Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[THƯ TÌNH HÒN ĐẢO] HỨA MẶC - KỲ CUỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THƯ TÌNH HÒN ĐẢO] HỨA MẶC - KỲ CUỐI (gồm 3 ngày cuối cùng)

Trans: Yue

Ngày 4:

Vì đã hình thành thói quen thức sớm đi dạo, nên tôi và HM rất hiếm khi gặp được gia đình 4 người đó trong thời gian ăn sáng.

Hôm đó lại là ngoại lệ. (tức là hai người dậy trễ)

HM dẫn tôi đi đến đôi vợ chồng đó để chào hỏi, sau đó chúng tôi trở về ngồi ăn tại khu bàn khác.

Nhà hàng không lớn, nên mỗi lời nói của gia đình đó đều dễ dàng truyền đến tai chúng tôi.

Bé trai: Họ chắc là cặp đôi mới cưới đang hưởng tuần trăng mật.

Bé gái: Nhưng mà chú Will nói họ là bạn trai bạn gái thôi mà.

Bé trai: Nhưng mà chỉ “ba” và “mẹ” thì mới dậy trễ đó, vì họ phải ngủ rất trễ.

Bé gái: Nhưng hai người họ đâu có chung một phòng.

Bé trai: Nhưng…

Người cha: Đừng nói nữa, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta còn ra biển câu cá nữa.

Tuy họ đều dùng tiếng Anh để nói chuyện, nhưng hai đứa trẻ dùng những từ đơn giản và cũng không lưu loát mấy…

Tôi cằm lấy nĩa, sự chú ý của tôi dồn vào lời trò chuyện giữa họ, không giống như chàng trai đối diện tôi, vẫn ăn uống rất điềm đạm.

Mấy đứa nhóc nước ngoài sao mà thông thoáng quá nhỉ…

Dường như đoán được suy nghĩ của tôi, HM ngước mắt nhìn tôi, sau đó bỏ dao nĩa xuống.

HM: Có cần anh đi giải thích lại không?

MC: Không, không cần đâu… dù sao thì cũng là lời nói của trẻ con thôi.

Với lại thì về sau cũng có thể không gặp lại nữa.

Tôi đã nghĩ vậy, thì mẹ của hai đứa nhỏ đã đi đến bàn của chúng tôi.

Người mẹ: Xin lỗi, có phải chúng tôi làm phiền hai vị dùng bữa không?

Mc: …à, không sao.

Người mẹ: Tôi đã nhắc nhở hai đứa nó nhiều lần là không được bàn luận về người khác, nhưng tụi nó đúng là hơi quậy tí… thật xin lỗi.

Đối mặt với lời xin lỗi vô cùng chân thành của người mẹ này, tôi liền lắc đầu, muốn nói với cô ấy rằng bản thân không để ý chuyện đó.

Với lại… đúng là tôi và HM đến đây nghỉ mát cũng rất dễ bị người khác hiểu lầm mối quan hệ đó.

Lúc này, HM nhẹ nhàng mở miệng.

HM: Hai đứa bé rất năng nổ, dễ thương, đôi lúc nghe những lời nói trẻ còn thì cũng rất ý nghĩa.

Người mẹ sau khi nghe xong, cũng yên tâm quay về bàn của họ, chỉ là…

Cho đến gia đình đó rời khỏi nhà hàng, tôi vẫn không dám đối mặt với HM.

----

Ngày 5:

Nguyên ngày hôm nay chơi đến mệt mỏi, tôi vốn muốn ngủ sớm, nhưng lúc này, thì có tiếng gõ cửa.

Tôi cứ tưởng là xảy ra chuyện gì, liền khoác áo lên và mở cửa. Không ngờ đứng trước cửa lại là HM – người mà vừa mới chúc tôi ngủ ngon cách đó không lâu.

MC: Sao vậy?

HM: Vừa nghe đài thông báo là rùa biển trên đảo này sẽ đẻ trứng, có muốn đi xem không?

Tôi chưa từng được xem rùa đẻ trứng, nên ý nghĩ buồn ngủ của tôi liền biến mất.

MC: Muốn!

Nhân viên dẫn chúng tôi đi đến bãi cát dưới bầu trời tối thẳm.

Trên cát đúng là có rất nhiều rùa biển, mà trước đó buổi sáng không có lấy một con.

MC: Em chưa từng nhìn thấy nhiều rùa như vậy.

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của tôi, tâm tình HM cũng tốt hơn, vô thức cong nhẹ môi.

HM: Rùa đẻ trứng thường là tập trung với nhau.

MC: Ý anh là… tụi nó cùng hẹn ngày để đẻ chung sao?

HM: Cũng không phải là hẹn, mà chỉ là ngày sinh sản đồng bộ như vậy thì sẽ đảm bảo được lượng lớn rùa con.

HM: Đến lúc đó thì kẻ săn mồi sẽ ăn không hết, như vậy sẽ đảm bảo được số lượng nhất định của rùa con chạy thoát được móng vuốt kẻ đó và trở về với biển.

MC: HM, sao anh cái gì cũng biết vậy?

HM chỉ cười, không trả lời câu hỏi của tôi, cánh tay trái đang gác lên vai tôi tăng thêm lực.

Lúc này nhân viên nói gì đó với HM, vì sóng biển quá lớn nên tôi không nghe rõ.

MC: Sao vậy?

HM: Nhân viên nói là, nếu chịu đợi thêm tí nữa, đợi đến khi rùa quay trở lại biển, chúng ta có thể đi chôn trứng rùa.

HM: Như vậy thì sau khi hải triều rút xuống, trứng rùa sẽ không bị lộ ra ngoài  bị chim ăn.

MC: Em muốn chôn! Em muốn chôn!

Tôi phấn khích nhảy lên, lúc này chợt phát hiện HM rất giống người mà luôn thuận theo tự nhiên, biết các quy luật sinh tồn.

MC: À… cơ hội hiếm có như vậy, anh có thể đi cùng em không?

MC: Với lại trứng rùa vốn dĩ đã được chôn rồi, chúng ta chỉ cần chôn kỹ thêm thôi.

Trước lời đề nghị của tôi, HM chỉ dùng một cái ôm nhẹ vô cùng ấm áp mà ngắt lời của tôi.

HM: Được.

Lời đồng ý ngắn gọn nhưng không kém phần ấm áp. Âm thanh được phát ra nhẹ nhàng từ lồng ngực anh truyền đến tai tôi,  kèm theo nhịp tim đều đều khiến tôi thấy vô cùng thỏa mãn.

----

Ngày 6:

Ánh sáng tuyệt đẹp chiếu rọi cả hành lang. Bất giác đã đến ngày nghỉ cuối cùng.

Tôi và HM cầm chìa khóa đến chỗ của người chủ hòn đảo để trả phòng.

Người chủ: Bạn trai của cô rất trân trọng cô, chúc hai người hạnh phúc.

Ông ấy vừa nói vừa lắc lư chùm chìa khóa trong tay.

Người chủ: Tuần trăng mật hoan nghênh hai vị quay trở lại.

Mc: Cảm ơn.

Ngoài hai từ cảm ơn ra, tôi thực sự không biết nói gì thêm, ngược lại thì HM đã rất cởi mở mà trả lời người chủ này.

HM: We will.

Người chủ tiễn chúng tôi ra, đến khi chúng tôi ngồi lên thủy phi cơ để rời khỏi.
Ngồi trên đây, không còn ánh mắt của ông chủ đó nữa, mặt tôi mới dần bớt nóng đi.

Đồng thời, tôi cuối cùng cũng ý thức được sau kì nghỉ này chúng tôi sẽ quay về những ngày làm việc như trước.

MC: Haizz, kì nghỉ kết thúc nhanh quá, thật không nỡ.

HM: Không nỡ chuyện gì?

MC: Đương nhiên là không nỡ rời xa không khí trong lành nơi đây, phong cảnh hữu tình, động vật nhỏ dễ thương, còn có…

Tôi nghiêng đầu liền thấy HM đang nhìn thẳng tôi, trên mặt còn mang nụ cười thân thuôc.

Như thể anh đang đợi tôi nói tiếp.

Ánh mắt nhu tình của anh khiến tôi nhớ lại cảnh đêm chôn trứng rùa của hai chúng tôi.

Vào ánh đêm hôm đó, anh ấy cũng có sự ấm áp này cùng nụ cười mang theo vài phần cổ vũ.

Mc: Còn có… chúng ta cùng bảo vệ trứng rùa.

HM: Có phần vẫn không nỡ những địa điểm chưa kịp “thám hiểm” không?

MC: Thám hiểm… Hả?

Lời của anh khiến tôi nhớ lại cảnh thám hiểm trong hang động bị sóng nước gây khó dễ.

Tai của tôi đỏ bừng.

MC: Nhưng, nhưng mà mấy ngày trên đảo đúng thật là thám hiểm không đủ.

MC: Rất hiếm khi có cơ hội làm chủ hòn đảo, tất nhiên phải tận dụng rồi.

MC: Với lại lần này còn có du khách khác, cũng đâu thực sự trở thành chủ đảo đâu...

Cứ nghĩ đến phải rời khỏi hòn đảo này, trong lòng tôi dâng lên từng hồi không đành lòng.

HM: Đồ ngốc, không cần phải nuối tiếc như vậy.

Lời nói của anh rất tự nhiên, y như rằng đây là chuyện thường ngày gặp phải.

HM: Lần sau quay lại thì sẽ là thế giới hai người vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top