phải hạnh phúc.

CKL: Cái thứ năm, hy vọng... hy vọng cho dù em có vui hay buồn, người đầu tiên mà em nhớ đến sẽ là anh.

Tôi nhìn đôi mắt chân thành của anh, mũi đột nhiên cay cay.

MC: Vậy thì... em muốn  tìm anh thì nên mua gì đây?

CKL: Không cần mua đồ lưu niệm cho anh, chỉ cần là em, thì bất kì lí do gì đều được cả.

MC: Hôm nay là ngày kết hôn của hoàng tử Anh quốc, nên em muốn gặp anh... như vậy được không?

Có lẽ khuôn mặt tôi quá chân thành đến nỗi căng thẳng, CKL bỗng cười lên, đôi mắt cong lên của anh tựa như vì sao, lấp lánh cả bầu trời.

Anh ấy ôm tôi vào lòng, hôn lên đỉnh đầu tôi, tươi cười hạnh phúc.

CKL: Được chứ, chỉ cần em tìm anh, cho dù không có lý do gì, đều được cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top